Hai lĩnh vực Hóa Thần kỳ khiến mọi người toàn bộ rút lui, chỉ sợ đi trễ sẽ bị linh khí và ma khí xé toạc.
“Long Châu và Linh khí. Long Châu chúng ta có thể không cần, thủy hệ linh khí đưa cho chúng ta.” Minh Huyền nói thẳng. Bọn y đã đợi khoảng nửa canh giờ, đảm bảo lĩnh vực kết thúc xong xuôi mới chuẩn bị đi tìm Diệp Kiều; trước khi đi, y phải mượn người của Long tộc, cũng không định để lại linh khí cho bọn chúng.
Long tộc có chút lo ngại, vẫn chưa muốn cho mượn người lắm. Long tộc đã mất ít nhất ba con rồng, mà nhìn cái điệu bộ của đám thân truyền này cứ như là đi nộp mạng.
Đối với lời của Minh Huyền, bọn chúng lại càng mờ mịt, thủ lĩnh quét mắt nhìn bọn họ, ẩn chứa uy áp, “Linh khí thủy hệ nào ở đây?”
Tiết Dư giải thích, “Bên dưới Long Châu có một linh khí thủy hệ làm phụ trợ, ngài trả lại linh khí đó cho chúng ta là được.”
Đó là đồ Diệp Kiều lấy, không thuộc sở hữu của Long tộc.
Thủ lĩnh cũng không cố ý gây khó dễ cho họ, song dùng linh khí làm phụ trợ cho linh khí, cách nói này có phần hoang đường, “Linh khí của các ngươi? Nhìn đâu mà ra là của các ngươi?” Đó rõ ràng là Long Châu của Nam Hải.
Mộc Trọng Hy nghe vậy bèn nảy ra một ý tưởng bất chợt, vẫy vẫy tay về phía Long Châu.
Viên châu long lanh nước quả thật bay vào lòng bàn tay chàng.
Mộc Trọng Hy lập tức bắt đầu tháo dỡ. Đối với một Kiếm tu đơn giản thô bạo mà nói, không có thứ gì là không thể tháo, chàng nhẹ nhàng xoay một cái, cả linh khí liền biến đổi, sau khi tách ra liền đưa cho bọn họ xem.
Đúng là hai linh khí riêng biệt.
Chỉ là không biết ai đã kết hợp cả hai lại với nhau.
Trong phút chốc, tất cả đều im lặng.
Thật sự là hai linh khí kết hợp lại với nhau sao?
“Dùng chung hai linh khí có tác dụng gì chứ?” Có Long tộc vẫn không hiểu, chuẩn bị ra tay trước: “Các ngươi dám tháo dỡ linh khí của chúng ta!?”
“Đúng là một con rồng đầu óc chất phác. Có tác dụng gì các ngươi không thấy ư?” Minh Huyền bị hành động “cắn ngược” này của bọn chúng chọc cười, y giật lấy Long Châu cùng linh khí, ghép lại, đưa tay ra xoay mạnh một cái, trong phút chốc cả Nam Hải trời long đất lở, suýt nữa đã bị lắc cho nôn mửa.
Dòng nước lập tức đảo ngược.
Hiện trường rơi vào một trận hỗn loạn ngắn ngủi.
Diệp Kiều đã dùng chức năng của một linh khí để kết nối với một linh khí khác. Một cách làm rất táo bạo, song nàng đã thành công, vậy thì đây không phải là táo bạo, mà là sự sáng tạo của một thiên tài.
Trong phút chốc, đám Long tộc bị lắc cho thất điên bát đảo nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc nghi ngờ. Sau khi tiếng chất vấn tan đi, theo sau là sự tò mò, “Sư muội của các ngươi. Nàng là Khí tu à?”
“Không phải.” Mộc Trọng Hy nói, “Nàng là Kiếm tu. Mấy cái khác chỉ là làm cho vui thôi.”
Con rồng vừa nói chuyện nhìn bọn họ hai cái, “…”
Đúng là kiếm pháp của vị thân truyền ấy vô cùng chuẩn mực, rõ ràng là một Kiếm tu. Nhưng bọn y nói nhẹ như không là làm cho vui, trong lòng Long tộc không hiểu sao lại thấy nghẹn ngào.
Thủ lĩnh mắt nóng rực khi thấy được uy lực của cả hai kết hợp lại, cả dòng nước Nam Hải đều có thể dễ dàng bị khống chế, y có chút không nỡ trả lại linh khí này, “Vậy các ngươi định làm thế nào?”
“Linh khí đưa cho chúng ta, lại mượn thêm mấy con rồng nữa. Yêu cầu không quá đáng chứ.” Tiết Dư chớp mắt, giọng nói ôn hòa.
Một lúc mượn đi bốn con rồng Hóa Thần kỳ, các ngươi cũng dám thật.
Tiểu thái tử nhảy cẫng lên, tự mình xung phong: “Ta ta ta, ta cho các ngươi mượn dùng, ta đi cùng các ngươi!”
Long tộc cao quý trước nay không cúi đầu.
Nhưng thỉnh thoảng cúi một chút cũng được.
“Được.” Bọn họ gật đầu, “Long tộc chúng ta có thể cho mượn người. Những gì đã nói trước đó vẫn có hiệu lực, Long tộc nguyện dâng lên trăm năm trung thành.”
Giải quyết xong chuyện của Long tộc, phần còn lại là đôi co với các trưởng lão. Chu Hành Vân dứt khoát đáp lại các trưởng lão đang gọi bọn họ về tông một câu, “Chúng ta không về.”
“Cái gì?” Không ngờ bị Chu Hành Vân từ chối, trưởng lão Vấn Kiếm Tông không thể tin được.
“Chưa nghe rõ sao?” Chàng dường như có chút khó hiểu, “Vậy ta nói lại một lần nữa, đệ tử Trường Minh Tông từ chối phối hợp.”
Chu Hành Vân bình thường cảm xúc đã nhạt, lúc này lại càng lạnh lẽo, giọng nói cố ý nhấn mạnh, như thể sợ các trưởng lão tông khác không nghe được.
Tạ Sơ Tuyết suýt nữa đã cười thành tiếng, hắn cố nén khóe môi cong lên, nín cười thưởng thức sắc mặt đen sì của từng người Vấn Kiếm Tông, xua xua tay, “Được thôi được thôi. Các ngươi đi đi, sư thúc giúp các ngươi cản lại.”
Trước có Diệp Kiều dẫn một đám thân truyền xông vào địa lao, sau có Chu Hành Vân dẫn một đám thân truyền chống lại lệnh của Ngũ Tông.
“A. Trẻ tuổi thật tốt.” Hắn nằm bò trên bàn, không nhịn được buồn chán cảm thán một tiếng.
Đoàn Dự khoanh tay, vẻ mặt sâu xa đưa ra kết luận: “Bọn chúng chắc chắn thích Diệp Kiều.” Dáng vẻ phản nghịch đó, suýt nữa đã chọc giận Vấn Kiếm Tông trọng quy củ nhất. Ngài dạy đám trẻ này nhiều năm, lần đầu tiên thấy chúng đoàn kết đến vậy.
“Ai nói? Đây rõ ràng là không liên quan đến tình yêu.” Tạ Sơ Tuyết lơ đãng liếc ngài một cái rồi cảm thán.
Đó là tình đồng môn ba năm.
“Đúng vậy.” Sở Hành Chi là người đầu tiên tán thành: “Nếu người ở bên trong là sư muội của ta, ta cũng sẽ đi.”
Cho dù không phải sư muội của hắn, là đệ tử tông khác hắn cũng sẽ đi.
Những quan niệm, sự dạy dỗ mà họ nhận được từ nhỏ sẽ không cho phép họ làm ra hành vi bỏ rơi đồng môn.
“Tông môn chắc đã dạy các ngươi, gặp chuyện trước hết phải chọn phương án tốt nhất.” Vị trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhàn nhạt nói, “Mộc Trọng Hy muốn ở lại cũng không vấn đề gì, chàng vừa hay cần rèn luyện ở Long tộc một chút. Những người khác thì về tông, đừng để ta phải cử người đưa các ngươi về.”
Nếu Diệp Kiều chưa chết, có lẽ nàng đã đi khắp nơi gieo họa rồi.
Sở Hành Chi trở tay giật lấy Ngọc giản: “Ngươi đừng nghe hắn!!”
“Các ngươi đi là được rồi. Ta ủng hộ các ngươi về mặt tinh thần, dù sao thì trưởng lão cũng không thể nào giết chúng ta được.”
Sự phản nghịch đột ngột của Sở Hành Chi khiến trưởng lão Vấn Kiếm Tông sắc mặt lạnh lùng quay đầu lại. Vừa định cho hắn một đấm thì lại thấy tiểu đệ tử mình yêu thích nhất đứng ra.
Chúc Ưu đối mặt với sự điên khùng của Sở Hành Chi, nàng đưa ra lời giải thích: “Trưởng lão, hắn vốn đã ngốc rồi, thông cảm cho hắn đi.”
Ánh mắt trưởng lão sắc lạnh, định nói thêm thì hai đệ tử song sinh trong tông đột nhiên đánh nhau.
Hai người ném giấy vo tròn tấn công nhau, khiến trưởng lão nhíu mày thật chặt. Liên tiếp định nói lại bị cắt ngang, trưởng lão Vấn Kiếm Tông sắc mặt không tốt: “Ta chỉ hỏi, mấy người các ngươi là cố ý, hay là đã bàn bạc trước rồi?”
Một màn phối hợp này, có vài phần phong thái bao che cho nhau, cấu kết làm bậy của Trường Minh Tông mà.
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông vốn lười quản chuyện Trường Minh Tông, song nay đã khác xưa. Lúc này, Tu Chân Giới thiếu người, đã mất một Diệp Kiều rồi, mất thêm mấy thân truyền nữa thì tuyệt đối không được.
Nhìn mấy trưởng lão Trường Minh Tông không hề có động tĩnh gì, ngài lạnh lùng nói, “Các ngươi cứ yên tâm để bọn chúng đi khắp nơi như vậy sao?”
“Bọn chúng đi khắp nơi còn ít ư?” Triệu trưởng lão thì không quan tâm, nhưng Ma tộc quả thật không yên phận, họ không thể lúc nào cũng bảo vệ bọn chúng được. Lịch luyện là chuyện của đám trẻ này, đã đưa ra lựa chọn, hậu quả tự chúng gánh chịu, sống chết tự lo.
“Tần Hoài.” Tông chủ Thành Phong Tông nhướng mày, xem kịch đã đủ rồi mới nói, “Các ngươi đi bắt người về đi.”
“Lần này đừng đi cùng bọn chúng nữa.”
Lần trước Tần Hoài bị lừa xuống núi ấn tượng quá sâu sắc, khiến y không thể không cảnh giác.
Tần Hoài gật đầu sao cũng được.
Chàng xoay người định dẫn mấy đệ tử đi tìm đám người Chu Hành Vân, đột nhiên bị Sở Hành Chi chặn lại.
Tần Hoài lười biếng rút kiếm, nhếch môi, “Mấy ngươi, muốn chết sao?”
Kiếm khí Nguyên Anh trung kỳ áp đảo, Sở Hành Chi cảnh giới thấp hơn chàng một bậc, thấy vậy liền lùi lại nửa bước, cũng rút kiếm, ác giọng ác khí: “Sợ ngươi chắc?”
Kiếm qua đao phong. Tần Hoài định cho hắn nếm mùi, kết quả kiếm thức quỷ dị còn chưa vung lên đã bị Diệp Thanh Hàn lạnh lùng một kiếm đè xuống.
Hai người nhìn nhau, Diệp Thanh Hàn tỉnh bơ, nghiêm túc nói, “Trong điện Trường Minh Tông, cấm rút kiếm.”