Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6856

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19744

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 903

401-500 - Chương 415: Tín nhiệm

Có lẽ là do quá xui xẻo, cả đám vừa quay người đã chạm mặt trưởng lão và Phong chủ Đan phong đang sa sầm mặt mày.

Bọn họ không thường giao du với các Phong chủ, mỗi Phong chủ đều quanh năm không ra khỏi cửa, thấy đối phương chắp tay sau lưng đi tới, Diệp Kiều mấy người đồng loạt dừng bước, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ăn ý đẩy Tiết Dư giỏi ăn nói ra.

“Đi đi Tam sư huynh, tiến hóa đi Tam sư huynh, huynh làm được mà.”

Tiết Dư: “…”

Thiếu niên chỉ đành cứng rắn chào hỏi, “Chào Phong chủ buổi sáng ạ.”

“Đúng là sớm thật.” Phong chủ Đan phong nhếch môi, tưởng là đệ tử nội môn không biết quy củ nào, liếc thấy tông phục của họ, ánh mắt ông dừng lại, nhìn dung mạo của năm người này, mơ hồ đối chiếu với đệ tử thân truyền của tông mình trong trí nhớ.

“Là các ngươi à?”

Thấy sắc mặt Phong chủ có vẻ tốt hơn một chút, bọn họ vội vàng gật đầu.

“Mấy đứa lén lút như trộm thế này lại muốn đi đâu nữa đây?” Giọng ông âm u.

Chuyện bất thường ắt có yêu ma, huống hồ đám người này đều là những kẻ thích gây chuyện, một người thì thôi đi, kéo bè kéo lũ chắc chắn có vấn đề.

Bóng ma bị trưởng lão bắt quả tang quanh năm ùa về trong lòng, khiến họ theo phản xạ đứng thẳng người, Minh Huyền cũng gượng cười đứng ra, “Bọn con thấy trận pháp hộ tông được mở rồi ạ.”

“Được.” Phong chủ gật đầu, bọn họ cũng vì chuyện này mà chuẩn bị ra mặt an ủi một vài các đệ tử đang hoang mang lo sợ.

Giọng Minh Huyền chậm lại, gương mặt đó đầy vẻ nghiêm túc: “Bọn con cũng muốn làm chút chuyện cho tông môn. Cho nên…”

“Vậy nên mấy đứa mới chạy về hướng cấm địa à?” Trưởng lão Đan phong thuận thế tiếp lời, ánh mắt như cười như không đánh giá bọn họ, “Hướng này không phải là đường đến nội môn đâu.”

Hướng này của bọn họ rõ ràng là hướng cấm địa.

Việt Thanh An vốn đang im lặng đột nhiên đẩy Diệp Kiều một cái.

Nàng thi triển thuật ẩn thân rất tốt, cộng thêm mấy vị sư huynh ở phía trước, đi ở sau đám người có thể ẩn thân một cách hoàn hảo, bị đẩy bất ngờ, cứ thế đứng ngay trước mặt mọi người.

“Tiểu Kiều.”

Ông dừng lại, giọng nói đang phừng phừng lửa giận bỗng trở nên dịu dàng như gió xuân, “Con đã ổn định cảnh giới Hóa Thần rồi à?”

Ông đã không còn cảm nhận được cảnh giới của nàng nữa, bất kể là khí tức hay cảnh giới.

Trước đây lúc Diệp Kiều không thu liễm chút khí tức nào, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng, đứa trẻ này cả người phập phồng. Đây là biểu hiện của việc vừa đột phá cảnh giới, cảnh giới vẫn chưa đủ ổn định.

Diệp Kiều không ngờ chủ đề lại chuyển sang mình, trong lòng hoảng như cầy sấy, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ, “Vâng ạ.”

“Ổn định rồi ạ.”

Sắc mặt đối phương dịu đi một chút, “Giỏi lắm.”

Tiếp đó bàn tay to của Phong chủ ấn xuống, đầu Diệp Kiều bị đè mạnh xuống, nàng ngẩn ra, ngước mắt nhìn mấy vị sư huynh, cả người lộ rõ vẻ bất lực.

“Phong chủ, có thể cho bọn con vào cấm địa không ạ?” Ước chừng đã đủ rồi, Diệp Kiều ngẩng đầu lên, giọng điệu cẩn thận hỏi.

Mục đích của bọn họ rõ ràng là cấm địa, Phong chủ và trưởng lão đều hiểu rõ, dưới ánh mắt mong chờ của Diệp Kiều, ông lắc đầu, “Dù là đệ tử thân truyền cũng không thể nói vào là vào được.”

“Hơn nữa tình hình hiện nay, các ngươi vào đó làm gì?”

Không ở lại giúp đỡ còn muốn đến cấm địa lười biếng, đừng có mà mơ.

Diệp Kiều chắp hai tay lại, vẻ mặt thành khẩn: “Ngài mà ép con nữa là con quỳ xuống cầu xin ngài đấy.”

Miệng nàng nói là cầu xin, nhưng thật ra, nếu Phong chủ còn không đồng ý, bọn họ đã chuẩn bị xông vào rồi.

“…” Phong chủ nhìn vị đệ tử thân truyền này chắp hai tay, vẻ mặt thành khẩn, ông bất giác vuốt râu, nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên có đệ tử biết co biết duỗi như vậy.

Vẻ mặt của nàng quá thành khẩn, đến nỗi ông vậy mà lại mềm lòng một cách khó hiểu, “Cho các ngươi ba ngày, ba ngày sau lập tức cút ra ngoài, nếu không ta sẽ đích thân vào trong tóm các ngươi.”

“Vâng ạ.”

Lời nói tuy không khách sáo, nhưng ba ngày đã đủ rồi, Diệp Kiều và nhóm người quả quyết quay đầu bỏ chạy, để lại trưởng lão Đan phong với vẻ mặt khó hiểu.

“Chẳng phải ông nói dù là đệ tử thân truyền cũng không được tự tiện vào sao?”

Bây giờ lại là vì sao?

“Nhưng Diệp Kiều đã cầu xin ta rồi, ngươi còn muốn nàng phải thế nào nữa?” Phong chủ Đan phong sờ râu, vẻ mặt say sưa.

Không ngờ mình lại được vị đệ tử thân truyền này tin tưởng đến vậy.

Phải biết, ông cũng chỉ mới gặp vị thiên tài nổi danh lừng lẫy của Trường Minh Tông này có một lần, đối phương có nhớ mình hay không cũng là một chuyện.

Ông nghĩ, có lẽ đây chính là sức hút của nhân cách đi.

Diệp Kiều và nhóm người một mạch chạy đến cấm địa, bị trưởng lão Phong chủ xoa nắn một hồi, tóc nàng trực tiếp biến thành tổ quạ, Chu Hành Vân mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, lặng lẽ vuốt lại mái tóc rối bù của nàng.

Trong cấm địa sơn linh thủy tú, vừa bước vào linh khí nồng nặc đã ập thẳng vào mặt, trời đã sáng rõ, rừng trúc lấp ló lay động, so với cấm địa lạnh lẽo chết người của Vấn Kiếm Tông, đây mới là dáng vẻ mà một cấm địa bình thường nên có.

“Việt Thanh An, các ngươi bói quẻ làm sao ra được kết luận vậy?” Diệp Kiều đi theo sau Việt Thanh An, “Độ chính xác của quẻ các ngươi là bao nhiêu?”

Thấy Việt Thanh An không có ý định để ý đến mình, Diệp Kiều lại tiếp tục dùng giọng điệu có chút cà khịa đó, nói, “Lúc trước đánh ngươi thật sự xin lỗi.”

Nàng đúng là không biết lựa lời mà nói.

Việt Thanh An vốn định làm một người câm, kết quả Diệp Kiều hỏi liền mấy câu, khiến y nổi nóng, thiếu niên lạnh lùng liếc nàng một lúc, “Bọn ta bói quẻ không dám nói chắc chắn chính xác không sai, nhưng mười quẻ thì chín quẻ linh nghiệm, còn về việc làm sao ra được kết luận không phải là chuyện ngươi nên quan tâm đâu nhỉ?”

“Thay vì hỏi chuyện này, ngươi nên cân nhắc làm sao giải quyết mớ hỗn loạn do ngươi và Diệp Thanh Hàn gây ra thì hơn.”

Diệp Kiều chỉ vào mình, “Ể? Ta và Diệp Thanh Hàn gây ra hỗn loạn gì?”

Sao nàng không biết.

Việt Thanh An nói nhanh hơn, “Vạn Kiếm Quy Tông là kiếm quyết Chuẩn Hóa Thần nổi tiếng của Tu Chân Giới phải không? Liên tiếp xuất hiện hai vị Hóa Thần kỳ, một người là Diệp Thanh Hàn, vậy thiên tài còn lại là ai?”

Y không hỏi Diệp Kiều, mà tự mình nói tiếp, “Ngươi và Ma tộc giao đấu thường xuyên, năng lực bắt chước mạnh mẽ gần như là chuyện ai cũng biết, Ma Tôn không phải kẻ ngốc, động não một chút là có thể đoán ra vị Hóa Thần còn lại chính là ngươi.”

Các tu sĩ cũng ngầm thừa nhận Diệp Kiều chính là vị Hóa Thần đó, Tu Chân Giới hiện nay nào có ai không biết nàng.

“Cảnh giới bại lộ, liên tiếp phá hoại chuyện tốt của bọn chúng, cứ đợi Ma Tôn phái người đến giết các ngươi đi.” Việt Thanh An nói một hơi, “Ma tộc đến tấn công Trường Minh Tông, phần lớn cũng là vì điểm này.”

Ẩn giấu thực lực là điều cần thiết, điều này có thể giúp nàng tránh được rất nhiều cuộc truy sát không cần thiết, trong Tu Chân Giới đầy rẫy nguy hiểm này, không có nơi nào là an toàn tuyệt đối.

Diệp Kiều cười tủm tỉm nói, “Nhưng mục tiêu hàng đầu của Ma tộc luôn là Diệp Thanh Hàn. Ta tạm thời vẫn có thể thở phào một chút nhỉ.”

Đây cũng là nguyên do nàng không hề sợ hãi, vấn đề cảnh giới chắc chắn không giấu được nữa. Hữu hộ pháp đó sau khi chạy thoát, nhất định sẽ báo cho Ma Tôn. Hơn nữa Ma tộc dường như rất muốn linh căn của Diệp Thanh Hàn, vậy thì dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không phải là người đầu tiên bị ra tay.

“Bây giờ thảo luận chuyện này cũng vô nghĩa.” Mộc Trọng Hy thúc giục, “Chúng ta mau vào trong cấm địa xem thử đi.”

Chàng thật sự rất tò mò, linh khí do Tổ sư gia để lại, rốt cuộc là gì.

Cùng với việc cấm địa đóng lại, một nhóm người đứng ở vòng ngoài cấm địa, đi sâu vào trong, Tiết Dư bất giác dùng thần thức thăm dò tình hình xung quanh, y dựa vào đan dược để nâng cao một tiểu cảnh giới, hiện đang ở cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, thần thức có thể khuếch tán đến Nguyên Anh đỉnh phong, y bất giác quay đầu lại nhìn.

Kinh nghiệm và sự nhạy bén tích lũy được trong các bí cảnh, các nơi lịch luyện những năm qua, khiến Tiết Dư cảm thấy có chút không ổn.

Dường như… có người đang theo sau bọn họ.

Nhưng thần thức của y lại thật sự không cảm nhận được ai khác ngoài bảy người họ.

Tiết Dư nhìn Diệp Kiều, truyền âm, hỏi nàng có cảm thấy không ổn không?

Diệp Kiều làm khẩu hình, ra hiệu cho y bình tĩnh.

Ma tộc tấn công Trường Minh Tông gây ra một loạt hỗn loạn chẳng phải là để phái người trà trộn vào Trường Minh Tông sao? Ma tộc theo sau ít nhất cũng là Hóa Thần, có thể không một tiếng động mà qua mặt được các trưởng lão, cảnh giới ít nhất cũng đã vững chắc, trong tình huống này, đánh rắn động cỏ là không cần thiết, bọn chúng không lộ diện, vậy thì tạm thời không cần vạch trần.

Đánh nhau trước khi lấy được linh khí, cấm địa sẽ hoàn toàn hỗn loạn.

Tiết Dư khẽ gật đầu, vì đã quá hiểu rõ cấm địa này, đi theo Diệp Kiều bọn họ hoàn toàn không lo vướng phải cấm chế, trên đường đi vô cùng bình an vô sự.

Mãi đến khi mọi người đi đến trước một khu đất.

Một ngọn núi đột ngột như một ngọn núi khổng lồ chắn ngang phía trước, mấy người không hề hay biết mà muốn đi lên núi, vượt qua ngọn núi này, có lẽ là có thể đến được nơi sâu trong cấm địa rồi.

Diệp Kiều lùi lại hai bước, không nhúc nhích.

“Hửm?” Sau khi bọn họ nhìn qua, Diệp Kiều sờ cằm, bệnh nghề nghiệp tái phát, nàng đánh giá cảnh sắc sơn thủy hữu tình của cấm địa, ngẩng đầu, “Mọi người không thấy bố cục ở đây có kỳ lạ không?”

Cấm địa đã muốn bố trí cấm chế, vậy thì kết cấu bố cục là vô cùng quan trọng, nhưng bên trong cấm địa lại hỗn loạn, vô trật tự, không có chút tầng lớp nào thì thôi, sao lại có một ngọn núi đột ngột chắn phía trước?

Tác dụng là gì?

“Cũng ổn mà. Trên núi này còn có suối nữa. Môi trường tốt thế còn gì.” Mộc Trọng Hy không mấy để tâm mà bước lên.

“Vẫn thấy kỳ lạ.”

Dù sao thì cảm giác chung mà cấm địa Trường Minh Tông mang lại là rất thoải mái.

“Có lẽ là tùy tiện bố trí thôi? Ta nhớ Nguyệt Thanh Tông sắp xếp rất trật tự, nhưng vì bọn họ là đại tông Phù tu mà, dù sao cấm địa cũng sẽ có quy củ hơn chúng ta.”

“Cấm địa của Vấn Kiếm Tông lạnh lẽo như một hang đá, môi trường cũng là kiểu kín mít không một kẽ hở. Cho nên hỗn loạn, vô trật tự cũng có thể hiểu được, vốn dĩ chỉ là một nơi để cất giữ linh khí, không có gì để thiết kế cả.”

“Còn nơi này của chúng ta tuy nói là cấm địa, nhưng vì là nơi phi thăng của Tổ sư gia, nên được xây dựng như một nơi ngắm cảnh tuyệt đẹp.”

Tiết Dư chậm rãi tiếp lời, “Một nơi được thiết kế tỉ mỉ, sao lại có thể xuất hiện chỗ bất hợp lý thế này?”

Chử Linh bị bọn họ nói cho rợn cả người, “Vậy chúng ta còn đi lên nữa không?”

Mộc Trọng Hy bĩu môi, “Cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không ổn?

Mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Kiều giơ tay đề nghị: “Ai đó bay lên cao nhất, nhìn từ trên xuống xem? Ta khá tò mò bố cục tổng thể của cấm địa chúng ta.”

Muốn nhìn cho rõ, vẫn phải lên không trung mới có thể bao quát toàn bộ bên dưới.

Minh Huyền cười tủm tỉm học theo nàng giơ tay nhắc nhở, “Trong cấm địa có cấm chế ngự kiếm đó tiểu sư muội.” Trong cấm địa của bọn họ đều có cấm chế hạn chế ngự kiếm.

Nhưng cách luôn nhiều hơn khó khăn, Chu Hành Vân chớp mắt, đôi mắt vô hồn, “Tiểu sư muội muốn lên sao? Ta có thể đưa muội lên.”

Diệp Kiều bay lên không trung, được gió vững vàng nâng dưới chân, điều này khiến nàng một lần nữa thấy được lợi ích và khả năng của Phong linh căn, đạp lên cơn gió do Đại sư huynh đưa đến, nàng rất dễ dàng có thể bay lên nơi cao nhất, Chu Hành Vân nắm bắt linh căn hoàn hảo hơn bọn họ, bất kể bay đến đâu cũng sẽ có gió lót đường, chỉ cần đứng yên không động là có thể được đưa lên cao.

Việt Thanh An thấy cảnh này, có chút thất thần.

Đúng là… một sự tin tưởng chưa từng thấy.