Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh Nhưng Lại Tấu Hề

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6867

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19814

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 907

401-500 - Chương 402: Hắn một quyền liền đánh chết chúng ta rồi

Trường Minh Tông mây khói lượn lờ, dưới chân núi vốn yên tĩnh ngày thường nay lại bị một đám người vây lại. Các đệ tử bên ngoài cố hết sức ngăn cản họ vào trong, ai nấy đều mặt không đổi sắc. Sức mạnh của đệ tử bên ngoài khoảng Trúc Cơ, ngăn cản một đám tán tu thì thừa sức.

Nhưng không chịu nổi số lượng của họ quá đông, Mộc Trọng Hy vừa đến tông môn trông thấy cảnh này, liền nóng lòng nói: “Ta đi đánh văng bọn họ.”

Thiếu niên nhanh chóng bay vút lên, tay rút kiếm, một kiếm khiến tất cả Huyền kiếm bên hông của kiếm tu có mặt đều ra khỏi vỏ. Ánh đao kiếm loáng lên trước mắt, trường kiếm lơ lửng giữa không trung, gây ra một trận xôn xao nhỏ.

Mộc Trọng Hy không dám làm người bị thương, đặc biệt còn là tu sĩ, chàng mím môi, học theo dáng vẻ của sư phụ bọn họ, mặt lạnh như băng, lặng lẽ phóng ra uy áp. Cùng với sự va chạm giữa linh khí, những người có tu vi thấp hơn Nguyên Anh đã thở khó khăn.

Vài tiếng “phịch”, có người không chịu nổi quỳ rạp xuống đất.

Cách làm này của Mộc Trọng Hy là bắt chước y hệt, sao chép hành động của các Tông chủ thường ngày ở Đại Bỉ.

Cảnh tượng có lộn xộn đến đâu, các Tông chủ thường chỉ cần một câu nói bình thản, mang theo uy áp nặng nề khống chế bọn họ đến mức ngoan ngoãn nghe lời, chàng bèn cho rằng chỉ cần phóng ra chút uy áp là đủ rồi.

Chử Linh khoanh tay, cười một lát: “Hắn chỉ dùng uy áp đè người ta thế này thì không được đâu.”

Đám tán tu lăn lộn quanh năm ở Tu Chân Giới rất biết nhìn mặt bắt hình dong, Mộc Trọng Hy vẫn chưa đủ tàn nhẫn.

Vào lúc này, kiếm đã ra khỏi vỏ, tự nhiên phải dính chút máu.

Thấy chàng tuổi còn nhỏ, không hề có ý muốn ra tay, một tán tu tu vi cao chống lại uy áp, thẳng thừng đi lên, cố gắng vào tông, “Để chúng ta vào trong.”

“Các ngươi ở trong tông môn thì nhàn nhã lắm, có thời gian này sao không xuống núi xem thử những nơi bị Ma tu đánh phá.”

Uy áp của Mộc Trọng Hy không có ý muốn đè chết người ta trên đất, thấy họ đứng dậy, chàng cũng thu lại uy áp, nói rõ: “Chúng ta còn có việc phải làm. Phải sắp xếp xong chuyện trong tông môn trước mới có thời gian đi giúp các ngươi.”

Bọn họ bây giờ còn lo chưa xong cho mình.

Lời nói rõ này của chàng rõ ràng không thể làm những người khác hài lòng, có người thấy vậy liền xông thẳng vào, Chu Hành Vân nhướng mày, định rút kiếm, lại bị Việt Thanh An ngăn lại, “Nếu hắn đã tự mình ra tay rồi, vậy thì cứ để Mộc Trọng Hy tự mình xử lý, hắn biết chừng mực.”

Dù sao cũng là Thân truyền đệ tử. Tông chủ không có ở đây, vậy thì hành động của họ chính là thay mặt cho Trường Minh Tông.

Mộc Trọng Hy nhìn cảnh tượng chen chúc ùa lên như xác sống vây thành, chàng trấn tĩnh lại.

Triêu Tịch Kiếm nghiêng đi, chém thẳng xuống, lấy kiếm làm giữa, đám người tách ra một khoảng lớn, nơi lưỡi kiếm đi qua, mặt đất bị kéo lê một vết nứt thật sâu.

Đám người vốn đang chen chúc về phía trước sợ hãi vội vàng lùi lại, cách họ ba mét.

“Còn bước thêm một bước vào Trường Minh Tông.” Triêu Tịch ánh lên tia sáng lạnh lẽo, gương mặt vốn luôn rạng rỡ của thiếu niên trầm xuống, chàng mím môi, “Giết hết các ngươi.”

Triêu Tịch Kiếm, thích giết chóc.

Thật lòng mà nói, nó thật ra là một hung kiếm, tuy không thích giết chóc như Bất Kiến Quân, nhưng cũng mang theo hung ác.

Hắn nói giết hết những người này, thật sự không phải đùa.

Uy áp Nguyên Anh hậu kỳ, cộng thêm linh kiếm ánh lên tia sáng đỏ nguy hiểm, trong thoáng chốc bọn họ thật sự bị dọa sợ.

Thấy không còn ai dám tiến lên nữa, Mộc Trọng Hy quay đầu bỏ đi.

Việt Thanh An mấy người đi theo, vào trong Trường Minh Tông, con đường đến chủ phong quanh co, nếu không ngự kiếm thì phải đi rất lâu, vẻ mặt lạnh lùng lúc Mộc Trọng Hy rút kiếm, đã lọt vào mắt của các trưởng lão đang âm thầm theo dõi kết quả của Bồng Lai.

Bọn họ đều lộ vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, “Nguyên Anh… hậu kỳ?”

Đứa trẻ này tiến bộ khá nhanh đấy.

Mấy tháng trước Mộc Trọng Hy mới Nguyên Anh trung kỳ.

Một nữ trưởng lão của Trường Minh Tông không nhịn được nói: “Tiểu Hy lần này tiến bộ nhanh thật.”

“Muốn thấy dáng vẻ vui vẻ của Mộc Trọng Hy lộ ra sát khí đúng là không dễ.” Bọn họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, điều này cho thấy đám đệ tử suốt ngày gây chuyện của Trường Minh Tông đã trưởng thành rồi.

Bốn người đến chủ phong của Trường Minh Tông, các trưởng lão đều đang đợi sẵn, thấy Việt Thanh An và Chử Linh, bọn họ vẻ mặt hàm ý, “Hai vị này là Thân truyền của Bồng Lai đảo phải không?”

Hai sư huynh muội gật đầu.

Triệu trưởng lão cười ha hả, “Tiểu Hy, không ngờ ngươi cũng có ngày tài cán như vậy.”

Đoàn trưởng lão thì bước ra, vui vẻ vỗ đầu chàng.

Đối mặt với sự sôi nổi đột ngột của các trưởng lão, Mộc Trọng Hy hơi đổ mồ hôi.

Rõ ràng không lâu trước đó chàng vẫn là một kẻ yếu kém không ai để ý, đột ngột về tông lại được đối xử sôi nổi như vậy, chàng cũng có chút ngại ngùng.

Minh Huyền bọn họ về tông sớm hơn Mộc Trọng Hy mấy người một bước, vừa hay cùng các trưởng lão thấy được màn thể hiện của sư đệ qua Lưu Ảnh Thạch, y khẽ cong môi, huýt sáo một tiếng: “Được đó Mộc Trọng Hy.”

“Tiểu sư muội đâu?”

Mộc Trọng Hy gãi đầu: “Ờm, muội ấy hình như đi tìm người khác rồi.”

Minh Huyền khôn khéo không hỏi tiếp, y cảm thấy Diệp Kiều chắc lại không làm chuyện gì tốt đẹp, nếu hỏi tiếp sợ rằng sẽ bị các trưởng lão biết được.

“Tiểu Hy.” Triệu trưởng lão giọng điệu thấm thía nói với chàng: “Lúc nãy ngay khi rút kiếm ra con nên ra tay rồi.”

“Các con thay mặt cho bộ mặt của Trường Minh Tông, Tông chủ không có ở đây, các con chính là tâm ý của tông môn, sẽ không có ai dám vì thế mà trách cứ các con đâu.”

Mộc Trọng Hy gật đầu lia lịa, “Vậy nếu đổi thành sư phụ của chúng con thì sẽ giải quyết thế nào?”

Tần Phạn Phạn hoàn toàn không có chút oai phong nào của một Tông chủ, còn rất khó nghĩ ra dáng vẻ Tần Phạn Phạn nổi giận.

Đoàn trưởng lão lập tức cười: “Con đừng thấy Tần Phạn Phạn tự tại, nhưng trong chuyện lớn, các con cứ thử không nghe lời hắn xem.”

“Ê.” Chử Linh: “Sư phụ các ngươi rất hung dữ sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Minh Huyền khẽ nhún vai, y ở tông môn lâu hơn các sư đệ khác, lúc đó trong tông chỉ có y và Đại sư huynh, hai người rõ hơn ai hết, Tần Phạn Phạn những năm đầu tính khí thật sự rất cáu kỉnh.

Lúc đó không chịu lên lớp đàng hoàng, y và Đại sư huynh ba ngày hai bữa bị sư phụ đuổi chạy khắp núi.

Sau này có lẽ vì bị hành hạ đến mức trở nên tự tại, khiến Tần Phạn Phạn suốt ngày trông vui vẻ không có tâm tính gì, “Cách sư phụ giải quyết đệ tử làm sai cũng tùy người. Bọn ta mà dám không nghe lời hắn, hắn một quyền liền đánh chết chúng ta rồi, nhưng nếu là tiểu sư muội không nghe lời…

Chử Linh tò mò chớp chớp đôi mắt to tròn Ca Tư Lan, “Ừm?”

Y xòe tay: “Thì không nghe lời thôi chứ sao.”