Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

81 739

Magical★Explorer (LN)

(Đang ra)

Magical★Explorer (LN)

Iris

Sau khi được tái sinh vào tựa game khiêu dâm huyền thoại "Magical★Explorer", chàng trai của chúng ta nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ được nhét làm nhân vật phụ xui xẻo thay vì nhân vật chính sát gái củ

18 1607

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

(Đang ra)

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

"Đây chính là… điều kiện tiên quyết mà ta dựng nên—chỉ để hạ sát ngươi."

7 251

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

2 6

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

16 51

Web Novel - Chương 31 - Hạt giống may mắn

Bánh ngọt này thoạt nhìn không nhiều, nhưng sau khi ăn hết, Lục Vân Trạch vẫn không tránh khỏi cảm giác no nê khó chịu, thậm chí còn đánh một cái ợ hơi không kiểm soát được.

Bên cạnh hắn còn có một nữ hầu đang nhìn, điều này càng khiến Lục Vân Trạch cảm thấy bối rối, chỉ đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi ăn xong, Lục Vân Trạch ngồi yên tại chỗ chờ tiêu hóa, còn Giang Tuệ thì bắt đầu đóng vai nữ hầu chu đáo, dọn dẹp hộp bánh trên bàn, sau định sẽ lén vứt đi.

Ở phía chân trời xa xôi, mặt trời chỉ còn lại một góc nhỏ ló ra ngoài, bầu trời đã hoàn toàn bị màn đêm bao phủ, đèn đường của các tòa nhà cao tầng trong thành phố cũng lần lượt sáng lên.

“Tâm trạng của thiếu gia dường như không được tốt, chẳng lẽ một cái bánh ngọt không đủ?” Giang Tuệ lên tiếng hỏi.

“Không, không phải.” Lục Vân Trạch lắc đầu, “Tôi chỉ đang nghĩ về việc cảnh trưởng Vương nói vào chiều nay.”

Nếu đối phương không nói dối, xác của quản gia thật sự đã mất tích, việc này quả thực đáng được chú ý. Trên thế giới này có rất nhiều loại bí thuật đa dạng, có thể cái xác ấy đã bị đồng bọn của vụ mất tích mang đi, đem về để sử dụng tiếp.

Có thể sau này còn gặp lại lão quản gia phiên bản xác sống quay lại báo thù.

“Thiếu gia sẽ căng thẳng vì một người chết mất tích sao?” Giang Tuệ hơi nhướn mày.

“Không phải sợ người chết, mà là sợ sự báo thù của hắn.”

Sự thù hận là một cảm xúc rất đáng sợ, đặc biệt là khi đối phương còn là kẻ lòng dạ độc ác.

Nếu hắn ta trực tiếp nhắm vào Lục Vân Trạch, hắn sẽ cảm thấy không sao, nguyện ban phát đại từ bi cho hắn ta yên nghỉ dưới đất. Lục Vân Trạch chỉ lo lắng đối phương sẽ cố ý nhắm vào người bên cạnh, như Giang Tuệ chẳng hạn.

“Thiếu gia quả thật rất quan tâm đến tppo.” Giang Tuệ mỉm cười.

“Cô có thể dạy tôi cách đọc suy nghĩ được không?” Lục Vân Trạch nhíu mày.

Giang Tuệ nghe vậy, không trả lời ngay, mà nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Cảm nhận được sự mềm mại dưới bàn tay cùng với cảm giác kỳ lạ, Lục Vân Trạch hơi mở to mắt.

“Thiếu gia đã có tâm ý như vậy, tôi cũng không thể làm ngơ.” Giang Tuệ buông tay hắn ra.

Khi Giang Tuệ bỏ tay khỏi tay hắn, Lục Vân Trạch nhìn thấy trên lòng bàn tay mình có một hạt nhỏ màu đen, trông giống như hạt giống.

“Đây là?” Lục Vân Trạch cầm hạt nhỏ đó lên, quan sát kỹ.

“Là món quà may mắn tôi tặng cho thiếu gia, có thể mang lại may mắn cho thiếu gia vào lúc quan trọng, với điều kiện thiếu gia không được quên tôi.”

“Ra là cô cũng tin vào loại thứ này à?” Lục Vân Trạch không nhìn ra đây là hạt giống của cây gì, nhưng tất nhiên là lòng tốt của Giang Tuệ, hắn tạm thời nhận lấy.

Khi Lục Vân Trạch rời khỏi ban công, nụ cười dịu dàng trên gương mặt nữ hầu mới nhanh chóng biến mất, lộ ra vẻ gian xảo.

“Không ngờ ngươi lại dễ dàng chấp nhận như vậy, ta còn tưởng phải tốn nhiều lời lẽ hơn mới được, đúng là thiếu niên ngây thơ.”

Nàng dựa lưng vào lan can sắt rèn mát lạnh, gió đêm thổi làm tóc nâu xám bay lên, đôi mắt tím nhạt chứa đựng ánh trăng lấp lánh.

“Meo~”

Nghe thấy tiếng mèo kêu, Giang Tuệ nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng lướt qua trên mái nhà, chưa đầy hai giây đã có một con mèo đen nhảy lên bàn, ngồi xuống một cách thanh lịch rồi bắt đầu liếm vuốt.

“Tiền bối, ngài làm việc không sạch sẽ chút nào, khiến tôi bị liên lụy khổ sở.” Giang Tuệ lộ ra nụ cười khổ sở.

“Không phải ta làm.” Mèo đen nói bằng giọng người, đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào gương mặt cô, “Khả năng của ta chỉ có thể khống chế người sống, và quả thực đã đưa lão ta trở lại nhà xác.”

Điều đó có nghĩa là ở đây còn có ẩn tình khác.

Có vẻ như hướng đi của câu chuyện đang ngày càng khó lường, đây quả thực là một điều phiền phức. Muốn can thiệp vào Lục Vân Trạch thì sẽ thay đổi cốt truyện, mang lại rắc rối không lường trước được, nếu không can thiệp thì lại không thể đảm bảo mọi việc sẽ diễn ra theo hướng mình mong muốn.

Thật là đau đầu.

“Trong khoảng thời gian này, cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Không sao, dù sao hiện tại chúng ta là mối quan hệ hợp tác, chỉ cần có lợi cho sự trưởng thành của Lục Vân Trạch là được.”

Dù là việc lẻn vào phòng Lục Vân Trạch để xem lịch trình học tập của hắn, hay kịp thời phát hiện ra sự nghi ngờ của Lục Vân Trạch đối với Giang Tuệ, mèo đen đều là người có công đầu.

Nếu không có nàng ấy, có lẽ Giang Tuệ vẫn chưa phát hiện ra mình đã bị Lục Vân Trạch nghi ngờ.

“Tôi còn tưởng tiền bối sẽ phàn nàn đôi câu, cho rằng làm những việc lén lút này không phù hợp với thân phận của ngài.” Giang Tuệ nói.

“Ta đã biến thành một con mèo rồi, nói chi đến chuyện lén lút, ngay cả việc bắt chuột cũng không có gì lạ.” Mèo đen cười chua chát.

Nếu không phải vì hoàn cảnh ép buộc, nàng căn bản sẽ không mượn thân xác động vật, ở trong thân xác mèo lâu rồi, đã bắt đầu thấy mùi vị từ chuột rất hấp dẫn.

“Sau đó thì sao, sự nghi ngờ của hắn đối với ngươi đã giảm bớt, nhưng hắn ta thông minh hơn ta tưởng đấy. Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.” Mèo đen nói.

Giang Tuệ im lặng một lúc, sau đó mỉm cười: “Nên tôi đã thay đổi kế hoạch.”

“Ngươi nói về cái hạt giống đó?” Mèo đen đuôi vẫy vẫy, “Tại sao ngươi lại chắc chắn rằng thứ đó có thể giúp Lục Vân Trạch?”

Đối mặt với sự nghi ngờ của mèo đen, Giang Tuệ dùng ngón tay gõ nhẹ lên cằm, đầu hơi nghiêng sang một bên như thể đang tỏ ra đáng yêu: “Bởi vì tôi tin tưởng Lục Vân Trạch.”

“Lại là lý do đó, thật sợ sự tự tin của ngươi sẽ bị lật đổ.” Mèo đen nói.

Dù sao thì dù có nói ra lý do, ngươi cũng sẽ không tin tưởng, phải không? Biết được cốt truyện, xuyên không vào tiểu thuyết, ngay cả trong thế giới này có siêu năng lực, nghe thôi cũng đã thấy ảo rồi.

Giang Tuệ cười không nói gì, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng bí thuật mới có được để thực chiến, hy vọng Lục Vân Trạch đừng khiến nàng thất vọng.

Nếu không...

Ngươi là nhân vật chính mà không đáng tin cậy, ta sẽ rất khổ sở đấy.

Nàng giơ tay lên, nhắm mắt lại hướng về ánh trăng trên bầu trời mà chầm chậm nắm lại, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh lùng.

Đến giờ ăn tối, Lục Vân Trạch vẫn ngồi vào vị trí quen thuộc của mình, nhìn những đĩa thức ăn được mang lên, vẻ mặt hắn không có mấy hứng thú với việc ăn uống.

Hắn vẫn đánh giá thấp cái bánh ngọt đó, sau một thời gian tiêu hóa vẫn có cảm giác no rõ rệt, tối nay đành phải ăn ít lại.

Nhưng trước khi gắp thức ăn, Lục Vân Trạch đột nhiên phát hiện ra món ăn tối nay dường như có chút khác biệt so với mọi khi.

“Lục ca ca quả nhiên đã phát hiện ra rồi sao?” Lạc Dao ngồi bên cạnh không nhịn được mà cười khúc khích, “Đây là những món ăn do em đặc biệt nhờ đầu bếp chuẩn bị, đều là những món ăn gia truyền mà Lục ca ca yêu thích.”

Lục Vân Trạch ngẩn người, “Em không phải nói sẽ ăn ít lại sao?.

Lạc Dao tránh né ánh mắt hắn, một tay chơi đùa với sợi tóc buông thõng, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ: “Sau khi trở về phòng, em đã suy nghĩ kỹ lại, thái độ của em với Lục ca ca vào chiều nay vẫn quá đáng, nên muốn bù đắp cho anh một chút.”

“Không sao, anh chưa từng để bụng.” Lục Vân Trạch nói.

“Lục ca ca mau ăn đi, ăn nhiều một chút, sau này nếu Lục ca ca muốn ăn gì, cứ nói với em, em có thể cùng Lục ca ca đi ra ngoài mua.” Lạc Dao nói.

“Không cần đâu.” Lục Vân Trạch từ chối.

Bởi vì đã có người khác mua cho hắn rồi.

Nửa câu sau Lục Vân Trạch không dám nói ra, nếu không Lạc Dao lập tức sẽ cho hắn xem cái gọi là “lật mặt”.

Lạc Dao đã chuẩn bị cả một bàn ăn đầy những món ăn hợp khẩu vị của Lục Vân Trạch, hơn nữa còn không ngừng gắp thức ăn vào bát hắn, miệng không ngừng nói ăn nhiều vào.

Kết quả là Lục Vân Trạch nhiều nhất cũng chỉ ăn được một nửa thì đành phải giơ tay đầu hàng.

Lý do không gì khác ngoài việc hắn thực sự không thể ăn thêm được nữa, Lạc Dao nên mang những món ăn này lên sớm hơn mới phải.

Về mặt quan tâm đến người khác, tốc độ phản ứng của Lạc Dao quả thực không thể so sánh được với Giang Tuệ.

Sau khi rời khỏi phòng ăn trở về phòng, Lục Vân Trạch thầm cảm thán.

“Quả nhiên Giang Tuệ vẫn quá mạnh, đúng là 'thánh thể nữ hầu' trời sinh.”

Phía bên kia, sau khi Lục Vân Trạch rời khỏi, Lạc Dao cảm thấy ăn tiếp cũng không còn hứng thú nữa, liền cho người bắt đầu dọn dẹp.

“Hình như Lục thiếu gia tối nay ăn uống không được tốt, tại sao chỉ ăn có một chút?” Một nữ hầu hỏi.

Đây là điều mà tiểu thư Lạc Dao muốn biết nhất.

“Hay là anh ấy vẫn còn giận mình, nên mới không ăn những món ăn do mình chuẩn bị?” Lạc Dao nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, liền hít sâu một hơi.

Đúng vào lúc này, một nữ hầu bên cạnh không nhịn được mà ợ hơi một cái, khiến nàng ta liếc mắt nhìn một cách nghiêm khắc.

“Giang Tuệ, ngươi nhất định đừng làm loại việc này trước mặt khách khứa.” Lạc Dao nói.

“Xin lỗi tiểu thư, là do tôi đã ăn bánh ngọt.” Giang Tuệ nói.

“Bánh ngọt gì?” Lạc Dao hỏi.

“Chỉ là một chút đồ ăn vặt mà chúng tôi cùng nhau chia sẻ.” Giang Tuệ nói.

Tới đây là cùng ai chia sẻ, Lạc Dao không hỏi, Giang Tuệ cũng không nói.

Mà có hỏi cũng sẽ không nói.

“Đừng ăn quá nhiều, cũng đừng để lại rác.” Giọng nói của Lạc Dao có chút khó chịu.

“Tiểu thư quả thật rất dịu dàng, khó trách có thể cùng thiếu gia quan hệ tốt như vậy.” Giang Tuệ mỉm cười lễ phép, “Người như tiểu thư rất biết quan tâm người khác, nhất định sẽ rất được thiếu gia yêu thích.”

“Không có đâu, ta từ nhỏ đã quan hệ tốt với Lục ca ca thôi.” Lạc Dao lại rơi vào trạng thái xấu hổ.

Nàng tiểu thư che mặt, vặn vẹo người, hoàn toàn không để ý đến nụ cười càng lúc càng kỳ dị trên gương mặt nữ hầu.

Cứ cười đi, Lạc Dao, rất nhanh thôi thứ khiến ngươi vui mừng sẽ là của ta.

Xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng.