“Này Murase, lúc nào mày cũng ở trong phòng nhạc sau giờ học đúng không?”
“Hana-sensei nắm tay mày rồi dạy mày đánh đàn đúng không? Sướng thật đấy.”
“Hai người ngồi sát cạnh nhau đúng không?”
Mấy đứa con trai trong lớp cực kỳ ghen tị với tôi luôn ấy.
Cô Hanazono là một giáo viên trẻ mới về trường được bốn năm. Với vẻ đẹp tài sắc vẹn toàn của mình, cô rất nổi tiếng với lũ học sinh, và cũng nhờ vậy nên cô đã nắm được trái tim của rất nhiều học sinh năm nhất. Thế nhưng, thứ của tôi bị cô ấy nắm lại là điểm yếu chứ không phải con tim. Thật lòng thì tôi muốn nói với họ rằng “Nếu muốn thì cứ thế chỗ tao đi.”
“Không phải tao nhờ cô ấy dạy đâu”, tôi thành thật. “Toàn là tao tự tập trong lúc cô Hanazono làm việc khác trong phòng chuẩn bị bên cạnh thôi.”
Thực ra thì hầu hết thời gian tôi đều dành để đọc manga chứ không phải làm việc, về phần này thì đúng là tôi nói dối thật.
“Mày có tập cùng cô bạn đệm đàn bên lớp chẵn không?”
Bỗng một cậu bạn hỏi tôi.
“Aa, cô ấy siêu đáng yêu luôn ấy, tao cũng có nghe qua rồi.”
“Cổ học lớp mấy nhỉ?”
“Lớp 4 thì phải.”
“Mày đúng là ăn may khi chọn môn nhạc đấy nhể. Ước gì lúc trước tao đừng có chọn môn mỹ thuật.”
Họ trò chuyện càng ngày càng sôi nổi, nhưng tôi lại không hề biết nhân vật họ đang nhắc đến là ai.
“Hừm, vậy ý bọn mày là bên lớp chẵn cũng có một cô bạn tội nghiệp bị cô Hanazono bắt đi đệm đàn giống tao à?”
“Đúng, đúng, đúng.”
“Bị ép là sao hả? Đáng lẽ mày phải vui hơn chứ.”
“Đừng có nói là Hana-sensei đang dùng thứ gì đó để ép mày đấy nhé.”
“Nói nhảm gì thế, nếu ghen tị thì tụi mày đi thế chỗ tao luôn đi.”
Nội dung cuộc trò chuyện bắt đầu bẻ lái sang một hướng nào đó mà tôi còn chả biết, thế nhưng tóm gọn nội dung lại thì:
Trường chúng tôi có tám lớp mỗi khối, và mỗi học sinh phải chọn một trong ba môn nghệ thuật tự chọn: âm nhạc, mỹ thuật và thư pháp. Nếu như dạy riêng từng lớp thì số lượng học sinh mỗi lớp sẽ rất ít và như thế thì hiệu quả sẽ không được cao. Vì vậy nhà trường đã gộp bốn lớp lại làm một. Nói cách khác, nếu như bạn chỉ xét theo môn nghệ thuật tự chọn thì một khối sẽ chỉ có hai lớp, một lớp gồm các lớp 1, 3, 5, 7, và lớp còn lại gồm các lớp 2, 4, 6, 8. Vì vậy nên cái tên gọi “lớp lẻ” và “lớp chẵn” mới ra đời.
Và bên lớp chẵn cũng có một cô bạn bị ép đi lao động khổ sai giống như tôi.
“Tao chưa từng gặp cổ.”, tôi nói. “Tao luyện đàn ở trường vì tao không có đàn riêng ở nhà, nên có lẽ là cổ tự tập ở nhà rồi.”
“Gì hả? Nghe chán thế.”
“Ước gì tao học lớp chẵn và được nghe cổ đệm đàn trong tiết hợp xướng thì tao đã thích môn nhạc rồi.”
“Tiếc rằng thằng được hưởng lại là Murase nhỉ.”
Có phải tớ làm vì thích đâu.
*
Và không lâu sau đó, tôi đã vô tình chám trán cô gái mà lũ bạn nhắc đến.
Vào tuần cuối cùng của tháng Tư, tôi đang trên đường đến phòng nhạc sau khi tan học, trên tay là bản nhạc dành cho piano mà cô Hanazono đã nhờ tôi viết lại từ bản nhạc “Carmina Burana” vốn dành cho dàn nhạc giao hưởng.
Tôi đã giở trò một chút với bản nhạc này để trả thù cô Hanazono. Bản nhạc này không thể độc tấu được, mà phải song tấu. Bởi vì đây là “Carmina Burana” cơ mà. Tôi đâu thể tái hiện được cái âm thanh nặng nề của dàn nhạc giao hưởng chỉ bằng đôi bàn tay của mình được. Phải bốn cánh tay mới đủ kìa. Thế nên nhờ cô giúp em với nhé. Tôi đã định nói như thế và giao cho cô ấy phần âm bass cực kì khó chơi. Dù thế nào thì tôi cũng muốn làm cho người phụ nữ ấy phải hoảng sợ ít nhất một lần.
Nhưng trong phòng âm nhạc không có lấy một bóng người.
Tôi để bản nhạc lên giá và chờ một lúc.
Từ ngoài cửa sổ vang lên tiếng hô của câu lạc bộ bóng chày và bóng chuyền trong lúc chạy bộ xen lẫn với tiếng chuông báo hiệu mẻ bánh mì nướng đã ra lò từ nhà máy đối diện trường. Tất cả đều gợi lên cảm giác thật bình dị. Cộng thêm bầu trời trong xanh không một gợn mây, chiều nay đúng thật là nhàn nhã.
Mà có vẻ cô Hanazono còn không định xuất hiện nên tôi đi về phía góc trái căn phòng và gõ lên cánh cửa dẫn sang phòng chuẩn bị. Vẫn không một lời phản hồi. Tôi nhẹ nhàng mở cửa ra, nhưng vẫn không thấy ai.
Có chuyện gì với người phụ nữ đó vậy? Cô ấy bảo tôi phải giao bản nhạc ngay sau khi tan học mà cô ấy còn chưa đến đây nữa.
Thôi thì chịu rồi, đành phải chờ vậy.
Tôi bước vào phòng chuẩn bị. Bên trong chỉ to bằng một nửa phòng học thông thường. Chính giữa căn phòng là một chiếc bàn làm việc kiểu cũ và một cây keyboard được đặt cạnh, bao quanh là những chiếc kệ kim loại. Không biết tại sao trong đây lại có đầy đủ cả nước máy, tủ lạnh và ấm đun nước. Thậm chí còn có trọn bộ manga Tam Quốc Chí của Mitsuteru Yokoyama nữa chứ. Đây đúng là một nơi lý tưởng để giết thời gian.
Tôi ngồi xuống ghế và mở quyển Tam Quốc Chí tập 26.
Tôi mải mê đắm mình vào trận Xích Bích đang diễn biến cực kì hấp dẫn, đến nỗi mà tôi còn chẳng nhận ra là có người đã vào phòng cho đến khi tiếng đàn piano vang lên.
Một hợp âm nặng nề như muốn đập tung cánh cửa kéo dài cả mấy quãng tám liên tiếp xuyên thẳng vào tai khiến quyển manga trên tay tôi suýt chút nữa là rơi xuống đất.
Không thể nhầm được, đây chính là bản nhạc “Carmina Burana” mà tôi viết.
Là ai được cơ chứ? Cô Hanazono sao? Mới nhìn qua lần đầu là có thể chơi hoàn hảo đến thế này cơ á? Chết tiệt, đáng lẽ mình phải viết nó khó hơn chút nữa mới phải.
Mà khoan, bản nhạc kia là dành cho song tấu mà, vẫn còn người khác ngoài cô Hanazono sao?
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, mở cánh cửa dẫn sang phòng âm nhạc và nhìn vào để xem chuyện gì đang diễn ra.
Chỉ có một người đang đứng chỗ cây piano. Đó là một nữ sinh với bộ đồng phục của trường. Hai cánh tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng nhảy múa trên những phím đàn. Tôi hít vào một hơi.
Cô ấy đang tự mình chơi bản nhạc.
Sau khi bình tĩnh lại và lắng nghe cẩn thận hơn, tôi nhận ra rằng cô ấy đã bỏ qua một số nốt trong bản nhạc mà tôi viết. Thế nhưng màn trình diễn vẫn thật nặng nề và dữ dội, khác hẳn so với bản đầy đủ của trình phối nhạc mà tôi nghe qua sau khi viết xong bản nhạc.
Vẫn chưa thể tin vào mắt mình, tôi mê mẩn nghe cô ấy chơi đàn một hồi lâu. Âm thanh của hàng ngàn người đang cất lên tiếng hát ca tụng Nữ Thần Vận Mệnh đáng kính cứ vang vọng trong đầu khiến tôi muốn hát quá đi mất.
Đột nhiên tiếng đàn ngừng bặt.
Cô ấy ngừng tay và quay về phía sau nhìn tôi, khiến cho ánh mắt của cả hai chạm nhau.
Ngay lúc đó, những âm thanh quanh tôi dường như đột nhiên biến mất. Đôi mắt của cô ấy thật ấn tượng. Đôi mắt ấy trong suốt đến tận đáy, trông cứ như là nước biển mùa đông thấp thoáng dưới những tảng băng trôi vậy.
“…Cậu im lặng ngồi đó nghe nãy giờ à?”
Cô cau mày hỏi.
“À…ừm…đúng thế. Tớ bất ngờ vì bản nhạc là một bản song tấu, nhưng mà lại nghe giống song tấu gì cả, thế nên tôi đã không nhịn được mà nghe cậu đàn.”
“Cái bản nhạc dở tệ này là do cậu viết đấy hả?”
Cô ấy trợn mắt, hạ giọng xuống một chút và nói tiếp.
“Cậu là Musasabi bên lớp 7 mà cô Hanazono nhắc tới đấy à?”
“Musa…” Cô ta thật sự không coi tên người khác ra gì à? “Tên tớ là Murase. Tớ học bên lớp lẻ. Cô ấy hay nhờ tớ đệm đàn và viết nhạc…Cậu học bên lớp chẵn nhỉ?”
Nghe tôi hỏi, cô ấy gật đầu một cách miễn cưỡng.
“Họ muốn tôi chơi thứ này tiếp theo á?” Cô ấy chỉ vào bản nhạc và nói. “Đây là lần đầu tôi thấy một bản nhạc tràn đầy ác ý như thế này đấy. Nếu Erik Satie mà sống đến 120 tuổi thì bản nhạc ông ấy viết ra còn đáng yêu hơn.”
Đây cũng là lần đầu tiên tôi được nghe một màn phê bình âm nhạc tràn đầy ác ý như thế này đấy.
“Đặc biệt là phần jump in với tremolo của đoạn âm bass thấp nhất, cảm giác cứ như là người soạn đang cố tình gây khó dễ cho người chơi vậy, đúng thật là tệ hại mà. Ý nghĩ đê tiện của người viết lồ lộ rõ trên mấy nốt nhạc kia kìa.”
“Tàn nhẫn quá đấy, cậu không thể nói nhẹ nhàng hơn sao? Dù cậu chả nói gì sai cả.”
“Đúng hết hả? Quả là tệ hại quá mức…”
“Aa…không, ừm,…”
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng âm nhạc bật mở. Tôi đã nghĩ rằng mình sắp được cứu khỏi cái tình huống khó xử này rồi, thế nhưng người bước vào lại là cô Hanazono. Có vẻ như không thoát được rồi.
“Yahoo, hai em đều đến rồi nhỉ, có hòa thuận với nhau không đó?”
Bầu không khí này trông giống chúng em đang hòa thuận với nhau lắm hay sao? Trong đầu cô chả có gì ngoài hộp chứa tiền quyên góp của UNICEF à?
“Ồ, “Carmina Burana” viết xong rồi à? Rinko-chan chơi thử chưa? Thế nào?”
“Vì người viết bản nhạc này đang ở ngay đây nên em sẽ không nói thẳng ra.” Cô ấy chỉ vào tôi và nói. “Nhưng nếu cô cho một con bò nghe bản nhạc này thì thứ cô vắt ra được từ con bò sẽ là xăng chứ không phải sữa.”
“Thế còn hơn cả nói thẳng!” Dù không hiểu ý cô ấy là sao nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng, tôi đang bị sỉ nhục. Và cô còn vừa nói ngay trước mặt tôi rằng đây là một bản nhạc tệ hại đúng không?
“Có thể làm cho Rinko nói như thế này thì đúng là không bình thường chút nào nhỉ?”
“Sao cô cứ nói như là đang khen em vậy? Mà thôi, không cần phải vòng vo. Tự bản thân em cũng biết cái bản nhạc này nó tệ ngang hàng rác rưởi rồi.”
“Tôi đâu có nói là nó tệ đến thế? Nếu mà nghiêm túc thì tôi đã bắt cậu thú nhận tất cả những hành vi chụp lén và sàm sỡ mà cậu từng thực hiện từ trước đến giờ rồi.”
“Tớ chưa bao giờ làm mấy cái việc đó nhé. Cậu dựa vào đâu mà gọi tớ là tội phạm vậy hả?”
“Nếu mà viết được bản nhạc đê tiện như thế thì chắc là cậu cũng đã từng phạm tội rồi.”
“Cậu đổi nghĩa từ “đê tiện” rồi kìa!”
“Tôi về đây, tôi chả muốn ở cùng phòng với một tên đê tiện chút nào cả, tôi cũng xong việc ở đây rồi.”
Cô nói và đi về phía cửa phòng âm nhạc.
“Chờ chút đã Rinko-chan, lấy bản nhạc về đi”. Cô Hanazono vừa nói vừa lấy tay chỉ vào bản nhạc “Carmina Burana” của tôi đang đặt trên giá. “Cô đi photo liền đây.”
“Không cần.” Cô đáp lại một cách cộc lốc. “Em thuộc hết bản nhạc rồi.”
“…Cậu nói thuộc rồi á…”
Mặc dù bản nhạc dài chưa tới năm phút nhưng chẳng phải cậu chỉ mới xem qua bản nhạc và chơi được một lần thôi sao? Dù thế nào thì cũng quá khó tin.
Có lẽ là do nhận ra ánh mắt hoài nghi của tôi nên cô ấy liền quay người đi vào, trên mặt tràn đầy bất mãn, rồi cô ném bản nhạc trên giá xuống đất và bắt đầu chơi đàn một cách thô bạo bằng cả hai tay.
Cô ấy không hề nói khoác. Cô ấy thực sự đã thuộc hết bản nhạc, và (có lẽ vì không muốn tốn thời gian) còn chơi nó nhanh gấp ba lần bình thường nữa.
Khi chơi xong, cô ấy liền đá chiếc ghế “xoảng” một tiếng, đứng dậy rồi rời khỏi phòng âm nhạc trong khi tôi vẫn còn không thốt nên lời.
Sau khi bóng lưng của cô nàng biến mất sau cánh cửa ra vào thì cuối cùng tôi cũng thở được bình thường.
“Trí nhớ tốt như vậy đúng là khoẻ thật đấy nhỉ. Quả không hổ danh là Rinko-chan mà.”
Cô Hanazono vừa thong thả nói, vừa nhặt những bản nhạc vương vãi khắp sàn lên.
“…Cậu ấy là ai thế ạ...”
Tôi hỏi với một giọng một mỏi đến mức cả bản thân cũng phải kinh ngạc.
“Em ấy là Saejima Rinko, một người khá có tiếng trong giới nhạc cổ điển. Musao không quan tâm nên không biết cũng phải ha.”
“Ừm…cậu ấy là nghệ sĩ piano chuyên nghiệp ạ? Cậu ấy chơi đàn giỏi thật đấy.”
“Không hẳn. Nhưng cô nghe người ta nói rằng là sớm muộn gì thì em ấy cũng sẽ thành dân chuyên thôi. Em ấy là một thần đồng đã vô địch rất nhiều cuộc thi từ hồi còn học tiểu học rồi đấy.”
“Ồ…”
Tôi liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt. Ra là thần đồng à…nếu thế thì giỏi như vậy cũng chả có gì lạ.
“Nhưng sao một người như cậu ấy lại học ở một trường Cao trung bình thường như này ạ? Không phải là một trường Cao trung liên kết với Đại Học Âm Nhạc thì sẽ tốt hơn sao?”
“À, trước đây đã xảy ra khá nhiều chuyện, nhiều chuyện lắm luôn ấy.” Cô Hanazono mỉm cười đầy ẩn ý. “Đó cũng là lý do vì sao cô bắt thóp được điểm yếu của con bé và bắt nó đệm đàn cho cô đấy.”
“Thành thật mà nói thì cô đúng là ác thật đấy.”
“Nhưng mà tiếc thật đấy nhỉ, kỹ thuật của em ấy vẫn tốt như ngày nào, nhìn cái bản nhạc trông khó như này mà vẫn chơi được với một khuôn mặt tỉnh bơ như vậy…” Cô Hanazono liền phát hiện ra ngay khi nhìn vào bản nhạc. “Hửm? Không phải đây là một bản song tấu hay sao.”
“À, ừm, chuyện đó…”
Cuộc đối thoại với Rinko đã khiến tôi hoàn toàn mất bình tĩnh, và mục tiêu ban đầu của tôi là gây rối cho cô Hanazono giờ đã không còn quan trọng cho lắm.
“Em nghĩ là chỉ một người chơi thì không thể nào mà tái hiện được phong cách nhạc mạnh mẽ nhưng mộc mạc của Carl Orff…”
Tôi bào chữa bằng một câu đại loại như thế.
“Ồ. Em muốn cô chơi phần khó hơn đúng không?”
“Ờ, ừm, đúng vậy ạ…dù sao thì cô cũng chơi đàn giỏi hơn em mà…”
Chết rồi, bị nhìn thấu ý nghĩ rồi.
“Vậy giờ đánh thử cô xem nào.” Cô Hanazono nói rồi bảo tôi ngồi lên ghế đàn piano. Mà tôi cũng không hiểu sao cô ấy lại đứng sau lưng tôi nữa.
“Ừm, ghế của cô đâu ạ?”
“Cô vừa đứng vừa chơi là được rồi. Em thấy đấy,” Cô vừa nói vừa chỉ vào bản nhạc. “phần khó hơn là của cô mà, đúng không?”
“Đúng rồi ạ, thế nên phiền cô đánh phần âm bass đó nhé.”
“Phần khó nhất là phần bass bên tay trái, tiếp đến là phần treble bên tay phải, đúng không? Để chơi được thì cô phải đứng thế này nhỉ.”
Hể? Á, chờ đã?
Cô Hanazono dựa người vào lưng tôi và giang hai tay ra, một tay đặt ở bên kia bàn phím (phần âm vực thấp nhất), tay còn lại đặt vào đầu bên kia (phần âm vực cao nhất). Vậy tức là tôi sẽ chơi phần âm vực ở giữa - với tay phải phụ trách phần bass và tay trái phụ trách phần treble? Bản nhạc chỉ có thể chia phần một cách kì quặc như thế này, nhưng nếu tôi soạn nó một cách bình thường thì chỉ cần chia phần như bình thường thôi…
“Được rồi, một, hai, ba.”
Tôi vội vã đánh theo cho kịp nhịp đếm của cô Hanazono.
Thế nhưng tôi không tài nào chơi đàn cho đàng hoàng được. Hai tay của cô Hanazono đang vòng qua cổ tôi, còn cằm thì đặt lên vai khiến cho hơi thở của cô cứ cọ vào mặt sau tai của tôi, cộng thêm việc thi thoảng lại có thứ gì đó mềm mềm chạm vào vai khiến tôi không thể nào mà tập trung chơi đàn được.
Đột nhiên cánh cửa bật mở.
Tôi ngừng tay lại vì giật mình. Thế nhưng cô Hanazono vẫn cứ tiếp tục chơi mà không có tôi, khiến cho bản nhạc bây giờ nghe ngớ ngẩn cực kỳ. Ngay khi mới vào phòng, Rinko khẽ nhíu mày lại khi thấy chúng tôi. Thế nhưng, cô ấy không nói gì mà chỉ đi về phía đàn piano, lấy chiếc điện thoại bỏ quên trên đàn rồi quay người đi về phía cửa ra vào.
Ngay khi định bước ra khỏi cửa, cô ấy bỗng nhiên quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ và hỏi.
“Cậu viết bản nhạc ấy chỉ để được thế này thôi sao? Đúng là hết thuốc chữa mà.”
“…Không, không phải đâu, nghe tớ nói…”
Cô ấy liền đóng sập cánh cửa lại, còn chả cho tôi chút thời gian nào để mà giải thích.
“Này Musao, đừng đứng lên chứ, khó đánh lắm.”
“Thế này mà cô vẫn cứ chơi đàn được sao?”
“Dù có chuyện gì thì cô cũng không thể để âm nhạc ngừng lại được. No music, no life.”
“Trong xã hội thì em đã là một người no life sẵn rồi! Với lại giờ không phải là lúc để làm thơ đâu, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
“Có ai hiểu lầm gì đâu nhỉ? Musao đúng chuẩn là một đứa biến thái bỉ ổi đê tiện mà.”
“Em biến thái chỗ nào chứ?”
“Quần áo con gái.”
“A, a, không, đó là…”
Tôi chẳng thể phủ nhận được sự thật đó, nhưng…
“Đúng là em có mặc quần áo con gái thật, nhưng đó là do em muốn mọi người xem em mặc thế mà thôi, à không, là do em muốn tăng số lượt xem lên thôi, chứ khoing phải là do sở thích của em hay gì đâu.”
“Vậy lý do em mặc quần áo con gái là muốn cho mọi người xem à?”
“Không, không phải…tuy cô nói vậy cũng không hoàn toàn sai, nhưng mà lý do không phải thế, chỉ đơn thuần là---"
“Đơn thuần là em muốn thể hiện bản thân thôi phải không?”
“Cô nói thế là quá tàn nhẫn đấy.”
Tôi liền từ bỏ, vì biết rằng dù có tiếp tục thì tôi cũng sẽ lại bị ghẹo mà thôi.
“Với lại cô đừng có nói về chuyện này ở trường nữa. Chẳng phải cô đã hứa là nếu em giúp cô thì cô sẽ giữ bí mật sao? Em đã nhắc cô nhiều lần rằng đừng có gọi em là Musao rồi hả.”
“Ờ---”
Cô Hanazono bĩu môi đầy bất mãn.
“Tên Musao gọi thuận miệng thế mà. Thế để cô chia dạng khác nhé?”
“Tự dưng chia dạng cái gì?”
“Mushikera.”
“Ra chia động từ à! Mà kia là thẳng thừng nói xấu người ta rồi còn gì.
“Musutto.”
“Tất nhiên rồi, cô nghĩ là do ai vậy hả?”
“Musessou.”
“Khoan đã, sao lại thành không trong sạch rồi? Mười lăm năm qua em sống khiêm tốn và cẩn trọng lắm đấy nhé!”
“Musorugusuki.”
“Cô nói ai đêm trên núi hói cơ? Nhà em ai cũng đầy đủ tóc tai đấy nhé!”
“À, đó là cô nói Mussorgsky chứ chả có ý gì xấu với em đâu. Em hơi làm quá lên đấy nhé Murase.”
“Hể, à… Vậy ra cô không có ý gì sao, xin lỗi Mussorgsky nhé.”
“Ý cô là Mussorgsky “cả đời không được nếm mùi phụ nữ, lại còn nghiện rượu” ấy.”
“Thế là thẳng thừng quá đấy! Đáng nhẽ cô mới là người xin lỗi Mussorgsky chứ!”
“Thế nào? So với cô thì những gì Rinko nói chả thấm vào đâu đúng không. Thế nên hãy hoà thuận với con bé đi nhé.”
“Sao tự nhiên lại liên quan cậu ấy ở đây?”
Nếu như lấy cô Hanazono làm thước đo thì chắc là ai cũng sẽ thành người nghiêm túc mà thôi.
“Mà kể cả cô có nói thế thì em cũng chả biết phải làm sao cả, em với cậu ấy chả bao giờ gặp nhau, mỗi đứa thì học một lớp khác nhau, đến cả tiết âm nhạc cũng không học chung bao giờ.”
“Không phải hai em có điểm chung là cô sao?” Cô Hanazono nói, tay chỉ vào ngực. “Hai em đều bị cô bắt thóp điểm yếu, rồi bị cô sai khiến, chẳng lẽ như thế mà hai em không thể hợp tác với nhau sao?”
“Cô là người sai bọn em mà nói như thế, cô không biết ngượng à…”
Cái biểu cảm “Cô làm thế là vì các em” của cô làm em tức lắm đấy, cô tự trọng một chút được không?
Tuy nói thế nhưng thú thật là tôi cũng muốn gặp lại Rinko thêm một lần nữa.
Tôi nhìn lại bản nhạc được giở ra một cách cẩu thả đặt trên giá.
Tôi không hề muốn đưa một bản nhạc bị phức tạp hoá lên như thế này cho một nghệ sĩ piano giỏi như vậy chút nào cả. Và tôi cũng không muốn cô ấy nghĩ rằng, Murase Makoto chỉ có thể làm ra những bản nhạc rác rưởi như thế này.
*
Tối hôm đấy, tôi đã thức trắng cả đêm để viết lại bản nhạc thành một bản độc tấu. Ngày hôm sau, tôi liền đi thẳng đến phòng âm nhạc ngay khi tiết học cuối cùng kết thúc. Và trước đó tôi cũng đã nhờ cô Hanazono bảo Rinko đến phòng âm nhạc sau khi tan học.
Nhưng xem ra có vẻ cô Hanazono không bảo là do tôi gọi, vì khi Rinko bước vào phòng và thấy tôi là người đang chờ, ánh mắt cậu ấy trông hơi ngạc nhiên, rồi cậu ấy thở dài.
“Ra là cậu tìm tôi à? Hôm nay là gì nữa đây? Nếu như là vì chỉ mỗi cô Hanazono thì chưa đủ để khiến cậu thoả mãn nên cậu muốn song tấu với tôi thì tôi xin từ chối nhé. Từ khi sinh ra tới giờ, cậu đã sống một cuộc sống bi thảm, không hề có duyên với phụ nữ. Vả lại tôi không thể để cậu gây ra thêm vụ quấy rối tình dục ai nữa, nên nếu cậu cần thì cứ nói tôi, tôi sẽ cho cậu mượn một con Nemo nhồi bông.”
Tôi thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
“…Sao lại là Nemo?”
“Cậu muốn hỏi thế hả? Tức là cậu đã thừa nhận tất cả các chuyện khác rồi?”
“Thừa nhận gì chứ! Chỉ là tớ đang bắt đầu bằng những câu hỏi có vẻ như không có vấn đề gì thôi.”
“Nemo là cá hề, mà cá hề thì có thể chuyển giới tính từ đực sang cái, chẳng phải như thế rất hợp với một đứa con trai mặc đồ con gái để tự an ủi bản thân như cậu sao.”
“Lí do gì thế! Mà khoan đã, chờ chút, sao cậu lại biết chuyện ấy?”
Đột nhiên sống lưng tôi ớn lạnh. Chẳng nhẽ là do cô Hanazono? Hôm trước cô mới hứa với tôi rằng sẽ giữ bị mật mà giờ đã có người biết rồi sao?
Thế nhưng, Rinko nhún vai, nói.
“Có một thời gian Musa nam rất nổi tiếng trong giới piano. Rõ ràng cậu ta là học sinh Cao trung, thế nhưng cậu ta lại viết được những bản nhạc nguyên tác dị thường đến mức được so sánh với những nhà soạn nhạc tài ba như Boulez và Ligeti. Người ta đồn rằng chắc là cậu ta hay tham dự các kì thi piano lắm. Thế nhưng kỹ năng chơi đàn của cậu ta lại rất tệ, nên người ta đoán rằng cậu ta cố tình làm thế để là khỏi bị lộ thân phận.”
“…Nếu đúng là họ nhận xét thế thật thì tớ phải cảm ơn rồi…”
Quả thực là kỹ năng chơi piano của tôi rất tệ.
“Kết quả là những người xung quanh tôi vẫn không hề biết Musa nam là ai. Nhưng khi nhìn bản nhạc hôm qua thì tôi nhận ra ngay tức khắc. Cách soạn nhạc của cậu và Musa nam giống nhau y đúc, cộng thêm cả dáng người trong video nữa thì tôi chắc chắn rằng đó là cậu.”
Quá đủ rồi, giới âm nhạc quả là nhỏ thật nhỉ…
“Cả đam mê lẫn gu âm nhạc đều biến thái như vậy mà cậu sống không thấy mệt sao? Hay đây là cái gọi là âm nhân âm thì ra dương?”
“Đừng có nói như thế! Tớ thích thì tớ mới làm chứ! A không phải, ý tớ là tớ thích những bản nhạc như thế kia, chứ không phải là tớ thích mặc quần áo con gái nên là đừng làm vẻ mặt như thế nữa!”
“Vậy hôm nay cậu gọi tôi tới đây cũng là để gán ép mấy cái sở thích biến thái kia cho tôi sao? Đừng có nói là cậu muốn tôi mặc quần áo con gái đấy nhé!”
“Cậu đang mặc rồi còn gì! Không chịu được nữa rồi, lạc hẳn khỏi mục đích ban đầu luôn!”
Thấy tôi đưa bản nhạc ra, Rinko cầm lấy, đầy ngạc nhiên.
“Bản Carmina Burana của ngày hôm qua đây à? Cậu viết lại thành độc tấu rồi hả? Không cần lằng nhằng thế đâu, tôi tự mình chỉnh lại một chút là chơi được rồi.”
“Tớ không muốn cậu tự ý sửa bạn nhạc nên mới viết lại đấy.”
Tôi ngắt lời cô ấy. Rinko chớp mắt vài cái, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn bản nhạc, như thể đang xem qua các nốt nhạc.
Rồi cô ấy ngồi xuống ghế đàn piano và đặt bản nhạc lên giá.
Những đầu ngón tay mảnh khảnh trắng buốt bắt đầu đan vào nhau trên những phím đàn màu xương.
Sao âm thanh khác hẳn so với lúc tôi chơi vậy nhỉ? Trước khi ngón tay cô ấy kịp chạm phím đàn thì tôi đã hiểu ra, đặc biệt là trong bầu không khí căng thẳng như thế này. Dựa trên âm nhạc mà nói thì, nếu như cả phần nghỉ lẫn nốt nhạc đều quan trọng, thì kể cả khoảng lặng trước khi âm thanh vang lên cũng là một phần của bài nhạc.
Ngón tay của Rinko chạm vào phím đàn.
Cách cô chơi “fortissimo” mới trầm lắng làm sao, đây chính là nốt đầu tiên của bản “Carmina Burana”, một nốt nhạc chứa đầy sự mâu thuẫn. Kế tiếp là nhạc giao hưởng và hợp xướng không cân sức giày xéo lên nhau. Âm chạm âm sinh ra những bong bóng của sự điên cuồng, chúng bùng lên rồi vỡ tan, như thể đang thiêu đốt bầu không khí. Trước giờ tôi không hề biết rằng một chiếc piano lại có thể có một lượng sức mạnh biểu cảm nhiều đến như vậy. Cái thân hình đen tuyền khổng lồ ấy dường như không thể chứa hết được dòng tưởng tượng, khiến chúng muốn phá tan cây đàn và tràn ra ngoài. Không biết đã phải cần đến một lượng xương người lớn đến chừng nào để dựng lên chiếc đàn này nhỉ. Tiếng hát thê lương của những người đã trở thành vật hiến tế vang lên trong không trung.
Khi phần thứ hai kết thúc, tiếng đàn của Rinko đã hoàn toàn mê hoặc tôi, khiến tôi gần như không thở được. Bỗng một tiếng “rầm” buồn tẻ vang lên, cứ như muốn nghiền nát hết những dư âm còn lại. Tôi cứ tưởng đó là âm thanh lúc cửa sập dưới chân người tử tù mở ra, nhưng khi hoàn hồn trở lại thì tôi mới nhận ra đó là tiếng Rinko đóng nắp đàn.
Cô cầm bản nhạc lên, xắp lại cho ngay ngắn rồi nhìn tôi và hỏi.
“…Tôi giữ bản nhạc này được chứ?”
Tôi nháy mắt mấy lần, cố gắng định hình lại ý thức để thích ứng với thực tại vẫn còn không tương hợp. Dư âm của tiếng đàn vẫn cứ vang vảng trong không khí như kim loại cạ vào nhau, kích thích làn da tôi.
“…À, ừ, cậu cứ giữ đi, không sao đâu.”
Tôi nghĩ, chỉ trả lời có thể thì xấu hổ quá, phải nói thêm gì đó mới được, thế nên tôi liền thêm vào một câu hỏi vừa mới nảy ra trong đầu tôi.
“Bản nhạc hôm nay đơn giản hơn hôm qua…mà cậu không thuộc được sao?”
“Cậu nói gì thế?” Rinko nhíu mày, dường như đang khiển trách tôi. “Nếu là cậu viết nghiêm túc, thì hẳn là tôi không thể học thuộc chỉ sau một lần chơi rồi.”
Sau khi cậu ấy rời phòng nhạc thì tôi mới hiểu ta được ý cậu ấy là gì nên lúc đấy tôi không biết phải đáp lại thế nào. Vậy là lần này thì cậu ấy đã công nhận bản nhạc của tôi, và cho rằng đó là một bản nhạc đáng để đọc lại lần hai.
Tôi ngồi trên ghế đàn piano, thở phào nhẹ nhõm.
Thân nhiệt của Rinko và dư âm của tiếng đàn vẫn còn vương lại trên chiếc ghế.
Tôi mở nắp đàn ra, đặt nhẹ ngón tay lên phím đàn. Nhưng sau khi đã nghe màn trình diễn của cậu ấy thì tôi đã không còn tâm trạng nào mà chơi đàn nữa.
Một nghệ sĩ piano tài giỏi như vậy đã công nhận bản nhạc mà tôi viết ra, nên thú thực là hiện tại tôi đang rất vui. Mà sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ bị bắt chơi bản nhạc này trước lớp, rồi bị cô Hanazano so sánh với Rinko và giễu cợt không thương tiếc mà thôi. Nhưng giờ cứ bỏ chuyện ấy sang một bên đã.
Đột nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi.
Saejima Rinko chắc chắn là người giỏi nhất trong những người tài giỏi, kể cả một đứa như tôi đây còn hiểu được điều đó. Màn trình diễn của cô ấy không chỉ xuất sắc mà còn cho người nghe một cảm giác gì đó rất đặc biệt. Không thể lãng phí âm nhạc của cô ấy ở trong phòng âm nhạc của một ngôi trường tầm thường ở rìa Tokyo được.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vì sao mà cô ấy lại bị mắc kẹt ở một nơi như này?
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại