Tiên Tử, Ta Thật Không Phải Phân Thân Của Ngươi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 298

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 1

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1006

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 1

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 198

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2471

Đóng Giả Tiên Tử Gả Cho Chính Mình? - Chương 18 Ôi Trời Tay Đẹp Quá!

***

Hoàng Kỳ vừa bước ra cổng liền thấy ông nội chống gậy đi đi lại lại trước thềm, miệng lẩm bẩm điều gì. "Cháu dâu ơi! Tên Trương Lão Nhị kia dám vu bảo cháu là đàn ông, mẹ cháu đang tranh luận với hắn đấy." Hoàng Hưng Hổ vội bước tới giải thích ngay khi thấy cháu dâu.

"Gì cơ?" Vốn đang "có tật giật mình", Hoàng Kỳ nghe vậy chân run lẩy bẩy, suýt nữa ngã quỵ xuống đất. "Cháu... cháu sao thế?" Lão gia Hoàng nghi hoặc hỏi.

Hoàng Kỳ nhìn gương mặt nhân hậu của ông, nghĩ tới mục đích nam giả nữ trang của mình, trong lòng dần dấy lên dũng khí, bèn chỉnh đốn sắc mặt đáp: "Cháu không sao ạ."

"Vậy thì tốt, cháu mau ra giúp mẹ cháu, bắt lũ khốn nạn kia câm mồm lại." Lão gia Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Kỳ tới gần nhưng không vội lộ diện, mà lẩn vào chỗ khuất quan sát. Hắn cần nắm rõ tình hình trước đã. "Chẳng lẽ ta cải trang không khéo, để lộ sơ hở cho hắn nhìn ra?" Hoàng Kỳ vừa quan sát vừa suy đoán. Nếu đối phương thật sự có bằng chứng xác thực, hắn ra mặt lúc này chỉ thêm rắc rối.

...

Cách đó không xa, hai chục dân làng đang chỉ trỏ xì xào xem náo nhiệt.

"Trương Lão Nhị, ta nhắc ngươi một câu, con dâu nhà ta gia thế không tầm thường, ngươi dám vu khống nàng, sau này gặp họa thì đừng trách ta không cứu." Lý Phấn lên tiếng cảnh cáo.

"Đừng hù dọa người! Ngươi gọi hắn ra chứng minh giới tính rồi hãy nói!" Trương Lão Nhị khinh khỉnh ngẩng cằm. Thân hình hắn gầy gò, nhìn đã biết từ nhỏ thiếu ăn thiếu mặc.

"Nhà ngươi có tư cách gì bảo con dâu ta chứng minh? Không soi lại bộ dạng quỷ khốc thần sầu của mình đi? Còn chưa lo kiếm bữa cơm tối mà đã rảnh rỗi xen vào chuyện thiên hạ." Lý Phấn cười lạnh.

"Sao? Sợ rồi hả?" Trương Lão Nhị cố chấp không buông, còn xúi giục dân làng xung quanh: "Mấy hôm trước lão Hoàng thượng thọ, mọi người đều thấy rõ ràng, con dâu hắn không những bàn tay chẳng giống đàn bà, lại còn che mặt giấu đầu, im thin thít, rõ ràng là đang che giấu giới tính!"

Dân làng nghe vậy chìm vào hồi tưởng, lát sau đều gật gù như có điều suy nghĩ. Cử chỉ của con dâu nhà Hoàng hôm đó quả thật kỳ quặc, giờ nghĩ lại thấy khả năng này không hề nhỏ.

"Lúc đó phu quân ta Hoàng Khải Vinh chẳng phải đã nói với mọi người rồi sao? Con dâu ta bị sưng mặt nên không nói được, cũng không tiện tiếp khách." Lý Phấn nhẫn nại nhắc lại.

"Ngươi tưởng ta không biết? Đó là các ngươi cấu kết trước với nhau!" Trương Lão Nhị nói như đinh đóng cột, không biết còn tưởng hắn đang xử án.

"Cấu kết? Cấu kết cái gì?" Lý Phấn bị nói cho ngớ người.

"Hắn là kép hát các ngươi thuê thôi! Để khỏi bị chê cười, nên mới tìm thằng đàn ông giả làm con dâu giữ thể diện." Trương Lão Nhị tự cho là đúng kết luận.

"Ngươi điên rồi à? Bắt đầu nói nhảm rồi. Nếu hắn là kép hát nhà ngươi thuê, vậy sao lại vung tiền tiêu xài hoang phí cho nhà Hoàng?" Lý Phấn nghe thấy nực cười vì sự ngu xuẩn của đối phương.

Dân làng xung quanh gật đầu đồng loạt. Xét từ điểm này quả thật không hợp lý.

"Là tiền các ngươi đưa chứ gì." Trương Lão Nhị không cần suy nghĩ liền đáp, xem ra đã chuẩn bị "bài vở" kỹ càng.

"Ngươi quá coi trọng nhà Hoàng rồi. Vì thể diện mà tiêu tốn nhiều bạc trắng thế này, nhà ta chưa đủ khí phách cũng chẳng đủ khả năng." Lý Phấn cười nhạt không khẳng định.

"Đúng đấy, Trương Lão Nhị, ngươi điên rồi chăng? Ai vì thể diện mà vung tiền hoang phí thế? Có nhiều tiền thế mua mấy chục bao gạo mì chẳng ngon hơn sao?"

"Phải đấy, tình cảnh nhà Hoàng ai ở đây chẳng rõ? Dù có ý định cũng không có tiền mà làm!" Dân làng ồn ào phụ họa. Lý Phấn cười lạnh.

"Trương Lão Nhị, phải chăng ngươi thấy người ta tìm được con dâu mà ghen tức? Không cần thiết đâu. Nếu khôn ngoan thì mau xin lỗi rồi dập đầu vài cái, may ra con dâu nhà Hoàng sau này còn giới thiệu cho ngươi mụ góa chồng hai ba lần."

"Phải đấy, con dâu nhà người ta là tiểu thư khuê các, hẳn là quen biết nhiều cô gái lắm."... Dân làng bắt đầu nghiêng về phía Lý Phấn.

"Mọi người nghe tôi nói, nếu chỉ vì thể diện thì nhà họ đương nhiên không nỡ tiêu nhiều tiền thế. Nhưng nếu là để cứu mạng Hoàng Kỳ thì sao? Các ngươi đừng quên, Hoàng Kỳ sắp ba mươi rồi, nếu không tìm được vợ thì phải đi lính. Bây giờ đâu như trước, Tây Huy triều đình ta đang giao chiến, tỷ lệ sống sót trở về là bao nhiêu? Nhưng bây giờ thì khác rồi, có vợ rồi thì hắn không phải đi chịu chết." Trương Lão Nhị thong thả bổ sung.

Không gian đột nhiên yên tĩnh. Dân làng xì xào bàn tán.

"Lời Trương Lão Nhĩ nói quả thực có lý, nếu vì bảo toàn mạng Hoàng Kỳ thì đáng đồng tiền bát gạo."

"Nhưng đây là tội khi quân, phải chém đầu đấy."

"Hoàng Kỳ dù sao cũng là con trai độc nhất của Hoàng Khải Vinh, nếu chết thì hương hỏa nhánh đó đứt đoạn. Nếu là ngươi, ngươi có băn khoăn không?"... Dân làng hoàn toàn bị lý lẽ này thuyết phục, lại nghiêng về Trương Lão Nhị.

Lý Phấn trợn mắt há hốc. Bà không ngờ đối phương chuẩn bị chu toàn đến thế chỉ để gây sự với nhà mình, lý do nào cũng đầy đủ. Hoàng Kỳ lẩn trong bóng tối cũng lắc đầu thán phục. Hắn thật không hiểu vì mục đích gì mà gã kia lại dày công bới móc đến thế, giữa hai bên đâu có thù oán gì.

"Nói thật, nếu con dâu ta không phải nữ nhi, chính ta cũng tin lời ngươi rồi." Lý Phấn nói với vẻ hậu họn.

"Đừng có cố cãi nữa. Gọi con dâu ngụy tạo của ngươi ra nói vài câu, trai gái mọi người nghe là biết ngay. Mấy hôm nay răng miệng hẳn đã lành rồi chứ?" Trương Lão Nhị thẳng thừng đưa ra yêu cầu.

"Răng nàng thật đã lành, ở nhà cũng đã nói chuyện với chúng ta. Nhưng ta vẫn câu ấy, ngươi có tư cách gì bắt nàng chứng minh nam nữ?" Lý Phấn hỏi với vẻ khinh thường.

"Nếu không ra thì là có tật giật mình!" Trương Lão Nhị dùng kế khích tướng.

"Bà con lối xóm, mọi người nghĩ xem, đàn ông con trai nào lại không có yết hầu như con dâu nhà ta? Lại có thằng đàn ông nào có bộ ngực to như thế? Những thứ này các ngươi đều thấy rõ cả." Lý Phấn lớn tiếng nhắc nhở.

"Hừ hừ, đàn ông không có yết hầu nhiều như lá mùa thu, ta đây này." Trương Lão Nhị ngẩng cằm lên. Mọi người nhìn kỹ, quả nhiên yết hầu hắn không rõ lắm.

"Còn ngực ư? Đưa ta vài cái bánh bao, ta nhét còn to hơn hắn!" Trương Lão Nhị nói tiếp. Dân làng nghe vậy lại vô thức gật đầu, bởi những thứ này quả thật không chứng minh được giới tính.

"Lười cãi với loại vô lại như ngươi." Lý Phấn hoàn toàn bất lực, bà không muốn phí lời nữa, định quay người bỏ đi.

"Sao? Sợ rồi à? Tội khi quân là phải chém đầu đấy, lúc đó ta nhất định tới cửa quan vạch trần âm mưu của nhà ngươi." Trương Lão Nhị sợ người khác không nghe thấy nên cố ý hô to, như thể với nhà Hoàng có mối thù không đội trời chung.

"Ngươi đừng có quá đáng!" Lý Phấn dừng bước, toàn thân run lên vì tức giận.

"Biết sợ là tốt rồi. Thành thật thú nhận làm giả, sớm ngày quay đầu là bờ, may ra còn giữ được mạng." Trương Lão Nhị giả nhân giả nghĩa nói.

...

"Hóa ra gã này chỉ dựa vào vài đặc điểm cơ thể vụn vặt mà suy đoán ta là đàn ông à! Còn tưởng hắn có bản lĩnh gì chứ, nếu chỉ là kẻ vũ phu thì ta đâu có sợ." Hoàng Kỳ nghe tới đây đã rõ tình hình, thấy mẫu thân bị yếu thế, hắn không định im lặng nữa, bèn bước thẳng ra, khẽ mở miệng: "Ngươi rất muốn nghe giọng ta?"

Thôn quôn vốn yên tĩnh, giọng thiếu nữ của Hoàng Kỳ lại thanh thoát lạ thường, vang vọng khắp nơi, tựa hạt châu lớn nhỏ rơi trên khay ngọc, ngân nga mãi không dứt. Dân làng nhìn theo, nét mặt ai nấy đều thích thú, như được nghe tiên nhạc, tai mắt sáng ra. Họ không nhớ nổi đã bao lâu ở chốn thôn dã này chưa được nghe giọng thiếu nữ.

"Sao? Giờ hết lời rồi chứ?" Lý Phấn gương mặt lại rạng rỡ tự tin, chất vấn Trương Lão Nhị.

Trương Lão Nhị trợn mắt há mồm, mặt đỏ bừng, nhất thời không biết ứng phó ra sao.

"Trương Lão Nhị, giờ tính sao đây?"

"Mau xin lỗi đi! Không người ta nổi giận thì thiên vương lão tử cũng không cứu nổi ngươi đâu!"

"Đáng đời! Đó là kết cục của kẻ rảnh rỗi sinh sự! Đồ da mặt dày!"... Dân làng hồi tỉnh liền xúm vào.

"Sao không nói nữa? Vừa nãy chẳng phải rất lắm lời sao? Phân trong bụng trào ngược lên miệng rồi à?" Hoàng Kỳ từng bước áp sát.

Mặt Trương Lão Nhị trắng bệch rồi lại xanh lè, nhưng vẫn ngoan cố: "Giọng nữ thì sao? Kép hát bây giờ ai chẳng bắt chước được vài câu? Trong ban hát huyện thành, loại như ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Tiếc thay, giọng nói có thể thay đổi, nhưng đặc điểm cơ thể thì không, như đôi tay của ngươi vậy."

"Thật lòng nói với mọi người, tay ta thô ráp là vì ở nhà làm lụng vất vả nhiều." Hoàng Kỳ vẫn dùng lý do cũ.

"Ngươi tưởng ta là trẻ lên ba à? Ta nói là to xương chứ không phải thô ráp. Có gan thì cởi găng tay ra để mọi người xem cho rõ, đàn bà con gái nào lại có đốt ngón tay to thô như thế?" Trương Lão Nhị chất vấn có lý có cứ.

Lý Phấn nghe vậy trầm ngâm, chính bà cũng phải thừa nhận giọng nói con người có thể giả mạo. Bỏ qua điểm này, giới tính con dâu quả thực là ẩn số, riêng đôi bàn tay kia thật không giống phụ nữ. Nghĩ tới cử chỉ thần bí mấy ngày qua của con dâu, gương mặt bà cũng thoáng nét ngờ vực.

"Ngươi là thứ gì? Ta phải cho ngươi xem?" Hoàng Kỳ cười lạnh.

"Không cho mọi người xem là có tật giật mình!" Trương Lão Nhị trơ trẽn nói.

Hoàng Kỳ quay người nhìn mẹ, lại nhìn ông nội đang ngóng phía xa, lúc này mới nhận ra mình bị tên vô lại trước mặt đẩy vào thế khó. "Muốn ta cởi găng tay cũng được, nhưng ngươi phải quay lưng đi." Hoàng Kỳ hít một hơi sâu nói.

"Tại sao?" Trương Lão Nhị nghi hoặc.

"Ta đã nói, ngươi không đủ tư cách nhìn." Hoàng Kỳ nhắc lại. Trương Lão Nhị suy nghĩ, nghĩ tới mục đích vạch trần đối phương, dù sao đôi tay đàn ông gớm ghiếc kia cũng chẳng đáng xem, bèn quay lưng, miệng vẫn lải nhải: "Xin phụ lão hương thân sáng suốt, đừng để kẻ bất nam bất nữ kia lừa gạt."

Hoàng Kỳ mới cởi găng tay, đôi bàn tay ngọc ngà dần lộ ra, da trắng như tuyết, ngón thon như hành non, móng hồng hào toát lên vẻ nữ tính dịu dàng, dáng vẻ nhỏ nhắn tinh xảo tựa như tác phẩm nghệ thuật.

"Trời ơi! Đôi tay tuyệt đẹp làm sao!" Những tiếng hít hà kinh ngạc vang lên.

***