Càng đi xa khỏi thủ đô, con đường càng trở nên khó đi hơn, và chiếc xe ngựa kéo của chúng tôi cứ rung lắc liên hồi.
Chiếc xe ngựa mà nam tước đã thuê cho chúng tôi cuối cùng cũng đặt chân tới thành phố Grantham.
Michelle thoải mái bỏ mặt nạ ra sau khi đã dựng dàn chắn xung quanh chúng tôi.
[Em tới Grantham bao giờ chưa, Michelle?]
[Chưa, nhưng em nghe nói nó là một thành phố lớn. Họ được biết tới là nơi sản xuất len lớn nhất.]
[Nhưng lãnh chúa của Grantham là Nam tước Essel trông không giàu lắm.]
[Họ cũng nổi tiếng với những món ăn làm từ cừu nữa.]
[Cừu ha. Nhân tiện, ngày trước anh từng ăn cừu xiên.]
Khi đó tôi thích ăn cừu xiên tại nhà hàng gia đình yêu thích của mình. Tôi yêu cách họ rắc gia vị lên món cừu.
[Dù sao Yuusuke cũng yêu thịt cừu nhỉ. Em sẽ làm một bữa cho anh vào lần sau.]
[Nếu Michelle làm nó, anh chắc chắn nó sẽ nguy hiểm cho cân nặng của anh mất.]
[Đồ ngốc này… Em sẽ lấy chút ebiren, một loại gia vị mà chỉ trồng được ở bên trong sa mạc Sabra và rắc lên cho Yuusuke.]
Tình yêu của Michelle thật khiến cho người ta tăng cân mà.
[Em không cần đi xa đến thế đâu…]
Gần tới tối rồi.
Hiện tại trời đang dần ngả màu hoàng hôn, và chúng tôi sẽ ngủ qua đêm tại một nhà trọ trên đường và tới Grantham vào ngày mai.
Chuyến hành trình của chúng tôi cũng khá thoải mái vì họ có dừng chân trên chuyến đi.
Mông tôi đau, nhưng mỗi khi đau thì Michelle sẽ luôn chữa bằng Phép thuật Hồi phục của cô ấy.
[Hahh! Haaahh!]
Chiếc xe ngựa dừng lại dưới tiếng quát của người điều khiển xe.
Từ những gì tôi thấy xung quanh thì chúng tôi vẫn đang ở trên đường và chưa tới thành phố.
[Sao vậy?]
Tôi thò đầu ra cửa sổ và hỏi.
[Con đường có vẻ bị chặn rồi, và có một đám người đang tụ lại ở đằng trước.]
Vẫn còn tới hơn 10 cây nữa mới tới thành phố.
Chúng tôi không muốn bị kẹt ở đây quá lâu.
[Đi xem thế nào đi.]
Michelle đeo chiếc mặt nạ bạc của cô ấy lên, xuống xe và tôi cũng xuống theo cô ấy.
Ở giữa đường có một tảng đá lớn.
Nó cao khoảng 5m và chặn đường đi.
Tảng đá này từ đâu ra vậy?
[Hẳn là do sự xuất hiện của Tiên Vivarde.]
[Đây là sản phẩm của những tiên đó sao?]
[Phải, Tiên Vivarde thích trêu chọc con người và chúng nổi tiếng với trò đặt tảng đá lớn như thế này để chặn đường.]
[Đúng là những sinh vật rắc rối ha.]
[Cũng không đến mức như vậy.]
Michelle cười khúc khích nói.
[Những viên đá được đặt bởi Tiên Vivarde có đủ mọi loại kích cỡ. Cái nhỏ nhất có hình dạng của viên bi, trong khi viên to nhất thì to cỡ đó.]
Tảng đá to trước mặt chúng tôi có vẻ là tảng đá to nhất rồi.
[Không, chúng chỉ đang tỏ ra phiền phức thôi phải chứ?]
[Cơ mà, có câu chuyện mà sẽ luôn có kho báu được giấu dưới những tảng đá được đặt bởi những sinh vật tiên đó. Ví dụ, có ai đó bị trượt bởi một hòn đá và bị trầy xước đầu gối. Bù lại, họ sẽ tìm được đồng xu vàng hoặc bạc dưới hòn đá đó.]
Tôi không biết nên gọi bọn này là mất dạy hay tốt tính nữa.
[Chúng có vẻ thích nhìn người khác gặp rắc rối. Những sinh vật đó có đôi lúc phiền phức, nhưng cũng không đến mức bị ghét bỏ đến thế.]
Nhưng mà tảng đá ở đây vẫn là một vấn đề.
Sẽ rất phiền phức nếu đi bộ từ đây tới thành phố.
[Với tảng đá to cỡ đó thì chắc cũng sẽ có những kho báu tuyệt vời giấu ở bên dưới chứ?]
[Không, kích cỡ của hòn đá không tỉ lệ thuận với giá trị của kho báu đâu. Dù hòn đá có lớn cỡ nào, người ta nói rằng phần thưởng lớn nhất có thể nhận chỉ đáng giá một đồng vàng thôi.]
Một trăm nghìn rim là một số tiền lớn, nhưng tính toán lại số tiền phải chịu để di dời hòn đá to cỡ này thì lỗ là cái chắc.
Con đường nằm giữa một con mương và một cái dốc, nên mọi người vẫn có thể đi bộ để qua bên kia đường.
Tuy nhiên, để một chiếc xe ngựa đi qua là bất khả thi.
[Đừng lo, tôi sẽ đập nó. Mọi người sau đó có thể dọn đá vụn ra khỏi đường.]
[Đúng là Tử thần Minerva ha.]
[Đừng có gọi tôi là Tử thần. Chà, nếu em làm vậy thì kho báu ở bên dưới cũng sẽ biến mất.]
Hòn đá được dựng lên bởi tiên khá đặc biệt, nếu nó bị đập bởi một đòn tấn công phép thuật, kho báu được giấu dưới hòn đá sẽ biến mất.
Khá là phí nhỉ?
À, từ đã, phải rồi!
[Minerva, để tôi thử cái này trước.]
Tôi lôi một món dagashi ra.
Tên sản phẩm: Jumbo Cutlet
Mô tả: Nó có hình dạng giống một miếng cốt lết, nhưng nguyên liệu chính là cá băm nhỏ. Đúng như cái tên, nó là món ăn vặt cỡ lớn. Bằng cách thốt lên “Tăng cường Sức mạnh”, cánh tay của một người sẽ được cường hoá trong ba phút.
Giá: 30 rim
Nó là một món ăn vặt khá tuyệt, và sốt có vị mạnh khiến nó trở nên ngon hơn.
[Omnom… Gulp. Được rồi, tôi sẵn sàng rồi.]
Guile nói với tôi rằng nhờ ăn thứ này, anh ta đã có thể mở cánh cửa lớn trong hầm ngục dễ dàng, đó là cánh cửa đã rỉ sét và không được sử dụng trong một thời gian dài.
Với Jumbo Cutlet, tôi cũng hoàn toàn có thể di chuyển tảng đá lớn này.
Đặt tay mình lên hòn đá, tôi hét lớn.
[Tăng cường Sức mạnh!]
Khi hét lên, tôi được bao bọc trong ánh sáng vàng và cả cơ thể của tôi được lấp đầy bởi sức mạnh.
Từng chút từng chút một, hòn đá bắt đầu di chuyển.
Sắp được rồi.
[Uwwoooooooooohhhh!]
Trước khi hết ba phút, tôi đã có thể di chuyển tảng đá tới một bên đường, mở ra một khoảng đủ để cho một chiếc xe ngựa đi qua.
[Ohhh! Tuyệt đấy anh bạn!]
Tôi vẩy vẩy tay trong khi nhận những lời tán dương từ mọi người.
Tôi không hay được trở nên đặc biệt thế này.
[Yuusuke, em tìm thấy cái này.]
Michelle đang giữ một hộp gỗ nhỏ.
Mặt trên chiếc hộp được khắc một khuôn mặt nhìn giống một con mèo béo, một ngón tay đang kéo mi mắt dưới và cô ấy đang lè lưỡi ra, có vẻ như vừa thực hiện một trò đùa thành công với người nhìn thấy nó.
Vậy đây là Tiên Vivarde ha.
Vẻ mặt của cô ta khá ngứa đòn, nhưng nó cũng không khiến tôi ghét được.
Sau khi trở lại xe ngựa, tôi mở hộp và tìm được một vòng đeo tay nhỏ bên trong.
Nó là một cái vòng cỡ vừa dạng chuỗi làm bằng vàng và có ba viên đá quý trên đó.
Cái màu xanh dương ở hai bên hẳn là đá sapphires, trong khi cái màu đỏ ở thế giới này hẳn là đá ruby nhỉ?
[Đưa tay em đây.]
Tôi lấy tay của Michelle và đưa vòng tay vào cổ tay cô ấy.
Cái vòng đó nhìn hợp với cô ấy hơn là ở trên người tôi.
[Unnn, nhìn hợp với em lắm.]
[Yuusuke…]
[Nếu em không thích nó, anh có thể lấy một cái khác cho em-----]
[Không! Em thích cái này cơ.]
Có vẻ như cô ấy thích nó.
[Ufufu, một món quà từ Yuusuke… Mình sẽ niệm một lời nguyền để nó không bao giờ bị trộm… Tạm thời thì mình sẽ niệm lời nguyền khiến cho những người khác chạm vào nó ngoài mình sẽ gặp ác mộng, và rồi sẽ bị giật điện. Hoặc là, mình có thể làm cho tóc của họ rụng hết luôn.]
Một món đồ trang sức đã trở thành một món đồ bị nguyền sao!?
Nhưng cô ấy có vẻ hạnh phúc, vậy nên cứ để cô ấy vui một mình thôi…