“Ryo-san, xin hãy bình tĩnh lắng nghe.”
Đó là cuộc điện thoại thông báo về cái chết của cha mẹ cậu.
Mới đặt chân vào đại học năm hai, Ryo đã buộc phải xin nghỉ, trở về lại quê hương, và tiếp quản cơ nghiệp gia đình.
Thế nhưng, do cậu chưa nắm được thấu đáo, nên là ông Shige, giám đốc điều hành, đã trở thành chủ tịch, còn chức phó chủ tịch thì nhường cho Ryo.
Về phía các nhân viên, tất cả đều đã từng chơi đùa với Ryo từ lúc cậu tấm bé.
… Mang danh phó chủ tịch, thế nhưng mức lương cậu được hưởng lại chẳng hơn được ai… đổi lại, cậu dần quen thuộc với công việc của mình hơn, và cũng không chất chứa niềm thù hằn nào hết.
11 tháng sau, tháng Ba tới.
“Ryo-san, cần ta giúp không thế?”
Thấy Ryo vẫn còn đang cặm cụi với máy tính dù đã khuya, ông Shige bèn hỏi thăm như thế.
“Không có gì đâu ạ... việc bên thanh thiếu niên là như này, nên…”
Tiểu ban Thanh thiếu niên trực thuộc Phòng Công Thương.... Ryo, mới chỉ là giám đốc trẻ, thấy vô cùng đau đầu trước những đối tác ấy.
Đó là một tổ chức trải rộng khắp các vùng nông thôn, với nhiều doanh nghiệp nhỏ và vừa nằm dưới quyền sở hữu… Tất nhiên, không gia nhập vào đó cũng không phải vấn đề, và công ty Ryo có toàn quyền tự quyết.
Tuy nhiên, vị chủ tịch tiền nhiệm lại yêu cầu hợp tác với nó, nên chủ tịch đương nhiệm, ông Shige, vẫn hợp tác đến giờ.
Ryo, thẳng thắn mà nói, không phải đang vật lộn với chuyện trong công ty, mà đang dành thời gian cho『quan hệ với đối tác bên ngoài』.
“Bác Shige, nhìn từ góc độ này, thì công ty chúng ta quả có ít tài liệu thật đấy.”
Ryo, người đang làm tài liệu, nội dung thuyết trình, bản thảo sự kiện, và những thứ kiểu thế cho bên thanh thiếu niên, không khỏi ấn tượng trước số tài liệu nội bộ ít ỏi.
“Đúng thế. Tiền nhiệm ta từng nói là『Ta không cần tài liệu báo cáo』. Viết báo cáo chỉ tổ tốn thời gian. Dẫu có viết đi nữa thì tiền cũng chẳng tới. Doanh thu cũng chẳng tăng được đồng nào. Dành càng nhiều thời gian để mà viết báo cáo, năng suất lại càng giảm. Cái việc tiêu tốn thì giờ nhất trong tám giờ làm việc hàng ngày không làm nên một công ty bình thường được. Thay vào đó, phát triển một đối tác làm ăn, trau dồi trình độ hoặc nghĩ ra ý tưởng mới… Ta mong cháu dành thời gian cho những việc như vậy. Thế nên, nếu cháu muốn báo cáo, cứ nói bằng lời thôi. Cấp trên ấy, nếu muốn biết chuyện gì, thì cứ gặp người trong ngành là xong, vì căn bản nó là thế.”
Tất nhiên, vậy sẽ không hiệu quả với một tổ chức lớn, nhưng nên nhớ, công ty này chỉ có 97 người, bao gồm cả đội ngũ điều hành luôn.
“『Người trong cuộc hiểu rõ sự tình nhất』vậy nên bọn họ mới nắm nhiều thẩm quyền vậy đấy thôi.”
“Cơ mà chẳng dễ dàng gì đâu. Lúc mà có chuyện ấy, thì trách nhiệm không chỉ thuộc về người trong ngành, mà cả lãnh đạo nữa… Dĩ nhiên, trong đó bao gồm cả đội ngũ điều hành chúng ta”.
Ông Shige nhăn nhó cười.
“Trong lĩnh vực điều hành, ta phải luôn sẵn sàng cho cái tình huống đấy. Thế nên, nếu không có bộ phận nhân sự, thì nhân sự là vấn đề độc quyền của đội ngũ quản lý. Đặt một người vào một vị trí là đồng nghĩa với việc phải gánh vác trách nhiệm cùng nhau khi người đó thất bại ”.
Ông Shige cười và nói.
“Vậy nên vào lúc này, chú cần phải truyền đạt cho Ryo-san, người đang làm lụng quá độ đây, vài lời từ chủ tịch tiền nhiệm.”
"Đừng làm tới tận khi kiệt sức.”
Ông Shige với Ryo vô tình cướp lời nhau.
Và hai người cùng mỉm cười.
Tất nhiên, nói vậy không phải để làm hư nhân viên, khuyến khích họ lười biếng hay do dự.
Đó đơn thuần là quan điểm của một người quản lý.
Thất bại, sai lầm, làm lại… vấn đề lúc nào cũng hiện ra, dù có cẩn thận đến mức nào.
Tuy nhiên, có một lí do chung cho phần lớn trường hợp ấy.
Đó là 『mệt mỏi』 và 『không có đủ thời gian』.
Làm lại… tức là mọi thì giờ, công sức, nguyên vật liệu tổn hao đều buộc phải bỏ phí.
Không những vậy, muốn trở về trạng thái như cũ, lại càng đòi hỏi nhiều công sức với thì giờ hơn.
Nếu tất thảy sự thừa thãi ấy được loại bỏ… công ty sẽ vô cùng cảm ơn.
Tất nhiên, cũng tồn tại khía cạnh mà nhân viên trưởng thành từ sai lầm cá nhân, nên căn bản cũng còn tùy trường hợp.
Cha của Ryo từng nói với nhân viên của mình rằng 『Đừng làm tới tận khi kiệt sức』… và ở tại vị thế tương đồng, cậu lại thêm lần nữa cảm thấy tuyệt vời thay, nhưng không chỉ có thế, Ryo còn cảm thấy tuyệt vời hơn khi ông ấy lèo lái được công ty để nhân viên không cần phải làm việc cho đến khi kiệt sức.
“Phù…”
Thở dài mất một thoáng, Ryo đáp lại ông Shige.
"Bác nói phải, cha cháu sẽ nổi điên nếu cháu làm đến kiệt sức mất."
“Đúng rồi đấy, Ryo-san.”
Ông Shige mỉm cười.
Dẫu biết chăm chỉ là cần thiết, nhưng 『Kiệt sức』 và 『Chăm chỉ』 vẫn cứ là hai mặt đối lập của cùng một đồng xu.
"Cháu về đây ạ."
Ryo rời công ty.
Cậu loạng choạng bước đi, có lẽ vì mệt mỏi.
Dẫu vậy, đèn cũng đã chuyển xanh. Cậu đảm bảo chuyện đấy.
Cậu đang băng qua đường, trên vạch kẻ màu trắng. Đó cũng là hiển nhiên.
Nhưng điều ấy chẳng can hệ được gì đến tay lái xe đang gà gật kia hết.
Ryo bị đâm và ngã sầm xuống đất.
Cậu không còn cảm thấy cơn đau.
Ý thức cậu đang chậm rãi mờ nhạt dần.
(A, tệ thật đấy……)
Cảm giác trước tiên của Ryo không phải nỗi sợ chết. Và cũng chẳng phải là bình yên.
Cậu không biết ngọn nguồn thế nào, nhưng khi nhớ mai là sinh nhật tuổi hai mươi, cậu bỗng cảm thấy chút tiếc nuối.
"Đây là, kiếp sau ư?"
Ryo sực tỉnh, và thấy mình đang ở trong một thế giới trắng xóa.
"Mihara Ryo-san, có phải không?"
Trong cái thế giới ấy, một anh chàng hiện ra, như đang lửng lơ ngay trước mắt.
Tầm trung tuổi hai mươi, nom chừng là như thế.
Mái tóc vàng buông thõng, khí thế đầy an nhiên, phải chăng một nam nhân bảnh trai từ trời Âu mới tới?
Một thứ như máy tính bảng gì đó nằm trên tay trái của anh ta.
"Vâng, đúng rồi đấy ạ.”
Ryo đáp, và người đàn ông liền mỉm cười.
"Tuyệt. Thành thật mà nói, suốt một thời gian dài, cậu mới là vị khách đầu tiên đấy.”
Và rồi, anh ta tiếp tục nói, khuôn mặt thoáng buồn đau.
“Mihara Ryo-san, cậu đã chết sau một vụ tai nạn.”
(A, quả đúng là như thế.)
Ryo nhớ lại đôi điều.
Về cách cậu đã chết trong vụ tai nạn kia.
"Vâng, tôi nhớ."
Ryo gật đầu trả lời.
Đột nhiên, vẻ mặt buồn đau được rũ bỏ, và với nụ cười mỉm, người đàn ông bắt đầu lên tiếng.
Nhưng lời nói của anh ta, lại có kha khá chỗ Ryo hiểu không được.
“Đây là một phần trong hệ thống luân hồi thuộc thế giới của cậu. Cậu đã chết ở đường thế giới 7770777 thuộc Trái đất, nhưng đôi khi, cũng có những trường hợp người chết được đầu thai hoặc chuyển dịch qua các đường thế giới. Lần này, người được chọn là Mihara Ryo-san.”
" … Xin lỗi?"
“Chắc có hơi khó hiểu nhỉ. Chà, đơn giản mà nói, cậu có muốn đầu thai từ Trái đất sang một thế giới khác, trong khi vẫn sở hữu ký ức của hiện tại không? Đề nghị là vậy đó."
Người đàn ông mỉm cười, khuôn mặt như quả quyết rằng đối phương sẽ thuận theo.
“Ồ, đầu thai thế giới khác ư… Hệt như trong tiểu thuyết…”
“Phải, phải, đúng rồi đó. Vụ này bên Trái đất có vẻ nổi tiếng nhỉ… cũng nhờ đấy phần giải thích được nhẹ nhàng hơn”.
Ryo thực lòng rất biết ơn, vì được ban cơ hôi sống thêm một lần nữa.
Vậy nhưng, cậu có một câu hỏi.
Cái người đây, anh ta muốn được gì khi để cậu đầu thai như thế?
"Tôi có vài câu hỏi."
“Được thôi, muốn hỏi gì cũng được.”
Người đàn ông chờ đợi câu hỏi, nụ cười vẫn niềm nở trên môi.
"Anh là Chúa ư?"
“Không, tôi không phải là Chúa. Căn cứ theo hiểu biết của cậu, thì tôi gần vị thế của Thiên sứ hơn."
(Vậy à. Thiên sứ sao. Nếu anh ta tự xưng là thiên sứ… thì cứ gọi là Michael (biệt danh) đi)
Lúc Ryo thầm nghĩ thế, cậu chợt thấy đôi mày của Michael (biệt danh) nhích nhẹ. Một chuyển động rất nhỏ, nhưng có thể là sai lầm của anh ta...
(Hửm? Anh ta đọc suy nghĩ được sao? Mà, cũng chẳng quạn trọng mấy.)
Michael (biệt danh) tiếp tục đón chờ câu hỏi từ Ryo cùng với một nụ cười.
"Mục đích để anh tái sinh tôi là gì?"
"Xin lỗi, tôi không thể trả lời câu đó."
Nụ cười anh ta chợt chùng xuống, và Michael (biệt danh) tiếc nuối cất lời.
“Chúng tôi không quyết định việc chuyển sinh. 『Chúa』 mà Ryo-san vừa đề cập sẽ đưa ra phán quyết. Vậy nên, tôi không biết mục đích là gì cả.”
"Nhưng nếu vậy thì, tôi biết nên làm gì sau khi chuyển sinh đây?”
Michael mỉm cười lần nữa và trả lời.
“Hãy sống như cậu muốn. Tôi chưa từng thấy ai được bảo làm gì đó hoặc nhận nhiệm vụ nào bao giờ."
Hãy sống như cậu muốn
Thế thì quá tuyệt rồi!
Được, sống một đời nhàn hạ thôi.
"Hiểu rồi. Tôi chấp nhận đề nghị của anh.”
Ryo đáp thế, và Michael (biệt danh) liền cười tươi như hoa.
Chỉ nụ cười ấy thôi cũng đủ hớp hồi khối phụ nữ trên đời rồi… nó đẹp đến vậy đấy.
“Ồ, tuyệt vời. Thế thì, để tôi giải thích về thế giới cậu sắp chuyển sinh tới.”.
Theo lời của Micheal (biệt danh), thì đó là một thế giới của kiếm và phép thuật..
Thuốc súng chưa được phổ biến mấy.
Kích cỡ hành tinh này tương tự với Trái đất, và thành phần phân tử cũng không có khác gì.
Hầu hết các hiện tượng vật lí đều vẫn được giữ nguyên.
"Nhưng ở đấy có phép thuật mà?"
Nếu như có phép thuật, thì phải có khác biệt với các hiện tượng vật lí ở Trái đất chứ?
“Đúng, ở đó có phép thuật. Nhưng mà, trong quá khứ cũng từng có phép thuật ở Trái đất đấy thôi. Cơ mà, có vài chuyện xảy ra, thế nên bây giờ có vẻ không dùng được nữa rồi."
Một tin khá là sốc đối với Ryo.
(Trái đất có phép thuật ư? Như vậy là sao chứ? Có phải đang nói đến mấy cổ vật từ trên trời rơi xuống không? Nhưng người ta thường giải thích là do người ngoài hành tinh hay người thời cổ đại mà... Đúng là trong truyền thuyết hay kiểu kiểu thế, thì phép thuật với thuật sư có hay xuất hiện thật...)
"A, xin lỗi. Có vẻ như cậu đang hoang mang nhỉ. Nhưng bất kể tôi nói gì đi nữa, thì Ryo-san cũng đã quyết định đầu thai rồi, nên suy ngẫm về quá khứ của Trái đất sẽ không tốt cho tinh thần của cậu đâu. "
"À, phải, anh nói đúng."
Thôi thì đừng suy nghĩ về mấy thứ suy nghĩ không giải quyết được nữa vậy.
(Mình sẽ hướng về phía tương lai!)
“Về thế giới có phép thuật đây, để cho thuận tiện thì, chúng ta sẽ gọi nó là『 Phi 』. Khoảng một phần năm số người trên 『Phi』 có thể dùng phép thuật. Thuộc tính phép của Ryo -san là 『Thuộc tính nước』. ”
"Nước …"
Có thể nói, sử dụng được ma thuật chính là một thế mạnh thiết yếu trong chuyển sinh và luân hồi.
(Nhưng dù thiết yếu thật đi nữa… thì gì đấy như ma thuật lửa với sức công phá cao… hoặc ma thuật đất dễ sử dụng… kiểu như tạo đầm lầy hoặc chặn đà di chuyển của đối phương, tạo ra một pháo đài trong nháy mắt nhằm thay đổi cục diện, mình muốn thử sức với gì đó như thế nhưng ... không không, ngay từ đầu, nếu đã được đầu thai, thì phải giành lấy được thuộc tính thích hợp chứ! Như vậy sẽ tuyệt hơn.)
“Ờm, nếu được thì, anh có thể đổi sang lửa hoặc đất…”
Rất nhiều lần hôm nay, Michael (biệt danh) đã buộc phải trả lời với vẻ mặt hối lỗi.
“Xin lỗi, tôi không thể thay đổi được. Bởi thuộc tính ma thuật của Ryo-san nằm trong phạm trù của『Tạo Tác』, là địa phận của 『Thần Linh』. Nó nằm ngoài phạm trù『Quản Trị』 mà chúng tôi phụ trách. Với cả, năng khiếu phép thuật được xác định tại『Phi』từ khi được sinh ra, và tiếp thu sau đấy là bất khả. "
"Vậy tức là, tôi phải tiếp tục sống với thuộc tính nước sao?"
Có lẽ nét mặt Ryo đã ngập tràn vẻ khốn cùng, Michael (biệt danh) liền vội vàng đế thêm.
“Đúng đấy, nhưng năng khiếu thuộc tính nước cũng rất ổn với con người mà. Chẳng hạn như, dù sống ở nơi nào, cậu cũng cần đến nước đấy thôi. Cậu sẽ không việc gì phải đi tìm nguồn nước hết. Không những thế, 80% cư dân ở 『Phi』 còn không dùng được ma thuật nữa. Tính riêng điều đó thôi, Ryo-san đã tương đối may mắn rồi.”
(Đúng thật.. Nước và muối là thiết yếu đối với sự tồn vong của con người. Khi bàn đến thế giới của kiếm và ma thuật, thì chuyện các thành phố không có nổi hệ thống cầu cống và cấp nước là vô cùng thường xuyên. Vấn đề về nước có thể sẽ là một chuyện lớn.)
Về cơ bản, Mihara Ryo là con người lạc quan.
“Có khi nào, ma thuật nước cũng bao trùm cả ma thuật trị liệu hoặc có khả năng trị liệu…”
“Ở tại『 Phi 』, trị liệu thuộc phạm trù của phép thuật thuộc tính Ánh sáng.”
"À, vậy ư …"
Sau đó, Michael (biệt danh) lại tiếp tục trình bày.
Có sáu thuộc tính ma thuật ở tại 『Phi』. Nước, lửa, gió, đất, ánh sáng và bóng tối. Ngoài ra, còn có thuộc tính trung hòa không được đề cập trong số chúng.
“Vì ma thuật thuộc tính trung hòa không nằm trong sáu thuộc tính, nên lĩnh hội là điều có thể… nhưng xác suất phải nói là gần như không. Thành thật mà nói, đừng kì vọng vào nó làm gì. Thay vào đó, tôi khuyên cậu nên mở rộng khả năng làm chủ thuộc tính nước thì hơn. ”
Michael (biệt danh) vừa nói vừa nhìn vào máy tính bảng trên tay.
“Sức mạnh thể chất của Ryo-san thuộc mức trung bình trên. Ở tại『Phi』, không tồn tại hệ thống 『Cấp độ』 hoặc 『Kỹ năng』 nên nỗ lực thường xuyên vẫn là quan trọng nhất. "
(Quả đúng như dụ đoán, mình thuộc mức trung bình. Nói cách khác, mình chỉ khá hơn trung bình chút thôi sao? Thế thì phải nỗ lực suốt ngày đêm, không thì chết toi mất…)
"Tôi phải làm sao để phát triển thế mạnh ma thuật vậy?"
“Thể chất của con người tại『 Phi 』và Trái đất là giống nhau. Vậy nên, cách thức để phát triển năng lực cũng vậy. Ở Trái đất, càng tập nhiều thì cơ thể con người càng khỏe hơn, đúng chứ? Nếu rèn luyện thể hình, cơ bắp cậu sẽ bền chắc hơn. Nếu cậu chạy không nghỉ, chức năng tim phổi cậu cũng sẽ cải thiện hơn. Hay một số bộ lạc châu Phi có thị lực trên 5.0 nhờ nhìn xa từ nhỏ, và ngược lại, người mù phát triển về thính giác do không còn cách nào ngoài phụ thuộc vào đôi tai để thu thập thông tin. Tất cả đều giống nhau. Việc của cậu chỉ là sử dụng nó. Rồi nó sẽ phát triển theo.”
Sau vài lời giải thích nữa, thì cuối cùng, thời khắc Ryo được bày tỏ nguyện vọng cũng tới.
"Tôi muốn sống nhàn hạ ở một nơi không ai với được tới!"
Nghe thế, Michael (biệt danh) gật đầu rồi điều khiển chiếc máy tính.
“Nếu như thế, tôi sẽ biến rừng Rondo thành địa điểm đầu thai. Tôi sẽ chuẩn bị một ngôi nhà, cùng một lượng thức ăn đủ dùng trong hai tháng. Trong thời gian này, xin hãy thành thạo khoản săn bắn bằng phép thuật thuộc tính nước. Tôi sẽ đảm bảo cho quái vật không đến gần ngôi nhà. Cậu sẽ trông thấy như xung quanh đang có một rào chắn. Theo đơn vị Trái đất, thì bán kính sẽ vào khoảng 100 mét. Ngoài ra khoảng 500 mét về phía tây nam của ngôi nhà còn có biển, nên khi đã thông thạo phép thuật thuộc tính nước rồi, cậu có thể thu thập muối từ đó. Mong cậu hãy cố gắng hết sức.”
“Được thôi. À, nốt câu hỏi này nữa. Tôi dùng phép kiểu gì giờ? ”
Mãi đến tận sau cùng, Ryo hỏi được cái câu quan trọng nhất.
“Phép thuật là hình dung trong đầu. Vẽ lên một hình ảnh. Và học hỏi điều mới. Tất cả đều như nhau thôi; cậu không thể đột nhiên mà trở thành bậc thầy, nhưng sẽ xuất sắc hơn sau nhiều lần luyện tập. Phép thuật cũng là thế.”
“Để tôi thử xem sao. Cảm ơn vì tất cả.”
Vừa nói xong, ánh sáng bỗng bao phủ khắp quanh người Ryo, và rồi cậu biến mất.
Michael (biệt danh) vẫn ở nguyên tại chỗ.
“Sống nhàn sao… nghe hay đấy. Liệu một ngày nào đó, mình có được đầu thai rồi sống đời nhàn hạ ở đâu đấy không nhỉ?”
Cuối cùng, anh ta đưa mắt xuống máy tính… rồi bỗng chợt nhận ra sơ suất mình vừa phạm.
“A… Quên mất không đề cập rằng năng lượng phép thuật của cậu ta được coi là khá lớn. Mà, kiểu gì rồi cậu ta cũng biết thôi. "
Thế nhưng, vẫn còn có một điều khác nữa.
“Năng lực ẩn? Có thể như vậy ư? Đã mười ngàn năm rồi… mới được thấy lại nó, kể từ lần chuyển sinh cho cô gái đầu tiên. Không biết cậu ta có năng lực ẩn gì nhỉ?”