Thuật quản lý kinh doanh của kẻ lừa đảo ở thế giới khác

Truyện tương tự

The Unexplored Summon://Blood-Sign

(Đang ra)

The Unexplored Summon://Blood-Sign

Kamachi Kazuma

Khi Kyousuke nghe thấy những lời đó từ Meinokawa Higan, một cô gái đang đứng trước bờ vực sinh tử, cậu liều mình đi vào trong thành phố nơi ba thế lực triệu hồi sư vĩ đại xung đột!

1 52

Hắc Bạch Avesta

(Đang ra)

Hắc Bạch Avesta

Masada Takashi

Câu truyện lấy bối cảnh thuộc Đệ Nhất Thiên - Ahura Mazda, nơi mọi sinh vật đều bị chia thành hai thái cực đối đầu với nhau là Thiện và Ác. Nhân vật chính của câu truyện này là cô gái mang tên Quinn,

9 99

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

(Đang ra)

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

MIYABI

Tuy nhiên, trong quá trình đó, anh ta bị vướng vào những âm mưu xung quanh việc triệu hồi, những bí ẩn của thế giới bên kia và ý định của nữ thần.

15 271

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

(Đang ra)

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

久川航璃

Một cuộc cá cược kỳ lạ và xảo quyệt với chồng cô bắt đầu.

11 197

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

(Đang ra)

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

Kikuchi Kousei

Đây là câu chuyện về một người đàn ông tái sinh thành một quý tộc lười biếng, người đã phá vỡ thế trận bằng nỗ lực không ngừng nghỉ và trở thành người đáng gờm nhất.

27 554

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

(Đang ra)

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

Leonar D (レオナールD)

Huyền thoại về thanh kiếm thiêng bắt đầu bằng "Rebellion", bắt đầu từ đây!

44 643

Web Novel - Chương 96. Lạnh Buốt Bất Ngờ

Có thể… …

Nếu bạn dùng một cái dùi băng đâm vào đất, nó sẽ nứt ngay lập tức. … … Chính xác là điều tôi muốn nói. … … Ồ, nhân tiện, hôm nay là ngày 16 tháng 12. Tôi chắc chắn … … ai đó sẽ không biến mất. … … Không, họ sẽ không. Không, không, không.

-“Tại sao lại đột nhiên có nhiều tuyết như vậy trên mặt đất sau cái nắng gay gắt ngày hôm qua?”

-“Năm nay tuyết có vẻ đến sớm hơn mọi năm”

-“ … … Mỗi năm đều như vậy à?”

-“Vâng.”

Chuông báo thức chưa reo.

Vậy chắc khoảng tầm 3:30 sáng.

Tôi lạnh đến mức phải thức dậy và gặp Ginette trong hành lang.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Ginette đang mặc váy ngủ, điều này thật bất thường.

-“Tôi không thể giặt giũ khi tuyết rơi,” cô ấy nói.

Cô ấy mỉm cười một cách khó xử và nhìn xuống tuyết chất đống ở sân từ cầu thang lên tầng trên.

Hơi thở cô ấy thở ra có làn khói trắng và cơ thể của cô ấy co lại mỗi khi có cơn gió lạnh thổi qua.

“Tôi hơi ngái ngủ vào thời điểm này trong năm.”

“Không, cô vẫn thức dậy khá sớm đó chứ.”

Bây giờ còn chưa đến bốn giờ.

“Tại sao tuyết lại rơi dày như vậy sau một ngày rất nóng?”

Tuyết trong sân chắc chắn cao hơn một mét.

Ngay cả khi Magda lại nhảy từ cầu thang xuống, tôi cũng không phải lo lắng lần này.

“Chẳng phải là chuyện tự nhiên khi tuyết rơi khi đợt nắng nóng kéo dài hơn năm ngày sao?”

Nó rất không tự nhiên.

Tại sao bạn lại có vẻ mặt ngây thơ như kiểu, “Có gì buồn cười?” Tại sao bạn lại có vẻ chuyện dĩ nhiên như vậy?

Cái gì, cô đang cố nói rằng thời tiết đang trong giai đoạn hồi phục à? Trời đã rất nóng, và bây giờ trời sẽ trở nên rất lạnh? Ai là người chịu trách nhiệm về thời tiết ở đây? Thần Linh? Tôi muốn đá đít ông ta.

-“Trong thành phố này, có năm ngày đến một tuần nắng nóng cực độ vào khoảng thời gian này trong năm. Và khi nhiệt độ tăng trên bốn mươi hai độ, ngày hôm sau sẽ có tuyết rơi.”

-“Mọi người đều đồng ý đi chơi ở sông sao? … …”

-“Vâng. Nắng nóng kéo dài ít nhất năm ngày, và năm nay có vẻ đặc biệt nóng, nên tôi có cảm giác rằng ngày hôm qua sẽ là ngày cuối cùng.”

Vì vậy, có vẻ như mọi người đều đã có khoảng thời gian vui vẻ.

… … Hãy kể cho tôi nghe về điều đó nữa!

-“Tôi xin lỗi. Tôi không biết rằng Yashiro-san không biết. … … Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên anh đến thành phố này , … …, và tôi đã quên mất điều đó.”

Ginette hất đầu bằng bàn tay nắm chặt đáng yêu của mình và lè lưỡi

Cái gì vậy? Sự đáng yêu đó là gì? Tôi sẽ đẩy cô xuống, được không?

-“ … … Tôi có cảm giác rằng Yashiro-san và tôi đã ở bên nhau … … một thời gian rất lâu rồi vậy, … …” cô ấy nói.

-“Tôi có thể đẩy cô xuống không?”

-’’ Mồ, Không được đâu ạ ‘’

Vậy, … … không được nhỉ?

Vì tôi cảm thấy như cô ấy đang đề nghị mình. … …

-“Vậy?”

-“Vâng?”

Vậy, ngay cả tôi cũng phải học tập thêm điều mới.

-“Tuyết này sẽ kéo dài bao lâu?”

-“Khoảng mười ngày trong năm nay.”

-“Nếu tuyết dày vài mét,liệu trời sẽ ấm áp và nắng vào ngày hôm sau chứ ?”

-“Ufufu, … …thời tiết sẽ không thay đổi đột ngột như vậy đâu, phải không?”

Không, sự thay đổi từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay! Tại sao cô lại giả vờ như nó là điều bình thường?

Sự chênh lệch nhiệt độ là bao nhiêu?

Làm quen với điều này thật đáng sợ!

“Mỗi năm, mùa nóng bắt đầu khi lá cây hilar sẵn sàng thu hoạch. Nó thay đổi một chút, nhưng luôn là khoảng thời gian tương tự. Mặt khác, có một ngày cụ thể khi mùa tuyết rơi dày kết thúc.”

Như Ginette đã nói trước đây, nếu nhiệt độ vượt quá 42 độ C trong đợt nắng nóng, ngày hôm sau nó sẽ chuyển sang giai đoạn tuyết rơi dày.

Nếu nắng nóng đến sớm hơn, mùa tuyết rơi dày sẽ kéo dài hơn, và ngược lại, nếu nhiệt độ không tăng trong mùa nóng, mùa tuyết rơi dày sẽ ngắn hơn.

Năm nay, mùa tuyết rơi dày đến tương đối sớm, vì vậy thời gian tuyết phủ sẽ dài. Tình trạng này sẽ tiếp tục trong mười ngày. … … Mười ngày?

Hôm nay là ngày 16, vì vậy cuối mùa tuyết rơi dày là ngày 25. Giáng sinh.

… …Mặc dù vậy, có lẽ không có văn hóa Giáng sinh ở đây, và thậm chí nếu chúng ta cố gắng truyền bá nó, chúng ta thậm chí không thể giải thích ngày hôm đó là ngày gì nếu không có Kitô giáo

Chà, ít nhất chúng ta có thể ăn một ít thịt gà và bánh.

Gà tây?

Có lễ nếu có thì sẽ ngon hơn!

-“Vậy cô đã mua rất nhiều thức ăn.”

-“Vâng, Đúng ạ. Vào thời điểm này trong năm, nhiều bang hội nghỉ việc.”

-“’Nhiều bang hội’ có nghĩa là có một số bang hội ngu ngốc làm việc trong tuyết rơi dày như vậy.”

-“Aa … … điều đó … … chúng ta cũng sẽ mở cửa kinh doanh, anh biết đấy? Tôi chắc chắn sẽ có ít khách hàng.”

-“Chà, Umaro sẽ đến. Chắc chắn rồi.”

“Tôi không rõ. Nhưng có vẻ như bấc ấy sắp đến.”

Ginette cười khúc khích.

Đã lâu rồi chúng ta mới có một cuộc trò chuyện thư giãn như vậy vào buổi sáng.

Nhưng bây giờ cuối cùng nó cũng có ý nghĩa.

Nắng nóng không phải là lý do duy nhất khiến khách hàng không đến Ánh Dương quán cho đến ngày hôm qua.

Tuyết rơi dày như này thực sự không thể coi thường.

Tất cả các chuyến tàu ở Nhật Bản đều bị dừng hoạt động và nhân viên tất cả các công ty lớn đều được yêu cầu ở nhà.

Cửa hàng tiện lợi và các cửa hàng tương tự có thể duy trì hoạt động, nhưng … …

-“Oh, vậy ra đó là ý của gã ta. … …”

-“Cái gì ?”

-“Đó là những gì Assunto đã nói.”

-“ … … ?”

-“Assunto nói, ‘Chúng ta sẽ có đá trong hai tuần tới.’

… … Yeah. Chúng ta đã có nó. Tuy nhiên, đã quá muộn rồi.

-“Nếu chúng ta có thể giữ băng tồn tại cho đến đợt nắng nóng năm sau, chúng ta sẽ … … kiếm được bộn tiền từ đá bào … …”

-“Điều đó dường như là bất khả thi, phải không?”

-“Không, nếu chúng ta xây dựng một nhà băng, … … làm cách nào chúng ta có thể làm điều đó nhỉ ?”

Bạn có thể đào một cái hố và trải rơm lên đó? Chúng ta có cần một cái hang hay không?

Chết tiệt. Nếu tôi biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã kiểm tra những nơi mà chúng ta có thể làm một nhà băng trước đó!

-“Lạnh như băng, phải không?”

Mmm!’ Ginette nói, trong khi xắn tay áo lên.

-“Chúng ta có một số việc phải làm trước khi ăn sáng, Yashiro-san!”

-“Việc gì… … ?”

Ginette nhìn tôi với ánh mắt hào hứng trong mắt.

Chuyện gì vậy? Cô định làm gì?

-“Đầu tiên, hãy thay đồ trước đã. Mặc như vầy trong trời lạnh có thể khiến chúng ta bị cảm.”

-“Chà, … …, tôi mong cô luôn mặc đồ ngủ.”

-“Anh có thể đi đánh thức Magda được không?”

“ … … Tôi có cảm giác không tốt về điều này. … …”

-“Em ấy dường như không thích nóng, và … … có lẽ em ấy mạnh mẽ trong cái lạnh.”

Cô là một tên ngốc à.

Người sợ nóng là người không thích … … thời tiết lạnh và sẽ không ra khỏi chăn.

-“Vậy tôi cũng sẽ đi thay đồ.”

-“Này, này.”

Tôi sẽ đi đánh thức Magda.

Có lẽ nhóc ấy sẽ hào hứng khi nhìn thấy tuyết. Tôi không nghĩ vậy, nhưng … …

“Magda, Ginette muốn nhóc thức dậy.”

Anh ta gõ cửa, thúc giục cô ấy dậy.

… … Không có câu trả lời. Nhóc ấy đang ngủ.

Chà, đúng như tôi đã dự đoán. Có lẽ top 1 yếu thức dậy sớm nên nhượng lại cho nhóc ấy thôi.

“Vậy tôi vào đó nhé.”

Tôi đã được chính Magda cho phép vào phòng của cô nhóc mà không cần gõ cửa.

Tuy nhiên, tôi không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của nhóc ấy, hoặc lục soát đồ lót của cô nhóc, hoặc thậm chí tấn công nhóc ấy khi nhóc đang ngủ.

Nói ngắn gọn, cô ấy đang nói, “Tôi không chắc liệu tôi có thể thức dậy hay không, vì vậy tôi muốn anh vào và đánh thức tôi.

Ngoài ra, khi bạn quá sợ và khó ngủ, bạn có thể cuộn mình trốn trong chăn. Tôi chưa bao giờ thử làm điều đó … …

Khi tôi bước vào phòng, Magda không có ở đó.

Không thể nào … … Tôi tiến lại gần giường và đưa tay chạm vào.

-“ … … Nhóc thật dễ đoán, nhóc biết đấy.”

-“ … … Mùa hè … … Mùa hè … … chôn tôi.”

-“Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ thấy ngày nhóc yêu cầu tôi làm điều đó. Đúng là cuộc sống nhiều điều bất ngờ.”

Chắc là lạnh quá mức nến nhóc đã chui sâu vào đống rơm.Giống như một con vật nhỏ vậy.

-“Phải dậy kiếm cơm thôi, có làm thì mới có ăn.”

-“ … … Các bang hội săn bắn đóng cửa trong mùa tuyết rơi dày. … …”

-“Thật đáng tiếc. Ánh Dương quán mở cửa quanh năm.”

Tôi nhớ rằng chiếc áo phông mà tôi làm trước đây có ghi là mở cửa quanh năm.

Tôi đoán đó là nói dối nếu nó đóng cửa. Tôi sẽ cẩn thận.

-“ … … Yashiro.”

-“Chuyện gì ?”

-“ … … ấm áp, da người.”

-“ … … Nhóc biết mình đang nói gì không?”

-“ … … lạnh.”

Tôi nghĩ tôi sẽ dạy nhóc ấy một số cách chà xát khô.

Thật ngạc nhiên là nó rất hiệu quả. Nếu bạn chà xát da bằng khăn khô, bạn sẽ cảm thấy ít lạnh hơn một chút. Tuy nhiên, đó là một cách khủng khiếp để đến đó. … … Trên cơ thể trần trụi. … …

-“Nếu nhóc cố gắng thức dậy, ta sẽ làm cho nhóc một ít thạch cà phê.”

-“ … … từ chối.”

Đúng rồi, đây là nhũng gì đã xảy ra với tôi cho đén ngày hôm qua

Oh, yeah, Ginette đã mua đậu đỏ. … … Cô ấy cũng đã mua gạo nếp à?

Sau đó, tôi sẽ làm zenzai … … hoặc thậm chí là oshiruko. Tôi chắc chắn họ sẽ thích nó hơn.

Tuy nhiên, bạn sẽ phải thay thế những viên trắng bằng mochi.

Tôi kéo Magda ra khỏi giường và bảo cô nhóc thay đồ. … … Tôi nghĩ nhóc ấy sẽ ngủ gật. … … Nhưng tôi không thể thay đồ dùm được. … …Mà, tôi chắc chắn nhóc sẽ ổn thôi.

-“Nhìn này, đừng ngủ gật, được không?”

-“ … … Đó là những gì Percy đã dạy Magda ngày hôm qua. Tín hiệu đi ngủ.”

“Trong trường hợp của hắn ta, đúng, nhưng không phải lúc này. Bây giờ hãy thay đồ ngay.”

-“ … … vâng ạ.”

Magda, đang ngủ gật, bắt đầu thay đồ bằng cử động không vững.

Tôi cũng quay lại phòng của mình và thay quần áo ngoài.

Hôm qua tôi đã ngủ gật vì mệt mỏi sau khi bơi, và quần đã bị áo tôi quăng bừa bãi trong phòng.

Nó trái ngược với sự đơn giản của phòng Magda, một căn phòng bừa bộn của đàn ông.

Nếu bạn không thể ra ngoài, tại sao bạn không tận dụng cơ hội này để dọn dẹp? Đó là cuối năm.

Sau khi thay đồ xong, tôi bước ra hành lang và thấy Ginette đang chờ sẵn chúng tôi ở đó.

-“Vâng, Yashiro-san. Và Magda-san.”

Ginette mỉm cười và đưa cho tôi và Magda mỗi người một cái xẻng.

Ginette đang cầm một cái xẻng cũ.

-“ … … Vâng?”

-“Xúc tuyết, thưa anh. Chúng ta không thể vào bếp như thế này. Chúng ta sẽ dọn sạch tuyết trong sân vào buổi sáng, sau đó dọn dẹp phía trước cửa hàng và sân sau khi chúng ta trở về từ nhà thờ.”

… … Nghiêm túc à?

-“Ngay cả khi chúng ta lấy xẻng xúc tuyết và nó sẽ được thiết lập lại … … vào sáng hôm sau, điều đó không xảy ra phải không?”

Đây là một thế giới có thời tiết khắc nghiệt. Có thể chúng ta sẽ bị tuyết rơi dày một mét đêm này qua đêm nọ.

Nhưng nỗi sợ hãi của tôi đã được xóa tan dễ dàng.

“Trong mùa tuyết rơi dày, nó sẽ rơi nặng vào ngày đầu tiên và sau đó tiếp tục rơi rải rác. Nhưng nó sẽ tiếp tục chất đống dần dần, vì vậy chúng ta vẫn phải xúc tuyết nhiều lần.”

Dù sao thì, may mắn là nó không được thiết lập lại mỗi sáng.

… … Mặt khác, thật khó để từ chối. Bạn không thể nói, ‘Nếu trời mưa mỗi ngày, việc đó là vô ích.’

d*mn, có vẻ như bạn không thể thoát khỏi việc xúc tuyết dù bạn làm gì đi nữa.

-“Vậy, hãy làm nhanh nào!”

-“Vâng!”

-“Chúc may mắn … … ”

-“Nhóc cũng cùng làm đi.”

-“ … … Magda mong đợi phần thưởng.”

-“Oh, làm cho tốt vào, ta sẽ cho nhóc ăn món ngon.”

-“ … … Đã thỏa thuận.”

Tôi đá tuyết khỏi bậc thang không mái bằng chân và đi xuống sân.

… … Nó chất đống nhiều đến mức khiến tôi thở dài.

Tôi đoán chỉ học sinh tiểu học mới có thể vui vẻ với điều này. … …

-“ … … Magda có thể sử dụng ‘ánh sáng lờ mờ màu đỏ’ trong một lúc.”

-“Đừng làm vậy. Ngay cả thức ăn cũng bị hạn chế. Nhóc nên tránh bất cứ điều gì khiến mình đói.”

“ … … Hmm, Yashiro nói đúng.”

Chúng ta không thể lãng phí thức ăn để xúc tuyết.

Hãy đảm bảo rằng chúng ta có thể dễ dàng ra vào nhà bếp và phòng đựng thức ăn.

-“Nhắc mới nhớ,mấy con gà đâu rồi nhỉ?”

Gà được nuôi trong sân của Ánh Dương quán.

Kể từ khi trứng của Nepheli có sẵn, chúng đã được coi như thú cưng.

-“Chúng tôi giữ chúng trong một cái chuồng trong nhà và số còn lại thì cho chúng trú ẩn trong phòng ăn.”

-“Trông có vẻ lạnh … … phòng ăn.”

- “Vâng, đúng vậy. Tôi e rằng chúng ta sẽ phải đốt lửa sớm thôi.”

Không có lò sưởi trong Ánh Dương quán.

Cô định giữ ấm như thế nào?

“Chúng tôi có một lò sưởi nhỏ bằng gỗ. Đó là một cái cũ từ thời ông nội tôi, nhưng nó rất ấm.”

“Oh, … … tôi đã từng thấy cái đó trước đây. Đó là cái đang phủ bụi ở phía sau kho.”

“Nó chỉ được sử dụng vào thời điểm này trong năm.”

Đó là một lò sưởi sắt nhỏ, cao và rộng khoảng 40cm và sâu 60cm. Nó có một cửa sổ nhỏ, vì vậy tôi đoán nó được sử dụng để đốt nóng gỗ bằng cách ném nó vào.

“Vậy, hãy nhanh lên. Chúng ta có thể đốt lò sưởi khi chúng ta làm xong, phải không?”

“Đúng vậy. Chúng ta có thể đặt một cái nồi lên trên lò để nấu súp nóng.”

Tôi sẽ nấu súp nóng trong khi giữ ấm. Tôi thích điều đó. Đó là kiểu nấu ăn thanh đạm của tôi.

Súp miso thịt lợn hoặc rượu ngọt sẽ rất tuyệt.

Chúng tôi xúc tuyết và vứt đi, sẽ là một ý tưởng tốt nếu chúng ta tạo con đường đủ rộng cho một người đi lại dễ dàng.

“Nhưng công việc này thật vất vả cho cánh tay và lưng của tôi. … …”

Tôi không nên quá phấn khích ngày hôm qua và bơi quá sức.

Cơ bắp của tôi đau nhức và khó nâng cánh tay bây giờ.

“ … … lạnh.”

-“Cứ tiếp tục di chuyển, vận động sẽ làm cơ thể nhóc ấm lên.”

-“ … … Nếu Yashiro ở hội của Magda, cường độ tập luyện này thậm chí còn chưa đủ. … …”

-“ … … ”

Tôi không biết việc trở thành một siêu nhân là tuyệt vời hay bất tiện.

Nhưng cái lạnh của Magda hơi bất thường. Cơ thể nhóc ấy run rẩy và đôi môi nhợt nhạt.

“Nhóc có thể quay lại phòng của nhóc nếu muốn.”

“ … … phòng cũng lạnh.”

“Nhưng nó tốt hơn là ở ngoài. … …”

“ … … Yashiro. Da người.”

“Tôi sẽ bị lạc trong đây, phải không?”

Tôi phải xúc tuyết xong nhanh chóng và đốt lò lên. … …

“Nhưng, Yashiro-san, để sử dụng lò sưởi, phải thiết lập ống khói và việc đó … … mất khá nhiều thời gian phải không?”

“Cô nghiêm túc đấy à?”

“Anou, tôi xin lỗi, … … tôi đáng lẽ đã làm điều đó ngày hôm qua, nhưng … … tôi thực sự buồn ngủ. … …”

Ginette gần như không thể chống lại cơn buồn ngủ vì đó là lần đầu tiên cô ấy bơi.

Nhưng việc gì đến cũng đã đến.

Chả lẽ tôi thực sự cần phải làm ấm cô ấy bằng da người.

Tôi thậm chí không thể đun sôi bồn tắm trong tuyết này. … … tuyết?

Đúng vậy!

Tôi bò lên lớp tuyết dày một mét mà tôi chưa xúc xong và cố tình lăn vào bếp.

“Koke!”

Mấy con gà đang có vẻ rất lạnh trong bếp.

Mấy chú mày sẽ phải đợi thêm một chút.

“Tôi nghĩ có một … … ở đây.”

Tôi không ngờ mình lại xuất hiện ở đây sớm như vậy.

“Bây giờ tất cả những gì chúng ta cần là một … … cái cỡ Magda mà chúng ta có thể làm nhanh chóng. … … Được rồi!”

Tôi đánh thức những cơ bắp đau nhức của mình và quyết tâm thử thêm một lần nữa.

Tôi mượn một ít than củi có thể sử dụng từ nhà bếp và quay trở lại sân tuyết.

“Yashiro-san, anh đang làm cái gì vậy… … ?”

“Ginette, tôi xin lỗi, phiền cô nhóm giúp tôi đống này.”

“Đây … … ”.

Tôi đưa Ginette ít than củi mà tôi đã nhặt được trong bếp.

-“Tôi nghĩ nó … … là Shichirin, phải không?”

-“Oh. Magda, đợi một chút. Tôi sẽ tạo cho nhóc một căn phòng ấm ngay bây giờ.”

Tuyết dày một mét. Bạn không cần phải chất đống tuyết, bạn chỉ cần đào một cái hố ở bên cạnh và nó sẽ trông như vậy.

Một căn phòng ấm áp trong tuyết.

-“Vâng, một ‘kamakura’!”

Nhưng chúng ta sẽ phải đập nó một chút để làm cho nó cứng lại.

Chúng ta không cần phải suy nghĩ phức tạp về nó, chúng ta chỉ cần tạo một kamakura đơn giản với tốc độ là ưu tiên hàng đầu.

Trong khi đó, Magda đã xoay sở để giữ ấm bằng cách cắn vào Shichirin.

Nếu bạn đặt một cái shichirin trong một kamakura, nó sẽ ấm hơn nữa.

Nó nên tồn tại ít nhất là đến khi tôi làm xong.

-“Tôi sẽ giúp anh.”

-“Cảm ơn!”

Với sự giúp đỡ của Ginette, một cái hố nhỏ đã được hoàn thành ở bên cạnh lều, nơi Magda có thể vừa vặn chui lọt vào.

Nó được gọi là Snow Hotel Kamakura-tei.

“Nào, Magda. Hãy vào đi.”

“ … … trong tuyết … … ?”

“Yên tâm. Cứ cho rằng nhóc đã bị lừa.”

“ … … hiểu rồi.”

Một cách thận trọng, Magda bước vào túp lều tuyết. Cô ấy cúi xuống và bước vào trong, cái đuôi của cô ấy vẫy vẫy.

“ … … ấm.”

Phải không? Và khi bạn đặt shichirin vào, nó … … ”

Tôi đặt shichirin vào bên trong kamakura đơn giản.

Màu đỏ của than củi đang cháy chiếu sáng các bức tường của kamakura.

-“ … … Cái này thật tuyệt.”

-“Đúng vậy. Chỉ cần ở gần nó thôi cũng ấm.”

-“Khi chúng ta xúc tuyết xong, chúng ta cũng nên xây dựng một cái gì đó vững chắc hơn.”

-“Đó là một ban công mở!”

Một ban công mở trong một quán cà phê với một kamakura? Kamakura có mở không?

-“Vâng, một cái gì đó như vậy.”

Tôi hơi mệt vì đã cố gắng quá sức, vì vậy tôi sẽ chỉ trả lời một cách thích hợp.

Nếu Ginette nhận thức được điều đó theo cách đó, thì không có gì sai trái.

-“Onii-chan! Quản lý!”

Đột nhiên, Loretta chạy ra từ nhà bếp.

Cô ấy vừa mới ra ngoài trong tuyết à? Bây giờ còn chưa đến bốn giờ.

-“Loretta-san. Em có ổn không, trong tuyết như thế này? Sẽ ổn nếu Loretta-san nghỉ ngơi một ngày. … …”

-“Em không muốn vậy! Ngay cả khi trời mưa hay tuyết rơi, Ánh Dương quán cũng không nghỉ. Miễn là còn việc, em muốn làm việc!”

Nhân tiện, có một thời gian khi nhỏ này không thể làm việc ngay cả khi cô ấy muốn.

Khi nói đến công việc, nhỏ nghiêm túc và chăm chỉ. Chỉ là khó nhìn thấy từ bên ngoài.

-“Em đã đưa ba anh em trai của em đi cùng, vì vậy em sẽ giao việc xúc tuyết cho chúng!”

“Hãy để tôi lo!”

“Omakase!”

-“Người thợ sửa chữa của thế giới xúc tuyết!”

Đây chác chắn là sự trợ giúp đáng tin cậy.

Nó sẽ nhanh hơn nhiều so với việc tôi tự mình làm tất cả.

-“Loretta, cô đã đi hết quãng đường này trong khi xúc tuyết à?”

-“Không, em muốn đến đó nhanh chóng, vì vậy em đã đi bộ sớm.”

--“Tuyết, tránh đường cho tôi! Tôi phải đến nhà thờ sau khi làm xong!”

-“Như dự đoán, khoảng cách này hơi khó đi bộ. … …”

-Vâng, tôi không biết. … … Hmm?

-“Này, Ginette .”

-“Vâng?”

-“Chúng ta không thể sử dụng những chiếc xe đẩy thông thường với lớp tuyết này, phải không?”

-“Vâng, đúng vậy. Bánh xe sẽ bị chôn vùi trong tuyết.”

-“ … … Vậy làm sao chúng ta có thể mang thức ăn?”

-“Trong trường hợp đó, anh hãy dùng thứ này!”

Ginette lấy ra ba chiếc ba lô từ dưới cầu thang trước khi tôi kịp nhận ra.

… … Nghiêm túc à?

-“Nó rất khó khăn, nhưng chúng ta phải kiên nhẫn trong mười ngày.”

Chính những đứa trẻ hiện đại mới không thể chịu đựng được mười ngày đó.

Calan! Kalarn!

Một tiếng chuông vang lên từ xa.

Lời gọi thức dậy.

-“Vậy, tôi sẽ đi làm một số công việc chuẩn bị.”

“ … … Magda sẽ ở đây thêm một chút.”

“Oh, Magdacchi! Cái gì thế? Nó trông ấm áp quá! Làm ơn cho chị vào nữa!”

“ … … Không thể, cái lỗ quá nhỏ.”

-“Em trai chị sẽ mở rộng nó!”

-“Em sẽ mở rộng nó!”

-“Nó quá nhỏ.”

-“Vật thể lạ!

Không, không, không.

Tất cả họ đều chấp nhận tuyết rơi bất khả thi này như một điều bình thường.

Họ đang từ bỏ vì họ không còn lựa chọn nào khác.

Tại sao họ không chiến đấu với nó?

Tại sao bạn không nghĩ về việc đối mặt với tuyết này?

Tôi không muốn.

Tôi không muốn dành mười ngày trên đường đến nhà thờ và trở về, với một chiếc ba lô đầy thức ăn nặng nề và đôi chân bị kẹt trong tuyết. … …

Nhẹ nhàng chạm vào tuyết.

Tuyết mềm như bạn sẽ tìm thấy ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết. … … Vì vậy, nó sẽ không trượt hoặc chìm. … …

“Yeah. Tôi có thể xử lý nó trong hai giờ!”

Cũng có tre. Đó là cái mà tôi đã sử dụng cho mì luộc trôi.

Tôi sẽ sử dụng nó để chinh phục … … tuyết này!

“’Các em trai của tôi!

“’Cái gì?’ ”

“’Có ai trong số các nhóc đã làm việc ở chỗ Umaro không?’

“’Vâng!’ ”

Tất cả bọn nó.

Sau đó, họ có thể có một số kỹ năng được trau dồi.

“’Được rồi, các nhóc, hãy giúp ta một chút!’

“Ngực!’ ”

“’ … … Cái gì, đó là những gì các nhóc nghĩ về ta?’ ”

“’Oh, … … hôm qua, tôi đã dạy các em trai về sự phấn khích của đàn ông khi anh ấy nhìn thấy bộ áo tắm.’ ”

“Có vẻ như có rất nhiều sự bóp méo độc ác đang diễn ra, phải không?”

“Không, không phải vậy! Đó chỉ là cách nó phải như vậy!”

“Nếu đó là lý do tại sao các nhóc phản ứng như vậy, thì ta càng buồn hơn!”

Và, nó không quan trọng!

“’Các em trai ! Chúng ta sẽ làm hai thứ bây giờ.’ ”

“’Cái gì ạ?’ ”

“’Một cái xe trượt tuyết và một đôi ủng!’

Hãy tận dụng kiến thức của một quốc gia có tuyết của chúng ta để sử dụng trong một thế giới bị chôn vùi trong tuyết!

=============================================================

--Vẫn đang là mùa hè.

--Câu chuyện kể về khoảng thời gian từ quảng cáo thạch cà phê đến chơi đùa trên sông.

-- Ánh Dương quán, nhà bếp

Yashiro: "Ginette. Cô không có sữa à?"

Ginette: "Ai không có ngực à!?"

Yashiro: Xin lỗi, tôi đã nhầm. Tôi muốn nói, ``Không có sữa bò à?''

Ginette: “Khác quá!?”

Yashiro: “Sự khác biệt giữa ``sữa' và ``sữa bò’’ là liệu có thêm một chữ cái nữa hay không!?”

Ginette: “Nó hoàn toàn thay đổi ý nghĩa!”

Yashiro: “Sữa, sữa chảy ra từ bộ ngực lớn.”

Ginette: “Đó là của một con bò phải không!?”

Yashiro: “Ừ, vậy đó.”

Ginette: “Tôi có nó, nhưng nó dùng để làm gì?”

Yashiro: “Tôi vừa nhớ ra. Nếu cho thêm sữa vào cà phê, nó sẽ trở thành cafe sữa, phải không?”

Ginette: “À! Tôi hiểu rồi!”

Yashiro: “Tôi nghĩ Magda và những người khác sẽ có thể uống được thứ đó.”

Ginette: "Đúng vậy. Ngay cả ông tôi cũng khuyên dùng sữa cho những người không thích cà phê."

Yashiro: “Đó là lý do tại sao, hãy đưa ngực của cô cho tôi.”

Ginette: “Là sữa phải không!?”

Yashiro: “Tôi đoán đó chỉ là lời nói trẻ con thôi!”

Ginette: "Em bé không gọi sữa là ‘ ngực’’! Mồ, anh hãy sám hối đi!"

--Yashiro đến quán cà phê mang theo cafe sữa.

Yashiro: “Ta không biết tại sao nhóc lại có khuôn mặt giận dữ.”

Magda: “...Magda gần như có thể đoán được mà không cần hỏi.”

Loretta: “Đó chắc chắn là lỗi của onii-chan.”

Yashiro: “Nghĩ xấu gì vậy?! Ta đã làm một thứ tốt đẹp cho mấy đứa!”

Magda: “…Cái gì?”

Loretta: “Cái thứ màu nâu đó là gì vậy?”

Yashiro: "Cafe sữa. Đó là loại cà phê dễ uống hơn."

Magda: "...Magda đã từ bỏ uống cà phê rồi."

Loretta: “Nhưng nó rất ngon khi biến thành thạch.”

Yashiro: “Đó là lý do tại sao cafe sữa là loại cà phê thơm ngon sánh ngang với cà phê đó!”

Magda: “Yashiro đã trộn nó với cái gì?”

Loretta: “Trông nó hơi trắng phải không?”

Yashiro: “Còn ngực thì sao?”

Magda, Loretta: “Từ chối!”

……cái đó? Mấy nhóc không muốn uống nó... à, trẻ con không hiểu được chiều sâu hương vị tuyệt vời của cà phê!

Ở đây, hãy lắng nghe ý kiến của một người lớn, và tất nhiên, một quý tộc đẳng cấp.

--Biệt thự của lãnh chúa

Yashiro: "Estela. Cô không có sữa à?"

Estella: “Không biết có phải cậu đến đây để gây sự không!?”

Yashiro: "Không. Đó là sữa bò."

Estella: “Vậy thì cứ nói sữa bò đi!”

Yashiro: “Cô cũng không thích cà phê phải không?”

Estella: "À... mùi thơm và dư vị sảng khoái không tệ, nhưng... hơi đắng. Cho dù thêm đường cũng không thể ngụy trang được."

Yashiro: ``Vị đắng của cà phê đến từ hạt chứ không phải đường...Nếu cô thêm sữa vào, nó sẽ trở nên dịu hơn.''

Estella: “Sao em lại nói lại thế!? Sữa ổn mà!?”

Natalia "Tiểu thư"

Estela: “Ồ, Natalia. Có chuyện gì vậy?”

Natalia: “Tôi mang cho người sữa vắt từ một con bò, một sinh vật có bộ ngực khổng lồ sẽ không chịu nổi một cô gái trẻ đứng trên đầu mình.”

Estella: “Các bạn có phải là Guru không!?”

Yashiro: “Còn Natalia thì sao?”

Natalia: “Ngực à? Chúng to lắm.”

Yashiro: “Cảm ơn vì thông tin hữu ích nhưng không! Đó là sữa.”

Natalia: “Tôi không cần phải bỏ bất cứ thứ gì vào đó.”

Yashiro: “Ai hiểu thì sẽ hiểu. Nó rất khác với trẻ con.”

Estella: “Hả! Dù sao thì tôi cũng là một đứa trẻ!”

Natalia Yashiro: “Ngực của tôi?”

Estella: “Anh điên rồi, anh thoát được à!?”

Yashiro: "Hãy thử thêm nhiều sữa vào cà phê của bạn. Cafe sữa sẽ rất êm dịu."

Estella: "Cái gì...Chà, màu đẹp quá. Tôi thích loại màu này."

Yashiro: “Nó giống như một dòng sông dâng cao vậy.”

Estella: “Đừng nói những điều như thế!”

Yashiro: “Nếu cậu cho đường vào cái này thì cậu cũng có thể uống được.”

Estella: “Hmm!? Ngon quá!”

Yashiro: “Phải không?”

Estella: “Tôi có thể uống thứ này thay trà được không?”

Natalia “……jii”

Yashiro: “Cái gì, cô có muốn uống gì không?”

Natalia: “Không. Tôi là người lớn và hiểu chuyện.”

Estella: “…….(Nực ực) Ah, ngọt và ngon quá~!”

Natalia “……jii”

Yashiro: “Đừng bướng bỉnh.”

Natalia: “Không…không hẳn.”

Estella: "...... (Gulp) Tôi không ngại là một đứa trẻ. Chỉ cần tôi có thể uống thứ gì đó ngon như thế này là được."

Natalia: “Cô gái trẻ… cô thật xấu tính.”

Estella: "Nếu Natalia thành thật thừa nhận, tôi sẽ cho cô ấy uống. Cô ấy nói, 'Thật ra, tôi đang cố gắng chịu đựng vị đắng đó.'"

Natalia: “Tôi là người lớn và hiểu chuyện phải không?”

Estella: “…….Tôi sẽ giúp cậu thêm một lần nữa.”

Natalia: “...Chỉ dựa vào sữa của người khác.”

Estella: Được rồi, hãy đấu một trận nhé! chị có muốn em ra mắt công chúng không, Natalia!?

Natalia: "Không sao đâu. Tôi sẽ huấn luyện cho tiểu thư một số kỹ năng dùng dao!"

Yashiro: "...Cả hai cô đều là trẻ con phải không? Hãy hòa hợp với nhau nhé..."

--Tôi chắc chắn rằng cuộc cãi vã này là nguyên nhân khiến cô ta bắt nạt Estella khi đang chơi trên sông.