Gần đây tôi hơi phiền não. Cho dù là trên tinh thần hay là trên mặt hành vi. Biểu hiện cụ thể là trong lòng bất an, đồng thời thân thể có vẻ đứng ngồi không yên. Ngay cả khi ngồi trong nhà có điều hòa, nhưng cảm giác khô nóng bất an này cũng chẳng khá hơn là mấy.
Ngoại trừ chuyện xảy ra với cô gái kia vào chiều hôm thứ sáu khiến tôi để ý, cảnh tượng đang xảy ra trước mắt càng khiến đầu tôi to ra.
“Chẳng lẽ lại kém như vậy thật sao?”
Tôi nhìn màn hình máy tính, trong đầu tràn ngập nghi ngờ.
Tuần trước tôi đã thêm một chương vào cuốn tiểu thuyết Light Novel được đăng trên mạng, đại khái có chừng hai ngàn chữ.
Nhưng cuối tuần nhấn vào xem, lại thấy số lượng nhấn vào chỉ tăng thêm 10. Ngoại trừ bản thân tôi đã nhấn vào một lần, vừa rồi lại tự mình nhấn vào thêm một lần nữa, vậy là chỉ có tám người nhấn vào xem?!
Một tuần bảy ngày nhưng chỉ có tám người từng đọc tiểu thuyết của tôi thôi sao? Nếu không phải có người nào đó lỡ tay nhấn vào nhiều hơn một lần, vừa lúc là mỗi ngày có một người nhấn vào?!
Đây đúng là thành tích khiến người ta hơi xấu hổ.
Tuy tôi có thể không quan tâm tới một vài bình luận ác ý, nhưng lượng nhấn vào lại là khảo sát quần chúng tương đối khoa học, khiến tôi phải coi trọng.
Lượng ấn vào thấp tới đáy cốc nói rõ đúng là tiểu thuyết của tôi có vấn đề thật.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Khi viết tiểu thuyết tuyệt đối không thể đóng cửa làm liều, rời xa thực tế. Ngoài việc lấy sách giáo khoa ngữ văn trung học phổ thông làm tài liệu kiểu mẫu, tôi còn cần tham khảo các tác phẩm xuất sắc khác trên web.
Vì vậy, tôi mở một vài cuốn tiểu thuyết nguyên sang đứng đầu đề cử web để so sánh phân tích. Tôi muốn nhìn thử xem, đều là tác giả mới có hai mắt một mũi một miệng, tới cùng bọn họ có điểm nào hơn người.
Nhưng kết quả là người đang ôm thái độ học tập là tôi đây phải thất vọng hoàn toàn. Trong mắt tôi, văn chương của bọn họ đều không hợp cách.
Đầu tiên, mở đầu quá bình thản. Phần lớn văn chương đều không sử dụng phép song song tăng cường khí thế, không trích dẫn danh ngôn kinh điển để tăng điểm sáng, toàn là những câu đối thoại khô cằn, miêu tả tình cảnh khô cằn, sao có thể được điểm cao?
Còn nữa, kết cấu văn chương quá hỗn loạn. Không có một chủ đề chính nào. Thông thường, tiểu thuyết của bọn họ toàn là công việc hằng ngày hoặc chiến đấu, văn chương không dựa theo cấu trúc tổng điểm hoặc không được viết theo kết cấu tổng điểm. Những bài văn lệch lạc rõ ràng như vậy sợ rằng giáo viên còn chẳng thèm xem đã cho một con điểm thấp.
Cuối cùng, vấn đề phần cuối chương còn càng nổi bật hơn. Đang khó hiểu muốn chết lại đi hết chương, những tình tiết nên được hoàn thành cũng chưa được hoàn thành, ý của bài văn được biểu đạt không rõ ràng, cuối cùng tác giả còn đào hầm để đợi chương sau lấp. Viết kiểu vậy, chỉ cần hơi sơ ý rất dễ bị trừ điểm vì lạc đề.
Ôi, có trời mới biết vì sao tiểu thuyết của bọn họ lại đạt được lượng nhấn vào lớn tới như vậy?!
Lẽ nào hứng thú của tôi lệch hướng với thẩm mỹ đại chúng sao?!
Có lẽ chân lý thật sự được nắm trong tay số ít người.
Chờ rất nhiều năm về sau mọi người mới có thể phát hiện được vẻ đẹp trong văn chương của tôi. Tựa như tranh của Van Gogh vậy, ngay từ đầu tranh của ông ấy vốn không được thế nhân biết tới. Nhưng chờ trăm năm sau đã có người nhận ra giá trị trong tranh của ông ấy, được xem là trân phẩm được đông đảo người sưu tầm tranh cướp.
Nhìn số lượng ấn vào thảm tới không thể thảm hơn, tôi quyết định làm một phần đề thi thử môn toán xoắn não để an ủi.
…
Một tiếng sau.
Tôi đã hoàn thành bài thi số học, độ khó của đề toán dễ hơn so với tôi tưởng tượng. Sau khi ghi lại đề bài, sửa lại chỗ sai, tôi lại nghiêm túc làm lại thêm một lần nữa.
Nhưng tâm trạng còn chưa được thoải mái lắm, tôi lại tiếp tục lấy tiếng Anh ra để lấp chỗ trống.
…
Mười phút đồng hồ sau.
Chưa gì đã xong rồi?! Thôi quên đi, dứt khoát làm luôn nguyên tờ bài thi Tiếng Anh đi.
…
Một tiếng sau.
Hình như hôm nay tôi hơi không đúng lắm, ngoại trừ nóng nảy ra, không hiểu sao trong lòng tôi mơ hồ trào dâng cảm giác bất an.
Cho dù việc quấy nhiễu hội báo cáo học tập cuối kỳ của trường có một phần trách nhiệm của tôi, nhưng hẳn các giáo viên sẽ không vì chuyện này mà lưu ý tôi, hoặc có các hình phạt nào đó khác nhỉ?!
Vào lúc tôi đang cảm thấy thấp thỏm không yên, tôi nghĩ mình phải làm một vài chuyện bình thường không làm để phân tán lực chú ý.
Xem ra việc làm bài tập bình thường không thể tạo thành tác dụng quá lớn với người vừa gây ra chuyện lớn như tôi, đối với tôi, hẳn phải làm một vài chuyện mới mẻ gì đấy.
Ánh mắt tôi hoảng hốt mà liếc nhìn xung quanh. Nhìn xem trên bàn học của tôi có thứ gì có thể khiến tôi chú ý không. Cuối cùng ánh mắt tôi rơi xuống trên chiếc máy vi tính.
“Quên xóa sao?” Tôi lẩm bẩm.
Ánh mắt tôi rơi xuống trên phím tắt vào game 《 Lý Tưởng Quốc 》 trên màn hình máy tính. Vậy hôm nay tôi sẽ dùng việc tàn sát ly miêu để trấn an tâm hồn không được bình tĩnh này đi. Tôi mỉm cười.
Sau khi nghiên cứu tài liệu kết hợp với hiểu biết của bản thân, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được sách lược để chiến thắng ly miêu vốn không cách nào chiến thắng trong truyền thuyết kia.
…
Sau khi đăng nhập trò chơi, tôi lập tức cảm thấy phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi mà bước vào một tiệm tạp hóa. Ông chủ tiệm tạp hóa NPC hiền hòa trung hậu phía sau đài bắt đầu nhiệt tình tiếp đón tôi.
Đây là một ông chú có dáng vẻ đường đường, bộ râu quai nón bạc phơ trên mặt không ngừng run run, trong cổ họng bắn ra giọng nam trầm hùng hậu khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng tin. Thoạt nhìn, giá cả hàng hóa nơi này có vẻ khá chuẩn xác, già trẻ không gạt.
“Mục Sư tiên sinh tôn quý, ngài muốn mua hay bán gì đó ở tiệm sao?”
NPC dùng từ tuân thủ quy phạm giao dịch.
“Tôi muốn mua thanh dao găm thô chế của đạo tặc.” Tôi trả lời.
“Nhưng ngài là Mục Sư mà, cầm thứ này có tác dụng gì đâu?”
Ông chú lộ ra vẻ mặt hơi nghi ngờ.
Game này thiết kế vẻ mặt khá thật, trông dáng vẻ hiếu kỳ của ông chú kia thật khiến tôi không nhịn được mà muốn nói đấu pháp độc nhất vô nhị của tôi cho lão biết.
Lại nói, trên cơ bản NPC bình thường sẽ buôn bán theo ý của người chơi, nào có mấy đoạn đối thoại đầy tình thú như vậy.
“Ông không cần quan tâm, tôi có tiền!”
Tôi làm ra vẻ giàu có mà móc 20 tiền vàng đế quốc từ quà đăng nhập hằng ngày ra.
“Nhưng tiên sinh, ngài làm như vậy rất quái dị, tôi rất ngạc nhiên.”
NPC vẫn đang trợn to mắt nhìn tôi.
“Cứ bán cho tôi là được rồi!” Tôi hơi mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, dưới sự áp chế của tôi, NPC đành phải ngoan ngoãn giao thanh dao găm thô chế ra.
Tôi giơ cao thanh dao găm lên, một đường hát vang mà vọt về phía cổng Tân Thủ Thôn, tìm được con ly miêu hung ác kia, bắt đầu chiến một trận chiến tiêu hao lề mề.
Tôi bỏ qua pháp trượng ngắn của Mục Sư mà sử dụng dao găm của Đạo Tặc có lực công kích khá cao. Sau khi tính toán HP và MP của hai phe địch ta tôi quyết định chọn dùng phương pháp hai lần công kích phổ thông, một lần tăng máu để chiến đấu.
Kỹ năng tăng máu cấp bậc thấp không hao phí quá nhiều MP, mà từ mới bắt đầu MP của Mục Sư đã cao tới bất ngờ, máu hồi được vừa lúc có thể bổ sung tổn thất do công kích của ly miêu mang tới.
Sách lược rất không tồi, chắc chắn có thể thành công.
…
Mười phút đồng hồ sau.
Tôi gần như toàn thân vô lực ngã vào trước cửa Tân Thủ Thôn, nằm bên cạnh tôi là thi thể con ly miêu đã từng giẫm lên đầu tôi kia.
“Nhận được: Một tấm da báo, một phần thịt báo, kinh nghiệm +5.”
Hệ thống nhắc nhở.
Chiến lợi phẩm thật sự không dễ dàng. Tôi nhìn thanh MP đã gần như bằng không và thanh HP chỉ còn lại một xíu máu. Lúc này, một tin nhắn xuất hiện ngắt ngang quá trình chìm đắm trong vui sướng thắng lợi của tôi.
“Màn chiến đấu thật đặc sắc lạ thường!”
Có một người cố ý mở khung đối thoại với tôi.
“Cậu là?”
Tôi cảnh giác nhìn rừng cây tươi tốt xung quanh một hồi. Một nhân vật nữ Pháp Sư đội mũ, mang theo hắc ma pháp bào thò đầu ra từ phía sau cây đại thụ, khinh thường nhìn tôi đang nằm rạp dưới đất.
“Phong Mật Dữu Tử Trà, Pháp Sư LV2.”
Trên đầu cô ấy có dòng tin tức nhấp nháy, cho thấy cô ấy cũng chẳng lợi hại hơn tôi bao nhiêu.
“Ngư Mục Sư cầm dao găm của Đạo Tặc đi đâm ly miêu? Ha ha ha!”
Cô ấy cũng chú ý tới tin tức của tôi.
“Có gì đáng cười sao?”
Tôi không phục lắm.
“Chỉ là rất buồn cười thôi!”
Thông qua dòng chữ lít nhít được gõ ra từ khung chat của cô ấy, tôi biết ngay chắc chắn cô ấy đang ngồi ở đầu bên kia máy tính cười nhạo tôi.
“Cười cái gì? Có giỏi thì đánh một trận?!”
Sự khiêu khích của cô ấy hoàn toàn chọc giận tôi. Tôi nhanh chóng uống một bình thuốc xanh và thuốc máu, bổ sung đầy đủ trạng thái của mình. Dù sao tôi cũng vừa trải qua một trận đại chiến, tình trạng có chút không tốt, không thể để kẻ địch lợi dụng sơ hở được.
“Được thôi! Chuẩn bị xong chưa?”
Cô ấy giơ cao pháp trượng bằng gỗ lên.
“Đã xong.”
Tôi tay cầm dao găm, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
“Vậy chúng ta gặp nhau ở điểm phục sinh!”
Trên khung chat hiện ra một câu cuối cùng.
“Kiêu ngạo vậy sao?”
Tôi vừa nhìn thấy mấy chữ này, nữ Pháp Sư đã dùng trượng tạo ra một quả cầu lửa. Quả cầu lửa hung tợn đập vào nhân vật của tôi.
Chỉ chớp mắt, thanh HP tràn đầy đã biến thành màu trắng, một giây sau nó biến thành 0.
"Ôi trời ơi, sát thương cao như vậy sao?”
Tôi nhìn màn hình máy tính, hoàn toàn ngây người.
“Quỷ mới muốn tới điểm phục sinh gặp cậu.”
Tôi lập tức phẫn hận rút dây nguồn máy tính ra. Vì sao tôi cảm thấy sau khi chơi game xong tôi lại càng phiền não hơn?
Tôi dựa cả người vào chỗ dựa lưng của ghế xoay, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Đây là trò quỷ gì vậy? Vẫn nên ngủ một giấc thì hơn.”
Tôi tự cảm thấy nhàm chán bèn đứng dậy rời khỏi bàn sách. Bước vài bước, ngã lên giường nhỏ của mình, phủ kín chăn lên.
Một trò chơi tốt cần phải có tiêu chuẩn gì? Đó chính là tính cân đối. Một Pháp Sư Lv2 như cô ấy lại có thể miểu sát Mục Sư Lv1 như tôi, ngươi kêu những người chọn sai chức nghiệp còn chơi kiểu gì nữa?
“Trò chơi rác rưởi!”
Tôi không cam lòng mà rống lên một tiếng với trần nhà, sau đó vùi đầu vào gối. Bắt đầu ngủ.
Gian phòng rất yên tĩnh, giường rất thoải mái, nhưng trong đầu tôi lại rất hỗn loạn. Tôi lăn qua lộn lại, cố thế nào cũng không thể ngủ được. Trong đầu tôi luôn hiện ra gương mặt và dáng vẻ của cô gái kia, khiến người ta không sao yên tâm nổi.
“Cô ấy tên Tưởng Mộc Thanh sao?”
Tôi vẫn không cách nào dừng suy nghĩ được.