Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5324

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9143

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Tập 04 - Chương 04: Thiếu niên "âm nhạc" trên xe buýt

Từ trước tới nay, chuyến đi đến nhà bà nội của tôi chưa từng gian khổ tới như vậy.

Lúc ngồi xe lửa thì bị trễ giờ, sau khi xe lửa bị trễ giờ đáng ra tôi có thể ở khách sạn như trước kia, kết quả lại gặp phải tình huống đêm Thất Tịch, tất cả khách sạn đều hết phòng. Bất đắc dĩ tôi phải tới một hắc điếm nghỉ lại. Tới hắc điếm cũng thôi đi, cuối cùng cuốn nhật ký của Lạc Tuyết còn bị một nữ lưu manh cướp mất.

Hiện tại tôi chỉ muốn mau mau tới bến xe, thoải mái mà ngồi trên ghế xe buýt, thống khoái nghỉ ngơi thật khỏe.

Lúc trên xe lửa, mấy bác gái và Tưởng Mộc Thanh chơi đùa quá ầm ĩ, tôi không cách nào ngủ ngon giấc. Lúc ở khách sạn lại gặp ác mộng, tôi cũng không thể ngủ ngon giấc được, uể oải vô cùng như vậy mà tôi còn phải dành không ít tâm lực để giải quyết chuyện cô bé đột nhiên xuất hiện trong nhà nghỉ.

Đến hiện tại, lúc đứng trên xe buýt tôi còn cảm thấy buồn ngủ.

Bởi vì hiện tại không phải giờ cao điểm, buổi chiều trên xe buýt cũng không nhiều người lắm, nhưng xe buýt đi tới bến vẫn không còn chỗ trống.

Có rất nhiều người cầm hành lý, chuẩn bị làm một chuyến du lịch gần.

Chỉ còn mấy trạm là tới, tôi nhìn cảnh đường phố quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe.

Lúc này, Tưởng Mộc Thanh đang đứng ở nơi cách tôi không xa, trong tay cô ấy nắm chặt lấy rương hành lý màu hồng kia, vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng lại liếc về phía tôi.

Ôi, mất đi quyển nhật ký của Lạc Tuyết, tôi vì lo lắng quá độ mà đầu óc như muốn nổ tung. Vì có thể mau chóng đòi về quyển nhật ký, tôi đã từng thử phương pháp rất ngu ngốc.

Đầu tiên, tôi đưa hết tất cả tiền phụ huynh cô bé kia đưa cho Tưởng Mộc Thanh, sau đó lại nhìn cô ấy với ánh mắt đầy thành ý.

Tưởng Mộc Thanh cũng rất tự nhiên cất khoản tiền kia đi, tiếp đó lại bình tĩnh, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà nhìn tôi.

“Trả nhật ký lại cho anh đi.” Tôi vươn tay về phía cô ấy.

“Không thể.” Thiếu nữ lắc đầu rất quả quyết.

“Em đã cầm tiền thưởng rồi, nhiều tiền như vậy đổi lấy một quyển nhật ký cũ em đã rất lời, đúng không?” Tôi lại tức giận.

“Tiền thưởng là anh tự đưa cho em, em cũng không chủ động đòi.” Vẻ mặt cô ấy rất vô lại.

“…” Tôi trực tiếp cạn lời.

Sau đó, tôi vốn định cướp lại, tôi không tin một nam sinh lại không đủ khỏe để cướp lại đồ từ trong tay nữ sinh. Thế nhưng tôi vừa ra tay với Tưởng Mộc Thanh, đã chú ý thấy ánh mắt khác thường đám người đi đường ném tới chỗ chúng tôi.

Sát ý xung quanh khiến tôi không rét mà run, đoán chừng nếu như tôi còn tiếp tục làm như vậy, sẽ có người đi đường lập tức tiến lên bảo vệ Tưởng Mộc Thanh, sau đó vây chặt lấy tôi dạy dỗ một trận.

Thật buồn cười, một nữ sinh tùy tiện làm bậy lại có thể chiếm lý khắp nơi như thế ư? Nhưng đúng là hiện tại tôi chẳng cách nào làm gì cô ấy.

Cuối cùng, tôi quyết định sử dụng bạo lực lạnh, biểu thị nếu Tưởng Mộc Thanh không trả lại cuốn nhật ký cho tôi, tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy.

Dường như Tưởng Mộc Thanh cũng chẳng quan tâm mấy, cô ấy cẩn thận bảo vệ rương hành lý của mình, đi theo bên cạnh tôi, thế nhưng cô ấy lại cố ý kéo dài khoảng cách với tôi, dường như tôi có thể cướp mất cái rương của cô ấy bất cứ lúc nào vậy.

Dựa theo tình huống trước mắt, dưới ánh nhìn chằm chằm của tôi, Tưởng Mộc Thanh không cách nào đọc cuốn nhật ký được. Hai người chúng tôi lâm vào cục diện giằng co.

Đầu tôi to như cái đấu, trong đầu rất loạn, cũng chẳng còn hơi sức nào để triền đấu với cô ấy. Nếu đã tiến vào cục diện giằng co, hiện tại chuyện tôi phải làm là giữ vững thể lực, đồng thời chú ý bắt lấy thời cơ có khả năng xuất hiện.

Nhưng vào lúc tôi chuẩn bị tránh khỏi mũi nhọn, chờ thời cơ, xe buýt tới một trạm, đột nhiên dừng xe lại.

Phía dưới có một nam khách ăn mặc quái dị bước lên, thoáng cái đã khiến mọi người chú ý.

Nhìn cậu ta có vẻ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, trông như người theo âm nhạc, là một thành viên của ban nhạc.

Vì sao tôi lại nói cậu ta là người chơi nhạc?

Bởi vì toàn thân đều tản ra khí thế của người “chơi nhạc”.

Cậu ta mặc bộ chiếc T-shirt nền trắng họa tiết đầu lâu đen, bên ngoài là chiếc jacket cao bồi khiến người ta cảm giác như đường chỉ đã rạn, phía dưới thì là một chiếc quần da bóng bẩy.

Sau lưng cậu ta có vác một chiếc guitar điện, nó đang đong đưa lắc lư ầm ầm theo thân thể cậu ta.

Thật ra, đặt giữa đám người, kiểu ăn mặc này không phải điểm hấp dẫn lực chú ý của người ta nhất, mà khiến người ta cảm thấy buồn cười nhất là tóc của cậu ta.

Đỏ thẫm, da cam, vàng, xanh lá, xanh thẫm, xanh da trời, tím, bảy loại màu sắc… Không đúng, tôi cảm thấy dường như nó còn có nhiều màu hơn như vậy.

Kiểu tóc này là đầu nấm được chải vuốt cẩn thận. Theo thân thể cậu ta lắc lư, mái tóc cũng lắc lư theo.

Thân thể cậu ta lắc lư một cách rất kỳ diệu, bước chân đi tới một chỗ trong xe buýt, cậu ta đỡ lan can đứng lại, nhưng thân thể vẫn còn đang không ngừng lắc lư.

Tại sao cậu ta phải lắc lư như vậy? Thì ra trong lỗ tai bị mái tóc che khuất kia có cắm một chiếc tai nghe, hẳn bên trong đang phát bài hát tương đối sống động, mà cậu ta thì đang tìm linh cảm sáng tác và vân vân từ trong giai điệu này.

Tất cả người trên xe đều đang nhìn cậu ta như nhìn xiếc thú, nhìn cái vẻ ngoài “điên khùng” này. Dù sao thì ở nước chúng tôi, với thẩm mỹ bình thường của chúng tôi, các style khởi nguồn từ phương Tây kiểu này không được lưu hành lắm.

Cho dù là vậy, nhưng dường như cậu ta lại chẳng thèm chú ý tới ánh mắt kỳ dị của người xung quanh, vẫn đang tiếp tục màn “vũ đạo” cậu ta tự cho là vô cùng đẹp trai.

Thật ra, cá nhân tôi cực kỳ hâm mộ những người như vậy, bất kể thế nào bọn họ cũng có thể thoải mái tự tại theo đuổi giấc mơ suy nghĩ của chính mình, sống cuộc sống không câu thúc.

Có thể chỉnh vẻ ngoài của mình dựa theo ước mơ của mình, làm ra tạo hình hip hop như vậy, tuy âm nhạc bọn họ sáng tác ra chưa hẳn đã xuất sắc, nhưng đối với dân tộc có khí chất tương đối nội liễm như chúng tôi, hành động dám dũng cảm bộc lộ phong cách của mình như vậy có vẻ rất đáng quý.

Trước đây thật lâu, tôi đã từng có một thời gian mơ ước kiểu tóc của những nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản. Mỗi lúc xem hoạt hình, tôi cảm thấy những nhân vật có kiểu tóc đủ loại màu sắc, dựng thẳng vừa vặn như vậy vô cùng có khí chất.

Lúc ấy tôi cảm thấy mình nên để tóc dài, sau đó cắt theo kiểu như vậy, nói không chừng tôi cũng sẽ đẹp trai được như bọn họ.

Thế nhưng vào lúc tôi cực kỳ hâm mộ mà tới buổi hội cosplay nhân vật hoạt hình tôi vẫn luôn hướng tới, thấy tạo hình cosplay các nhân vật anime 3D, tôi hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.

Tóc giả đúng là tóc giả. Miễn cưỡng mang thứ từ trong thế giới anime 3D ra, ngoại trừ một số trai xinh gái đẹp có thể tạm dùng nhan sắc che lấp cảm giác kỳ lạ kia, đại đa số hình tượng đều rất có lực phá hoại tam quan.

Cho nên nói, hỡi các bạn thích hoạt hình, các bạn cứ đứng trước màn hình nhìn xem các bộ anime tươi đẹp là được, ngàn vạn lần chớ đi xem cosplay gì gì đó kia, bọn họ sẽ chỉ phá hủy hình tượng của các nhân vật kinh điển trong lòng bạn.

Đương nhiên, theo thời đại internet phát triển, mô hình và thực thể light novel đang phát hiện rất mạnh, các bạn có hứng thú có thể đi sưu tầm một bản về cất giữ.

Hành động tự giải trí tự tiêu khiển của cậu ta như phá vỡ bầu không khí yên lặng trên xe buýt, gần như tất cả những hành khách khác đều bị màn “biểu diễn” của cậu ta hấp dẫn. Có người che miệng cười, có người tò mò nhìn xem, cũng có một số người không thích phong cách này lắm lại cau mày, nhìn cậu ta như đang nhìn du côn lưu manh.

Cậu ta tự do nhảy nhót một hồi, sau đó nhìn phản ứng của “đám người vây xem”.

Đột nhiên, ánh mắt của cậu ta bị một vật thể phát sáng hấp dẫn.

Đó là một cô gái mặc váy hai dây màu xanh nhạt. Cô gái có mái tóc dài đen nhánh rất đẹp, làn da trắng mịn, vóc người cao gầy xinh xắn, duyên dáng yêu kiều mà đứng ở bên cạnh.

Thiếu nữ vô cùng yên tĩnh kéo vali nhỏ màu hồng, không hề bị màn “vũ đạo” của cậu ta hấp dẫn.

Thế nhưng dường như vẻ ngoài tinh xảo của cô gái không phải thứ hấp dẫn cậu ta, mà thứ hấp dẫn cậu ta là bảo rương hoa lệ tràn ngập bí ẩn kia, nó như nam châm hấp dẫn lấy cậu ta.

“Này em gái, lưu số điện thoại được không?”

Cậu ta hào hứng tháo tai nghe của mình xuống, sau đó nhích người lại gần thiếu nữ.

Thiếu nữ ngơ ngác nghiêng người liếc nhìn sang, sau đó lại tiếp tục động tác ban đầu. Gương mặt cô ấy không chút biểu cảm, hệt như không quá muốn phản ứng lại người bên cạnh này.

“Em gái, có thể làm quen được không?”

Mặt cậu ta gần như đã áp sát vào mặt của cô gái. Thế nhưng thiếu nữ lại có vẻ rất lơ đễnh, không tránh không né mà đứng ở nơi đó, hệt như đã coi thiếu niên đang áp sát tới gần là không khí.

Có vẻ thiếu niên hơi vội vã. Cậu ta tháo đàn guitar sau lưng xuống, lắc lắc cổ vài cái sau đó đứng nghiêm người lại, bắt đầu gảy gảy dây đàn guitar, vừa đàn vừa hát.

Không ngờ thứ cậu ta đàn ra không phải loại nhạc rock gì mà là một bản tình ca Quảng Đông khá thư giãn.

“Chờ em chờ tới khi trái tim anh vỡ vụn”

“Sao không thấy người yêu xưa”

“Hỏi một chút vì sao anh trống rỗng”

“Là anh đã nói sai một câu”

“Khiến em tổn thương là do anh không đúng”

Không thể không nói, giọng hát của cậu ta cũng rất hay, trên xe lại có người bắt đầu cổ vũ theo điệu nhạc của cậu ta hoặc nhỏ giọng hát theo, có một số người trông có vẻ ghét cậu ta cũng bắt đầu lén lút nhướng mày của mình lên.

Dáng vẻ lúc thiếu niên âm nhạc này vừa đàn vừa hát thật sự đẹp trai, mang theo ưu thế tự nhiên khi tán các cô gái trung học phổ thông bình thường.

Nếu là cô gái bình thường đoán chừng đã sớm đỏ mặt, đưa phương thức liên lạc cho cậu ta, nhưng cậu ta gặp phải loại hình khác lạ.

Trên chiếc xe buýt này, thiếu nữ mặc váy dây màu xanh nhạt kia cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người hệt như thiếu niên đang lắc lư kia. Chẳng biết tại sao, trong xe, chỉ cần có hành khách mới lên đều sẽ không tự chủ được mà liếc mắt nhìn cô ấy.

Cô ấy không giống thiếu niên, không cố gắng mặc loại trang phục dễ hấp dẫn lực chú ý của người khác, mà cô ấy dựa vào bản thân để tản ra khí chất tiềm phát.

Khí chất của thiếu nữ ưu thương mà yên tĩnh, hệt như dưới bầu trời mờ mịt có đám mây đang nhỏ mưa xuống, khiến người ta khát vọng muốn đẩy nó ra, phát hiện nó, cuối cùng là vạch ra ánh sáng mặt trời phía sau đó.

Có lẽ thiếu niên đang dựa vào lan can, diễn tấu vì cô ấy cũng phát hiện ra điểm này, trước mắt cậu ta cũng đang nỗ lực làm như vậy.

“Đêm nay xin em hãy tới đây”

“Tới chiếm trái tim anh”

“Để anh tiếp tục chờ đợi”

“Chờ em tới khi trái tim anh đang vỡ”

Thế nhưng dù cậu ta có cố gắng thế nào đi nữa, cậu ta cũng không thể đụng tới mặt trời được, tôi nghĩ vậy.

Nhưng tiến triển của chuyện này lại nằm ngoài dự liệu của tôi.

Một khúc kết thúc, ngoại trừ tôi, những hành khách khác trên xe đều phát ra tiếng vỗ tay kịch liệt. Thiếu nữ vốn chẳng hề rung động mảy may lại có thể ngẩng đầu lên, cười với cậu ta, sau đó cảm thán một tiếng từ tận đáy lòng.

“Hát hay lắm.”

“Vậy có phải em đã có thể cho anh xin số điện thoại rồi không?”

Thiếu niên âm nhạc vừa thấy mình có chút hi vọng lại bày ra vẻ cực kỳ to gan chủ động, cậu ta đưa tay ra nắm lấy vai thiếu nữ.

Rõ ràng chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác rất lạ.

Rất không thoải mái…

Thật sự không thoải mái…

Cô gái Tưởng Mộc Thanh này, thật không khiến người ta bớt lo.

Tôi thật không thể giả bộ được nữa.

Ôi, tên scene kia! Buông bàn tay sắc tình của cậu ra!