Chúng tôi tự chọn mua quà xong lại gọi điện thoại cho xã trưởng An Vị Nhiên, cuối cùng quyết định tập hợp ở một quán KTV trong phố thương mại.
Khi tôi và Tiểu Phàm cùng bàn tới đó, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, hơn nữa bọn họ còn gọi đồ ăn ngoài rồi. Nghĩ thật chu đáo, buổi trưa chúng tôi còn chưa ăn cơm đâu.
Nói thật, tôi đã từng tới quán karaoke vài lần, là mẹ dẫn tôi tới liên hoan với đồng nghiệp.
Trong nhiều loại phim ảnh, dường như KTV là ngôn từ bất lương. Là nơi giải trí dành cho người lớn, luôn tràn ngập bầu không khí xã hội vô lại không giống với vườn trường. Thế nhưng ở đây lại không dán thông báo cấm trẻ em dưới 18 tuổi bước vào.
Sau khi tới quầy lễ tân báo tên Quách Thông, chúng tôi được phục vụ viên chỉ dẫn đi qua hành lang KTV thật dài, tới trước một căn phòng.
Quả nhiên Quách Thông rất quen thuộc với mấy nơi như thế này. Cậu ta là người thích vui chơi giải trí, KTV và vân vân đều đã thử hết một lượt.
Không biết là do hiệu quả cách âm của quán KTV này không tốt hay do tiếng nhạc quá lớn, mà khi mới vừa vào hành lang chúng tôi đã nghe được đủ loại tiếng ồn ào của đủ loại ca khúc truyền tới.
Trong đó, càng chói tai hơn là tiếng gào rú của khách hàng, đây không phải là hát mà rõ là đang dốc hết toàn lực dằn vặt cổ họng mình.
Có lẽ quán kara cũng là một trong những cách để mọi người phát tiết. Mỗi người bao một gian phòng sau đó liều mạng ca hát, sẽ không bị người khác phàn nàn là trả thù xã hội hay tinh thần không bình thường.
Sau khi bước qua hành lang u ám, xuyên qua khe cửa đang mở, tôi thấy được trong phòng không chỉ có tiếng nhạc hỗn loạn mà còn có cả ánh đèn sặc sỡ.
Hẳn đó là hiệu ứng ánh sáng được thiết lập sẵn trong phòng, để khách hát ở đây có cảm giác như mình đang tổ chức liveshow, nói chung là có tác dụng tăng bầu không khí.
Cuối cùng chúng tôi đi tới trước một căn phòng cũng rất ầm ĩ, vừa đẩy cửa vào tôi đã nhìn thấy các thành viên khác trong hội nhóm. Căn phòng này thuộc về chúng tôi.
Trong phòng, một đầu đặt màn hình lớn, bên trên đang phát hình MV ca khúc, mà bên cạnh màn hình là khu để chúng tôi chọn bài hát. Ở chỗ đó, chúng tôi không chỉ có thể chọn bài mà còn có thể chỉnh lại ánh sáng trong căn phòng hoặc là gọi phục vụ.
Quán KTV không cho phép mang theo đồ ăn và đồ uống ngoài, nhưng nếu gọi đồ ăn do KTV cung cấp lại rất đắt. Cho nên Quách Thông đã len lén mua đủ thứ từ gà rán theo phàn cho tới nước uống cho tất cả mọi người, giấu trong balo, sau đó chỉ gọi phục vụ một vài món ăn vặt tượng trưng.
Làm như vậy, phía KTV cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Điều kiện tiên quyết là trước khi chúng tôi về phải dọn sạch tất cả những thứ đã mang tới.
Một đầu khác trong phòng là sofa dạng vòng quanh, miễn cưỡng đủ chỗ cho mọi người ngồi xuống. Trước sofa có đặt một bàn trà, trên bàn có bày đồ ăn vặt cùng với mấy món Quách Thông mua được.
Thấy tôi và Tiểu Phàm đến, An Vị Nhiên lập tức gọi chúng tôi ngồi xuống sofa sau đó đổ nước trái cây ra cho chúng tôi.
“Hai cậu đi chậm quá, chỗ này khó tìm lắm à?”
“Không phải là khó tìm mà do siêu thị quá đông người, chờ tính tiền mất hơn nửa ngày.”
Tôi trả lời, sau đó cùng Tiểu Phàm nhận lấy nước trái cây. Chúng tôi đang rất khát, cho nên đều vội tranh thủ uống một hớp.
Uống xong An Vị Nhiên lại nói cho chúng tôi, vì Trà Đồ đề nghị nên chúng tôi mới quyết định tập hợp ở KTV, mà mấy món này đều nhờ Quách Thông chuẩn bị. Vì việc này, xã trưởng đại nhân lại ghi thêm điểm cho Quách Thông. Thế nhưng so với nhiều lần trừ điểm vì đi muộn về sớm, chút công lao này của Quách Thông thật sự nhỏ bé không đáng kể.
Chúng tôi vừa uống nước trái cây vừa nhìn cô gái đứng ở phía trước.
Người đang đứng phía trước ca hát, đưa lưng về phía chúng tôi là Tưởng Mộc Thanh. Thấy chúng tôi tới, cô ấy quay đầu lại nhìn lướt qua, sau đó gọi tôi một tiếng rồi lại nhìn ca từ trên màn hình tiếp tục hát.
Mọi người ngồi phía dưới đánh nhịp với Tưởng Mộc Thanh, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng hưng phấn.
Ngoại trừ một người sau khi chuẩn bị tỉ mỉ cho mọi người xong, đã tựa thân thể cao ngạo lên ghế sofa mềm mại ngủ thiếp đi.
Quách Thông, cậu đã khổ cực rồi, cứ an tâm ngủ đi. Trong căn phòng ầm ĩ như vậy mà cậu vẫn có thể ngủ, thật khiến người ta bái phục.
Rất nhanh bản nhạc đã kết thúc, mọi người đều vỗ tay hoan hô.
“Quả nhiên chị Tưởng là tay kara siêu đẳng! Bài gì cũng biết hát…”
Đợi khi Tưởng Mộc Thanh hát xong, Trà Đồ lại nhìn về phía Tưởng Mộc Thanh vừa về vị trí bên cạnh mình với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
“Thật ra lúc trước chị thường xuyên nghe nhạc.”
Tưởng Mộc Thanh cười khiêm tốn, dưới ánh đèn KTV chiếu rọi, nụ cười trên mặt cô ấy có vẻ không quá rõ ràng.
Thấy mọi người đã tới đông đủ, An Vị Nhiên đi qua gọi Quách Thông đang ngủ say dậy, kêu cậu ta đi tắt nhạc với ánh đèn nhấp nháy trong phòng trước, sau đó mở đèn lớn lên, chúng tôi tiếp tục hoạt động hội nhóm.
“Hiện tại mọi người đưa hết quà của mọi người cho mình.”
An Vị Nhiên bắt đầu lấy từng món quà trên tay chúng tôi đi. Tôi chú ý thấy Tưởng Mộc Thanh đang nhìn chằm chằm cái hộp tôi vừa đưa ra.
Hẳn cô ấy rất muốn có được thứ tôi mua, nhưng không biết cô ấy có thể may mắn được như ý, vừa lúc được phân đúng hộp quà của tôi hay không.
Nhiệm vụ thứ hai: Trao đổi quà tặng.
Nhắm lại, rút thăm quà từ chỗ An Vị Nhiên, sau đó lần lượt mở ra, suy đoán xem món quà này là của ai.
An Vị Nhiên bắt đầu cho mọi người chọn quà, thứ tự từ phải qua trái, món quà cuối cùng còn lại thuộc về chính cô ấy. Nếu không cẩn thận rút trúng món quà mình mua, An Vị Nhiên sẽ nhắc nhở đối phương để đối phương rút lại lần nữa.
Đợi sau khi tất cả mọi người đã chọn được món quà của mình xong, tôi mở mắt ra nhìn về phía vật thể trong tay.
Cái hộp rất nhỏ, cũng rất nhẹ, sẽ là gì đây?
Hẳn không phải thứ gì đáng tiền.
“Được rồi, đầu tiên là Thi Vũ, cậu nhận được quà gì vậy?”
An Vị Nhiên nhìn về phía Mặc Thi Vũ ngồi ở cuối cùng bên trái, mọi người cũng thuận theo ánh mắt của An Vị Nhiên cùng nhìn về phía Mặc Thi Vũ.
“Ừm? Đây là compa, thước đo, còn có cả thước đo độ…”
Mặc Thi Vũ nhìn về phía hộp văn phòng phẩm trong suốt trên tay, sau đó cô ấy lại nhìn về phía chúng tôi, suy đoán xem món quà này của ai tặng.
Nếu là văn phòng phẩm, rất có thể là quà của Tiểu Phàm cùng bàn. Tôi cũng không nói thẳng ra, nhưng món quà Tiểu Phàm cùng bàn chọn thật rất phù hợp với tính cách của cậu ta, thân là người bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, khi cần vẽ hình làm bài tập toán kiểu gì cậu ta cũng phải vẽ tinh tế tới cùng cực.
Mặc Thi Vũ nhìn về phía tôi đầu tiên, tôi mỉm cười lắc đầu, sau đó cô ấy lại tức giận nghiêng đầu đi, tiếp sau đó nữa là nhìn về phía Tưởng Mộc Thanh.
Tưởng Mộc Thanh cũng lắc đầu tỏ vẻ không phải.
Tôi và Tưởng Mộc Thanh đều không phải, vậy ở đây hẳn chỉ còn mình cô ấy tương đối chú trọng việc học tập mà nghĩ tới mua vật này. Nhưng rất nhanh cô ấy đã nghĩ tới Tiểu Phàm cùng bàn.
Tiểu Phàm cùng bàn là người chỉ ghi sai một chữ khi đăng ký tham gia đoàn hội cũng phải đổi trang giấy khác ghi lại, rất có thể sẽ mua vật phẩm để vẽ hình thế này.
Mặc Thi Vũ không chắc lắm nhìn về phía An Vị Nhiên.
Nhưng Tiểu Phàm cùng bàn cũng cau mày biểu thị không phải.
Cái gì? Không phải? Vậy rốt cuộc cậu đã mua gì ở khu văn phòng phẩm?
“Đã đoán sai! Câu trả lời chính xác là mình!”
An Vị Nhiên đắc ý vỗ tay xuống bàn, hệt như gian kế đã được thực hiện.
“Sao cậu lại mua thứ này?”
Mọi người đang ngồi đây trăm miệng một lời hỏi thăm.
“Bởi vì trừ mình ra, tất cả mọi người đều là học sinh ban khoa học tự nhiên. Tuy Trà Đồ mới chỉ học khối mười nhưng nghe nói em ấy cũng muốn học ban khoa học tự nhiên. Mà môn toán trong ban khoa học tự nhiên rất phức tạp, cho nên mình mua bộ công cụ này rất thực dụng.”
“Trà Đồ nói muốn học ban khoa học tự nhiên à?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.
“Ngay cả đại ca cũng học khoa học tự nhiên, sao em có thể không học ban khoa học tự nhiên được? Lại nói em cũng không giỏi mấy môn học thuộc.”
Trà Đồ trả lời như lẽ hiển nhiên. Cho dù còn tròn một học kỳ nữa cô ấy mới phải đối mặt với kỳ thi phân khoa, nhưng dường như cô ấy đã suy nghĩ kỹ rồi.
Chuyện này không liên quan gì tới yêu ghét, tuyệt đại đa số người đều sẽ chọn học khoa học tự nhiên. Bởi vì trong các chuyên ngành đại học, dường như học khoa học tự nhiên có nhiều sự lựa chọn hơn một chút. Học khoa học tự nhiên vẫn có thể thi vào mấy ngành khoa học xã hội, nhưng dường như không có chuyên ngành tự nhiên nào thi các môn của ban khoa học xã hội.
Sở dĩ tôi chọn ban khoa học tự nhiên cũng vì tôi không giỏi học thuộc lắm. Tôi cho rằng mình am hiểu tư duy lý tính hơn, tính dùng số liệu và hiệu suất đọc ghi hơn.
Trong mắt tôi, mấy môn ban khoa học xã hội quá trống rỗng, một bài văn mà phân tích qua phân tích lại, thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Rất nhiều học sinh chọn ban xã hội cũng vì thành tích ban tự nhiên quá kém. Thế nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng bọn họ thích thiên văn địa lý thật.
Tôi cũng không biết An Vị Nhiên thuộc về loại trước hay loại sau, nhưng đúng là cô ấy rất thích đọc sách với sáng tác.
“Vậy Thi Vũ có hài lòng với món quà mình tặng không?”
“Rất thích, mình cũng đang định mua một bộ thước đo đây, cảm ơn cậu. Chúc cậu năm mới vui vẻ.”
“Đừng khách khí, cậu thích là tốt rồi. Năm mới vui vẻ!”
An Vị Nhiên và Mặc Thi Vũ ân cần hỏi thăm nhau một phen sau đó lại tiếp tục hoạt động mở quà.
An Vị Nhiên gọi mọi người tiếp tục.
Bên cạnh Mặc Thi Vũ là Trà Đồ. Trong lúc mọi người đang nói chuyện, cô gái này đã sớm không thể chờ đợi nổi mà mở gói quà trong ngực ra.
“Này… Là một hộp kem dưỡng da tay?”
Trà Đồ đọc lướt qua dòng chữ ghi phía trên.
Mặc dù kem dưỡng da tay là thứ có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng sắp vào xuân, tháng hai xuân phong tựa như kéo, chuẩn bị một hộp kem dưỡng da tay có thể bảo đảm da không bị bong tróc, hơn nữa còn có mùi thơm dịu.
Không phải nam sinh mua, tôi chắc chắn đây là món quà mà chỉ có nữ mới có thể chọn.
Trà Đồ cảm thấy thứ này không có tác dụng nhiều lắm, lộ ra vẻ hơi thất vọng.
“Đoán xem là ai?”
An Vị Nhiên lộ ra vẻ mặt thần bí nhìn chằm chằm mọi người. Người Trà Đồ nhìn đầu tiên là tôi, nhưng sau đó cô ấy lại cảm thấy rất khó có khả năng, bèn nhìn về phía mấy nữ sinh ngoại trừ An Vị Nhiên.
“Chẳng lẽ là chị Tưởng? Cũng rất có thể là chị Mặc. Thật khó đoán…”
Trà Đồ nhìn hai đàn chị ngồi bên cạnh, lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Hai người rối rít yên lặng lắc đầu.
Vậy còn có thể là ai?
“Là mình. Mình luôn cảm thấy mùa xuân da tay trở nên nhăn nhúm, rất khó chịu… Hẳn mọi người cũng có cảm giác như vậy đúng không?”
Tiểu Phàm cùng bàn nhăn nhó nói.
Quả nhiên cậu ta bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ngay cả da tay cũng không buông tha.
“Không phải cậu đã mua gì đó ở khu văn phòng phẩm à? Sao cậu lại mua kem dưỡng da tay?” Tôi tò mò hỏi một câu.
“Mình cảm thấy tất cả mọi người đều đã có văn phòng phẩm cho nên từ bỏ không mua nữa. Không nghĩ tới…
Tiểu Phàm cùng bàn cảm thấy quà của mình không thể khiến người được tặng cảm thấy thỏa mãn, lại lộ ra vẻ mặt mất mát.
“Em Trà, em có hài lòng với quà của anh không?”
“Nếu nói là hài lòng…”
Trà Đồ cau mày, rất khó có thể nói ra hai chữ hài lòng. Nhưng tôi nghiêm túc liếc mắt ra hiệu cho cô ấy, muốn cô ấy đừng nói ra lời gì ảnh hưởng tới bầu không khí, như vậy thật không tốt lắm.
“Có lẽ bôi hộp kem này lên rồi, tay Trà Đồ khi chơi game sẽ không còn hôi nữa, đây đúng là món quà không tệ.”
Quách Thông đang ngồi bên cạnh lại dùng đôi mắt mông lung chen vào, quả thật là e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Quách mập mạp! Anh đừng có được voi đòi tiên!”
Trà Đồ nắm chặt nắm tay thị uy với Quách Thông, Quách Thông nhát gan lập tức trốn tới phía sau máy hát.
Cô ấy suy nghĩ một hồi, khẽ thở dài sau đó miễn cưỡng nhận lấy món quà này.
“Khiến nắm tay thật thơm lúc quyết đấu cũng có thể tính là một loại tôn trọng với kẻ địch, cảm ơn quà của anh, năm mới vui vẻ.”
“… Dù thế nào đi nữa cũng chúc em năm mới vui vẻ. Nếu em đã nói vậy anh cũng yên lòng.”
Trà Đồ và Tiểu Phàm cùng bàn chúc nhau xong, việc trao đổi quà lại được tiếp tục.
Trước đó, Mặc Thi Vũ nhận được bộ văn phòng phẩm của An Vị Nhiên, Trà Đồ nhận được kem dưỡng da tay của Tiểu Phàm cùng bàn.
Sau đó, Tưởng Mộc Thanh không nhận được quà của tôi như lý tưởng mà nhận được một cái miếng bọc cổ tay khi vận động. Dự định đợi khi nghỉ đông lại bắt đầu tới phòng tập thể hình rèn luyện thân thể.
Tôi thì nhận được chiếc USB dung lượng lớn đến từ Quách Thông, cậu ta nói để tôi dùng cho việc tải game offline. Tạm thời tôi cũng không biết nên tải như thế nào.
An Vị Nhiên nhận được một quyển nhật ký rất đẹp từ Tưởng Mộc Thanh, đọc sách viết nhật ký là sở thích của cô ấy, An Vị Nhiên rất hài lòng.
Tiểu Phàm cùng bàn nhận được ghi chép tổng kết mỗi môn từ Mặc Thi Vũ, đây đúng là món quà rất áp lực. Thế nhưng Tiểu Phàm cùng bàn lại rất vui vẻ, đi học có chỗ nào không hiểu còn có thể đọc ghi chép của học bá.
Mà món quà tôi tỉ mỉ chuẩn bị lại rơi vào trong tay Quách Thông. Chiếc đệm phù hợp với đủ loại tư thế học tập, nhưng có lẽ Quách Thông sẽ chỉ dùng nó để dựa vào chơi game.