“Ù ù rắc ù!”
Trong phòng bếp truyền tới tiếng vang do tiếng máy ép nước trái cây tạo ra.
Tôi ngồi trên ghế sofa bằng da ở phòng khách, thấp thỏm bất an chờ thiếu nữ bưng nước ép ướp lạnh lên.
Con mèo mun kia vốn đang nằm trên bệ cửa sổ, cuộn tròn người lại ngủ. Nhưng từ sau khi tôi tới ngồi đây, dường như nó nhận ra được trong nhà có hơi thở của người xa lạ, nó mở cặp mắt lười biếng nhìn xung quanh, cuối cùng con ngươi màu vàng lành lạnh đáng sợ kia nhắm thẳng vào tôi.
Miệng nó không ngừng kêu meo meo, dường như rất bất mãn.
Xem ra con mèo này còn nhớ rõ ngày đó tôi vội vã đã đá nó một đá nhẹ, chỉ sợ sau này chúng tôi không thể làm bằng hữu được.
Nó lẳng lặng nhìn tôi một hồi, sau đó chân sau của nó đột nhiên phát lực, cọ một chút, đã nhảy từ bệ cửa sổ cách đó rất xa lên tới trên bàn trà trước mặt.
Nó hé miệng ngáp lớn một cái trước mặt tôi, khoe khoang lộ ra cặp răng nanh nho nhỏ sau đó lại trừng mắt mèo nhìn tôi.
“Chào mày, lần trước tao không làm mày đau chứ? Thật xin lỗi.”
Không ngờ tôi lại bắt đầu nhàm chán bắt chuyện với mèo.
“Meo meo ---”
Đột nhiên nó kêu vài tiếng đáng thương với tôi, sau đó xoay người lại.
Sao vậy? Để tôi kề sát lại xem…
Chỉ thấy phía sau mông con mèo đen nhỏ này có dán một miếng dán tiện lợi. Bởi lông mèo vốn không dính vào miếng dán, có người còn dùng miếng băng keo trong lớn dán một vòng quanh cái bụng nhỏ của nó.
Chẳng trách thoạt nhìn nó lại đáng thương như vậy. Dù là ai, bị buộc một vòng quanh bụng như vậy cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu.
“Ngoan, đừng sợ, để tao tháo ra giúp mày.”
Tôi cẩn thận tới gần con mèo mun, muốn cố gắng hết sức để không đụng tay vào vùng lông nó vẫn có thể tháo băng keo ra giúp nó được.
Về phần vì sao tôi phải tránh tiếp xúc với lông nó, thật ra cũng không phải tôi bị dị ứng với lông mèo hay gì đấy, chỉ đơn thuần là vì tôi cảm thấy mấy con vật nhỏ này rất bẩn, nuôi trong nhà chẳng biết sẽ truyền nhiễm cho con người bao nhiêu bệnh tật.
Thế nhưng sau khi tới gần tôi mới phát hiện trên miếng dán tiện lợi viết gì.
“Lục Phàm số 10000.”
“Cái quỷ gì vậy?” Trong lòng tôi thầm hốt hoảng.
Sau khi nhìn thấy lời nhắc nhở này, tôi phát hiện dường như trong không gian xung quanh có rất nhiều miếng dán tiện lợi nhỏ nhỏ như vậy.
Sofa là Lục Phàm số 235, bàn trà là Lục Phàm số 237… Vì sao lại cách một số? Tôi tỉ mỉ tìm kiếm, thì ra cái thảm dưới đất là Lục Phàm số 236.
…
Ai có thể nói cho tôi biết tình huống này là thế nào không?
…
Đúng vậy, cuối cùng Tưởng Mộc Thanh vẫn mở cửa cho tôi. Sở dĩ lúc đầu tôi không nghe được chút động tĩnh nào phía trong phòng 212 là vì từ khoảnh khắc tôi bước ra khỏi thang máy, cô gái này vẫn luôn nằm sấp trên cửa rình xem.
Mãi tới khi tôi bị thiếu nữ tóc ngắn ở sát vách lôi kéo, chuẩn bị bước vào cửa phòng 213… Bịch một tiếng, dường như Tưởng Mộc Thanh vừa tự đạp cửa nhà mình ra. Cô ấy xông tới giật mạnh lấy tay tôi, kéo tôi về phía nhà cô ấy.
Thiếu nữ tóc ngắn thấy thế bèn thức thời buông lỏng cánh tay tôi ra, sau đó đứng trước cửa nhà mình mỉm cười phất tay với tôi, vẻ mặt kia thật sự giống với người đang tiễn biệt một cố nhân sắp chết đi.
“Xem ra cậu không thể uống nước trái cây nhà mình rồi, ha ha…”
Thiếu nữ tóc ngắn cố nín cười.
Vì vậy, tôi ôm theo dự cảm xấu bị thiếu nữ quật cường kéo vào nhà cô ấy. Giống với lần trước, cô ấy đóng cửa phòng thật mạnh, sau đó dòm qua mắt mèo len lén nhìn phía ngoài một lúc lâu.
Mãi tới khi phòng 213 cũng đóng cửa lại cô ấy mới xoay người, lưng tựa cửa phòng lẳng lặng nhìn tôi.
Hôm nay cô ấy mặc bộ váy ngủ hai dây màu xám tro nhạt, chân đi một đôi dép nhỏ hình thỏ đen, tạo hình lành lạnh cộng thêm dáng vẻ cực kỳ khó chịu trên mặt cô ấy như tạo ra hàng rào thật cao tách biệt cô ấy với những người khác.
“Hiện tại em không muốn nói chuyện, không muốn nói chuyện, không muốn nói chuyện. Chuyện quan trọng phải nói ba lần.”
Khí tràng do cô ấy mang tới như đang không ngừng tái diễn những lời này.
Cô ấy dựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, con ngươi màu đen trợn to lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.
“Vậy…”
Lúc đầu tôi nghĩ tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ấy, nhưng lúc này, bị ánh mắt đầy kỳ quái của cô ấy nhìn chằm chằm, người vốn ăn nói vô cùng lưu loát như tôi cũng bắt đầu lắp bắp.
“Anh muốn uống nước trái cây không?”
Cô ấy hé miệng nhỏ giọng hỏi một câu.
“Có… Có…”
Tôi cười xấu hổ.
Sau đó cô ấy bỏ mặc tôi ở ngoài, một mình đi về phía phòng bếp.
Đầu tiên tôi nghe được tiếng ma sát khi dao cắt vào hoa quả, tiếp đó là tiếng thịt quả được bỏ vào trong máy ép trái cây.
“Vù vù…”
Tiếp đó là tiếng máy ép trái cây được bật điện.
Tôi ở ngoài phòng khách bất an lắng nghe động tĩnh trong bếp. Nghe thấy tiếng động này, tôi còn tưởng thiếu nữ đang bật cưa điện trong bếp.
Xem ra gần đây thần kinh của tôi đã căng thẳng quá mức rồi.
…
Hơi sửng sốt hồi thần lại, Tưởng Mộc Thanh đã dùng khay bưng nước trái cây mới được ép xong bước ra khỏi phòng bếp.
Một ly thủy tinh nho nhỏ chứa đầy chất lỏng màu cam tản ra mùi trái cây tươi. Xem màu sắc, lại ngửi mùi vị, hẳn đây là nước cam ép rồi.
“Uống.”
Cô ấy buông khay xuống rồi ngồi đối diện tôi, mở miệng nói một chữ.
“Chỉ có một ly thôi sao? Em không muốn uống à?”
Tôi mỉm cười cầm ly thủy tinh lên.
“Anh có uống không?”
Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm tôi sau đó lại nhìn ly nước cam trong tay mình.
Bầu không khí căng thẳng như chỉ cần tôi không uống, cô ấy sẽ lập tức đứng bật dậy đi tới phòng bếp lấy dao ra liều mạng với tôi. Cô ấy muốn tôi uống ly nước cam này như vậy, liệu có khi nào cô ấy đã bỏ gì đó vào ly nước cam không?
“Hiện tại anh không khát lắm, đợi lát nữa mới uống được không?”
Tôi cầm ly thủy tinh của tôi lên.
“Ken két…”
Thiếu nữ đối diện đang nghiến răng.
“Thật ra lúc đầu anh muốn hỏi một vài chuyện khác, nhưng em có thể giải thích trước cho anh biết xem đây là cái gì không?"
Tôi đưa miếng dán tiện lợi vừa giật xuống từ trên người con mèo tới cho cô ấy nhìn xem.
“Ai cho phép anh đụng lung tung vào đồ của em? Chuyện của em không cần anh lo!” Cô ấy trực tiếp rống lên.
Thiếu nữ vừa thấy miếng dán tiện lợi đã đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ dọa người.
“Thế nhưng em viết tên của anh lên đó, còn viết tên của anh lên tất cả giấy thi của em. Vì sao em phải làm như vậy? Vì sao em không thi cho đàng hoàng đi? Tới cùng em muốn làm gì? Em làm như vậy không phải là đang làm phiền người khác sao?”
Tôi cũng tức giận đứng dậy chất vấn cô ấy, giọng điệu không khỏi tăng cao vài phần.
“Bởi vì em ghét thi cử, ghét bài tập, bởi vì Lục Phàm còn thích bọn nó hơn cả thích em!”
Thiếu nữ cuồng loạn rống lên.
“Cái gì… Em nói bậy bạ cái gì đó…”
Cô ấy đã điên mất rồi.
“Chỉ cần viết tên anh lên tất cả những thứ em ghét em sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Nụ cười của cô ấy rất khủng bố.
“Em hãy nghe anh nói, em như vậy…”
Tôi hoàn toàn mất khí thế, giọng điệu trở nên hòa hoãn lại. Tôi muốn trấn an cô ấy nhưng lại hoàn toàn không biết phải nói gì.
"Tiếp sau đó em phát hiện nếu mình biến tất cả vật sở hữu xung quanh thành người mình thích, không phải sẽ lại càng tốt hơn à?”
Cô ấy cầm lấy miếng dán tiện lợi tôi giật xuống từ trên người con mèo, sau đó dán thẳng lên người mình.
“Nó là Lục Phàm, nó cũng là Lục Phàm… Sau cùng, ngay cả em cũng biến thành Lục Phàm, haha…”
Cô ấy chỉ vào tất cả vật dụng trong nhà xung quanh, nói với tôi.
Dáng vẻ hiện tại của thiếu nữ hệt như đã hoàn toàn hết thuốc chữa.
“Em không thể ở lại đây một mình được, phải theo anh về nhà ngay!”
Tôi không nhìn nổi nữa, đi tới kéo lấy tay cô ấy.
Nói chung, tôi muốn đưa cô ấy rời khỏi nơi quỷ quái toàn là Lục Phàm này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ điên mất.
“Dựa vào cái gì?”
Cô ấy lại hung hãn gạt tay tôi ra.
Vì sao? Chẳng phải cô ấy nên cảm thấy vui vẻ khi đi cùng với tôi sao?
“Chỉ bằng anh là Lục Phàm chân chính, mà tất cả bọn nó đều là hàng giả do em tưởng tượng ra. Không phải em muốn đi cùng với anh sao? Vậy thì mau đi theo anh đi.”
Tôi cảm thấy mình cũng bắt đầu điên cuồng lên.
…
“Anh cũng là hàng giả!”
Thiếu nữ nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, sau đó lấy một chồng giấy dán tiện lợi từ trong túi ra, dùng bút ký hiệu trên người viết một hàng chữ. Cô ấy kéo tờ giấy dán tiện lợi ra, dính lên trên cánh tay tôi.
“Lục Phàm số 10001.”