Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 162

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7498

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 33

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 249

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 191

Tập 10 - Chương 13 Nam nữ phối hợp đánh đôi

Có thể kết luận, chắc chắn Tưởng Mộc Thanh đang trốn ở nơi nào đó. Vì tôi đột nhiên tới, cô ấy sợ mà không dám ra ngoài.

Chắc chắn Lý Tiếu Vân đã bị Trà Đồ ngăn ngoài cổng công viên, tạm thời chưa thể vào công viên được. Chúng tôi đã tạo thành cục diện giằng co ở nơi này.

Tưởng Mộc Thanh vẫn lựa chọn phương pháp dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để giải quyết vấn đề sao? Bởi vì cô ấy ý thức được bản thân bị tôi ghét bỏ, cho nên mới bắt đầu liều lĩnh như trước đây.

Sau khi giết chết Lý Tiếu Vân, đoán chừng cô ấy sẽ đi tự sát. Đây là kết cục? Kết cục tôi muốn thấy không phải là như vậy. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể chấp nhận chuyện lấy sinh mệnh hai người ra đánh cược.

Tôi nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản hết thảy.

Nếu Tưởng Mộc Thanh nhất định muốn một mình đối mặt tất cả, vậy tôi nhất định phải nhúng tay vào chuyện này, phải khiến cô ấy ý thức được nếu chúng tôi đã là người yêu, tôi sẽ không từ bỏ.

Cô ấy và tôi, chúng tôi sẽ cùng xử lý chuyện Lý Tiếu Vân.

Tôi cầm điện thoại lên, gọi thẳng cho tiểu đệ của tôi là Trà Đồ.

“Thả Lý Tiếu Vân vào đi.”

“Anh tìm được chị Tưởng rồi à?”

“Chưa, nhưng chỉ khi Lý Tiếu Vân tới cô ấy mới có thể xuất hiện.”

“Vậy em và Lý Tiếu Vân sẽ cùng đi vào.”

Giọng điệu của Trà Đồ như muốn xung phong phía trước, nhưng bị tôi bác bỏ.

“Lão đại muốn đơn đấu, tiểu đệ không thể nhúng tay. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thân là đại ca như anh đây còn lăn lộn trong giang hồ kiểu gì được nữa?”

Trà Đồ thích nhất là nghe mấy lời như xã hội đen như vậy. Khi còn bé tôi thường xuyên dạy loạn về khí khái với một người không hiểu gì là cô ấy, tới bây giờ cô gái này vẫn cho rằng như vậy cũng được tính là một loại dũng khí.

“Được, đại ca có chuyện gì cứ gọi em.”

Nói xong, tôi lại ngồi xuống gốc đa dưới quảng trường chờ Lý Tiếu Vân tới. Một lát sau, dưới sương mù mông lung lúc sáng sớm, một bóng người chậm rãi xuất hiện.

Người nọ có thân hình cao lớn, anh tuấn khôi ngô, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy đây đúng là học sinh cấp ba hăng hái cố gắng tiến lên. Mẹ tôi vẫn luôn nói tôi không có chí tiến thủ, cứ luôn uể oải cúi đầu suy nghĩ, cho nên dù là đi đường hay là ngồi trong phòng học hay ở nhà, tôi cũng đều như thế.

Tuy tôi cũng không lập kế hoạch, những mỗi thời mỗi khắc tôi vẫn đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo của mình, cũng bắt đầu thực hiện dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn.

Một người như quân tử quang minh lỗi lạc, một người như tiểu nhân bụng dạ sâu xa. Dù có nghĩ thế nào tôi cũng thấy chúng tôi cần tiến hành trận đối quyết chưa hoàn thành kia ở đây.

“A? Sao lại là mày? Tưởng Mộc Thanh đâu?”

Lý Tiếu Vân thấy tôi, lại nhìn xung quanh một hồi, không thấy Tưởng Mộc Thanh, vẻ mặt cậu ta có chút khó hiểu.

“Tưởng Mộc Thanh kêu tao tới dạy dỗ mày.”

Tôi nắm chặt nắm tay chậm rãi đi tới trước. Lý Tiếu Vân cũng cảm nhận được địch ý của tôi, thân thể hơi cong lại, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Hôm qua thầy đã nói rồi, nếu còn đánh nhau nữa thầy sẽ đuổi học cả hai. Tốt nhất mày nên hiểu rõ.”

“Vậy thì cứ đuổi đi, cùng lắm thì tao tới trường trung học phổ thông khác.”

Tôi mỉm cười không cố kỵ gì. Phía giáo viên tôi chẳng sợ gì, cho dù mẹ tôi biết chuyện này hẳn bà ấy cũng sẽ ủng hộ tôi.

Mới vừa bắt đầu Lý Tiếu Vân nằm ở thế yếu. Bởi vì khí thế của tôi tương đối mạnh, cho nên cậu ta hơi khiếp đảm, bị tôi chiếm lợi không ít.

Sau đó, cậu ta bị đánh tới buồn bực cũng biến thành không chút cố kỵ, quay người đè ép tôi, sau đó hung tợn đập xuống.

Quả nhiên là đánh không lại. Tuy rằng trên mặt chúng tôi đều chảy máu, đồ cũng bị rách, nhưng tới cùng tôi hao hết thể lực, bị đối phương trực tiếp đè trên đất đánh.

Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng tay liều mạng bảo vệ mặt, chờ đợi người nào đó tới cứu giúp. Kể ra vì sao thấy tôi bị đánh mà cô ấy còn chưa chịu ra đây?

Đang nghĩ ngợi, Lý Tiếu Vân vốn đè lên người tôi lại bị người dùng túi xách hung ác đập lên người. Tiếp đó, người kia cầm con dao sáng loáng đâm về phía Lý Tiếu Vân vừa ngã xuống.

Là Tưởng Mộc Thanh vừa xuất hiện từ chỗ nào không rõ.

“Tưởng Mộc Thanh!”

Tôi vội vàng hô lên.

Bị tôi gọi lại, Tưởng Mộc Thanh hơi sửng sốt một chút, nhát chém hơi lệch khỏi quỹ đạo, chỉ đâm trúng đồ của Lý Tiếu Vân.

“Tưởng Mộc Thanh, chúng ta cùng đánh cậu ta đi. Đánh nhau chân chính không thể dùng dao.”

Trong mắt Tưởng Mộc Thanh lộ ra chút sắc thái. Cô ấy thả lỏng ngón tay, dao trong tay bị cô ấy ném ra ngoài.

Bởi vì bị Tưởng Mộc Thanh tay cầm dao, khí thế hung hãn dọa sợ, Lý Tiếu Vân đứng dậy muốn chạy, nhưng lại bị tôi nắm lấy cổ chân.

Cậu ta lại lần nữa ngã xuống, mà Tưởng Mộc Thanh cũng phối hợp với tôi đè cậu ta xuống đất hung tợn đánh một trận.

Thời gian dần qua, tôi dừng tay lại, ngồi bên cạnh nhìn Tưởng Mộc Thanh đang tùy ý trút giận lên người Lý Tiếu Vân. Dường như Lý Tiếu Vân đã bị dọa sợ, không dám phản kháng, buộc phải ôm đầu co rúc ở nơi đó, mặc cho Tưởng Mộc Thanh đánh thật lâu. Tôi len lén cầm con dao kia đi, tìm một gốc cây ném vào, sau đó lại xử lý hết đủ loại dao kéo trong balo của Tưởng Mộc Thanh.

Cô gái này chẳng mang theo sách vở gì nhiều mà mang đủ loại dao kéo dùng để phân cắt thi thể, cộng thêm chai đựng thuốc, thậm chí còn có bao tải dây thừng, xẻng công binh… đã được gấp gọn lại. Không biết cô ấy làm thế nào mà có thể chuẩn bị nhiều đồ như vậy chỉ trong một đêm.

Có thể cô gái này cũng biết mình đánh không lại Lý Tiếu Vân cho nên mới chuẩn bị sử dụng phương pháp hóa học, hơn nữa tất cả thứ đồ cần để hủy thi diệt tích cô ấy cũng mang theo, chuẩn bị rất đầy đủ.

Tôi xử lý sạch hết tất cả mấy thứ đồ hại người này.

Chờ khi tôi trở lại, phát hiện Lý Tiếu Vân đã bị cô ấy đánh tới hơi không chịu nổi. Tôi bèn kéo Tưởng Mộc Thanh ra, ôm cô ấy vào trong ngực.

Dường như Tưởng Mộc Thanh còn chưa phát tiết đủ, tôi cũng chưa phát tiết đủ, nhưng nếu đánh cậu ta thảm quá sẽ không biết phải giải thích với nhà trường như thế nào, tôi cũng không muốn vào cục cảnh sát.

Tôi dùng sức rất mạnh để ngăn Tưởng Mộc Thanh đang không ngừng vọt về phía trước, đồng thời còn hỏi Lý Tiếu Vân đã phục chưa.

Nhưng Lý Tiếu Vân vẫn đang mạnh miệng nói không phục.

Nghe được câu này, tôi theo bản năng buông tay để Tưởng Mộc Thanh tiếp tục đánh. Cậu ta thấy Tưởng Mộc Thanh lao tới, hệt như thấy được ôn thần, sợ tới mức vội vàng lăn một vòng về phía sau.

“Phục, mình phục rồi!”

Sau khi bị Tưởng Mộc Thanh truy đánh thêm vài cái, Lý Tiếu Vân bắt đầu cầu xin tha thứ. Nghe cậu ta nói vậy, tôi lại kéo lấy Tưởng Mộc Thanh đã có chút thần trí không rõ ra.

“Nếu phục thì xin lỗi Tưởng Mộc Thanh đi, còn phải bảo đảm sau này không được trêu chọc cô ấy nữa.”

“Mình xin lỗi, mình xin lỗi, mong cậu hãy bỏ qua cho mình đi, sau này mình không dám quấy rầy cậu nữa.”

Tôi thấy cậu ta đã bắt đâu hơi hoảng hốt khi thấy Tưởng Mộc Thanh, hẳn sau này cậu ta sẽ không dám đùa giỡn Tưởng Mộc Thanh nữa. Thế nhưng tôi hơi sợ cậu ta sẽ mách lẻo với phụ huynh, để phụ huynh cậu ta đi kiện chúng tôi.

Nếu ồn ào tới trường học, chúng tôi sẽ lâm vào tình cảnh rất đáng sợ.

Phải làm sao đây?

Tôi bỗng nhìn thấy hạ bộ của Lý Tiếu Vân như có giọt nước. Nó tự nhiên trở thành thủ đoạn để chúng tôi áp chế cậu ta --- Chụp ảnh!

Chụp ảnh lưu lại chứng cứ xong, lại nói cho cậu ta biết không nên nói lung tung, nếu không chúng tôi sẽ đăng ảnh lên diễn đàn.

Tôi còn nghĩ ra được cả tiêu đề bài đăng.

“Bạn học xếp hạng hai toàn khối cưỡng ép nữ sinh không thành, ngược lại bị đánh tới tè ra quần.”

Sau khi thành công đuổi chạy Lý Tiếu Vân, chúng tôi đi hội hợp với Trà Đồ. Trà Đồ thấy đồng phục của Tưởng Mộc Thanh dính bẩn trong lúc đánh nhau, cũng hơi buồn cười, như bình thường ôm chầm lấy cô ấy.

“Chị Tưởng thật tuyệt, đại ca còn rất chật vật đây…”

Vì sao cùng là đánh nhau, nhưng đánh giá nam sinh và nữ sinh nhận được lại không giống nhau? Có lẽ là do Trà Đồ có kỳ vọng quá cao đối với tôi chăng?

Giống như đặc công nước Anh chẳng hạn, mỗi lần đánh nhau, âu phục không dính một hạt bụi vẫn có thể thoải mái giết chết kẻ địch.

Sắp tới thời gian lên lớp nhưng chúng tôi không thể ăn mặc thế này tới trường được, vì vậy tôi gọi điện cho giáo viên xin được nghỉ nửa ngày.

Bởi vì hôm qua tôi mới phạm sai lầm, cho nên dưới tình huống không có lý do xin nghỉ cụ thể giáo viên không cho chúng tôi nghỉ. Chúng tôi chỉ đành vội vàng về nhà thay quần áo.

Lúc về tới nhà, vừa nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện đã trễ, chúng tôi dứt khoát ngồi ăn sáng xong rồi mới đi.

Vì tới trường muộn lại thêm trên mặt có vết thương, chúng tôi lại được dẫn tới phòng làm việc của thầy Lý Triết. Vừa đi vào tôi đã phát hiện bên trong có người đang đứng.

Người nọ là Lý Tiếu Vân, cậu ta cũng về nhà thay đồ giống chúng tôi. Nhưng trên mặt cậu ta lại thảm hơn nhiều. Đại khái là do cậu ta mang dáng vẻ chật vật như vậy tới trường nên mới bị mời tới phòng làm việc của thầy chủ nhiệm.

Hai người chúng tôi lại đánh nhau, nhưng thầy Lý Triết lại không thấy kỳ lạ gì. Điều khiến thầy ấy cảm thấy kỳ lạ là vì sao Tưởng Mộc Thanh lại tham dự vào chuyện này.

Hơn nữa thân là học sinh đứng đầu toàn khối, nhất định phải cẩn thận xử lý. Dáng vẻ thận trọng của thầy ấy bị tôi thu hết vào mắt.

Nếu như nói nữ sinh trở thành đối tượng được hai nam sinh tranh cướp, tiện đà dẫn tới đánh nhau, đây là một chuyện rất bình thường. Nhưng việc nam sinh và nữ sinh cùng nhắm vào một nam sinh khác lại có vẻ hơi buồn cười.

Nam nữ cùng đánh đôi, chẳng lẽ đây là chiến tranh giành địa bàn, hay là anh hùng cứu mỹ nhân rồi mỹ nhân lại cứu anh hùng?

So với Lý Tiếu Vân, thầy Lý Triết nhìn chúng tôi càng lâu hơn. Ánh mắt phảng phất như nhìn thấu tất cả khiến chúng tôi cảm thấy áp lực rất lớn.

Thế nhưng tôi giỏi về ngụy trang lại vẫn duy trì tư thế bị bắt nạt như trước, vô cùng tủi thân, hi vọng được giáo viên đồng tình.

Có lẽ tất cả vừa xảy ra như một giấc mộng, sau khi Tưởng Mộc Thanh phát tiết xong lại mờ mịt, dường như cô ấy cũng không chú ý tới thầy Lý Triết đang nhìn cô ấy chằm chằm trước mặt, cũng không quan tâm tới tôi và Lý Tiếu Vân đang đứng bên cạnh.

Thầy Lý Triết hơi suy nghĩ một hồi sau đó tập trung hết toàn bộ lửa đạn lên người hai người chúng tôi, càng nhiều hơn là lên người tôi.

Cũng khó trách, Tưởng Mộc Thanh là học sinh đứng đầu toàn khối, Lý Tiếu Vân là học sinh đứng thứ hai toàn khối, mà tôi thì lại xếp hạng có hai chữ số, đương nhiên hình phạt chúng tôi phải nhận cũng khác nhau.

“Thầy chưa từng thấy nữ sinh nào lại nóng nảy như vậy! Lại có thể đánh nhau với nam sinh!”

Thầy Lý Triết gần như không trách Tưởng Mộc Thanh, chỉ nói nữ sinh đánh nhau quá khó coi, quá không có tự ái, sau đó lại đẩy hết toàn bộ nguyên nhân khiến Tưởng Mộc Thanh sơ suất lên đầu chúng tôi.

“Hai em đánh nhau cũng thôi đi, còn dính tới nữ sinh. Đánh hư mặt người ta em định bồi thường thế nào? Nói, là ai đầu têu?”

Thầy Lý Triết vừa thấy vết xanh tím nơi khóe miệng Tưởng Mộc Thanh do Lý Tiếu Vân vô tình đánh trúng, lại tức tới không chỗ phát tiết. Lý Tiếu Vân biết rõ mình làm cũng sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống.

Lúc trước thầy Lý Triết nói muốn đuổi học chúng tôi, nhưng lần này liên lụy tới Tưởng Mộc Thanh – học sinh đứng đầu toàn khối 11, cho nên dường như thầy Lý Triết đã hoàn toàn quên hết những lời trước đó. Thầy ấy chỉ cằn nhằn chúng tôi một hồi, nội dung xấp xỉ với ngày hôm qua, có điều lần này thủ đoạn uy hiếp của thầy ấy đổi từ đuổi học sang mời phụ huynh.

Tưởng Mộc Thanh vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt hơi nhúc nhích. Thầy Lý Triết thấy thế lập tức mềm giọng, nói lần sau không được viện lý do này nữa để kết thúc.

“Lần sau các em không được viện lý do này nữa, nếu thầy còn thấy, ba em đều về nhà hết đi, không cần tới trường nữa. Các em có biết thầy phải gánh chịu bao nhiêu áp lực từ phía trên không? Ban giám hiệu nhà trường đã biết chuyện này, thầy phải nói giúp các em rất nhiều mới ép xuống được. Đợi tới kỳ thi đại học các em phải thi cho tốt, nếu không thể thi ra hình ra dáng, các em còn xứng với những gì thầy bỏ ra sao?”

Tuy việc đánh nhau sẽ ảnh hưởng tới bầu không khí trong trường, trường học bình thường cũng sẽ nghiêm túc ngăn cản việc đánh nhau, thậm chí là kỷ luật học sinh đánh nhau, ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp, nghiêm trọng một chút còn có thể bị đuổi học.

Mà sở dĩ trường chúng tôi ngăn cản học sinh đánh nhau là vì sợ ảnh hưởng tới việc học tập. Nếu học sinh có thành tích tốt, dường như có đánh nhau cũng chẳng phải chuyện gì quá nghiêm trọng.

Lại nói, chúng tôi cũng không giống học sinh thường xuyên đánh nhau.

Mỗi bên viết kiểm điểm hai vạn chữ, Lý Tiếu Vân viết hai vạn chữ, Tưởng Mộc Thanh và Lục Phàm mỗi người một vạn.

Thầy Lý Triết làm ra vẻ mệt mỏi đưa ra mức xử phạt cuối cùng cho chúng tôi. Ồn ào nửa ngày, nói gì mà mời phụ huynh rồi đuổi học… Nhưng sau cùng vẫn quy về kiểm điểm.

Rời khỏi phòng làm việc của thầy Lý Triết đã sớm hết tiết học sớm. Tưởng Mộc Thanh ngơ ngác nhìn về phía tôi, muốn nói điều gì nhưng lại không dám nói, buộc lòng phải đứng yên ở đó nhìn.

Tôi bước xuống đầu bậc thang vài bước, cảm giác được tầm mắt phía sau bèn xoay người lại vươn tay với cô ấy, ra hiệu cô ấy mau đi theo.

“Buổi trưa nhớ phải đi ăn chung.”