Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 08 - Chương 02 Tình bạn là chứng nhân cho tình yêu

Được rồi, tôi thừa nhận gần đây tôi có xem một một bộ anime Nhật bản điện tử. Vào ngày lễ độc thân 11/11, tôi đã mua bộ anime Nhật có thể tính là mới mẻ độc đáo này trên mạng. Đó là một bộ tiểu thuyết ngược tâm, nói về nam chính là một người không giỏi giang gì xuyên qua một thế giới khác, trình diễn tình cảnh không ngừng bị giết, cứu vớt nữ chính.

Trong bộ truyện đã miêu tả rất tốt các tình tiết thương tổn cả thể xác lẫn tinh thần mỗi khi nam chính bị giết chết. Mỗi một lần tử vong lại ma luyện ý chí của nam chính, có thể chứng tỏ tình yêu không thể sâu đậm hơn của nam chính dành cho nữ chính.

Tôi nghĩ nếu đám học sinh cấp ba bình thường như chúng tôi xuyên tới thế giới mạnh được yếu thua nào đó giống vậy, nếu chúng tôi không có được "bàn tay vàng" hay học được năng lực gì đấy sau khi chết, gần 100% khả năng là chúng tôi sẽ chết tới hài cốt cũng không còn.

Nói thật, câu chuyện này như đang cứu vớt tôi, cảm tưởng lớn nhất là năng lực mà nam chính sở hữu, là năng lực học được sau khi chết.

Như vậy tôi cũng có cơ hội phạm sai lầm khi chữa trị bệnh kiều. Mặc dù là tôi hay cô ấy chết rồi chúng tôi vẫn có thể lặp lại một lần nữa.

Mà trong thế giới hiện thực vốn không hề có năng lực như vậy.

Nếu vì tôi sơ sẩy mà Tưởng Mộc Thanh tạo thành sai lầm không thể sửa chữa đối với bản thân và đối với những người khác, tôi không thể có cơ hội cứu vãn.

Cho nên, người có thể tính là lý trí như tôi chỉ có thể mô phỏng các khả năng có thể xảy ra trong đầu. Bởi vì ở chung một thời gian dài, tôi cũng đã hiểu rõ cô ấy hơn, hiện tại tôi có thể dễ dàng mô phỏng tất cả cạm bẫy cô ấy chế tạo cho tôi.

Đương nhiên, nếu chỉ mô phỏng không cũng vô dụng, chủ yếu là có thể tránh cạm bẫy, đạt được mục đích chuyển nguy thành an.

Mấy lần mô phỏng trước đó, trên cơ bản sau mỗi lần mô phỏng ra một cạm bẫy, tôi có thể nghĩ được con đường hoàn mỹ để lẩn tránh nó. Mà lần này, bốn phía chứa đầy cạm bẫy khiến tôi muốn tránh cũng không tránh được. Từ lúc tôi và Tưởng Mộc Thanh đi ra khỏi nhà cho tới khi chúng tôi đi tới nhà cô ấy, tôi vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.

Phải làm thế nào mới khiến cô ấy hiểu được tình bạn không phải là muốn phân tách tôi hoặc phân tách cô ấy ra đây?

Không thể phủ nhận, tình hữu nghị được tạo thành khi một người bị tính chất đặc biệt nào đó trên người đối phương hấp dẫn. Cái gọi là cùng chí hướng chính là như vậy.

Nhưng không thể dễ dàng quy nó thành loại phân tách các bộ phận trên thân thể mình ra đưa cho người khác. Cô gái này đang suy nghĩ theo hướng cực đoan!

Đây là kết luận của tôi sau khi đọc tiểu thuyết cô ấy viết.

Tôi không thể để cô ấy cảm thấy tôi đang cố sức đưa cô ấy cho người khác, hoặc là cố gắng đón ý nói hùa với người khác, có lẽ đây cũng là dối trá trong miệng cô ấy. Tôi muốn giao một cô ấy hoàn chỉnh, không có lo lắng về sau cho người khác. Như vậy hẳn cô ấy mong đợi, cho dù tôi có nhiều bạn bè hơn nữa, nhưng mọi người đều sẽ biết tới cô ấy với thân phận là “bạn gái” của tôi.

Khi làm bạn bè với tư cách chứng nhân chứng giám cho “tình yêu” của tôi với cô ấy, hẳn cô ấy sẽ không hiểu sai rằng tôi bị tình hữu nghị phân tách ra sau đó cướp đi.

Tôi muốn cô ấy phân biệt rõ như thế nào là tình bạn, như thế nào là tình yêu.

Tình bạn là thuốc trị liệu, còn tình yêu lại là căn bản để bình ổn bệnh tình.

Vì vậy tôi bày ra dáng vẻ cực kỳ thành khẩn mà giới thiệu quan hệ giữa tôi với Tưởng Mộc Thanh cho các bạn bè của tôi.

Tôi biết, việc tôi đột nhiên hôn môi nữ sinh ngay trước mặt mọi người như vậy sẽ khiến mọi người cảm thấy thẹn thùng, nhưng bây giờ tôi đã không còn chút cảm giác nào nữa, tôi chỉ muốn tranh thủ thời gian thay đổi tư duy hỏng bét của cô ấy.

Sau khi nhắm mắt lại hôn Tưởng Mộc Thanh vốn không hề có chuẩn bị gì, nhân lúc cô ấy còn đang ngẩn ra, tôi kéo tay cô ấy đứng trước mặt An Vị Nhiên đang ngồi trên ghế sofa vỗ tay khen hay.

Cô gái này vừa tận mắt chứng kiến các cặp đôi trẻ yêu đương, đang bày ra vẻ mặt mừng rỡ. Hai tay cô ấy vỗ bốp bốp liên tục, trong miệng còn phát ra tiếng hét cảm thán “a a”, trông còn có vẻ hưng phấn hơn cả chúng tôi.

“An Vị Nhiên, giới thiệu cho cậu đây là bạn gái mình. Mình nghĩ hẳn cậu đã nhìn ra được từ lâu rồi đúng không? Chúng mình chưa từng công khai chuyện này. Vừa lúc hôm nay mọi người tụ tập ở đây, mình muốn tuyên bố chuyện này với mọi người.”

Tôi nắm chặt tay Tưởng Mộc Thanh, kéo cô ấy tới bên cạnh mình, nói rõ từng câu từng chữ với An Vị Nhiên.

“Ừm, sớm nên công khai như vậy mới đúng. Cậu yên tâm, mình sẽ kín miệng không nói cho giáo viên đâu.”

Sao tôi cảm giác như chúng tôi sắp kết hôn, hiện tại đang đi gặp mặt ba mẹ hai bên. Cảm giác này khiến tôi cảm thấy bầu không khí kỳ lạ vô cùng.

Tiếp theo là Quách Thông tương đối dễ nói chuyện. Hiện tại cậu ta còn đang tải game cho nên tương đối rảnh rỗi. Cậu ta cười như không cười mà nhìn tôi với Tưởng Mộc Thanh, hệt như chúng tôi đang tuyên thệ khi kết hôn.

“Anh cứ muốn show tình cảm vào lúc này sao? Có điều nói cho mọi người biết cũng tốt, sau này có thể không cần gọi bạn Tưởng nữa, trực tiếp gọi chị dâu là được.”

Đầu tiên Quách Thông giả ra vẻ không vui lắm, sau đó lại không nhịn nổi mà nở nụ cười, hệt như đang nịnh nọt mà nói với Tưởng Mộc Thanh.

Tưởng Mộc Thanh đứng bên cạnh tôi cúi đầu xuống, mặt đỏ ửng, xấu hổ tới không thể nói được lời nào.

Tiểu Phàm cùng bàn đang đi tham quan xung quanh cũng đi tới, mỉm cười ấm áp với chúng tôi. Dáng vẻ không có chút ghen tuông nào này thật khiến người ta đau lòng. Tôi cứ tưởng chí ít cậu ta cũng phải nói một câu: “Sao cậu có thể thích con gái được? Mình không để ý tới cậu nữa!”… Như vậy tôi cũng có thể dễ dàng bày tỏ ân ái với Tưởng Mộc Thanh. :)))))

Sau cùng là hai người tương đối khó chơi Mặc Thi Vũ và Trà Đồ.

Khi tôi hôn Tưởng Mộc Thanh đã thấy Trà Đồ buông lỏng hai tay, bỏ lại con mèo cô ấy thích nhất mà ngẩn người nhìn tôi. Mặc Thi Vũ cũng ngừng hành động chắp tay sau đít uy nghiêm dò xét khắp nơi, chuyển thành vẻ mặt âm trầm nhìn tôi.

Dù sao thì việc tôi nói muốn hủy bỏ kế hoạch trị liệu có xung đột rất lớn so với việc ký kết kế hoạch đoàn đội trị liệu cùng bọn họ trước đó. Tôi nháy mắt ra hiệu với bọn họ.

“Xem ra sau này em cũng không thể gọi chị Tưởng nữa, phải gọi là chị dâu sao? Thật…”

Trà Đồ ấp úng hừ nói, dáng vẻ rất không tình nguyện.

“Chỉ cần không ảnh hưởng tới chuyện học tập là được, yêu đương cũng không hẳn là chuyện sai trái tuyệt đối…”

Vẻ mặt Mặc Thi Vũ cũng hơi khác lạ, có chiều hướng buông lỏng hơn, chỉ có điều thoạt nhìn tâm trạng của cô ấy rất không ổn.

Ừm, cuối cùng chuyện yêu đương có cảm giác cực độ kỳ lạ cũng kết thúc, không biết nó có ích gì cho việc trị liệu bệnh kiều không. Tôi dang hai tay ra nắm lấy bờ vai Tưởng Mộc Thanh.

“Em xem, hiện tại tất cả mọi người đều trở thành nhân chứng cho tình yêu của chúng ta. Nếu như anh làm chuyện gì có lỗi với em, thân là bạn của chúng ta, bọn họ sẽ không tha thứ cho anh. Em thấy đúng không? Bọn họ đều sẽ giúp đỡ em.”

Tôi cúi thấp người, ngửa đầu nhìn cô gái đang cúi đầu kia.

Lục Phàm…

Tưởng Mộc Thanh như đang cười, lại cũng như đang khóc.

“Lục… Lục Phàm, vì sao đột nhiên anh lại muốn làm như thế?”

Tưởng Mộc Thanh ngửa đầu lên, đôi mắt to tròn phát sáng nhìn tôi.

“Bởi vì anh thích em mà, cho nên anh muốn tất cả bạn bè của anh đều biết. Chẳng lẽ không được sao?”

Tôi kề sát mặt tới gần cô ấy.

Lục Phàm…

Dường như cuối cùng Tưởng Mộc Thanh cũng nhẹ nhõm hẳn, kề sát thân thể tới.

“Có Lục Phàm ở bên thật tốt.”

Không còn cảm giác xa cách, tôi giới thiệu cô ấy cho tất cả bạn bè của tôi, còn cả bạn bè của cô ấy.

Không thể phủ nhận, cô ấy vẫn sẽ ghen tuông khi thấy tôi gần gũi một người bạn nào đó quá, nhưng chí ít cô ấy cũng hiểu được tất cả bạn bè đều công nhận cô ấy.

Tôi nghĩ thiếu nữ chỉ ôm tôi một hồi sau đó sẽ rời khỏi ngực tôi, thế nhưng một hồi lâu sau cô ấy vẫn bất động, cuối cùng vậy mà cô ấy lại ngủ trong ngực tôi.

Thoạt nhìn cô ấy có vẻ rất mệt mỏi. Mà lúc này, dường như cuối cùng cô ấy cũng được giải thoát, nằm sấp trong ngực tôi ngủ thiếp đi.

Việc trị liệu hữu nghị cũng có thể tính là thành công rồi?

Tôi ôm cô ấy đi về phòng của cô ấy, đặt cô ấy lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô ấy.

Thiếu nữ ngủ rất say, có lẽ trong một chốc một lát sẽ không tỉnh lại.

Tôi dọn sạch tất cả bột phấn hình viên bao quanh băng gạc của cô ấy, còn cả cái bật lửa được cô ấy nhét trong túi, ném hết tất cả bọn nó vào trong thùng rác. Sau đó tôi nhẹ nhàng khép cửa lại, để cô ấy được ngủ một giấc thật ngon.

Tiến vào phòng bếp, tôi xử lý đống nguyên liệu nấu ăn vốn nên do cô ấy xử lý, lại nấu nó thành cơm trưa cho thành viên đoàn hội.

Sau khi tôi xào nấu hết các món bày lên bàn, mọi người cũng đều ngồi vào chỗ của mình xong, tôi mới tới phòng cô ấy gọi cô ấy dậy.

Tôi đẩy cửa phòng Tưởng Mộc Thanh ra, thấy cô ấy đang ngủ yên trong phòng mình. Trong trí nhớ của tôi, lúc cô ấy ngủ cô ấy sẽ rụt người lại. Nhưng hôm nay, bất ngờ là cô ấy lại nằm thẳng người một cách yên bình.

“Tưởng Mộc Thanh, dậy ăn cơm thôi.”

Không biết vì sao, ánh nắng ấm áp chiếu vào Tưởng Mộc Thanh trên giường khiến tôi nghĩ tới cảnh ánh trăng chiếu lên người Lạc Tuyết.

Hai thiếu nữ lấy tư thế giống nhau lẳng lặng nằm trên giường, có vẻ rất tươi đẹp. Chỉ có điều một người là người sống, mà một người thì…

“Đừng giả chết! Mau mau đứng lên, tất cả mọi người đều đang chờ em đó.”

Tôi lắc lắc thân thể cô ấy.

Còn chưa chịu tỉnh sao?

Giả vờ?

Tôi lấy tay cào lòng bàn chân cô ấy. Vẫn không có chút phản ứng nào.

“Tưởng Mộc Thanh!”

Lúc này tôi chú ý thấy dường như tình huống không đúng lắm. Tôi vội vàng kề sát mặt lại gần cô ấy, hoảng hốt kiểm tra.

Hô hấp bình thường, mạch đập cũng bình thường, vậy vì sao cô ấy còn chưa tỉnh lại nữa? Cảnh tượng trước mắt liên hệ với hồi ức đau khổ, khiến đáy lòng tôi thấp thỏm bất an.

“Lục Phàm!”

Đột nhiên Tưởng Mộc Thanh mở mắt ra ngay trước mặt tôi. Cô ấy dọa tôi sợ tới mức trực tiếp ngồi bệt dưới đất.

“Ha ha…”

Tưởng Mộc Thanh đứng thẳng người nhìn dáng vẻ chật vật của tôi, che miệng cười trộm.

“Em phản ứng thái quá như vậy làm gì? Anh sắp bị em hù ra bệnh tim rồi đây!”

Tôi tức giận oán trách cô ấy, sau đó lại đứng dậy.

“Còn nói em, đột nhiên Lục Phàm tuyên bố tình cảm ngay trước mặt nhiều người như vậy, thật hù chết em…”

Tưởng Mộc Thanh đỏ mặt cúi đầu.

“Để bọn họ ước ao chúng ta không tốt sao?”

Tôi mỉm cười nhìn về phía cô ấy.

“Cuối cùng em cũng được Lục Phàm giới thiệu cho mọi người, thật vui…”

Tưởng Mộc Thanh nghiêng đầu cười nhìn tôi.

Ánh mặt trời chiếu nghiêng qua cửa sổ, xuyên qua mái tóc cô ấy rồi rơi trên một bên mặt cô ấy. Ánh trời chiều ấm áp phối hợp với nụ cười trên mặt kia khiến đáy lòng tôi cũng ấp áp theo.

Thật đáng yêu!

“Vậy bây giờ em có cảm giác gì về mấy người bạn kia? Có thể dùng thân phận bạn gái anh để chơi chung với bọn họ chưa?”

Tôi ngồi trên giường nghiêm túc hỏi cô ấy.

“Lục Phàm nói gì em cũng đồng ý… Chỉ cần em là người gần Lục Phàm nhất đã đủ rồi.”

Tưởng Mộc Thanh khoác cánh tay lên vai tôi.

“Còn muốn ôm nữa không? Nhiều người như vậy nếu chúng ta cứ ân ân ái ái sẽ khiến người ta giận.”

“Lục Phàm, anh có yêu em không?”

“Vừa nãy anh đã nói với em rồi, còn phải lặp lại nữa sao?”

Tôi hơi kháng cự, nếu ôm tới ôm lui sẽ rất lúng túng.

"Ở trước mặt bạn bè nhất định phải ôm. Chỉ có Lục Phàm tuyên bố còn chưa đủ, em cũng muốn tuyên thệ chủ quyền.”

Tưởng Mộc Thanh tức giận hừ một tiếng.

Hai cánh tay tôi phân ra mà ôm lấy eo cùng với chân của cô ấy, dùng tư thế ôm công chúa để ôm cô ấy rời giường, đi ra khỏi căn phòng của cô ấy.

Khiến Tưởng Mộc Thanh không nghĩ tới là mọi người đã sớm ngồi vào bàn chờ cô ấy.

Tôi không quan tâm tới vẻ mặt hoảng sợ của Tưởng Mộc Thanh, đầu óc nóng lên, tôi trực tiếp ném cô ấy ra ngoài. Mọi người vội vã vươn tay, thuận thế đỡ được cô ấy.

Bởi không có chuẩn bị trước, mọi người bị lực lượng va chạm mà ngã trái ngã phải dưới đất.

“A a a! Lục Phàm, anh là tên ngốc!”

Tưởng Mộc Thanh vừa ngã lên người người khác tức giận hô lên.

Tiếp theo, tôi nhìn thấy các thiếu niên thiếu nữ ngã trên mặt đất rùm beng một trận.