Lại một ngày bình thường khác với cơn gió dễ chịu thổi qua.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ và nhìn xuống dòng học sinh đang tấp nập đến trường ngoài kia.
Đám bạn trong lớp cũng chẳng bắt chuyện hay đến gần tôi kể từ sự cố xảy ra vào ngày khai giảng.
Và có vẻ như họ đã mặc định trong tâm trí rằng tôi là kẻ xấu.
Tốt thôi vì tôi cũng chả muốn phải tốn thời gian để nói chuyện với bọn họ.
"Ư, ưm, Kana-kun này.”
Nhưng, tôi đã lầm.
Phải, vẫn còn hai người kì cục muốn bắt chuyện với tôi.
Một trong hai người đó là Ayaka Kirishima, người vừa tiếp cận tôi và đồng thời từng là bạn thuở nhỏ của tôi.
Sau ngày khai giảng, cô ấy đến bắt chuyện với tôi hằng ngày và điều đó thật là phiền phức.
“Ch, chào buổi sáng.”
Cô ấy nói chuyện với tôi một cách rụt rè trong khi chào hỏi tôi.
Nếu như chỉ là chào hỏi xã giao thì ổn thôi.
Nhưng cũng chả cần phải làm gì đi xa hơn việc đó.
“Chào buổi sáng, Kirishima.”
Tôi mỉm cười giả tạo như đeo trên mình một chiếc mặt nạ Noh và chào lại cô ta.
Sau lời chào đó, tôi lại tiếp tục quay ra cửa sổ.
“Ờ, ừm, cậu có muốn nói chuyện với tớ không?”
“Không, cảm ơn.”
“Nhưng...”
Dù vậy, cuộc hội thoại vẫn chưa chịu kết thúc, và cô ta lại chuẩn bị nói tiếp.
Nó thật sự rất phiền phức.
“Này, tên kia!”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ xem phải dứt ra như thế nào thì một cô gái tiến tới gần tôi từ phía sau Kirishima-san.
Cô gái ấy trông có vẻ khá là cứng đầu.
"Tại sao một thằng ất ơ như cậu lại dám làm ngơ Ayaka trong khi cô ấy đã thu hết can đảm và nói chuyện với cậu hả? Tên kinh tởm."
Tôi xin được rút lại lời của mình, cô ta không chỉ là loại người cứng đầu, mà vấn đề còn ở chỗ kiểu người lì lợm cố chấp nữa.
Tôi lại nở một nụ cười giả tạo lần nữa, vẫn như đeo lên mình chiếc mặt nạ Noh như mọi khi.
“Cậu là ai vậy? Tại sao cậu không tự giới thiệu mình trước khi đi tới và quát tháo vào mặt người khác chứ?”
Ngay sau khi tôi bày tỏ suy nghĩ của mình, khuôn mặt cô gái ấy ngay lập tức trở nên giận dữ.
Cậu thiếu canxi à? Thế thì uống sữa đi chứ.
“Tôi là Airi Nishikawa, bạn của Ayaka! Và là bạn cùng lớp với cậu! Chúng ta đã học chung vài ngày rồi mà thậm chí cậu còn chẳng hề nhớ nổi tên và mặt của bạn cùng lớp mình ư?’’
"Tôi xin lỗi nhưng tôi chả hứng thú gì với người khác cả. Thế nên, đừng có bảo tôi phải nhớ bọn họ.”
“Cậu…! Cậu là tên tồi tệ nhất! Ayaka, cậu chả cần gì phải tự làm nhục mình bằng cách tới gần tên đó cả! Hắn ta chỉ là tên lập dị thôi, cứ mặc hắn ta một mình ở đấy! Okay?”
Đó thật sự là điều tồi tệ để nói với người khác.
Nhưng nó là sự thật bởi vì tôi thực sự chả quan tâm ai cả, vì vậy tôi cũng chả cần phải bận tâm điều đó để làm gì.
Nếu bạn đặt niềm tin vào một ai đó, bạn sẽ bị phản bội.
Vì vậy đơn giản là bạn chỉ cần đừng thân thiết với ai đó trước khi bị phản bội là được.
“Chưa kể...”
“Hắn ta chả giống với bạn thuở nhỏ của Ayaka gì cả! Hắn ta lại còn rất chi là u ám nữa chứ, cậu sẽ không biết được thể loại người như hắn sẽ làm gì với cậu nếu cậu đến quá gần vào tên đó đâu. Hắn ta cứ trông như một tên ‘tội phạm' ấy! Vậy sao cậu không né xa tên đó ra nhỉ?”
「Tội phạm ư?」
Cái từ đó làm tôi phải bỏ cái mặt nạ điềm tĩnh của tôi ra.
“Kẻ như cô mới là tội phạm ấy.”
“Ể?”
"Hả?"
Chết, tôi không nên nói điều đó ra.
Tôi đã lỡ nói suy nghĩ của mình thành tiếng mất rồi.
Cô gái tự giới thiệu mình là Nishikawa thì lại bắt đầu đảo mắt và bị bất ngờ bởi giọng nói lạnh lùng của tôi.
Kirishima-san thì đứng khóc ngay tại chỗ, có lẽ vì nhớ lại những tội lỗi mà mình đã làm khi nghe được những lời đó.
“Này Ayaka, cậu có ổn không vậy? Bộ cậu không nghĩ rằng cậu đang thô lỗ với một cô gái à?!”
“Xin lỗi, việc cậu quan tâm tới bạn bè cậu là chuyện đương nhiên, nhưng cậu không thể ngừng đả kích tôi bằng đống lý lẽ về công lý của cậu à?”
“Hả?! Lý lẽ về công lý ư...?”
“Đúng vậy. Cậu chỉ đang cố gắng chỉ trích tôi chỉ vì cậu không ưa tôi thôi. Và điều đó thật kinh tởm.”
"C...cậu!"
"Tại sao cậu cứ tiếp tục nói với tôi trong khi bản thân lại nói rằng cậu không cần sự quan tâm của tôi ngay từ đầu? Tôi thật sự không thể hiểu."
“Cái gì...! Đủ rồi! Ayaka, mình đi thôi!”
Có lẽ cô ta chả thể nói lại được gì nên đã kéo Kirishima đang khóc kia về lại chỗ ngồi của họ.
Cùng lúc đó, tôi lại thấy một cô gái khác tiếp cận tôi.
“Ư, ưm, cậu không cần phải nói nặng lời như vậy mà...”
“Bây giờ lại là cậu nữa sao Kishi-san. “Cậu không cần nói nặng lời như vậy mà” ư? Thế cậu muốn tôi phải ngồi yên và lắng nghe người như Nishikawa đây chỉ trích sao?”
“Tớ nghĩ rằng cậu nên lắng nghe những gì Kisrishima-san muốn nói đã."
“Không thể nào! Tôi chả có việc gì phải lắng nghe những thứ đó cả.”
Sau khi nói điều đó, tôi dừng cuộc trò chuyện vô nghĩa đó lại và mở quyển sách tôi đã đem theo ra mà đọc.
“Cuốn đó... Ố, là cuốn đó phải không? Cái cuốn mà đã được chuyển thể thành phim ấy...”
Có lẽ cô ấy không nói cho tôi về nội dung của cuốn sách ấy, nhưng lại đã kể cho tôi mọi thông tin mà cô ấy biết.
Và với một người cuồng sách thì cô ta chả biết có bao nhiêu cả.
Cô ta có lẽ đã từ bỏ việc đọc sách rồi.
Và việc đó cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Ngay sau khi cô ta nhận ra được rằng cô ta chỉ đang lãng phí thời gian của mình, Kishi-san đã quay lại và đi về chỗ ngồi của cô ấy.
“Tớ xin lỗi, Kanata-kun...”
Cô ấy thì thầm như vậy ngay sau khi rời đi.
Xin lỗi cái gì? Chuyện gì vậy? Tại sao cô ta phải xin lỗi?
Tôi không chắc chắn lắm, nhưng cứ mặc kệ đi.
Việc đọc sách quan trọng hơn nhiều. Thôi thì, đọc tiếp nào.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Thiếu canxi dẫn đến suy nhược thần kinh, mất tập trung, dễ gây cáu bẳn (edit: uống Fami đi gái ơi) Dấu「」là tiếng nói nỗi lòng nhé