Trans: khoaaa
edit: vẫn là khoa
Chào mọi người, khoa đây sau 4 tuần delay bộ này.....à đâu 4 tháng chứ thì khoa em đã quay lại để dịch tiếp và tiến độ sẽ không rõ lắm. Bữa ring bảo là sẽ dịch phần còn lại tại cái tội chơi ero ero game mà bị mã hóa mất máy tính rồi nên thôi kệ đi. Hi vọng mọi người đọc chap này thật vui . À sẵn lun, bé mún tìm một bộ romcom hay mà không phải mtl dịch qua eng, nếu bộ đó hay và chưa có ai dịch thì hú bé nhé....bé sẽ cân nhắc nhaaaa. Cám ơn mọi người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
「…Xin lỗi, tôi vừa để cho chị thấy vẻ mặt xấu hổ của mình.」
Tôi tự hỏi là thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Có lẽ khoảng chừng 30 phút.
Trong suốt lúc đó, tôi đã khóc trên tay chị ấy, và cuối cùng tôi lấy lại được sự bình tĩnh của mình sau khi tuôn ra những giọt nước mắt tôi đã giữ bấy lâu.
Thật là tuyệt, nhưng tôi lập tức cảm thấy thật ngại ngùng vì đã cho người chưa hề gặp lần nào thấy được bộ mặt xấu hổ này, và tôi cứ như đứa trẻ khóc trên tay người khác giới mà không phải người thân trong gia đình, chính vì vậy mà ngay khoảng khắc này tôi không thể nhìn vào mặt chị ấy nữa rồi.
Tôi nhìn giống như thằng quái gì chứ?
「 Đừng quan tâm về điều đó. Không sao đâu.」
「Không, nhưng một đứa con trai mà khóc như thế này…」
「Chả quan trọng nếu là con trai hay là con gái. Nên là chị không quan tâm.」
Uchikukan-senpai nói thế, nhưng mà tôi vẫn xấu hổ về những gì vừa diễn ra.
Tuy rằng, tôi cảm giác nó thật là vô nghĩa để xấu hổ tại thời điểm này, nên tôi cố đánh lừa bản thân mình bằng cách thay đổi chủ đề,
「Nhân tiện… không phải là chị nên ở trong lớp học sao,senpai? Tại sao chị lại ở đây?」
「Chị trốn tiết đấy.」
Senpai của tôi, Uchikukan, trả lời lại một cách đơn giản
Chị ta cảm xúc tương tự giống tôi, nhưng cô ấy dường như thật khác thường.
「Well, Nó có ổn không khi một thành viên của hội học sinh trốn tiết?」
「Chị là một học sinh xuất sắc. Cũng đồng thời là người giỏi nhất lớp, Nên là chẳng có vấn đề gì đâu.」
Không, chắc chắn là sẽ có vấn đề ấy chứ.
Kể cả nếu là người giỏi nhất lớp, tôi không nghĩ rằng đó là một lý do chính đáng để cúp học.
Tôi ấn tượng về chị ta bởi chị là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy thú vị, nhưng mà tôi không muốn hỏi quá nhiều câu hỏi do tôi nghĩ rằng mình không thể giải quyết hay can thiệp những việc đó.
「Chị nghĩ rằng ta nên giải quyết tình huống hiện tại trước.」
「Ha.. tình huống hiện tại, huh…」
Tình huống hiện tại, tôi đoán, là tin đồn được lan truyền về tôi mà chưa được xác thực.
Nếu tin đồn được lan ra khắp trường, giáo viên chủ nhiệm hay kể cả ban giám hiệu sẽ gọi tôi lên để xác thực những tin đồn đấy.
Tôi thì không biết nên giải thích như thế nào, nhưng nó có thể khiến tôi rơi vào rắc rối.
Nếu điều đấy xảy đến, gia đình tôi sẽ phát hiện ra, và tôi nghĩ mình sẽ gặp rắc rối lần nữa mất. Và tôi chẳng muốn như vậy chút nào.
Nhưng mình thì có thể làm gì?
「Em chẳng quan tâm nữa. Em không muốn gây ra rắc rối nào cho senpai, và bây giờ thì tin đồn đã được lan rộng ra rồi, và em chẳng thể làm được gì với nó. Hơn hết, ai sẽ là người nghe em về những gì em nói…」
Đúng như vậy, đừng quên. Đừng tự mãn .
Không ai tin tôi.
Không ai cần tôi.
Thế giới này ghét tôi. Tạp chất của thế giới. Đó mới là bản chất của tôi.
Ai sẽ là người lắng nghe?
「Chị sẽ là người đó.」
「Eh…?」
Khi tôi thay đổi ánh nhìn của mình, tôi thấy Uchikukan-senpai đang nhìn tôi với biểu cảm nghiêm túc.
「Chị sẽ giải quyết nó. Chị hứa.」
Một vài lí do nào đó, đôi mắt vô hồn của chị ấy dường như có một ý chí mãnh liệt trong đó.
Chị ấy bảo rằng chị bị ruồng bỏ bởi thế giới này giống tôi.
Chị phải sống trong một quá khứ đầy khổ đau.
Nhưng tôi lại không biết tại sao chị ta đối xử với tôi tốt thế này.
Tôi thực sự không biết, nhưng tôi có thể tin tưởng chị. Vài lí do nào đó, tôi chắc chắn là như vậy.
「Trước hết, chị sẽ tóm tắt cho em về những gì đã diễn ra. Sau đó thì chị muốn nghe tất cả những gì từ quá khứ của cậu.」
「Về quá khứ của em…?」
「Tất nhiên. Kể chị nghe mọi thứ.」
Tôi chần chừ để nói ra bất kì điều gì.
Không phải là tôi nghi ngờ chị ấy, nhưng quá khứ của tôi thì lại không có gì để giải quyết tình hình bây giờ cả.
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng tôi tự hỏi rằng chị ấy có thể làm ra những điều vô ích.
Chị ấy giống tôi. Chị ta có đôi mắt như tôi
Vậy thì mình có thể tin tưởng chị ấy.
「Em hiểu rồi…」
Trước khi tôi nhận ra, tôi đã kể cho chị ấy nghe tất cả những gì tôi trải qua.
Có thể đây chính là lần đầu, Tôi nói về vấn đề này từ lúc tôi nói cho Tsumugu nghe.
Nói về việc đó, Tôi tự hỏi Tsumugu đang làm gì.
Tôi nghĩ rằng mình nghe giọng cô ấy lúc mình rời khỏi lớp học, nhưng tôi tự hỏi cô ấy có vào học đúng giờ không ?
Tôi hơi lo về điều đấy
「…Đó là quá khứ và tình trạng hiện tại của em.」
Tôi kể cho senpai nghe tất cả mọi thứ.
Tôi không chắc có cảm thấy tốt khi nghe về quá khứ của mình hay không, nhưng Uchikukan-senpai thì chú tâm lắng nghe, thi thoảng thì gật đầu nhưng không ngắt mạch câu chuyện cho đến khi kết thúc.
Điều này khiến tôi hạnh phúc hơn đôi chút.
「…Chị hiểu. Hiểu rồi.」
Khi tôi kể tất cả cho chị ta nghe, Uchikukan-senpai im lặng một lúc, như thể chị đang suy nghĩ về thứ gì đó.
Liệu chị ấy có cảm thấy thoải mái khi nghe câu chuyện này?
Không, quan trọng hơn thế, chị ấy có tin tôi? Chị ấy có tin những gì tôi nói?
Lúc tôi bắt đầu lo lắng , Uchikukan-senpai đột ngột đứng dậy và nắm lấy tay tôi.
「Whoa…!?」
Tôi đột nhiên để lộ ra một giọng nói thật lạ.
Đó bởi vì, chị ta kéo tôi đứng dậy.
Tôi nặng như là bao người khác, nhưng có lẽ Uchikukan-senpai có lực cánh tay khá khỏe.
Sau đó Uchikukan-senpai nắm lấy tay tôi và bắt đầu bước về cừa ra của sân thượng.
「Chờ đã, chúng ta đi đâu thế…!?」
「Chị sẽ tìm ra ai là người gây ra vụ này.」
「Eh…?」
「Tìm ra được thủ phạm. Danh tính của Hanasaki Kanata được phục hồi.」
「Sao cơ…?」
Mặt khác, nói cách đơn giản, Uchikukan-senpai đang cố gắng khôi phục sự tín nhiệm của tôi bằng cách tìm ra ai là thủ phạm lan truyền ra tin đồn..
Tôi bất ngờ bởi lời đề nghị bất thình lình này, nhưng tôi cố gắng để dừng chị ấy lại
「Chờ chút đã. Chị không cần phải đi xa đến vậy,senpai. Em biết rằng từ lúc bắt đầu không ai tin tưởng em, và trên hết, em không nghĩ rằng họ sẽ không tin những lời em nói.」
Người duy nhất tin tưởng tôi là bạn thân của mình, Tsumugi Amano, và senpai xa lạ này, Uchikukan Kurou..
Những người khác thì quá đỗi xa cách với tôi, và tôi không nghĩ rằng họ sẽ tin tưởng tôi kể cả nếu họ lắng nghe tôi. Đó chính là tình huống hiện tại.
「Nó thật vô ích để thử. Bên cạnh đó, nó sẽ gây ra rắc rối cho chị mất.」
Không chỉ thế, những thứ ác ý có thể gây hại cho 2 người họ nữa.
Khi tôi nghĩ về nó, tôi không thể nói lên lời.
Nhưng Uchikukan-senpai không dừng lại, nhưng thay vào đó giọng nói của chị ấy lại vang vọng đến tai tôi.
「Chị tin tưởng em. Chị sẽ bảo vệ em. Chị yêu em. Chị thề như thế. Đó là tại sao, chị sẽ giúp em.」
「…」
Chị nói ra những lời như vậy đã khiến tôi rơi lệ trước đó, những lời nói ấy khiến tôi chấp nhận bản thân mình.
Vì vậy đôi mắt tôi mở to ra, Uchikukan-senpai ngoái lại phía sau tôi và nói.
「Ổn chứ. Đó là tại sao, hãy tin chị.」
Vẫn là câu nói chị nói trước đây.
Tôi chả biết tại sao, nhưng chúng lại khiến tôi nhẹ lòng hơn bao giờ hết.
Có phải bởi vì tôi đã vén màng mọi cảm xúc của mình?
Hay là bởi vì tôi đang tuyệt vọng?
―――Không. Không phải vậy
Tôi đã biết trước đáp án rồi
Trước khi tôi nhận ra, tôi đã tin chị ấy bằng cả tấm lòng của mình
「…Vâng, em tin chị mà.」
Đó là tại sao tôi có thể nói thế. Đó là lần đầu tôi có thể nói như vậy bằng một cách thật long.
Tôi chẳng biết nữa.
Việc tin tưởng ai đó có thể thật khó khăn và cũng có thể thật phấn khích
「Ừ, nó ổn mà.」
「Làm ơn hãy chăm sóc em, senpai.」
Đây là lần đầu, tôi dựa dẫm vào người nào đó.
Tôi chắc rằng người này có thể giúp đỡ tôi
Tôi không còn đơn độc nữa, bởi nó dường như trở nên khác biệt hơn rồi.
Bởi vì người này giống tôi.
「Hiểu rồi, chị sẽ chịu trách nhiệm.」
Tuy là một khoảng khắc, nhưng Uchikukan-senpai mỉm cười.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
cái câu này chém bay cả nghĩa nhé....tại bé chả biết chính xác là thế nào :))