Thứ duy nhất có thể chạm vào con người đã vụn vỡ này, là bàn tay em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

230 4267

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

25 237

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

6 63

Đã nói là tôi không phải là boss của hầm ngục rồi mà!

(Đang ra)

Đã nói là tôi không phải là boss của hầm ngục rồi mà!

sigongchyoa (시공쵸아)

Không hiểu sao, chúng lại nhầm tôi với boss của hầm ngục.

2 7

Teisou Kannen ga Gyakuten shita Uchuujin no Guntai de Ace Pilot no Ore dake ga Yuiitsu Otoko na Hanashi

(Đang ra)

Teisou Kannen ga Gyakuten shita Uchuujin no Guntai de Ace Pilot no Ore dake ga Yuiitsu Otoko na Hanashi

Agar Jelly

Ngoài chiến trường thì cậu là một chiến binh thực thụ, nhưng một khi xuống khỏi Striker thì cậu chỉ một thanh niên địa cầu đáng thương. Liệu Kisei tội nghiệp có thể có được một ngày thảnh thơi, khi mà

21 1987

Tập 1: Lý do chàng trai đau khổ - Chương 02 - Tôi rất quý trọng cậu, ân nhân của tôi ạ

Trên đường đến trường, tôi bất giác nhìn quanh.

Vẫn còn đang là sáng sớm tinh mơ, và có vẻ như không còn học sinh nào khác đi bộ tới trường ngoài tôi.

「Vẫn còn sớm quá… mình nên làm gì đây...」

Tôi tự hỏi đáng ra mình có nên ở lại nhà thêm một chút nữa không, nhưng chẳng có cách nào để tôi có thể thực sự thư giãn bên trong căn nhà đó cả.

Ba chúng tôi sẽ không bao giờ có thể cùng nhau cất lên tiếng cười trong ngôi nhà ấy nữa.

Tuy nhiên, coi bộ giờ này chẳng có ma nào ở trường sất.

「... Mình không còn lựa chọn nào khác...」

Tôi rút điện thoại ra khỏi túi.

Rồi bật nó lên, và màn hình chờ hiện ra.

Có lẽ ngày nay đứa học sinh nào cũng có vài tấm ảnh yêu thích để làm hình nền cùng hàng tá các thể loại ứng dụng, song tôi lại chẳng có bất kỳ thứ gì như thế trong điện thoại ngoài ứng dụng nhắn tin.

Tôi không có bất kỳ tấm ảnh, cuộn phim, hay thậm chí là đoạn nhạc nào trong thư viện.

Dù chúng có miễn phí đi chăng nữa, tôi càng sử dụng nhiều, thì sẽ lại càng tốn pin và phải cắm sạc nó mỗi lần.

Cha mẹ tôi chi trả hoá đơn tiền điện.

Tôi không thể làm phiền họ thêm chút nào nữa.

Giữa dòng suy nghĩ, tôi khởi động ứng dụng trên điện thoại.

Trong phần liên lạc, chỉ có số điện thoại của một người duy nhất ngoại trừ gia đình tôi.

「Liệu… cậu ta có trả lời không?」 

Tôi bấm số và gọi một cuộc.

Sau vài tiếng đổ chuông, màn hình cuộc gọi mở ra.

Có vẻ như, đầu bên kia đã trả lời.

Tôi nghe thấy một giọng nói thân thuộc qua chiếc loa.

「Xin chào? Sao cậu lại gọi cho tôi giữa sáng sớm tinh mơ thế này.」

「Xin lỗi, cậu cho tôi một phút được không? Nếu cậu thấy phiền thì tôi sẽ cúp máy...」

「À, không sao. Tôi có thể nói chuyện nếu cậu không cảm thấy khó chịu với cái tông giọng ngái ngủ này...」

Người đang trả lời tôi với giọng nói cực kỳ ngái ngủ là Tsumugi, chúng tôi đã quen nhau thông qua một ứng dụng nhắn tin.

Chẳng biết cậu ta là gái hay trai, tôi chẳng thể nào đoán chắc được từ cái tông giọng trung tính đó.

Tôi cũng không hề biết giới tính hay tuổi tác của cậu ta.

Nhưng đây chính là người duy nhất mà tôi có thể đặt trọn niềm tin vào và cùng nói chuyện mà không cần phải sử dụng kính ngữ.

Nếu không có cậu ta, thì có lẽ đã không có tôi của ngày hôm nay, theo đúng nghĩa đen.

「Có chuyện gì thế? Thường thì cậu có bao giờ gọi cho tôi vào giờ này đâu?」

「Ờ, tôi biết. Tôi đến trường có hơi sớm… và chẳng có việc gì để làm cả. Thế nên là...」

「Cậu chỉ muốn giết thời gian thôi, nhể?」

「Xin lỗi… Thật phiền phức đúng không?」

Có lẽ tôi đã hơi đi quá đà một chút, dù cho đúng là tôi có rất nhiều thì giờ rảnh rỗi cần phải giải quyết.

Tôi cuống quýt xin lỗi nhưng vọng lại từ đầu dây bên kia là tiếng cười giòn giã của "Tsumugu", như thể cậu ta chẳng hề quan tâm.

「Hahaha, không sao! Thú thực thì, tôi rất vinh dự khi được cậu chọn là đối tác để giết thời gian! Nhưng mà quan trọng hơn… tôi hiểu rồi, hôm nay là lễ tựu trường, phải không nhỉ?」

「Đúng vậy.」

「Mm-hmm… chúc may mắn với việc kết bạn.」

「Bạn bè sao...」

Nếu đặt lòng tin vào ai đó, rồi một ngày bạn sẽ bị phản bội.

Tôi đã từng trải nghiệm nỗi đau này một cách vô cùng thấm thía. Vậy nên—

「Tôi không cần bạn...」

「Thôi nào, vậy tôi không phải là bạn của cậu phỏng? Nghe buồn thật đấy...」

「Tsumugu… là ân nhân của tôi.」

Đúng vậy, "Tsumugu" chính là người mà tôi mang ơn.

Kể từ hồi đó, cậu ta đã luôn ra tay giúp đỡ tôi từ trong bóng tối.

Cậu an ủi tôi. Đối xử tốt với tôi.

Cậu bảo vệ tôi thậm chí còn hơn cả gia đình mình. 

Cậu tin tưởng tôi.

Đó là lý do tại sao tôi vẫn sống cho tới ngày hôm nay.

「Tôi không biết cảm ơn cậu bằng nào cho hết.」

「Ah-hahaha… cậu đang nói những điều khá xấu hổ đấy? Thật ngại quá đi.」

「Tôi chỉ đang nói thật thôi mà?」

「Tôi biết cậu sẽ không nói dối hay buông ra những lời như thế nếu chỉ là xã giao. Nhưng thực lòng thì cậu nên kết bạn đi. Cậu chỉ có duy nhất một cơ hội để làm điều đó ở trường cấp ba.」

「Mmm… Nhưng tôi không tin tưởng bất kỳ ai.」

「Trời ạ… Dường như những tổn thương tinh thần của cậu vẫn chưa hoàn toàn lành lại. Chà, tôi đoán là không còn cách nào khác cả...」

「Tôi xin lỗi.」

「Không sao. Nhưng hãy để tôi tiên đoán trước một điều này. Chắc chắn cậu sẽ kết được bạn thôi. Tôi hứa đấy.」

"Tsumugu" nói ra điều gì đó thật thâm thúy.

Thực sự thì tôi có khả năng làm bạn với một kẻ mà mình chẳng thể nào tin tưởng sao?

Câu trả lời là không.

Sẽ không một ai đến gần tôi, bởi thằng tôi đây là một kẻ kỳ quặc và đáng sợ.

「... Tôi sẽ cố gắng hết sức.」

「Fufu, chúc may mắn. Đã đến lúc rồi nhỉ?」

Khi "Tsumugu" bảo tôi nhìn xung quanh, tôi có thể thấy lác đác vài đứa học sinh ở đây và kia.

「Có vẻ là vậy rồi. Cảm ơn cậu, "Tsumugu"」

「Fufu, tôi hy vọng đó là một cách tốt để cậu giết thời gian.」

「Ừ. Tôi sẽ gọi lại sau.」

「Được, hẹn gặp lại.」

Và rồi cuộc gọi kết thúc.

Giờ thì, đến trường nào.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại