Cậu bất chợt nhận ra cậu không biết mình đang ở chốn nào.
Dẫu quái lạ đến thế, Sotoyama Shinichi vẫn chẳng hề làm sao. Cậu nay mười bảy tuổi, học năm hai cao trung, và không phải thành viên của bất cứ câu lạc bộ nào. Cậu học tốt những môn tự nhiên và tạm ổn với những môn xã hội. Một học snh phải nói là cực kì bình thường.
Mà, nói vậy cũng chưa hẳn là đúng: Mọi thứ về cậu đều bình thường, trừ lòng can đảm của cậu ra. Khác hẳn với nhiều người, cậu luôn luôn biết cách giữ bình tĩnh. Cách đây bảy năm trời, có lần cậu từng bị xe tông, nhưng chẳng hề để ý đến tay trái đã gãy lìa. Người qua đường gào thét và la lối, nhưng cậu chỉ bình thản rút điện thoại mình ra, gọi cảnh sát cùng với cứu thương tới.
Như một lẽ hiển nhiên, bố cậu cũng chỉ biết chán nản, rồi ông hỏi một câu.
“Đầu óc mày có chỗ nào bất thường không đấy con?”
Tình hình hiện giờ là như sau: Cậu đang ngồi trên tàu, thì bỗng bị dịch chuyển (lời giải thích duy nhất có lí) đến một chốn giả tưởng không hay. Giờ cậu đang ở một đại sảnh được đục đẽo từ đá, phía dưới chân là vòng tròn ma thuật.
Bất chấp hoàn cảnh ấy, Shinichi vẫn không hề lo sợ.
Không đời nào tình tiết trong manga lại xảy đến ngoài đời thực được đâu, nhỉ?
Nhưng mà, lúc này đây, khuôn mặt cậu lại đờ đẫn khác thường, và không giống vẻ điềm đạm mọi khi, mồ hôi cậu cứ túa ra như suối.
“...!”
Quá tập trung ngăn mình khỏi run rẩy, cậu bỗng dưng quên cả việc chớp mắt. Cậu chỉ biết trừng mắt nhìn chăm chăm.
Một bóng hình khổng lồ đang sừng sững ngồi ngay trước mặt cậu.
Shinichi nhanh chóng ước tính rằng con quái thú này phải cao đến ba mét hơn, gấp đôi chiều cao cậu, với bắp cơ to như cây cột đình. Cơ bắp quấn lấy thân thể y, tựa xe tăng mang vỏ bọc thiết giáp, và như muốn huênh hoang rằng giáp trụ là thừa thãi, y chỉ mặc đúng một cái áo choàng, cùng cái khố quấn quanh. Chúng đem đến hình bóng một chiến binh Sparta, hoặc hiện thân của sức mạnh thuần túy, đang cuộn chảy điên cuồng.
Nếu họ đối đầu nhau, trông sẽ chẳng khác gì trẻ mầm non so tài với đô vật đệ nhất, hoặc một đứa tiểu học bị gấu xám tấn công.
Chừng đó là quá đủ để cậu ta thui chột ý chí, thế nhưng sự lạ lùng không chỉ dừng tại đây. Tên khổng lồ có làn da xanh thẫm, và trên đỉnh đầu y là cặp sừng vĩ đại. Rõ ràng y là chủng quái vật gì đấy—và nhất định không thể là con người.
Không đời nào Shinichi lại thắng được y hết.
Trên tất cả, cậu học sinh lạc lối ấy còn đang sợ đến tận xương tủy, bởi sức ép vô hình bao phủ xung quanh y.
“Hừm…”
Như dò xét gì đó, tên khổng lồ cúi xuống nhìn vào Shinichi. Không khí quanh cậu chợt rung chuyển, rồi dồn dập ập tới, không biết bao nhiêu lần, như biển động giữa một ngày bão giông. Chắc là bởi dư chấn từ sức mạnh siêu nhiên hoặc ma pháp mà tên này sở hữu, và Shinichi bỗng nhận ra thứ sinh vật ma quái, đồ sộ đây không đơn thuần chỉ là hạng quái vật mang sức mạnh phi thường. Một vũ khí hủy diệt mang hình hài con người, một hiện thân của năng lượng vô song, áp đảo mọi đối thủ chỉ với việc hô hấp.
Không còn cách nào nữa. Mình chết chắc mất rồi.
Cậu chẳng thể làm gì hơn. Cậu rõ ràng chưa bao giờ đánh đấm, và bất lợi là quá sức hiển nhiên, nên chiến đấu là hoàn toàn bất khả. Nếu dám quay lưng mà bỏ trốn, con quái vật nhất định sẽ vồ lấy cậu ta.
Biết cuộc đời như vậy là xong, Shinichi chỉ còn biết thở dài.
Hầầầy, chết năm mười bảy ư. Cái đời này, sống cũng không đến nỗi, nhưng ước gì lúc chết mình không phải trai tân.
Cậu đã quá sợ hãi để buông lời cầu xin. Thay vào đó, cậu bắt đầu nghĩ xem tên khổng lồ đang coi cậu như nào—đứng chết trân, lẩy bẩy, lặng im, và chăm chăm nhìn lại.
Rất chậm rãi, tên khổng lồ tiến lại gần cậu ta, từng bước chân ẩn chứa đầy ác ý. Y vung đôi tay lên, định cho cậu an bài...
Rồi y quỳ rạp xuống, ngay trước Shinichi, làm mặt đất rung chuyển dữ dội.
“Xin nhà ngươi, làm ơn giúp ta với!”
“Ờ...gì cơ?”
“Làm ơn! Ta sẽ ban mọi thứ mà ngươi muốn! Dùng trí tuệ của mình làm cái gì đó đi!”
“Ớ? Hơ?”
“Lũ nhân loại kinh tởm, suốt ngày chúng lợi dụng lòng tốt con gái ta—!”
“Khoan! Bình tĩnh đã!”
Tiếng gầm thét giận dữ bùng phát khỏi miệng y, như một cơn bão tố, buộc Shinichi phải bấu lấy mặt sàn cho khỏi bị cuồn đi.
“Grừu, đã biết bao nhiêu lần ta định giết sạch chúng! Khoan! Giờ vẫn chưa quá muộn—!”
“Cha ơi, bình tĩnh lại đi ạ.”
Giọng nói ngân như chuông bỗng vang vọng sau tấm lưng tổ chảng kia, đúng lúc Shinichi sắp chấp nhận từ bỏ.
Ngay tức thì, gió bão tắt lịm ngay. Xung quanh thật hiền hòa, tới độ chẳng ai nghĩ cuồng phong vừa khuấy động nơi đây. Khuôn mặt tên khổng lồ cũng y hệt như thế: Cơn phẫn nộ cùng khuôn mặt méo mó đồng thời tan biến đi, để lại một nụ cười ngập tràn niềm hạnh phúc.
“Ôi, Rino. Con vẫn cứ ngời sáng, như vầng thái dương xanh tỏa sáng giữa trời cao!” tên khổng lồ khen ngợi.
Một cô bé nhỏ tuổi ló ra từ phía sau. Trông cô bé mới khoảng chừng mười tuổi, dù đang khoác trên mình một bộ đầm lộng lẫy. Từ đầu đến chân đều cuốn hút vô ngần: Mái tóc dài đen nhánh, như dòng suối mùa xuân, làn da trắng như tuyết, và đôi mắt có màu như hồng ngọc. Cô bé quá xinh xắn, tới độ Shinichi cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, dẫu cho gu của cậu chẳng phải mấy bé gái nhỏ nhắn hay gì.
“Cha ơi, giờ không phải là lúc đâu ạ.” cô bảo tên khổng lồ (kẻ chắc hẳn là ông bố của cô, dẫu trông chẳng giống mấy). Y ôm chầm cô bé bằng cả hai cánh tay, nựng thân hình nhỏ bé vào sát cặp má mình.
Cô bé đẩy y ra.
“Cái...? Con ghét cha rồi sao?!”
Tên quái vật tuy bàng hoàng, nhưng cô bé dường như chẳng để tâm. Cô tiếp tục bước tới, về phía Shinichi, rồi khẽ nhấc vạt váy và cúi chào đầy thanh lịch.
“Hân hạnh được làm quen. Tên em là Rinoladell Krolow Petrara, nhưng cứ gọi em là Reno ạ.”
“Rất hân hạnh được gặp. Tên tôi là Sotoyama Shinichi: Shinichi là tên, còn Sotoyama là họ.”
“Shinichi… Nghe lạ thật. Quả đúng là anh tới từ dị giới...” Rino nghĩ một hồi. Cô mỉm cười ngọt ngào, làm cậu thoáng mê li, nhưng sát ý từ ông bố phía sau lại dữ dội quá đỗi, làm cậu phải hối hả làm mặt nghiêm túc lại.
“Vậy đây không phải Trái Đất à?”
“Em không biết 'Trái Đất' là ở đâu, nhưng thế giới này có tên là 'Odum' ạ,” cô giải thích cho cậu.
“Và em dùng ma pháp để triệu tôi tới đây?”
“Dạ vâng, đúng đấy ạ! Cha em mong anh sẽ giúp sức được chúng em,” cô bé gật đầu, trả lời lại câu hỏi. Cô quay ngược sang phía cha cô. “Cha ơi, không giới thiệu bản thân là thất lễ lắm đấy.”
“...Thằng khốn, dám khoe mẽ với con gái của tao, rồi mặc kệ ngay cả thằng bố nó! Tao thề sẽ thiêu sống, cho mày về đất mẹ...” tên khổng lồ gầm gừ.
“Cha! Con không thích mấy người mà đến chào hỏi còn không xong đâu đấy!”
“Ờ! Chào mừng ngươi, hiền nhân tới từ nơi dị giới! Ta là Lam Quỷ Vương kinh hoàng và vạn tuế, Ludabite Kroloư Semah!” y cất giọng oang oang, giới thiệu tên như một bậc quân vương ngông ngạo. Một tuyên bố hoành tráng, song lại có phần hơi ê chề, khi mà y làm vậy chỉ để tránh phật lòng cô con gái.
“... Cảm ơn Quỷ Vương. Tôi là Sotoyama Shinichi ạ.”
Gắng gượng hết sức mình, Shinichi lịch thiệp đáp lại y. Cậu không còn e sợ cái chết kề bên cổ nữa. Giờ cậu quan tâm nhiều đến tình huống lạ lùng đang xảy ra trước mắt hơn.
Thấy Shinichi cúi đầu đầy thành kính, Quỷ Vương bèn gật gù mãn nguyện.
“Nhìn tên này mà xem! Cũng biết khuôn phép đấy. Thông minh cũng chẳng phải dạng vừa. Hoàn toàn khác thứ sâu bọ đáng khinh, chỉ biết làm bầy hầy ban nãy.”
“Lúc nãy?” Shinichi bất giác hỏi.
“Dạ vâng,” Rino khổ sở đáp. “Anh thật ra là người thứ hai bọn em triệu hồi từ dị giới. Cơ mà, cái người đầu tiên ấy, lại không bình tĩnh được như anh…”
“Vừa mới thấy mặt ta, nó đã đái ướt cả đũng quần, rồi nức nở hồi lâu, kêu gào đủ thứ lời nhảm nhí, quằn quại với giãy giụa các kiểu, rồi lăn đùng ra chết.”
Cậu chàng tội nghiệp đấy hẳn đã bị trụy tim. Cái nhìn từ Quỷ Vương hiển nhiên là quá đủ để sự tình như vậy. Nếu cân nhắc kĩ lưỡng, kết cục này không khó để đoán ra.
“Cái người đó—à không, không có gì.”
Shinichi đáp, định bụng hỏi xem cái xác ra làm sao. Ngay lúc nhận ra rằng họ có thể đã chén sạch cậu chàng ấy, cậu bỗng dưng luống cuống rồi ngậm chặt miệng lại. Như đọc được suy nghĩ của cậu ta, Rino liền tìm cách giải thích.
“Shinichi, xin anh đừng hiểu lầm. Người đầu tiên—”
“Xin thứ lỗi, thưa Bệ hạ, thưa tiểu thư Reno.”
Cánh cửa to kềnh cọt kẹt kêu, và một giọng nói bỗng xen vào. Một cô hầu với làn da nâu sẫm và mái tóc bạc bước qua. Đôi tai cô nhọn và dài, hệt như chủng Dark Elf, nhưng sắc đẹp cô quả đúng là nghiêng nước nghiêng thành.
“...Celestia đấy à? Chuyện gì đấy?” Quỷ Vương tuy sốt ruột, nhưng hẳn đã nhận ra có chuyện rất khẩn cấp.
Trước ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội của y, cô hầu vẫn diềm đạm báo cáo.
“Dạ thưa, bọn chúng lại đến rồi.”
“Lại nữa, mẹ kiếp lũ giòi này——!” y gầm lên, quát tháo đến đinh tai nhức óc. Khí nóng quất vun vút như thiêu, được tiếp nhiệt bởi cơn giận không tài nào kiểm soát. “Ta hết chịu nổi rồi! Đã triệu cả đến hiền nhân tới, nhưng lại cũng thành thừa, bởi chính đôi tay đây sẽ giết hết bọn chúng—!”
“Ta không chịu nổi nữa! Đã tốn công gọi hiền nhân về đây, nhưng hóa chẳng cần nữa, bởi tất cả sẽ chết dưới đôi bàn tay này—”
"Cha! Bình tĩnh lại đi cha! Đừng làm gì tệ hại nữa!” Rino hô thật to, cố gắng xoa dịu cơn giaajnn của ông bố. Cô bé tìm cách quấn lấy một chân cha, nhưng nó lại quá lớn. Tuy nhiên, thấy cô bé ra sức van nài, cơn khát máu cũng vụt khỏi mắt y, và y dịu dàng xoa mái đầu cô con gái.
"Con nói đúng. Ta quả là người cha may mắn nhất hạ giới, vì có được cô con gái tuyệt vời nhất trên đời, Rino yêu của cha.”
“Và con cũng rất vui được là con của cha,” cô ngọt ngào đáp lại.
Quỷ Vương bèn chặc lưỡi. “Hahahaa, đừng tâng bốc vậy chứ! Kẻo lát nữa cha lại như mặt trời đỏ bây giờ!”
“......”
Shinichi quá chán nản với màn kịch yêu thương thừa thãi ấy, nhưng cô hầu dường như đã quá quen và tiếp tục cất tiếng gọi.
“Bệ hạ, thần rất tiếc phải phá hỏng khoảnh khắc tuyệt đẹp đây, nhưng xin hãy khẩn trương tới vùng phía nam đi ạ.”
"À, dĩ nhiên. Lũ giòi bọ dám làm phiền bọn ta, ta sẽ bắt bọn chúng phải trả giá!” vừa nói, y vừa đặt bàn tay lớn không tưởng lên vai Shinichi.
"Đúng lúc thật đấy. Cảm phiền ngươi theo ta, ta sẽ cho ngươi thấy lí do triệu ngươi tới.”
"Hả? Thế là sa—”
Shinichi định lên tiếng, nhưng chưa được bao lâu, một cảm giác bồng bềnh, vô phương hướng đã choán ngợp lấy cậu.
Chỉ trong một chớp mắt, xung quanh đã hô biến từ sảnh đường uy nghi đến đồng cỏ kẹp giữa những rặng núi.
“Vừa mới dịch chuyển ư? Ghê thiệt…,”
Đến với thế giới này thông qua đường dịch chuyển, cậu thấy bình phẩm thế có phần hơi ngô nghê, nhưng vẫn không sao kiềm lại được. Cậu còn đang ngỡ ngàng với những phép thần thông như ban nãy.
Cậu cũng sớm nhận ra, rằng rằng thời gian để cậu trải nghiệm là không nhiều.
“Cháy lên, hỡi Hỏa cầu!”
Một tiếng nổ làm tai cậu ù đi, đúng lúc từ phía xa có một giọng phụ nữ vang tới.
"Cái…?"
Bao trọn tầm mắt cậu là ánh đỏ chói lòa, theo sau đó là gió nóng sượt qua, làm cậu muốn ói mửa ngay lúc mùi thịt cháy chạm tới.
Nỗi khiếp đảm bao trùm khắp cậu ta, song cậu vẫn bất giác mà nhìn ngược hướng gió.
“Đó là...nhân ngưu ư?”
Một thú nhân đầu bò mình người đang đứng cách họ khoảng trăm mét. Có lẽ nó chính là nạn nhân của cú nổ vừa rồi. Toàn thân nó bị thiêu đến cháy đỏ, và khi nó nằm xuống, khói trắng vẫn bốc mãi không thôi.
“T, ta còn chiến đấu được......!!”
Không rõ sao nó lại vẫn còn sống, vậy nhưng con quái vật vẫn quật cường tìm cách mà đứng lên. Có điều, không cho nó thời cơ, một lưỡi gươm liền tàn nhẫn vung xuống, chặt đứt cái đầu bò ra khỏi phần thân người.
“Khốn nạn, cứng đầu thế không biết.”
Kẻ cất lời là một nam hiệp sĩ, mặc giáp trụ toàn thân, trên tay là lưỡi gươm vẫn còn đang rỉ máu. Phía đằng sau, có một nam chiến binh vác rìu, một nam cung thủ cầm cung, một nữ tu mang chùy, và một nữ phù thủy cầm cây đũa phép xoắn.
“Kia là…”
“Lũ sâu bọ tàn sát thần dân ta.”
Quỷ Vương cay nghiệt kết lời, xong hô biến khỏi chỗ Shinichi, để rồi xuất hiện lại trước mặt hiệp sĩ cùng đồng bọn.
“Lần này rồi lần nữa, chẳng bao giờ biết dừng, đúng thực hết thuốc chữa. Chắc chúng mày sẵn sàng rồi đấy nhỉ?”
“Nào, tất cả tiến lên!”
Tay hiệp sĩ hô lớn. Trước cái nhìn chết chóc cả Quỷ Vương, tuy có thoáng sợ hãi, nhưng người này vẫn nhanh chóng điềm tĩnh được trở lại.
Năm người cùng đồng loạt tấn công.
“Phong Gươm Trảm! Hây!”
“Rìu Tận Thế!”
“Tam Tiễn Phát!”
“Hỡi Thánh nữ hiển linh, hãy cho con cây búa của chính nghĩa! Thiên Chùy!”
“Cháy lên, hỡi Hỏa cầu!”
Trong một thoáng, những đường kiếm, những cú bổ, những mũi tên, những quả cầu lửa, cùng chấn động vô hình đã thành công che lấp được Quỷ Vương.
“Hay! Làm được rồi!”
Quả quyết không đời nào Quỷ Vương lại sống nổi sau toàn bộ những chiêu thức vừa nãy, một nụ cười hài lòng hiện rõ trên mặt hiệp sĩ kia.
Song từ vị trí mình, Shinichi lại thấy theo một chiều hướng khác. Kết luận vừa đưa ra là quá sức vội vàng. Với Quỷ Vương toàn năng, mấy ngón đòn của họ thực chẳng có tác dụng nào hết.
“Thế thôi à?”
Y hùng hồn lúc lửa đã tắt dần. Khói mù cũng tan biến, để lộ khuôn mặt y, một khuôn mặt vượt hơn cả giận dữ, cùng thân thể không trầy xước một li.
“Không thể chấp nhận nổi... Biến đi cho khuất mắt ta mau!”
Y nâng tay phải lên, rồi nắm bàn tay lại như bóp nát một quả táo.
Ngay tức thì, toàn thân tay cung thủ xoắn lại và tan thành từng mảnh.
“Ựaaa…!”
Màn pháo hoa dẫu lấp lánh vô ngần, nhưng máu mủ, xương thịt, cùng não bộ nát bấy lại chỉ khiến khán giả phải ghê tởm không hơn. Shinichi nhăn mặt chứng kiến, nhưng đối thủ của Quỷ Vương lại chẳng hề lung lạc trước cái chết của đồng đội.
“Tiếp tục tấn công! Đừng để hắn được dùng ma pháp!”
“Hây!”
Tay chiến binh gầm lên, vung lưỡi rìu vào thân mình khổng lồ, rồi cuối cùng cũng đánh trúng một cái. Nhưng đối với Quỷ Vương, đòn đánh ấy nhẹ nhàng như cái vỗ của em bé. Suy cho cùng, thân thể y là cơ bắp thuần túy, được củng cố bằng một lượng ma lực phi phàm.
“Còn chẳng đáng gãi ngứa.”
Y mỉm cười khinh bỉ lúc lưỡi rìu bật khỏi ngực. Nắm hai lòng bàn tay, y đấm cùng một lúc vào cả hai bên đầu. Tên chiến binh dẹp lép như tấm ván, không sao nhận ra nổi thân mình vạm vỡ cao hai mét lúc rồi.
“Hahaha, đây là hoạt hình chắc…?”
Trước khung cảnh bạo lực vô độ ấy, Shinichi cũng chỉ còn biết cười, vì nỗi sợ không còn là đủ nữa. Phía đằng xa, lực lượng tay hiệp sĩ vẫn tiếp tục tấn công, nhất quyết không chấp nhận lùi bước.
“Đừng nhụt chí! Tiến lên!”
“Đây! Thiên Chùy!”
“Hỏa cầu!”
“...Lũ giòi này.”
Bên đối thủ toàn những tên một màu, chỉ biết dùng những chiêu y hệt nhau. Y hứng trọn tất cả, cho chúng được đắc chí, xong giơ tay phải lên, dùng đến thần chú đầu trong xuyên suốt trận chiến.
“Hỡi ánh lửa soi sáng vùng đất tối, xóa sổ hết bọn chúng cho ta! Lam Dương Thịnh Nộ!”
Nóng hơn cả lửa hồng, chói sáng vượt lửa trắng, lam hỏa bỗng chốc từ mặt đất bùng lên. Nó dữ dội đến nỗi Shinichi suýt hóa mù, thiêu rụi toàn chiến trường mà chẳng kiêng dè ai.
“Ông định giết tôi đấy à?” Shinichi thét lớn. Dẫu đứng ở rất xa, da cậu vẫn cứ bị sức nóng đốt cháy, và cậu chỉ còn hiết chờ chết thêm lần hai.
Bỗng nhiên, một tấm màn ánh sáng chợt phủ xuống, ngăn luồng gió khỏi thiêu đốt da thịt cậu.
“Kết giới ư…?” cậu thì thầm tự hỏi.
“Đúng là một lũ ngu,” cô hầu tóc bạc chỉ trích đầy hà khắc, đứng ngay cạnh Shinichi, người còn đang gồng mình vì sợ sệt.
“Ờm, Celestia, phải không?”
“Celes là được rồi, thưa ngài Shinichi.”
“À, được. Cảm ơn đã cứu tôi, Celes.”
Shinichi ngần ngại tỏ lòng thành, đưa một bên tay ra trước mắt. Celes ngờ vực nhìn cậu ta.
“Ngài đang làm cái gì thế hả? Bộ ngài tính sàm sỡ rồi lấy đó tự thỏa mãn ư? Thật kinh tởm.”
“Nghĩ như vậy mới tởm ấy!” Shinichi gào mồm kêu, xong chợt thấy là đang có hiểu lầm.
Nơi này không có tục bắt tay ư? Mà, chắc tại đây đang là dị giới. Với cả, cô ấy cũng không phải con người.
Shinichi rụt bàn tay, khắc ghi thêm lần nữa rằng cái thế giới này khác hoàn toàn thế giới xưa. Và như thế, màn hành hình—gọi đây là “cuộc chiến” thì có hơi vô lí—đã xong, và Quỷ Vương trở về chỗ hai người, trên mặt thấp thoáng chút đắc ý không hơn.
“Celestia, phần còn lại giao hết cho ngươi đấy. Ta về lâu đài đây.”
“Thần rõ, thưa Bệ hạ.”
Celles cúi rạp lưng, rồi tiến về phía chiến trường, vừa đi vừa tránh né những chỗ bị ngọn lửa hóa cho thành bùn lầy.
Shinichi cuối cùng cũng bình tĩnh mà đưa mắt nhìn quanh. Cậu thấy vài cái xác ngổn ngang khắp cánh đồng: Trước tên nhân ngưu kia, hẳn đã có khá nhiều kẻ phải nằm xuống.
“Thì ra đây là một cuộc chiến…”
Giết hoặc bị giết.
Chính hay tà cũng chỉ là hư vô. Kẻ mạnh nhất là kẻ còn sống sót. Luật sinh tồn là biết cách thích nghi. Nhận ra được điều này, Shinichi chẳng còn sợ hay là ghê tởm nữa. Có lẽ bởi hiện thực vẫn chưa chạm đến cậu. Câu chưa thể hiểu nổi chuyện mình đến dị giới, hay tiết mục phô diễn thứ sức mạnh vô đối của Quỷ Vương.
Thế nhưng, năm con người xa lạ đã chết. Chỉ riêng mình điều ấy là cậu quả quyết tin.
Thấy Shinichi đứng đực ra suy nghĩ, Quỷ Vương thở dài đầy chán nản.
“Hừ, gọi đây là “trận chiến” quả là sự xúc phạm tới thanh danh Lam Quỷ Vương. Hết giờ chơi đùa rồi,” y làu bàu lặng lẽ.
“Mới là chơi thôi ư…?”
Nếu tên khổng lồ này giải phóng hết mọi thứ, chắc chắn mặt đất phải xẻ đôi, bầu trời nát tan tành thì mới là tương xứng. Thậm chí còn ngang hàng với tranh Ngày Phán quyết cũng nên.
Đó chính là nguyên do cậu hỏi một lần nữa.
“Trong biết bao nhiêu người, hà cớ gì ông lại phải chọn tôi?”
Cậu không nghĩ được nổi lí do con quái vật khủng khiếp này lại cần một nam sinh nhỏ nhoi, yếu đuối đến như thế, khi sẵn sàng quỳ lạy và van xin cậu ta.
Nhưng Quỷ Vương đơn giản chỉ bỏ ngỏ vấn đề.
“Bữa nay ta mệt rồi. Mai ta sẽ nói thêm.”
Dẫu sức mạnh thừa mứa, tính trách nhiệm của y quả thực quá nghèo nàn.
“Uây, tôi ngỡ ông là vua mà…”
“Câm mồm! Nay ta phải tắm cùng con gái ta, rồi kể chuyện cho nó nghe đã!”
“Khoan, đấy là phạm tội mà!? Rino có bé bỏng gì đâu! (Chắc thế?) Trời ạ, thôi giùm cho tôi đi!”
“Im mồm, im mồm! Lúc nào nó cũng bảo 'sau này sẽ cưới cha’ đấy! Phải, không có việc gì hết!”
“Bao lâu rồi hả trời!?” Trước cái tình phụ tử chẳng tốt đẹp gì đây, Shinichi quên mất cả lễ nghĩa, bắt bẻ thẳng Quỷ Vương mà chẳng buồn nhún nhường.
Quỷ Vương không đáp lời. Thay vào đó, y đặt tay lên vai Shinichi và kích hoạt phép dịch chuyển. Ngay cái thời khắc ấy, đúng lúc chuẩn bị rời chiến trường ngập máu tanh, Shinichi chợt thấy có gì đó không đúng.
Khoan. Hai cái xác đàn ông tự dưng đâu rồi?
Xác của hai tên tử sĩ đầu—cung thủ cùng chiến binh–đã biến mất không một tăm tích. Shinichi tự hỏi liệu họ có tan biến dưới ánh lửa hay không, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều và nhanh chóng quên đi hết.
“Buổi sáng tốt lành, thưa Ngài Shinichi.”
Đa số thằng con trai chỉ ước được gọi dậy bởi một mỹ nữ màu da ngăm, tóc bạc, cùng vòng một nảy nở bận bộ đồ hầu gái, thế nên Shinichi quyết tận hưởng bằng hết cả cái thời khắc này, dù tinh thần rõ ràng đang chẳng đâu vào đâu.
“Thôi thì, đây hẳn cũng không phải là mơ.”
Mặc số mệnh an bài, Shinichi rời khỏi chiếc giường đầy hoành tráng trong phòng cho khách thăm.
“Bữa sáng đã sẵn sàng. Lối này đây, thưa ngài.” Celes nói, bước ra ngoài cùng với Shinichi đang hối hả chạy theo.
Bụng cậu bỗng gầm gừ.
À phải rồi, hình như nguyên ngày qua mình chưa ăn được gì.
Quá mệt mỏi với những chuyện trước đó, vừa mới thấy phòng ở là cậu đã ngủ luôn. Kết quả là, câu vẫn chẳng hay biết sao mình lại bị triệu đến đây.
“Lối này,” Celes nói. Cô dẫn cậu vào phòng, nhưng cậu thấy chỗ này không giống những gì cậu hình dung. Thực tế, nó chỉ ngang kích cỡ một phòng học, dù trần tương đối cao để vị vua cao ba mét còn ra vào thoải mái. Ở trung tâm căn phòng, Quỷ Vương và Rino đã chiếm sẵn ghế giữa của chiếc bàn đá hoa, chờ cho cậu tới dùng bữa.
“Sáng tốt lành, Shinichi,” Rino líu lo nói.
“Chào buổi sáng, Rino.” cậu đáp lại.
“Ăn trước đã. Nói chuyện sau,” Quỷ Vương ra lệnh.
Celes kéo ghế ra, và Shinichi cũng thuận ý mà ngồn vào. Nhưng đến khi Celes bày đĩa lên, cậu lại không tài nào không nhăn mặt cho nổi.
“Cái gì đây?” cậu chất vấn.
Được mạ viền ánh vàng, sự xa xỉ của chiếc đĩa là không cần bàn cãi, khiến cho 'cái thứ' tím lịm càng thêm nổi bật hơn.
“Thịt Parbegut.” Celes trả lời.
“Lại được không?”
“Như tôi nói, là món Parbegut nướng ạ.”
“.....”
Celes bỏ thời gian kéo dài câu nói cũ, thế nhưng Shinichi vẫn chẳng biết thế nào, ngồi nghệt mặt như một thằng ngẩn ngơ.
Cho tới thời điểm này, Shinichi vẫn giao tiếp được bình thường với Quỷ Vương hoặc bất cứ ai, nhưng thực tế mà nói, cậu đang không dùng đến tiếng Nhật. Nhờ vào một thần chú luân phiên thông dịch hai ngôn ngữ với nhau, Shinichi mới chuyện trò tự nhiên được như này. Thần chú ấy hẳn đã được thi triển từ lúc cậu đến đây.
Ví dụ như, vừa rồi, lúc Celes nói “nướng,” cô thực ra đang phát âm là “bibinana”. Thần chú nọ bắt lấy từ 'bibinana,” dịch thành “một đĩa thịt nướng,” và giản lược còn “nướng”, giống như chị Goo*le nhà ta vậy. Và tất cả đều diễn biến trong đầu Shinichi, vậy nên cậu mới biết chính xác được những gì họ nói.
Dẫu thần chú hiệu quả đến bất ngờ, nhưng nó không nhất thiết phải dung nạp từ mới vào não bộ cậu ta. Vậy nên nếu một từ không có từ tiếng Nhật tương đương, nó vẫn sẽ được duy trì nguyên dạng. Nói cách khác, thần chú không có từ thay thế cho “parbegut,” một giống loài bí ẩn mà Trái đất nhất định chưa từng gặp bao giờ.
“Sao thế? Ngươi không định ăn à?”
Ném cho Shinichi một ánh nhìn kì quái, Quỷ Vương ngấu nghiến nhai miếng thịt kề bên mồm.
Mà, miếng thịt chắc không độc hại gì cam—chí ít Shinichi muốn tin là như thế. Có điều, chẳng phải hành tây độc với chó nhưng lại lành với người đấy sao? Không có gì đảm bảo cậu sẽ được an toàn. Bất chấp những điều ấy, nếu cậu từ chối ăn, thất lễ sẽ là điều khó lòng tránh khỏi.
Với cả, Shinichi sắp chết đói đến nơi.
Cậu gom hết chút can đảm cuối cùng, gắp miếng parbegut lên, nhắm mắt vào mà cắn ngập hàm răng.
“...Vị...ghê quá.”
Nhai lại đến mười lần, nhưng ngoài câu đấy ra, cậu chẳng biết diễn tả như thế nào cho đúng. “Thật luôn, cái quái quỷ gì đấy? Kinh muốn chết đi được!”
Cậu không thể kiềm chế, dẫu thừa hiểu không nên quá khắt khe khi chủ nhà đã mời. Thứ thịt bí ẩn đây thực gớm guốc quá đỗi, đến độ cơn đói ăn—gia vị tuyệt với nhất thế giới—cũng chẳng cứu cái vị của nó nổi.
Từng thớ thịt dính quặt vào nhau, còn nước thịt bốc mùi tanh của cá. Mô mỡ không đắng hay ngọt như thường thấy, và đích xác thì chẳng có vị gì. Sự kinh tởm của nó khiến cho cậu nghi ngờ toàn bộ nhân sinh quan. Cậu thà phải ăn giấy còn hơn là thứ này. Dám nuốt lấy thay vì nôn ngược ra, ai đó nên cho cậu một tràng ngợi khen và công nhận đi chứ nhỉ?
“Nguyên liệu phải tồn tại vấn đề, nếu nướng lên mà vị khiếp đến thế. Kiểu như, nướng là cách nấu dễ nhất rồi… Hay vị giác của tôi có gì quái đản quá?”
Cậu tỉnh ngộ tức thì. Đây có thể là đặc sản thế giới này cũng nên. Vòm miệng họ hẳn phải có cấu tạo rất khác so với cậu.
Thấy mình vừa lỡ lời, cậu ngậm ngùi nhận lỗi và lấm lét nhìn Quỷ Vương. Y lắc đầu não nề.
“Ngươi không sai gì cả. Đấy là một lí do khiến ta triệu hồi ngươi.”
“Hả?” Shinichi kinh ngạc đáp.
“Parbegut không phải ngoại lệ gì. Ngay đối với chúng em, thức ăn từ quỷ giới đều, ừm... không được ngon lắm,.”
Ngần ngừ mất một hồi, Rino cũng lên tiếng giải thích. Nụ cười đã không còn, thay vào đó là nỗi cay đắng khác hẳn với mọi khi.
“Ta không biết tại sao. Ta chỉ biết món nào nơi quỷ giới cũng đều dở tệ.” Quỷ Vương nói.
“Được rồi, phiền các vị giải thích mọi chuyện lại cho tôi–bắt đầu từ ‘quỷ giới’ được chứ?”
Rõ ràng, thế giới bóng tối này–quỷ giới–bứt buộc phải tồn tại, bởi nó có một vị Quỷ Vương, nhưng cậu không muốn phải hiểu lầm gì nữa.
“Vậy thì, cho phép tôi bắt đầu.”
Từ phía sau, Celes đề nghị thế.
“Những sinh vật có tri giác, mang ma lực bẩm sinh như chúng tôi được gọi là loài quỷ, còn nơi quỷ trú ngụ có tên là quỷ giới.”
“Ờ hớ…”
“Không như mặt trời đỏ bên 'nhân giới,' mặt trời xanh tại quỷ giới chiếu sáng toàn thời gian. Đêm tối ở đây không tồn tại,” cô tiếp lời.
“Mặt trời xanh cơ à? Chắc cũng đáng chiêm ngưỡng lắm đây.”
Dẫu tương đối hứng thú, cậu cũng chợt nhận ra nó không hẳn là quá an toàn. Rất có thể cậu sẽ chết tức thì bởi khí độc cũng nên.
“Nói chung là, như lời của Tiểu thư, thức ăn hiện có tại quỷ giới đều nhạt nhẽo như vậy,” Celes tiếp lời, đưa họ về với chủ đề chính.
“Dù phần lớn đều không mấy quan tâm và vẫn ăn như thường…”
Tầm quan trọng của hương vị đồ ăn, chính cô đã ra sức truyền bá, nhưng không một ai nghe theo cả. Nhớ lại cái hồi ấy, khuôn mặt cô bé chợt đượm buồn.
“Có phải do môi trường đã làm mất nụ vị giác của quỷ không?” Shinichi hỏi.
Số lượng nụ vị giác—các thụ thể tiếp nhận hương vị nằm trên lưỡi—thường có sự khác nhau giữa các loài. Ví dụ như, thú ăn cỏ có nhiều nụ vị giác để tránh độc từ thức ăn, trong khi thú ăn thịt có rất ít vì chỉ ăn chiến lợi phẩm săn được. Cũng có một số loài, chẳng hạn như loài rắn, không có nụ vị giác nào hết.
“Có khi,” cậu suy đoán, “đổi lại việc đánh mất nụ vị giác, thì dạ dày các vị đã tiến hóa để bền chắc như thép và kháng độc được cũng nên.”
“Tôi không rõ. Nhưng tôi tin rằng nếu kháng được độc thì vị giác cũng giảm theo.”
Nghe thấy giả thuyết ấy, Celes bèn nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Dù thế nào đi nữa, hương vị cũng không phải mối lo của phần lớn loài quỷ. Mặt khác, còn có giới thiểu số, như Quỷ Vương và con gái của y, nhận thức được hương vị nhưng phải chịu đựng suốt tới giờ… hoặc đại loại là thế.
“Mẹ em thích đi ngao du lắm. Nơi đâu bà ấy cũng đến rồi. Cách đây ít lâu, bà ấy có đến nhân giới nữa.”
“Cô ấy ra đi để 'tìm kẻ mạnh hơn mình.' Cơ mà, đáng tiếc thay, chẳng có con người nào thỏa mãn được cô ấy.” Quỷ Vương suồng sã đế vào.
“Bộ mấy người là hội võ thuật chắc?” Shinichi lạnh nhạt vặc lại. Làm sao mà Quỷ Vương cùng bà vơ không kém phần hiếu chiến lại nuôi dạy được một cô con gái ngoan ngoãn và thành thực nhường này, bí ẩn ấy giờ càng khó giải hơn.
“Khi mẹ quay trở về, bà ấy mang cho em một món ăn nhân giới, có tên là bánh mì.”
Bà ấy đem thức ăn con người còn thừa cho con gái sau khi trở về nhà. Hàm ý món quà ấy chắc chẳng có gì hơn. Suy cho cùng, mẹ cô bé nhìn chung không hứng thú với hương vị đồ ăn, và cũng không cảm thấy thực phẩm của loài người có giá trị gì nhiều. Vậy nhưng, khi đưa lên miệng thử, niềm vui con gái bà mới dạt dào làm sao.
“Ngon không tưởng luôn ấy…”
Nụ cười của Rino như tan chảy trên khuôn mặt cô bé.
Về sau, Shinichi mới biết rằng loại bánh mì khi ấy giống với bánh quy hơn—đều được ướp nhiều muối và sấy khô để tránh bị hư hại. Sinh ra ở Nhật Bản đầu thiên niên kỉ hai, với biết bao món quà vặt khó cưỡng, phải vất vả lắm Shinichi mới nuốt nổi thứ này, bảo do quá khó ăn, quá mặn và quá tởm. Thật ra, nếu buộc phải đánh giá trên thang điểm một trăm, thì năm điểm là lựa chọn của cậu. Nhưng so với đồ ăn quỷ giới, vốn phải âm tới một ngàn điểm, thì đây hẳn như ngưỡng cửa tới thiên đường, nếu áp vào vị giác non nớt và nhạy cảm của Rino.
“Kể từ đấy, em không sao chịu nổi đồ ăn bọn em nữa…” Rino thú thực với giọng đượm buồn.
“Và ta thì không nỡ nhìn con bé ngày ngày héo mòn đi, nên ta quyết định tới nhân giới tìm của ngon vật lạ!” Quỷ Vương hùng hồn khoe.
“Vì vậy thôi mà xâm lược cả nhân giới…,” Shinichi đáp lời.
Dẫu mệt mỏi với tấm lòng đáng lo Quỷ Vương dành tặng cho con gái, cậu cũng đôi phần thấy cảm thông, khi nhớ lại gương mặt u sầu của Rino, cùng với thứ đồ ăn tàn phá cả tâm hồn. Lấy thịt Parbegut phục vụ đấng cai trị tối cao, cùng cô con gái y trân quý, đây hẳn là món ăn chất lượng nhất thế giới này. Nhưng dù vậy đi nữa, bụng cậu vẫn chộn rộn không thôi. Nếu xâm chiếm nhân giới, mình lí do đây thôi cũng thực là quá đủ. Trên thực tế, trong lịch sử loài người, trà đen còn là cớ để khai mào chiến tranh, vậy nên Shinichi không có quyền gì chỉ trích hết.
Đúng lúc Shinichi sắp sửa vỡ vạc ra, Quỷ Vương lại tiếp tục phát biểu.
“Đừng có hiểu lầm ta,” y cảnh cáo. “Phải, ta có tới nhân giới và dựng một lâu đài, nhưng không hà cớ gì ta phải giết người dân nhằm chiếm đoạt thực phẩm hết.”
“Ơ, thật hả?” Shinichi ngạc nhiên.
“Dạ vâng, em có nói là không thích cha làm những việc tàn nhẫn rồi” Rino cười hạnh phúc.
“Cứ tận diệt bọn chúng có phải dễ hơn không…” Quỷ Vương lầm bầm bất mãn.
“Cha!”
Quỷ Vương vờ ho hòng lấp liếm, rồi tiếp tục câu chuyện.
“Nói chung là, bởi con gái của ta đã nhân từ với chúng, nên ta chọn rặng núi hoang vu đây lảm cứ điểm tạm thời.”
“Ra thế,” Shinichi nói, (tạm thời) quyết định tin vào lời Quỷ Vương.
Cậu hồi tưởng lại trận chiến hôm đó. Họ giao chiến trên một thung lũng hẹp với núi non vây quanh. Đúng thực cái nơi đấy không phù hợp để gieo trồng hoặc chăn nuôi, thậm chí ngay đi lại cũng chẳng hề dễ dàng. Không phải bỗng nhiên mà nó bị hoang hóa, ví có phát triển lên thì lợi nhuận cũng chẳng có đồng nào.
“Đến thế rồi, mà chúng dám dẫn quân khi chưa hề tuyên chiến, dù bọn ta còn chưa làm cái gì!” Quỷ Vương gầm lên đầy tức tối.
“À, ừm, họ nghĩ vậy cũng đâu có gì sai…” Shinichi ra vẻ đồng cảm với nhân loại.
Dẫu đất đai hoang vu và chẳng được tác dụng gì, con người cũng đã phải đối mặt với quái vật từ nơi nào không hay, lảng vảng như một toán ngay sát biên giới mình. Nơi đây có khi còn thuộc lãnh thổ họ không chừng. Chưa kể việc xâm lấn đã rõ như ban ngày, khiến con người phải đứng ra phòng trừ hậu họa nữa. Thành thực thì, quyết định kia không phải là quá tồi.
Thế nhưng, có chuyện họ đã không lường tới: đối thủ họ chính là Quỷ Vương đầy quyền năng. Không đời nào họ lại chống được nổi. (Ngay từ đầu, y đã chẳng muốn phải bức hại ai.) Họ đáng lẽ phải thăm dò trước tiên, bằng cách cử trinh sát tới mới đúng.
“Chúng mới chỉ dẫn tới sáu ngàn quân, nhưng đã kịp giết hàng loạt cận thần, những kẻ theo chân ta đi tìm mỹ vị nơi nhân giới.”
“.....”
“Đương nhiên, ta đã giận lôi đình, và tức thì giết một nửa bọn chúng, buộc lũ kia phải cắm đầu rút chạy.”
“...Ừ thì, tôi cũng hiểu sao ông lại làm thế,” Shinichi đáp lại.
Giết hại một ai đó cũng đồng nghĩa rằng đối phương sẽ tìm cách giết lại. Không cần biết ở dị giới hay không. Luật lệ là như thế. Một luật lệ muôn đời.
Thấy Shinichi bỗng có vẻ đau buồn, Rino liền luống cuống làm rõ mọi chuyện hơn.
“Xin anh đừng buồn quá, Shinichi. Không có ai chết cả.”
“Hả? Nhưng Quỷ Vương mới nói là đã giết một nửa…” Shinichi nom lấn cấn thấy rõ, nhưng giờ không phải lúc cho cậu ngẫm nghĩ thêm.
Cánh cửa phòng ăn bỗng bất ngờ bật mở.
“Thưa Bệ hạ đại nhân, có chuyện lớn rồi bò!” một giọng nói vang lên.
“Cái—?”
Nhìn ra kẻ diện kiến, Shinichi phải dụi mắt liên hồi, không sao tin được nổi cảnh tượng đang xảy ra: Một thân hình rắn rỏi đội một chiếc đầu bò, hệt như kẻ ngã xuống trong trận chiến ngày hôm qua.
“Kalbi, xem chừng ngươi khỏe lại rồi đấy nhỉ.” Quỷ Vương nói.
“Vâng, nhờ Celes cả bò.” hắn đáp.
Thấy Quỷ Vương vội giở giọng quan tâm, cùng bắp thịt căng tròn tên tay tên quái thú, Shinichi càng đinh ninh đây không chỉ là sự trùng hợp.
“Đùa sao…?”
Cậu không nói về khiếu khôi hài của ai, phía đằng sau cái tên của một món thịt nướng. Cậu đang nói cái cách Kalbi đã lìa đầu, đã chết rất hiển nhiên, nhưng lại vẫn đang đứng ở ngay tại chỗ natf, có nghĩa—
“Nhưng quan trọng hơn, thưa Bệ hạ, chúng trở lại rồi bò!”
“...Tất nhiên,” Quỷ Vương nói, ngán muốn chết đến nơi trước diễn biến hoàn toàn như dự kiến. Đứng dậy khỏi ghế ngồi, y đặt tay lên vai Shinichi lần nữa.
“Lên đường thôi,” y ra lệnh.
“.....”
Shinichi không đáp lời. Cậu chỉ liên tục nghĩ về ác mộng ngoài kia, thứ đang chờ đón họ ở nơi họ sắp tới.
“Tên Quỷ Vương kia rồi!” tay hiệp sĩ liền tức tốc gầm lên, tay giương kiếm trước mặt. Chiến binh, cung thủ, nữ tu cùng pháp sư cũng đồng loạt hưởng ứng, phô bày vũ khí ra.
Cứ như thể họ vừa về quá khứ. Mới hôm rồi, họ bị giết cho không còn toàn thây—nhưng giờ, họ đứng đó, cùng xuất hiện theo cách không khác gì.
“Làm sao…?” Shinichi giật mình, nhưng nhanh chóng thấu hiểu được tình thế. Đồng thời, cơn ớn lạnh thân quen cũng bao trùm lấy cậu.
Có điều, lần này không phải vì cậu e sợ Quỷ Vương.
“Ai ngờ thế giới này lại có phép phục sinh…” cậu lẩm nhẩm.
Đưa người chết trở về với sự sống.
Tại Địa cầu, nơi sinh tử không ai chạm được tới, đấy rõ ràng là chuyện bất khả thi. Nhưng như một phép màu, ma pháp lại hiện hữu ở thế giới này đây, như trong một tựa game vậy. Nhưng nếu chết còn có thể sống lại, thì chuyện gì mới khiến họ vất vả được chứ? Lí thuyết cậu đã hiểu, nhưng thực tiễn phát sinh thì xử lí chưa tới. Từ đằng xa, hiệp sĩ cùng tổ đội của mình tiếp tục tấn công vào Quỷ Vương.
“Hôm nay sẽ là ngày chúng ta lấy đầu ngươi! Phong Gươm—!”
“Địa Thực.” Không để hiệp sĩ nói hết câu, Quỷ Vương phủ đầu bằng một thần chú đầy uy lực.
Một rừng nanh đá bỗng trồi lên, xiên thủng nhóm hiệp sĩ và lập tức tận diệt họ
“Chết hết đi,” miệng càu nhàu, Quỷ Vương tìm đến chỗ của một tên chằn tinh, bị chính tay nhóm hiệp sĩ kia giết hại.
“Thức tỉnh khỏi giấc ngủ vĩnh hằng. Phục sinh,” niệm xong câu thần chú, một ánh sáng bí ẩn bỗng bọc lấy tên kia. Ngay tức thì, những vết chém trên da cũng bắt đầu tan biến, tim hắn đập trở lại, và ánh sáng trở về với đôi mắt của y.
“Ưưư… Bệ hạ? Không thể nào, thần lại phiền Bệ hạ nữa rồi sao? Không thể chấp nhận ỉn,” hắn đáp.
“Không việc gì. Quan trọng hơn, mau tập hợp những kẻ không bị thương và đưa những tử sĩ trở về lại lâu đài. Celestia sẵn sàng phục sinh lại rồi đấy,” Quỷ Vương bảo hắn ta.
"Đã rõ ỉn!" tên chằn tinh phóng thẳng về lâu đài, chân vẫn còn chưa vững. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ sống dậy từ cách đây ít lâu.
“Ông gian xảo thật đấy, dám đưa cả kẻ chết về cõi đời,” Shinichi nói, vẫn chưa khỏi bất ngờ. Cảnh tượng này có nguy cơ nghịch đảo mọi thứ, về bản chất thế giới mà cậu đang cư ngụ.
Nhưng không hiểu tại sao, ngay lúc nghe thấy thế, mặt Quỷ Vương bỗng chợt tối sầm lại.
“Nếu có ai gian xảo, thì đấy phải là chúng! Nhìn đi!" y nói, chỉ tay vào đám nanh đá phía xa. Y ám chỉ thứ ánh sáng kì bí, bọc lấy những thi hài và đưa chúng khỏi nơi đây.
"Xác chúng biến mất rồi... Chúng mới dịch chuyển ư!?" Shinichi hỏi.
“Ta không biết chúng dùng mánh khóe nào. Ta đã cố ngăn chúng bằng cách thiêu thành tro, như cái hôm vừa rồi. Vậy mà chúng vẫn tới! Đừng hòng ta bỏ qua chuyện này!”
Từ phản ứng Quỷ Vương, Shinichi thử phỏng đoán.
"Vậy thường thì, không thể nào hồi sinh nếu không còn xác ư?" cậu hỏi.
“Phải! Hiệu quả phép Phục sinh tăng theo độ nguyên vẹn thi thể, nên nếu chỉ còn nửa cái đầu hoặc ít hơn, nó sẽ không phát huy được hiệu quả.” Quỷ Vương trả lời lại.
Tới tận trước lúc đấy, Shinichi vẫn còn tin chuyện gì nơi Quỷ Giới cũng đều là có thể, nhưng hóa ra, phép thuật họ cũng tồn tại giới hạn.
“Cũng chính vì lẽ đấy, ta mới phải để yên cho thi hài đám binh lính con người được nguyên vẹn! Phải, đáng ra ta định giết sạch chúng. Nhưng ta đủ thấu đáo mà tha cho bọn kia, cho kẻ chết một cơ hội được sống, thế mà…! ” Quỷ Vương cay đắng trầm tư.
"Hiểu rồi. Vậy nên Rino mới nói không ai chết,” Shinichi bình luận.
Nói cách khác, tất cả đều có thể sống lại. Vì không ai chết cả, nên nhìn chung thương vong không phải vấn đề lớn. Dĩ nhiên, hiệp sĩ cùng tổ đội của mình—hay rộng hơn, người dân toàn nhân giới—đều có thể hồi sinh. Khác biệt là ở chỗ, họ biết cách hồi sinh cả những kẻ vong mạng đâu không hay. Đây là một chuyện lớn, bởi, Quỷ Vương, thực thể được coi là mạnh mẽ nhất thế giới, cũng không rõ bọn họ làm vậy bằng cách nào.
Thế nghĩa là có ai mạnh hơn y nữa sao?
Nếu đúng là như thế, thì kẻ này đủ tiềm lực để lật đổ Quỷ Vương. Nhưng chuyện đó hiện vẫn chưa xảy tới.
Xem nào… Không biết chúng sẽ hồi sinh ở đâu đây. Chắc là nhà thờ hoặc đại loại kiểu đấy… Khi chơi game, hồi sinh là cơ chế phải có, nên mình cũng chưa nghĩ nhiều bao giờ.
Thoạt nhìn thì, nơi này như một game giả tưởng, nhưng thực tế đây không chỉ là tín hiệu điện tử không hơn. Đây là thế giới thực với những sinh vật sống, hiện hữu tận xương thịt. Và tại quỷ giới này cũng có luật lệ và thể chế riêng, dù có phần khác biệt với kiến thức và lẽ thường ở Trái Đất. Nên cho dù nghĩ đâu đi chăng nữa, Shinichi cũng không lí giải nổi. Bởi đơn giản, cậu vẫn chưa có đủ thông tin.
“Giờ thì, Shinichi. Là kẻ triệu hồi ngươi, ta sẽ ban cho ngươi sứ mệnh,”Quỷ Vương nói bằng giọng đầy hào hùng, rất xứng với tước vị của y.
“Làm gì đó với lũ người suốt ngày sống dậy đi!" y mạnh bạo tuyên bố, khác hẳn với bản chất van nài trong mệnh lệnh thảm hại kia.
Shinichi cãi lí đầy ngán ngẩm. “Làm gì đó ư? Tôi nhỏ nhoi và yếu ớt như này đấy! Ý tôi là, ngay đến ma pháp thôi tôi cũng chẳng dùng nổi.”
“Ta đâu cần đến sức mạnh nhà ngươi! Thứ ta cần là trí khôn của ngươi đấy chứ!” Quỷ Vương gào oang oang.
“Hừm…”
Vừa nghĩ, Shinichi vừa lấy tay xoa cằm.
"Sao? Ngươi không định từ chối ta đâu đấy, nhỉ? Bọn ta tốn quá nhiều thời gian để niệm chú triệu hiền nhân tới rồi. Nghe ta đi. Chí ít ngươi cũng phải đủ sức giúp được bọn ta chứ.” Quỷ Vương tuyệt vọng cầu xin.
“Nghe hay đấy, nhưng có thật thần chú không vấn đề gì không?” Shinichi hỏi.
Cậu không nghi ngờ gì về sức mạnh ma pháp của Quỷ Vương, nhưng nếu cần ai đó có trí tuệ siêu phàm, Shinichi quả quyết rằng khối người sẽ phù hợp hơn là cậu ta...
“Không, không vấn đề gì cả. Ngươi không hề sợ hãi mà nói chuyện ngang hàng với ta. Vậy quá đủ để làm rõ rồi. Dĩ nhiên, tên sâu bọ lúc đầu cũng rất là thông thái, có điều hắn không đủ cam đảm. Nhưng ngươi không hèn nhát như thế. Và khác với hắn ta, ngươi cũng không phải dễ chết gì,” y giở giọng trấn an.
"Được rồi, vậy nên người đó mới là tôi chứ gì."
Vô số người có thể thông minh và uyên bác hơn Shinichi, nhưng hiếm ai lại điên khùng đến nỗi chuyện trò cùng Quỷ Vương toàn năng mà không hề e sợ mình lỡ lời.
Chắc đây là cơ hội có một trên đời nhỉ.
May mắn hay không may, tất cả đều do cậu quyết định.
“Được rồi, trước khi tôi trả lời, tôi có một chuyện cần phải nói: Người đầu tiên có bị gì không vậy?” Shinichi hỏi.
“Con gái ta bỗng dưng nức nở, rồi luôn mồm van nài ta hồi sinh, nên ta cũng đành trả hắn về thế giới của mình,” Quỷ Vương nói.
“Vậy nghĩa là có cách để tôi về Trái đất. Thế nếu tôi nói không thì sao?”
“Con gái ta giờ không có ở đây… Chắc ngươi hiểu rồi đấy, nhỉ?” Quỷ Vương nhìn sát rạt cậu ta, miệng mỉm cười nham hiểm.
Rino có thể là tuân chỉ đạo đức của Quỷ Vương, nhưng từ sâu trong lòng, y vẫn cứ tàn nhẫn, quyền năng, và vị kỷ đến không ai bằng.
“Vậy còn gì để lựa chọn nữa đâu…” Shinichi ôm đầu thở dài.
Nhưng cuối cùng, cậu đã biết tại sao mình được chọn trong bảy tỉ con người tồn tại trên Trái đất. Cậu tương đối thông minh, gan góc đến thái quá, không chịu khuất phục trước uy quyền tuyệt đối, và—
Lên kế hoạch toàn lực nhằm đả bại lũ con người không thể bị tàn phá, mà đến cả Quỷ Vương cũng còn phải nản lòng, nghe chừng… cũng khá… vui.
Một nụ cười nham hiểm không kém gì Quỷ Vương bỗng hiện diện trên cậu. Một nhân cách xấu xa và bẩn thỉu, không màng đến chuẩn mực xã hội hay đạo lí, lấy niềm vui lúc mưu hèn kế bẩn đả bại được địch thù. Một nhân cách nhạt nhòa, không có đất dụng võ, giữa Nhật Bản bình an và yên ổn tới lạ.
Thật là phí phạm nếu từ bỏ niềm vui chỉ vì sợ hãi trước cái chết. Suy cho cùng, từ việc xã hội hóa mà nhân loại mới tin rằng sinh mạng không nên bị phí phạm.
Tại Nhật Bản trước kia, cậu chỉ lộ bản chất khi đắm mình vào trò chơi điện tử, nhưng ở đây, cậu dùng bản chất đấy như thế nào cũng được. Dù có mất cả đời đi chăng nữa, chưa chắc niềm vui này cũng sẽ trở lại được lần hai.
Shinichi đánh cược cả cuộc đời, cfng cơ hội quay trở lại quê hương, nhưng đây là cái giá mà cậu sẵn sàng trả. Không có nhiều công cụ dám hi sinh mạng sống, và chính nhờ vậy mà Shinichi mới được triệu hồi.
“Đã rõ, thưa Bệ hạ,”
Cuối cùng, Shinichi cũng dùng đến kính ngữ, quỳ gối trước Quỷ Vương và đưa ra lựa chọn.
“Bằng chính đôi tay này, tôi thề sẽ hạ lũ 'anh hùng' khinh thường cái chết kia.”
Ngày hôm ấy, một tên phản đồ đã ra đời: Cố vấn Bẩn thỉu của quân đội Quỷ Vương, kẻ lựa chọn chống lại đồng loại của chính mình.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại