Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 118

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 193

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 421

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 220

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2915

Tập 01 - Chương 65 - Buổi hòa nhạc (1)

*Trans+Edit: Lắc

Sard với đôi mắt mờ đục trông có vẻ hơi chậm chạp, tuy nhiên nụ cười của ông vẫn rất dịu dàng và dễ mến. Ông không đáp lại câu hỏi của Orvarit và Natasha ngay mà kể một câu chuyện theo nhịp độ của riêng mình.

“Vài tháng trước, một số kẻ gác đêm của bọn ta đã thành công nhắm mục tiêu vào một pháp sư đến từ nghị viện, điều này rất hiếm, bởi hầu hết những kẻ đến Aalto trước đây đều chưa bao giờ ở lại đây lâu, chưa kể đến việc cố gắng liên lạc với nhiều pháp sư đang ẩn náu ở Aalto thì lại càng khó. Suy cho cùng, mục đích chung của bọn chúng là tìm ra tàn tích của Đế chế Ma thuật cổ đại ở Dãy núi Hắc ám.”

“Chà…” Orvarit xoa cằm trầm tư. “Có lẽ bọn chúng đang cố gắng khiến các pháp sư ở Aalto này biết và tham gia nghị viện nhằm mục đích phát triển và mở rộng quy mô. Theo những gì ta được biết thì đó là điều mà nghị viện đã làm suốt hơn hai trăm năm qua.” Là một tín đồ sùng đạo, Đại công tước chắc chắn biết nhiều về các pháp sư hơn hầu hết mọi người.

Một số quý tộc ngồi phía sau đang tập trung nghe Sard, Đại công tước và Công chúa nói chuyện. Vẻ mặt của họ trông kỳ quặc như thể đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng tất cả đều quyết định giữ im lặng.

“Ngài nói đúng, Bệ hạ.” Sard chỉnh lại tư thế ngồi của mình một chút rồi nói tiếp. “Không may là kẻ gác đêm đã không bắt sống được hắn, để cho tên pháp sư đó tự sát.” Sau đó, ông liếc nhìn thánh hiệp sĩ cao lớn mạnh mẽ đang đứng bên cạnh mình, để hiệp sĩ tiếp tục phần giải thích còn lại.

Chỉ có hiệp sĩ của giáo hội mới có thể được gọi là thánh hiệp sĩ.

Khuôn mặt của vị hiệp sĩ bị mặt nạ bảo vệ che khuất hoàn toàn, từ bên trong giọng nói trầm đục của anh ta vang lên. “Chúng tôi cho rằng tên pháp sư tự xưng là ‘Giáo Sư’ kia đến đây vì lý do tương tự, và có lẽ cũng là để điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với tên pháp sư đã chết.”

Ngồi tựa lưng vào ghế, Natasha trông khá thoải mái. Lúc này cô đang nhìn về một hướng khác với nụ cười ẩn ý trên môi. “Có vẻ như ngài biết rất nhiều về những gì các pháp sư đang làm ở Aalto, phải không?”

Cô không phải là đang tỏ ra thiếu tôn trọng, thực ra chính Sard đã công nhận sự lễ độ của cô, chưa kể giáo viên của cô còn là chỉ huy trưởng của tổ chức Sword Brothers phục vụ giáo hội. Tuy nhiên, ngoại trừ những lúc cầu nguyện trước Thần Chân Lý, còn lại Natasha luôn tỏ ra khá tùy tiện trong hầu hết mọi việc.

“Thưa Điện hạ, giáo hội đã theo dấu chúng nhiều năm rồi, và đám pháp sư thì chưa bao giờ giấu mình được hoàn toàn trước mặt giáo hội cả.” Hiệp sĩ cúi đầu. “Vì thế nên kẻ được gọi là ‘Giáo Sư’ kia cũng vậy. Một số manh mối đã chỉ ra rằng hắn đi theo hệ thống ma thuật đương đại, và đó là lý do tại sao chúng tôi suy đoán rằng Giáo Sư đến từ nghị viện. Có vẻ như hắn không thực sự tin tưởng các pháp sư ở Aalto. Hắn rất cẩn thận nên mặc dù chúng tôi có hai người theo dõi nhưng những gì chúng tôi khai thác được về Giáo Sư vẫn tương đối hạn chế. Giáo hội đã quyết định sẽ cẩn trọng hơn.”

Trong hàng trăm năm qua ở Aalto, việc một số pháp sư phản bội đức tin của mình và chuyển sang làm việc cho giáo hội không phải là điều gì mới mẻ. Vì biết rằng các nhóm pháp sư ở Aalto quá nhỏ để có thể gây ra cho họ nhiều rắc rối, nên thay vì tiêu diệt toàn bộ cùng một lúc, giáo hội quyết định cứ để yên cho họ ở lại Aalto để chơi một ván cờ lâu dài với Ma pháp Nghị viện.

“Chà… vào thời điểm này, theo ta thấy thì tên Giáo Sư bí ẩn kia vẫn chưa phải là vấn đề gì to tát. Ngân Giác mới là điều khiến ta lo lắng. Không biết bọn chúng đang tính giở trò gì ở Aalto.” Orvarit tay chống cằm nói.

“Như ngài mong muốn, thưa Bệ hạ,” Hiệp sĩ nhẹ cúi đầu. “chúng tôi sẽ để những kẻ gác đêm sơ cấp lần theo dấu vết của Giáo Sư, còn lực lượng chính của giáo hội sẽ tiếp tục điều tra đám tà giáo.”

“Vẫn chưa tìm thấy Rosan Aaron sao?” Ngón tay nhẹ xoắn lọn tóc dài màu tím, Natasha hỏi.

“Chưa ạ. Chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức.” Thánh hiệp sĩ trả lời.

Dàn nhạc đã sẵn sàng.

Lúc này, một người đàn ông trẻ có mái tóc màu tím bước vào ban công nhà hát. Đặc điểm khuôn mặt của anh ta có chút giống với Natasha, nhưng cao hơn cô. Bộ Âu phục anh ta mặc trên người có gắn phù hiệu gia tộc Violet.

Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười gật đầu với các quý tộc ở ban công. Sau đó, anh ta bước về phía hàng ghế đầu tiên ở phía trước, chào Đại công tước và Thánh Hồng y một cách kính trọng theo tác phong hiệp sĩ.

“Anh họ thân mến à, anh đến muộn.” Natasha vẫy tay với anh ta.

Chàng trai trẻ này là cháu trai của Đại công tước, chỉ huy trưởng đội cảnh vệ thành phố Aalto, Bá tước Verdi.

“Anh xin lỗi.” Anh ngồi xuống tương đối gần Natasha. “Vừa có chút tin tức về Ngân Giác, nhưng hóa ra lại khá vô dụng… Lucien Evans… người soạn Định mệnh? Anh chưa bao giờ nghe đến cái tên này trước đây.”

Bá tước Verdi cũng khá nổi tiếng trong lĩnh vực âm nhạc.

“Thật thú vị… Ta cũng không biết cái tên này.” Đại công tước nói. Nghe nhận xét của Verdi, cả Orvarit và Sard đều cầm danh sách lên.

“Tên của bản giao hưởng là ‘Định mệnh’. Ta cá Lucien này là một nhà soạn nhạc khá dũng cảm và sáng tạo đây.” Sard hiền từ đáp lại. “Giữa hai xu hướng âm nhạc, ta không thực sự ưu tiên cái nào hơn cái nào cả.”

Natasha nhoẻn cười. “Ta tình cờ biết được đôi điều về người tên Lucien này. Hôm qua, Nam tước Othello đến gặp ta xin phép thay thế bản nhạc thứ ba trong danh sách bằng một bản giao hưởng mới. Và nó là từ học sinh mới của Victor, Lucien Evans, người mới bắt đầu học nhạc ba tháng trước.”

“Ba tháng trước? Điên rồ thật.” Verdi hơi cau mày. Theo đuổi sự hoàn hảo, Verdi rất nghiêm khắc với bản thân, vì vậy biết rằng có một người thậm chí còn tài năng hơn mình chắc chắn không phải là một điều dễ chịu với anh ta.

“Chà… Thật không may, có vẻ như anh chàng này khá tài năng, thậm chí còn hơn cả anh, mặc dù anh bắt đầu học nhạc hồi tám tuổi và có thể sáng tác khi lên chín. Nhưng nghiêm túc mà nói, đừng lo Verdi. Cậu ta không so được với anh đâu. Hôm nọ em đã gặp anh chàng này, và cậu ta trông giống phụ nữ lắm! Em khá tò mò muốn biết cậu ta có thể làm được những gì đấy.”

“Chà, một số người chỉ đơn giản là thiên tài, điều này có chút không công bằng, nhưng đó là ý Thần.” Sard bình luận.

Điều này khiến Natasha nhớ đến câu chuyện của Sard.

Sard chưa bao giờ là thiên tài. Kể từ ngày đầu tiên vào tu viện Aalto, ông chưa bao giờ có thể cạnh tranh được với những người bạn thông minh cùng lứa. Tuy nhiên, sau cùng Sard mới là người trở thành Thánh Hồng y, dù ông phải bỏ ra hơn một trăm năm.

Vì vậy ông thường nói với những tín đồ rằng: “Tài năng không liên quan gì đến niềm tin vào Thần.”

“Chà, để xem.” Orvarit cười. “Những gì Natasha vừa nói cũng khiến ta cảm thấy tò mò.”

Lúc này, Victor bước lên sân khấu với cây gậy dẫn nhịp trên tay.

Đầu tiên, ông cúi đầu hướng về phía ban công của Đại công tước một cách trang trọng, sau đó cúi chào các quý tộc và các nhạc sĩ khác. Sau cùng, ông xoay người lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay.

Màn biểu diễn bắt đầu. Orvarit nhắm mắt lại và mỉm cười. “Đây là tác phẩm hay nhất trong số các tác phẩm trước đây của Victor. Nó chỉ đơn giản là tuyệt đẹp.”

Mọi người ngừng trò chuyện và đắm mình vào âm nhạc.

Nhìn vào mắt nhau, Lucien, Lott và Felicia ở hậu trường cùng nhau mỉm cười. Họ biết rằng Victor đang có phong độ rất tốt. Bây giờ họ đã trở thành bạn cùng lớp thực sự, nếu chưa muốn nói là bạn bè.

Bản giao hưởng đầu tiên kéo dài khoảng 40 phút và diễn ra rất trôi chảy. Trong lúc giải lao, một số khán giả bày tỏ lo ngại rằng nếu bản giao hưởng đầu tiên đã là tác phẩm hay nhất trong số các tác phẩm trước đó của Victor thì những tác phẩm còn lại có thể sẽ không hay được như vậy nữa.

Nhưng Victor đã chứng minh rằng họ sai. Bản giao hưởng thứ hai thậm chí còn hay hơn. Nó vui vẻ, sáng chói và tràn đầy sức sống, như làn gió mát mùa hè, như cánh đồng mùa thu. Khi kết thúc, Orvarit vỗ tay rất lâu một cách hài lòng.

“Victor chưa bao giờ ngừng tiến bộ. Cậu ta thật tuyệt vời.” Đại công tước nhận xét.

“Đúng vậy. Nó thật êm dịu và đẹp đẽ.” Verdi lặp lại, mặc dù trong tâm trí của anh, anh không thực sự đánh giá cao thể loại giao hưởng theo phong cách đồng quê này.

“Chà, nó hay thật, nhưng con nghĩ Victor còn có khả năng làm tốt hơn nữa. Con chưa cảm nhận được niềm đam mê của ông ấy trong đó. Vẫn còn có chỗ để cải thiện.” Natasha nói.