Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Vol 05 - Trăng đỏ (325-507) - Chương 330 - Cảm kích

*Trans+Edit: Lắc

Sau hơn một năm không gặp, Arthur trông càng lúc càng tròn, khiến bộ suit nâu vốn rộng thùng thình trên người ông như muốn toạc cả chỉ. Ông đội một chiếc mũ mềm cùng màu trên đầu, trước mặt Lucien để lộ ra phong thái thoải mái, đầy thân thiện.

Ở Vương quốc Holm, bất kể thời tiết nóng hay lạnh, các quý ông khi ra ngoài đều phải mặc trang phục trang trọng, hoặc là suit hai hàng khuy, hoặc là trang phục đi săn, chỉ khác biệt về độ dày mỏng. Nếu chỉ nhìn vào đồ họ mặc, sẽ chẳng có cách nào phân biệt được mùa nào với mùa nào.

Nghĩ tới vấn đề này, Lucien thầm cảm khái rằng trang phục của các pháp sư hầu như đều là áo choàng ma thuật với khả năng tự động điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm bất kể có biến thành loại trang phục gì đi chăng nữa. Còn cánh đàn ông, những người chưa đạt đến cấp bậc hiệp sĩ chính thức, ở các quốc gia phương nam như Đế quốc Gusta hay Vương quốc Brianne mà cũng ăn mặc thế này thì sẽ ra sao? Chẳng phải sẽ sốc nhiệt mà ngất xỉu hết vào mùa hè luôn ư?

“Mừng cậu trở về, Evans.” Khuôn mặt múp míp của Arthur hiện lên một nụ cười niềm nở.

Kể từ sau vụ hợp tác thành lập Công ty Thu hoạch và Khoáng vật Holm, mối quan hệ giữa Lucien và Arthur đã trở nên thân thiết hơn nhiều.

“Arthur, không ngờ ông lại là người đầu tiên đến thăm tôi đấy. Tôi còn chưa báo với những người bạn khác mà ông đã biết rồi.” Lucien vừa cười vừa cởi mũ đưa cho Leo.

“Đừng cởi mũ vội, Evans. Vương tử Điện hạ mời cậu tới dự một bữa tiệc riêng đấy. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Haha, trong năm qua, một vài mẫu Jinkela được quảng bá tốt lắm, doanh thu và lợi nhuận đều rất cao!” Arthur phấn khích xoa xoa hai tay vào nhau.

Lucien dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Tiệc riêng của Điện hạ sao? Để làm gì?”

“Đó là một buổi tụ họp quý tộc do Vương tử Điện hạ tổ chức. Các quý tộc được mời đều là những người có thái độ rất cởi mở với giới pháp sư. Đặc biệt là sau khi chứng kiến sự thành công của Jinkela và dự đoán ra nguồn lợi nhuận khổng lồ theo sau đó, họ đều muốn có được những vụ hợp tác tương tự với các pháp sư. Vậy nên Điện hạ mới muốn mời cậu tới làm quen với bọn họ, Evans ạ. Họ cũng rất tò mò về cậu.” Arthur giải thích vắn tắt.

Sau đó, dường như cho rằng mối quan hệ thân thiết giữa hai người họ là do ràng buộc lợi ích mà thành, chứ Lucien thực chất là một pháp sư chỉ muốn tập trung nghiên cứu, không giỏi giao thiệp, thế nên ông cất công phân tích thêm cho cậu những lợi ích một cách chi tiết: “Evans này, đây là một cơ hội rất tuyệt vời cho cậu mở rộng mạng lưới quan hệ của mình đấy. Rất nhiều người trong số họ là các quý tộc lớn, đã hoạt động lâu dài tại nhiều quận khác nhau ở Rentaro và sở hữu rất nhiều tài nguyên. Mặc dù là pháp sư, lại có một tương lai tươi sáng phía trước nên có thể cậu không quan tâm, nhưng một khi thiết lập được mạng lưới quan hệ rộng cho riêng mình, cậu sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề, đôi khi chỉ cần một lá thư là đủ để xử lý xong xuôi mọi việc. Mà những quý tộc này ít nhiều còn có quan hệ với một số pháp sư cao cấp nữa, bọn họ sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu đấy.”

“Cảm ơn ông đã có lòng nhắc nhở. Giờ chúng ta đi thôi.” Lucien mỉm cười đồng tình.

Trên thực tế, từ khi trở thành học trò của Chúa Tể Bão Táp, Lucien đã không còn cần phải dựa vào các quý tộc để tiếp xúc với các pháp sư cao cấp nữa. Tuy nhiên, Vương tử Patrick là bác của Natasha, ông không những đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong vấn đề Công ty Thu hoạch và Khoáng vật Holm mà còn dùng cổ tức của bản thân trong Liên hiệp Khai thác Mỏ Holm làm phần thưởng cho việc thúc đẩy bảo vệ môi trường. Vì vậy, Lucien cho rằng mình vẫn nên đi để thể hiện sự cảm kích của mình.

Bên cạnh đó, làm quen với các đại quý tộc quả thực sẽ có lợi cho hoạt động của cậu ở Vương quốc Holm. Trong tương lai, cậu sẽ phải dựa vào họ để quảng bá những sản phẩm giả kim của bản thân ra cho công chúng và thúc đẩy tiêu dùng. Chỉ mình cậu thì không có đủ cả thời gian lẫn sức lực để đảm nhiệm toàn bộ việc này.

Hơn nữa, hợp tác với các quý tộc và khiến dân thường có thể làm quen với việc sử dụng ma thuật sẽ giúp nền tảng của Ma pháp Nghị viện ngày càng ổn định hơn, đồng thời dần dần làm suy yếu giáo hội. Là một thành viên của nghị viện, cậu cực kỳ vui lòng được góp phần cống hiến.

……

Tiếng còi tàu vang lên, âm thanh xình xịch của bánh xe sắt va vào đường ray cũng ngày một nhanh hơn. Đoàn tàu hơi nước ma thuật dần dần lao về phía trước, không cách nào ngăn cản.

“Tôi ấy mà, dù đã đi tàu hơi nước vô số lần rồi nhưng lần nào cũng phải kinh ngạc mỗi khi thấy nó chạy. Nó rút ngắn khoảng cách giữa hai thành phố đi rất nhiều, đem lại biết bao nhiêu là tiện lợi. Tàu hơi nước ma thuật ở gần các hầm mỏ còn làm giảm chi phí vận chuyển xuống đến mức khó lòng tưởng tượng. Evans, tôi vẫn không hiểu tại sao nghị viện không chịu hợp tác với chúng tôi để xây thêm mấy tuyến đường sắt nữa. Đã vài năm rồi mà đến giờ vẫn chưa có nổi mười tuyến!” Arthur Doyle nhìn Lucien, có phần cay đắng phàn nàn.

Lucien cười khúc khích nói: “Một ‘tài nguyên’ quan trọng như vậy dĩ nhiên cả nghị viện lẫn Vương thất đều muốn nắm riêng trong tay.” Để xây dựng các tuyến đường sắt ở Holm, điều đương nhiên là cần phải được nhà vua thông qua. Khi đó thì Vương thất sẽ được chia một phần lớn lợi nhuận, từ đó làm tăng đáng kể sức mạnh tài chính của họ.

“Tài nguyên? Phải rồi! Nếu nhìn từ góc độ khác, các tuyến đường sắt và đoàn tàu quả thực là tài nguyên.” Arthur tặc lưỡi. “Đáng tiếc là Bệ hạ đích thân chủ trì chuyện này, nếu không thì Liên hiệp Khai thác Mỏ Holm vẫn còn có hy vọng…” Ông giờ còn phàn nàn luôn cả nhà vua.

Nhưng chẳng mấy chốc Arthur đã trở lại bình thường, sau đó lấy ra một phong bì đưa cho Lucien: “Evans, khoảng một năm trước, vì phải bù lại chi phí xây dựng ban đầu và chưa mở rộng vấn đề quảng bá nên vẫn chưa chia được cổ tức. Nhưng trong tám tháng trở lại đây, sau khi việc quảng bá được thúc đẩy trên toàn vương quốc, doanh thu của Jinkela đã bùng nổ. Chỗ này chính là phần của cậu. Haha, vì cậu là pháp sư, cho nên lãi cổ phần của cậu sẽ được trả theo tháng.”

Lucien cầm lấy phong bì rồi mở ra xem. Bên trong là một cuốn sổ màu đỏ tươi không dày cũng không mỏng, trên đó vừa có ấn ký ma thuật, vừa có ấn ký thần thuật.

“Mười ba nghìn Thale.”

Xét từ việc Jinkela chỉ vừa mới được quảng bá trong một thời gian ngắn, vậy mà mức cổ tức đã hơn một nghìn Thale một tháng nghĩa là khoản lợi nhuận này thực sự rất hời. Nếu có được sự ủng hộ từ cả bốn quốc gia luôn thì việc có thể đạt mức lợi nhuận bình quân mỗi tháng ước tính thu về từ cổ tức lên đến mười nghìn Thale của Lucien sẽ không chỉ là giấc mơ nữa. Tới lúc đó, khi đã trở thành một pháp sư cao cấp, cậu sẽ không phải gặp rắc rối với chi phí phục vụ thí nghiệm và ma dược nữa. Cùng lắm cũng chỉ phải tiết kiệm trước một ít tiền khi muốn mua trang bị tốt, tiến hành thí nghiệm tốn kém hay dùng tới ma dược chất lượng cao mà thôi.

Từ đó có thể thấy, pháp sư cao cấp là thứ được đắp bằng tiền mà ra. Chỉ có những gia tộc giàu cỡ bá tước mới kham nổi chi phí để nuôi một pháp sư cao cấp.

‘Kiến thức đúng là tiền bạc.’ Lucien chân thành cảm khái.

Arthur tự tin nói: “Chờ tới khi việc quảng bá được thúc đẩy ổn định, tôi tin là cậu sẽ nhận được năm đến sáu nghìn Thale mỗi tháng.”

Đang nói dở, ông bỗng nhiên thở dài. “Đáng tiếc, món lợi lớn như vậy đã bị nhiều pháp sư cao cấp thèm thuồng nhìn trúng. Nếu không phải các pháp sư cao cấp của ba quốc gia còn lại cũng đã khám phá ra những chất giả kim mới, sau đó hợp tác với quý tộc để thành lập công ty thì lợi nhuận của chúng ta đã tăng gấp đôi rồi.”

Điều này không nằm ngoài dự tính của Lucien. Nếu tiền không đủ để cho con người ta bộc phát năng lực, thì chắc chắn nhiều tiền, rất rất nhiều tiền sẽ đủ. Chẳng sớm thì muộn, các pháp sư cao cấp cũng sẽ đột phá kế hoạch về chất giả kim của cậu để tạo ra loại “phân bón” mới. Tiền chính là một trong những động lực thúc đẩy sự tiến bộ của loài người.

Thấy Arthur nhìn mình với vẻ hy vọng, Lucien mỉm cười an ủi: “Chúng ta bắt đầu sớm hơn họ, đó chính là lợi thế lớn nhất của chúng ta.” Kế hoạch chất giả kim của những pháp sư đó đã được nghị viện thông qua, thế nên dĩ nhiên giờ có muốn bới lông tìm vết cũng chẳng thể tìm được lỗi gì.

Không thể ngăn được sự phát triển này. Nó có thể thúc đẩy nền công nghiệp mở rộng và giúp những người nông dân có được mùa màng bội thu, đó âu cũng là điều tốt.

……

Rentaro, ga Hexagram.

Poc Beever, người chuyên đánh xe cho Vương tộc Holm, đang hào hứng đi đi lại lại trên sân ga, thi thoảng lại liếc nhìn lên những tòa nhà với đường nét sắc cạnh và bóng láng xung quanh. Chúng mang lại một cảm giác lạnh lẽo và bí ẩn, rất khác với phong cách kiến trúc chung của Rentaro.

Số lượng tàu hơi nước ma thuật tăng lên cũng đồng thời kéo theo ngày càng nhiều sân ga được xây dựng. Bên cạnh đó, cùng với sự xuất hiện của những xưởng giả kim ở khu vực ngoại ô, Ma pháp Nghị viện bắt đầu bước ra khỏi màn sương mù bí ẩn vẫn luôn bao phủ và lộ diện trước phần đông người dân, cố gắng để cho nhiều người tiếp cận được với các sản phẩm giả kim và ma thuật hơn, nhằm từ đó xua đi nỗi sợ hãi với pháp sư trong lòng họ.

Các quý tộc do cũng được hưởng chung lợi ích nên đối với vấn đề này, thái độ của họ không ủng hộ cũng không phản đối. Còn giáo hội bị cô lập thì bất lực chẳng biết làm gì khác, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn.

So với những thường dân có chút sợ hãi pháp sư, Poc khá là khác biệt. Ngay từ khi còn nhỏ, nghe những truyền thuyết về các pháp sư, trong lòng ông đã không còn sự ghen tị và ngưỡng mộ đối với các anh hùng hay mục sư nữa, thay vào đó lại muốn trở thành một pháp sư đầy mạnh mẽ với sức mạnh đáng sợ. Tiếc là đến tận tuổi trung niên rồi mà ông vẫn không bộc lộ được chút tài năng ma thuật nào, chỉ có thể tiếp tục công việc đánh xe của mình.

Trong suốt mười năm làm việc cho Vương tộc, ông ít nhiều cũng đã tiếp xúc với một vài pháp sư, nhưng chưa có ai lại làm cho ông hào hứng, mong đợi được gặp mặt đến vậy.

“…Nhìn vụ yến mạch trên đồng, mẹ chỉ có thể miêu tả là choáng ngợp. Bông lúa mạch nơi nơi đều vàng ươm… Đây là lần đầu tiên sau khi nộp thuế cho lãnh chúa, chúng ta còn dư lại nhiều như vậy… Thứ Jinkela đó có hơi đắt một chút, nhưng mà đáng lắm con ạ. Cuối cùng đám nhóc ở nhà đã không còn phải chịu đói nữa rồi! Con cũng không còn cần phải dùng lương của mình để trợ cấp tiền ăn cho cả nhà nữa rồi!”

Đó là những gì mẹ đã nói với Poc khi bà lên thăm ông từ ngôi làng ở ngoại thành. Niềm vui mừng và hạnh phúc trên gương mặt bà khiến cho ông, đứa con trai của người nông dân ấy, đến giờ vẫn cứ nhớ mãi, bởi vậy trong lòng ông như vỡ òa vì vui sướng. Tất cả những điều này là nhờ có vị pháp sư đáng kính đã phát minh ra Jinkela.

Đối với những người nông dân sống ở tầng đáy xã hội như họ, được ăn no mà không phải lo đói chính là điều xa xỉ nhất. Nếu có thể dành dụm được thêm một ít tiền để mang lại tương lai tốt đẹp hơn cho các con của mình thì đó đã là phước lành lớn lao nhất mà Thần ban cho họ rồi!

‘Đây mới là anh hùng thực sự…’ Poc vừa nhủ thầm vừa chỉnh trang lại quần áo sau khi thấy đoàn tàu dài trông như con quái vật dừng lại trước mặt mình.

Khi cánh cửa toa tàu mở ra, ông thấy ngài Arthur Doyle bước ra cùng với một chàng trai trẻ đẹp trai trong bộ suit đen hai hàng khuy. Chiếc kính độc nhãn trên mắt trái chàng trai mang lại cho cậu thêm vài phần lịch thiệp.

‘Đó là ngài Evans sao? Trẻ quá vậy? À à, pháp sư có những loại ma dược giúp giữ cho họ trẻ lâu.’

Poc vội tiến lên vài bước và chào hỏi: “Hân hạnh được gặp ngài. Tôi là Poc, người đánh xe do Vương tử Điện hạ phái tới. Xin hỏi ngài là ngài Evans phải không ạ?” Dù đã có ngài Doyle bên cạnh, ông vẫn phải xác nhận lại danh tính chàng trai trẻ này cho chính xác.

“Đúng vậy.” Lucien khẽ gật đầu, sau đó ngạc nhiên khi thấy Poc bỗng dưng quỳ xuống rồi hôn lên vạt áo cậu, tư thế giống như đang cầu nguyện trong giáo đường.

“Tạ ơn ngài đã mang đến hy vọng cho những người nông dân.” Poc rưng rưng nước mắt nói.