*Trans+Edit: Lắc
“Piano.” Lucien trả lời. “Thầy Victor đã cải tiến đàn harpsichord và đổi tên nó thành ‘piano’. Thầy ấy sẽ sớm đăng ký loại nhạc cụ mới này với hiệp hội thôi.”
Trong khi Lucien đang từng chút tiến bộ trong việc học ma thuật, cậu cũng chưa bao giờ lơ là trong việc học âm nhạc. Suy cho cùng, cậu cần một công việc tử tế để kiếm sống, và quan trọng hơn là để ngụy trang. Trở thành một nhạc sĩ là vừa đủ lý tưởng. Bởi ai mà lại đi dễ dàng nghi ngờ một nhạc sĩ trẻ tuổi thanh lịch là một pháp sư độc ác và khét tiếng chứ.
“Harpsichord… Piano…” Pierre trầm ngâm lặp lại. Đột nhiên anh ta trở nên phấn khích và lao tới giá sách. Một lúc sau, Pierre quay lại với một cuốn sách trên tay. “Cậu sẽ cần cuốn sách này! Tôi học được rất nhiều từ nó đấy! Cơ mà, tôi đã bao giờ nói với cậu rằng bốn tháng nữa tôi sẽ tham gia kỳ thi đánh giá năng lực của hiệp hội chưa? Nếu tôi đỗ thì cuối cùng tôi sẽ trở thành một nhạc sĩ hợp cách!”
Giống như các hiệp hội khác, Hiệp hội Nhạc sĩ cũng thực hành việc độc quyền. Hiệp hội sẽ kiểm soát hoàn toàn việc đánh giá nhạc sĩ.
“Không, anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó.” Lucien nhận lấy cuốn sách có tựa đề “Nghệ thuật Biểu diễn Đàn Harpsichord”. “Nhưng tôi tin anh có thể làm được, Pierre.” Lucien chân thành nói.
Trong một giờ tiếp theo, Pierre không cho Lucien thời gian để nghiên cứu cuốn sách. Kể từ khi biết Lucien cũng là học sinh học âm nhạc, Pierre luôn cố gắng tận dụng mọi cơ hội để chia sẻ suy nghĩ của mình về âm nhạc với người bạn này.
Tuy nhiên, hôm nay chắc chắn không phải là thời điểm tốt để thảo luận vì Lucien đang quá buồn ngủ để theo kịp được Pierre. Mí mắt của cậu nặng đến nỗi gần như không thể mở nổi. Lucien đã cố ngăn Pierre nhiều lần, nhưng Pierre không cho cậu có cơ hội chen mồm vào.
May mắn thay, lúc này, một quý cô mặc váy trắng dài, đội mũ pillbox màu đen bước vào thư viện. Đây là một quý cô rất thanh lịch, eo thon chân dài, như thể vừa bước ra từ một bức tranh đẹp.
Lucien cũng chú ý đến đôi tất dài màu trắng của cô, khiến cho đôi chân của cô trông càng quyến rũ hơn. Tuy nhiên, đó không phải là trọng tâm chú ý của Lucien. Thay vào đó, cậu lại đang nghĩ xem loại vật liệu giống như tơ nhân tạo đó đến từ đâu. Có lẽ nào là sản phẩm phụ của thuật giả kim?
“Chào buổi sáng, cô Silvia.” Đột nhiên thay đổi thái độ, Pierre lịch sự chào người phụ nữ và huých nhẹ Lucien, “Hôm nay có điều gì tôi có thể làm cho cô không?”
Lúc này Lucien mới nhận ra cô ấy chính là Silvia mà Pierre đã nhắc đến suốt thời gian qua. Cô có mái tóc đen dài như lụa, óng ả và mềm mại. Dưới chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu của cô là đôi môi như quả anh đào. Chắc chắn một điều là cô rất xinh đẹp và duyên dáng.
“Chào buổi sáng Pierre, tôi cần mượn vài cuốn sách. Đó là…” Silvia nói với nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt. Cô đã quen với sự quan tâm đặc biệt của mọi người nên cái nhìn chằm chằm của Lucien không làm cô bận tâm.
Khuôn mặt của Pierre ngay lập tức đỏ bừng vì phấn khích, vì anh chưa từng mong đợi Silvia sẽ nhớ tên mình. Anh ta gật đầu vài lần rồi lao vào kệ để lấy sách cho nữ thần của mình.
Lucien đứng sau quầy. Một mùi hương ngọt ngào và quen thuộc bay vào mũi cậu. Mãi đến vài giây sau Lucien mới nhận ra mùi này rất giống mùi của tấm mạng đen mà cậu tìm thấy ở bãi rác, loại vải đắt tiền có tên Nightingale đen.
Nhưng Lucien không chắc, cũng như không cần thiết phải điều tra xem quý cô Silvia có phải là chủ nhân của tấm mạng che mặt đó hay không. Sau cùng thì mùi hương có hơi khác một chút.
Vì hồi hộp và phấn khích, Pierre càng muốn gây ấn tượng với cô Silvia thì lại càng hậu đậu. Sau vài phút như vậy, anh bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
“Anh cần tôi giúp ở đó chứ?” Lucien xoay người hỏi. Sau đó cậu đi thẳng về phía một giá sách và lấy ra một trong những cuốn sách mà cô Silvia đang tìm ngay trước mặt Pierre. Đương nhiên, không phải là vì Lucien có trí nhớ tốt, mà là nhờ thư viện linh hồn tuyệt vời của cậu, thứ mà thậm chí còn có thể ghi nhớ cả những sắp xếp của toàn bộ thư viện.
“Lucien!” Miệng Pierre há hốc. “Từ khi nào mà cậu lại trở nên quen thuộc với nơi này như vậy?!”
Lucien ôm một chồng sách trên tay đến trước mặt Silvia và lịch sự hỏi. “Thưa cô, cô có muốn tôi mang những cuốn sách này đến phòng đọc không?”
Tất nhiên, Lucien không thể khẳng định rằng cậu không có những suy nghĩ mà mọi đàn ông đều có khi nhìn một người phụ nữ xinh đẹp như Silvia. Nhưng Lucien biết rằng một mối quan hệ lãng mạn là quá xa xỉ và không thực tế để đưa vào kế hoạch tương lai của cậu lúc này. Vì vậy, thái độ thờ ơ của Lucien trái ngược hẳn với sự lo lắng của Pierre.
“Làm ơn cứ để chúng trên bàn. Sẽ có người đến lấy chúng sau.” Giọng của Silvia khàn khàn và quyến rũ. “Tên cậu là gì? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu trước đây.”
“Tôi là Lucien Evans. Tôi là nhân viên mới ở đây.” Lucien chậm rãi trả lời. Rồi cậu nói thêm: “Tôi là học sinh của thầy Victor.”
“Tôi hiểu rồi.” Silvia mỉm cười ngọt ngào. “Thảo nào… Tôi nghe nói rằng ngài Victor đã cải tiến thành công đàn harpsichord và đặt tên nó là ‘piano’. Hãy nói với ngài ấy rằng tôi thực sự mong chờ buổi hòa nhạc của ngài ấy nhé, Lucien.”
Sự thay đổi thái độ đột ngột của Lucien khiến Silvia cảm thấy có chút kỳ lạ. Khi cô vừa bước vào thư viện, Lucien đã nhìn chằm chằm vào chân cô như một kẻ biến thái, còn bây giờ lại trông như thể không hề có hứng thú với phụ nữ.
Sau khi Lucien đăng ký cho mượn sách xong, Silvia cảm ơn họ rồi rời khỏi thư viện. Lucien nhận thấy có một người phụ nữ đội mũ pillbox đen đang đợi cô Silvia. Đứng thẳng như một ngọn giáo, quý cô mảnh khảnh này cao hơn Lucien khoảng nửa cái đầu. Phía sau quý cô đó là một cô hầu trẻ xinh đẹp và một người phụ nữ trung niên trang nhã.
Nhận thấy có người đang nhìn họ, người phụ nữ trung niên có khuôn mặt lạnh lùng lập tức ném cho Lucien một ánh mắt lạnh lùng. Ngay lúc đó, Lucien cảm thấy mình đột ngột bị ném khỏi vách đá và mọi màu sắc trên thế giới đều trở nên mờ nhạt. Như thể người phụ nữ đó có cả một đại dương dữ dội trong mắt, Lucien không thể ngăn bản thân thôi run rẩy trước những đợt sóng khổng lồ của đại dương ấy.
Lucien mất đi khả năng suy nghĩ. Mãi cho đến khi chỉ còn nhìn thấy lưng của người phụ nữ, cậu mới hoàn hồn. Người phụ nữ và quý cô mảnh khảnh trao đổi với nhau vài câu, rồi quý cô mảnh khảnh quay lại nhìn Lucien với ánh mắt có chút thích thú. Nhưng Lucien cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn trong đó cũng như khí chất uy quyền của cô.
“Họ là ai vậy…?” Lucien kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ gặp ai như họ trước đây trên thế giới này, đặc biệt là người phụ nữ trung niên. Có cảm giác như ánh mắt của cô có thể dễ dàng tước bỏ hoàn toàn con người Lucien vậy.
Pierre đến gần Lucien và thở dài. “Silvia, cô ấy là nữ thần của tôi. Dù tôi biết… tôi không được ấn tượng cho lắm.” Sau đó anh huých Lucien. “Nhưng mà anh bạn này, cậu không thể cứ nhìn chằm chằm vào chân cô Silvia như thế được. Thế là hơi quá rồi đó.”
Nhưng Lucien không để tâm đến những gì Pierre vừa nói.
“…Đợi đã, sao bây giờ trông cậu xanh lè luôn rồi, Lucien?” Pierre ngạc nhiên hỏi.
Gọi là pillbox là bởi vì nó bắt nguồn từ hình dáng của hộp đựng thuốc (pill-box).