*Trans+Edit: Lắc
Trước khi bước vào quán trọ, Lucien suy nghĩ một lúc, sau đó cởi huy hiệu ma thuật của mình ra, để lại huy hiệu arcana bốn sao, đồng thời lôi từ trong túi áo ra một cặp kính gọng vàng và đeo vào. Hai sợi dây kim loại lấp lánh rủ xuống khuôn mặt thon gầy của cậu.
Sau khi bị Patrick, Vương tử Holm, nhận ra, cậu đã sắm một cặp kính trong lúc còn đang ở Allyn để cải trang một chút khi gặp người khác, dù muộn nhưng vẫn còn hơn không.
Chỉnh lại chiếc cà vạt một chút, Lucien vững vàng bước vào quán trọ.
…
Trong quán trọ, ánh nắng chiếu qua cửa kính, soi rọi cả không gian yên tĩnh và sáng rực này.
Hai Elf tóc vàng xinh đẹp, một nam một nữ, đang ngồi trên một chiếc sofa trong góc, đợi những vị khách đến từ Ma pháp Nghị viện. Vây quanh họ là những vệ sĩ và người hầu Elf, tất cả đều trông rất thanh tú.
Trong sảnh của quán trọ này chỉ có một người chủ và vài người phục vụ, không có khách nào khác.
“Anh, em nghe nói Trật Tự Nguyên Tố Lucien Evans không chỉ là người trẻ nhất đoạt giải Vương miện Holm mà còn là một Arcanist cấp bốn. Thế thì ma lực của hắn phải rất gần cao cấp rồi. Làm gì giờ?” Cô gái Elf xinh đẹp lo lắng hỏi.
Cô những tưởng mình sẽ có thể tham gia một nhóm nghiên cứu gồm các Arcanist cấp cao cùng với thầy của mình, sau đó sẽ bí mật thay đổi môi trường và một số dữ liệu thí nghiệm, thế là hoàn thành mục tiêu. Tuy nhiên, cô lại tạm thời bị phân làm việc dưới quyền Lucien, người đoạt giải Vương miện Holm, một người được cho là có tài năng tương đương với những Arcanist cấp cao trong lĩnh vực Nguyên tố. Bây giờ cô là lực lượng chính của cuộc nghiên cứu, số lượng người trong nhóm lại ít như vậy, muốn lén lút giở trò gì cũng đều không thể.
Để đảm bảo danh tiếng của Lucien được phát huy tối đa, Ủy ban Công vụ của Ma pháp Nghị viện đã cố tình bỏ sót cấp bậc ma thuật của cậu trong thông tin gửi tới cho các druid, sau đó còn đặt cho cậu một danh hiệu rất kêu, giống như tên chức nghiệp của các Pháp sư huyền thoại vậy. Lúc đầu, họ định gọi nó là Chu Kỳ Nguyên Tố, nhưng Florencia không thích cái tên này. Sau nhiều lần thảo luận tới lui, cuối cùng họ quyết định gọi cậu là Trật Tự Nguyên Tố. Còn đối với Felipe, vì không cần phải che giấu cấp bậc ma thuật của y, họ chỉ thêm vào cho y danh hiệu mới: Bàn Tay Phục Hồi.
“Iristine, đừng bi quan. Trước hết, chúng ta có thể hợp tác theo kiểu thụ động, vẫn đưa ra thần ấn nhưng sẽ cố ý rút bớt đi một vài phần. Thứ hai, là lực lượng chính của nhóm nghiên cứu này, chúng ta có thể ‘mắc lỗi’ một cách công khai trong khi ghi lại những dữ liệu quan trọng.” Arcelion, Hoàng tử Elf, bình tĩnh đáp, nhưng khuôn mặt cậu ta lại tỏ ra đầy sự ghê tởm đối với những con người đã phá hủy thiên nhiên. “Đồng thời, chúng ta cũng sẽ cố gắng hết sức để trì hoãn thời gian, Hoàng gia đang cùng các trưởng lão khác trấn áp phe đối lập, sau đó cùng nhau gây áp lực lên đại trưởng lão, có lẽ chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể trở về khu rừng trong xanh tươi đẹp của mình thôi.”
Iristine ngồi trên sofa, lặng lẽ mỉm cười. “Hy vọng chúng ta có thể góp phần giữ cho thiên nhiên được xanh sạch đẹp. Tuy nhiên, mấy phát minh đa dạng mà con người tạo ra thực sự tốt đấy chứ. Cái ghế này mềm và đàn hồi thật đấy, ngồi lên rất êm.”
Mặt Arcelion trở nên nghiêm nghị. “Iristine, đừng quên, những chiếc ghế sofa này là do con người chặt cây mà làm ra. Anh luôn có cảm giác như mình có thể nghe thấy tiếng cây đang khóc vậy. Đừng có mà để bản thân rơi vào hưởng thụ! Làm sao có thể thoải mái và hạnh phúc bằng khi được ngồi trên một gốc cây to tràn đầy sức sống chứ?”
Iristine không ngờ mình lại bị anh trai mắng. Cô có chút buồn bực, nhưng rồi vẫn nghiêm túc gật đầu. “Anh, em sẽ không quên món quà của mẹ thiên nhiên và cây Elf đâu.”
Cô lặng lẽ siết chặt nắm tay, lòng thầm quyết tâm nghiền nát móng vuốt của những con người độc ác.
Đúng lúc này, họ nhìn thấy một thanh niên có chiều cao trung bình từ cổng quán trọ đi vào. Người này mặc sơ mi trắng, vest sẫm màu, áo khoác dài hai hàng khuy, đội một chiếc mũ chóp cao màu đen trên đầu và đeo một cặp kính gọng vàng trên mặt, cả người toát ra vẻ trí thức, điềm tĩnh và thanh lịch.
“Đối với một con người mà nói, hắn ta trông không tệ.” Hoàng tử và Công chúa Elf theo bản năng đánh giá ngoại hình của chàng trai trẻ, đó là phản ứng cơ bản nhất mà họ có khi đến xã hội loài người. Tuy nhiên, ánh mắt của hai người nhanh chóng dời xuống chiếc nhẫn tuyệt đẹp được khảm một viên đá quý màu oải hương trên tay phải của chàng trai. Họ đã nhận được thông tin về thiết kế độc nhất của chiếc nhẫn từ Ma pháp Nghị viện.
“Nhẫn Vương miện Holm? Hắn chính là Lucien Evans, Trật Tự Nguyên Tố sao?” Arcelion và Iristine đồng thời đứng dậy. Dù là thành viên của Hoàng tộc Elf, họ vẫn phải thể hiện sự tôn trọng nhất định đối với Lucien, người đoạt giải Vương miện Holm, đồng thời là một nhân vật có sức mạnh gần cao cấp. Bên cạnh đó, danh hiệu đầy áp bức mà cậu sở hữu cũng đã gây phần nào ảnh hưởng đến nhận thức của họ đối với cậu.
“Xin chào, hai vị là Hoàng tử Điện hạ Arcelion và Công chúa Điện hạ Iristine phải không?” Lucien lịch sự cởi mũ và chào họ, trong lòng thầm biết ơn thành viên của Ủy ban Công vụ đã giao nhiệm vụ cho mình. Vì sức mạnh của Felipe rõ ràng cao hơn cậu rất nhiều, vậy nên hầu hết những druid cấp cao muốn phá rối đều đã được phân vào nhóm của y, chỉ để lại Hoàng tử, druid cấp bốn và Công chúa, druid cấp ba, cho cậu. Có nhẫn Nguyên Tố hỗ trợ, Lucien sẽ dễ dàng trấn áp được họ.
Về phần địa vị quý tộc của hai người này, Lucien không phải là Elf, nên đương nhiên, cậu không quan tâm.
Tuy nhiên, những hộ vệ Elf của họ thì mạnh mẽ hơn. Theo thông tin nhiệm vụ, có một druid cấp bảy, ma cung thủ Anguster và một druid cấp sáu, hiệp sĩ Elf Tirill.
Đối mặt với Lucien, một người lịch sự và nhã nhặn, Arcelion và Iristine cũng đáp lại theo nghi thức Hoàng gia. “Đúng vậy, bọn ta là thành viên của Hoàng tộc Trumanner. Không biết ngài có phải là Trật Tự Nguyên Tố Lucien Evans không?”
Lucien kinh ngạc đến mức suýt chút nữa thì quên khép miệng lại. Danh hiệu bá đạo đến vậy là của cậu sao? Cô Florencia quả thực nghĩ cậu không đủ mạnh nên mới cho cậu cái danh hiệu kêu như thế để lòe người khác.
Một lúc sau, Lucien làm điệu mời hai Elf ngồi xuống. “Hoàng tử Điện hạ, Công chúa Điện hạ, chúng ta còn phải đợi hai người nữa mới có thể bắt đầu nghiên cứu thần lực. Một trăm mẫu đất ở phía đông thị trấn thuộc về chúng ta, có cả đất màu mỡ lẫn đất cằn cỗi. Chúng ta sẽ dễ dàng thực hiện các thí nghiệm so sánh hơn.”
“Thí nghiệm so sánh.” Cả Arcelion và Iristine đều thấy nhức đầu trước từ chuyên ngành này. Mục tiêu của họ là câu giờ, vì vậy họ đổi chủ đề và chuyển sang nói chuyện về âm nhạc, hội họa, điêu khắc và các loại nghệ thuật khác với Lucien.
May mắn thay, họ đang trò chuyện với một “nhạc sĩ thiên tài” đã hoạt động nghệ thuật tương đối lâu năm nên tất cả đều đã có khoảng thời gian tán gẫu vui vẻ với nhau.
Do sở thích cá nhân của Lucien là âm nhạc nên sau cùng họ chủ yếu nói về chủ đề này. Âm nhạc tự nhiên với lịch sử hàng chục nghìn năm phát triển của Elf đã giúp cậu học được rất nhiều, đồng thời cũng khơi gợi cho cậu vô vàn cảm hứng. Bên cạnh đó, sự hiểu biết cặn kẽ về cấu trúc cùng những cảm xúc và cảm nhận đầy uyên bác về âm nhạc của Lucien cũng làm hai Elf rung động.
“Những người có giá trị nhất trong số con người các ngài là nhạc sĩ, họa sĩ, nhà điêu khắc, nhà viết kịch các loại. Nghệ thuật là phần thưởng tốt nhất dành cho thiên nhiên, không giống như những quý tộc và pháp sư chỉ biết tàn phá thiên nhiên là giỏi.” Arcelion phấn khích đến mức hồn nhiên coi Lucien là nghệ sĩ, quên luôn việc cậu chính là người đoạt giải Vương miện Holm và là người có “quyền uy” trong lĩnh vực Nguyên tố.
Lucien cúi đầu nhìn huy hiệu arcana trước ngực, lòng thầm thở dài, hai Elf này thực sự có thành kiến với cậu. Trong một thế giới đầy rẫy những sinh vật ma thuật như thế này, nếu không có quý tộc, hiệp sĩ, pháp sư, mục sư và các nghề nghiệp khác để bộ máy xã hội được vận hành hợp lý, con người sẽ chẳng thể tồn tại chứ đừng nói đến việc duy trì nghệ thuật. Không giống như Elf, con người sinh ra không có sẵn những hình xăm sở hữu ma lực bên trong.
Ngay khi Lucien đang bắt đầu lơ đãng trong lúc đối phó với hai Elf thì có thêm hai pháp sư nữa bước vào. Một người là ông già mặc áo choàng trùm đầu màu đen với huy hiệu arcana năm ngôi sao bạc và huy hiệu ma thuật bốn vòng tròn đen. Người còn lại là một người đàn ông đứng tuổi tóc vàng mặc tuxedo, cấp bậc arcana là bốn và cấp bậc ma thuật là ba. Đây là hai thành viên còn lại trong nhóm nghiên cứu của Lucien, Tyrel và Urine.
Sau khi tự giới thiệu, ông già Tyrel lớn tiếng nói: “Tôi còn chưa ăn sáng, cho tôi lấy gì đó bỏ bụng trước nhé? Tôi là kiểu người khi đói thì không thể làm ăn gì được.”
Đối với hành động góp phần trì hoãn này, Arcelion mừng còn không hết. Cậu ta nở một nụ cười nhã nhặn. “Ta và Iristine cũng chưa ăn sáng. Ngài Evans, chúng ta cùng dùng bữa nhé?”
Sự xuất hiện của hai pháp sư khiến Arcelion chợt bừng tỉnh. Evans, người có tâm hồn nghệ sĩ trước mặt cậu ta đây chính là Trật Tự Nguyên Tố, một pháp sư sở hữu tài năng vô cùng đáng gờm.
Lucien gật đầu. Họ muốn câu giờ, nhưng chẳng lẽ cậu lại không? Cậu dù gì cũng là một hiệp sĩ, cần ăn nhiều lắm chứ.
…
Trong phòng ăn của quán trọ, Lucien cầm dao nĩa cắt xúc xích, trong khi Tyrel và Urine mới sáng ra đã ăn món bít tết chín tái đẫm máu.
Thấy cảnh tượng này, Iristine không chịu nổi nữa mà buông dao nĩa xuống, sắc mặt tái nhợt nói: “Con người các ngài tại sao lại phải sát hại các sinh vật khác để thỏa mãn ham muốn của bản thân? Bò với cừu có lỗi gì chứ? Tại sao lại giết và ăn thịt chúng? Chúng là bạn của con người cơ mà! Các ngài đã và đang hủy hoại thiên nhiên mà không hiểu được sự bao dung của nó. Sớm muộn gì các ngài cũng sẽ bị thiên nhiên trừng phạt!”
Khuôn mặt của Arcelion cũng vặn vẹo bởi sự ghê tởm tột độ.
Tyrel và Urine cũng đặt dao nĩa xuống. Hai Elf này thực sự rất thô lỗ, họ đều có chung một cảm nhận như vậy.
Lucien xiên cây xúc xích lên, thản nhiên ăn tiếp. Sau đó cậu liếc nhìn những loại trái cây xanh trên đĩa của Iristine và Arcelion, chậm rãi nói. “Tại sao Elf các vị lại phải sát hại những sinh vật khác để thỏa mãn ham muốn của bản thân? Thực vật có lỗi gì? Tại sao lại phải hái trái và tước giống của chúng? Theo như giáo hội và hệ Chiêu hồn, thực vật cũng là sinh mệnh. Chẳng lẽ các vị lại không cho là vậy?”
“Ngài! Ngài Evans, tôi đã tưởng ngài sẽ khác, nhưng có vẻ như tôi lầm rồi, xét cho cùng ngài vẫn là một pháp sư độc ác. Vậy thì ngài cứ tự ‘thưởng thức’ cái bữa sáng của mình đi! Cho đến khi ngài dùng xong cái bữa ăn máu me của mình thì không có nghiên cứu thần lực thần liếc gì hết.” Iristine giận dữ nói, sau đó ném khăn ăn xuống và cùng Arcelion rời khỏi bàn.
Nhìn bọn họ biến mất sau cửa quán trọ, Tyrel quay sang Lucien với ánh mắt ngưỡng mộ. “Tôi không ngờ đấy Evans, nhìn bề ngoài cậu hiền lành và điềm tĩnh như vậy mà cũng mỉa mai ghê gớm thật. Thế mới thấy rõ cái sự tiêu chuẩn kép của mấy Elf cực đoan này.”
“Bảo vệ thiên nhiên cũng là bảo vệ chính mình, thế nhưng trước tiên chúng ta phải tồn tại và phát triển được cái đã.” Lucien nghiêm túc nói, sau đó cười hài hước. “Còn những ai ngăn cản tôi ăn thịt, với tôi đều là ‘dị giáo’.”
Vốn dĩ, từ những câu chuyện ở kiếp trước, cậu có ấn tượng rất tốt với chủng Elf, thậm chí còn từng mơ tưởng mình sẽ có được một mối quan hệ thân thiết với Elf nào đó. Nhưng xem ra quan điểm của cậu và họ quá khác biệt, khó có thể hợp tác với nhau.
“Tôi thích câu nói này. Những ai ngăn cản tôi ăn thịt, với tôi đều là ‘dị giáo’!” Tyrel cắt một miếng bít tết cho vào miệng.
Lucien lấy khăn ăn lau miệng. Cậu đã biết từ trước rằng Tyrel và Urine không phải là những Arcanist giỏi về nghiên cứu, huy hiệu arcana với ma thuật trên ngực của họ là giả. Họ là thành viên Ban Pháp sư Chiến đấu của Ủy ban Công vụ, linh lực cũng như tài năng chiến đấu của họ đều cao hơn nhiều so với tài năng arcana.
Tyrel là một Arcanist cấp ba, pháp sư bậc sáu, còn Urine là một Arcanist cấp hai, pháp sư bậc năm. Sở dĩ bọn họ được phân vào đội nghiên cứu của Lucien là để đối phó với đám hộ vệ bí mật của Hoàng tử và Công chúa Elf.
‘Hai druid thì không chịu hợp tác, hai pháp sư thì chỉ chuyên chiến đấu, và mình, một Arcanist cấp bốn danh không xứng với thực. Đây là một nhóm nghiên cứu giỏi mọi thứ ngoại trừ nghiên cứu.’ Lucien nhấp một ngụm nước và thầm nghĩ.
Thôi thì, chỉ cần nó không ảnh hưởng đến việc nghiên cứu và phân tích của cậu là được.