*Trans+Edit: Lắc
“Ding.” Một âm thanh lanh lảnh truyền tới tai Andy, khiến cậu sực tỉnh khỏi giấc mộng tương lai đẹp đẽ. Trước mắt cậu hiện ra một phiên bản thu nhỏ của tàu hơi nước ma thuật.
Toàn thân nó có màu xám sắt, cao gần bằng hai người, chỉ có duy nhất một toa dài và chạy trên hai đường ray đặt trên mặt đất, thế nhưng lại không có hơi nước phun ra ở đầu tàu, thay vào đó là hai chiếc ăng ten to bè như hai cái xúc tu dài duỗi ra, nối với những đường dây điện màu đen được lắp đặt ở ngay giữa không trung.
‘Xe điện mặt đất…’ Andy ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thứ trông như quái vật này, lòng tràn đầy cảm giác mới lạ và ước ao, thiếu điều quên cả việc lên xe.
Nghe bảo loại xe điện mặt đất này không đòi hỏi linh lực hay ý chí lực, chỉ cần ấn hoặc vặn công tắc tương ứng là đủ, ngay cả người bình thường cũng có thể lái được, vô cùng tiện lợi. Tuy nhiên, do thành phố Rentaro không có nhiều con đường đủ rộng để lắp đặt đường ray, thành thử nó chỉ có thể cố định trên một vài lộ tuyến – Hầu hết đường phố đều sẽ cần mọi công trình ở hai bên đường lùi lại một mét, mà điều này lại liên quan đến việc quy hoạch của toàn thành phố, vậy nên đối với nội các và Tòa thị chính hiện tại mà nói, đây là một công tác không tưởng, thà thúc đẩy các phương tiện giao thông công cộng lớn, cồng kềnh và ồn ào còn hơn.
“Ding.” Nghe thấy tiếng cửa xe điện sắp đóng, Andy chợt rùng mình một cái rồi sải chân nhảy phốc về phía trước. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học ở trường Blue Fly, cậu mà đi muộn thì chẳng khác nào tự vứt bỏ tiền đồ xán lạn của mình!
Cửa xe điện đóng lại, Andy vỗ vỗ ngực mừng húm rồi thả lỏng trở lại, trên mặt một lần nữa hiện lên nụ cười như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Hồi còn chưa thành niên, cậu đã làm lao động chân tay cho các xưởng giả kim, nhưng tiền lương hàng tháng chỉ vừa đủ để duy trì cuộc sống. Khoảng cách tới mộng tưởng về một chiếc radio ma thuật và một chiếc đèn pha lê ma thuật xa vời như khoảng cách giữa Núi Thiên đường và vực thẳm vậy. Cậu dường như chuẩn bị kế thừa vận mệnh của cha mẹ mình, sống ở một nơi chẳng khác khu ổ chuột là bao, ăn những thứ thực phẩm rẻ bèo, chất lượng thấp kém, ù ù cạc cạc mà cùng người ta kết hôn, sinh con đẻ cái để kéo dài huyết mạch, cả cuộc đời làm việc quần quật chỉ để tồn tại.
Andy thường xuyên cảm thấy tuyệt vọng khi nghĩ đến trạng thái bế tắc có thể đoán trước được mà chẳng chút thay đổi hay tồn tại tia hy vọng nào này của mình. Nếu là trước đây, không biết thế giới này đẹp đẽ bao nhiêu, cậu có lẽ đã chấp nhận cuộc sống như vậy một cách tê liệt. Nhưng bây giờ, khi đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài thông qua đài radio ma thuật, tầm mắt rộng mở, có thêm nhiều mơ ước và vọng tưởng, cậu làm sao có thể cam tâm tình nguyện mà vĩnh viễn trầm luân nữa chứ?
Hơn một năm trước, cậu, Martin, William và những người khác đã lén kiểm tra tài năng linh lực, để rồi phát hiện bản thân cực kỳ yếu. Nếu như có tài chính dồi dào hỗ trợ, họ may ra còn có thể trở thành người học việc. Đáng tiếc, đối với đám người bọn họ mà nói, đây là điều không thể, thế nên bọn họ đành bước vào xưởng giả kim trong đau khổ và tuyệt vọng, lao động chân tay từ ngày này qua ngày khác, không nhìn thấy hy vọng tương lai thay đổi đâu cả.
Cho đến vài tháng trước, khi nghe đài radio ma thuật nói rằng một trường phổ thông và trường Blue Fly sắp được thành lập, họ mới thoát khỏi tâm thái tê liệt và tràn đầy động lực trở lại. Các trường phổ thông ở đây đòi hỏi phải có hỗ trợ tài chính nhất định, mà cậu thì không nhẫn tâm bóc lột cha mẹ mình, thành thử không cân nhắc đến nó.
Tuy nhiên, trường Blue Fly lại rất hợp với cậu. Nếu như có thể tốt nghiệp ở đó, cậu sẽ không còn phải lo lắng về việc tìm việc làm, bởi vì mọi xưởng giả kim đều sẽ tranh nhau mời cậu về làm.
Một khi trở thành công nhân giả kim thực thụ, cậu sẽ giống như những người lùn mà mình từng gặp. Không chỉ lương cao, có thể rượu thịt mỗi ngày, thậm chí mua được một chiếc radio ma thuật nếu tích cóp trong hai, ba năm, mà cậu còn có thể sở hữu địa vị rất cao, được người ta tôn kính, còn có hy vọng được thăng tiến dần dần, trong tương lai có thể trở thành quản lý giả kim cũng chưa biết chừng – Còn về cố vấn giả kim, đó là một chức vụ mà chỉ có những Arcanist và pháp sư thực thụ mới có thể đảm đương.
Sau khi vỡ mộng, ước mơ lớn là được trở thành pháp sư của Andy đã bị hiện thực tàn khốc làm cho tan tành. Nhưng giờ cậu đã hạ thấp kỳ vọng của mình, có một mong ước gần với cuộc sống hơn, phù hợp với bản thân hơn và để những nỗ lực vất vả mình nhọc tâm đánh đổi được đền đáp.
‘Nếu như ngay cả mơ ước cho tương lai cũng không dám, thế thì sống hay chết có gì khác nhau?’ Nghĩ lại chuyện này, Andy siết chặt nắm tay, tự hào vì những phấn đấu của mình trong mấy tháng qua. Cậu cuối cùng cũng đã vượt qua kỳ thi đánh giá và trở thành một học viên của trường Blue Fly!
Trong một xã hội đang trên đà phát triển và giữa một thời đại có nhiều thay đổi lớn, ngay cả dân thường cũng tràn trề sức sống.
“…Ngài Russell, Thủ tướng Vương quốc, tuyên bố thành lập một sở cảnh sát chuyên biệt để thay thế cho chế độ cơ quan trị an trước đây. Ngài bày tỏ, điều này sẽ giúp chống lại những hành vi phạm tội một cách hiệu quả và đem đến cho các công dân của Vương quốc Holm một cuộc sống an toàn và yên tâm hơn. Đồng thời, Ngài cũng bày tỏ, để ứng phó với những cận vệ hiệp sĩ cao cấp, những hắc hiệp sĩ không thể kiểm soát ham muốn giết chóc, v.v. có thể có trong số tội phạm, một bộ phận hiệp sĩ từ Phán quyết Hiệp sĩ Đoàn và Thánh Thập tự Hiệp sĩ Đoàn sẽ được điều động tới để đảm nhiệm vị trí chỉ huy các cấp của sở cảnh sát, còn các cảnh sát bình thường thì sẽ được thống nhất trang bị súng nổ do người lùn phát minh.”
Trên đầu xe điện truyền đến tin tức phát sóng từ [Radio Holm]. Mỗi xe điện và phương tiện giao thông công cộng đều được trang bị một chiếc radio ma thuật tương tự, giúp cho những người ngồi trên xe có thể nắm được nhiều thông tin khác nhau trong khi di chuyển. Với nhịp sống thay đổi này, [Thanh âm Arcana] và các kênh khác cũng đã bổ sung thêm chương trình phát lại vào buổi sáng.
“Súng nổ?” Bên trong xe điện, nhiều hành khách nghi hoặc lặp lại những từ vừa được nói trên radio. Họ chưa bao giờ nghe thấy thứ gì như vậy. Lẽ nào đó là một loại trường thương khi đâm vào sẽ gây nổ?
Andy mỉm cười đắc ý. Mấy người không biết, chứ tôi biết khá rõ đó, vì nó được tạo ra trong xưởng giả kim mà tôi từng làm việc mà. Nó được những người lùn ở đấy phát minh ra, sau đó lại được Ngài Evans chú ý tới và cải tiến!
Xuất phát từ súng trường hơi nước cao áp, kết hợp với nhiều loại thuốc nổ giả kim tiên tiến và vòng phép đơn giản hóa, sau vài năm thử nghiệm và mò mẫm, bọn họ cuối cùng đã chế tạo ra một loại súng nổ dùng thuốc nổ giả kim để bắn ra đạn. Chỉ cần có đủ đạn được nhồi thuốc nổ giả kim và dồi dào thể lực thì ngay cả người thường cũng có thể sử dụng. Uy lực của mỗi phát bắn đều gần bằng sức mạnh của một hiệp sĩ chính thức.
Đương nhiên, loại súng nổ sơ cấp này vẫn không thể đối phó được với các hiệp sĩ cấp thấp, bởi vì tốc độ phản ứng của người dùng súng không theo kịp, chưa kể sau khi bắn xong đạn đã nạp trước, việc thay đạn còn tốn thời gian, trừ phi khai hỏa đồng loạt thì mới có thể mong làm bị thương một hiệp sĩ chính thức.
Dù vậy, dùng nó đối phó với các cận vệ hiệp sĩ cao cấp thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Andy còn biết tới súng nổ trung và cao cấp. Chất liệu nòng súng của chúng được nâng cấp, có nhiều hoa văn ma thuật hơn, khả năng ngắm mục tiêu và uy lực đạn cao hơn. Chúng là vật phẩm giả kim tương đương với trường cung ma thuật, hiện chỉ có pháp sư học việc, cận vệ hiệp sĩ cao cấp, v.v. mới có thể sử dụng, lại còn gây mệt mỏi chỉ sau vài phát bắn, không thể sản xuất hàng loạt. Vì vậy, trước khi có thể được đơn giản hóa, chúng chủ yếu chỉ được trang bị cho hiệp sĩ cấp trung và thấp sử dụng.
Ngoài ra, Andy cũng nghe nói rằng Ngài Evans còn phát triển một loại súng điện từ mạnh ngang với một đòn của pháp sư cao cấp hay Hào quang hiệp sĩ, sử dụng lực điện từ để bắn ra những viên đạn có tốc độ và sức sát thương khủng khiếp. Ngài ấy gọi khẩu súng điện từ này là “súng trường Gauss”. Tiếc là loại vật phẩm giả kim cấp cao này chỉ có thể được sử dụng một lần bởi những pháp sư đã bán thực thể hóa thế giới nhận thức hoặc những Đại hiệp sĩ cấp năm gần với Hào quang hiệp sĩ.
Dựa theo những lời Ngài Evans từng nói, súng trường Gauss trong tương lai có thể các hiệp sĩ cấp thấp sẽ sử dụng được, nhưng tiền đề là phải có đột phá trong nghiên cứu vật liệu siêu dẫn, tức là sẽ mất ít nhất năm mươi năm.
‘Đến lúc ấy, Vương quốc có thể tổ chức nên một hiệp sĩ đoàn lớn, trong đó hiệp sĩ chính thức sẽ sử dụng súng trường Gauss, cận vệ hiệp sĩ và binh sĩ bình thường thì dùng súng nổ trung và cao cấp. Uy lực sinh ra từ một loạt đạn của họ e là chỉ có các pháp sư cao cấp hoặc Hào quang hiệp sĩ mới có thể chống lại…’ Mơ tưởng đến cảnh tượng đó, Andy run lên vì phấn khích.
Mai này mình nhất định phải làm việc trong một xưởng chế tạo súng trường giả kim mới được!
“…Đề án về bưu tá và dịch vụ bưu chính đang được tranh luận sôi nổi trong Nghị viện Quý tộc. Một số thành viên cho rằng điều này không có giá trị gì, căn bản không ai muốn sử dụng, bởi vì công dân bình thường bạn bè ở xa không có nhiều, chỉ cần nhờ thương đội là xong. Còn quý tộc, những người có phu xe, người hầu và thuộc hạ, thì lại càng không cần đến…”
Andy không có nhiều hiểu biết về dịch vụ bưu chính, nhưng nó liên tục được quảng cáo trong [Thanh âm Arcana] rằng có thể rút ngắn khoảng cách giữa người với người, khiến cho người thân, bạn bè ở xa không còn xa cách nữa, đồng thời còn có thể quen biết được nhiều bạn bè xa lạ hơn thông qua thư từ. Đây là một thể nghiệm vô cùng thần kỳ, cậu rất ủng hộ, vậy nên bèn lẩm bẩm trong bụng: ‘Mấy nghị viên quý tộc này trước nay chẳng bao giờ nghĩ cho dân thường cả, ờ, không tính một số ít những vị quý tộc lương thiện.’
“Ding.” “Điểm dừng tiếp theo, trường Blue Fly.”
Nghe giọng nói vang vang của người phụ nữ ở phía trước, Andy đột nhiên căng cứng người, cảm thấy lông tơ của mình dựng ngược. Sau đó, cậu đi theo hàng người phía trước xuống xe ở cửa ra. Lúc đi ngang qua người soát vé, cậu bỏ năm xu đồng mới trong tay vào chiếc hộp sắt trước mặt cô.
Năm xu đồng mới này dù rằng chỉ bằng 1/5 công lao động một ngày của Andy, nhưng cậu cảm thấy nó rất xứng đáng với số tiền bỏ ra.
Vả lại, cậu cũng chẳng có thời gian đâu mà lo về giá cả. Đứng trên đường bê tông, cậu nhìn chằm chằm công trình rực rỡ trước mặt với niềm phấn khích trong lòng.
Tắm mình dưới ánh nắng, trường Blue Fly được phủ lớp một lớp ánh vàng, mang đến cho mọi người cảm giác thiêng liêng, tươi đẹp và để lại ấn tượng khó phai trong lòng Andy. Cậu nói, giọng tựa như đang lầm bầm:
“Blue Fly, ước mơ của ta, ta đến đây!”
Kể từ ngày hôm nay, cậu sẽ tiến tới một cuộc sống mới, một cuộc sống lấp lánh hy vọng rực rỡ!
……
Bên trong Vũ trụ Nguyên tử, Lucien và Natasha đứng đối diện nhau.
“Anh cầm Khiên Chân Lý theo đi. Em không lo về tấn công của anh, chỉ lo về phòng thủ.” Natasha nghiêm túc nói. “Mà thật ra, tốt nhất anh mang cả Kiếm Chân Lý theo đi.”
Hiểu những quan tâm, lo lắng của Natasha, Lucien khẽ gật đầu: “Còn em?”
“Em có bà Hathaway chăm sóc, có lõi phòng ngự của cung điện Nekso, có demiplane của anh, có cả Công Lý Mờ Nhạt, còn phải sợ cái gì nữa?” Natasha mỉm cười, không mặt ủ mày chau như những cô gái bình thường.
Lucien cười khúc khích rồi lấy ra một chiếc vương miện trông như được đúc từ những ánh sao: “Vương Miện Gai, cho em mượn dùng đấy.”
“Anh mượn nó từ bao giờ thế?” Natasha tròn mắt, buồn cười hỏi.
“Từ khi đoán rằng em sẽ đưa anh Khiên Chân Lý và Kiếm Chân Lý đấy. Cái này với anh không có mấy tác dụng.” Lucien mỉm cười rồi đội vương miện lên đầu cô.
Hai vật phẩm huyền thoại thì được Klaus và Erica mỗi người mượn một món.
Natasha mỉm cười cực kỳ rạng rỡ, nhưng rồi lại khe khẽ thở dài: “Tiếc là em vẫn chưa thăng cấp lên huyền thoại, không là đã có thể đi cùng anh rồi.”
Cô rất lý trí, hiểu rằng nếu không có thực lực huyền thoại mà đi vào đó thì sẽ chỉ làm gánh nặng cho Lucien.
“Em mới tấn thăng Hoàng kim hiệp sĩ có một năm thôi, làm sao nhanh như vậy được? Cho dù có thành thạo được nhát kiếm đã kết liễu Kritonia, em tối thiểu cũng phải mất vài năm nữa mới có hy vọng. Hiện tượng như thế là bình thường.” Lucien tiện tay vuốt tóc cô.
Natasha gật đầu: “Không thể cùng anh mạo hiểm là một hiện thực tàn khốc nhưng lại khiến em tràn đầy động lực. Em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Nói xong, cô ôm lấy Lucien và hôn cậu thật sâu suốt vài phút, cuối cùng mới đùa giỡn bằng thanh âm có chút khàn khàn: “Nếu anh mà mắc kẹt trong đó, hãy đợi em trở thành huyền thoại rồi đến cứu anh nhé.
Nhưng nói thì nói vậy, em tin là anh sẽ trở về an toàn.”
Sau đó, Lucien mang theo năm vật phẩm huyền thoại lên đường, một điều mà trước nay chưa từng có.
Từ “súng” ngày nay người TQ dùng chữ “Pháo (砲)”, còn từ “súng” ngày xưa là chữ “Thương (枪)”, vốn dĩ là một loại vũ khí có cán dài như giáo, súng chỉ là một bộ phận có hình ống lửa nhỏ gắn bên trên thương, giống như hỏa thương, vậy nên ở đây hành khách mới nghĩ súng là trường thương.