Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 107

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 187

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 415

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 192

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2910

Vol 03 - Thành phố nổi (182-255) - Chương 208 - Hiểu lầm

*Trans+Edit: Lắc

Ga Hexagram, Rentaro, thủ đô Vương quốc Holm.

Bảy rưỡi sáng, trong cơn gió lạnh buốt, Lucien trong chiếc áo sơ mi trắng dày dặn và cà vạt đen trang trọng chậm rãi xuống tàu, hai tay đút trong túi của bộ suit hai hàng khuy.

Sau khi nhận được thư mời tối qua, cậu chỉ kịp kiểm tra tính xác thực của biểu tượng Ý chí Nguyên tố và Viện hàn lâm Ma thuật Vương thất Holm rồi liền vội vã bắt chuyến tàu đầu tiên trong ngày để đến Rentaro.

Ra khỏi nhà ga, Lucien vẫy dừng một chiếc xe ngựa. Bước lên cỗ xe ấm áp, cậu bảo người đánh xe đến thẳng trang viên Hoa Hồng ở cạnh hồ Thiên Nga.

Mãi đến khi xe ngựa từ từ lăn bánh, Lucien mới bình tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ về lý do mình được mời tham dự Hội nghị Thường niên về Nguyên tố và Giả kim thuật.

‘Nếu họ thực sự coi trọng luận án về bảng tuần hoàn nguyên tố của mình thì lẽ ra đãi ngộ phải nhiều hơn chỉ một lá thư mời như thế này. Nghiên cứu của cậu suy cho cùng cũng là một cột mốc quan trọng trong sự phát triển của cả lĩnh vực Nguyên tố.

Nhưng nếu không phải thì tại sao họ lại gửi cho mình thư mời?’

Khi cậu còn đang mải mê trăn trở thì đã 8 rưỡi sáng. Xe ngựa dừng lại trước cửa trang viên Hoa Hồng. Ở bên trái là hồ Thiên Nga với bề mặt phủ một lớp băng mỏng. Tuyết lác đác bay xuống mặt hồ, tạo nên một khung cảnh vừa rộng lớn lại vừa cô tịch.

Trước cổng trang viên có hai người đàn ông trẻ tóc vàng đứng canh gác. Cả hai đều tỏa ra khí tức uy nghiêm của một hiệp sĩ.

Tuy nhiên, Lucien biết rằng họ không phải là hiệp sĩ thực sự mà chỉ là dựa vào ma dược để đạt được sức mạnh gần bằng hiệp sĩ mà thôi. Thế nên họ mới sẵn sàng trở thành thành viên của Ý chí Nguyên tố, bởi Nguyên tố, Giả kim thuật và Chiêu hồn chính là những lĩnh vực chuyên môn nhất trong mảng điều chế ma dược.

“Chào buổi sáng, thưa ngài. Tôi có thể xem thư mời và huy hiệu arcana của ngài được không?” Một trong hai hiệp sĩ lịch sự hỏi.

Lucien khẽ gật đầu và lấy thư mời cùng huy hiệu ra đưa cho anh ta.

Hiệp sĩ kiểm tra tên trên huy hiệu arcana của cậu bằng một ma cụ trông giống như một cái gương rồi đối chiếu nó với thư mời. Xong xuôi, anh ta đưa lại cho cậu. “Chào mừng, ngài Lucien Evans. Hầu hết các Arcanist đều đã đến và đang ở trong hội trường của trang viên.”

Hiệp sĩ còn lại quay người mở cổng cho Lucien.

Khi không thấy có chuyện gì xảy ra, sự nghi ngờ trong lòng cậu dần dần vơi đi. Lucien bước dọc theo con đường đất nện đến trước cánh cửa chính hé mở của trang viên và nhẹ nhàng đẩy mở.

Những âm thanh xì xầm lập tức lọt vào tai cậu. Không có âm nhạc, không có tiếng ồn ào, cả tiếng trò chuyện tán gẫu vui vẻ cũng không. Các Arcanist tụ tập thành từng nhóm hai đến ba người trong một căn phòng rộng đến bất thường, thảo luận về các nghiên cứu arcana gần đây, về xu hướng ma thuật, và về những vấn đề mà họ gặp phải trong quá trình nghiên cứu của chính mình. Bầu không khí tràn đầy tinh thần cầu thị.

Có khoảng 210 Arcanist được mời đến hội trường hôm nay. Trong số đó, phần lớn đều là Arcanist cấp trung, chỉ có vài Arcanist cấp thấp có nghiên cứu sâu về một vấn đề nguyên tố nào đó và đã được công nhận.

Trong hội trường, bàn ghế được xếp thành hình tròn, ở giữa đặt một sân khấu kim loại cao ngang người, phía trên khắc các vòng phép giúp phóng chiếu âm thanh hình ảnh, bên cạnh còn có một bục phát biểu cao đến thắt lưng.

Việc Lucien đi vào chỉ thu hút sự chú ý của một số ít Arcanist, nhưng khi nhận ra gương mặt lạ hoắc của cậu, họ liền quay lại xì xầm với nhau. Chỉ có duy nhất một cặp mắt lạnh lùng là vẫn chăm chú dõi theo cậu.

Lazar, người phụ trách công việc tổ chức Hội nghị Thường niên về Nguyên tố và Giả kim thuật, đang đứng trong góc thở phào nhẹ nhõm khi thấy hội nghị sắp bắt đầu. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, Lucien, một người mà anh quen biết, đang nghênh ngang bước vào hội trường.

Kìm nén lại thôi thúc mở miệng lớn tiếng chào hỏi, Lazar cầm áo choàng trên tay và lịch sự đi qua giữa các pháp sư, sau đó mới vội vã bước nhanh về phía cậu.

“Lucien, sao cậu lại ở đây?” Lazar nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Đây là hội nghị thường niên của hệ Nguyên tố và Giả kim thuật cơ mà! Lucien đâu có phải thành viên của Ý chí Nguyên tố!

Lucien có chút lo lắng khi xung quanh đâu đâu cũng toàn người lạ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lazar, một người bạn quen thuộc, cậu liền thấy an tâm hẳn. Cậu vẫy vẫy lá thư mời trong tay và nói: “Tôi không biết tại sao lại nhận được lá thư mời này nữa. Lazar, anh có biết tại sao không?”

“Thư mời?” Lazar cầm lấy bức thư và cẩn thận kiểm tra lại biểu tượng ma thuật của hai tổ chức. Sau đó anh nhìn cậu từ trên xuống dưới như nhìn một con quái vật. “Gần đây cậu đã làm cái gì vậy? Thế nào mà cậu lại có được lá thư mời này? Có liên quan đến lá thư cậu viết bảo tôi đo lại khối lượng nguyên tử của một số nguyên tố không? Tôi đã sử dụng một số phương pháp mới để đo lại và phải công nhận là chúng sai thật!”

Lucien đang mở miệng chuẩn bị trả lời thì âm thanh một giọng nam mạnh mẽ hỏi một nữ pháp sư phụ trách tiếp tân từ ngoài cổng truyền vào. “Evans, Lucien Evans có ở đây không?”

“Ngài Larry, tôi kiểm tra rồi. Ngài Evans vừa mới đến cách đây vài phút.” Giọng nữ ngọt ngào đáp lại. May mắn là cứ năm phút cô lại kiểm tra một lần, vậy nên có thể trả lời kịp câu hỏi của ngài Larry. Đáp xong, cô quay vào trong hội trường và cao giọng gọi. “Ngài Evans, ngài Lucien Evans, xin mời ngài tới đây. Ngài Larry đang tìm ngài.”

Tiếng gọi của cô làm việc thảo luận của mọi người đều tạm dừng. Các Arcanist tò mò nhìn quanh, tự hỏi Lucien Evans này là ai và có quan hệ như thế nào với ngài Larry.

“Rebecca, Evans ở đây.” Lazar cảm thấy tự hào khi thấy cộng sự đang tìm kiếm bạn mình. Anh trịnh trọng đáp lại rồi kéo Lucien về phía cổng.

Các Arcanist đều bước sang một bên và tò mò nhìn cậu. Một Arcanist trẻ như thế này mà đã được mời? Cậu ta trông chẳng giống mấy cái tên bốc mùi thối rữa sử dụng nghi lễ ma thuật hay ma dược để kéo dài tuổi thọ của mình chút nào.

Có ba người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng ở cửa. Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, đôi mắt xanh lục lấp lánh rạng rỡ, tóc mái màu nâu nhạt hơi che đi vầng trán. Cô trông xinh đẹp và đoan trang, nhưng đâu đó trên khuôn mặt lại phảng phất vẻ hốc hác. Xem ra việc chuẩn bị cho hội nghị thường niên gần đây đã khiến cô mệt mỏi như vậy.

Đang nói chuyện với cô là một người đàn ông béo mặt tròn, râu vàng bờm xờm, đôi mắt xanh sâu thẳm, tuổi đâu đó ngoài ba mươi.

“Ngài Larry, cậu Evans ở đây.” Lazar kính cẩn cúi đầu chào người đàn ông mặt tròn. Anh đã từng gặp pháp sư thiên tài nổi danh này trước đây rồi.

Lucien đang định mỉm cười, Larry bỗng thầm sửng sốt, sau đó buột miệng nói: “Cậu là ai?”

Giọng anh ta rất có lực. Dù không cố ý nói to nhưng nó vẫn vang vọng khắp hội trường.

“Hả?” Lucien bối rối nhìn anh ta. Cả Lazar lẫn Rebecca đều đồng thời sửng sốt. Các Arcanist trong hội trường cũng nghi hoặc nhìn sang, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Larry xua tay nói: “Xin lỗi cậu. Ý tôi là… Tôi đang tìm học trò của mình, Lucien Evans, ừm, Lucien Evans K.”

Đến giờ, Lucien đại khái đã hiểu vấn đề ở đây là gì. Cậu không khỏi cảm thấy nực cười.

Sau vài giây im lặng, Rebecca bối rối nói. “...Ngài Larry, ở đây chỉ có ngài Evans này thôi.”

Larry quay đầu lại nhìn cô. “Chỉ có Evans này?”

Một trong hai người chứng kiến toàn bộ sự việc đằng sau Larry giận dữ nói với Rebecca:

“Rebecca, cô là người chịu trách nhiệm điền thiệp mời. Tôi bảo cô mời Lucien Evans, học trò của Larry, người có luận án về hóa trị nguyên tử được nhiều người khen ngợi ấy, chứ không phải là cái… Arcanist cấp một Lucien Evans này! Cô làm ăn cái kiểu gì vậy?” Ông ta quay đầu liếc nhìn huy hiệu arcana và ma thuật trên ngực Lucien rồi nghiêm giọng trách mắng.

Tóc ông ta đen tuyền nhưng khuôn mặt lại đầy nếp nhăn. Đánh giá từ huy hiệu arcana có ba ngôi sao và huy hiệu ma thuật có ba vòng tròn trên ngực, có vẻ như cấp độ arcana của ông ta có được là nhờ tích lũy theo thời gian.

Sau khi mắng Rebecca, ông ta gật đầu xin lỗi với ông già tóc bạc mặc Âu phục và đi giày da bên cạnh. Vừa xin lỗi, ông ta vừa trừng mắt nhìn Rebecca.

Rebecca bị mắng đến đỏ hoe cả mắt. Thế nhưng càng lo lắng, cô lại càng không tìm ra được nguyên nhân.

“Ngài Leandro, ở Trường Ma thuật Douglas có hai Lucien Evans, có thể vì thế mọi người mới hiểu nhầm.” Lazar cũng xấu hổ đỏ mặt, nhưng anh không thể không nói đỡ cho Rebecca.

Leandro nghe vậy lại càng tức giận hơn. “Đã như vậy, tại sao trong thiệp mời không thêm ‘K’ vào? Hay thêm cấp bậc arcana và ma thuật của cậu ta vào cũng được mà? Còn cậu này thì chỉ là cấp một! Giống cô đấy!” Ông ta chỉ vào ngực Lucien.

“Nhưng... Nhưng... Ngài Leandro, tôi đã kiểm tra tất cả nhân sự của Trường Ma thuật Douglas rồi. Chỉ có một ngài Lucien Evans mà thôi.” Những giọt nước mắt của Rebecca lăn dài trên má. Nếu thật sự có hai người cùng tên, cô đã đánh dấu họ bằng những ký tự khác nhau rồi.

“Ngài Leandro.” Lucien bình tĩnh giải thích. “K đã rời trường trước khi thư mời được gửi đến.”

Cậu đang ám chỉ rằng người đưa thông tin cho Rebecca mới chính là người có lỗi.

Leandro tức giận. “Kể cả thế, việc cô ta không đánh dấu cấp bậc arcana vẫn là sai lầm lớn! Còn cậu, tại sao cậu không nghĩ xem mình có đủ tư cách để tham dự hội nghị thường niên này hay không đi? Cậu không biết dùng não để nghĩ rằng đây không phải là lời mời dành cho cậu à?” Do cấp bậc của Lucien quá thấp, ông ta không kiêng nể gì mà mắng như tát nước vào mặt.

“Không, không, không, là lỗi của tôi.” Larry giơ tay. “Là tôi bảo K rời trường, nhưng lại quên nói với ông Leandro khi quyết định mời cậu ấy.”

“Larry, sao cậu không tự mình mời K?” Ông già tóc bạc nhìn Larry bằng đôi mắt vàng có phần kỳ lạ.

Larry nở một nụ cười cay đắng. “Thầy, em không ngờ K sẽ rời đi sớm như vậy. Em vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ ở lại trường để giải quyết nốt những việc khác, nhưng giờ lại không biết cậu ấy đã đi đâu và tìm mãi cũng không thấy cậu ấy ở đâu cả.”

Ông già mặc bộ Âu phục đen với đôi mắt vàng kỳ lạ này là Gaston, thầy của Larry, giám đốc Ý chí Nguyên tố, thành viên Hội đồng Xét duyệt Arcana, một Arcanist cấp bảy, pháp sư bậc bảy.

Sau khi đối chiếu những lời giải thích trước sau, các pháp sư trong hội trường cơ bản đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, cảm thấy đây là một sự cố hi hữu và thú vị. Một số người thậm chí còn chốc chốc lại cười thầm.

“Ngài Gaston, tôi xin lỗi vì đã bất cẩn.” Leandro cúi đầu xin lỗi Gaston.

Gaston nhẹ nhàng gật đầu. “Chúng ta đều sai cả. Đừng trách cô nhóc này.”

Leandro ngẩng đầu và nghiêm khắc nói với Rebecca. “Ngài Gaston đã có lời như vậy, cho nền lần này tôi sẽ không báo cáo sai lầm của cô, tốt nhất mai này đừng có tái phạm.”

Sau đó ông ta quay đầu nhìn Lucien, lạnh lùng nói: “Ở đây không có việc gì cho cậu cả, cậu đi được rồi.”

Nghe vậy, cho dù Lucien có lý trí và giỏi giữ bình tĩnh đến mấy cũng không khỏi cảm thấy bị thái độ của Leandro sỉ nhục.

Đúng lúc này, Gaston giơ tay ngăn Leandro lại. “Evans, cậu có nghiên cứu arcana của lĩnh vực Nguyên tố không?”

“Có ạ, ngài Gaston.” Dù không hiểu ông có ý gì, Lucien vẫn khẽ gật đầu.

Gaston mỉm cười. “Vậy cậu có thể ở lại đây nghe mọi người thảo luận. Đã ở đây rồi thì đừng bỏ lỡ nó. Đây là một hội nghị bàn về những thành tựu mới nhất trong lĩnh vực Nguyên tố. Có thể cậu sẽ không hiểu được nhiều, nhưng nó chắc chắn vẫn rất bổ ích.”

Thấy Lucien im lặng và do dự, ông cười nói. “Anh bạn trẻ, đừng ngại. Nếu mai này trở thành một Arcanist nổi tiếng, những gì đã xảy ra ngày hôm nay sẽ là một câu chuyện hay để kể lại đấy.”

Nghe đến “thành tựu mới nhất trong lĩnh vực Nguyên tố”, Lucien hiếu học chậm rãi gật đầu.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt lạnh lùng nọ vẫn luôn quan sát một màn này. Tuy nhiên, khi Gaston và Larry không nói gì nữa mà đi ngang qua Lucien để vào trung tâm hội trường, đôi mắt kia vội vàng dời ánh nhìn đi, sợ bị phát hiện.

Tại trụ sở của Common Arcana.

Woods, người vừa đệ trình bài nghiên cứu về việc đo lại khối lượng nguyên tử, hài lòng ngồi xuống ghế và thả cho suy nghĩ trôi dạt. Chỉ cần đợi qua ba ngày xét duyệt, bài của ông sẽ được đăng ngay lên số tiếp theo của tập san.

Woods cầm luận án về bảng tuần hoàn của Lucien lên và bắt đầu đọc lại. Do đã đo xong các nguyên tố nên ông vô thức bỏ qua phần này luôn và chuyển sang suy đoán về các nguyên tố mới.

“Wow, mô tả đặc tính chi tiết quá…” Woods vừa đọc vừa nhận xét. “Cậu ấy thậm chí còn đoán ra được cách để khám phá các nguyên tố mới? Ủa, tại sao tính chất của loại quặng này trông quen thế nhỉ?”