*Trans+Edit: Lắc
Thấy rằng bản thân đã đoán đúng, Lucien mỉm cười tự tin: “Ở East Haven chỉ có ba mươi, cùng lắm bốn mươi người có thể được gọi là đại nhân vật, đâu có gì khó đoán. Ngươi đâu thể nào là thuộc hạ của một trong chín thành chủ đâu nhỉ? Bởi nếu vậy thì ngươi đâu cần phải bí mật đến nỗi không chịu nói ra tên của người đó?”
Không bao lâu sau, những tiếng kim loại chát chúa vang lên từ phía sau quán rượu. Có vẻ như căn phòng bí mật nằm dưới lòng đất, bởi cuộc chiến của các cận vệ hiệp sĩ khiến cho mặt đất của quán rượu khẽ rung chuyển.
Khách khứa trong quán thấy vậy liền tản ra ngoài. Bọn họ không sợ máu, không sợ giết chóc, không sợ đánh nhau. Bọn họ sống ở East Haven trong một thời gian dài, đối với những chuyện như thế này từ lâu đã hoàn toàn tê liệt và bàng quan. Điều họ lo lắng, chính là trận chiến trong căn phòng bí mật kia có thể sẽ phá hủy phần móng của quán rượu, làm nó bị sập và khiến họ bị thương.
Lucien đút hai tay vào túi áo rồi chậm rãi bước về phía cửa quán rượu. Đế quốc Schachran có rất nhiều người lưu vong đến đây, không thiếu người khác có thể dẫn đường, huống chi cậu với Leo không phải họ hàng, cũng chẳng phải bạn bè. Cậu còn chẳng biết cái người kia động chạm đến một lãnh chúa nào đó ở East Haven vì mục đích tốt hay xấu, thế nên không có lý do gì cậu phải can thiệp để giúp đỡ ngăn chặn việc này.
Thấy Lucien thờ ơ rời đi, tên thủ lĩnh chột mắt giơ cao thanh đại kiếm bằng cả hai tay, nghi hoặc nhìn lăm lăm về phía cậu, sau đó không định mở miệng khiêu khích nữa mà quay lại hợp tác với tên kiếm sĩ kia, cùng nhau chặn chủ quán rượu và người pha chế lại khi thấy họ đang định chạy ra. Dù sao thì từ những gì vừa xảy ra, hắn cũng đã thấy rõ Lucien có thực lực của một hiệp sĩ chính thức. Cậu có thể không dám đắc tội người đứng sau lưng hắn, nhưng nếu cứ không biết điểm dừng mà ngạo mạn châm chọc cậu, thì kết cục của hắn nhẹ nhất cũng sẽ là bị giết rồi ném xác vào rừng.
Sống ở một nơi như East Haven, con người ta một khi đã không có lai lịch, xuất thân làm chỗ dựa, thì dù cho bản chất có kiêu ngạo hay tàn độc đến đâu cũng sẽ phải biết nhẫn nại khi đối mặt với người mạnh hơn mình. Còn những kẻ không làm được như vậy thì đều đã trở thành thức ăn cho dã thú trong rừng, hoặc là trở thành nguyên liệu cho các chiêu hồn sư…
Đây chính là một quy tắc hiển nhiên của kiếm và ma thuật!
Lucien thong thả vừa đi vừa nhìn người chủ quán rượu đang cầm kiếm và khiên chặn thanh đại kiếm của tên thủ lĩnh lại. Kiếm thuật của cả hai đều đơn giản và thô bạo, mang đậm phong cách Đế quốc Schachran.
“Sao các ngươi dám đánh lộn trong quán rượu Taran này? Các ngươi không sợ các thành chủ sẽ nổi cơn thịnh nộ sao?” Người chủ quán rượu có lẽ vốn là một hiệp sĩ thức tỉnh ‘Phước lành’ nhờ ma dược, đáng ra phải mạnh hơn tên cầm đầu kia. Nhưng giờ ông ta đã già yếu, năng lực trong huyết mạch có lẽ cũng chỉ là loại tăng cường sức mạnh và độ linh hoạt chứ không phải là năng lực phi phàm gì đặc biệt. Do vậy, cuộc chiến giữa ông ta và tên cầm đầu đang ở độ tuổi sung mãn nhất của cuộc đời diễn ra rất căng thẳng, đích thực là kẻ tám lạng người nửa cân. Tuy nhiên, để có thể mở được quán rượu ở East Haven thì nhất định ông ta phải có người chống lưng.
Tên thủ lĩnh hai tay nâng thanh đại kiếm lên chém xuống, nhưng rồi bị chiếc khiên chặn lại. Hắn liền vung chuôi kiếm đánh trả, chặn thanh trường kiếm của ông chủ quán rượu, sau đó không quên tranh thủ cười khẩy. “Nếu như không phải Leo bị phát hiện, bọn ta đương nhiên sẽ không dám làm gì ở quán rượu Taran này. Nhưng giờ thì hắn đang trốn trong căn phòng bí mật của ông. Hắn chính là tên khốn đã xúc phạm nặng nề đến thiếu gia của bọn ta. Bây giờ chúng ta có đem chuyện này lên cuộc họp giữa các thành chủ, họ cũng sẽ chẳng nói gì mấy đâu, tệ lắm cũng chỉ yêu cầu bọn ta bồi thường thiệt hại cho quán rượu của ông thôi!”
Lúc này, hầu hết khách khứa trong quán đều đã chạy hết, sảnh quán rượu mới lúc nào còn đông nghịt nay đã trống không. Lucien mới đi được nửa chừng liền nghe thấy một tiếng động lớn đột ngột vang lên. Cánh cửa vỡ tan và bay ngược vào trong, đập trúng đầu mấy tên say xỉn.
Lucien nghiêng đầu tránh mảnh vỡ. Sau đó cậu thấy một nhóm lớn bước vào. Hầu hết trong số này đều mặc áo giáp vảy đen cùng kiểu dáng với bộ giáp của tên cầm đầu ban nãy. Thủ lĩnh của nhóm này là một thanh niên trẻ ngậm điếu xì gà màu trắng xám trong miệng. Người này không mặc giáp mà giống như Lucien, hắn vận một bộ suit hai hàng khuy với sơ mi trắng và vest nâu bên trong, đầu đội mũ chóp cao, toàn thân toát lên phong cách rất “Holm”. Ngoại hình nhìn chung không tệ, mặt gầy, mũi cao, chỉ có đôi lông mày đen trông khá lộn xộn, khiến người ta cảm nhận được một vẻ lạnh lùng và đầy ngang ngược ở hắn.
Ở hai bên của hắn là hai gã đàn ông trông rất nguy hiểm. Kẻ ở bên trái cũng ăn mặc theo phong cách Holm, dáng người thấp bé, đi đôi giày da bóng loáng, đôi mắt xám nhạt thì toát ra vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn. Còn kẻ ở bên phải cao lớn, vạm vỡ, mặc giáp da màu nâu trên người, mỗi bước đi đều khiến sàn nhà kêu cọt kẹt.
Thanh niên trẻ kia liếc quanh quán rượu rồi ngồi xuống một chiếc ghế cạnh cửa. Hắn vươn tay phải ra, ngay lập tức, một cô gái tóc vàng xinh đẹp từ phía sau bước lên, quỳ xuống trước mặt và giúp hắn tháo khuy măng sét. Cô gái này mặc một chiếc váy màu xanh nhạt theo phong cách của cung điện Tria, bầu ngực trắng nõn lộ ra một mảng, vẻ mặt hoàn toàn vô cảm.
“Ngài Jarolim, xin hãy bắt Leo về cho ta.” Thanh niên kia mỉm cười ra lệnh. Sau nhiều ngày truy đuổi, cuối cùng hắn cũng sắp bắt được kẻ đã phá hỏng việc tốt của mình, điều này khiến cho cơn giận mà hắn vẫn chưa có cơ hội để trút ra hết lại một lần nữa bùng lên.
Jarolim thấp bé điềm tĩnh đáp lại ngắn gọn: “Vâng, thiếu gia Warren.”
Đôi giày da đen bóng giậm nhẹ, hắn liền hóa thành một cái bóng mờ và lao ra đằng sau quán rượu, đồng thời giải phóng ra toàn bộ khí tức của một hiệp sĩ, khiến những khách hàng chưa kịp rời khỏi quán bị áp chế đến mức tay chân vô lực không thể di chuyển, đứng thành một nhúm, ngáng đường Lucien.
Tới khi cậu chật vật chen ra được khỏi đám đông và đến gần cửa thì Jarolim đã quay lại với Leo trong tay. Dĩ nhiên Leo không mạnh bằng Jarolim, chưa kể ông ta còn bị rất nhiều cận vệ hiệp sĩ khác bao vây.
Thấy Leo đã bị bắt, chủ quán và người pha chế ngừng chiến. Họ đứng đó không xa, trên tay vẫn cầm kiếm và khiên, trong lòng quay cuồng những suy nghĩ như làm sao để cầu xin sự khoan dung hay sẽ phải trả cái giá nào.
Lucien có chút tò mò nhìn Leo, người đang giãy giụa trong tay Jarolim. Đây là một người đàn ông đứng tuổi, mái tóc hoa râm, khuôn mặt hốc hác, khốn khổ, đôi mi nhắm chặt, khóe mắt đầy những nếp nhăn.
“Uỵch.” Jarolim ném Leo xuống trước mặt thanh niên tên Warren.
Có một tầng lửa đen đang cháy bên ngoài cơ thể Leo. Xem ra chính ngọn lửa này đã nuốt trọn sức lực của ông, khiến ông thậm chí không thể đứng dậy.
Warren nghiêng người về phía trước, nở một nụ cười nham hiểm rồi vươn tay phải ra tát mạnh vào mặt Leo. “Leo, được gặp lại ngươi ta vui lắm đấy. Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Đôi mắt lam của Warren tràn ngập dữ tợn.
Leo khó nhọc mở mắt. Đôi đồng tử màu lục chan chứa nỗi đau cùng sự tuyệt vọng, nhưng tuyệt không có sự ân hận. “Warren, ta chỉ nhắc nhở tiểu thư quý tộc đó đừng để bị ngươi lừa gạt mà thôi. Ngươi là kẻ buôn người khét tiếng nhất ở East Haven này. Đã có bao nhiêu con người, Elf, người lùn, thú nhân bị đưa sang Đế quốc Schachran thông qua ngươi rồi? Ngươi là kẻ có đủ khả năng tiêu diệt hoàn toàn cả một thương đội, ta dĩ nhiên chẳng có cách nào khác ngoại trừ chỉ biết trơ mắt nhìn ngươi ngược đãi tiểu thư quý tộc đó, nhưng ngươi không có…”
Warren thu tay phải lại rồi mỉm cười hòa nhã. “Leo, ngươi quả là một người tốt.”
Vừa nói dứt lời, hắn liền giơ chân phải lên tung một cước vào bụng Leo. Ông gập người lại như con tôm và bật ra một tiếng đau đớn.
Warren đưa chân phải đến trước mặt cô gái tóc vàng, ra lệnh cho cô lau giày, sau đó gãi cằm nói: “Thật ra ta cảm thấy rất khó hiểu. Leo, tại sao ngươi phải làm hỏng kế hoạch của ta? Ngươi đâu có quen biết ả trước đây, vậy tại sao phải mạo hiểm cảnh báo cho ả? Chẳng lẽ một lão già như ngươi lại có hứng thú với ả? Ừ thì, đúng là cô ả xinh đẹp thật.”
Sau khi ho kịch liệt một hồi, Leo cuối cùng cũng nặn ra được một câu: Đó là nguyên tắc của ta… Chỉ cần có đủ khả năng để ngăn chặn… ta không thể trơ mắt nhìn một cô gái chỉ vì tò mò mà rơi xuống vực sâu được.”
“Ôi trời, thật là một con người có tinh thần hiệp sĩ mà. Đáng tiếc, ngươi không phải là một hiệp sĩ thực thụ. Nguyên tắc thì sao chứ? Cũng chỉ để bị chà đạp dưới chân của một kẻ xấu xa độc ác như ta mà thôi.” Warren thu lại chân phải từ tay của người đẹp tóc vàng rồi vừa giẫm lên đầu Leo vừa nói: “Lựa chọn duy nhất mà ngươi đã thực hiện là để cả gia đình bị giết rồi bỏ trốn đến đây.”
Nhớ lại những hồi ức đau buồn, từ cổ họng Leo phát ra những tiếng gầm gừ, rên rỉ như một con thú sắp chết, khiến những mạo hiểm giả xung quanh cũng chợt thấy đồng cảm.
Warren hướng mắt về phía chủ quán rượu rồi nói: “Ngươi không cần phải nói gì hết. Bất kỳ ai dám phá hỏng kế hoạch của ta chắc chắn đều phải chịu một kết cục bi thảm, có như vậy mới duy trì được phẩm giá của ta cũng như răn đe được những tên khốn khác. Ta không phải là kẻ mà đến cả một con chó con mèo cũng bắt nạt được.”
Khí tức Warren phát ra đe dọa đến mức ông chủ quán rượu không dám hó hé lấy một lời. Sau đó hắn quay lại nói: “Đập cho hắn ra bã trước, sau đó chặt cụt hết tứ chi, đem treo lên khung gỗ ngoài cổng thành. Ban đêm sẽ có chó rừng đến gặm nhấm hắn từng chút một.”
Warren vừa nói vừa thả chân ra khỏi đầu Leo rồi đá ông về phía tên chột mắt.
Tên chột mắt và đám người còn lại ghìm Leo xuống rồi giáng từng nắm đấm lớn vào người ông.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Ai nấy đều vô thức ngừng tất cả những gì đang làm và kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Ở đó, họ thấy một chàng trai trẻ tóc đen ngắn, đồng tử màu nâu, đeo kính độc nhãn và mặc trang phục tương tự như Warren đang bước ra khỏi đám đông. Đôi giày da giậm trên sàn, phát ra âm thanh như tiếng gõ cửa.
Warren, Jarolim, chủ quán rượu và những người khác đều nhìn sang. Chàng trai trẻ mỉm cười nói: “Chào buổi chiều, các quý ông.”
Trông cậu cứ như thể không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Tuy nhiên, Warren không hạ thấp cảnh giác. Hắn đè nén lại sự bối rối và nghiêm nghị nói: “Anh bạn, chúng ta hình như đâu quen biết nhau. Hy vọng cậu sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
Warren mặc dù kiêu ngạo, tàn độc, lại có một người cha có quyền có thế, luôn đối tốt và lo liệu mọi thứ thay cho mình, thế nhưng hắn tuyệt đối không phải là kẻ ngu ngốc. Dù đã chứng kiến sức mạnh của Jarolim và những người khác, người này vẫn dám đứng ra, điều đó chứng tỏ cậu phải có độ tự tin nhất định. Vì vậy, hắn không trực tiếp ra lệnh cho người của mình bắt lại mà cẩn trọng hỏi thăm trước.
Dĩ nhiên, nếu thanh niên này không biết điều thì, chà, ở East Haven này chẳng có mấy người mà Warren phải sợ.
Lucien chỉ vào Leo, ông liền ngay lập tức bay về phía cậu. “Ngài Warren, tôi có việc cần thuê Leo làm giúp mình. Ngài có thể giải quyết mối hận của mình sau khi tôi xong nhiệm vụ.”
Giọng điệu của cậu bình thản như đang ra lệnh.
Việc Leo kiên định với nguyên tắc của mình và giúp đỡ một tiểu thư quý tộc bất chấp nguy hiểm của bản thân khiến Lucien từ bỏ ý định rời đi. So với việc thuê phải một kẻ quen thói phản bội, lừa lọc trong quá trình băng qua Đế quốc Schachran, sẽ tốt hơn nếu lựa chọn Leo, một hiệp sĩ rất có nguyên tắc. Bên cạnh việc cùng nhau ký hợp đồng, nếu cậu còn cho Leo một cái ơn cứu mạng nữa thì khả năng ông phản bội cậu sẽ trở nên rất, rất nhỏ.
Nói cách khác, những người tuân thủ nguyên tắc thường đáng tin cậy hơn những người đặt lợi ích lên hàng đầu. Từ quan điểm của một nhà tuyển dụng, việc chọn ai trong hai kiểu người này đã quá rõ ràng, dù cho có phải rước lấy một chút rắc rối.
Bởi vậy, không phải lúc nào làm ơn cũng mắc oán. Đôi khi, nhân cách cao thượng sẽ cứu mạng chúng ta một ngày nào đó!
Này là 2 câu…