*Trans+Edit: Lắc
Phòng của Lucien nằm ở trên tầng ba của lâu đài, cách mặt đất hơn mười mét. Ngay cả một hiệp sĩ chính thức cũng sẽ bị thương nếu nhảy xuống từ độ cao này. Nhưng để không trở thành con mồi của Can khô U ảnh và các thần chú cấp cao khác, sử dụng Lạc Vũ để hạ cánh không phải là lựa chọn tốt nhất.
Vì vậy, mới đầu Lucien không thực hiện bất kỳ hành động gì cả. Cậu chỉ đơn giản là rơi tự do và để trọng lực dẫn dắt. Sau một khoảng thời gian rơi ngắn ngủi được tính toán cẩn thận, cậu kích hoạt Bay và kéo bản thân lên nhờ sự hỗ trợ từ lực hấp dẫn của những ngôi sao, giúp làm chậm tốc độ rơi của mình.
Bởi vì mặt đất đã cách không còn xa, Lucien rất nhanh đã đáp xuống nền đất trong sân.
Toàn bộ quá trình này giống như nhảy dù vậy. Vấn đề duy nhất ở đây là phải tính toán chính xác. Ở trên không quá lâu sẽ rất nguy hiểm, cậu sẽ ngã và bị thương nếu giảm tốc không đủ hoặc thay đổi tốc độ quá nhiều trong một khoảng thời gian quá ngắn.
Đối với Lucien, người có linh hồn mạnh mẽ cùng trí nhớ và khả năng tính toán vượt xa người thường, vấn đề này trở nên vô cùng đơn giản.
Đất trong sân không còn tơi xốp mà rắn lại vì cằn cỗi. Lucien đạp chân, nhanh chóng né ánh sáng đầy màu sắc từ trên trời dội xuống và trực tiếp lao tới cổng lâu đài.
Bởi vì Leo có một chiếc nhẫn ma thuật có thể kích hoạt Lạc Vũ, cậu không lo ông có thể nhảy xuống thuận lợi hay không mà chỉ quan ngại ông sẽ bị thần chú Can khô U ảnh làm ảnh hưởng hoặc sức mạnh sẽ bị suy giảm giữa không trung. Tuy nhiên, xét cho cùng, Leo đối với Nikonov hay Bá tước đều không quan trọng, do đó Lucien không lo bọn họ sẽ cố tình giải phóng sức mạnh nhắm về phía ông.
Thế nhưng mới chạy được vài bước, trường linh lực của cậu liền cảm nhận được Leo đã bị Ivanovszki đấm bay và rơi uỳnh một tiếng chấn động xuống đất trong khu vườn phía xa như một con búp bê vỡ nát.
Do Nikonov không bị giết bởi đòn tập kích bất ngờ của Bá tước nên vòng phép mà ông ta thiết lập trước khi tấn công Lucien chỉ rung chuyển chứ chưa đạt đến giới hạn. Bởi vậy, các hiệp sĩ và Đại hiệp sĩ khác trong lâu đài vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì đang tiếp diễn ở đây. Trận chiến giữa Bá tước và Nikonov khốc liệt đến mức không có thời gian để xử lý vòng phép. Cả hai đều không gắng củng cố hay phá hủy nó để báo tin ra bên ngoài.
‘Ivanovszki là một Đại hiệp sĩ?!’ Đánh giá từ uy lực cú đấm của Ivanovszki, Lucien khá ngạc nhiên. Bản thân cậu hoàn toàn không chú ý đến chuyện này.
Mặc dù các hiệp sĩ đã trải qua tôi luyện có thể che giấu sức mạnh thực sự của mình bằng cách kiểm soát bước đi, sự co cơ, nhịp tim, lưu lượng máu, v.v., nhưng họ đều là những hiệp sĩ có ý chí rất mạnh, do đó thường vô tình để lộ ra khí tức chấn nhiếp của mình và khiến người khác dễ dàng nhận biết được thực lực của họ. Từ hai cuộc trao đối ngắn với Ivanovszki, Lucien cảm thấy hắn cư xử vô cùng tự nhiên, chỉ giống như một hiệp sĩ thực sự nhờ ma dược mới thức tỉnh ‘Phước lành’ được mà thôi, hoàn toàn trùng khớp với hình tượng một tên thủ lĩnh tàn độc nhưng yếu đuối nhiều năm phụ trách một tổ chức buôn lậu.
‘Lúc ở trong trang viên của Carleena, nếu mình mà trực tiếp tấn công Ivanovszki thì có khi giờ đã chỉ còn là cái xác…’ Lucien thầm thấy may mắn vì đã không hành động hấp tấp. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được Leo đang rên rỉ đau đớn, còn Ivanovszki thì đang nhảy ra khỏi cửa sổ và lao về phía mình.
Sau khi bị cú đấm của Ivanovszki làm cho bất tỉnh, cú sốc lúc tiếp đất lại làm Leo tỉnh dậy, cảm thấy đầu và cơ thể đau đớn như muốn đứt rời từng khúc. ‘Bị thương nặng thế này thì bất kỳ cận vệ hiệp sĩ cao cấp nào cũng đều có khả năng kết liễu mình…’ Ông thầm nghĩ.
Mặc dù Ivanovszki chỉ sử dụng mỗi nắm đấm, thế nhưng sức mạnh của một Đại hiệp sĩ cấp ba hoặc bốn vẫn rất đáng gờm. Nếu không phải Leo đã thức tỉnh ‘Phước lành’, cú đấm của Ivanovszki sẽ đập nát đầu ông như đập một quả dưa hấu. Mà kể cả vậy, một nửa khuôn mặt của Leo cũng đã bị vỡ hoàn toàn. Xương gò má của ông hiện vỡ nát, máu từ miệng tuôn ra ồng ộc. Sao vàng bay múa trước mắt ông, nội tạng và xương cốt toàn thân cũng đều bị tổn thương nghiêm trọng. Trong thời gian tới ông chắc chắn không đủ khả năng để chiến đấu.
Đại hiệp sĩ và hiệp sĩ bình thường cách biệt đến vậy đấy. Mặc dù Leo đã mua rất nhiều ma dược trong nhiều năm qua để cải thiện ‘Phước lành’ của mình, nhưng so với một hiệp sĩ thực thụ tự mình đánh thức năng lực thì vẫn không tài nào mạnh bằng.
Đau đớn do vết thương trên cơ thể là một nhẽ, nhưng nỗi đau trong lòng Leo lúc này còn dữ dội hơn gấp bội. Kẻ thù đã giết hại cả nhà ông hóa ra lại là một Đại hiệp sĩ, còn ông thì không nhìn ra được phương pháp nào để tự mình trả thù cho gia đình. Trong lòng ông dâng tràn nỗi tuyệt vọng và khổ đau vô tận, như thể cả thế giới của ông đều đã chìm trong bóng tối.
Đúng lúc này, thanh âm của Lucien truyền đến bên tai ông. “Tôi sẽ dẫn dụ Ivanovszki tới nơi khác, ông tranh thủ chạy đi. Lát chúng ta sẽ gặp nhau ở địa điểm như đã hẹn...”
Thần chú bậc hai, Truyền Tin.
Leo đột ngột vùng dậy từ trong bóng tối và cơn ác mộng của sự tuyệt vọng. Hiện tại không phải lúc để đau buồn, ông hiểu rõ điều đó, và ông vẫn còn có một động lực để sống tiếp, đó là báo đáp ơn cứu mạng của Lucien.
Sau khi truyền tin cho Leo, Lucien lao tới cổng lâu đài, để lại một dư ảnh mờ nhòe phía sau.
Cậu lập tức kích hoạt vòng tay Chức Hỏa. Một quả cầu lửa đâm thẳng vào cổng, gây ra một tiếng nổ lớn cùng những làn sóng xung kích nóng rực.
Do vòng phép của lâu đài vẫn chưa được kích hoạt nên Lucien mới xoay sở tạo ra được một khe hở nhỏ trên cánh cổng sắt. Cậu khẩn trương lao qua và chạy về phía tây thành phố Ural.
Ivanovszki đáp đất vững vàng, chẳng những không bị thương mà còn khiến mặt đất rung chuyển. Hắn liền không chút do dự đuổi theo Lucien ra khỏi lâu đài.
Trong tình thế mỗi giây đều đáng giá ngàn vàng như lúc này, đối với một kẻ thù thậm chí còn không có nổi thực lực để tự mình đánh thức sức mạnh hiệp sĩ như Leo, Ivanovszki không buồn để vào mắt. Dù sao thì chính hắn mới là người giết gia đình Leo, không phải ngược lại.
Thái độ này khiến Leo cảm thấy cực kỳ đau lòng. Nếu chúng ta không có thực lực, thậm chí cả kẻ thù cũng sẽ chẳng buồn để mắt đến, bởi vì bọn chúng sẽ nhìn nhận rằng chúng ta không có khả năng để trả thù cũng như không có tương lai để phát triển.
Khi quả cầu lửa của Lucien làm nổ tung cánh cổng lâu đài, nó cũng đồng thời phá hủy luôn vòng phép mà Nikonov đã tạm thời dựng lên. Bởi vậy, các Hiệp sĩ, Đại hiệp sĩ và mục sư đang canh giữ lâu đài đều đã nghe thấy những âm thanh vang dội và khốc liệt của trận chiến.
‘Không thể lãng phí thời gian thêm nữa.’ Leo lấy ra một ống Bão Táp và dốc vào miệng, vừa để ổn định thương thế của bản thân, vừa để giải phóng tiềm năng trong cơ thể. Sau đó ông hóa khổng lồ và bắt đầu chạy về phía cổng lâu đài.
Chạy được nửa đường, Leo đột nhiên vấp phải thứ gì đó. Ông nhìn xuống, dưới đó là hai cái chân của Matvienko, thứ đã bị màn sương độc ăn mòn. Đôi ủng đen trên chân ông ta có chút xỉn, tuy nhiên mức độ hư hỏng là tương đối ít.
‘Chủ nhân chỉ có một chiếc áo choàng ma thuật, còn thiếu một đôi giày ma thuật…’ Leo vừa nghĩ thầm vừa tháo đôi giày ra rồi bọc nó vào trong một bộ quần áo. Xong xuôi, ông tiếp tục chạy ra khỏi lâu đài. Nếu đợi tới khi các hiệp sĩ đang canh giữ lâu đài phát hiện chuyện gì đang xảy ra trên bầu trời mà đến đây, ông sẽ không thể trốn thoát được nữa!
Trong phòng, Carleena đang bối rối nhìn cảnh tượng bên ngoài. Ả nhìn thấy Ivanovszki đang đuổi theo Lucien rời khỏi lâu đài, thấy các hiệp sĩ và Đại hiệp sĩ bị báo động và đang kinh hãi, còn thấy Leo nhặt đôi giày ma thuật và cũng bỏ đi nốt. Đột nhiên, vẻ mặt biến đổi, ả mở miệng chửi thề: “Ivanovszki chết tiệt! Sao hắn không cảnh báo cho mình?”
Dứt lời, Carleena nhảy ra khỏi cửa sổ. Rơi được nửa chừng, cơ thể ả bắt đầu biến hóa. Sau lưng ả mọc ra một đôi cánh đen trông như đôi cánh tà ác thuộc về loài quỷ. Cùng lúc đó, trên trán ả xuất hiện hai cái sừng nhỏ nhắn dễ thương, những lớp vảy đen mờ nhạt cũng xuất hiện trên làn da trắng ngần.
Carleena thực chất là một hiệp sĩ chính thức với ‘Phước lành’ Succubus!
Đôi cánh đen khẽ vỗ, đôi chân dài của Carleena đáp xuống mặt đất. Tuy nhiên, ngay khi chuẩn bị lướt về phía trước, trên trán ả xuất hiện một đường máu mỏng, và rồi cơ thể ả nhanh chóng quắt lại. Cứ như vậy, Carleena ngã xuống đất và chết đi như một xác ướp với đôi mắt mở to đầy sợ hãi.
Trong tất cả, Carleena là người mà Bá tước Witte căm ghét nhất. Ông ta đã yêu thương ả từ tận đáy lòng, thậm chí còn giúp ả được thừa kế rất nhiều tài sản của Nam tước Lottnico. Ấy vậy mà ả lại cấu kết với người ngoài để giết bác mình khi ông ta già yếu bệnh tật. Nếu như không phải lúc sắp chết gặp được hình chiếu của một đại nhân vật và được người đó cho biết một ít sự tình, ông ta căn bản sẽ không thể tận dụng được cơ hội này.
Vì vậy, Bá tước Witte cho rằng Carleena đáng khinh hơn gấp vạn lần so với Nikonov và Ivanovszki, những kẻ đã giết quản gia Semenov thật sự. Bởi vậy, ngay cả khi phải từ bỏ lợi thế, ông ta cũng muốn giết ả cho bằng được.
Đến lúc này, các hiệp sĩ và Đại hiệp sĩ đều đã tường tận chuyện gì đang xảy ra. Họ bắt đầu thông báo cho giáo hội và các quý tộc khác.
…
Thời gian niệm phép vừa hết đóng băng, Lucien liền thi triển Tăng Tốc lên bản thân để nới rộng khoảng cách giữa mình và Ivanovszki. Sau đó, cả hai nhảy qua tường thành, chạy về hướng tây bắc.
Giữa lúc chạy, Lucien bỗng nhiên cảm thấy Ivanovszki khẽ đổi hướng.
‘Chẳng lẽ hắn định tận dụng lợi thế quen thuộc địa hình để đánh tạt sườn?’ Cậu nghi hoặc.
Sau khi chạy thêm được một lúc, Lucien dừng lại, tính lợi dụng màn đêm yên tĩnh và nơi đồng không mông quạnh này để tìm cách giết Ivanovszki cũng như loại bỏ những rắc rối tiềm ẩn, nhưng rồi cậu ngạc nhiên phát hiện ra hắn đã biến mất.
‘Hắn không phải tới đây để giết mình sao?’
Lucien ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng rồi cậu liền hiểu ra. Ivanovszki biết cậu là một pháp sư trung cấp sở hữu nhiều ma cụ mạnh mẽ cũng như thần chú kỳ quái. Nhưng nếu đã biết đánh bại cậu không phải chuyện dễ dàng, vậy tại sao hắn còn một mình đuổi theo cậu? Lucien vốn cho rằng hắn làm vậy là vì tự tin có thể đánh bại cậu, nhưng hiện tại xem ra hắn chỉ đang muốn nhân cơ hội chạy trốn.
Nếu Bá tước Witte là người thắng trận chiến trong lâu đài, Ivanovszki mà ở lại thì chỉ có nước chịu chết. Hắn cũng chẳng đủ khả năng can thiệp vào trận chiến của hai cấp cao để giúp Nikonov. Còn nếu Nikonov thắng, hắn có thể giải thích rằng mình bỏ đi để đuổi theo tên pháp sư giả mạo Peter, như vậy hắn sẽ không bị trách cứ gì cả.
‘Ứng đối cũng chân thật quá đi. Mới vừa rồi còn ra vẻ nào thì lạnh lùng, nào thì căm thù, phẫn nộ, nào thì không chút do dự, thế mà…’ Lucien ngưỡng mộ Ivanovszki từ tận đáy lòng, kỹ năng diễn xuất của cậu so với hắn còn chênh lệch nhiều lắm.
Lắc đầu, cậu xác định phương hướng chính xác rồi rẽ vào khu mỏ ở phía tây Ural.
…
Tại khu vực núi non trùng điệp vô tận, Lucien chọn bay thấp ở những nơi tối tăm, u ám. Cậu chủ yếu bay quanh một số khu mỏ mà lúc trước nghe nói thường xuyên bị sập và phải đóng cửa.
Sau khi chọn một trong những hầm mỏ trông u ám nhất, cậu tàng hình và âm thầm lẻn vào. Thông qua cảm ứng của Hào quang Mặt trời, cậu đang cố gắng tìm vết nứt dẫn đến Linh Giới.
Theo kinh nghiệm của Lucien, nơi nào càng u ám, ảm đạm thì càng có khả năng xuất hiện vết nứt như vậy. Tất nhiên, điều này không phải lúc nào cũng đúng.
Để có đường thoát thân vào thời khắc mấu chốt, ngay từ đầu cậu đã dự tính trốn ở một nơi như vậy. Bằng cách này, bất cứ khi nào cảm thấy tình hình trở nên quá nguy hiểm, cậu đều sẽ có thể nhảy ngay vào trong Linh Giới.
Bên trong hầm vừa dài dằng dặc vừa tối tăm ma quái, lại trống trải và im lặng đến chết người. Bước đi một mình ở nơi đây, Lucien không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
“Quả thực có một vết nứt ở đây.” Khi sắp đi tới tận cùng hầm mỏ, cậu phát hiện gần một trụ đỡ có một vết nứt với những vòng xoáy ở bên trong mà mắt thường và linh lực đều không thể nhìn thấy hay cảm nhận được. Từ trong vết nứt này tỏa ra khí tức quen thuộc của Linh Giới.
Gần vết nứt, Lucien tìm được một chỗ có thể ẩn nấp. Sau khi nghỉ ngơi được vài phút, cậu chợt nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Sau đó, một thân ảnh quen thuộc cẩn thận lẻn vào.
Đó chính là Ivanovszki!