*Trans+Edit: Lắc
“Hở?” Carleena nhất thời không hiểu Lucien có ý gì, trong mắt liền nổi lên một tia mờ mịt.
Lucien tiếp tục nghiêm nghị nói: “Nhưng chúng ta thích hợp làm bạn hơn.”
'Thật đấy à?' Mặt Carleena có chút nghệt ra. Sau một hồi biến đổi sắc mặt, cuối cùng cô buồn bã nói: “Xin lỗi đã gây phiền phức cho ngài, ngài Peter.”
Khóe mắt cô phảng phất tia lấp lánh mơ hồ, gương mặt buồn bã đáng thương đủ sức làm lay động tâm can của hầu hết đàn ông, nhưng Lucien chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi rất cảm kích lòng tốt của phu nhân, nhưng phu nhân chỉ đơn giản là không phải gu của tôi. Vậy nên tôi chỉ có thể từ chối.”
Khi vũ điệu kết thúc, Carleena cúi đầu, hai giọt nước mắt như ngọc trai rơi xuống thảm.
Cô cất tiếng, giọng nghèn nghẹn: “Ta biết ta chỉ là một góa phụ, không xứng với một hiệp sĩ như ngài, ngài Peter. Nhưng bất kể thế nào, ta vẫn muốn truyền tải cho ngài biết tâm ý của ta, rằng ngài chính là người khiến ta rung động nhiều nhất. Cảm ơn vì đã khiêu vũ mở màn cùng ta. Trong tương lai, hoan nghênh ngài ghé thăm Ural thường xuyên hơn.”
Tiếng nhạc dừng lại. Carleena liền nhanh chóng quay người rời đi.
Cô liên tục cúi đầu bước đi, vậy nên không ai nhìn thấy được biểu cảm của cô. Chứng kiến một màn này, Barshac và những kẻ đang chú ý đến động thái ở đây đều nhất tề trừng mắt nhìn Lucien, sau đó bỏ rơi bạn nhảy của mình, định tới an ủi Carleena. Tiếc rằng quá trễ, cô đã bước vào phòng thay đồ nữ ở tầng một và khóa trái cửa lại.
“Hừ.” Barshac trừng mắt nhìn Lucien, không biết nên mừng hay giận, chỉ thấy chua chát. Người phụ nữ gã vất vả theo đuổi, cậu lại không buồn trân trọng mà từ chối thẳng thừng.
Phải nỗi, Lucien có sức mạnh của một hiệp sĩ, đám người Barshac có thêm mấy lá gan cũng không dám thách đấu tay đôi với cậu. Bọn họ có thể là những thanh niên bốc đồng và xốc nổi, nhưng điều đó không có nghĩa là đi đôi với ngu ngốc và thích tự tìm đến cái chết. Lucien trong lòng rất mừng vì không phải ra tay làm gì cả.
Trong phòng thay đồ, Carleena ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ. Ả nghiến răng, giận dữ nhả từng chữ: “Ta rất tốt? Chỉ thích hợp làm bạn? Cảm kích vì lòng tốt của ta? Khốn kiếp, ngươi tưởng ta hứng thú với ngươi thật chắc? Khi chuyện này kết thúc, ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận!”
…
Trong phòng giam dưới lòng đất đằng sau trang viên, Mianka, kẻ lúc trước đã biến thành con gấu mùa đông, rên rỉ tỉnh dậy và nhìn thấy đồng đội Niake của mình ở bên cạnh.
“Phù, cuối cùng cũng tỉnh.” Niake cất chiếc hộp nhỏ chứa đầy ma dược đi.
“Sao tôi lại ở đây?” Mianka hoang mang hỏi.
“Mianka, lúc trước cậu đã làm cái quái gì thế? Tôi bảo cậu giả vờ thất bại chứ đâu có bảo cậu đi tự sát! Cho dù hắn có là một hiệp sĩ chính thức đi chăng nữa thì cậu cũng đã biến thành một con gấu có sức mạnh ngang với hiệp sĩ cơ mà. Làm sao lại để hắn chẻ cậu thành hai khúc như thế?” Niake nghi hoặc hỏi. Lúc ấy hắn đã đứng đực ở đó cả một phút, cảm thấy chuyện đang diễn ra trước mắt thật sự là một vở hài kịch ngớ ngẩn, phi lý.
Mianka gãi gãi đầu rồi nói: “Hắn là một hiệp sĩ chuyên về tốc độ và linh hoạt thì phải. Khi thanh kiếm của hắn lao tới, tôi thật sự không có cách nào để né hết, chỉ có thể lấy lông mình ra đỡ. Sau đó thì tôi bất tỉnh, không biết trời trăng gì nữa. Không phải gấu mùa đông có khả năng phòng ngự khá mạnh sao? Đáng lẽ nó phải đỡ được đòn tấn công của một hiệp sĩ cấp hai chứ?”
“Có vẻ thanh kiếm của hắn ít nhất cũng phải là kiếm phép bậc hai cấp cao. Chúng ta đã hoàn toàn đánh giá thấp sức mạnh của hắn rồi. Phải báo cáo lại cho ông chủ mới được.” Việc nhận được tin tình báo sai suýt chút nữa đã khiến cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trở thành một bi kịch.
…
Sau khi dặm lại lớp trang điểm, Carleena lại tiếp tục thắp sáng bầu không khí của vũ hội bằng nụ cười ấm áp và cuốn hút. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Lucien, ả chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì hết, như thể màn tỏ tình ban nãy chỉ là một ảo ảnh.
Điều này khiến Lucien có chút nhẹ nhõm. Cậu chỉ là một kẻ giả mạo đi ngang qua, vì vậy không có hy vọng sẽ làm giàu hay có được một mối quan hệ lãng mạn gì đó ở nơi này. Cậu chỉ mong họ sẽ đổi mục tiêu sang người khác.
Sau khi vũ hội kết thúc, Carleena bố trí cho khách khứa nghỉ lại trong phòng khách tại vài tầng bên trên nhà chính, dự định sẽ đưa họ về lại thành phố vào sáng mai.
Sau khi cài khuy bộ lễ phục dạ hội cho ngay ngắn, Lucien đi tới căn phòng khách nhỏ để tìm Leo, người “quản gia” đang đợi cậu ở đây. Nhưng ngạc nhiên thay, Leo đã mất tích!
Sau khi nhìn quanh quất mà không phát hiện được gì, ngay lúc cậu đang chuẩn bị dùng tới linh lực để tìm kiếm, Leo liền bước ra từ đằng sau một cây cột cảnh trong góc. “Chủ nhân, bữa tiệc kết thúc rồi sao?”
Gương mặt đầy nếp nhăn của ông khẽ vặn vẹo, như thể đang cố kìm nén cảm xúc gì đó, cùng với một nỗi sợ hãi khó lòng mà không phát hiện ra.
“Leo, có chuyện gì vậy?” Thấy các quản gia và người hầu trong phòng khách nhỏ đã đi theo chủ nhân về phòng dành cho khách, Lucien đè giọng xuống hỏi. Trong phòng giờ không còn lại ai cả.
Leo dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu. “Chủ nhân, trông ngài có vẻ mệt rồi. Có lẽ ngài nên quay về phòng nghỉ ngơi.”
“Được.” Lucien mỉm cười gật đầu.
Khi cả hai lên tới phòng khách trên tầng ba, Leo khóa cửa lại và cẩn thận kiểm tra căn phòng, sau đó nói với hận ý mãnh liệt. “Chủ nhân, tôi vừa gặp tên trùm buôn lậu đó.”
“Tên buôn lậu đã giết hại cả gia đình ông sao?” Lucien đẩy kính độc nhãn lên.
Leo gật mạnh đầu: “Đúng vậy. Chính hắn. Lúc đợi ngài trong phòng khách nhỏ, tôi đã bắt gặp hắn đi vào cùng với trợ lý mới. Vì sợ hắn nhìn thấu lớp cải trang, từ đó lỡ phá hỏng mất kế hoạch băng qua Đế quốc Schachran của ngài nên tôi mới trốn vào trong góc. Sau đấy thì hắn để trợ lý lại rồi đi vào hội trường bữa tiệc.”
“Hắn tên gì?” Lucien trầm ngâm hỏi.
Leo thấp giọng xuống, tựa như e ngại bản thân sẽ không kiềm chế được cảm xúc. “Hắn đổi tên rồi. Tôi nghe các quý tộc khác gọi hắn là Ivanovszki.”
“Quả nhiên là hắn.” Lucien nhẹ nhàng gật gù. Những kẻ không thuộc tầng lớp quý tộc mà Carleena quen biết không phải là tay lừa đảo thì cũng là trùm buôn lậu, điều đó chứng tỏ rằng chính bản thân ả cũng rất có vấn đề. Và Sergey có lẽ cũng làm việc cho Ivanovszki.
Tuy nhiên, Lucien vẫn còn rất nhiều thắc mắc. Nếu Carleena đang hợp tác với một tay trùm buôn lậu, vậy tại sao ả lại lao vào vòng tay của cậu? Ả nhìn thấy điều gì đáng giá ở cậu để phải làm vậy?
Mặc dù Sương Giá có giá hơn hai vạn Thale, tức là tương đương với toàn bộ tài sản của một nam tước bình thường, đủ để hầu hết những kẻ lừa đảo và các nam tước khác thèm muốn, nhưng Carleena lại là người được thừa kế mọi của cải từ Nam tước Lottnico, người sở hữu rất nhiều trang viên và ba hầm mỏ trị giá hàng trăm nghìn Thale. Thu nhập hàng năm từ trang viên và hầm mỏ của ả lên tới bảy, tám nghìn, tức là một thanh Sương Giá cũng chỉ bằng hai đến ba năm thu nhập này mà thôi.
Hơn nữa, ả còn là cháu gái vợ hai của Bá tước Witte, lãnh chúa của Ural, một nơi nổi tiếng về quặng, thợ rèn và vũ khí. Chẳng có lý do gì để ả phải bán sắc của mình cho Lucien chỉ vì một thanh kiếm bậc bốn cả.
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng Carleena là một kẻ tham lam vô độ đến nỗi coi rẻ bản thân mình, nhưng khả năng đó là rất nhỏ.
Thấy Lucien không lên tiếng, Leo trầm giọng nói: “Thưa ngài, xin đừng lo lắng. Tôi sẽ không để mình đánh mất lý trí đâu. Tôi hiểu là ngài đang phải mạo hiểm để vượt qua Đế quốc Schachran này. Chúng ta đã cùng ký hợp đồng, tôi nhất định sẽ không đi ngược lại giao ước và làm ra chuyện có thể đẩy ngài vào nguy hiểm đâu, chưa kể ngài còn là ân nhân cứu mạng tôi nữa. Một ngày nào đó tôi chắc chắn sẽ tự tay bẻ cổ hắn.”
Lucien hài lòng gật đầu: “Leo, tôi không hề nghi ngờ nhân phẩm của ông. Chỉ là tôi và hắn đã gặp mặt, vậy nên tôi lo là mình đã bị dính líu vào chuyện gì đó rồi. Ông có thể kể cho tôi nghe thêm thông tin về hắn được không?” Dù thích tính cách của Leo, nhưng đây là Đế quốc Schachran, cậu sẽ không mạo hiểm trả thù thay cho ông ở nơi này.
Một tên buôn lậu lớn như Ivanovszki chắc chắn phải được một thế lực hùng mạnh nào đó bảo kê. Bất kể là người do hắn tự mình tuyển dụng hay do thế lực đứng sau hắn ngầm phái đến, thì trong số đó kiểu gì cũng có cao thủ. Nếu Lucien muốn giết hắn, cậu cần phải dựng sẵn một cái bẫy trước, nhưng nếu làm vậy, danh tính pháp sư của cậu sẽ dễ dàng bị bại lộ.
Bị những kẻ gác đêm của giáo hội bắc truy đuổi, so với giáo hội nam mà nói thì cũng chẳng dễ dàng hơn tẹo nào!
Vẻ mặt của Leo chợt trở nên phức tạp, trong đôi mắt ngập tràn bi thương và hoài niệm. “Hồi tôi mới gặp Ivanovszki, hắn đã là một tay buôn lậu vang danh từ East Haven cho tới Đế quốc Schachran rồi. Nghe nói lúc đó hắn đã có một đại quý tộc và hai trong chín thành chủ của East Haven chống lưng cho. Bên cạnh đó, hắn còn tiếp xúc với các pháp sư cổ đại sống ẩn dật, chịu trách nhiệm làm trung gian buôn bán các loại ma dược cũng như vật phẩm giả kim mà họ tự sản xuất. Với mạng lưới quan hệ rộng rãi đến chừng đó, hắn thậm chí còn có thể phớt lờ các quý tộc có tước vị dưới bá tước.”
“Ivanovszki còn sở hữu một vài ma cụ rất có giá trị. Xung quanh hắn thì lúc nào cũng có pháp sư trung cấp và Đại hiệp sĩ bảo vệ. 20% hoạt động buôn lậu của cả Đế quốc đều có hắn nhúng tay vào. Sau khi đi theo hắn, tôi đã đóng góp rất nhiều vào việc buôn lậu thuốc lá cao cấp, sợi Nightingale và các loại hàng hóa khác ở Brianne. Tôi còn từng cứu hắn một lần và giúp hắn mở rộng đường dây buôn lậu sang phía tây nam Đế quốc nữa, rồi nhờ đó mà được hắn ban thưởng cho một loại ma dược để thức tỉnh ‘Phước lành’.”
“Về sau, hắn lên kế hoạch đóng giả đạo tặc để cướp phá một ngôi làng, mục đích là bán người dân của làng đó cho các pháp sư cổ đại làm vật liệu thí nghiệm. Do không thể trơ mắt đứng nhìn nên tôi đã mật báo cho giáo hội. Kết quả là, kế hoạch đổ bể, Ivanovszki thiệt hại rất nhiều tiền của và nhân lực. Hình như hắn còn phải thay tên đổi họ bởi vì sự việc đó. Tôi những tưởng bản thân đã hành động kín đáo lắm rồi, ấy vậy mà vẫn bị phát hiện. Tôi chưa kịp di dời cả gia đình đi nơi khác thì họ đã bị hắn tóm…”
Lucien xoa xoa cằm: “Thế lực đứng sau hắn chắc hẳn phải rất mạnh thì mới có thể giúp hắn thoát khỏi sự truy tung của giáo hội.” Sau khi xác nhận bên cạnh Ivanovszki có chuyên gia ở bậc trung cấp, cậu trở nên cảnh giác hơn và quyết định sẽ rời khỏi thành phố Ural càng sớm càng tốt.
Sau khi tiếp nhận thêm rất nhiều thông tin từ Leo, cậu không đi ngủ ngay. Đợi Leo về phòng, cậu thổi tắt nến rồi ngồi xuống sofa trong góc, vừa tiếp tục xây dựng mô hình thần chú bậc bốn đang dang dở, Cộng hưởng Hạ âm của Giáo Sư, vừa nhìn lên vầng trăng bạc sáng vằng vặc nhưng đầy lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ.
Xem ra ở đây khá là nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên cẩn thận đợi trời sáng.
‘Hãy nhớ đến ta bất cứ khi nào em nhìn thấy trăng.’ Nghĩ tới chuyện xưa, Lucien đột nhiên bật cười khúc khích.
Cốc, cốc, cốc. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng phát ra.
“Ai vậy?” Lucien bình tĩnh và cảnh giác hỏi.
Bên ngoài vang lên một giọng nói thân thiện quen quen. “Ngài Peter, là tôi, Ivanovszki đây. Tôi có chút chuyện muốn bàn với ngài.”
Tầng một ở đây chính là tầng hai theo cách gọi của người miền bắc. Cách gọi các tầng, lầu của phương Tây giống với miền nam: tầng dưới cùng là tầng trệt, các tầng phía trên mới là tầng một, tầng hai. Còn người miền bắc thì gọi tầng trệt là tầng một, các tầng phía trên là tầng hai, tầng ba, v.v.. Cho ai quên: Sóng hạ âm là sóng âm tần số thấp dưới 20Hz, tai người không nghe được. Cộng hưởng sóng hạ âm có thể gây ra những vấn đề rất ghê gớm, ví dụ như trong cơ thể người, nếu sóng hạ âm cộng hưởng với tần số của não sẽ gây cảm giác lo sợ, giận dữ,…, cộng hưởng với tần số dao động của mạch máu có thể làm vỡ mạch máu, cộng hưởng với tần số của mắt có thể khiến chúng ta nhìn thấy những hình ảnh méo mó như ma quỷ, v.v.. Ngoài ra, cộng hưởng sóng hạ âm còn có thể gây ra những hiện tượng phổ biến như động đất, bão, chớp, sóng thần,…