Thợ săn tự sát cấp SSS

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

199 4178

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

(Đang ra)

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Fukada Sametaro

Sau khi nghe những lời bộc bạch của cô gái 17 tuổi ấy, Allen đã quyết định rằng sẽ để cô sống trong dinh thự của mình và... dạy cô những điều hư hỏng.

8 121

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

(Đang ra)

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

Sakura Seiran

Khi anh chìm đắm trong những tưởng tượng không lành mạnh và hoàn toàn bị cuốn hút bởi vị hôn thê đầu tiên trong đời, anh bắt đầu nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi – bản chất của cảm giác khó chị

1 2

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

6 116

Web Novel - Chapter 27: Những Kẻ Được Chọn (3)

Soạt!

Ông chỉ tay về phía tôi. Tôi nên nói gì đây? Giọng ông như thể đang hét lên: “Giờ thì biết mùi chưa! Tội ác của ngươi đã phơi bày trước thiên hạ rồi đấy!”

Tôi mỉm cười.

“Phải.”

“Haha, thấy chưa! Các người nghe đi! Ta sẽ tố cáo hết những việc các ngươi làm với tên sát thủ này…”

“Bịa đặt.”

Thập Tự Quân lên tiếng.

“Gì cơ?”

“Không đúng sự thật.”

Thập Tự Quân vẫn điềm nhiên nhắc lại.

“Cậu ấy trả lời là ‘Phải’ cho câu hỏi của ông. Nhưng câu trả lời đó là sai. Vậy nên để tôi nói lại cho rõ, Kim Gong-ja không hề giết hơn 4000 người.”

“…”

“Ông còn câu hỏi nào khác không?”

Im lặng.

Trong khi Kiếm Thánh im lặng, Thập Tự Quân nghiêng đầu.

“Nhưng mà, 4000 người cơ à. Một người giết được ngần ấy người sao? Tôi thấy điều đó gần như bất khả thi.”

“C-Chuyện đó… Là vì các ngươi biến cậu ta thành một sát thủ đặc biệt…”

Tôi cười tươi rói.

“Đúng thế. Tôi là sát thủ đặc biệt.”

“Không phải.”

“…”

Miệng Kiếm Thánh há hốc ra.

“T-Thập Tự Quân! Ta đã nhìn nhầm cô! Ta tưởng cô không bao giờ nói dối!”

“Tin hay không là tùy ông.”

Thập Tự Quân bình thản đáp.

“Thế nên tôi mới hỏi ngay từ đầu rằng ông có đặt niềm tin vào tôi không.”

“…”

“Còn giờ thì đổi giọng thế này thật là…. đáng buồn. Không, là đáng thương mới đúng. Kiếm Thánh. Điều này thật khác với hình ảnh mà tôi nghĩ về ông.”

“Đ-đợi đã!”

Kiếm Thánh hoảng hốt quay sang nhìn tôi.

“Nhưng không thể nào ngươi chưa từng giết ai cả!”

“À. Ừ. Đúng vậy. Tôi từng giết người.”

Thập Tự Quân gật đầu.

“Là sự thật.”

“Thấy chưa!”

“Nhưng chỉ là một người thôi.”

“Cái gì cơ?”

Thập Tự Quân lại gật đầu.

“Là thật.”

“…”

“Dĩ nhiên, việc tôi giết một người cũng đủ để gọi là sát nhân. Nhưng ngài Kiếm Thánh, dù tôi không thể tự xưng là trong sạch, vẫn có một điều tôi có thể khẳng định. Tên khốn đó thật sự đáng chết. Bởi vì hắn đã cố giết tôi trước..”

“Đó là sự thật.”

“Không, thật ra nếu hắn chỉ định giết tôi thôi thì còn đỡ. Hắn còn ra tay với cả người khác. Tàn sát. Tôi từng tận mắt chứng kiến hắn thiêu sống một người mà mặt không biến sắc! Một tên khốn tâm thần!”

“Là sự thật.”

“Mặc dù tôi không chứng minh được, nhưng chắc chắn hắn đã giết hàng chục, không, có khi hàng trăm người. Đúng vậy. Hắn chắc chắn là loại người có thể làm được như thế. Và tôi đã giết hắn. Nếu ngài muốn kết tội tôi là sát nhân thì cứ việc. Nhưng ngài có biết không? Dù có quay về quá khứ, tôi vẫn sẽ ra tay lần nữa. Trời ạ. Tôi không hiểu nổi sao lại có kẻ độc ác đến mức ấy.”

Thập Tự Quân gật đầu.

“Mọi điều cậu ấy nói đều là sự thật.”

“…”

Kiếm Thánh im bặt.

Ông từ từ đảo mắt nhìn quanh. Có lẽ lúc đầu còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng giờ thì chắc ông ấy đã dần nhận ra rồi.

Bởi lẽ các công hội trưởng xung quanh đều đang nhìn ông ta với ánh mắt kiểu như: “…ông ta đang làm cái quái gì thế?”

“Hahaha! Hahahaha!”

Kẻ Dị Giáo bật cười.

“Kim Gong-ja, sát thủ đặc biệt của Ngũ đại Công hội! Cười chết mất! Giá như chuyện đó là thật thì tốt quá, nhưng Kiếm Thánh! Chúng tôi mới gặp Kim Gong-ja hôm qua thôi mà!”

“Chuyện đó cũng là thật đấy.”

“…”

Sự im lặng của Kiếm Thánh càng trở nên nặng nề.

— Tsk tsk tsk tsk. Sống bằng kĩ năng thì cũng chết vì kĩ năng thôi.

Bae Hu-ryeong liên tục lắc đầu bĩu môi.

“Ừm. Vậy là tôi đã trả lời hết rồi.”

Tôi mỉm cười.

Những gì ngài Gong-ja nói hoàn toàn chính xác.

“Có vẻ tất cả chỉ là hiểu lầm. May mà như vậy. Nhưng ngài Kiếm Thánh này, nếu tôi thực sự là… ”

“Tôi nghĩ giờ nên có một lời xin lỗi. Ông thấy sao?”

Thập Tự Quân khẽ gật đầu.

“Mọi chuyện đều là sự thật. Không hề có chút dối trá nào.”

“…”

“Mau xin lỗi Kim Gong-ja đi. Kiếm Thánh.”

Ông ấy tái mặt.

“T-Ta…”

Một hồi lâu sau, Kiếm Thánh mới mở miệng.

Các thợ săn đều đang dõi mắt nhìn ông ta. Đôi môi ông khô khốc.

“Ta, với Kim Gong-ja…”

Ông ấy có thể nói rất nhiều điều lúc này.

Ông ta có thể không tin Thập Tự Quân. Không hề có lý do bắt buộc nào phải tin cô ấy cả. Dù Thập Tự Quân nổi tiếng là người chính trực và công minh, thì cô vẫn thuộc một trong Ngũ đại Công hội. Hà cớ gì ông phải đặt lòng tin nơi cô?

‘Các ngươi đang thông đồng với nhau!’

Có thể đó là điều mà Kiếm Thánh đã nghĩ đến.

Hoặc… ông ấy có thể tiết lộ kỹ năng của bản thân. Kỹ năng cho phép nhìn thấy số người kẻ địch từng giết. Nhưng tiết lộ kỹ năng cho người khác biết không phải là điều khôn ngoan. Dù thế, chỉ cần vậy là đủ.

‘Ta đâu có nghi ngờ Kim Gong-ja vì đầu óc cổ hủ. Là nhờ kỹ năng đấy! Biết sao được khi kỹ năng nó nói thế? Người ta phải tin kỹ năng của mình trước khi tin người khác chứ, đúng không?’

Con người luôn có lý do để bào chữa cho bản thân.

‘Hoặc có khi là loại tâm thần giết người không chớp mắt như Viêm Đế.’

Nghi ngờ. Những lời bào chữa. Sự im lặng.

Viêm Đế đã chứng minh hắn là kẻ tâm thần bằng cách chọn giải pháp… bịt miệng người khác, còn Kiếm Thánh sẽ cho thấy bản thân ông thuộc loại người nào từ chính quyết định tiếp theo.

“Ừm.”

Kiếm Thánh liếm môi.

Và rồi ông quyết định.

“…Cậu nói tên mình là Kim Gong-ja đúng không.”

“Vâng.”

“Nếu cậu không giết người vô tội như ta từng nghĩ… Không, không phải vậy.”

Kiếm Thánh lắc đầu khi đang nói dở. Keng. Ông tra thanh kiếm vào vỏ. Tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên trong phòng tiếp kiến. Những thợ săn xung quanh Kiếm Thánh cũng dần trút bỏ căng thẳng. Đứng giữa họ, ông chỉnh lại cà vạt.

“Ta sẽ nói lại.”

Ông cúi đầu.

“Ta chân thành xin lỗi.”

Một ông già đang cúi đầu xin lỗi.

“Ta đã sai. Ta đã hiểu lầm… nên suýt nữa thì giết nhầm một người vô tội. Ta luôn tin rằng bản thân nên giết bất cứ kẻ nào mà ta cho là đáng giết. Ta đã luôn hành động theo niềm tin đó.”

Ông cúi đầu sâu hơn nữa.

“Nhưng từ giờ, chuyện đó sẽ không lặp lại.”

Giọng nói trầm khàn của ông vọng khắp căn phòng.

“Chỉ nói lời xin lỗi thì vô nghĩa. Nếu cậu có điều gì muốn ta làm để chuộc lỗi, ta sẽ cố hết sức… Giá mà ta có thể nói thế…”

Giọng ông pha lẫn chút tự giễu.

“Nhưng xin đừng đòi mạng ta. Ta cầu xin cậu. Ta vẫn muốn sống. Ta muốn được nhìn thấy đỉnh của ngọn tháp này… Ta đã phạm một sai lầm lớn, suýt chút nữa lấy mạng cậu. Nhưng xin hãy tha thứ cho lão già này, để cho lão ta được sống.”

Phòng tiếp kiến của cung điện trở nên tĩnh lặng.

Ông ấy đã có thể đưa ra lựa chọn khác. Ông có thể không tin lời Thập Tự Quân hoặc đổ hết mọi chuyện cho kỹ năng của mình. Nhưng ông không làm vậy. Thay vào đó, ông thừa nhận rằng mình có thể đã sai.

“…”

Thập Tự Quân liếc nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cô khẽ gật đầu. Không cần lên tiếng, tôi hiểu điều cô đang nói.

'Là sự thật.'

Mọi điều ông ấy nói đều là thật.

Lời xin lỗi, lời hứa sẽ không giết người chỉ dựa vào kỹ năng. Không chỉ vậy, mà còn là khát vọng được sống.

Rằng ông muốn sống thêm nữa.

Rằng ông muốn được tha thứ.

— Lão già đó.