Hương hoa tươi tràn ngập khắp khu vực giờ đây đã bị lấn át bởi hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ Lee Sa-young. Nhịp tim của cậu, từng đập dồn dập như muốn nổ tung, dần dần lắng xuống.
Khi Lee Sa-young chạm vào gốc cây mà cậu đang cầm, cành cuối cùng còn sót lại đã héo úa và trở nên độc hại. Dù chỉ sử dụng năng lực một lần, khu vườn sinh mệnh đã biến thành một đầm lầy độc tối đen. Sau khi xác nhận không còn gì sống sót, Lee Sa-young lẩm bẩm.
"Anh nghĩ gì khi thách thức trọng tâm của vết nứt? ... Cậu ta nói rằng anh đang bị dính nguyền làm yếu."
Phần sau có vẻ không nhắm vào Cha Eui-jae.
“Đúng như ý tôi, Hội trưởng.”
Seo Min-gi, người đã đứng đằng sau một lúc, nhanh chóng lên tiếng. Anh đeo thứ gì đó trông giống như mặt nạ dưỡng khí. Cha Eui-jae nhẹ nhàng gạt tay Lee Sa-young ra khỏi mũi và miệng mình.
‘Cậu định buông ra không?’
Với ý nghĩ đó, cậu trừng mắt nhìn Lee Sa-young, người vẫn nói mà không quay lại.
“Này, đưa cái đó cho tôi.”
“Hả?”
“Cậu có cái dự phòng, phải không? Đưa cho tôi đi.” *mặt nạ
“...”
“Tôi biết là cậu tích trữ.”
“Được thôi.”
Một bóng đen cỡ người xuất hiện từ đâu đó, đội chiếc mặt nạ dưỡng khí nhỏ trên đầu, loạng choạng tiến tới. Lee Sa-young gật đầu.
“Hãy làm cho nó lớn hơn.”
Bóng đen nhanh chóng phình to bằng một người trưởng thành. Nó đưa mặt nạ dưỡng khí cho Cha Eui-jae trước khi tan biến.
[Mặt nạ dưỡng khí sản xuất hàng loạt của Nghệ nhân (A)]
[Đeo vào trong khu vực có độc sẽ giải độc một mức độ nhất định và giúp thở dễ dàng hơn. Dù sao cũng tốt hơn là không có gì.]
[Người tạo ra: Hong Ye-seong]
Lee Sa-young thì thầm.
“Đeo vào ngay khi tôi thả tay.”
“…”
“Chớp mắt để trả lời.”
Tên này toàn ra lệnh. Khi Cha Eui-jae lại trừng mắt nhìn hắn, Lee Sa-young khó chịu trả lời.
“Nếu không muốn lại ho ra máu, thì nghe lời đi.”
Không, tôi có độc basilisk. Không nói ra một đều này đã trở thành gánh nặng lớn đối với Cha Eui-jae.
Không còn lựa chọn nào khác, Cha Eui-jae chớp mắt. Lee Sa-young thả tay ra. Dù sao thì vì đã được đưa cho vật phẩm, nên việc sử dụng nó là điều thiển nhiên, nên Cha Eui-jae đeo mặt nạ lên mặt. Dù nhờ vào công sức của chất độc basilisk, dù có dùng hay không cũng không có nhiều thay đổi.
Xung quanh trở nên rất yên tĩnh. Khi trái tim cậu dường như đã bình tĩnh lại một chút, nó lại bắt đầu đập mạnh. Đến mức Lee Sa-young, đứng ngay phía sau, cũng có thể nghe thấy. Một sự bất an lạ lùng dâng lên từ các đầu ngón chân. Cha Eui-jae cố ý hít thở sâu hơn một chút. Không có cả âm thanh đó, cảm giác như sự bất an vừa biến mất sẽ lại chiếm lĩnh cậu.
Rồi một cánh tay mạnh mẽ quấn quanh vai Cha Eui-jae và kéo cậu lại gần. Cúi đầu xuống, Lee Sa-young thì thầm vào tai cậu.
“Hãy thở sâu vào.”
“…”
“Anh đang bị sốc đấy, Hyung.”
Không, đây không phải sốc. Tôi đã thấy bao nhiêu quái vật rồi? Cha Eui-jae chỉ là…
Lo lắng.
Táp, táp, một bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên vai cậu theo nhịp đều đặn. Tiếng động nhẹ xuyên qua sự im lặng và hơi thở của cậu. Cậu cảm nhận được trái tim đang đập mạnh dần dịu lại. Cha Eui-jae thở ra một hơi dài. Khi tâm trí bắt đầu sáng tỏ hơn, Cha Eui-jae bỗng thấy tò mò.
'Tại sao Lee Sa-young lại ở đây?'
Tại sao hắn lại đến một vết nứt cấp 5? Ngay cả khi nhận được cuộc gọi, hắn có thể dễ dàng phớt lờ. Không, đây là kiểu người sẽ phớt lờ, hắn là Lee Sa-young.
Khi cánh tay quấn quanh vai cậu buông ra, Cha Eui-jae quay sang nhìn Lee Sa-young. Hắn đang đeo lại găng tay. Hắn liếc nhìn mặt Cha Eui-jae và mỉm cười như thể hiểu được suy nghĩ của cậu.
“Anh trông như vừa thấy ma vậy.”
“…”
“Anh không nghĩ là tôi sẽ đến?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Không có lý do gì để cậu làm thế.”
Lee Sa-young nghiêng đầu một chút.
“Hyung, anh thực sự…”
“…”
“Không có niềm tin vào con người nhỉ.”
Mặc dù giọng điệu vẫn trầm thấp như thường lệ, nhưng bằng cách nào đó lại nghe như đang chế giễu. Đây là chuyện nên nói về niềm tin sao? Đó là một kết luận hợp lý. Cảm thấy ngượng ngùng, Cha Eui-jae gãi phía sau cổ.
“Vậy tại sao cậu đến?”
“Đến để đưa anh ra ngoài.”
Lee Sa-young trả lời và gật đầu về phía đầm lầy đen ngòm.
“Nhưng thật không ngờ anh lại đang đấu với trọng tâm của vết nứt.”
Chết tiệt. Lẽ ra tôi nên giết nó và thoát ra trước, bất kể quần áo rách nát. Ngay khi mặt Cha Eui-jae cau có lại, Seo Min-gi hét lên từ xa.
“Hội trưởng! Việc chăm sóc khách hàng là tốt, nhưng có điều anh cần xem xét!”
Lee Sa-young liếc nhìn lại.
“Gì thế?”
“Vì anh đã làm tan chủ nhân của vết nứt ngay lập tức, có khả năng viên đá vết nứt mà nó giữ cũng tan chảy luôn rồi!”
Như thể chờ đợi khoảnh khắc đó, toàn bộ vết nứt bắt đầu rung chuyển. Mặt đất, bầu trời, thậm chí không khí cũng méo mó. Seo Min-gi nhún vai.
“Nó đã bắt đầu rồi. Tôi có thể mượn bóng của cậu được không?”
Viên đá vết nứt là một loại đá ma thuật quý báu được chủ nhân của vết nứt bảo vệ. Khi nó bị phá hủy, vết nứt sẽ biến mất. Điều này khác với việc xuất hiện lối thoát khi chủ nhân bị giết. Khi một vết nứt biến mất, mọi người bên trong sẽ bị ném ra chỗ mà lối vào đã từng tồn tại. Cả thi thể và những người sống sót sẽ cùng bị đẩy ra ngoài.
Điều này có nghĩa là những người sống sót sẽ thấy thi thể của những nạn nhân khác bị mắc kẹt cùng họ ngay trước mặt. Những xác chết bị quái vật xé nát là một cảnh tượng kinh hoàng, vì vậy các đội cứu hộ thường sơ tán người sống sót trước khi phá hủy vết nứt để giảm thiểu chấn thương tâm lý.
May mắn thay, lần này không có thương vong... Nhưng Cha Eui-jae lại có một vấn đề khác.
‘Nếu chuyện này tiếp tục, mình sẽ đụng mặt đội cứu hộ mất!’
Cha Eui-jae hoảng hốt nhìn quanh và chạm ánh mắt với Lee Sa-young. Hắn cũng nhún vai.
“Tình huống bất ngờ. Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Làm gì là làm gì?”
Cha Eui-jae túm cổ áo của Lee Sa-young. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt tím của hắn qua lớp kính và nói từng chữ một.
“Cậu không muốn bị họ bắt vì phá hủy viên đá vết nứt chứ?”
“…”
“Nhớ kỹ lời tôi sắp nói. Chúng ta cần thống nhất câu chuyện.”
Khi lắng nghe lời của Cha Eui-jae, đôi môi của Lee Sa-young dần cong lên thành một nụ cười.
Yang Hye-jin, người bị đẩy ra khỏi vết nứt như bị vứt bỏ, chớp chớp đôi mắt mờ mịt, cố gắng tập trung. Bụng cô quặn lên như thể vừa đi tàu lượn 50 lần liên tiếp, và toàn thân đau nhức như bị đánh đập liên tục bằng gậy. Giữa cơn choáng váng, cô chỉ có một suy nghĩ.
‘Lee Sa-young, tên điên đó…’
Tại sao hắn lại phá hủy vết nứt trước khi chiến dịch cứu hộ hoàn thành? Với khuôn mặt nhăn nhó, Yang Hye-jin khó nhọc nâng phần thân trên khỏi mặt đất, chống tay để lấy sức. Việc bị đẩy ra khỏi vết nứt một cách ép buộc thật sự kinh khủng. Cô có thể nghe thấy những bước chân tất bật của mọi người xung quanh.
“Tất cả các thợ săn đã trở về từ vết nứt!”
“Vết nứt... Vết nứt đã biến mất!”
“Kiểm tra người sống sót.”
“Sao họ có thể tiêu diệt chủ nhân của vết nứt nhanh vậy? Họ chỉ ở trong đó chưa đầy 30 phút.”
Khi nhìn quanh giữa cảnh náo loạn, Yang Hye-jin thấy những thợ săn từ văn phòng quản lý vết nứt, những người đã cùng cô tiến vào, đang rên rỉ và bất tỉnh, không chịu nổi cú đẩy ra đột ngột. Là một thợ săn hạng A, Yang Hye-jin là người đầu tiên lấy lại tỉnh táo.
Khi cô cúi xuống, vẫn còn cảm giác buồn nôn từ cơn chóng mặt, một đôi giày đen dừng lại trước mặt cô. Cô cau mày và ngước lên nhìn.
Jung Bin đứng đó với một nụ cười nhẹ nhàng. Jung Bin có phải là nhân viên hỗ trợ từ Cục Quản lý Thức tỉnh không? Nếu biết là hắn, cô đã giữ chặt tên ranh Lee Sa-young lâu hơn trước khi bước vào vết nứt.
“Cô ổn chứ, Yang Hye-jin-ssi?”
“Vâng… Tôi thấy buồn nôn, nhưng sẽ ổn thôi.”
Jung Bin đưa tay ra giúp cô đứng dậy. Yang Hye-jin nắm lấy tay hắn và đứng dậy, nhìn xung quanh. Theo ánh nhìn của cô, Jung Bin hỏi.
“Cô đang tìm ai à?”
“Hội trưởng Lee Sa-young... đâu rồi?”
Điều này không thể bỏ qua. Theo quy định của thợ săn, phá hủy vết nứt trước khi hoàn thành cứu hộ là vi phạm. Nếu có người thiệt mạng, và những người sống sót buộc phải chứng kiến xác chết, đó sẽ là một cú sốc lớn. Với nụ cười gượng gạo, Jung Bin chỉ tay về phía sau hắn.
“Anh ấy ở đằng kia. Nhưng…”
“Sao?”
“Thực ra, tôi đã hỏi anh ấy một lần, nhưng… có vẻ anh ấy có lý do hợp lý để làm vậy. Tôi nghĩ cô sẽ hiểu khi nhìn thấy.”
Jung Bin lùi lại một chút. Hàng loạt xe cứu thương đậu kín bãi đỗ xe của văn phòng quận. Ngồi ở góc xa nhất, với đôi chân bắt chéo, là một bóng đen rõ ràng là Lee Sa-young.
Trông hắn vẫn chỉnh tề một cách đáng ngạc nhiên so với người vừa bước ra khỏi vết nứt, với chiếc chăn cứu hộ màu cam sáng phủ lên vai như một biểu hiện cuối cùng của sự tôn nghiêm. Ngồi cạnh Lee Sa-young là một người khác.
Khuôn mặt trông có vẻ quen thuộc.
‘…Hả?’
Người thanh niên với dáng vẻ ngầu và chỉn chu đang co rúm dưới tấm chăn màu cam, dựa vào Lee Sa-young. Những sợi tóc mái hơi ướt đẫm mồ hôi dính vào trán cậu, và khuôn mặt cậu trông đặc biệt nhợt nhạt. Yang Hye-jin nhận ra khuôn mặt đó rất rõ.
Đúng rồi... Tối qua cô còn ăn canh giải rượu do cậu thanh niên này nấu mà! Yang Hye-jin dè dặt hỏi,
“Người ngồi cạnh Lee Sa-young, có phải là nhân viên bán thời gian ở quán canh giải rượu trong hẻm không?”
“Đúng vậy.”
Jung Bin gật đầu.
“Nhân viên bán thời gian đó vừa thức tỉnh gần đây và đến để kiểm tra... rồi bị cuốn vào vụ việc lần này.”
“Ôi trời…”
Yang Hye-jin thật lòng cảm thấy thương cảm khi nhìn đồng hồ. Đã đến giờ chuẩn bị nguyên liệu ở quán canh giải rượu rồi. Dù bận rộn nhưng cậu ấy vẫn dành thời gian đến để đăng ký, cuối cùng lại rơi vào tình huống này. Yang Hye-jin thở dài trước tin buồn về chàng thanh niên tốt bụng và chăm chỉ. Jung Bin tiếp tục,
“Theo lời Lee Sa-young, chủ nhân của vết nứt lần này có khả năng thu hút những người thức tỉnh. Ban đầu, chúng tôi dự định ở gần chủ nhân để câu giờ cho đến khi cứu hộ hoàn tất, nhưng khi Lee Sa-young đến, cậu nhân viên đã bị sức hút của chủ nhân thu hút và đang ở ngay trước mặt nó…”
“Vậy là anh ấy đã giết nó?”
“Đúng vậy.”
Một sự cố xảy ra trong quá trình cứu người… Yang Hye-jin nhíu mày thở dài lần nữa.
“...Bình thường việc này không dễ dàng cho qua, nhưng vì là để cứu người, không có gì nhiều để nói.”
“Haha, phải không? Nhưng luật là luật, vì vậy vẫn sẽ có một khoản phạt.”
Jung Bin nói vui vẻ, nhìn về phía xe cứu thương với ánh mắt ấm áp. Yang Hye-jin nhíu mày sau một lúc im lặng.
“Nhưng… có ổn không khi để nhân viên bán thời gian ngồi cạnh Lee Sa-young như vậy? Cậu ấy chắc hẳn đã dùng năng lực để đối phó với chủ nhân. Điều đó có thể gây ảnh hưởng xấu đến bệnh nhân…”
“Tôi không rõ lắm.”
“Cậu có thể nói điều đó một cách thản nhiên như vậy à?”
“Tôi cũng có đề cập rồi, nhưng Lee Sa-young trừng mắt như thể muốn giết tôi, nên tôi bỏ chạy. Hahaha…”
Jung Bin nhún vai và cười. Yang Hye-jin nhìn hắn với ánh mắt xéo, rồi nhìn thấy một người mới đang nôn mửa, và nhanh chóng chạy lại.
Cách đó một đoạn, trong xe cứu thương, Cha Eui-jae, dựa vào vai Lee Sa-young, đang thực hiện màn nói mà không động môi.
“Họ có tin không?”