Khoảng chiều tối, tôi đã đến được văn phòng quận Bunkyo.
Trước văn phòng, đội cảnh vệ đã dựng một chướng ngại vật, tay cầm trượng và nỏ cảnh giác. Tuy không có xác chết, nhưng những vết máu không thể lau sạch vẫn còn đó, mùi máu tanh cùng mùi khét lẹt trôi nổi trong không khí đã kể lại ký ức về một trận chiến ác liệt.
Tôi đã do dự, sợ rằng nếu lại gần sẽ bị giết, nhưng rồi tôi phát hiện ra một người phụ nữ đang được các vệ sĩ bảo vệ ở gần lối vào. Cô ấy đang cầm một tấm biển ghi "Người của 09 giờ 33 phút" và lo lắng nhìn quanh.
Dễ hiểu thật. Có vẻ chỉ cần đưa cho người này là được.
Tôi xuống xe, cầm theo cái thùng gỗ và tiến lại gần người phụ nữ, ngay lập tức đội cảnh vệ đồng loạt chĩa trượng và nỏ về phía tôi, quát hỏi.
"Ai đó! Tên và mục đích!"
Giọng nói sắc lẻm đầy sát khí làm bao tử tôi co rút lại.
Sợ đến mức không nói nên lời, tôi run rẩy chỉ tay vào tấm biển. Người phụ nữ thấy vậy liền ra hiệu cho đội cảnh vệ hạ vũ khí và vẫy tay gọi tôi.
Khi tôi đến gần và định trao cái thùng chứa đầy thuốc đặc trị của Hoa Phù Thủy, người phụ nữ hỏi bằng một giọng pha lẫn lo lắng và hy vọng.
"Rất xin lỗi, nhưng xin hãy cho phép tôi xác nhận. Anh có thể nói lại tên người nhận trên lá thư không ạ?"
"Gửi người đang đứng trước cửa nhà Lam Phù Thủy vào lúc 09 giờ 33 phút ngày 8 tháng 2 năm 2028."
"!! A, cảm ơn anh. May quá, kịp rồi...! Trung sĩ Sasaki, mang cái này đến chỗ ngài Tiên Tri ngay lập tức! Nhanh lên! Tuyệt đối không được để ngài ấy chết!"
"Rõ!"
Cái thùng tôi vừa trao cho người phụ nữ đã được chuyển ngay cho một người đàn ông lực lưỡng. Anh ta chào tôi theo kiểu quân đội một cách hoàn hảo rồi chạy vào trong văn phòng.
"Xin lỗi, Giáo sư Oohinata có còn sống không ạ?"
Tôi lo lắng hỏi, người phụ nữ gật đầu lia lịa.
"Cô bé đang ở cùng phòng chăm sóc đặc biệt với ngài Tiên Tri ạ. Thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Nếu để đến tối, chắc chắn đã không kịp. Nếu, nếu chuyện đó xảy ra..."
Người phụ nữ bật khóc nức nở, rồi khuỵu xuống.
Đội cảnh vệ nhìn nhau. Cũng có người sụt sùi theo.
Tôi thì vất vả rồi, nhưng có vẻ bên này cũng không kém.
Mà nhìn qua thì cũng thấy dấu hiệu của ít nhất hai, ba đợt tấn công từ đám đông quá khích. Mọi người đã vất vả rồi.
Dù sao đi nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tiên Tri và Giáo sư Oohinata đều đã ổn, Giáo sư Handa chắc cũng vậy.
Việc của tôi đã xong. Phần còn lại cứ giao cho họ.
Tôi quay gót định đi thì có tiếng gọi từ sau lưng.
"Xin đợi đã! Tên của anh là gì ạ!?"
Dĩ nhiên là tôi không trả lời, chỉ kéo mũ trùm đầu xuống thấp hơn. Rồi im lặng leo lên xe đạp, kéo theo chiếc xe kéo và rời khỏi đó.
Càng ít nói chuyện, bao tử càng dễ chịu.
Tôi đưa Lam Phù Thủy về Ome và bắt đầu chăm sóc cho cô ấy tại nhà.
Tuy cây nấm ký sinh đã chết, nhưng cô ấy chỉ vừa mới từ cõi chết trở về. Cơ thể suy nhược trầm trọng, phải mất cả một ngày trời mới tỉnh lại.
Tôi nấu cháo cho Lam Phù Thủy đang mơ màng trên giường, thổi nguội từng muỗng, đút cho cô ấy ăn. Lam Phù Thủy ăn được nửa bát cháo với những cử động vô cùng chậm chạp, rồi lại ngủ thiếp đi như thể chỉ cử động miệng thôi cũng đã làm cô ấy kiệt sức.
Thêm một ngày nữa trôi qua, lần tỉnh lại tiếp theo, ý thức của cô ấy đã rõ ràng hơn.
Khi tôi mang túi chườm đá làm bằng phép thuật đông lạnh vào phòng, Lam Phù Thủy đang ngồi tựa vào thành giường, bĩu môi nói.
"Sao không ở trong phòng?"
"Ể. Tại cô đang ngủ mà."
"Chẳng phải anh đang chăm sóc tôi sao? Tôi đã nghĩ không biết anh đi đâu rồi chứ."
"Có cần phải ở trong phòng suốt không? Cô đang ngủ thì tôi ở đâu chẳng như nhau."
Nếu đã ngủ thì dù tôi có ở trong phòng hay không, cô cũng đâu có biết. Đừng có nói những lời vô lý như vậy chứ.
Tôi cũng phải ngủ, ăn, đi vệ sinh, tắm rửa, đọc truyện tranh, bóp mấy miếng xốp hơi tìm được trong tủ, có bao nhiêu việc phải làm.
Tôi đã nói rất có lý, nhưng Lam Phù Thủy vẫn có vẻ không hài lòng.
"Không phải vấn đề đó. Oori thật là lạnh lùn... à, không. Tôi vẫn chưa cảm ơn anh."
"Hả?"
"Anh đã cứu tôi, đúng không? Cảm ơn."
"Không có gì. Lúc nào tôi cũng được cô giúp đỡ mà."
Vừa nói tôi vừa đỡ Lam Phù Thủy nằm xuống, thay túi chườm đá trên trán cho cô ấy.
Lam Phù Thủy nheo mắt lại có vẻ dễ chịu, rồi đột nhiên đưa tay lên sờ mặt mình.
Tôi giật mình xin lỗi.
"Xin lỗi. Cô không đeo mặt nạ."
"Ồ, may mà anh nhớ ra. Mà thôi, cho đến khi khỏi hẳn thì không cần cũng được. Đeo vào chắc khó thở lắm."
"Vậy à? Thú thật thì tôi cũng thấy nhẹ nhõm."
Lam Phù Thủy mỉm cười yếu ớt.
Nhìn Lam Phù Thủy yếu đuối thế này cứ thấy là lạ. Hay đúng hơn là nhìn mặt mộc của cô ấy làm tôi không bình tĩnh được. Quen với cái mặt nạ quá rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà đã lâu rồi không thấy.
Con nhỏ này mặt đẹp thật sự. Ngay cả khuôn mặt xanh xao vì suy nhược cũng trông như một mỹ nhân bạc mệnh, đúng là ăn gian. Có thể nói là chơi bẩn. Đẹp đến mức khiến người khác phải e dè.
"Anh nhìn gì vậy?"
"Không, chỉ là nghĩ mặt cô đẹp thật."
"...Mặt Oori cũng đẹp mà."
"Đó là do quan điểm khác nhau thôi. Tôi đi nấu cơm đây. Cô đói rồi đúng không?"
Tôi định rời khỏi giường thì Lam Phù Thủy đưa tay ra, tôi nắm lấy tay cô ấy và nhét vào trong chăn.
Ba đi nấu cháo đây! Con cứ ở yên trong này cho ấm nhé! Không còn là con nít nữa, ở một mình trong phòng được rồi chứ! Thiệt tình!
Việc chăm sóc Lam Phù Thủy kéo dài suốt một tuần sau đó.
Ngay cả cơ thể rắn rỏi phi thường của một phù thủy cũng phải mất một tuần mới có thể chạy nhảy bên ngoài được. Có thể thấy bệnh nấm thể kịch phát kinh khủng đến mức nào.
Ngay từ ngày đầu tiên tỉnh lại, cô ấy đã tự mình làm vệ sinh cá nhân, dù tôi cảm thấy phần lớn là do ý chí. Tuy nhiên, nếu không cần đến ý chí mà ngay cả những việc đơn giản như vệ sinh cá nhân cũng không làm được, thì đây quả thực là một vấn đề lớn.
Dù sao đi nữa, đã có thể chạy nhảy được thì không sao rồi. Khả năng kiểm soát ma lực cũng đã lấy lại, và cô ấy đã có thể dùng được phép thuật. Không có di chứng gì đặc biệt.
Vốn dĩ, tôi chỉ đến nhà Lam Phù Thủy chơi chứ không có ý định ở lại chăm bệnh. Tôi dọn dẹp lại căn nhà đã hơi bừa bộn và chuẩn bị trở về Okutama.
Tôi lo không biết mấy con cá hồi trong ao có bị thú hoang hay ma vật ăn mất không. Hình như lúc giăng lưới tôi cũng hơi lỏng tay.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, lúc tôi đang mang giày ở cửa thì Lam Phù Thủy từ phòng khách ló đầu ra.
"Anh đi đâu à?"
"Hửm? Không, không phải đi đâu mà là về. Cô khỏi rồi mà, đúng không?"
"......Khụ, khụ."
"!? Này, có sao không?"
Lam Phù Thủy đột nhiên ho và loạng choạng, tôi vội chạy lại đỡ lấy cô ấy.
Cứ tưởng đã hoàn toàn khỏe lại, không lẽ nào lại tái phát?
Tôi dìu Lam Phù Thủy về giường, cô ấy ngoan ngoãn nằm xuống.
Sắc mặt thì tốt nhưng có vẻ vẫn chưa thể gắng sức được. Có lẽ việc chạy nhảy hôm qua lại phản tác dụng.
"Trước giờ có thấy ho đâu. Cơ thể yếu đi nên bị cảm à? Có sốt không? ...Không có."
"Người mệt mỏi. Đứng cũng khó. Khụ, khụ."
"Ư-ừm. Có lẽ tôi nên ở lại thêm một chút?"
Tôi hỏi, Lam Phù Thủy gật đầu với vẻ mặt có phần vui mừng.
Nhưng, ngay sau đó, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ và sắc mặt thay đổi.
Một con sứ ma mắt (không phải của tôi) đang đậu trên thành cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"C-con khốn này!"
Lam Phù Thủy nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường, chạy đến cửa sổ, mở toang ra và tung một cú đấm có sức công phá kinh hoàng, đập tan con mắt ra thành từng mảnh.
Này.
Này!
"Khỏe re rồi còn gì!"
"Ư. Không, cái này. Tại vì Mục Ngọc Phù Thủy..."
"Còn giả vờ để bắt tôi làm việc nhà à. Tôi về đây! Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!"
Tôi ấn cái mặt nạ vào mặt Lam Phù Thủy đang lúng túng, rồi mang giày và rời khỏi nhà.
Haiz, thật tình. Giả vờ yếu để bắt tôi làm việc nhà, đúng là một người phụ nữ ghê gớm. Cơm bưng nước rót, sướng cho cô rồi.
Mà thôi, cô ấy cũng vừa từ cõi chết trở về, nên bị lợi dụng một chút cũng không sao, nhưng tôi cũng không có ý định chăm sóc cô ấy mãi.
Từ hôm nay, trở lại hoạt động bình thường thôi.
Việc đối ngoại giao hết cho cô. Tôi sẽ theo đuổi sở thích của mình đây. Trong lúc chăm bệnh tôi đã nghĩ ra được nhiều ý tưởng lắm.
Về đến Okutama, quả nhiên cái ao đã bị phá. Lưới giăng trên ao đã bị xê dịch, và toàn bộ số cá hồi tôi nuôi để làm thức ăn cho mùa đông đã biến mất, tôi tức điên lên. Không thể tha thứ được. Lũ súc sinh chết tiệt...!
Ma thuật màn sương mù của Lam Phù Thủy tuy có thể làm lạc hướng những kẻ xâm nhập, nhưng không thể ngăn chặn 100%. Thỉnh thoảng vẫn có những con vật đi lạc trong sương và tình cờ tìm đến nhà tôi.
Tôi vừa phàn nàn với Lam Phù Thủy qua sứ ma mắt, vừa nghe cô ấy kể về thông tin đại dịch đã kết thúc mà cô ấy có được từ sứ ma của Mục Ngọc Phù Thủy.
Thuốc đặc trị tôi giao đến văn phòng quận Bunkyo đã được pha loãng nhanh chóng, rồi vận chuyển và rải khắp Tokyo. Tiên Tri và Giáo sư Oohinata đã qua cơn nguy kịch. Giáo sư Handa thì vốn dĩ chỉ bị nhẹ (khoa Gremlin Công Học có tương đối nhiều người bị nhẹ).
Dự đoán dịch bệnh cũng đã lây lan đến các cộng đồng người sống sót khác trên toàn quốc thông qua việc di chuyển của các giáo viên ma thuật phì nhiêu, nên Long Phù Thủy đã nhận nhiệm vụ vận chuyển thuốc đặc trị đến các nơi đó, với phần thưởng là viên Gremlin khổng lồ của con quái thú ở Đại học Ma thuật.
Nghe nói ở các tỉnh ngoài Tokyo, tỷ lệ người thường biết dùng phép thuật thấp hơn, nên số người bị bệnh thể kịch phát cũng ít hơn. Dù vậy, thuốc đặc trị do Long Phù Thủy vận chuyển chắc chắn đã cứu được rất nhiều người.
Mặt khác, cũng có những người không qua khỏi.
Phù thủy xứ Itabashi, Phù thủy xứ Sumida, Phù thủy xứ Hachiouji, trợ giảng khoa Ma pháp ngôn ngữ học, giáo sư khoa Biến dị đã không qua khỏi vì không được chữa trị kịp thời.
Yên Thảo Phù Thủy tuy may mắn qua khỏi, nhưng nghe nói tất cả cấp dưới thân tín của cô đều đã chết và cô ấy đang rất suy sụp. Ngoài ra cũng có nhiều nhân vật quan trọng khác đã qua đời.
Ở quận Shinagawa và Setagaya, không may khi đúng lúc đội cảnh vệ và phù thủy đều gục ngã, những ma vật mạnh đã xuất hiện và gây ra vô số thương vong.
Một tuần sau khi thuốc đặc trị được phân phát. Tuy đại đa số bệnh nhân thể kịch phát đã được chữa trị hoặc đã qua đời, nhưng vẫn còn những người chưa nhận được thuốc, và cũng có một số ít trường hợp phát bệnh muộn.
Đặc điểm của bệnh nấm là có tính lây truyền dây chuyền. Khi một người mọc nấm trên đầu, những người xung quanh dù mới bị nhiễm cũng sẽ đồng loạt phát bệnh. Vì vậy đại dịch mới bùng phát một cách nhanh chóng, và làn sóng phát bệnh dây chuyền vẫn chưa hoàn toàn qua đi. Chắc sẽ còn phải cảnh giác nghiêm ngặt một thời gian nữa.
Chính quyền cũng đang hỗn loạn và chưa hoạt động hiệu quả, nhưng tổng hợp những thông tin hiện có, ước tính số người chết cuối cùng do đại dịch lần này chỉ riêng ở Tokyo sẽ lên tới 50 đến 70 vạn người.
Trước đại dịch, dân số Tokyo là khoảng 2,8 triệu người. Tính ra, chỉ một dịch bệnh, trong chưa đầy hai tuần, đã giết chết 20% tổng dân số. Thật khủng khiếp.
Tuy có hơi vô tâm, nhưng tôi không thể không nghĩ rằng tôi may mắn vì trong 20% đó không có tôi hay những người tôi quen.
Xét về mức độ thiệt hại, Cái Chết Đen, đại dịch khủng khiếp nhất lịch sử loài người, có lẽ còn vượt xa. Dịch hạch khét tiếng này đã cướp đi sinh mạng của hàng chục triệu người chỉ trong một đợt bùng phát duy nhất. Tuy nhiên, điều đó diễn ra trong khoảng thời gian từ 1 đến 2 năm, và ở các khu vực rộng lớn, đông dân cư như châu Âu và Trung Quốc.
Nếu xét đến thiệt hại trong một khu vực hẹp như Tokyo, trong một khoảng thời gian ngắn là hai tuần, thì sức tàn phá của bệnh nấm có thể sánh ngang với Cái Chết Đen. Đó lại còn là kết quả sau khi một pháp sư siêu việt có thể nhìn thấy tương lai đã cố gắng kiềm chế thiệt hại. Nếu không có Tiên Tri hay Hoa Phù Thủy, nước Nhật, vốn chưa gượng dậy nổi sau Thảm Họa Gremlin, chắc đã bị một đòn kết liễu và nền văn minh đã phải lùi về thời kỳ săn bắt hái lượm. Dân số chết hơn 90% cũng không có gì là lạ.
Công cuộc phục hồi đang trên đà phát triển của Tokyo đã bị một cú đấm trời giáng vào giữa mặt và bị đẩy lùi một bước dài.
Vừa mới thoát khỏi đáy vực của Thảm Họa Gremlin, những gì đã vất vả xây dựng lại bị phá hủy và cướp đi, cũng có những người đã mất hết ý chí.
Nhưng, Mục Ngọc Phù Thủy đã nói.
Đúng là nhân loại đã bị đẩy lùi một bước dài.
Nhưng, không phải tất cả những gì đã xây dựng đều bị mất đi.
Dù có bị lùi lại hai bước, chúng ta đã tiến được ba bước.
Chỉ còn cách tiếp tục tiến lên, để không bị sự thụt lùi đánh bại.
Khi chúng ta ngừng bước, đó mới là sự kết thúc thật sự.
Dù những lời hay ý đẹp không thể làm người chết sống lại, nhưng cũng là một lời an ủi.
Về điểm này, Mục Ngọc Phù Thủy, nổi tiếng là người quảng giao, quả nhiên rất khéo ăn nói.
Tôi cũng cảm thấy được truyền cảm hứng. Mấy loại sách self-help thì tôi không thấm, nhưng lời nói của một phù thủy đang phải vật lộn trong ]thế giới đổ nát lại có chút thấm thía.
Đúng vậy, hãy tiếp tục tiến lên.
Nếu chỉ xét trong phạm vi cá nhân tôi, may mắn là lần này tôi không mất mát gì cả. Việc đứng dậy từ nơi vấp ngã có thể nói là dễ dàng.
Và dù có ngã cũng không đứng dậy tay không.
Để có thể nói rằng mình đã có được thứ gì đó từ đại dịch này, hãy thử tạo ra một thứ gì đó dựa trên kinh nghiệm lần này.