Thiếu nữ muốn được chết

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

23 75

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

224 5523

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

22 172

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

11 110

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

22 171

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

20 108

Web Novel - Chương 13. Cái chết.

Remi đang trong tâm trạng vô cùng tệ.

Là người mà nếu bị hỏi 'Con yêu mẹ hay yêu bố hơn?' thì lúc nào câu trả lời cũng sẽ là Aris, cô hết sức bất mãn vì Aris đã đi 'hẹn hò' với Anna, chỉ hai người với nhau. Hơn nữa, chẳng phải Anna từng làm tổn thương Aris hay sao?

"Aris lại đi với chị Anna rồi." Remi lẩm bẩm.

Lúc nào cũng là cô cùng chơi với Aris, chăm sóc cho Aris, vậy nên việc Aris dường như ưu ái Anna hơn khiến cô không khỏi bực bội.

Dĩ nhiên, tất cả chỉ là một phần trong toan tính của Aris, nhưng vì không biết chuyện này nên Remi lúc nào cũng ở trong trạng thái không hài lòng với mọi tình huống.

Đến mức ngay cả Remi, cô bé với cái đầu toàn những bông hoa, cũng bắt đầu ôm chút hờn dỗi trong lòng.

Aris dịu dàng đến mức làm cho người ta tưởng rằng cô bé là thiên thần tái sinh. Ấy thế mà người chị gái kia lại chẳng biết trân trọng thiên thần ấy, thậm chí còn đẩy cô bé ra, đi ngang qua mà không có lấy một lời xin lỗi.

Đối với người chị gái siscon lúc nào cũng lẩm bẩm rằng muốn bỏ em gái vào túi để đem theo thì với tình cảnh hiện tại, khi cô phải đi săn một mình, hẳn là không sao chịu nổi được.

" —Nhưng Aris đã nói chỉ hôm nay nữa thôi..."

Vút, cô buông một mũi tên về phía mặt đất vô tội. Không mục đích vào mảnh đất trống.

Tất nhiên là cô chẳng bắt được con mồi nào cả, còn mũi tên thì chỉ đơn giản là bay đi và cắm xuống mặt đất phủ đầy tuyết.

Nàng công chúa thở dài rồi tiếp tục bước đi.

Những mũi tên vô tội đó rồi sẽ được các hầu gái nhặt lại sau. Thật tội nghiệp quá đi.

Nàng công chúa này… cô ấy chẳng có một chút ý định đi săn nào cả…!!

Lý do duy nhất khiến cô còn đang kiềm chế, chưa chạy ngay đến chỗ Aris để ôm chầm lấy cô bé và dụi má là vì em gái cô đã nói "Chỉ hôm nay nữa thôi.". Vì Aris đã bảo cô hãy chờ.

Vậy nên.

Remi Akaia tin.

Rằng đúng như lời Aris nói, rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường sau hôm nay.

Rằng người chị gái vừa mới đánh mất lý trí vì học hành căng thẳng và bắt đầu hành xử bất thường, rồi sẽ lại trở về làm một học sinh gương mẫu, hết lòng với việc học.

Rằng Aris, dù cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương, nhưng vẫn luôn lặng lẽ dõi theo người chị gái trong trạng thái bất ổn ấy mà chẳng hề chú ý tới sự an toàn của bản thân, rồi sẽ lại được ôm thật chặt trong vòng tay cô.

Rằng mọi người, rồi sẽ quay trở về những ngày tháng hạnh phúc ấy.

Cô tin chắc là như vậy.

Nếu lúc này Aris nhìn thấy Remi, hẳn là cô bé sẽ nghĩ.

'Đó chính là lý do vì sao chị lại kiêu ngạo như vậy đấy, Remi ạ.'

Cái chết là điều không ai biết chắc, có thể đến bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu.

Thế nên hãy luôn chuẩn bị tinh thần, dù là ở đâu đi chăng nữa.

Chỉ vì hôm nay là một ngày hạnh phúc, nhưng không có nghĩa ngày mai cũng sẽ như vậy.

Remi đã quên mất điều đó.

Từ xa vọng lại những tiếng xôn xao. Một kẻ xâm nhập dám khuấy động lễ hội vào ngày trọng đại như thế này.

Vì tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, và cũng chẳng có việc gì làm, Remi chậm rãi bước về phía trung tâm của đám đông ồn ào.

"… — —!!"

"…Ông Fayne…?"

Remi lập tức nhận ra người thầy dạy kiếm của Aris. Cô cũng nhìn thấy ông đang thở hổn hển nói gì đó với cha, điều này thật bất thường đối với một người điềm tĩnh và ôn hòa như ông.

Bên cạnh ông là một người phụ nữ, cưỡi trên lưng một con ngựa thở đang thở phì phò, phun ra từng làn hơi trắng. Cô ta trao thứ gì đó cho một người hầu, toàn thân run rẩy.

Hẳn là một báo cáo khẩn gửi cho cha, Remi nghĩ.

Cũng phải thôi. Gây náo loạn trong một sự kiện do đích thân nhà vua chủ trì chỉ để gửi tin cho một quý tộc tầm thường sao? Làm gì có ai to gan đến thế. Dù có là người có địa vị cao thì cũng phải biết điều và giữ khuôn phép.

Rốt cuộc, những người duy nhất nhận được báo cáo chỉ có thể là Đức Vua và Hoàng hậu.

Dù Remi nghĩ rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, nhưng khi thấy vẻ mặt của Đức Vua và Hoàng hậu dần trở nên nghiêm trọng và u ám từ xa, cô lập tức rảo bước nhanh hơn về phía họ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khi đến đủ gần, cô cuối cùng cũng nghe được một cái tên mà cô tin chắc bản thân là người đã gọi nó nhiều hơn ai hết.

'Aris.'

Một cái tên. Một từ dùng để phân biệt ai đó với những người khác. Một thứ thuộc về chính mình, nhưng lại được người khác sử dụng nhiều hơn.

Những tiếng lầm rầm khó hiểu dần trở nên rõ ràng hơn, và chúng mang theo cả ý nghĩa. Giữa những lời ấy, Remi nhận ra tên của Aris được nhắc đến với tần suất dày đặc một cách đáng báo động.

Vào khoảnh khắc nhận ra điều đó, Remi bắt đầu chạy, chạy nhanh hơn bao giờ hết.

Cuối cùng cũng đến gần đủ để nghe rõ, cô đã nghe được lời giải thích rõ ràng từ ông Fayne.

Một câu nói khiến cô không thể hiểu nổi, cũng chẳng thể chấp nhận được, nhất là khi chúng không hề có ngữ cảnh nào.

"—Công chúa Anna có thể sẽ giết Công chúa Aris!"

"…!!"

Nhưng Remi không cần nghe thêm gì nữa.

Chỉ một câu ấy thôi đã là quá đủ.

Cô lập tức quay người, tìm lấy một con ngựa không có người trông chừng rồi leo lên.

Các hiệp sĩ xung quanh dường như linh cảm được điều gì đó qua hành động của cô và cố gắng ngăn cản, nhưng tất cả đều vô ích. Không một ai ở đây có thể cản được cô công chúa ấy, người giờ đây đang bừng bừng lửa giận trong đôi mắt.

Em ấy ở một nơi rất xa, và đang gặp nguy hiểm.

Chạy đi.

Nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Thêm chút nữa...

Nhanh hơn...!!

Xé gió lao đi, Remi Akaia đang phi nước đại đến cứu đứa em gái thân yêu của mình.

**

'Sinh vật gì đi bằng bốn chân vào buổi sáng, hai chân vào buổi trưa, và ba chân vào buổi tối?'

Câu đố này chính là thứ mà Nhân sư đã đưa ra trong thần thoại Hy Lạp và La Mã về Oedipus.

Tại sao một Nhân sư, vốn là công trình kiến trúc của Ai Cập, lại xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp và đưa ra một câu đố thì đó vẫn còn là một bí ẩn lớn. Nhưng thực ra, chúng là hai thực thể khác nhau.

Trong thần thoại Hy Lạp và La Mã cũng có một con quái vật tên là Nhân sư.

Có những người nói chúng là một, nhưng tôi không quan tâm.

Chuyện đó không liên quan gì đến tôi.

Tôi có nên nói cho bạn đáp án không đây? Đáp án của câu hỏi trên chính là "con người'. Nó đã được người ta kể đi kể lại quá nhiều lần đến mức ngay cả một đứa con nít năm tuổi cũng biết.

Trẻ con thì bò bằng bốn chân, người trưởng thành đi bằng hai chân, còn người già thì dùng thêm gậy, thành ba 'chân'.

Phải, điều tôi đang muốn nói là...

—Crắc!

"KYAAAAAAAAA—!!! Đau quá, đau quá, nó ĐAUUU QUÁAAAA !!!!"

"haHAHAHAHAHahaHA!!!"

Wah wah, tôi là Aris bé bỏng đây.

Tôi là em bé. Tôi đang bò bằng cả tay lẫn chân.

Từ bỏ phẩm giá của một con người, tôi lăn lộn dưới đất và trở thành một món đồ để Anna thoả mãn thú vui.

Đôi chân của Anna đang được bao bọc trong đôi ủng săn, giẫm thẳng lên mu bàn tay tôi không chút thương xót.

Đế giày thô ráp gắn thêm đinh sắt, đủ để khiến tôi đau đớn tột cùng.

Mu bàn tay tôi, nơi mũi tên đã từng xuyên qua, chính là chỗ được chị ấy chú ý. Tôi không biết chị có cố ý hay không, nhưng rõ ràng là Anna đã dồn toàn bộ sức lực để giẫm lên đúng chỗ đó, nơi mũi tên vẫn còn găm sâu.

Rắc, rộp, rộp. Tôi nghe thấy những âm thanh mà một bàn tay không nên phát ra.

Cảm giác như có dòng điện chạy từ tay, dọc theo xương chạy rồi nướng chín não tôi vậy.

Chị đã phải kìm nén quá nhiều rồi… Chị à…

Có lẽ chị ấy muốn là người bắt được con thỏ đầu tiên…

Em không biết… Em xin lỗi… Thực ra, em biết… Em xin lỗi… Em thực sự xin lỗi…

"C-Chị ơi… Làm ơn… Làm ơn, trở về đi m—AaAAaAACK!?"

"Ta đã bảo ngươi câm miệng lại cơ mà—!!!"

Những cú đá vẫn tiếp tục dồn dập. Tôi bò lết dưới mặt đất, cố gắng trong tuyệt vọng để thoát khỏi cơn bạo lực đang trút xuống.

Hmph.

Quần áo tôi đã thấm đẫm máu và bùn. Khụ, tôi nhổ ra một cục máu đông nghẹn trong cổ họng.

Đúng như chị ấy muốn, tôi vừa gào khóc, vừa bỏ chạy một cách thảm hại, đầy sợ hãi, trông vô cùng tuyệt vọng và đáng thương.

Anna đuổi theo tôi, cười sảng khoái.

Những tán cây che kín bầu trời bắt đầu thưa dần.

Âm thanh của dòng nước chảy xiết vang vọng từ xa.

Thay vì bùn đất, tay tôi bắt đầu cảm nhận được kết cấu của đá.

Tôi đã sớm biết chị ấy đang dẫn tôi đến đâu. Hướng của những mũi tên, quỹ đạo của những đòn đánh, mọi thứ đều đang đẩy tôi về một phía nhất định.

Đúng vậy, ngay cả trong tình cảnh này, Anna vẫn dồn hết sức để đẩy tôi đến bờ vực của sự tuyệt vọng.

Đúng như tôi nghĩ, chị ấy thật tuyệt vời.

Nhưng khoảnh khắc chìm suy nghĩ của tôi chẳng kéo dài được lâu, bởi cuộc rượt đuổi mà tôi từng mong sẽ không bao giờ kết thúc, cuối cùng cũng đến hồi kết.

Bộp. Một viên sỏi nhỏ bị hất ra khỏi tay tôi khi tôi cử động. Nó bị dòng nước cuốn đi ngay lập tức, biến mất không dấu vết.

Một vách đá dựng đứng, cao đến hàng chục mét. Bên dưới là dòng nước dữ dội đang cuộn trào, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm.

Khung cảnh thiên nhiên rộng lớn ấy như đang nói với tôi rằng, phía trước không còn đường.

Chạy mãi, chạy mãi, và tất cả những gì đang đợi chờ tôi ở cuối cuộc chạy trốn này chỉ là sự tuyệt vọng.

Ah, thì ra đây chính là thứ chị ấy muốn cho tôi xem.

Chị ấy, Anna muốn tôi thấu hiểu nỗi đau của chị.

Cái kết mà tôi, chúng tôi đã đạt được — chính là một vách đá không lối thoát.

**

Tôi bật ra một tiếng rên đầy cảm thán.

"Ah… AaAaaAh…!!"

"AHAhaHAhaHaHaHa!! Ngươi tưởng NGƯƠI có thể trốn thoát sao!? Hả!?"

Tôi quay lại. Trong bóng tối, Anna đang chầm chậm bước tới và rút ra hai thanh kiếm.

Thình thịch, thình thịch. Tiếng bước chân đang tiến lại gần của chị ấy thật đáng sợ.

Biểu cảm trên gương mặt tôi lúc này chắc hẳn là đang tuyệt vọng.

Bởi vì có lẽ tôi sắp chết.

— Vút.

Khi chỉ còn cách tôi khoảng mười mét, Anna ném một trong hai thanh kiếm đang cầm trên tay về phía tôi. Tôi nhắm mắt lại.

Nhưng lưỡi kiếm không bay vào người tôi.

Phập. Thanh kiếm cắm thẳng vào chính giữa hai chân tôi.

Như thể đó không phải là một đòn tấn công để kết liễu, chị ấy chậm rãi nắm lấy thanh kiếm còn lại bằng cả hai tay và thủ thế.

…Tại sao?

Chị có thể giết em ngay bây giờ mà...

Mọi thứ cũng sắp kết thúc rồi, chị còn định làm gì nữa?

Tôi thì thầm trong lòng.

Một chân bước lên trước, chân còn lại lùi về sau.

Mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào tôi.

Trông chị ấy như sắp bắt đầu một trận đấu kiếm—

"Đầu ta đang rất đau. Ngay cả bây giờ, nó vẫn đang nhói lên như sắp nổ tung."

"…Chị… ơi…?"

Đôi mắt đen sâu thẳm như mọi khi nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn xé nát tôi ra.

Trong đôi mắt ấy, chị Anna thực sự đang ở đó.

Từ đầu đến cuối, cả những lúc muốn quay mặt đi, chị cũng đều không trốn chạy hay né tránh, chị đối diện với tất cả những nằm sâu bên trong mình.

Đây không đơn thuần là ảnh hưởng từ cảm xúc hay lời nguyền mà tôi đã gieo vào chị. Không thể so sánh nó với thứ tầm thường như vậy được.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là cảm xúc thật của Anna Akaia.

"Nếu giết ngươi thì liệu nỗi đau này có biến mất không?"

"Em không... muốn... Em không muốn như thế... Chị ơi..."

Tôi đưa cánh tay vẫn còn lành lặn lên dụi mắt.

Lộp bộp, lộp bộp. Nước mắt tuôn như mưa.

Dù cánh tay vẫn đang dụi mắt, dù y phục của tôi có cố thấm hết những giọt nước ấy, nhưng nước mắt vẫn thấm qua ống tay áo, lăn xuống quần, và cuối cùng thấm vào mặt đất.

Tôi không khóc vì buồn.

Tôi khóc vì hạnh phúc.

"Nhặt kiếm lên đi, Aris Akaia."

"Em không muốn... Em không muốn đánh nhau với chị... — HUHUhuHUAAaaAAAaaah!!!"

Với Anna, tôi là một lời nguyền luôn đeo bám chị ấy.

Chị đang nói điều đó bằng ánh mắt của mình.

Dù từng cố trốn chạy, nhưng cuối cùng chị vẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chống lại chúng.

Cả tôi và chị, đó là định mệnh của chúng ta.

Đó là lý do vì sao người chị ấy, con người cao quý ấy, lại cố gắng gỡ bỏ lời nguyền đã giáng xuống mình, ngay tại đây, vào chính khoảnh khắc này.

" —Nếu không ta sẽ giết Remi."

"Ah… AAAaaah…!!"

Thử thách cuối cùng đã bắt đầu.

Tôi nhặt thanh kiếm lên.

**

Tôi đã luôn muốn đánh bại Aris.

Tôi cảm thấy ghê tởm chính mình, bởi con bé là em gái của tôi.

Nhưng dù biết mình sẽ thua, dù hiểu rõ rằng đó là một trận chiến vô nghĩa, tôi vẫn muốn làm điều đó…

Chỉ cần buông thả bản thân theo bản năng thì trái tim tôi sẽ được giải thoát.

Hãy nguyền rủa tôi đi. Khinh bỉ tôi đi. Bạn nên làm thế, bạn có quyền làm vậy.

Chính tôi cũng hiểu đã quá muộn để quay đầu…!

Nhưng… bước cuối cùng này…

Tôi sẽ tự mình đặt dấu chấm hết.

**

Ngày mai.

Rồi ngày kế tiếp, có khi là cả ngày sau đó nữa.

Chương này sẽ khép lại.

ám chỉ sự vô tư, ngây thơ