Trans: SCKurumi
~~~
I
Cổng Địa ngục, Khu tập luyện
"Z, hôm nay chúng ta sẽ học gì?"
"Anh sẽ quan sát khả năng ma pháp của em. Em sẽ không dùng đến kiếm, hãy đặt nó qua một bên."
"Được rồi ~"
Cô gái gật đầu và tựa thanh kiếm trắng vào thân cây.
"-Hãy bắt đầu nào. Hãy tấn công anh bằng tất cả phép thuật mà em có. Anh sẽ không phản công."
"Ehh ~ nhưng khi anh nói điều đó lần trước, anh đã phản công."
Sự phản đối của cô gái khiến Z chết lặng. Đương nhiên là Z không có khuôn mặt, đó chỉ là cảm giác của cô.
"Đó là một bài học cho em. Chiến đấu không chỉ là đụng độ thể xác, đôi khi kẻ thù cũng sẽ đánh lừa em với những mánh khóe. Và em lại có xu hướng tin tất cả những gì anh nói."
"Ehehe."
Cô gái gãi đầu và nở một nụ cười ngốc nghếch.
"Nếu em đã hiểu, thì chúng ta bắt đầu. Đối với loài người vốn có tuổi thọ ngắn ngủi, thời gian vô cùng quý giá."
"Hiểu rồi!"
Cô gái tập trung, và tập hợp sức mạnh ma thuật trong cơ thể mình. Kỹ thuật này tương tự như nặn đất sét. Đồng thời, cô thu thập mana trong không khí. Dần dần, vô số hạt màu xanh và trắng tụ lại trong bàn tay cô gái, tạo thành một quả cầu ánh sáng có kích thước bằng nắm tay.
Cô ấy dang rộng hai chân, hơi nghiêng người về phía trước và vòng hai tay dưới nách. Z không có dấu hiệu tấn công như anh ta nói, và vẫn đứng yên như một làn sương mờ.
"Em đến đây!"
Cô gái dùng hết sức ném quả cầu ánh sáng trên tay trái ra. Z không phản ứng với quả cầu ánh sáng và bị nó đánh trúng. Một đám khói bùng lên kèm theo tiếng nổ.
Cô gái vẫn không ngừng cuộc tấn công của mình. Cô xoay người và ném quả cầu ánh sáng trong tay phải của mình ra. Olivia đánh Z bằng quả cầu ma thuật của mình một lần nữa. Vụ nổ không chỉ dữ dội hơn, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.
(Z sẽ phải ngạc nhiên với phép thuật của mình. Dù gì thì mình cũng đã bí mật tập luyện mà.)
Olivia quan sát tình hình với một nụ cười táo bạo, và giọng nói của Z vang lên từ phía bên kia của đám mây bụi:
"-Hết rồi hả?"
"Vẫn chưa đâu!!"
Cô gái hét lên khi ném một loạt quả cầu lửa lên không trung. Chúng làm mờ bầu trời, khiến ta tưởng như trời đến lúc chạng vạng vậy.
Theo sau ngay lập tức là "Sợi dây gió".
Sợi chỉ từ tay cô gái vụt ra như một chiếc roi và trói chặt Z lại. Nó sắc bén đến mức một cử động nhẹ cũng có thể cắt xuyên qua da thịt.
"Hmm, không tệ."
Z đã nhận xét rõ ràng sau khi nhìn vào sợi dây đang ràng buộc anh. Cô gái vung mạnh bàn tay đang giơ lên cao xuống, và những quả cầu lửa trên trời đổ xuống Z. Chẳng bao lâu, Z bị chôn vùi trong biển lửa.
Khi quả bóng cuối cùng của cô chạm đích, một cột lửa lớn bùng lên.
"T-Thấy sao?"
Cô nhìn chằm chằm vào cột lửa với thở dồn dập. Đột nhiên, một luồng sáng chói lòa làm cô lóa mắt, và khi cô nhận ra thì cột lửa đã biến mất. Z người lẽ ra đã bị ngọn lửa hoàn toàn không bị tổn thương.
Cô gái nằm dài trên mặt đất, chân tay giang rộng ra khi Z bước đến gần cô. Nếu chiêu đó không hiệu quả, cô chẳng còn có thể làm gì hơn.
"Đã xong chưa?"
"Em đã xong rồi đó."
"Hiểu rồi… chấp nhận được."
Z thờ ơ nói, nhưng cô gái vui mừng khôn xiết. Bởi vì cô ấy biết rằng Z thực sự rất hài lòng với màn trình diễn của mình.
"- Nhân tiện, Z, có những người khác có thể sử dụng phép thuật như em không?"
Cô gái đứng dậy và hỏi.
"Không có ai cả."
Z liếc nhìn cô gái và nói một cách thờ ơ.
"Em hiểu rồi… Vậy tại sao anh lại dạy em Phép thuật?"
Cô gái đã 13 tuổi, và biết phép thuật chế ngự như thế nào. Cô ấy đã cố gắng bắt một con Chim cuộn máu ngày hôm qua bằng Ma thuật, nhưng lại vô tình thiêu rụi nó vì cô không thể kiểm soát sức mạnh của mình.
"Em không thích sao?"
"Không phải không thích, chỉ là em cảm thấy sức mạnh này quá nguy hiểm."
"Chỉ cần em hiểu điều đó, thì nó ổn thôi. Con người kiêu ngạo luôn tìm kiếm nhiều sức mạnh hơn - nhưng họ lại phát triển với một tốc độ đáng kinh ngạc."
Z gật đầu, ấn tượng. Cô gái lặng lẽ quan sát cảnh này, một lúc sau Z mới nhận ra ánh mắt của cô và hỏi:
"Em đang hỏi tại sao anh lại dạy Phép thuật, phải không?"
"Đúng."
"Có rất nhiều người trên thế giới này có thể sử dụng một phần của Ma thuật. Em đang học Phép thuật vì điều đó."
"Một phần?"
Cô gái nghiêng đầu.
"Em không cần phải lo lắng về điều này."
"Hiểu rồi."
"Ngoài ra, em sẽ cần phải thay đổi thói quen háu ăn của mình đấy."
Cùng với câu nói đó, Z biến mất vào khoảng không. Có vẻ như anh biết về việc Olivia cố bắt một con Chim cuộn máu ngày hôm qua.
Cô gái nằm xuống và quay lại với thời gian nghỉ ngơi của mình—
II
Thánh quốc Mekia, Thánh đô Elsphere
Khi không khí trở nên ấm dần lên qua mỗi ngày, Thánh đô Elsphere trút bỏ lớp áo mùa đông đầy tuyết. Hồ Carla ở bên ngoài Thánh đô lấp lánh như những viên ngọc màu xanh lam, và những chú chim của mùa đông đang di cư về phương bắc.
Cảnh tượng đang báo hiệu rằng mùa xuân đã đến rất gần.
Ở tầng cao nhất của Lâu đài La Shaim, bên trong Thánh điện Aqualumin hùng vĩ, Thánh Thiên thần Sofitia, và các tướng lĩnh trên cấp bậc Chiliarch như Lara và Amelia đang thảo luận quanh một chiếc bàn tròn. Một người của Cục tình báo Cú cũng tham gia cuộc họp. Người mặc áo choàng xám và với một con mắt giả tên là Zephyr, một Centurion cấp cao của Thánh Quốc Mekia.
"- Và đó là là những diễn biến của cuộc chiến."
Zephyr thở dài và đặt báo cáo của mình xuống.
"Cảm ơn, Zephyr. Đại tướng toàn thắng có thể đã cao tuổi, nhưng khả năng chỉ huy thì vẫn như vậy."
"Vâng, ông ta vô cùng xứng đáng với danh tiếng của mình."
“Điều này khiến cho Vua Alphonse, người ngoan cố giữ quân ở thủ đô như một kẻ ngốc. Trong thế giới hỗn loạn này, một vị vua lại đặt kinh tế lên ưu tiên hàng đầu, thật vô dụng.”
Nếu đây là thời bình, Alphonse sẽ được lịch sử ghi nhớ như một vị vua thông thái. Sofitia đã từng chứng kiến khả năng của ông trong lĩnh vực tài chính trước đây và luôn nghĩ theo như vậy.
Vậy, Alphonse chỉ là một người không may sinh ra vào nhầm thời đại.
“Đúng như lời ngài nói, Thánh Thiên thần.”
Zephyr gật đầu đồng ý. Lara cũng đồng tình.
“Không vấn đề gì, chiến thắng của Quân đội Hoàng gia là một sự kiện đáng mừng. Chúng ta hãy gửi lời cảm ơn tới Nữ thần Citresia, người đã đáp lại lời cầu nguyện của chúng ta”.
Sofitia chắp tay trước ngực và cầu nguyện. Mọi người có mặt đều làm theo cô.
(Ngay cả Đế quốc cũng sẽ gặp rắc rối với một đòn chí mạng như vậy.)
Ngay sau khi Hồng kị sĩ đoàn thua cuộc, Thái dương kị sĩ đoàn cũng nhận một thất bại lớn. Những trận thua liên tiếp sẽ làm suy yếu mối liên kết của Đế quốc đối với các quốc gia cấp dưới của họ. Sofitia mỉm cười bí mật trong lòng và đoán rằng Đế quốc sẽ rút khỏi chiến tuyến và quan sát phản ứng từ các quốc gia xung quanh.
"Thưa ngài, em có thể hỏi ngài về kế hoạch tương lai của chúng ta không?"
Sau khi lời cầu nguyện kết thúc, Lara hỏi với một giọng nói rõ ràng. Mọi người đang có mặt đều nhìn về phía Sofitia.
"Kế hoạch tương lai của chúng ta, huh…"
Ánh mắt của Sofitia đổ dồn vào một phần của bản báo cáo. Sự im lặng bao trùm Thánh điện Aqualumin, và một lúc sau, Zephyr lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đó.
"- Tôi hiểu ý của ngài, Thánh Thiên thần. Ngài đang lo lắng về cô gái Thần chết đó, Olivia Valedstorm, phải không?"
Có một tia sáng rùng rợn lóe lên trong viên Pha lê đen tại mắt trái của Zephyr. Sofitia nói với một nụ cười ngượng nghịu:
"Đúng rồi đấy. Ta chỉ nghĩ rằng ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Thần chết."
Đúng như Sofitia và Lara dự đoán, Quân đoàn Hai đã bị các Hiệp sĩ Mặt trời dồn ép đến đường cùng. Tuy nhiên, sự can thiệp của một cô gái đã xoay chuyển cục diện trận chiến tưởng như bất khả thi.
Quân đoàn Một đánh bại được Thái dương kị sĩ đoàn mạnh hơn đã nằm ngoài dự kiến, nhưng từng đó chưa là gì so với vầng hào quang của Thần chết.
(Lúc đầu, mình chỉ định gặt hái những lợi ích từ trận chiến của hai bên và không mong đợi điều này.)
Thần Chết là người có thể lật ngược tình thế một trận chiến đã ngã ngũ. Cô ấy sẽ là một đồng minh đáng tin cậy, nhưng nếu cô ấy là kẻ thù, Thánh Quốc Mekia sẽ phải chịu một tổn thất vô cùng nặng nề.
Sofitia dự định sẽ không can thiệp vào vấn đề của Thần chết, nhưng khi xem xét những vấn đề có thể phát sinh trong tương lai, cô vẫn cần thêm thông tin.
"Thưa Thánh Thiên thần, tôi đã thấy nhiều người mạnh mẽ trong quá trình thực hiện nhiệm vụ của mình. Dù vậy, cô gái đó vẫn không bình thường. Cái chết dường như theo cô ở khắp mọi nơi, và kỹ năng dùng kiếm của cô giống như một cơn ác mộng biết đi vậy. Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn đang nghi ngờ liệu cô ấy có thực sự là con người hay không. Thật xấu hổ khi phải nói ra điều này, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi run lên vì sợ hãi."
"—Zephyr, anh đang bảo chúng ta không nên gây sự với Thần chết?"
Lara muốn nói, nhưng bị Sofitia ngăn lại. Zephyr từ từ lắc đầu:
"Không, thu thập thông tin tình báo là nhiệm vụ của Owl, và chúng tôi sẽ thực hiện điều này với khả năng tốt nhất của mình. Nếu ngài muốn làm điều đó, tôi có thể điều tra tất cả các sở thích của cô gái đó. Nhưng xin hãy lưu ý rằng chúng tôi không có năng lực chiến đấu như Dương Viêm."
Zephyr kết thúc với "Thật tiếc khi phải nói vậy". Nhưng theo quan điểm của Sofitia, Owl thu thập thông tin tình báo giỏi hơn Dương Viêm, việc không quá thành thạo trong chiến đấu chỉ là một vấn đề thứ yếu.
"Vậy, anh đang nói rằng chúng ta cần cử một người đủ khả năng để xác định sức mạnh của Thần Chết?"
"Đúng như lời ngài nói, Thánh Thiên thần."
Lúc Zephyr cúi đầu, Amelia ngồi đối diện với anh ta nói:
"Thánh Thiên thần, xin hãy giao cho tôi. Phép thuật của tôi rất thích hợp để kiểm tra sức mạnh của đối thủ."
"Xấc xược! Nhiệm vụ cuối cùng của cô mới cách đây không lâu, hãy biết vị trí của mình đi."
Lara bảo cô. Amelia thành thạo trong Pháp thuật trói buộc, và Sofitia cảm thấy cô ấy là một lựa chọn tốt, tuy nhiên ...
"Sự nhiệt tình của em khiến ta rất vui, Amelia, nhưng cánh tay bị thương trong cuộc đụng độ với ngài Sieger vẫn chưa lành, đúng không?"
"Th-Thì…"
Amelia giấu cánh tay trái băng bó của mình dưới bàn. Khi nhìn thấy điều đó, một thanh niên với những đường nét thanh tú bên cạnh cô ấy— Chiliarch Johann Strider cười nói:
"Số lượng các Pháp sư bên ta rất ít. Nếu Thánh Quốc Mekia thống trị lục địa, thì chúng ta sẽ cần tất cả mọi người ở đây. Thật tuyệt khi cô có động lực, Amelia, nhưng cô chỉ nên thực hiện nhiệm vụ khi đang ở trạng hoàn hảo— Tôi nói đúng không, Thánh Thiên thần?"
"Fufu, đó chính xác là điều ta muốn nói."
Sofitia mỉm cười với Johann, người đã nói lên suy nghĩ của cô, Amelia trừng mắt nhìn Johann với vẻ mặt không vui. Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, nụ cười của Johann lại càng lớn hơn.
"—Và vì vậy, Thánh Thiên thần, xin hãy giao cho tôi nhiệm điều tra Thần chết."
"Anh?"
"Vâng thưa ngài. Người ta nói rằng Thần Chết là một đại mỹ nhân, và tôi mong muốn được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy."
Johann nói một cách thờ ơ.
Anh hất mái tóc nâu hiếm thấy ở Thánh Quốc Mekia bằng tay trái. Trên mu bàn tay trái của anh ta là một Vòng tròn Ma thuật đỏ rực. Anh ta có thể hành động phù phiếm, nhưng Johann có những kỹ năng đỉnh cao vừa là một kiếm sĩ vừa là một Pháp sư. Anh ấy có thể giữ bình tĩnh trong những điều kiện căng thẳng, và là ứng cử viên sáng giá nhất cho nhiệm vụ này.
"Ta hiểu rồi… Ta sẽ để nó cho anh. Nhưng sức mạnh của Thần chết vẫn chưa thể đo được. Cô ấy có khả năng sử dụng kiếm điêu luyện, nhưng ta không nghĩ đó là toàn bộ sức mạnh của cô ấy."
"Toàn bộ…? Cô ấy chưa thể hiện hết khả sức mạnh của mình?"
Johann nhíu mày.
"Ta nghĩ vậy. Nếu mọi việc trở nên nguy hiểm, hãy rút lui ngay lập tức ”.
Mặc dù là người nói ra, Sofitia cũng không thể giải thích điều đó. Phù thủy sở hữu khả năng chiến đấu vượt trội hơn người bình thường, nhưng họ cũng không hề bất khả chiến bại. Mới đây, Amelia đã thua Felixus, người không thể sử dụng Ma thuật.
Tất nhiên là, người mạnh nhất Đế chế là đối thủ tồi tệ nhất mà cô có thể gặp.
"Đây có phải là trực giác của Thánh Thiên thần không?"
"Thay vì nói là trực giác của Thánh Thiên thần, nó giống với trực giác của một người phụ nữ hơn”"
"Trực giác của một người phụ nữ, huh… Đây là một vấn đề lớn đấy. Thực lòng mà nói, tôi thường không đánh lừa được bản năng của một người phụ nữ."
Từ những quý bà quý tộc đến những người hầu gái, công việc của Johann liên quan đến rất nhiều phụ nữ. Khi anh ta bình tĩnh khoanh tay nói, Amelia nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường. Sofitia thích thú nói:
"Có vẻ hơi giống cằn nhằn, nhưng tôi sẽ nói lại. Rút lui nếu có bất kỳ nguy hiểm nào. Điều này cần phải được ưu tiên."
"Tôi hiểu, và tôi không định rút lại những gì tôi đã nói với Amelia."
"Đợi đã, Thánh Thiên thần. Nếu muốn điều tra sức mạnh của Thần chết, thay cho Johann, hãy giao việc đó cho tôi, Lara Mira Crystal."
Lara, người đã giữ im lặng nãy giờ nói lớn và trừng mắt nhìn Johann. Trước khi Sofitia lên tiếng, Johann bực tức quở trách:
"Legate Lara, ngài là chỉ huy hàng đầu của Thánh dực đoàn. Đó là một điều quan trọng trong thời chiến, nhưng làm sao chúng ta có thể cử một tổng tư lệnh đi chỉ để dò xét khả năng của một cá nhân?"
"Đó không chỉ là một người, mà là một người quyền năng được mệnh danh Thần Chết. Vì chúng ta không biết khả năng thực sự của cô ấy, nên việc cử chiến binh mạnh nhất sẽ có lý hơn."
"Lý do đó vẫn chưa đủ. Tôi có thể điều tra sức mạnh của Thần chết, nhưng tôi không thể chỉ huy Thánh dực đoàn. Hãy xem xét lại vị trí của ngài đi."
Lời khuyên của Johann khiến biểu cảm của Lara trở nên đắng ngắt, bởi vì lập luận của anh ta hoàn toàn có lý. Lara không thể bắt bẻ anh ta.
"Johann nói đúng. Lara, em là tổng chỉ huy của Thánh dực đoàn, và cũng là con át chủ bài của Thánh Quốc Mekia. Hãy tự ý thức được điều đó."
"… Tôi xin lỗi vì sự thiếu suy nghĩ của mình."
Lara cúi đầu xấu hổ.
"Miễn là em hiểu. Lara, em không chỉ là một thanh kiếm dũng mãnh và chiếc khiên cứng rắn, mà còn là một người bạn của ta."
Sofitia vừa nói vừa cười rạng rỡ với Lara.
"- Cảm ơn những lời tâng bốc của ngài. Tôi, Lara Mira Crystal, sẽ ghi nhớ điều này, và cống hiến cuộc đời mình cho Thánh thiên thần."
Lara cảm động đến phát khóc, rời khỏi ghế và quỳ xuống. Sofitia gật đầu trước sự trung thành của cô.
"Ngồi xuống đi, Lara - Vậy thì, Johann, hãy nhớ đừng thúc ép bản thân. Zephyr, hãy trợ giúp anh ấy nhé."
Johann chào với hai ngón tay trong khi Zephyr cúi đầu kính cẩn. Sofitia đứng dậy khỏi ghế, nâng vương trượng lên trên đầu và cầu nguyện:
"Cầu mong sự phù hộ của Nữ thần Citresia ở bên mọi người."
III
Thủ đô Hoàng gia Fizz, Lâu đài Leticia
Hai tuần đã trôi qua kể từ khi Thái dương kị sĩ đoàn đánh chặn sự truy đuổi của Quân đoàn Một và rút lui về Pháo đài Kiel.
Quân đoàn Hai xây dựng lại một tuyến phòng thủ vững chắc, trong khi Quân đoàn Mội và Olivia trở về thủ đô với sự chào đón hân hoan của dân chúng. Người dân xếp hàng dài trên các con phố nơi họ đi qua. Những người lính phải mất một lúc lâu mới đến được lâu đài Leticia.
Olivia, người đang cảm thấy chóng mặt, nằm trên giường của cô ấy khi cô ấy đến phòng Neinhart chỉ định cho cô ấy.
(Chiếc giường này thật mềm và mịn! Và nó có mùi như ánh nắng mặt trời. Hôm nay mình khá mệt, nên hãy ngủ nào.)
Olivia đang vùi đầu vào gối nghĩ về điều đó thì tiếng gõ cửa vang lên. Sau lời cho phép, Claudia bước vào với nụ cười rạng rỡ. Điều này làm dấy lên trong Olivia một linh cảm xấu. Theo kinh nghiệm của bản thân, một Claudia như vậy luôn mang đến tin xấu.
"Thiếu tá, thời tiết hôm nay rất tuyệt!"
“Tôi nghĩ trời khá nhiều mây…”
Olivia trả lời khi nhìn bầu trời u ám bên ngoài. Nhưng Claudia hạnh phúc nói: "Trong trái tim tôi có nắng!"
Câu trả lời của cô càng làm tăng thêm sự cảnh giác của Olivia.
“… Vậy, điều gì đã đưa cô đến đây? Nếu không phải việc khẩn cấp, có thể đợi sau được không? Không hiểu sao, tôi thực sự cảm thấy buồn ngủ.”
Cô sẽ không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì trong giấc ngủ. Olivia cố trốn dưới tấm chăn, nhưng bị Claudia lôi ra.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Claudia cũng lôi được chiếc chăn của Olivia ra.
“Hah, hah… Ngài thôi đi!”
Claudia điều hòa nhịp thở và chỉnh lại mái tóc rối bù của mình.
"Tôi mới là người phải nói câu đó."
"-Ngài vừa nói gì cơ?"
"Không, không có gì cả."
Olivia lắc đầu. Không có gì tệ hơn chọc tức Claudia lúc này, vì vậy rút lại lời nói là lựa chọn tốt nhất.
“Thực sự… Dù sao, bây giờ không phải là lúc để ngủ. Tôi mang đến cho ngài một tin tuyệt vời, Thiếu tá.”
Tuy nhiên, Olivia cảm thấy cô chỉ mang đến tin xấu. Cái gọi là tin với từ Claudia chưa bao giờ tốt đối với cô.
Olivia vẫn nhớ mình bị buộc phải mặc một chiếc váy không vừa với bản thân và đến một lễ trao danh hiệu mà cô ấy không hề thích.
Cuối cùng, chiếc váy đã được chỉnh lại vừa vặn với cô sau khi buổi lễ kết thúc. Khi trả lại cho Claudia, cô nói: “Tôi không thể mặc vừa nó nữa, nên ngài hãy giữ nó.” Vì lý do nào đó, lúc ấy Claudia lại nở một nụ cười tự giễu.
“… Vậy hãy nghe tin của cô nào.”
Olivia miễn cưỡng cho phép Claudia tiếp tục, và nụ cười của Claudia trở nên sâu sắc hơn:
“Fufu, ngài sẽ ngạc nhiên đó. Khi Vua Alphonse biết được chiến tích của ngài, ông ấy muốn gặp ngài bằng bất cứ gái nào. Đây là một vinh dự lớn lao.”
Claudia đã thể hiện rõ ràng niềm vinh dự của cô, thiếu điều nhảy lên vui mừng. Olivia có lẽ cũng sẽ rất vui nếu Claudia rời khỏi phòng của cô ấy ngay bây giờ.
"Khụ khụ. Claudia, tôi nghĩ tôi bị cảm. Nó sẽ không tốt nếu nó lây qua cho nhà vua, vì vậy tôi sẽ bỏ qua — ”
"Ngài sẽ chỉ có thể ăn cháo cho đến khi bệnh cảm lạnh của ngài thuyên giảm."
Nụ cười của Claudia biến mất, thay vào đó là một biểu cảm lạnh lùng. Phải ăn cháo hàng ngày, điều ấy kinh hoàng đến mức Olivia phải nhăn mặt lại.
“—Tôi sẽ đi, vì tôi không ốm. Chắc là tôi tưởng tượng ra thôi.”
Olivia cố gắng coi như chưa có chuyện gì xảy ra bằng nụ cười gượng.
"Vậy là tốt rồi."
Claudia lại mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Olivia và vui vẻ kể cho cô nghe những chi tiết về buổi yết kiến.
(Haiz. Nếu biết trước, mình đã bỏ chạy ngay khi nhìn thấy nụ cười của Claudia. Hôm nay xui xẻo thực sự.)
Đã quá muộn để hối tiếc. Theo suy nghĩ của cô, đây hoàn toàn không phải là một tin tốt. Claudia vẫn như thường lệ, ám ảnh về danh dự và mấy thứ như vậy.
(Mặc dù nó đâu có ăn được… không hiểu nổi.)
Olivia không quan tâm đến buổi yết kiến Nhà vua. Cô cảm thấy điều đó không quan trọng chút nào, nhưng nếu cô nói thẳng điều đó ra, Claudia chắc chắn sẽ trở thành một con quỷ đáng sợ. Việc ấy kinh hoàng, vì vậy Olivia sẽ không bao giờ nói điều đó.
Nhưng ngay cả như vậy, Olivia cũng cần phải cho Claudia biết rằng cô ấy không quan tâm đến danh dự.
“Claudia, như tôi đã nói lúc trước, thay vì danh dự—”
"Ngài thích sách và đồ ăn ngon hơn, phải không?"
Claudia mỉm cười tự mãn. Olivia ngạc nhiên gật đầu, và Claudia nói một cách đắc thắng sau khi hắng giọng:
“Sau buổi yết kiến Vua Alphonse, sẽ có một bữa tiệc ăn mừng chiến thắng trong cung điện. Dù không có sách, nhưng ngài có thể ăn tất cả các món ăn ngon mà ngài muốn. "
"Ă-Ăn bao nhiêu tùy ý?"
Điều đó rất hấp dẫn, và Olivia dựa sát vào Claudia hơn.
“Đầu bếp của nhà Vua— đầu bếp hoàng gia sẽ chuẩn bị những món ăn thịnh soạn theo lệnh của ngài.”
“Đầu bếp hoàng gia… Ồ! Người đang trên hành trình mang lại công lý cho thế giới và phục vụ những món ăn ngon cho mọi người, đúng không!?”
"Mang lại công lý cho thế giới?"
Thấy Claudia đang bối rối, Olivia kể cho cô ấy nghe về cuốn sách có tên “Cựu đầu bếp hoàng gia trên hành trình mang lại công lý cho thế giới” mà cô ấy đã đọc khi còn nhỏ.
Cách đây rất lâu, một đầu bếp hoàng gia lo lắng về tình trạng của đất nước đã rời cung điện, và mang công lý đến với những kẻ xấu xa bằng con dao chặt trên thắt lưng. Ông cũng đãi người dân đau khổ những bữa ăn ngon.
Đó là lý do tại sao Olivia ngưỡng mộ các đầu bếp hoàng gia, và bắt đầu học nấu ăn với thanh kiếm của mình trong một khoảng thời gian. Z người tình cờ nhìn thấy cô làm như vậy đã vô cùng bối rối vì điều đó.
“Thiếu tá, các đầu bếp hoàng gia không đối phó với những kẻ ác độc ác hoặc nấu ăn cho quần chúng. Và họ thậm chí không thể rời khỏi cung điện nhiều nếu không muốn đi du lịch. "
“Claudia, ý cô là không có đầu bếp hoàng gia nào đang trên hành trình mang lại công lý cho thế giới? Chắc chắn là có. Vì lời bạt của cuốn sách đã nói là chuyện đó có thật.”
Olivia phản đối, bĩu môi như thể cô đang cố bắt chước một con chim. Claudia bối rối, và quyết định nói ra suy nghĩ của mình:
“Thật khó cho tôi để nói điều này, Thiếu tá… Tác giả có lẽ đang đùa khi viết lời bạt. Cũng giống như câu chuyện về nàng tiên Sao chổi mà ngài yêu thích, cuốn sách đó cũng là một tác phẩm hư cấu.”
Claudia vừa nói vừa nhìn ra xa. Olivia vô cùng bối rối khi nghe điều đó. Và đó lại là một điều khác mà cô không nên biết.
Lâu đài Leticia, Sảnh yết kiến
(Nhà vua vẫn chưa xuất hiện ~? Ước gì họ có thể nhanh chóng kết thúc chuyện này.)
Olivia, người có mặt trong sảnh yết kiến, đã ngáp đến lần thứ mười hai và vẫn không thấy sự xuất hiện của Alphonse. Cô ấy buồn chán đến mức bắt đầu ngâm nga khe khẽ, và cánh cửa ở nơi sâu nhất của hành lang cuối cùng cũng mở ra.
Giữa những bước chân dồn dập, Olivia cảm nhận được một người đang ngồi xuống ngai vàng. Nhân tiện thì, Claudia đã nhấn mạnh nhiều lần rằng cô không được ngẩng đầu lên trước khi Nhà vua nói. Nhờ đó, Olivia giờ đã trở thành người bạn tuyệt vời với bề mặt sàn nhà.
“Olivia Valedstorm. Ngẩng đầu lên."
Olivia ngẩng đầu theo yêu cầu với một tiếng thở dài.
(Đó là Vua?)
Vị Vua trước mặt cô ấy trông hoàn toàn khác với những vị Vua mà cô ấy thấy trong sách vẽ. Người đàn ông gầy gò và ốm yếu có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Olivia. Điều duy nhất ấn tượng về ông là bộ quần áo lộng lẫy và chiếc vương miện sáng bóng.
Alphonse nhìn Olivia chằm chằm một lúc, và thì thầm với Cornelius bên cạnh anh ta. Cornelius không nói gì và chỉ lặng lẽ gật đầu.
“- Cô là Olivia Valedstorm, người mà quân đội Đế quốc gọi là Thần Chết, đúng không?”
Alphonse ngạc nhiên. Cornelius muốn nói điều gì đó, nhưng Alphonse đã ngăn ông lại với cái giơ tay.
“Vâng, thần là Olivia Valedstorm.”
Sau đó, Olivia nghiêng đầu trong nội tâm. Từ thái độ của Alphonse, ông dường như đang nghi ngờ liệu cô có phải là người đó hay không. Olivia chưa bao giờ nghe danh bất kỳ ai trùng tên với cô.
Và nhà Valedstorm chỉ mới được hồi sinh sau một trăm năm, vì vậy nếu thực sự có ai đó trùng tên với cô, Olivia thực sự hy vọng người đó có thể thế chỗ cô và giải quyết công việc tẻ nhạt này.
“Olivia Valedstorm, ta nghe nói rằng cô đã hạ gục nhiều vị tướng nổi tiếng của Đế quốc. Cô có thể kể tên chúng không?"
"Xin lỗi, nhưng thần không thể làm được."
Alphonse hỏi, và Olivia thừa nhận rằng cô không thể làm như vậy sau khi suy nghĩ một khắc. Biểu cảm của Alphonse tối sầm lại:
"Tại sao vậy? Không nói đến những tên lính quèn, cô sẽ có thể nhớ tên các danh tướng chứ. Cô có thực sự là Olivia Valedstorm không vậy?”
Khi Alphonse ngày càng nghi ngờ, Olivia hỏi ngược lại:
"Bệ hạ, người có nhớ mình ăn gì trong bữa ăn hàng ngày không?"
"Bữa ăn của ta? — Làm sao mà ta có thể nhớ được điều đó.”
Alphonse cảm thấy câu hỏi có phần vô nghĩa, và trả lời một cách miễn cưỡng.
“Tôi cũng vậy. Không cách nào tôi có thể nhớ được mình đã giết ai. Dù là những tướng lĩnh tài giỏi hay một quân nhân vô danh, đối với tôi họ đều giống nhau. Tất cả họ đều chỉ là con người.”
Thành thật mà nói thì điều đó cũng không đúng. Dù còn sống hay đã chết, vẫn có một số kẻ thù để lại ấn tượng với cô. Ví dụ như ngài Bloom đã tặng cô ấy Chachamaru (chiếc nỏ). Nhưng Olivia cảm thấy không cần thiết phải giải thích tất cả những điều đó và quyết định không đề cập đến.
Alphonse chết lặng trước câu trả lời của Olivia, và những người bảo vệ đứng cạnh bức tường thì náo động.
“—Thưa Bệ hạ, cô ấy chắc chắn là Olivia Valedstorm. Ngài không tin cũng dễ hiểu, nhưng chúng ta không nên đánh giá một cuốn sách qua lớp bìa phải không.”
Sau đó Cornelius nhìn về phía cô ấy. Olivia nhẹ nhàng vẫy tay chào ông, và Cornelius cười nhạt đáp lại cô.
Trên đường trở về thủ đô, Olivia thấy buồn chán và gặp Cornelius để trò chuyện, bất chấp sự phản đối của Claudia. Cô có chút tò mò về người đàn ông đứng đầu Quân đội Hoàng gia.
Và cô ấy nhận ra rằng Cornelius giống như một người ông vô cùng dễ tính, và họ đã thành công ngay lập tức. Claudia liên tục cúi đầu xin lỗi trong suốt thời gian qua.
“… Ta không rành về các vấn đề quân sự, nên không thể không xác nhận chuyên đó. Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi, ta chỉ có thể nói rằng cô không phải là người lính bình thường— Olivia Valedstorm, để thưởng cho cô vì thành tích của mình, hãy nói cho ta biết cô mong muốn điều gì. Ta không thể ban cho cô mọi thứ, nhưng ta sẽ làm những gì có thể trong khả năng của mình ”.
Olivia trả lời mà không cần suy nghĩ:
“Vậy thì làm ơn cho thần một chiếc bánh khổng lồ được mô tả như trong sách vẽ. Thần đã luôn muốn thử một chiếc."
"Bánh? Cô vừa nói bánh ngọt à?”
"Đúng."
"Đó là tất cả? Cô không muốn vàng hay đá quý?"
“Đúng vậy, thần không giỏi tiêu tiền. Đá quý chỉ là những viên đá sáng bóng, thần không quan tâm đến chúng.”
Olivia cười nói. Alphonse gượng cười:
“Lão già— Cornelius đã nói với ta rằng cô không có bất kỳ tham vọng gì… Được rồi. Ta sẽ ra lệnh cho các đầu bếp hoàng gia chuẩn bị một chiếc bánh thậm chí còn lớn hơn những chiếc được mô tả trong sách vẽ.”
"Cảm ơn! —Á, không, cảm ơn người rất nhiều, Bệ hạ! ”
"Tốt. Vậy là đủ rồi."
Olivia vui vẻ đứng dậy sau khi hành lễ và rời khỏi sảnh yết kiến với những bước chân thư thái. Cô nghĩ rằng gặp gỡ nhà vua là một việc rắc rối, và không nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra.
IV
Ánh trăng chiếu sáng những bức tường trắng của Lâu đài Leticia.
Bữa tiệc chiến thắng được tổ chức trong hội trường chính với rất nhiều sĩ quan cũng như các quý tộc có ảnh hưởng. Olivia, người xuất hiện ở đây đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của họ.
Cô mặc một chiếc áo dài màu đỏ tươi, buộc tóc bạch kim sang một bên và đội một phụ kiện hình chiếc lá trên đầu. Cô chỉ thoa một lớp son đỏ mỏng nhẹ lên môi là đã đủ để khiến Claudia phải há hốc mồm trước vẻ đẹp của cô.
“- Đẹp làm sao, cô ấy giống như Nữ thần Citresia vậy.”
“Đó là Thần chết mà Quân đội Đế quốc sợ hãi sao?... đùa à?"
“Nếu tôi trẻ hơn… sẽ thật tuyệt nếu con trai tôi có thể nắm lấy tay cô ấy trong lễ cưới.”
Và những lời bàn tàn xì xào vang lên. Một số người đàn ông bị mê hoặc đến nỗi họ thậm chí không nhận thấy ra họ đang đổ đi rượu trong ly của họ.
Ngay cả cô con gái kiêu kỳ đến từ nhà Hakusburg cũng phải than thở "Đẹp đến mức đáng sợ" khi cô nhìn Olivia một cách bực bội.
Đối với Olivia, người đang là trung tâm của sự chú ý, thì đang sốc bởi một thứ khác:
“C-Claudia! Điều này thật phi thường! Một tòa tháp! Nó cao như một tòa tháp! Chiếc bánh này thậm chí trông còn khó tin hơn chiếc bánh mà tôi đã thấy trong các cuốn sách tranh!”
Olivia rất hào hứng và liên tục lắc vai Claudia. Tất cả những vị khách đều bị sốc trước chiếc bánh khổng lồ khi họ mới đến. Olivia dù đã biết trước nhưng chiếc bánh được chuẩn bị theo lệnh của Alphonse lớn hơn cô mong đợi.
(Vì là lệnh của Vua Alphonse nên họ không thể làm trái… Nhưng, điều đó có quá lớn không?)
Chiếc bánh này có thể nói là thành tựu lớn lao nhất của đầu bếp hoàng gia. Claudia chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc bánh to lớn như vậy trước đây, không có gì lạ khi Olivia rất phấn khích.
Claudia nhìn chiếc bánh trước mặt với vẻ mặt vô hồn. Một lời chào bất chợt vang lên sau lưng.
“Có vẻ như Thiếu tá Olivia hài lòng với chiếc bánh này.”
"Ồ! Ngài Cornelius. Hôm nay râu của ngài cũng thật dài và rậm.”
Olivia vừa nói vừa nghịch nghịch bộ râu của Cornelius. Claudia không phản xạ kịp, nhưng có vẻ nó rất tuyệt khi chạm vào. Cornelius không cản Olivia, để cô chơi với bộ râu của ông thoả thích.
Claudia nhanh chóng lấy lại ý thức, và kéo vai Olivia lại.
"Thiếu tá! Đừng có nghịch bộ râu của Thống chế! ”
"Nếu tôi không thể nghịch nó, tôi có thể chạm vào nó không?"
Olivia bối rối nhìn cô.
“Ý tôi không phải thế! Và ngài không thể nói chuyện thoải mái như vậy với Ngài Thống chế!”
“Không sao, không sao. Đêm nay là bữa tiệc chiến thắng. Trung úy Claudia, cô có thể thoải mái và tận hưởng buổi tối.”
"Vâng thưa ngài! Cảm ơn ngài đã hỗ trợ chúng tôi! ”
Claudia chào theo phản xạ, sau đó nhanh chóng chuyển sang thái độ lém lỉnh. Vì đã ăn mặc nên cô phải cư xử như một quý cô đàng hoàng.
Nhân tiện, chiếc váy của Claudia có màu xanh lam đậm, với đường thêu nội được may từ eo đến gấu váy của cô ấy.
Dù cuối cùng cũng mặc được chiếc váy yêu thích sau một thời gian dài, Claudia lại cảm thấy nó hơi chật ở eo.
(Mình không có béo lên, chỉ là cơ bắp hơn một chút thôi.)
Trong khi cô vẫn đang bịa ra một cái cớ cho bản thân, Cornelius nhìn vào chiếc bánh và nói với Olivia:
“Chiếc bánh này được làm riêng cho cô, Thiếu tá Olivia. Đừng kìm hãm và hãy tận hưởng thoải mái đi."
“Ehehe. Tôi có thể ăn bao nhiêu tùy thích ~ ”
Olivia vỗ nhẹ bụng của mình và cười. Cornelius nhẹ nhàng xoa đầu Olivia, rồi từ từ bước qua một bên.
Một nhóm quý tộc tươi cười đang chờ đợi anh. Họ chắc chắn đang cố gắng tán dương Cornelius, người đang có sức ảnh hưởng lớn hơn bao giờ hết.
(Ngay cả ngài Thống chế cũng có khó khăn của riêng mình.)
Đây là bữa tiệc ăn mừng chiến thắng của họ. Và những sự kiện như thế này thường là nơi để xác định động lực mối liên kết quyền lực giữa các quý tộc, và có rất nhiều người mong muốn được làm quen với những người có chức cao. Đó là lẽ thường khi các quý tộc sẽ đi khắp nơi để cải thiện vị trí của họ sau hậu trường của bữa tiệc hào nhoáng.
“Được rồi, tôi bắt đầu đây~!”
Olivia dùng nĩa đâm vào chiếc bánh và ăn một cách chân thành, không hề có bất kì sự quan tâm nào tới những quý tộc xung quanh cô. Cách ăn uống ấy khiến những người giúp việc gần cô bị sốc.
(Thiếu tá thực sự… không bị bối rối bởi cách người khác nhìn thấy cô ấy.)
Thông thường, Claudia sẽ nhắc nhở Olivia lưu ý đến hành động của mình. Nhưng chiếc bánh này được làm cho Olivia, và đây là một bữa tiệc hiếm hoi, vì vậy cô ấy không muốn làm tâm trạng của Olivia bị ảnh hưởng.
(Mình sẽ cho qua chỉ trong ngày hôm nay.)
Claudia giả vờ như cô ấy không nhìn thấy gì cả.
“Vị của nó thật tuyệt, hãy thử một ít đi, Claudia!”
Miệng Olivia dính đầy kem khi cô ấy nói với vẻ mặt hạnh phúc.
"Tôi hiểu rồi, hãy để tôi nếm thử."
Ngay lúc cô ấy nói vậy, một người hầu gái đã cắt một lát bánh và phục vụ cô, như để thể hiện rằng đây là công việc của cô. Claudia đưa chiếc bánh vào miệng với một nụ cười gượng gạo.
(Ngon, không, món này có ngon quá không?)
Không hổ danh là bánh do đầu bếp hoàng gia làm, hương vị không chê vào đâu được.
(Mặc dù người ta vẫn nói rằng tráng miệng sẽ đi vào phần bụng khác, nhưng thứ này thực sự quá nguy hiểm. Mình phải thật cẩn thận để không ăn quá nhiều.)
Claudia, người đang lo lắng về vóc dáng của mình, nói chuyện với Olivia, và cô nghe thấy tiếng cười từ phía sau cô ấy. Cô quay lại và thấy một nhóm phụ nữ đang vây quanh một thanh niên có mái tóc nâu. Anh có những đường nét thanh tú và nụ cười duyên trên môi.
(Quả là một người nổi tiếng, nhưng mình chưa từng thấy anh ta bao giờ. Anh ta đến từ nhà nào vậy?)
Claudia quan sát thanh niên đó một lúc, và để ý thấy ánh mắt của anh ta. Người thanh niên vẫy tay chào tạm biệt những người phụ nữ đang cố gắng giữ anh ta ở lại, và tiến lại gần Claudia:
“Thật tuyệt vời… Sở hữu cả vẻ đẹp và khí chất hùng vĩ như vậy. Tôi có thể hôn lên bàn tay đáng yêu của cô không?”
Chàng thanh niên quỳ một chân xuống và nịnh hót Claudia. Bất kỳ quý cô nào khác cũng sẽ đỏ mặt vì điều này, nhưng Claudia thì khác. Những hành động phù phiếm của anh rõ ràng đã được luyện tập trước đó, và không để lại nhiều ấn tượng tốt với cô.
Tuy nhiên, phép xã giao của anh thì hoàn toàn chuẩn xác, vì vậy nên cô cũng không thể gạt bỏ.
(Không còn cách nào khác…)
Claudia đưa tay phải ra. Những người phụ nữ xung quanh cô hét lên kích động và nhìn chằm chằm vào cô. Claudia không thể nhịn cười.
So với những gì cô trải qua trên chiến trường, ánh mắt của họ thật thảm hại. Chàng trai trẻ không hề bối rối, anh nắm lấy tay Claudia một cách trân trọng và nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.
"—Ngay lúc này, không có ai may mắn hơn tôi."
Thanh niên nở một nụ cười rạng rỡ.
"Cám ơn vì những lời tốt đẹp của anh."
Claudia cảm thấy hơi lạnh sống lưng, và mỉm cười cứng nhắc. Đây là điều không nên có đối với một người phụ nữ. Nếu Liz đang ở đây, cô chắc chắn sẽ trêu chọc Claudia về điều này. Và tất nhiên, nếu Claudia không đóng vai một quý cô, mà là một hiệp sĩ, thì cô đã đấm anh chàng này rồi.
Thanh niên hình như hiểu lầm gì đó và lắc đầu.
“Cô nên cảm thấy tự tin vào sự quyến rũ của chính mình, biết bao nhiêu người đàn ông đã bị vẻ đẹp của cô hớp hồn.”
"Hah, vậy à."
Claudia gạt đi những lời khuyên không cần thiết của anh ta. Dường như anh đang nghĩ hành động của cô là thiếu tự tin.
(Quả là một kẻ trăng hoa. Mặc dù hẵn có một có thể được trui rèn bài bản… Nói thật, mình không thể kết thân với những con người phù phiếm như vậy. Ngay cả Ashton cũng tốt hơn tên này.)
Khuôn mặt tự tin mà Ashton hay biểu lộ thoáng qua trong tâm trí Claudia. Cậu ta có lẽ đang đi ăn ở Căn lều Quạ Xám.
Trong khi đang suy nghĩ về điều đó, Claudia nhận ra chàng trai trước mặt đang nhìn chằm chằm về phía sau lưng cô.
"Người phụ nữ đứng sau có phải là bạn đồng hành của cô không?"
“Ờm thì, tôi đoán vậy…”
"Cô có phiền giới thiệu chúng tôi không?"
Thanh niên yêu cầu với một nụ cười. Claudia bối rối nghiêng đầu khi nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt anh.
“Được thôi… Thiếu tá Olivia.”
Claudia gọi vớ giọng hơi lo lắng. Olivia, người được gọi, dừng việc đang làm và quay lại. Má cô phồng lên như một chú chuột đồng.
Cô hầu gái bên cạnh gục đầu với đôi vai run rẩy.
"—Thiếu tá, ngài biến thành chuột đồng từ khi nào vậy? Cái bánh sẽ không chạy đi đâu mà, vì vậy hãy nuốt trước."
Olivia gật đầu chắc chắn, và bắt đầu nhai ở tốc độ cao. Trông cô chẳng khác gì một chú chuột hamster khiến anh chàng ngỡ ngàng.
"Xin lỗi đã để cô phải đợi! -Ai đó?"
Sau khi Olivia hỏi, Claudia nhớ rằng cô ấy chưa hỏi tên của anh. Đây là một lỗi lầm không thể chấp nhận được đối với một quý cô. Nếu mẹ cô, Elizabeth biết được chuyện này, bà sẽ mắng Claudia suốt một giờ. Nhưng phía bên kia cũng không giới thiệu bản thân trước, nên có thể nói họ đều mắc lỗi.
Người thanh niên bước ra và trả lời:
"Tôi là Joshua Richard. Quả thực mà nói, cô là một người đẹp tuyệt vời. Như thể cái đẹp trên toàn thế giới đang tụ hợp ngay trước mắt tôi vậy. Ngay cả những viên đá quý xa hoa nhất cũng không thể sánh được với cô."
"Tôi là Olivia Valedstorm. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đó là tất cả những gì anh muốn nói? Ngoài bánh ra, có rất nhiều đồ ăn mà tôi muốn thử."
Olivia trả lời khi nhìn những món ăn thịnh soạn bày trên bàn ăn. Vào lúc này, ban nhạc trên sân khấu đã sẵn sàng và bắt đầu chơi bản nhạc số khiêu vũ cổ điển của Vương quốc, 《Peteklica》.
Cornelius nắm tay một phụ nữ và dẫn cô đến giữa sảnh. Theo quy ước, người có địa vị cao nhất sẽ là người bắt đầu. Sau hai người họ, những người còn lại cũng bắt đầu nhảy múa.
"- Thưa cô Olivia, tôi có thể mời cô một điệu nhảy được không?"
Joshua đặt tay trái lên ngực và đưa tay phải ra. Olivia bối rối và cau mày từ chối anh:
"Tôi không có thời gian để khiêu vũ. Anh không nghe thấy tôi nói sao? Tôi vẫn muốn ăn nhiều hơn nữa."
Olivia quay mặt đi, để lại Joshua đứng đó với khuôn mặt cứng đờ. Claudia cảm thấy hơi có lỗi với anh, và thì thầm với Olivia:
"Thiếu tá, từ chối lời mời khiêu vũ mà không có bất kỳ lý do đặc biệt nào là không tốt đâu. Nó chẳng khác gì một cái tát thẳng vào mặt anh ấy."
"Không phải tôi đã nêu lên lý do đặc biệt rồi sao."
"Đó không phải là một lời bào chữa hay ho đâu. Họ sẽ tiếp tục mang đến những món ăn ngon hơn nữa, vì vậy đừng lo lắng. Hiện tại có nhiều người đang nhìn, thật tệ nếu để mọi thứ tiếp tục như thế này."
Olivia cũng nhận thấy toàn bộ hội trường đang nhìn về phía cô. Rốt cuộc thì trong mắt mọi người, họ có vẻ xứng đôi vừa lứa.
Những người phụ nữ trông có vẻ ghen tị, trong khi những người đàn ông thì hơi chán nản.
"Hà~ vậy tôi có thể ăn tùy thích sau khi khiêu vũ?"
Olivia hơi lo lắng. Claudia gật đầu chắc chắn để trấn an cô.
"Tất nhiên, ngài có thể ăn bất cứ thứ gì ngài muốn."
"Vậy thì, làm cho xong điệu nhảy này nào."
Olivia nắm lấy tay Joshua. Joshua nắm lại với một nụ cười ngượng nghịu và đi về phía sàn nhảy.
(Đây là…)
Ban đầu, Olivia và Joshua cũng nhảy như những người xung quanh, nhưng bây giờ, họ là cặp duy nhất còn nhảy. Những người còn lại đang quan sát họ với hơi thở gấp.
Điều đó là đương nhiên, bởi vì thay vì khiêu vũ, họ ...
(Phải rồi, cái này gần giống với giao chiến hơn. Nhưng kể cả thế, sao trông họ lại thanh lịch đến vậy?)
Hai người họ quan sát chuyển động của đối phương và thực hiện bước đi tiếp theo của họ ngay lúc ấy. Chuyển động của họ vô cùng sắc nét, nhưng lại rất ăn khớp với nhịp điệu. Chiếc váy đỏ tươi của Olivia duyên dáng tung bay mỗi khi cô xoay người.
Khoảnh khắc tiếp theo, giai điệu thay đổi. Bài hát này có tên là《Ảo tưởng của Quỷ vương》, nói về tình yêu không có kết quả của quỷ vương đối với người anh hùng.
Các thành viên trong ban nhạc đều toát mồ hôi hột, tuyệt vọng chơi nhạc như thể đang bị nhấn chìm bởi vũ điệu của hai người.
Bản nhạc kết thúc khi Joshua ôm Olivia trong vòng tay của mình. Sau một hồi tạm dừng, mọi người có mặt đã vỗ tay cổ vũ cho hai người họ.
Các thành viên ban nhạc kiệt sức ngã xuống ghế.
"- Tiểu thư Olivia, tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Xin hãy cho phép tôi, Joshua Richard, một lần nữa được cảm ơn cô."
Joshua cúi đầu thật sâu.
"Tôi cũng đã rất vui."
"Cảm ơn cô vì những lời nói đó. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau vào một ngày không xa, và tôi xin phép được vắng mặt đêm nay."
"Có rất nhiều thức ăn ngon, anh có định thử không?"
"Không, tôi đã nhận được một thứ còn giá trị hơn những món ngon này."
Joshua nói với một nụ cười, và rời khỏi hội trường cùng với nhóm quý cô theo sau. Claudia nhìn anh ta đi rồi đến bên cạnh Olivia nói:
"Anh chàng đó là ai vậy? Tôi nghĩ anh ấy chỉ là một người bình thường… "
Claudia rõ ràng đã cảm nhận được luồng không khí sắc bén xung quanh anh ta trong lúc nhảy. Và tất nhiên, Olivia cũng cảm thấy như vậy. Người duy nhất chú ý còn lại có lẽ là Cornelius đang vuốt râu của mình.
"Ai biết. Nhưng tôi nghĩ anh ấy hơi khác mấy con chuột cống lần trước."
“Chuột cống… Chẳng nhẽ!?"
Olivia mỉm cười và đi về phía bàn đầy ắp các món ăn.