Trans: SCKurumi
Ai tưởng bộ này bị drop không :v Vol này thì vô cùng xin lỗi các bạn một phần là do mình lười. Phần còn lại là do Mác Lê-nin khó vail*n. (cái trước vẫn là chính). Nhưng dù sao thì chương mới cũng tới rồi đây. Cảm ơn các bạn đã đợi. Tiếp tục bắt lỗi chính tả - dịch thuật giúp mình với nhé.
~~~
I
Vương quốc Farnesse, Thành phố Pháo đài Emreed, trung tâm chỉ huy
Hosmund tới Emreed trước Trung đoàn kỵ binh tự trị và tổ chức một cuộc hội nghị chiến tranh. Chủ đề là về việc phải làm với Lực lượng Đế quốc mà họ phát hiện ở vùng đồng bằng Almheim, phía bắc Emreed.
“Thưa ngài, tôi đề nghị chúng ta phòng thủ tại pháo đài và đợi Trung đoàn Kỵ binh tự trị hỗ trợ.”
“Tôi đồng tình với Thiếu tá.”
“Tôi đồng ý.”
Phụ tá của Hosmund— Thiếu tá Selim muốn hành động thận trọng, và các sĩ quan khác đồng ý với anh.
“…Mấy người muốn thành phố Emreed bị tàn phá bởi kẻ thù ư?”
Hosmund hỏi lại bọn họ với giọng gay gắt. Selim thay mặt mọi người phản đối:
“Thưa ngài, ngài đã hoàn toàn sai lầm. Emreed là một pháo đài vững chắc, tôi chắc chắn rằng trận chiến sẽ không gây thiệt hại nặng nề cho thành phố.”
Emreed được gọi là thành phố pháo đài vì bao quanh nó là những bức tường thành vững chắc. Có một con hào bọc bên ngoài bức tường, và nếu cầu kéo được nâng lên, kẻ thù sẽ khó tiếp cận được tường thành.
Selim đã đúng, nếu họ tập trung phòng thủ, trận chiến sẽ diễn ra theo chiều hướng thuận lợi cho họ. Không có gì đảm bảo rằng kẻ thù sẽ rút lui nếu chỉ phòng thủ.
“Selim, anh đã quá lạc quan. Vẫn chưa chắc chắn, nhưng kẻ thù có thể có vũ khí công thành.”
“Nhưng có lẽ chúng không có vũ khí công thành.”
Trước câu hỏi của sĩ quan ngây thơ, Hosmund cảnh báo:
“Có thể là như vậy, nhưng chúng ta phải luôn chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất trên chiến trường. Chiến đấu trong thành phố chỉ nên được cân nhắc tới như một biện pháp cuối cùng.”
Nơi này khác với một pháo đài, nếu cánh cổng bị phá hủy, Quân đội Đế quốc có thể tiến vào bên trong thành phố. Quân địch sẽ giết đàn ông và cưỡng bức phụ nữ, với những tiếng la hét tuyệt vọng vang vọng khắp thành phố, nơi đây sẽ biến thành một địa ngục trần gian. Hối hận khi điều đó đã xảy ra sẽ là quá muộn.
“Nhưng thưa ngài, ngài đã nghe báo cáo, và biết rằng quân địch trang bị những bộ giáp đỏ rực.”
Bộ giáp đỏ - tức là kẻ thù của họ thuộc về Hồng Kị sĩ đoàn. Mọi người đều biết rằng Quân đoàn Ba và Bốn đã bị nghiền nát bởi quân đoàn ấy. Có thể họ không nổi tiếng như Thanh kị sĩ đoàn, nhưng danh tiếng của họ vẫn vang khắp lục địa Dubedirica.
Selim và các sĩ quan khác thận trọng vì họ sợ hãi Hồng Kị sĩ đoàn. Ngay cả Hosmund cũng thấy rằng Hồng kị sĩ không phải đối tượng để đùa giỡn.
- Và đó cũng chính là lý do đánh bại Hồng Kị sĩ đoàn sẽ là một chiến công vang dội.
(Không có trận chiến nào mà không có rủi ro. Đối thủ càng nguy hiểm thì phần thưởng sẽ càng lớn.)
Khi ông ta nghĩ về điều ấy, một huy chương với hai ngôi sao sáng bóng hiện lên trước mắt Hosmund.
“Ta hiểu mối lo ngại của anh, nhưng dựa vào hệ thống phòng thủ của thành phố sẽ là phương sách cuối cùng của chúng ta. Chúng ta sẽ chủ động tấn công. Theo báo cáo, kẻ thù có 3.000 người, tương xứng với quân số của chúng ta.”
“Thưa ngài! Điều đó sẽ rất nguy hiểm do quân số của chúng ta bằng nhau! Xin hãy xem xét lại!”
Selim phản đối một cách mãnh liệt. Tất cả các sĩ quan cũng đều phản đối như anh.
“Selim, và tất cả các người, hãy lắng nghe. Ta đã đưa ra quyết định của mình, đây là mệnh lệnh.”
Selim không còn cách nào khác ngoài im lặng và miễn cưỡng gật đầu. Những người còn lại cũng làm theo. Họ muốn nói thêm, nhưng lệnh đã được ban, và họ sẽ bị đưa ra tòa nếu họ vẫn phản đối. Đó là cách quân đội hoạt động.
"Còn về động tĩnh của kẻ thù?"
“Các trinh sát báo cáo rằng kẻ thù đang đóng quân trên vùng đồng bằng Almheim và không có dấu hiệu di chuyển. Lý do vẫn chưa rõ ràng.”
“Ta hiểu rồi, thật lạ… được rồi, chúng ta sẽ chuẩn bị tấn công và quan sát kẻ thù. Yêu cầu các trinh sát gửi tin nhắn đi. Giải tán.”
Sau đó, Hosmund để lại Selim và những người khác đang chào với vẻ mặt cay đắng, và rời khỏi Trung tâm Chỉ huy.
Quân đội Đế quốc, đồng bằng Almheim
“Trung tá, họ không phản ứng.”
Đội trưởng ban điều hành báo cáo với nét thất vọng trên mặt. Volmar từ từ đứng dậy khỏi thùng bia mà anh dùng như chiếc ghế. Cơ thể anh ta vạm vỡ đến mức chiếc rìu chiến nặng nề trên lưng anh chỉ như một chiếc rìu cầm tay. Bộ giáp không che được hết cơ bắp mạnh mẽ của anh, mái tóc và bộ râu rối bù khiến anh trông như một con thú hoang. Volmar tỏa ra khí chất của kẻ mạnh.
“Thật chán nản. Họ có nghiêm túc về việc chiếm lại miền Bắc không? Này, mấy ngươi, đi la hét trước cổng, bảo họ mang con quái vật được đồn đại ra! Năm đồng vàng cho bất cứ kẻ nào làm được điều đó!”
Khuôn mặt của một số người lính thay đổi khi họ nghe về năm đồng tiền vàng. Đó là số tiền đủ để họ ăn chơi thỏa thích trong hai năm.
“Haizz, làm sao chúng ta có thể kéo con quái vật ra được? Cô ta không đeo vòng cổ. Xin đừng trêu những người lính dễ bị ấn tượng bởi những trò đùa của ngài.”
Lamia bực tức nhún vai khiến những người lính xung quanh họ bật cười.
Cô gái khiến hàng nghìn binh lính phải run sợ. Volmar muốn chiến đấu với cô ấy bằng rìu chiến của mình càng sớm càng tốt.
Lý do rất đơn giản. He wanted to know what kind of song that monster would sing.
“Bỏ trò đùa ấy sang một bên, có phải báo cáo rằng Quân đoàn Bảy đã vào thành phố pháo đài là sự thật?”
Lamia đặt ống nhòm của mình lại túi trên thắt lưng và gật đầu khẳng định:
“Đó là sự thật, có rất nhiều báo cáo về một đơn vị mang theo cờ của Quân đoàn Bảy tiến vào thành phố. Nó cũng khớp với báo cáo do Heat Haze gửi đến.”
“Tốt. Nếu không thể trả ơn, ta sẽ phụ lòng Quý cô Rosenmarie, người đã đưa ta đến đây.”
“Tôi không nghĩ nó sẽ là một vấn đề. Với sức mạnh đáng kinh ngạc của Trung tá, con quái vật được đồn đại đó sẽ bị thổi bay. Đó là lý do tại sao ngài được gọi là ‘Perisher’.”
Lời mỉa mai của Lamia khiến Volmar thở dài thườn thượt.
“Vậy là đủ rồi. Thực sự thì, ai đã đặt cho tôi biệt danh đó vậy? Nhờ đó mà mọi người đều nghĩ tôi là một tên sát nhân khát máu.”
Theo Lamia, đối thủ của Volmar luôn có kết cục trở thành những xác chết bị cắt rời, đó là lý do đằng sau biệt danh của anh ta. Volmar không cố ý làm vậy, đó chỉ là hậu quả của sức mạnh to lớn của anh ấy. Anh ấy không thể chịu được cái biệt danh Perisher.
“Hả!? Lại nữa rồi. Đó là một sự thật, đầu ngài có ổn không? ”
Lamia chớp mắt và nhìn anh đầy hoài nghi. Volmar nhìn những người khác, nhưng tất cả đều tránh ánh mắt anh. Sự hiểu lầm này dường như đã đi quá giới hạn.
“Hãy để tôi nói rõ điều này, đây là một sai lầm. Tôi chỉ thích tiếng thét của đối thủ khi nghiền nát chúng bằng rìu chiến của mình. Tôi không quan tâm đến việc giết chúng.”
“Haizz… Trung tá, điều đó có nghĩa là ngài không khác gì một kẻ thích giết người bừa bãi.”
Lamia thở dài, và Volmar cũng vậy sau khi nghe điều ấy. Volmar đã than thở rằng anh không thể tìm thấy bất kỳ ai có thể đánh giá nghệ thuật của anh.
“Này Lamia, anh nên nỗ lực cống hiến cho nghệ thuật. Sau đó, anh có thể giống như tôi, và được làm giàu từ bên trong."
Volmar đặt tay lên ngực và nghiêm túc nói:
“Khi ngài nói những lời tế nhị như vậy với thân hình khổng lồ giống như con gấu ấy, tôi có cảm giác rất kỳ quái. Đặt điều đó sang một bên, chúng ta nên làm gì? Vì kẻ thù không di chuyển, tại sao chúng ta không chiếm thành phố của chúng bằng vũ khí vây thành của chúng ta? Đây sẽ là cơ hội tốt để kiểm tra hiệu suất của nguyên mẫu.”
Volmar nhìn theo ánh mắt của Lamia, và thoáng thấy một bánh xe. Đó là nguyên mẫu máy phóng nhỏ của Phòng Phát triển Công nghệ của Quân đội Đế quốc. Nó mạnh gấp đôi so với phiên bản trước và có thể phá vỡ các bức tường pháo đài gỗ chỉ trong một phát bắn.
“Đó sẽ là phương sách cuối cùng của chúng ta. Chỉ thị của Đại tá Gaier là chiếm lấy thành phố đó trong tình trạng tốt nhất có thể, vì đó sẽ trở thành căn cứ của chúng ta để xâm lược Chiến trường Trung tâm.”
“Vậy thì chúng ta phải làm gì? Ngồi đây và đợi? ”
Volmar vuốt cằm trầm ngâm. Lamia đã đúng, họ không thể chỉ đợi ở đây. Đã đến lúc cần phải hành động.
“Chà… Hãy gửi cho họ một lời mời.”
Khi nghe thấy điều đó, vẻ mặt của Lamia trở nên rạng rỡ.
“Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Một khi họ nhận được lời mời từ Trung tá, họ sẽ không ngồi đó và chờ đợi thêm nữa.”
“Tôi sẽ để việc đó lại cho anh?”
Lamia gật đầu chắc chắn và chấp nhận:
"Tôi sẽ thu xếp để chặt một vài cây và chuẩn bị vật liệu."
Rồi anh triệu tập một vài người lính theo sau mình, và bắt đầu di chuyển.
- Sáng hôm sau.
Khi mặt trời ban mai từ từ nhô lên trên Núi Gransoles và chiếu sáng vùng đất, soi rõ ba người bị đóng trên cột.
Một bị mất mũi và mắt.
Một bị mất tứ chi.
Người cuối cùng đã bị lột da hoàn toàn.
Và dưới chân họ là quân phục của Quân đội Hoàng gia.
II
Ngày hôm sau cuộc chạm trán với Heat Haze.
Nhóm của Olivia rời Thành phố Sa mạc Keffin. Họ đã có được thông tin từ Alvin, vì vậy không cần phải ở lại thành phố. Đội trưởng Đội Cảnh vệ rất thất vọng, nhưng tâm trạng của anh ấy trở nên tốt hơn khi nghe rằng khả năng Quân đội Đế quốc tấn công rất thấp. Anh ta vui mừng tiễn Trung đoàn ra đi, tính cách anh ta khá dễ đoán.
—Hai ngày nữa trôi qua.
Trung đoàn kỵ binh tự trị chỉ cách Emreed một quãng ngắn. Lý do là tốc độ di chuyển của họ đã tăng lên đáng kể khi không phải tìm kiếm kẻ thù. Olivia tận hưởng cảm giác cưỡi trên con ngựa của mình, và thậm chí còn ngủ trong khi cưỡi.
“Thiếu tá, xin đừng ngủ trên lưng ngựa. Nguy hiểm lắm.”
Claudia lo lắng nhắc nhở cô ấy. Olivia duỗi lưng, ngáp, rồi nhìn lên trời:
“Tất cả là do thời tiết quá đẹp. Nếu có thể nằm trên đồng bằng, tôi có thể ngủ thoải mái. Chà, chúng ta nghỉ ngơi nhé?”
“Ngài đã nói điều đó hai tiếng trước, và chúng ta đã nghỉ ngơi như ngài muốn. Chúng ta sẽ sớm tới Emreed, hãy chịu khó thêm một lúc nữa.”
Claudia bực tức nói. Ashton đang cưỡi ngựa bên cạnh họ mỉm cười ngượng nghịu. Có vẻ như kế hoạch nghỉ ngơi ở vùng đồng bằng của cô đã thất bại vào ngày hôm sau cuộc chạm trán với Heat Haze.
“Claudia thật ác độc! Này, Ashton, có gì ngon ở Emreed không? Có, phải không?”
“Tại sao ngài lại hỏi tôi. Hmm ~ vì nó là một thành phố pháo đài, nên chắc sẽ có đồ ăn ngon.”
“Thiếu tá, tôi không nói bất cứ điều gì ác ý. Hơn nữa-”
“Yên lặng.”
Olivia đặt ngón trỏ lên môi và nhìn về phía trước. Cô có thể cảm nhận được ai đó đang đến gần.
“Gì thế?”
Claudia căng thẳng hỏi. Ashton lấy ra một chiếc kính viễn vọng và nhìn về phía trước.
“-Một người cưỡi ngựa đang tiến về phía chúng ta!”
“Tạm dừng!”
Claudia ngay lập tức ra lệnh. Mọi con mắt đều tập trung vào phía trước, và một người đàn ông mặc áo giáp xuất hiện với tiếng vó ngựa.
“Đó là… một người lính từ Quân đội Hoàng gia.”
“Đúng rồi.”
“Anh ấy trông có vẻ bối rối. Chuyện gì đã xảy ra?”
Khi người đàn ông thấy nhóm của Olivia, anh ta trở nên nhẹ nhõm— và ngay lập tức tiến tới với vẻ mặt căng thẳng.
“Đó là một trường hợp khẩn cấp, vui lòng cho phép tôi báo cáo trên lưng ngựa. Ngài là Trung đoàn trưởng Olivia của Trung đoàn kỵ binh tự trị, đúng không?”
"Vâng đúng vậy. Và anh là?"
“Tôi là Binh Nhất Ritz từ đơn vị của Thiếu tướng Hosmund. Đơn vị của chúng tôi đang giao chiến với Hồng Kị sĩ đoàn trên đồng bằng Almheim, và trận chiến đang diễn ra rất tệ. Làm ơn giúp chúng tôi…”
Anh ấy đã mất hết sức lực để nói những lời này. Cơ thể của Ritz lắc lư một chút, và anh ta ngã. Ashton nhanh chóng xuống ngựa và đỡ Ritz lên.
“… Anh ấy không sao, anh ấy chỉ bất tỉnh thôi.”
Claudia thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều đó, nhưng nhanh chóng căng thẳng lên trên khuôn mặt.
“Đội tiên phong của chúng ta đã giao tranh với kẻ thù. Đối thủ của họ là Hồng Kị sĩ đoàn đáng gờm.”
“Họ sẽ gặp nguy hiểm nếu chúng ta không nhanh chóng giúp đỡ.”
Claudia gật đầu chắc nịch.
“Thiếu tá nói đúng, chúng ta không thể bỏ qua các đồng minh của mình đang gặp nguy hiểm.”
“Vậy hãy nhanh lên.”
“Đợi đã.”
Trước khi Claudia ra lệnh, Ashton nói với từ phía sau. Cô quay lại, và thấy anh đang nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“C-Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt khác hẳn mọi khi khiến Olivia hơi lo lắng.
“Giống như Thiếu úy Claudia đã nói, các Hiệp sĩ Crimson rất đáng gờm, và nó sẽ là gánh nặng quá lớn cho những tân binh. Chúng ta cần một chiến lược để giữ cho mọi người sống sót.”
Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ashton, Olivia bắt đầu suy nghĩ. Theo những gì Ashton và Claudia nói, các Hiệp sĩ Crimson không thể xem thường được. Cô nhìn một vài tân binh, và thấy họ run rẩy với khuôn mặt tái nhợt.
Ashton đã đúng, nếu họ không có một vài kế hoạch, những tân binh sẽ chết.
“Ashton, có ý kiến gì không?”
“Xin lỗi… tôi là người nghĩ ra, nhưng tôi không có bất kỳ cách nào.”
Ashton cúi đầu xấu hổ. Cô ấy nhìn về phía Claudia, người chỉ biết lắc đầu im lặng. Không ai trong số họ có bất kỳ đề xuất tốt.
(Điều này thật khó. Sẽ ổn thôi nếu mình chỉ có một mình ... Hmm? Một mình? Đúng vậy, một mình!)
Olivia búng tay. Ashton và Claudia nhìn nhau, đồng thời hỏi:
“Ngài đã nghĩ ra kế hoạch chưa?”
“Thiếu tá, hãy cho chúng tôi biết.”
Hai người họ tiến sát lại gần khiến Olivia ngạc nhiên.
“E-Erm, tôi đang nghĩ rằng chúng ta nên để ba người kết hợp với nhau để chống lại một hồng kị sĩ. Một người sẽ tấn công, một người phòng thủ và người cuối cùng sẽ hỗ trợ. Đó sẽ là một đội. Các tân binh sẽ có thể làm được điều đó và giảm thiểu tổn thất cho chúng ta.”
“Tôi hiểu rồi… mỗi người lính sẽ tập trung vào nhiệm vụ của riêng mình. Khi đó những tân binh sẽ có ích.”
Ashton rất ấn tượng và gật đầu, trong khi Claudia có vẻ do dự.
“Hmm? Claudia, có chuyện gì vậy? Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay. ”
“Không, không có gì sai cả… Nhưng ngay cả khi họ là Hồng Kị sĩ, việc tấn công hội đồng họ có một chút… Là một hiệp sĩ coi trọng danh dự, tôi e rằng…”
"Đây là chiến tranh, và những người được tuyển dụng không phải là hiệp sĩ?"
“Tất nhiên tôi biết điều đó… Ahhhh!”
Claudia mắt đỏ hoe, và cô ấy gãi đầu khi lẩm bẩm điều gì đó. Olivia hơi tránh Claudia theo phản xạ. Claudia lúc này hơi đáng sợ, nên cô quyết định quan sát một cách lặng lẽ.
-Một lúc sau.
“Cứ làm như vậy đi.”
Có vẻ như Olivia đã suy nghĩ rất nhiều để nói lên điều ấy. Cuộc đấu tranh nội tâm có vẻ đã ngã ngũ. Đôi khi quan sát cô cũng khá thú vị.
~~
Hosmund rất hối hận về hành động hấp tấp của mình. Đúng là ông không muốn người dân bị cuốn vào khói lửa chiến tranh, nhưng ông cũng bị những tham vọng của mình làm mờ mắt. Đây là kết quả của sự tham lam công trạng của ông.
(Fufu. Đây có phải là hình phạt cho ta do đã quá hám lợi…)
Trước mặt ông là một người đàn ông khổng lồ đang vung một chiếc rìu chiến lớn. Những người lính dũng cảm thách thức anh đều bị thứ vũ khí đó nghiền nát, máu bắn tung tóe và thịt vương vãi khắp nơi. Hosmund thậm chí còn đang tự hỏi liệu con người có thực sự yếu đuối vậy không. Selim đã đúng, lẽ ra họ nên đợi Trung đoàn kỵ binh tự trị.
Nhưng Selim đã mất rồi. Anh đã đến thế giới bên kia trong nỗ lực bảo vệ Hosmund.
(Nhưng… ta không thể bỏ qua những hành động hèn hạ như vậy!)
Khi nhìn thấy tình trạng khủng khiếp của những người do thám của mình, mắt Hosmund chuyển sang màu đỏ. Khi nhận ra điều đó, ông ta phớt lờ lời trấn an của Selim và tấn công vùng đồng bằng Almheim.
- Mà không nhận ra đây là một cái bẫy của kẻ thù.
Hosmund tiến quân quá sâu, và bị bao vây bởi Hồng kị sĩ đoàn. Ông ngay lập tức ra lệnh cho người của mình thiết lập đội hình phòng thủ, nhưng chỉ thị không được chuyển đi vì tình trạng hỗn loạn.
Kết quả là, quân đội bị tiêu diệt một cách bất lực, và đường rút lui của họ bị cắt đứt.
“Này này, ngươi thực sự là Quân đoàn Bảy đã tiêu diệt lực lượng Nam Đế quốc sao? Ngươi quá yếu. Và ta không nhìn thấy bất kỳ cô gái quái vật nào.”
Người đàn ông đặt chiếc rìu chiến lên vai, và nói với vẻ mặt thờ ơ. Khi Hosmund nghe thấy từ ‘cô gái quái vật’, ông ta nhận ra kẻ thù đang theo đuổi Olivia.
“Thật không may, cô gái đó đã được phân công đến một đơn vị khác. Thiếu tướng này sẽ đấu với ngươi thay cho cô ta.”
“Chậc chậc! Lamia chắc chắn như vậy, nhưng thông tin là giả. Không, kẻ thù là Quân Đoàn Bảy, vì vậy họ không sai…”
Nhưng người đàn ông đó chỉ lẩm bẩm một mình và không quan tâm đến lời của Hosmund.
“Này đối thủ của ngươi ở đây là Thiếu tướng, không xứng với ngươi sao?”
“—Hmm? Haizz, tôi rất không hài lòng, nhưng có lẽ ngươi sẽ có ích. Dù sao ta cũng phải trả lại một món quà bằng hiện vật cho phu nhân Rosenmarie ”.
"Quà cảm ơn?"
Khi nghe câu hỏi của Hosmund, người đàn ông vạm vỡ cười lạnh nhạt, sau đó đặt hai ngón tay lên cổ anh ta.
“Vì ngươi là Thiếu tướng, vậy hãy cho ta nghe một tiếng thét tuyệt vời nhé.”
Biểu cảm của anh ta thay đổi khi vung rìu chiến của mình như nanh của một con quái thú. Hosmund bảo vệ bằng thanh kiếm của mình, nhưng tư thế của ông mất cân bằng vì sức mạnh to lớn của đối thủ.
Hosmund thay đổi tư thế và cố gắng làm chệch hướng những cú đánh. Tuy nhiên, người đàn ông đó đã điều chỉnh những đòn tấn công của mình để đáp trả. Hắn ta không chỉ dùng mỗi vũ lực.
Cuối cùng, thanh kiếm của Hosmund bị bẻ cong, và chiếc rìu chiến từ từ găm vào vai ông ta.
“Gwahhh—!”
"Đúng rồi! Hét lên! Ta đã dành thời gian tôn trọng cấp bậc của ngươi! Hãy cho ta nghe một tiếng thét tuyệt vời! ”
Người đàn ông đó mỉm cười nham hiểm khi anh ta đâm chiếc rìu chiến vào sâu hơn. Hosmund đang chảy rất nhiều máu từ vai và tầm nhìn của ông ta mờ đi. Ông cảm thấy cơ thể mình bị kéo xuống đất, và khuỵu xuống.
(Đây là kết thúc…)
Khi Hosmund chắc chắn rằng mình sẽ chết, một cơn bão bất ngờ tấn công, thổi bay người đàn ông. Sự thay đổi đột ngột khiến Hosmund ngạc nhiên, và ông quên mất cơn đau. Ông không thốt lên lời khi một giọng nói như tiếng chuông vang lên từ phía sau.
“Vừa kịp lúc.”
Giọng nói quen thuộc khiến Hosmund từ từ quay lại, và ông thấy một cô gái với nụ cười ngây thơ— Olivia.
III
“T-Thiếu tá Olivia …… !?”
“Lập đội hình vuông quanh khu vực này. Đừng để kẻ thù đến gần.”
“““Vâng thưa thiếu tá!”””
Tinh thần của binh lính lên cao sau khi nhận được lệnh của Olivia. Olivia gật đầu với họ, và nhìn về phía Hosmund.
“Vừa kịp lúc. À, không, tôi mừng vì ngài không sao cả! ”
Olivia cảm thấy việc sử dụng kính ngữ thật rắc rối trong khi chào Hosmund đang sững sờ. Hosmund lúng túng cười, rồi nói trong khi ấn lên vết thương trên vai:
"Đây là chiến trường, và bây giờ không phải lúc để chào một cách trang trọng.”
"Là vậy sao? - Không, điều đó sẽ ổn chứ? Ngài Otto luôn nói với tôi rằng tôi phải chào khi nhìn thấy một sĩ quan có cấp bậc cao hơn?”
Olivia nghiêng đầu trong tâm trí mình khi cô né một mũi tên lạc. Cô không thể tưởng tượng được Otto lại sai về cách cư xử, vì ông ấy là hiện thân của kỷ luật quân đội.
“Điều đó… sẽ phụ thuộc vào thời gian và địa điểm. Ít nhất thì, việc cúi chào là không cần thiết trong một trận chiến. Tôi nghe nói rằng cô là một người kỳ lạ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đến mức như này… Ugh…”
Hosmund nói với một khuôn mặt cay đắng. Otto và Hosmund, ai đúng? Olivia thực sự thấy phiền vì điều này, và quyết định hỏi Otto vào lần tới khi cô gặp ông.
“Thiếu tướng Hosmund, xin hãy lùi lại. Claudia và những người khác đã mở một con đường rút lui, hãy giao nơi này cho tôi.”
Olivia gọi hai người lính gần đó đến, và nhờ họ giúp Hosmund. Nếu Hosmund chết ở đây, thì nỗ lực lao tới đây nhanh nhất có thể của Olivia sẽ trở thành vô ích.
“Vô cùng xin lỗi…”
Sau một lời xin lỗi cộc lốc, Hosmund rời đi với sự giúp đỡ của những người lính. Khi Olivia nhìn ông đi, một giọng nói oang oang vang lên sau lưng cô.
“— Chà, nói xong chưa?"
Cô quay lại, và thấy người đàn ông vạm vỡ mà cô tung một cú đá đang đứng đó với một nụ cười bất chính. Người đàn ông đó đã đâm chiếc rìu chiến của mình xuống đất và bẻ cổ.
“Vâng, chúng tôi xong rồi. Xin lỗi về cú đá đó.”
Olivia mỉm cười xin lỗi, và người đàn ông đó nhẹ nhàng phẩy tay.
“Đừng lo lắng về điều đó. Đòn đánh của cô như một tác phẩm nghệ thuật vậy, đã lâu lắm rồi không có ai có thể đẩy lui tôi. Thật tiếc khi Thiếu tướng không hoàn thành kiệt tác của ông ta, nhưng không sao cả. Cuối cùng thì tôi cũng được gặp cô.”
“Hả…? Nhưng tôi không nhớ là đã từng gặp anh? "
Olivia nghiêng đầu, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông có kích thước như một con gấu trước đây. So với vóc dáng khổng lồ của anh, trông cô như một đứa trẻ vậy.
Người đàn ông to lớn cười đắc ý.
“Cô có thể không biết tôi, nhưng tôi biết cô. Cô gái xinh đẹp làm sang chấn tâm lí mấy vạn binh sĩ rất nổi tiếng trong hàng ngũ Đế quân. Cô không có ý thức về bản thân nhỉ. Đồ quái vật.”
Người đàn ông to lớn nói vui vẻ khiến Olivia cau mày. Có vẻ như biệt danh Quái vật đã lan truyền khắp nơi trước khi cô biết điều đó. Olivia cảm thấy đó là một điều khá nhức nhối, nghĩ về việc bị gọi là quái vật ở bất cứ đâu khiến cô khó chịu.
Z đã đặt cho cô cái tên tuyệt vời Olivia, cô không muốn điều đó trở nên lãng phí.
“Haizz… Tôi không phải là quái vật, tôi là Olivia.”
“Ồ, thứ lỗi cho tôi. Cô có thể là một con quái vật, nhưng vẫn có một cái tên. Nhân tiện, tôi là Volmar. Volmar Ganglet. Rất vui được gặp cô.”
Volmar đặt tay trái lên ngực và cung kính cúi đầu. Động tác uyển chuyển không phù hợp với ngoại hình của anh ấy khiến Olivia ngạc nhiên. Cô phải đưa ra một phản ứng thích hợp.
“Hân hạnh được gặp, ngài Volmar Ganglet. Để tôi tự giới thiệu một lần nữa, tôi là Olivia Valedstorm. Rất vui được gặp anh, thời gian bên nhau của chúng ta sẽ rất ngắn ngủi nhưng tôi sẽ chăm sóc cho anh.”
Olivia chào như một người phụ nữ đúng mực mà cô học được từ một cuốn sách. Cô ấy nhấc gấu váy lên một chút và cúi chào.
“Fuhaha! Đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi thấy hứng thú như vậy. Tiếng thét của cô sẽ là một viên ngọc quý, Olivia!”
Ngay sau đó, chiếc rìu chiến va chạm với thanh kiếm hắc ám, bắn ra những tia lửa khắp nơi. Đôi mắt của Volmar tràn đầy sức sống và anh ấy đang rất thích thú khi vung rìu chiến của mình.
Olivia không thể hiểu được niềm vui của Volmar khi cô tránh được vụ tấn công. Anh ta sẽ không được ăn những món ngon một lần nữa khi anh ta đã chết.
"Không tệ! Cô thật tuyệt vời! Rất ít người có thể chống lại sức mạnh của tôi! Bây giờ, nhận lấy cái này!!”
Volmar rút chân phải về phía sau, sau đó vặn người để vung rìu chiến theo hình vòng cung lớn. Lực đánh từ cú xoay đánh thẳng vào Olivia, và cô ấy bị hất lên trên không.
"Uwah!"
Olivia ngay lập tức co chân xuống dưới cánh tay trái của mình trên không, thực hiện động tác lộn nhào để giảm tác động. Nhưng khi cô ấy tiếp đất—
"Huh?"
Cô nhận ra tay cầm kiếm của mình vẫn đang run. Sức mạnh của đòn tấn công đó vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Đã lâu rồi Olivia không cảm thấy như vậy, và điều này khiến cô nhớ lại thời gian của mình với Z.
“Này này, đó chưa phải là toàn bộ sức mạnh của tôi, nhưng cũng đủ để nghiền xương thành cát bụi. Olivia, cô thật tuyệt vời.”
Họ là kẻ thù của nhau, nhưng Volmar không tiếc lời khen ngợi Olivia.
“Hee… Đánh giá bằng sức mạnh của mình, anh là một con người có Odic force cao, người thứ hai mà tôi đã gặp. ”
“Odic force? Cái gì vậy?”
Trái ngược với vẻ bối rối của Volmar, Olivia cười nhạt.
- Người đầu tiên là một người bạn bên cạnh Olivia.
- Người thứ hai xuất hiện trước Olivia như một kẻ thù.
Đây chắc hẳn là số phận. Z sẽ rất vui vì điều này.
“Đừng bận tâm đến nó. Đây có thể là lần cuối cùng chúng ta có thể trò chuyện, vì vậy trước tiên hãy cho tôi cảm ơn. Tôi rất biết ơn, ngài Volmar. Tôi có thể phục vụ một bữa ăn ngon cho Z rồi.”
“Phục vụ một bữa ăn ngon cho Z? Cô đang nói gì vậy?”
Volmar càng bối rối.
Nhưng Olivia không trả lời mà từ từ hạ thấp trọng tâm.
~~
Trung đoàn kỵ binh tự trị xông vào khi quân tiếp viện đã bị khóa trong trận giao tranh dữ dội với Hồng kỵ sĩ đoàn.
Họ đã vượt qua vòng vây của các Hồng kỵ sĩ đoàn và giải cứu Trung đoàn Kỵ binh đang tan vỡ dưới sự chỉ huy của Hosmund. Bây giờ họ đang hộ tống những người bị thương ra khỏi chiến trường.
Claudia đang chiến đấu ở chính diện, người đầy máu của kẻ thù.
(Liệu Thiếu tá có kịp cứu Thiếu tướng Hosmund không?)
Olivia dẫn 300 kỵ binh đến giải cứu Hosmund. Xét về năng lực võ thuật vô song, cô ấy hẳn sẽ ổn. Nhưng đối thủ của họ là Hồng kỵ sĩ đoàn, vì vậy cô không thể mất cảnh giác.
“Trung úy Claudia! Kẻ thù đang cố gắng đánh vào mạn sườn chúng ta!”
Người lính một mắt Gauss hét lên, kéo Claudia ra khỏi dòng suy nghĩ của cô. Cô nhìn theo hướng anh ta đang chỉ và phát hiện ra một đội hình cỡ đại đội đang xuyên thủng hàng phòng thủ của đồng minh và tấn công vào trung tâm của đội hình.
(Xét về tiềm lực chiến đấu cá nhân, kẻ thù có lợi thế hơn…)
Nếu cứ tiếp tục như thế này, quân đội Hoàng gia sẽ bị rơi vào thế gọng kìm. Nếu tính cả quân của Hosmund thì họ sẽ có lợi về quân số, nhưng kẻ địch vẫn đang chiếm thế thượng phong lúc này. Đúng như mong đợi từ Hồng Kị sĩ đoàn.
“Gauss! Mang theo đội kị binh thứ hai chặn chúng lại!”
“Vâng thưa ngài, hãy để tôi! Được rồi, mọi người theo ta nào!”
““Vâng thưa ngài!!!””
Theo lệnh của Gauss, 500 kị binh xông trận với nhiệt huyết tăng cao. Claudia bắt đầu tiến quân về phía lực lượng chính của kẻ địch.
Đầu và mũ trụ của một người bị nghiền nát, khiến mắt anh ta lòi ra ngoài. Đầu một người phụ nữ thì bị bẻ gãy ở một góc độ không tưởng. Tất cả các hình thù xác chết la liệt trên chiến trường. Một sĩ quan cưỡi con ngựa màu hạt dẻ hỏi Claudia:
“Này cô, chỉ huy quân tiếp viện có phải là một cô gái trẻ?”
“Nếu như tôi trả lời có?”
Claudia vừa giao kiếm với anh ta vừa nói.
“Từ phản ứng của cô thì có lẽ tôi nói đúng rồi. Haizz, Trung tá sẽ rất hài lòng đây.”
Cả hai người kéo cương và giao kiếm với nhau. Claudia đánh giá hai người có trình độ ngang nhau và đá vào mắt ngựa của đối thủ. Cùng lúc ấy, người đàn ông cũng làm điều tương tự. Cả hai con ngựa chiến đều kêu lên và ném cả hai người xuống đất.
“Tch!”
Claudia đứng dậy thủ thế, vừa lúc nhảy và tránh được đòn tấn công của đối phương. Đồng thời đá một phát vào mặt anh ta.
“…Fufufu, tốt lắm.”
Anh ta lau đi vết máu rồi nở một nụ cười nham hiểm.
~~~
(Hmm…? Cô ta định làm gì?)
Thấy Olivia hạ thấp thế, Volmar cảnh giác giơ rìu chiến của mình lên phòng thủ. Cô ấy đủ mạnh để đỡ được một đòn của anh, đồng thời cũng nhanh nhẹn như một vận động viên nhào lộn. Chắc chắn cô gái này là một võ sĩ hàng đầu. Không có gì lạ khi Rosenmarie ra lệnh cho anh ta ra trận. Nếu cô gái đó có thể nói những điều vô nghĩa, tức là cô ấy vẫn còn chưa bung hết sức. Volmar không thể bất cẩn.
—Tuy nhiên, cô ấy đủ mạnh để reo rắc nỗi sợ trong hàng ngũ quân đội Đế Quốc và được gọi là quái vật.
(Một người lính bình thường sẽ không thể đấu lại cô ta, nhưng mình thì khác.)
Những tin đồn như vậy thường được phóng đại quá mức. Volmar tự tin anh có thể phòng thủ trước tất cả đòn tấn công của Olivia. Tuy nhiên, anh nhanh chóng nhận ra điều đó thật quá ngây thơ. Olivia đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta với một tiếng động lớn.
"- !?"
Dựa vào kinh nghiệm lâu năm trên chiến trường mà Volmar đã phản ứng vừa kịp. Bản năng sinh tồn đã giúp anh chặn đường kiếm hắc ám tiến về phía cổ mình. Nếu chỉ chậm hơn một chút, đầu của anh sẽ không còn nữa.
Và như vậy, trận chiến giữa Volmar và Olivia bắt đầu.
"Woooahhh !!"
Volmar nghiến răng đến gần như nghiền nát chúng khi vung chiếc rìu chiến. Đây không phải là động tác khoa trương thông thường của anh mà là một đòn tấn công với toàn lực. Bất kì ai cũng sẽ bị đập thành từng mảnh trên mặt đất. Nhưng dáng người mảnh mai của Olivia đã chặn đứng cú đánh mà không di chuyển một inch. Cô còn mỉm cười lạnh lùng.
Mồ hôi lạnh lăn dài trên má Volmar.
(Mình … đã nhận một việc mà mình không thể xử lí rồi.)
Lo lắng, thất vọng - và sợ hãi, những cảm xúc ấy ập đến Volmar.
Thứ cảm xúc mà đã lâu anh không cảm thấy được, dần dần siết chặt trái tim Volmar. Theo như anh nhớ, Volmar đã luôn đứng đầu và sánh vai với người khác vì cơ thể cường tráng và sức mạnh to lớn của anh. Trước khi gặp Rosenmarie, anh chưa từng thua cuộc.
Đó cũng chính là lí do rất khó để anh xua đi cảm xúc hiện thời. Để có thể kiểm soát nỗi sợ của bản thân thì ta cần phải làm quen với nó theo thời gian, nhưng Volmar xưa nay chưa từng thấy sợ. Anh hoàn toàn thiếu kinh nghiệm trong chuyện này.
Volmar quan sát Olivia đang đừng qua chiếc rìu chiến của mình.
Tuy khá cao so với người phụ nữ bình thường, Olivia cũng chỉ đến hông Volmar. Nhưng trong mắt anh thì Olivia như một người khổng lồ vậy.
“Đến lượt tôi.”
“—!”
Lời của Olivia như lưới hái Thần Chết, cùng lúc ấy, Volmar vung rìu với toàn bộ sức lực của bản thân. Tuy nhiên, toàn bộ đòn đánh của anh đều bị Olivia chặn một cách dễ dàng. Rồi cô chém mạnh vào rìu của Volmar. Đến lượt Volmar bị hất lên không trung.
(Cô ta đánh bay mình!? Làm sao có thể!?)
Cảnh tượng không tưởng ấy khiến Volmar rơi vào bối rối. Nhưng bản năng mách bảo anh mọi chuyện sẽ kết thúc nếu anh ngã xuống như thế này, vì vậy anh đã chuẩn bị cho cú ngã của mình. Đây là kết quả luyện của anh ấy, tuy nhiên—
“Đầu tiên là cánh tay phải.”
“Gwaahhh!!”
Cánh tay phải của Volmar bị Olivia cắt đi, và anh hét lên trong đau đớn. Quá sốc về việc ấy khiến anh mất tập trung vào cách ngã của mình và ngã đập đầu xuống đất.
“Bleah!”
Volmar thở hắt ra. Anh còn ý thức vì cơn đau từ cánh tay phải. Sau một lúc cố gắng thở, Volmar đứng dậy với chiếc rìu chiến của mình.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy cơ thể nặng như chì.
(Chết tiệt! Cô ta đâu rồi!)
Tìm kiếm Olivia trong tuyệt vọng, Volmar nghe thấy một giọng nói lạnh thấu xương từ sau lưng.
“Tiếp theo là cánh tay trái.”
“Gaaaahhh!!”
Volmar chưa kịp quay lại, cánh tay trái đang cầm rìu của anh đã bay trong không trung. Máu anh phun nhuộm đỏ mặt đất. Olivia tiếp tục nói “chân trái” và “chân phải” như thể cô đang niệm chú.
Cơn đau dữ dội làm tê liệt bộ não của Volmar khiến anh không thể suy nghĩ. Anh đã không còn ý thức về cơ thể của mình nữa.
Khi Volmar nhận ra thì anh đang nhìn lên bầu trời.
—Thật trong sáng và đẹp đẽ biết bao.
Đó là điều duy nhất còn lại trong tâm trí Volmar.
“—Cảm giác như thế nào? Tôi đã thấy những người lính Hoàng Gia bị anh thảm sát như vậy khi đến nơi này, nên tôi muốn anh trải nghiệm điều tương tự. Nó có đúng sở thích của anh không?”
Olivia xuất hiện trước mắt của anh cúi xuống hỏi, che đi bầu trời. Sợi tóc bạc của cô xoã ngang vai, chạm vào mũi Volmar.
“Ahh… Ughh… Ahh…”
“Anh không nghe thấy tôi à? Quả nhiên là nên cảm ơn anh lúc trước.— Vậy thì, hãy trở thành bữa ăn cho Z nhé.”
Không nên khơi dậy sự hứng thú của cô ấy.
Không nên dính líu tới cô gái này.
—Cô ta là một con quái vật thực sự.
Olivia từ từ giương cao thanh kiếm bóng tối phủ sương mù của mình.
Volmar nhìn với đôi mắt hé mở, và than thở về sự ngây thơ của mình—
"Trung đoàn trưởng Olivia đã giết chỉ huy của kẻ thù!"
“““Waaarrrggghhh !!”””
Quân lính của Trung đoàn kỵ binh tự trị gào lên lên trong sự vui mừng. Các Hồng Hiệp sĩ không thể tin vào mắt mình, Volmar đã bị đánh bại.
Olivia nhẹ thở dài và nhìn lên trời. Vô số con quạ đang bay lượn trong không trung.
“Không biết Z đã nhận được món quà của mình chưa…”
~~~
Lamia chém dọc - nhưng lập tức đổi thành chém ngang. Người phụ nữ bất ngờ, lập tức nhảy lùi lại để né. Lamia tự hào về kỹ năng kiếm thuật của mình trong việc xen kẽ những đòn tấn công giả, nhưng nó chỉ để lại một vết xước mờ trên áo giáp của kẻ thù.
Khả năng thể chất đặc biệt của cô khiến Lamia ngạc nhiên.
“Cô thực sự có tài đấy. Này, sao cô không hướng về phía ánh sáng và gia nhập Quân đội Đế Quốc? Thật đáng tiếc khi một người có kĩ năng như cô phải bỏ mạng. Tôi sẽ giới thiệu cô, thấy thế nào?”
Người phụ nữ nhíu mày trước lời đề nghị chân thành của Lamia.
“Có vẻ như anh đang coi thường tôi. Ngớ ngẩn cũng nên có giới hạn thôi chứ? Anh thực sự nghĩ tôi sẽ chấp nhận lời mời đó sao?”
“Này này! Tôi đang làm điều này vì thiện chí của mình. Bất kể cô nhìn theo cách nào, Vương quốc Farnesse chẳng còn tương lai. Hay cô muốn chết?”
Lamia dang tay. Ngược lại, người phụ nữ nhún vai và chế giễu lời đề nghị của anh.
“Tôi là một hiệp sĩ danh dự của Vương quốc Farnesse, việc đổi phe chỉ vì tình hình không thuận lợi là một sự ô nhục đối với tôi.”
“Dù bất kì điều gì xảy ra, cô cũng không có ý định phục vụ Đế quốc?”
“Câm miệng. Cả hai chúng ta đều là hiệp sĩ, nhưng ngươi chỉ là một con ruồi nhặng vô dụng”.
Cùng lúc đó, cô gái giương kiếm ngang dọc, quyết tâm giết chết kẻ làm ô uế phẩm hạnh của một hiệp sĩ.
“… Hee, có gan đấy — vậy thì cô vô dụng với tôi rồi, chết đi!”
Lamia đẩy người lên và lao vào người phụ nữ với một loạt nhát chém. Nhưng cô nhìn thấu tất cả các đòn đánh, và né tránh với những cử động nhỏ nhất. Cô ấy không chỉ có năng khiếu về thể chất mà còn có tầm nhìn tuyệt vời. Loạt nhát đánh toàn lực của Lamia chỉ cắt được vài sợi tóc của cô ấy.
Lamia cảm thấy đôi mắt của người phụ nữ hơi long lanh, và tự hỏi liệu anh có đang nhìn thấy thứ ấy không. Anh không thể kết thúc trận đánh nếu cứ tiếp tục như thế này. Lamia dần trở nên bối rối.
“Chậc chậc!”
Lamia bật nhảy với chân trái của mình, và chém theo chiều dọc một lần nữa - trước khi chuyển sang chém ngang.
“Tôi đã thấy động thái này! Anh thực sự nghĩ rằng điều này sẽ còn có tác dụng với tôi!?”
Cô cúi xuống sát mặt đất đất và quẹt chân kẻ thù. Điểm yếu của Lamia bị tấn công khiến anh ta không thể phản ứng kịp thời. Anh ta dính đòn và ngã xuống. Người phụ nữ không để cơ hội này qua đi và chĩa kiếm vào cổ Lamia.
“—Trận đấu đã kết thúc.”
Người phụ nữ lạnh lùng nói. Một bước đi sai lầm của Lamia, và thanh gươm ấy sẽ cướp đi mạng sống của anh. Anh thở dài thườn thượt.
“Haizz, tôi thua rồi, huh… Làm đi. Nhưng cô sẽ sớm cùng tôi đến địa ngục thôi.”
“Vẫn còn ba hoa được hả? Anh thực sự là một nỗi ô nhục của giới hiệp sĩ.”
Lamia thách thức Claudia với giọng điệu khinh bỉ:
“Không, tôi không hề ba hoa. Cô chắc chắn sẽ chết sau khi Trung tá kết liễu con quái vật kia.”
Lamia không chế nhạo hay mong muốn được chết nhanh chóng. Anh muốn kích động cô và nắm bắt cơ hội lật ngược thế trận.
Nhưng trái với mong đợi của Lamia, thanh kiếm trên cổ anh ta không hề dao động một chút nào. Người phụ nữ bình tĩnh thở dài, và nhìn anh với đôi mắt lạnh lùng:
“…Anh đã sai hai điều.”
"Huh? Là gì vậy?"
Người phụ nữ không quan tâm đến lời nói của Lamia, và tiếp tục:
“Đầu tiên, Trung tá ấy đã đợi anh dưới địa ngục. Anh có thể học về tinh thần hiệp sĩ của mình ở thế giới đó.”
Người phụ nữ khẳng định chắc chắn, cứ như thể cô nhìn thấy thời khắc Volmar chết. Lamia cảm thấy bối rối, và cô nói tiếp.
“Thứ hai, Thiếu tá không phải là một con quái vật. Thiếu tá là— Olivia là một anh hùng !! ”
Với tiếng thét ấy, Claudia đâm kiếm của mình sâu vào cổ họng Lamia.
IV
Trận đấu của Olivia kết thúc bằng cái chết của Volmar.
Và bây giờ, quân đội Hoàng gia đang truy đuổi tàn dư của Hồng Kị sĩ đoàn. Cả Trung đoàn kị binh độc lập và những người lính dưỡi quyền của Hosmund đều tham gia.
Mặt khác, người chỉ đạo việc rút lui là Đại uý Gordo Kreis. Ông đã 55 tuổi nhưng vẫn giữ được tư chất lãnh đạo. Khoảng 60% lực lượng của ông đã bỏ mạng, nhưng ông vẫn cố gắng không ngừng nghỉ để cứu nhiều người nhất có thể.
“Mọi người, hãy cố gắng thêm một lúc nữa!”
“““Vâng thưa ngài!!”””
Gordo tập hợp người của ông - những người vẫn còn hưởng ứng nhiệt tình. Chỉ huy Volmar và phó chỉ huy Lamia của họ đều chết trong trận chiến, nhưng tinh thần của họ vẫn rất cao. Đó là vì lòng trung thành của họ đối với Rosenmarie, và niềm tự hào của họ với tư cách là thành viên của Hồng kị sĩ đoàn.
Vấn đề hiện giờ là họ có thể rút lui suôn sẻ hay không. Thực sự, Gordo nghĩ cơ hội ấy quá mong manh.
— Lí do đã rất rõ ràng.
“Thưa đại uý! Phòng tuyến của thiếu uý Burghart đã bị chọc thủng!”
Người hầu cận của ông, Henrik, hét lên. Gordo quay lại và thấy một cô gái với mái tóc bạch kim bồng bềnh trên con ngựa đen.
“Con quái vật đó! Sao cô ta nhanh vậy được!”
Con quái vật trong lốt thiếu nữ này dường như đã hạ gục Perisher - Volmar. Đây chính là câu trả lời cho lời mời của Volmar đến quân đoàn Bảy. Và bây giờ, Gordo đã hiểu tại sao cô ấy khiến cho hàng ngàn quân lính phải run sợ.
Gordo ngay lập tức ra lệnh:
“Để những người bị thương rút lui trước! Những người còn lại, đội hình vuông! Tiến lên phía trước, ngăn chặn cuộc tấn công của kẻ thù! Các cung thủ phía sau bắn theo từng đợt ba lượt! Đừng để một ai trong số chúng vượt qua!”
“““Vâng thưa ngài!”””
~~
“Thiếu tá, kẻ thù đang hình thành đội hình vuông. Có vẻ như bọn họ định chiến đấu đến cùng.”
Nghe Claudia nói, Olivia trầm ngâm gật đầu:
“Hồng kị sĩ đoàn, hah… Thật kỉ luật. Nếu chúng ta tiếp tục tấn công, thiệt hại bên ta cũng sẽ tăng theo. Tôi sẽ dẫn đầu để phá vỡ đội hình của họ. Claudia, ra lệnh tấn công ngay khi thấy có cơ hội, được chứ?”
“Vâng thưa ngài, hãy để tôi!”
Claudia nhận lệnh ngay lập tức. Ashton thổi một hồi kèn để thông báo cho toàn đơn vị.
“Đổi thành đội hình trăng lưỡi liềm!— Olivia, tôi biết cô mạnh, những đừng cố gắng quá.”
“Tôi biết. Cảm ơn sự quan tâm của ngài, tôi đi đây.”
Olivia mỉm cười và vẫy tay với Ashton đang lo lắng, rồi rời đội tiên phong.
“Ngựa yêu, ta tin tưởng vào ngươi.”
Olivia nhẹ nhàng vuốt lưng chú ngựa. Con ngựa đen như hiểu ý định của chủ nhân nó, và bắt đầu tăng tốc. Z từng bảo Olivia ngựa là loài vật thông minh, và con ngựa đen này đã đồng hành với cô trong suốt thời gian qua. Olivia quyết định đặt cho nó một cái tên sau khi trận chiến kết thúc.
“Thương binh, tiến lên!”
Theo lệnh, một phần binh lính đối phương tạo thành đội hình trường thương gọn gắng. Mũi thương lập thành chốt chặn như bức tường sắt, như thể hiện quyết tâm ngăn chặn bước tiến của kẻ địch. Olivia rút ra chiếc nỏ từ sau lưng và nhắm vào người đàn ông ra lệnh, rồi kéo cò.
Một âm thanh chói tai vang lên. Cùng lúc ấy, một tia chớp xuyên qua trán của người đàn ông ấy với độ chính xác hoàn hảo. Olivia tiếp tục nạp và bắn một cách trơn tru, và cứ mỗi lần như thế thì một thương binh lại ngã xuống như con rối đứt dây.
(Hmm, món đồ chơi này tiện lợi thật. Nó mạnh hơn cung, và có thể bắn liên tục nếu tập dùng. Quả là quyết định đúng đắn khi lấy thứ này từ ngài Bloom.)
Olivia đeo nỏ trở lại lưng, và rút thanh kiếm đen của mình ra. Cô phóng con ngựa của mình về phía trước và lao vào hàng ngũ kẻ địch.
“Đừng sợ con quái vật đó! Bao vây là đâm cô ta đi!”
Đội trưởng của họ hét lớn. Olivia chém đứt những mũi thương đang đi tới, rồi chặt đầu người đàn ông đó. Máu bắn tung tóe lên áo giáp của kẻ thù, biến chúng thành một màu đỏ sẫm hơn.
Người lính vung kiếm từ điểm mù của cô bị chém làm đôi cùng với giáp trụ của anh. Não anh ta trào ra như một chiếc pudding. Olivia tiếp tục tấn công trên con ngựa của mình, khiến các Hồng hiệp sĩ kinh sợ và đẩy lùi họ với mỗi lần vung kiếm.
—Và cứ thế, đội hình của quân địch bắt đầu sụp đổ.
“Trung uý Claudia, một góc của đội hình địch đã bị phá vỡ!”
Ashton hét lên.
Claudia hít một hơi thật sâu.
“Đây là cơ hội của chúng ta! Phá tan đội hình địch trong 1 lần duy nhất vào!”
“““Vâng thưa ngài!!!”””
Theo lệnh của Claudia, trung đoàn kị binh độc lập và đoàn kị binh của Hosmund dốc toàn lực tấn công. Ngay cả những Hồng hiệp sĩ cũng gặp khó khăn trong việc đối phó với đợt tấn công dồn dập như này.
“Đ-Đại uý, chúng ta không thể giữ chân họ lâu hơn nữa!”
Một người lính thét lên trong tuyệt vọng. Đội hình hình vuông của họ hiện giờ không còn tác dụng và kẻ thù đang dần siết chặt vòng vây.
Phía trước là con quái vật không thể ngăn cản trong lốt một cô gái. Trước thanh kiếm của cô, các binh sĩ lần lượt rơi vào hoảng loạn. Thanh kiếm được bao phủ bởi sương đen và máu cứ như thể nó không thuộc về thế giới này.
“Đại uý Gordo, nếu cứ tiếp tục như thế này…”
Henrik rên rỉ.
“Bao nhiêu người bị thương đã được đưa đi rồi.”
“Khoảng … một nửa.”
“Được rồi, tiếp tục giúp họ rút lui. Và khi thấy cơ hội thì hãy rút lui cùng họ.”
“Hả? Còn ngài thì sao, đại uý?”
Gordo phớt lờ Henrik đang bối rối, và tiến về phía con quái vật trên chiến mã của mình. Trong lúc đi, anh lấy ra một mặt dây chuyền của Nữ thần Citresia và cầu nguyện.
(Nữ thần vĩ đại Citresia, xin hãy theo dõi tên ngốc già này.)
Ngay cả Volmar cũng bị cô ta đùa giỡn rồi giết một cách thảm khốc. Ông hoàn toàn không có cơ may chiến thắng. Nhưng ngay cả một người đã già cả như ông cũng có thể câu một chút thời gian cho người của mình rút lui. Chỉ vài giây thôi cũng quý giá—
“Dừng lại, tên quái vật! Tôi, Gordo Kreis của Hồng kị sĩ đoàn sẽ là đối thủ của ngươi!”
“Lại nữa… tôi không phải quái vật, tôi là Olivia.”
Olivia vung thanh kiếm với vẻ mặt giận dữ lao tới. Gordon đâm cây đinh ba của mình vào tim Olivia khi cô vào tầm đánh của ông. Một con quái vật cũng sẽ chết nếu bị đâm xuyên qua tim.
“Chết tiệt!”
Tuy nhiên, đòn tấn công đầu tiên của ông đã thất bại hoàn toàn, Gordo ném thanh đinh ba đi vào rút kiếm ra. Cùng lúc ấy, ông quay lại để đối mặt với Olivia.
“Đã đủ chưa?”
“… Ý cô là sao?”
Gordo không hiểu ý của Olivia và hỏi lại theo phản xạ. Olivia nghiêng đầu cô một chút rồi mở to mắt nhìn.
“A ha ha, xin lỗi. Tôi hơi xao nhãng - vậy thì, giờ, tôi sẽ giết ngài.”
“…Ta hiểu rồi.”
Cô ấy là một con quái vật nên không quen với tiếng người. Với suy nghĩ ấy, Gordo siết chặt thanh kiếm của mình. Sau khi hít một hơi, ông thúc ngựa và lao về phía Olivia một lần nữa.
“Chết đi!”
Cú chém ngang hoàn hảo nhất trong cuộc đời Gordo đã bị Olivia cản phá một cách dễ dàng. Thanh kiếm của ông ta xoay quanh thanh kiếm đen tối một lúc, trước khi bay lên không trung.
Gordo, không thể không theo dõi tình huống đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó.
"- Đây là!? Một lưỡi hái !?”
Sự xuất hiện đột ngột của lưỡi hái đen làm Gordo rung động. Nhìn kỹ, Olivia không cầm một thanh kiếm đen nữa. Nhưng cũng giống như thanh kiếm ấy, nó đang tỏa ra một màn sương đen đáng sợ.
(Nó giống như lưỡi hái của Thần chết trong truyện cổ tích… Thần chết ...? Fufu… Fufufu… ta hiểu rồi, ra là vậy!)
Suy nghĩ bất ngờ bật ra khiến Gordo bật cười.
(Hoá ra là chẳng thế thắng được. Trung tá Volmar đã chết vô ích. Cuối cùng thì, con người sao có thể so được với thần thánh cơ chứ?)
—Cũng tương tự vị thần có từ “chết” trong tên của mình thôi.
“Tôi hiểu rồi. Cô không phải là một con quái vật.”
“Đúng vậy. Tôi không phải quái vật. Tôi là Olivia Valedstorm. Cuối cùng cũng gặp được người hiểu chuyện ở Đế chế.”
Olivia vui vẻ gật đầu, ngược lại, Gordo lại lắc đầu và nói.
“Ý tôi không phải như thế… chắc chắn cô là thần chết.”
“Ehh? —Z là thần chết, chứ đâu phải tôi?”
Olivia mở to mắt trong lúc vung lưỡi hái xuống. Một cơn đau khủng khiếp truyền đi khắp cơ thể Gordo — và thế giớ của ông nhuộm một màu trắng.
“… Ngài Gordo có biết gì về Z không? Đáng nhẽ mình nên bắt giữ thay vì giết ông ấy.”
Dưới chân Olivia đang ôm đầu tiếc nuối là xác chết bị xẻ đôi của Gordo. Ở gần đó có một mặt dây chuyền lấp lánh sáng chói.