Trans: SCKurumi
~~~
IV
Sau khi rời văn phòng của Cornelius, hai người họ đi dọc theo lối mòn trong sân. Claudia đột nhiên dừng lại.
「Chuyện gì vậy?」
Olivia quay lại và thấy khuôn mặt của Claudia nghiêm túc hơn bình thường.
「Thưa ngài, tôi xin phép đi trước.」
「Hả? Đã trưa rồi, cùng nhau đến nhà ăn nào.」
Olivia lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc và cho Claudia thấy rằng cả hai kim đồng hồ đã điểm giờ ăn trưa. Dù đã ăn khá nhiều đồ ăn nhẹ, nhưng đó vẫn không phải một bữa ăn chính. Nếu không ăn một bữa đàng hoàng, bụng Olivia sẽ réo liên tục mất.
「Tôi vô cùng xin lỗi. Tôi rất muốn đi cùng ngài, nhưng sự thành lập của Quân đoàn Tám nảy sinh rất nhiều việc phải làm. Tôi không muốn lãng phí thời gian quý giá này vào bữa trưa. 」
Những lời của Claudia khiến Olivia bối rối, cô không hiểu tại sao việc thành lập Quân đoàn Tám lại có thể quan trọng hơn bữa trưa. Những kiến thức trong sách và bản thân Olivia đều khẳng định chắc nịch một đội quân không thể chiến đấu với cái bụng đói.
Khi cô đang có suy nghĩ như vậy, Claudia nhìn chằm chằm vào phù hiệu Thiếu tướng mới toanh của Olivia trên cổ áo và nở một cười vui vẻ.
--Đáng sợ.
Đó là cảm giác hiện giờ của Olivia.
「T-tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ đến nhà ăn một mình.」
Với suy nghĩ rằng mình không nên ở lại, Olivia nhanh chóng rời đi. Claudia cúi chào với vẻ mặt nghiêm túc—— có lẽ chỉ là tưởng tượng của Olivia, nhưng dáng đứng của Claudia dường như nghiêm túc hơn hẳn bình thường.
「Vâng thưa ngài! Hãy thưởng thức bữa trưa của ngài. Tôi xin cáo từ.」
「Ờ-ờ. Hẹn gặp lại.」
Olivia trả lời một cách cứng nhắc. Claudia lẩm bẩm 「Sắp tới sẽ bận rộn lắm đây」, và nhảy chân sáo rời đi.
Sau khi nhìn Claudia đi với vẻ mặt sợ hãi, Olivia ngoan ngoãn đi đến Nhà ăn cho Sĩ quan Cấp cao. Cô ấy đã đến đây vài lần rồi nên không còn bị lạc nữa.
(Hmm… dường như Claudia đang nhấn mạnh từ ‘Ngài’. Cô ấy luôn gọi mình bằng cấp bậc, nên mình thấy cũng không quá lạ… Thưa ngài, huh... Mình có nên sử dụng nó thường xuyên không nhỉ? Dù ngài Paul và ngài Cornelius rất thân thiện, nhưng những người khác thì lại có vẻ kiêu ngạo…)
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, Olivia đứng nghiêm. Dù không chú ý lắm đến bộ đồng phục của mình, nhưng cô thấy màu xanh lá cây đậm phù hợp với bản thân và mái tóc bạch kim hơn cô nghĩ.
Thật không may, cô ấy trông không trang nghiêm trang chút nào. Dù đã thử nhiều tư thế khác nhau, nhưng tất cả đều thiếu thứ gì đó.
(Rốt cuộc thì phong thái quân nhân không hợp với mình chút nào cả. Dù sao thì, ngay từ đầu mình cũng không biết làm thế nào… Nhưng mà mình vẫn muốn thử một lần!)
Với những suy nghĩ lung tung trong đầu, Olivia lại bước ra. Đúng lúc này, một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc và bước đi với những bước chân chuẩn xác dường như đã được tính toán cẩn thận xuất hiện—— một người quen cũ của Olivia, Otto.
(Aha! Ai mà ngờ cấp bậc Thiếu tướng lại có ích luôn chứ. Đây chắc chắn là sự hướng dẫn của Nữ thần Citresia!)
Vui vẻ gõ nhẹ phù hiệu cấp bậc vàng trên cổ áo, Olivia giả vờ ho một tiếng. Cô chống hai tay ra sau.
Otto thấy Olivia liền nhanh chóng đứng nép vào một bên tường và hành lễ.
(Uwah! Uwah! Phụ tá Otto đang hành lễ với mình! Đây quả là một bước tiến lớn!)
Olivia cố nén nụ cười cùng sự ngạc nhiên của mình. Có vẻ như tin tức về việc thăng chức của cô ấy đã đến tai Otto.
「Ara ara! Phụ tá Otto, đã lâu không gặp.」
Olivia chợt nảy ra một ý tưởng thú vị, cô sử dụng một giọng điệu kiêu căng nhất có thể. Cô bắt chước kẻ phản bội Dominique ở Pháo đài Glacise, vì hắn ta là kẻ tự cao nhất mà cô ấy từng gặp. Nhưng Otto không hề bối rối.
「Vâng, đã lâu rồi không gặp, Thiếu tướng Olivia.」
Anh sử dụng cách nói trang trọng.
「Pfft!」
「……Tôi có nói gì buồn cười sao, thưa ngài?」
Otto nhìn Olivia đang không nhịn được cười vì ngạc nhiên. Dù đã quen, nhưng cô vẫn ghét cách nói ấy—— tuy nhiên với Olivia lúc này, nó nghe thật êm tai.
「Không, đừng bận tâm đến tôi. Thực sự đã lâu rồi, anh có vẻ vẫn ổn nhỉ. 」
Olivia, vẫn giữ giọng điệu ấy, vỗ vai Otto. Thông thường, anh sẽ đả kích cô. Nếu có một cái bàn trước mặt, anh ta sẽ đập nó thật kêu. Vì cô biết Otto rất thích đập bàn.
Otto nhìn vào vai phải của anh ta mà không nói điều gì đặc biệt.
「Vâng, cảm ơn vì đã quan tâm. Tôi rất vui khi thấy Thiếu tướng Olivia vẫn sôi nổi hơn bao giờ hết.」
Nhân tiện, khi một cấp dưới đột nhiên được thăng tiến, cấp trên cũ có thể sẽ tỏ ra khó chịu—— Olivia thầm nghĩ khi nhìn vào khuôn mặt vô cảm của Otto.
Olivia hoàn toàn không quan tâm đến thứ bậc, cô chỉ vui khi có thể giảm bớt việc sử dụng cách nói trang trọng. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến cô chấp nhận lần thăng tiến này. Olivia không thể biết Otto cảm thấy thế nào, nhưng trông anh ấy không có vẻ gì là không vui, anh hành xử như thể Olivia đã luôn là cấp trên của anh ấy vậy. Quả nhiên là 『Mặt nạ sắt』.
「Đúng vậy, tôi vẫn sôi—— ý tôi là, tôi vẫn khỏe mạnh. Vợ con anh có khỏe không? Nếu tôi nhớ không nhầm—— họ sống ở thủ đô, đúng không?」
「… Vâng, họ vẫn đang sống khoẻ mạnh ở thủ đô.」
Otto cau mày trước câu hỏi đó, có lẽ abg cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Olivia hỏi vậy, nhưng không phải vì cô ấy quan tâm đến gia đình của anh ấy. Hay đúng hơn, ai lại quan tâm đến những người mà bản thân thậm chí còn không biết tên tuổi và nhân dạng của họ? Cô chỉ đang bắt chước những câu chuyện về gia đình mà cô ấy đã nghe được từ một quan chức trước đây.
「Hừm, thật tuyệt. Anh đã không gặp gia đình mình một thời gian rồi, phụ tá Otto, chuyến đi này chắc hẳn khiến anh rất vui phải không?」
"… Đúng là như vậy."
Olivia gật đầu một cách cường điệu.
「Và tất nhiên, tôi cũng muốn gặp lại Z. Vậy thì, hãy làm việc chăm chỉ với nhiệm vụ của mình đi.」
Khi Olivia khúc khích chuẩn bị rời đi, 「Thiếu tướng, liệu ngài có thể dành cho tôi một chút thời gian?」—— câu nói ấy làm cô ấy cứng người lại. Olivia chầm chậm quay đầu lại.
「G-Gì vậy?」
Thiếu tướng cao hơn Thượng tá, Thiếu tướng cao hơn Thượng tá—— cô liên tục lẩm nhẩm như vậy.
「… Quân hiệu của ngài bị lệch. Đồng phục của ngài hơi nhếch nhác, bộ quần áo xộc xệch ấy sẽ khiến người đối diện cảm thấy khó chịu. Là một chỉ huy, ngài cần phải là một hình mẫu cho cấp dưới. Thậm chí nó còn quan trọng hơn khi ở cương vị là chỉ huy của một quân đoàn. Hãy ghi nhớ điều đó.」
Otto với tay tới cổ áo của Olivia và nhanh chóng chỉnh lại phù hiệu cấp bậc của cô ấy.
「Cảm ơn rất nhiều.」
Olivia vô thức sử dụng cách nói trang trọng, ngay khi cô ấy cuống cuồng che miệng thì mọi chuyên đã quá muộn. Vẻ mặt của Otto trở nên nghiêm nghị khi anh nhìn chằm chằm vào Olivia.
「… Không được, cấp trên không được sử dụng cách nói ấy với cấp dưới của họ.」
「Thật sự xin lỗi.」
Cô lại sử dụng cách nói trang trọng và cúi chào lịch sự.
Mặc dù cô ấy ghét cách nói trang trọng, nhưng cô lại sử dụng nó vô cùng thuần thục. Phải chăng đây là lời nguyền Otto đặt lên mình? Olivia rên rỉ trong đầu——
「Ồ? Ngay sau khi tôi đưa ra ý kiến khiêm tốn của mình, ngài lại sử dụng cách nói trang trọng? Điều này thật rắc rối, Thiếu tướng , ngài cần phải nghiêm túc hơn trong thái độ của mình để ra lệnh cho cấp dưới của mình.」
Otto bắt đầu bài thuyết giáo tàn nhẫn của mình. Anh ấy cứ lải nhải về 「tầm quan trọng của tính kỷ luật」「Sự dụng cấp dưới hiệu quả hơn」 mà không có dấu hiệu dừng lại. Mọi việc lại không khác gì trước đây, và lý do cho việc thăng chức Thiếu tướng của cô đang trở nên vô nghĩa hơn bao giờ hết.
Otto thậm chí còn đề cập đến việc vệ sinh căn phòng của cô. Không, cái đó không liên quan gì đến chuyện này—— Olivia muốn lớn tiếng phản đối, nhưng điều đó chắc chắn sẽ dẫn đến một bài thuyết giáo còn khủng khiếp hơn, nên cô ấy không nói.
(Còn bao lâu nữa vậy…)
Otto dường như đã quên cách trật tự. Mặc dù Olivia liên tục tìm kiếm những sĩ quan đi ngang họ với ánh mắt cầu xin, nhưng họ lại chả làm bất cứ điều gì khác ngoài cúi chào—— cùng lắm, họ chỉ nhìn cô với sự thương hại và thông cảm.
(Tại sao không ai giúp mình? Nếu Ashton ở đây… Không, Ashton cũng không đối địch được với phụ tá Otto. Claudia, Claudia chắc chắn sẽ cứu mình…)
Lẽ ra mình nên kéo Claudia đi cùng—— Olivia hối hận, tâm trạng của cô ấy lúc trước đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Tuy nhiên, đây là vấn đề của cô ấy nên cô không có quyền phàn nàn với bất kỳ ai… Mọi người không nên cố gắng làm những việc mà họ không thể làm—— Olivia thầm nghĩ.
"Như tôi đã nói--"
Một tiếng 「Bụp」 vang vọng khiến Otto rời mắt khỏi Olivia. Có người đánh rơi một xấp tài liệu trên hành lang và đang cuống cuồng nhặt chúng lên.
(Dù không biết anh là ai, nhưng anh đã cứu tôi rồi! Cơ hội!)
Nắm bắt được khoảnh ngắt ngắn trong lời nói của Otto, Olivia ngay lập tức cảm ơn. Nếu cô tiếp tục nghe, tâm trí cô sẽ đảo lộn mất.
「… Cảm ơn ngài đã lắng nghe lời khuyên của tôi. Tuy hơi muộn, nhưng cho phép tôi được chúc mừng ngài đã được thăng cấp Thiếu tướng và được bổ nhiệm làm chỉ huy của Quân đoàn Tám. 」
「V-Vâng. Vậy thì tạm biệt.」
Otto cười gượng với Olivia đang nói những điều vô nghĩa, rồi hành lễ. Vì muốn nhanh chóng trốn thoát, Olivia vừa tạm biệt vừa chạy khỏi nơi ấy. Một giọng nói phía sau cô ấy vọng tới「Không được chạy trên hành lang!」.
Olivia liền chạy trốn bằng tất cả sức lực của mình.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage