Trans: SCKurumi
Edit: Vàng
~~~
Ⅶ
Dù đã cố gắng che giấu thất bại của đơn vị dưới trướng Barze, nhưng tin dữ vẫn nhanh chóng lan truyền trong hàng ngũ quân đội Nozan Persilla dẫn đến việc sĩ khí binh lính sa sút nghiêm trọng, khiến thương vong của họ tăng mạnh. Vòng vây của quân Vương quốc ngày càng siết chặt, thậm chí người ta còn có thể nghe thấy tiếng la hét, rên rỉ từ trong doanh trại.
Tình thế đã thay đổi và họ đang bị dồn vào thế phòng thủ. Trước tình cảnh ấy, Raji nói với khuôn mặt tái nhợt:
「Chỉ huy, nếu cứ tiếp tục như thế này…」
Không chỉ Raji, các sĩ quan khác đều có biểu hiện đầy căng thẳng. Chẳng ai có khả năng đề ra một kế hoạch để lật ngược tình thế mà chỉ theo dõi từng hành động của Arthur.
Có quá nhiều thứ khiến Arthur có ác cảm với họ.
「Chỉ huy! Quân đội Hoàng gia đã vượt qua tuyến phòng thủ thứ tư! 」
Điều đó nghĩa là sao? Nghĩa là kẻ địch đã chọc thủng ba tuyến phòng thủ bảo vệ căn cứ. Trước bộ vuốt sắc bén của con sư tử, bàn tay đang siết chặt của Arthur bắt đầu run rẩy.
「Chỉ huy… Xin hãy ra lệnh rút lui.」
Raji nói những lời mà Arthur không muốn nghe nhất. Chẳng bao lâu sau, các sĩ quan khác cũng đồng tình với anh ta.
(Những kẻ ngu ngốc vô dụng luôn có khả năng hạ thấp những người tài năng xuống cùng đẳng cấp với mình. Có lẽ mình nên giết hết đi nhỉ?)
Arthur ngăn bản thân với tới chuôi kiếm. Bởi anh biết, điều đó sẽ chẳng có tác động gì tình hình hiện tại mà chỉ tạo thêm sự hỗn loạn không cần thiết.
Giọng nói ấy lại vang bên tai Arthur lần nữa.
「Chỉ huy, chúng ta không còn lựa chọn nào nữa.」
「… Đành vậy.」
Arthur gạt bỏ ảo ảnh về Drake trong đầu và ra lệnh rút lui.
Việc bỏ lỡ thời điểm thích hợp để rút lui là một sai lầm chí mạng của một chỉ huy và ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng ra quyết định của họ. Sau khi vắt óc suy nghĩ, Arthur cứng rắn ra lệnh triển khai Trận hình Mũi tên. Họ mất thêm nhiều binh lính, nhưng đã đột phá thành công vòng vây cùng với đơn vị chủ lực của mình.
Các nhà sử học tương lai sẽ nói Arthur là một chỉ huy kém cỏi, nhưng quyết định rút lui này chắc chắn sẽ được đánh giá cao.
Nhưng mặc dù họ đã hoàn thành việc rút lui khó khăn—
「Chỉ huy!」
「Quả nhiên, chúng sẽ không để chúng ta đi dễ dàng như vậy đâu…」
Một nữ hiệp sĩ cưỡi ngựa trắng tấn công vào mạn sườn đội hình họ với 3.000 binh sĩ. Đội hình Mũi tên tuy có khả năng xuyên phá tốt nhất, nhưng hai bên sườn có thể coi như là điểm yếu chí mạng của nó.
Cuộc tấn công vào sườn của họ vào thời điểm họ đốt phá vòng vây dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn của đội hình, và đơn vị chủ lực ngay lập tức rơi vào trạng thái hỗn loạn. Arthur rút vũ khí của bản thân, 『Di Lặc Đao』.
「Các người nghĩ mấy thứ yếu kém này có thể đánh bại ta sao!?」
Arthur làm chệch hướng đòn tấn công của một người lính Hoàng gia bằng chiếc khiên và vung kiếm, để lại sau lưng một đống xác chết. Anh bỏ qua mọi cử động thừa, sử dụng khiên tam giác ở tay phải để đàn áp và Di Lặc Đao ở tay trái để kết liễu kẻ thù—một sự kết hợp hài hoà giữa tấn công và phòng thủ.
「— quả là một chiến binh xuất chúng. Vậy thì ta sẽ là đối thủ của ngươi. 」
「Cô là…」
Nữ hiệp sĩ từ từ tiến lại gần trên con chiến mã trắng với thanh kiếm đẫm máu. Arthur ngay lập tức cảm nhận được cô ấy không phải là một đối thủ bình thường, liền thủ thế với kiếm khiên.
「Ta là Hiệp sĩ của Quân đội Hoàng gia, Claudia Jung. Người tên là gì?」
「… Ta không có gì để nói với mấy tên thấp kém cả.」
「Ta hiểu… Mà, thực ra thì nhìn bộ giáp ấy ta cũng đoán được rồi.」
Claudia vừa nói vừa vào thế nghiêng người về phía trước. Mắt cô lóe lên ánh sáng vàng khiến Arthur ngạc nhiên.
(Cái gì? Ánh sáng ấy là gì vậy…?!)
Nắm bắt khoảnh khắc đối thủ xao nhãng bởi ánh mắt của mình, Claudia lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc. Khi cô lướt qua Arthur, anh thấy được cơn đau dữ dội ở tay phải.
Arthur nhìn xuống và thấy tay mình đang chảy máu. Nếu không né theo phản xạ thì giờ tay anh ta đã đứt luôn rồi.
「Mình lại không kiểm soát được trọng tâm cơ thể và thất bại nữa rồi…」
Claudia, người đứng sau Arthur, lại nghiêng người về phía trước. Có lẽ cô ấy đang muốn lặp lại đòn tấn công tương tự. Nhưng Arthur lại không có đủ tự tin né mãi, tốc độ ra chiêu đó thật không tưởng.
Vậy thì nên tập trung vào phòng thủ— nhưng tay phải bị thương nặng khiến anh không thể nâng khiên một cách đàng hoàng. Lần đầu tiên trong đời, Arthur cảm thấy sợ hãi trước cái chết.
(Mình nên làm gì đây? Làm sao để vượt qua được tình cảnh này đây—?!)
Khi Claudia lạnh lùng nhìn anh mà vẫn giữ nguyên tư thế, Arthur tóm lấy một người lính của quân đội Hoàng gia đang bị thương và nở một nụ cười tự mãn.
「… Này là sao?」
「Ngươi có thể chém gục ta cùng với người phụ nữ này không?」
「……」
「Ta cũng có nghĩ về khả năng này rồi. Ngươi không phải là cái loại sẽ đứng yên nhìn người của mình chết. 」
Người phụ nữ trước mặt anh tự nhận là một hiệp sĩ. Nếu vậy thì, danh dự của một hiệp sĩ sẽ không cho phép cô xuống tay— Arthur tự thấy đây là một ý tưởng tuyệt vời. Anh đã luôn coi thường cái thứ gọi là tinh thần hiệp sĩ ấy, và cái thứ đó đã cứu mạng anh lần này.
「Chắc ta cũng không cần phải nói với ngươi là người phụ nữ này sẽ mất mạng nếu ngươi có bất kỳ hành động kỳ lạ nào.」
「……」
「Quyết định sáng suốt đây, vậy ta sẽ rời đi.」
Arthur lùi lại một bước. Nhưng ngay lúc đó, anh đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống, mặt hướng lên trời.
「?!」
「Hiểu rồi. Để làm chủ được sức mạnh này, kỹ năng là chưa đủ, người thi triển còn phải sở hữu một bộ óc và trái tim kiên cường. Nhờ những hành động hèn hạ của ngươi mà ta đã có được sự đột phá này. Thực sự cảm ơn.」
Thanh kiếm của Claudia đã ở ngay trên đầu anh trước khi anh kịp nhận ra. Cảm nhận được cơn đau, Arthur nhìn xuống và thấy hai chân mình đã bị chém gọn ở vị trí đầu gối.
「Cái quái? Ahhh?!」
Phải mất vài giây Arthur mới cất lên tiếng hét đau đớn trước khi chết—