Thiếu nữ được nuôi dưỡng bởi Thần chết ôm chặt thanh kiếm đen tuyền

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1 - Mở đầu - Thiếu nữ được nuôi dưỡng bởi Thần chết.

“Bà ơi, hôm nay đọc cho cháu nghe quyển sách này đi!”

Cậu bé lấy một quyển sách tranh từ kệ sách và đưa cho bà mình, Camilla, người đang ngồi dệt quần áo trên chiếc ghế. Ánh sáng ấm áp, rực rỡ từ lò sưởi dịu dàng soi sáng khuôn mặt tươi cười của cậu.

“Cháu muốn bà đọc quyển sách này lần nữa ư? Mikhail thực sự yêu thích nó nhỉ.”

Camilla dừng công việc dệt lại và nhận lấy quyển sách tranh từ đôi bàn tay non nớt ấy. Đấy là quyển sách mà Mikhail yêu thích nhất, và cậu đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần.

Bằng chứng là quyển sách tranh đã bị vô số vết nhăn. Trang bìa gần như mục nát, và những bức vẽ bên trong đã phai mờ.

Tuy vậy, Camilla vẫn nhớ như in những bức vẽ. Bức tranh vẽ một người đang hướng mắt nhìn về phía xa xăm, cùng với thanh kiếm đen tuyền cắm sâu vào ngọn đồi.

——Biên niên sử về vị Anh hùng của Duvedirica. Đấy là tên quyển sách tranh.

“Cháu thích nhất quyển này! Vì trong tất cả quyển sách tranh mà cháu có, vị anh hùng này là mạnh nhất!”

Mikhail nói, sau đấy thở hổn hển đồng thời múa máy chân tay như thể đang bắt chước theo nhân vật chính trong quyển sách tranh. Động tác đáng yêu ấy khiến đôi gò má của Camilla giãn ra một cách tự nhiên.

Dù ở thời đại nào, những cậu bé đều luôn ao ước trở thành anh hùng.

“Được thôi, Mikhail, đến đây nào.”

Khi Camilla yêu cầu đứa cháu nhỏ ngồi vào lòng mình, Mikhail nở nụ cười và ngoan ngoãn vâng lời. Thân nhiệt trẻ em luôn cao hơn người lớn, và Camilla cảm nhận được thân nhiệt đặc biệt ấy qua tấm lưng của cậu bé.

“Nhanh lên bà ơi!”

Mikhail ngước mặt lên nói, trong khi đang đung đưa đôi chân. Camilla lật trang sách đầu tiên, và dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc tựa như những sợi chỉ bạc của mình.

“Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái được nuôi dưỡng bởi thần chết—

Đây là câu chuyện có thật từ thuở xa xưa.

Là câu chuyện về thiếu nữ được mệnh danh Hắc Anh hùng.

▼△▼△▼△▼△▼△▼△▼△▼△▼

Khởi đầu của mọi câu chuyện vĩ đại luôn xuất phát từ những điều nhỏ nhoi.

Sâu thẳm trong khu rừng nằm xa cách với vùng đất nơi loài người sinh sống, những cây cổ thụ to lớn cao chọc trời. Dù ngày hay đêm, nơi này luôn mang sắc màu ảm đạm, u tối do bầu trời bị tán lá che khuất. Không chỉ vậy, màn sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi như thể đang che giấu sự tồn tại của khu rừng.

Tự bao giờ, mọi người đều gọi tên của khu rừng với nỗi kinh sợ.

——— Khu rừng không lối thoát.

Một khi bị lạc tại đây, tất cả chấm hết. Khu rừng có tên như thế bởi vì dù một người giỏi xác định phương hướng như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể rời khỏi. Đôi khi, có những kẻ không sợ chết, dù đã nghe những tin đồn đáng sợ, vẫn bước chân vào khu rừng. Nhưng rốt cuộc, chưa từng có ai sống sót quay trở lại.

Giờ đây, không ai dám bén mảng đến khu rừng ấy nữa.

Tại trung tâm khu rừng, tồn tại công trình kiến trúc có hình dạng như toà tháp, được xây dựng từ những viên gạch đen và nhẵn bóng. Dẫu bị bao phủ bởi rong rêu và các loài dây leo, nhưng nơi đây vẫn toả ra bầu không khí trang nghiêm. Hơn nữa, có sáu cột trụ đen bằng đá khổng lồ, với hoa văn phức tạp xung quanh tòa kiến trúc ấy.

Ba trong số đó đã bị phá hủy một phần. Những cột trụ ấy bị tàn phá do nhiệt độ thời tiết qua nhiều năm tháng. Những cột trụ còn lại chi chít các vết nứt và bị thiệt hại nặng nề, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Đây là ngôi đền đã được mệnh danh là “Cánh cổng địa ngục” từ thời cổ đại.

Giờ đây, vì lý do nào đấy, một đứa trẻ sơ sinh được bao bọc trong tấm vải lấm lem máu đang nằm ngủ gần lối ra vào của ngôi đền, nơi đã chìm vào quên lãng. Gần đấy là thi thể đầy máu me của gã đàn ông đang dựa vào cột trụ, tay nắm chặt thanh kiếm sứt mẻ.

Khu rừng biết đến là nơi ngự trị của các loài quái thú. Hương thơm ngọt ngào của đứa trẻ sơ sinh và mùi máu me, nội tạng của gã đàn ông là miếng mồi béo bở thu hút chúng. Nếu hai người họ sớm bị nuốt chửng cũng không có gì lạ. Nhưng thực tế, quái thú không xuất hiện, và thậm chí tiếng chim hót cũng không thể nào nghe thấy được ở xung quanh ngôi đền.

Như thể mọi loài sinh vật xung quanh đều ngủ say. Nếu phải mô tả, thì đấy là yên tĩnh. Hoặc tệ hơn, nơi này được bao trùm bởi sự yên tĩnh kỳ quái.

Trong không gian bao trùm bởi bầu không khí huyền ảo ấy, ba bóng ma đang tiến lại gần ngôi đền. Chúng dừng lại khi nhận ra sự hiện diện của đứa trẻ sơ sinh và gã đàn ông.

“Tao tưởng có thứ gì đó chạy vào đây…Con người sao? Thật đáng tiếc vì chúng đã có thể đến được ngôi đền. Đứa trẻ vẫn còn sống. Gã đàn ông thì đã chết. Đĩa linh hồn trống rỗng.”

Bóng ma liếc nhìn lần lượt vào đứa trẻ sơ sinh và thi thể, sau đấy nói bằng giọng điệu đầy chán nản.

“Trẻ sơ sinh...chỉ là những linh hồn mong manh, không đủ để lấp đầy dạ dày, nhưng bù lại có thể dễ dàng hấp thụ.”

Không biết từ khi nào, một bóng ma khác giương cao thanh lưỡi hái hình thù kỳ dị, chập chờn và vung thẳng vào vị trí tim của đứa trẻ không chút do dự. Tuy nhiên, bóng ma còn lại giơ tay chặn đứng thanh lưỡi hái, và ra hiệu dừng lại. Khoảnh khắc thanh lưỡi hái chạm vào bàn tay rộng mở ấy, nó tan biến như thể chưa từng tồn tại.

“...Sao mày lại cản tao? Mày định ăn nó một mình?”

“Không, không phải vậy. Tao muốn tiến hành một cuộc ‘ quan sát’ nho nhỏ.”

“Quan sát…... Tật xấu của mày lại tái phát à?”

“Đúng vậy, mục đích của việc đấy là gì?...… Thôi kệ, được rồi, làm gì tùy mày.”

Sau vài câu trò chuyện, hai bóng ma biến mất như thể hoà tan vào lòng đất. Bóng ma còn lại lặng lẽ tiến đến gần đứa trẻ, nhẹ nhàng ôm lấy nó bằng đôi tay kỳ dị, chập chờn. Vào lúc đó, đứa trẻ bỗng mở mắt. Trong đôi mắt đen tuyền, sắc sảo ấy, phản chiếu hình ảnh bóng ma.

Đứa trẻ nhìn chăm chăm vào bóng ma một lúc, và đột ngột nở nụ cười.

“Chà. Đây đúng là mẫu vật quan sát đáng giá.”

Trên cổ đứa trẻ có đeo sợi dây chuyền đính viên đá quý đỏ tươi. Bóng ma tự lẩm bẩm với chính mình, lần lượt nhìn vào món trang sức và khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ

§

——Đã mười năm trôi qua kể từ ngày bóng ma nhặt đứa trẻ.

Cô gái sống cùng với bóng ma “Z” trong ngôi đền có ngoại thất đen tuyền. Nói là sống cùng, nhưng không có nghĩa họ ăn, ngủ, và chơi đùa cùng nhau. Chính xác hơn, Z không làm thế. Trừ những lúc quan sát, thì Z rất hiếm khi ở bên cô.

Và lúc này, đang là giờ “quan sát”.

Tại sân tập bên ngoài ngôi đền, cô gái và Z chiến đấu với nhau bằng vũ khí. Vũ khí của cô là thanh bạch kiếm sáng lấp lánh. Trái lại, vũ khí của Z là lưỡi hái lớn, đen tuyền, được bao phủ bởi hắc khí.

Cô gái nhảy lùi về sau, sau nhiều lần đòn tấn công của cô bị chặn đứng bởi lưỡi hái, và giữ khoảng cách với Z. Cô thở dốc và đưa tay áo lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Gần ba mươi phút trôi qua kể từ lúc buổi quan sát bắt đầu.

Sau trận chiến dài hơi, cô gái nhận ra cơ thể cô sắp đến giới hạn.

Z đặt lưỡi hái lên vai và hỏi bằng một giọng thờ ơ.

“Chuyện gì thế? Đã mệt rồi ư?”

Đấy không phải lời mỉa mai. Trước hết, Z không bao giờ mỉa mai cô gái. Z chỉ đơn thuần quan sát tình trạng cô và đưa ra kết luận.

Dẫu vậy.

Hít thật sâu, cô gái dùng hết sức lực lao nhanh về phía Z. Tầm nhìn xung quanh thu hẹp lại thành đường thẳng mong manh, Z nhanh chóng nằm trong phạm vi của thanh kiếm, và cô gái chém thẳng vào bên sườn của Z. Không may, thanh bạch kiếm không hề chạm trúng vào người Z. Đòn tấn công bị thanh lưỡi hái gạt đi, và mũi kiếm cắm thẳng vào mặt đất.

“Huh. 『Tốc Hành』 thì không có vấn đề gì. Nhưng chuyển động lại quá đơn giản.”

Z lẩm bẩm, sau đấy đá vào thanh kiếm của cô gái với tốc độ đáng gờm. Cô nhanh chóng dùng thanh kiếm thay thế chiếc khiên để che chắn cơ thể. Khi đòn tấn công chạm vào thanh kiếm, áp lực gió tựa như vũ bão khiến cô gái thất thủ và bị đá bay đi.

"Guh!"

Cơn tê liệt lan thẳng đến não, khiến cô gái gần như mất ý thức trong thoáng chốc, nhưng bằng cách tự cắn vào lưỡi mình, cô vẫn miễn cưỡng giữ được sự tỉnh táo, lộn vài vòng trong không trung trước khi tiếp đất.

“Ha...Ha...Ha…”

Cô gái chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở, và đưa tay lau vội những giọt máu chảy ra từ khoé miệng. Ngay sau đấy, cô nhận ra đôi tay mình đang co giật và run rẩy dữ dội.

“Không sao cả. Mình...mình vẫn có thể làm được.”

Cô gái siết chặt chuôi kiếm để ngăn lại cơn co giật, và vung mạnh thanh kiếm, vẽ thành một hình 『Vòng cung』 lớn. Một đường ranh giới được tạo bởi kiếm. Là một dạng kiếm kỹ không có bất kỳ điểm mù nào mà Z dạy cô.

“Sẵn sàng chưa?”

Thanh lưỡi hái xoay xung quanh Z tựa như que gỗ nhỏ. Cô gái không trả lời Z, thay vào đó cô chỉ nắm chặt chuôi kiếm.

“Trông có vẻ đã sẵn sàng rồi.”

Z vừa dứt lời, sống lưng cô lạnh cóng.

Cô lập tức nhảy sang một bên để tránh đòn tấn công trong gang tất. Để đánh trả lại, cô chạy vòng ra sau lưng Z, giơ cao thanh kiếm và chuẩn bị chém xuống—nhưng cô đã dừng lại. Bởi vì trước mắt cô giờ đây chỉ còn lại dư ảnh, Z đã nhanh chóng vòng ra phía sau cô, với thanh lưỡi hái đang kề vào cổ. Giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán cô gái.

“Em gần như đã có thể theo kịp anh. Hôm nay đến đây thôi.”

Z nói, và sau đấy biến mất như thể hoà tan vào lòng đất. Bầu không khí bị đè nén xung quanh ngôi đền cũng tan biến, và nơi đây trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

Cô gái thả lỏng người, nhìn về phía mặt đất nơi Z biến mất và nói lời cảm ơn.

——Thời gian biểu hàng ngày của cô gái đều đã được quyết định.

Z sẽ dạy cô gái về địa hình, ngôn ngữ, võ thuật, ma thuật, kiếm thuật, các kỹ năng chiến đấu và những kiến thức khác...Thỉnh thoảng, họ đi vào rừng để học săn bắn và nấu nướng. Đấy là sự giáo dục và huấn luyện mà Z dành cho cô gái trên danh nghĩa “quá trình quan sát”.

Vào một ngày nọ, khi buổi quan sát vừa bắt đầu không lâu, Z nói với cô gái rằng cô thuộc về chủng tộc được gọi là nhân loại. Đó là một cụm từ đầy phức tạp. “Sinh vật có trí tuệ bậc ba”. Sau khi nghe xong, cô gái chợt cảm thấy hoang mang về Z, người có diện mạo hoàn toàn khác xa mình, thế nên cô hỏi Z.

“Anh? Ừ thì...Đối với nhân loại trên thế gian này, anh được xem như Thần chết.”

Câu trả lời không tưởng ấy khiến đôi mắt cô gái lấp lánh. Bởi vì, trong số rất nhiều quyển sách mà Z đưa cô, có một quyển mang chủ đề về thần chết. Theo quyển sách ấy, thần chết là những tồn tại kinh khủng chuyên hấp thụ linh hồn con người một cách bừa bãi.

——Mang đến cái chết cho muôn loài.

Đấy là lời kết của quyển sách.

Cô gái hỏi Z liệu rằng linh hồn cô sẽ bị hấp thụ.

“Sai rồi. Thần chết bọn anh chỉ hấp thụ linh hồn của những đứa trẻ chưa có ý thức, và những kẻ vừa chết. Anh sẽ không hấp thụ linh hồn của người đã và đang có ý thức như em.”

Z đáp.

Khi đấy, cô gái nhận ra lời nói của Z là thật. Ngoại hình của thần chết được miêu tả trong sách là một bộ xương khoác lên mình chiếc áo choàng rách tả tơi, nhưng Z chỉ là bóng ma nhấp nháy, chập chờn như ngọn lửa. Nếu cô buộc phải tin tưởng giữa quyển sách và Z, thì đấy chắc chắn sẽ là Z.

Thế nên, cô gái đã tự nhủ trong lòng rằng những điều ghi chép trong sách chưa hẳn là sự thật.

——Vào một ngày không xa.

Sau khi buổi tập kiếm thuật kết thúc, cô gái hỏi một câu hỏi khác. Cô được Z dạy kiếm thuật và kỹ năng chiến đấu — nói cách khác, kỹ năng để giết người — và cô có thể làm được gì với chúng? Z nói với cô con người là loài sinh vật hiếu chiến và man rợ, chém giết lẫn nhau với mục đích khác ngoài thức ăn. Nhưng chỉ có mỗi mình cô là con người sinh sống tại ngôi đền đấy. Thế nên, cô gái cảm thấy khó chịu do phải trải qua những khoá huấn luyện, vì thực tế chẳng có ai để giết cả.

Im lặng một lát, Z trả lời ngắn gọn, “Rồi em sẽ hiểu”. Là một bóng ma, Z không thể bộc lộ bất kỳ biểu cảm nào. Rốt cuộc thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, vì diện mạo của Z chỉ là hình bóng ba chiều. Tất nhiên, cô gái không hề hiểu được tâm trạng của Z khi anh trả lời.

Nhưng khi ấy, cô gái cảm nhận được rằng nụ cười đang hiện hữu trên khuôn mặt Z.

Cô gái giao tiếp với Z bằng ngôn ngữ loài người. Cô không hiểu tại sao, nhưng đấy là lệnh của Z, nên cô phải vâng lời. Những tháng ngày quan sát diễn ra như thế. Bao nhiêu mùa xuân hoa nở và mùa thu thay lá trôi qua, cuộc sống kỳ diệu của cô gái và Z vẫn tiếp tục.

———————

“Z, em chóng mặt quá. Sống lưng thì lạnh cóng. Cơ thể em hình như không ổn.”

Sau buổi huấn luyện như thường lệ, cô gái nói với Z về sự khó chịu trong cơ thể.

“...Ahh, nóng thật. Có lẽ em bị cảm lạnh.”

Z đặt bàn tay kỳ dị, chập chờn lên trán cô gái và nói.

“Cảm lạnh là gì ạ?”

“Đấy là… Để lấy ví dụ, có sâu bọ trong cơ thể nên khiến cơ thể rơi vào tình trạng xấu.”

“Eh? Có phải vì hôm qua em đã ăn kiến không?”

Cô gái hối hận vì đã nuốt lũ kiến vào bụng như món ăn vặt.

“Anh đã bảo em không được ăn kiến mà? Và anh nói sâu bọ chỉ là ẩn dụ thôi.”

Z câm nín.

“Vậy em nên làm gì? Em sẽ chết như thế này sao? Z sẽ ăn sạch linh hồn em?”

“Chỉ nhiêu đây thì không thể chết được. Cơ thể con người không mong manh như thế. Nhưng khi buổi huấn luyện kết thúc, em hãy quay về phòng nghỉ ngơi. Nếu nằm nghỉ đàng hoàng, sức khỏe em sẽ sớm bình phục.”

“Vâng, em hiểu rồi.”

Cô gái quay về phòng và chui thẳng vào trong chăn. Chợp mắt được một lúc, cô nghe thấy có tiếng thở nên mở mắt dậy. Nhìn xung quanh, cô thấy hình bóng Z chập chờn đang đứng trước cô. Cô gái không còn cách nào khác ngoài dụi mắt và nhìn kỹ lại lần nữa. Bởi vì đây là lần đầu tiên Z vào phòng riêng của cô.

“Z, sao thế ạ? Anh định ăn linh hồn em?”

“Anh nấu súp cho em này. Ăn đi.”

Cô gái phát hiện ra chiếc bát được đặt trên khay trên tay Z.

“Xin lỗi~. Nhưng em không đói.”

“Bởi vì cơn cảm lạnh khiến em không thấy thèm ăn. Dù không đói cũng phải ăn. Nhanh thôi mà.”

Z ngồi xuống giường, đỡ cô gái dậy, sau đấy múc đầy muỗng súp và đưa đến gần miệng cô.

"............"

“Gì thế? Há miệng ra nào.”

“Vâng, vâng.”

Mặc dù trong lòng đầy ngạc nhiên và rối bời, cô gái vẫn nhẹ nhàng há miệng. Z dịu dàng đút cô ăn từng muỗng súp. Súp chảy xuống cổ họng cô, và hơi ấm dần lan tỏa khắp dạ dày.

“Thế nào? Anh nêm nếm rất nhạt, để em không bị đầy bụng.”

“Um, ngon lắm...hehe.”

“Có chuyện gì vui sao?”

“Không ạ. Ahhh~”

“Hmm. Có vẻ như không có chuyện gì to tát nhỉ.”

Z chỉ đơn thuần đút từng muỗng súp vào miệng cô gái. Trong vòng mười phút, bát súp đã hết sạch.

“Cảm ơn vì đã chăm sóc em.”

“Ăn xong rồi thì uống cái này đi.”

Z nói và đưa chiếc cốc bạc cho cô, bên trong là thứ dung dịch xanh lá, nhớp nháp. Cô không thể làm gì khác ngoài liên tưởng đến lũ quái vật xuất hiện trong quyển sách tranh.

“Gì thế ạ? Nhớp nháp trông ghê quá. Thứ này có thể uống được không đấy?”

“Nó là thuốc đấy. Uống xong em sẽ sớm khỏi bệnh.”

“Thật ạ?”

“Anh đã nói dối bao giờ chưa?”

“Hmm, chưa.”

Cô bịt mũi và uống sạch thứ dung dịch đó. Vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng cô. Nó lấn át đi hương vị của món súp ngon lành trước đấy.

“Z~, đắng quá đi~”

“Thuốc đắng dã tật. Mặc dù anh không nếm được mùi vị.”

Sau đấy, Z đi đến chiếc ghế bên cạnh giường và ngồi xuống. Z chậm rãi lấy ra quyển sách từ phía tay áo và nhanh chóng lật từng trang sách.

“Anh định ở đây với em sao?”

“Hmm? À, đây cũng là quan sát. Sau khi ngủ dậy, thể trạng em sẽ hồi phục khá nhiều. Nếu hiểu rồi, thì em nên ngủ ngay đi.”

“Em hiểu rồi…Hehe, chúc anh ngủ ngon, Z.”

“... Ngủ ngon.”

Không hiểu vì sao, cô gái có cảm giác rằng đêm nay mình sẽ có một giấc mơ đẹp.

§

——Đã mười lăm năm trôi qua kể từ lần đầu Z gặp cô.

Cuộc sống của cô gái vẫn không có gì thay đổi.

Nếu có, thì đấy chỉ là độ khó của các bài giảng và huấn luyện đã tăng lên. Và cô cũng đã được đặt cho cái tên để thuận tiện hơn.

Tuy nhiên, cơ thể của thiếu nữ mười-lăm-tuổi đã thay đổi khá nhiều. Nhờ vào sự huấn luyện của Z, cơ thể cô mạnh mẽ tương đương lũ quái thú hung tợn. Nói là vậy, nhưng không có nghĩa cô ấy có thân hình trông giống mãnh thú. Bằng chứng chính là cô có tay chân mảnh mai, duyên dáng và bộ ngực đầy đặn. Cùng với ngũ quan thanh tú tựa như búp bê, nếu cô ấy xuống phố dạo bước, chắc chắn sẽ thu hút vô số ánh mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái đã trở thành một mỹ nhân.

Buổi sáng của cô gái thường bắt đầu vào rất sớm.

Vào lúc bình minh, cô gái thức giấc và nhảy xuống từ chiếc giường Capony. Ngáp một hơi thật dài và duỗi thẳng cơ thể. Cô cảm thấy sảng khoái khi nghe tiếng các khớp xương kêu răng rắc. Với tay lấy chiếc khăn tắm treo trên tường và quấn quanh cổ, cô rời phòng và bước xuống đại sảnh tăm tối. Cô gái yêu thích quang cảnh bình minh, và nói rằng cô thức dậy vào rất sớm để có thể chiêm ngưỡng quang cảnh ấy.

Khi cô bước ra ngoài sân, nơi cô cần đến, vài tia nắng ấm áp xuyên qua những tán lá, soi rọi xuống mặt đất. Cô gái nheo mắt lại và bắt đầu múc nước từ giếng. Rửa mặt bằng một xô nước đầy, và không quên uống vài ngụm nước. Khi dòng nước tinh khiết chảy xuống cái dạ dày khô khốc và trống rỗng, cô gái mỉm cười.

“Mmm, Mát quá.”

Cô gái thì thầm thoả mãn, sau đấy tiến đến phòng-bếp-kiêm-phòng-ăn, nơi mà cô thường nấu bữa sáng. Nội thất nơi đây tương đối đơn giản, gồm gian bếp làm bằng gạch và một chiếc bàn nhỏ. Như thường lệ, cô gái chất củi vào bếp lò, đồng thời “cô đặc” ma thuật trên ngón trỏ tay phải, cô tưởng tượng dòng chảy ma thuật trong cơ thể sẽ dung hợp với lượng ma thuật ít ỏi trong không khí.

Các hạt ánh sáng xanh trắng tập trung trên đầu ngón tay trỏ cô, thể hiện sự dung hợp đã thành công. Khi những hạt ánh sáng ấy ngưng tụ thành một điểm, chúng hóa thành quả cầu lửa nhỏ có kích thước cỡ hạt đậu.

“Thành công.”

Cô gái mỉm cười và ném hoả cầu vào đống củi. Ngọn lửa xanh trắng bừng cháy mãnh liệt. Cô với lấy que cời treo trên tường để điều chỉnh ngọn lửa. Trước đây, do không biết cách kiểm soát, nên hoả cầu đã phá huỷ bếp lò rất nhiều lần. Nhưng khi cô nhìn lại, bếp lò đã khôi phục như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Hiện tượng kỳ diệu ấy gợi nhắc cô về chú goblin xuất hiện trong quyển sách có tựa đề “Comet, chú yêu tinh tinh nghịch”. Truyện kể về chú yêu tinh nhút nhát thích thú việc chơi khăm con người bằng nhiều thủ đoạn khác nhau, để khiến họ bất ngờ.

Cô gái quyết định sẽ bắt quả tang chú yêu tinh ấy, thế nên cô nấp vào một góc phòng suốt cả đêm để theo dõi. Nhưng rốt cuộc, đợi đến sáng, Comet vẫn không hề xuất hiện. Bởi vì cô có giờ học vào buổi sáng, cô không còn cách nào khác ngoài rời khỏi nhà bếp, và khi cô quay trở lại vào buổi trưa, bếp lò đã được sửa chữa.

Cô gái tức giận và mai phục trong nhà bếp suốt mấy ngày liền. Tuy nhiên, cuối cùng, cô vẫn không đạt được thứ mình mong muốn. Không lâu sau, cô gái tình cờ bắt gặp Z đang dùng ma thuật để sửa chữa bếp lò, cô cảm thấy vô cùng thất vọng.

Cô gái trẻ, người vừa hồi tưởng lại quá khứ cay đắng, lắc đầu và đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Đặt nồi súp còn thừa từ hôm qua lên bếp, và đợi chờ đến khi súp được hâm nóng. Mộc lúc sau, nồi súp phát ra âm thanh ùng ục và toả ra hương thơm ngào ngạt, ngon miệng.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Sau khi ăn xong, cô gái nhanh chóng thu dọn bát đĩa và đi đến phòng học. Ngoài căn phòng cô dùng để ngủ ra, trong ngôi đền còn vài căn phòng khác nữa, nhưng tất cả đều bị bỏ trống. Đó là điều đương nhiên, vì không có ai sử dụng những căn phòng ấy cả. Phòng học cũng không phải ngoại lệ.

Khi cô đẩy cánh cửa quen thuộc có hoa văn ma quái, cánh cửa đột nhiên ngã xuống tạo nên tiếng ồn lớn. Có vẻ như nó đã bị mục nát nghiêm trọng.

Cô gái không mảy may quan tâm, giẫm lên chiếc cửa mục nát và bước đến trung tâm của căn phòng, nơi chỉ có mỗi một bộ bàn ghế nằm đơn độc. Như thường lệ, cô đợi Z xuất hiện từ hư không và bắt đầu tiết học. Cô gái nghĩ vậy mà không chút thắc mắc nào.

“Z, muộn rồi đấy~”

Tuy nhiên, hôm nay, dù cô gái có đợi bao lâu, Z vẫn không xuất hiện. Đây là lần đầu tiên xảy ra việc này. Cô cảm thấy có điều gì đấy không ổn, bèn tiến lại bàn của Z. Tại đây, cô nhìn thấy thanh kiếm đen tuyền mà trước đây chưa từng thấy, một vật trông như lá thư và viên đá quý đỏ tươi.

Và đó chính xác là lá thư; lá thư gửi cho cô. Sau khi đọc đi đọc lại lá thư ấy, cô gái lao nhanh ra khỏi ngôi đền với thanh kiếm đen tuyền trên tay.

"Z!"

Khi nhận ra, cô gái gọi tên Z lớn đến nỗi cả bản thân cô cũng phải ngạc nhiên. Tuy vậy, Z không đáp lại tiếng gọi của cô. Âm thanh vang vọng vào khoảng không. Dù cô có gọi đến khản cổ, Z vẫn không hề xuất hiện.

"Z… Z… Z..."

Trong đôi mắt của cô gái trẻ, người liên tục gọi tên Z, có thứ gì đấy ấm áp rỉ ra. Khi tầm nhìn của mình bị nhoè đi, cô gái đưa tay chạm vào thứ dung dịch đang chảy xuống hai gò má. Cô nhanh chóng nhận ra đấy là “nước mắt”, mà mỗi khi buồn, mọi người sẽ tiết ra.

Nhưng cô gái không thể hiểu nổi vì sao nơi ngực trái lại đau thắt tựa như bị ai đó siết chặt. Cơn đau ấy hoàn toàn khác so với cơn đau trong quá trình luyện tập. Và điều này không hề được ghi chép trong sách.

Cô không biết đã trôi qua được bao lâu.

Khi cô đưa tay lau đi những giọt lệ ấy, cô chợt nhận ra, thanh kiếm đen tuyền trên tay trái cô toả ra hắc khí.

“Đây là…”

Mặc dù có hình dạng khác, nhưng đây là thứ tương tự như lưỡi hái mà Z đã sử dụng.

Cô gái ôm chặt thanh kiếm đen tuyền vào lòng, và lặng lẽ gục mặt xuống.

Ngày hôm ấy, cô gái trẻ rời khỏi ngôi đền và không bao giờ quay trở lại.