Camille vừa nói lời nói gây chấn động.
“Ngài có phải là kẻ trộm đã đánh cắp mỏ hồng ngọc của chúng tôi không?”
Câu hỏi của cô bé 8 tuổi ngay lập tức làm cả căn phòng im lặng.
Đám người hầu đều cứng đờ tại chỗ.
“…….”
“…….”
Ngay cả Morg Adolf cũng cứng đờ vì bối rối.
Hugo cũng im lặng, trông có vẻ hơi choáng váng.
"Ta vừa nghe thấy cái gì thế nhỉ?" là suy nghĩ thoáng qua trên khuôn mặt vô cảm của ông ta.
Căn phòng im ắng như thể không có sinh vật sống nào tồn tại.
Tuy nhiên, sự im lặng một lần nữa bị phá vỡ bởi cô bé.
“Xin hãy trả mỏ ruby lại cho bọn tôi.”
Cô bé tiến về phía trước và giơ một lòng bàn tay màu trắng ra trước mặt Hugo.
Trong khi đó, Hugo vẫn còn ngơ ngác vì câu nói đó.
Ông ta chưa bao giờ nghe ai nói như vậy trước mặt bản thân, và thậm chí còn chưa bao giờ nghe một đứa trẻ tám tuổi dám nói như vậy.
Sau đó. Adolf là người đầu tiên nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc.
“Này cháu, sao tự nhiên lại thô lỗ thế?”
“Cháu đã nói với chú rồi, rằng ông già này đã đánh cắp mỏ hồng ngọc của chúng ta.”
“Này, này, này, này, từ khi nào mà chú!”
“Trước khi chúng ta xuống xe ngựa. "Bắt đầu từ tháng này, số lượng hồng ngọc nghiên cứu trả cho chúng ta sẽ giảm xuống, và tất cả là vì tên trộm già có ria mép ngu ngốc đó.”
“He, he, he, he, he, he, he, he, he, he, he, he, khi nào?”
“Nếu chú hỏi khi nào, khoảng một giờ bốn mươi hai phút trước? Thôi nào, con nghe rõ ràng rồi…….”
Lớp ngụy trang có vẻ hơi tệ.
Lúc này, Adolf cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Ông ta không cần phải nhìn đi chỗ khác để nhận ra điều đó. Nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống vài độ.
“……hmm. Một ông già ria mép ngu ngốc, và một tên trộm?”
Một giọng nói lạnh lùng vô cảm phát ra từ phía trước.
Hugo quay lại nhìn nó, nheo mắt.
Adolf lập tức rút khăn tay ra, che miệng và ho.
“Hừ. Có vẻ như có hiểu lầm. Tôi sẽ giải thích rõ ràng sau.”
“Một cừu non ngây thơ thì biết gì, có vẻ ngươi không cần phải giải thích với ta về tình trạng giáo dục của gia tộc Morg.”
Lời nói của Hugo càng ngày gay gắt, có vẻ như ông ta đã mất bình tĩnh.
Adolf lẩm bẩm chửi thề và quay sang nhìn Camus .
“Camus, thật là vô lễ khi nói điều này với một thành viên lớn tuổi của gia tộc láng giềng.”
“Nhưng chú đã nói rằng….”
“Cho dù người hầu bên cạnh con nói xấu, con cũng không nên truyền ra ngoài. Có rất nhiều lời đồn thổi bị thổi phồng…… ừm, và cũng có rất nhiều lời đồn thổi bị hạ thấp.”
Adolf và Camus quay lại đối mặt với nhau.
Đột nhiên, Hugo bắt đầu cảm thấy khó chịu với toàn bộ tình huống này.
Tâm trí ông chợt nhớ lại báo cáo của quản gia Barrymore hôm nọ.
“Báo cáo đầu tiên. Về vụ đổ máu với Nhà Morg tại các mỏ hồng ngọc trên Núi Red Awl…….'
'Chúng ta sẽ sớm có cơ hội thảo luận về vấn đề đó thôi. Người của gia tộc Morg sẽ đến gặp tôi trước.'
Mỏ ruby thực ra là một cuộc tranh chấp từ rất lâu.
Trên biên giới giữa gia tộc Baskerville và Morg, cái khu vực được gọi là 'Khu vực an ninh chung', có một mỏ khai thác ruby chất lượng cao.
Vấn đề là lối vào khu mỏ nằm trên mặt đất thuộc lãnh thổ của gia tộc Morg, trong khi mạch ngầm lại chạy bên dưới lãnh thổ của gia tộc Baskerville.
Do góc của mạch quặng, chỉ có một tuyến đường khai thác có thể tiếp cận từ bề mặt, đó là từ cửa vào mỏ trên lãnh thổ của gia tộc Morg.
Tuy nhiên, việc khai thác dọc theo tuyến mạch này chắc chắn sẽ dẫn đến việc đào bên dưới khu điền trang của gia tộc Baskerville.
<Hình ảnh tưởng tượng về mỏ Ruby
Do đó, gia tộc Morg đã cố gắng tìm cách giải quyết vấn đề này.
Cách được thử nghiệm và chứng minh là đúng nhất là bí mật đào một đường hầm và tiến hành khai thác hồng ngọc.
Nhưng những con chó săn của gia tộc thiết huyết Baskerville, với khứu giác cực kì nhạy bén, đã phát hiện ra các dấu hiệu như hồn ma và đã đột kích vào mỏ của gia tộc Morg.
Có nhiều lần đổ máu, nhưng không có vụ việc nào được đưa tin công khai, nên mối quan hệ giữa hai gia đình vẫn tốt đẹp trên bề mặt.
Mặc dù thực chất bên trong rất căng thẳng.
Và thế là Morg Adolf, người đến để thảo luận về cuộc thi đấu giao hữu hôm nay, thực ra lại ở đây để nói về mỏ Ruby và cuộc đổ máu.
Vậy là Hugo cũng đã chuẩn bị cho điều đó rồi……..
“Trả lại ruby cho chúng tôi ! Tôi không thể nghiên cứu được vì tôi không có đủ viên đá ruby!”
Ông ta không ngờ rằng một cô bé 8 tuổi lại kiên quyết đến thế.
Hugo đưa tay lên trán để đáp lại yêu cầu của cô.
“Evocio Adolf Gazoo. Đây là sự sỉ nhục gì trong một chuyến thăm chính thức?”
“Ừm. Ừm. Tôi xin lỗi vì điều này, thưa gia chủ. Nhưng tôi e là tôi không biết nói gì, trừ khi cô ấy lại nói điều gì đó rất sai trái.”
"……Gì?"
“Đó là điều đúng đắn cần nói, phải không, mặc dù nghe có vẻ thô lỗ khi phát ra từ miệng một đứa trẻ.”
Adolf và Hugo nhìn thẳng vào mắt nhau.
“…….”
“…….”
Hugo cố gắng tạo ra luồng aura để gây áp lực lên xung quanh, nhưng ông ta lại bị phân tâm bởi Camus…… vừa bước ra trước mặt ổng.
Mặc dù ông ta đã giảm áp lực để Camus phải lùi lại.
“Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì với một đứa trẻ, Kiếm Thánh của Đế quốc đang ngược đãi một bé gái tám tuổi?”
Đó chính là lúc Adolf lại ngăn chặn.
Adolf quấn chiếc áo choàng quanh Camus.
Và Hugo với vẻ mặt cau có.
Thật xấu hổ khi một người lớn tranh cãi với một đứa trẻ 8 tuổi, nhưng tên khốn Adolf này cứ cố gắng lợi dụng sự ngây thơ của cô bé cho mục đích chính trị.
Điều này thực sự làm Hugo khó chịu.
Liệu chúng ta có nên khơi lại vấn đề khai thác hồng ngọc mà chúng ta vẫn im lặng không?
Ngay cả việc đồng ý đàm phán cũng là điều đáng xấu hổ đối với Baskerville, nhưng lại là điều có lợi cho Morg.
Trước hết, hồng ngọc quan trọng với Morg hơn là với Baskerville vì chúng được dùng làm thành phần chính trong các thí nghiệm ma thuật.
Hugo là một người bảo thủ, sống khép kín, không thích tiếp xúc với những gia tộc khác nên ông ta chỉ muốn tránh xa những mạch hồng ngọc.
Điều đó đủ khiến ông ta đau đầu khi phải huấn luyện đàn chó săn và vượt qua những dãy núi Đen và đánh lại kẻ thù, ông ta không muốn phải đối phó với một đám trẻ con muốn chơi trò ma thuật với một viên đá đỏ dùng làm đồ trang sức của phụ nữ.
“Trả lại cho tôi mỏ hồng ngọc. Nếu không có hồng ngọc ở đó, tôi khó có thể tiếp tục thí nghiệm.”
“Ừm, Camo, cháu đang nói về người lớn à, ừm, ừm, ừm.”
Tôi thậm chí không thể chịu nổi khi nghe cuộc trò chuyện giữa một bé gái tên Camus và một ông lão tên Adolf.
'Dù nhìn nhận thế nào đi nữa thì đây vẫn là một màn trình diễn chính trị…….'
Nhưng vì đối phương là trẻ con nên tôi không thể nói gì thêm, chỉ có thể sôi máu trong lòng.
Kể cả khi tôi là gia chủ của tộc thiết huyết Basquerville lẫy lừng, bất kể tôi có phải là người cấp cao hay không.
…… Ngay đúng lúc đó.
Một giọng nói khiến tai Hugo dựng lên.
“Người ta không dạy ngươi là không được thèm muốn những gì thuộc về người khác ở Morg sao?”
Giọng nói vui vẻ và ngây thơ của một cậu bé 8 tuổi.
Và đó chính là Vikir, 8 tuổi.