Sau khi đóng cửa phòng tắm, tôi vặn vòi nước.
Dòng nước lạnh buốt, chưa kịp ấm, đổ ụp xuống đầu.
Cơ thể run lên vì lạnh, nhưng tôi vẫn cố chịu đựng, nhanh chóng gột rửa máu và bụi bẩn bám trên người.
Dù sao thì tôi cũng quen với việc tắm nước lạnh rồi.
Khi đã xả sạch phần lớn vết bẩn, tôi quay sang nhìn thiên thần.
Cô ấy dường như bị mê hoặc bởi chiếc gương, vẫn đứng đó, ngắm nghía cơ thể mình từ nhiều góc độ khác nhau.
"..."
Không còn vầng hào quang và đôi cánh, em trông không giống một thiên thần nữa, mà giống một cô gái bình thường hơn.
Chiều cao của cô ấy chỉ ngang ngực tôi.
Mặc dù trọng lượng có vẻ nặng hơn so với vóc người, nhưng tôi nghĩ khoảng 30% trong số đó chắc là từ sáu đôi cánh cô ấy đã để lộ hôm qua.
Bằng chứng là xương sườn của cô nhóc hơi lộ ra ở hai bên.
Ít ra cũng chưa đến mức trông như một người tị nạn suy dinh dưỡng... ‘Nếu thế chắc tôi sẽ phải giữ em lại và ép ăn cho đến khi tăng cân.’
Mái tóc dài ngang eo của em trắng muốt, đẹp như tơ lụa vừa được kéo ra từ kén.
Làn da trắng sứ, trắng đến mức chỉ thấy trên quảng cáo mỹ phẩm, hoàn hảo đến nỗi tôi tự hỏi liệu chạm vào có vỡ không.
Đôi mắt dịu dàng, hơi cụp, với hàng mi dài và tròng mắt màu vàng kim trong trẻo.
Chiếc mũi thanh tú và cái miệng nhỏ nhắn.
‘Người ta nói Chúa đích thân điêu khắc nên khuôn mặt của thiên thần.’ Khuôn mặt cô nhóc chính xác là hình ảnh minh họa cho câu nói đó.
Và...
‘…Đừng vượt quá giới hạn.’
Tôi nhắm chặt mắt, kìm nén cảm xúc đang trỗi dậy khi ánh mắt bắt đầu lạc xuống.
Thiên thần là ân nhân đã cho tôi ý chí để sống khi tôi chỉ còn biết chờ chết.
Để nảy sinh những ý nghĩ không trong sáng với một người như vậy, một người có cơ thể trông không khác gì một đứa trẻ...
Điều đó chẳng khác nào chà đạp lên sự tôn trọng và lòng biết ơn tôi dành cho cô ấy.
"Seo-ah? Chị không được ngủ gật trong phòng tắm đâu nhé."
Giọng nói lo lắng của cô nhóc khiến tôi bật cười một chút khi mở mắt.
Đôi mắt vàng kim của em, trong veo và thuần khiết như chính cái tên thiên thần, phản chiếu hình ảnh của tôi.
"Tôi không ngủ. Chỉ là đang suy nghĩ một chút thôi. Lại đây nào, tôi gội đầu cho."
"Ồ, được ạ!"
Đáp lại một cách tươi tắn, thiên thần lon ton chạy đến và đưa thẳng đầu vào vòi sen.
Đúng là lần đầu tiên cô ấy tắm thật.
"Cô không nên làm ướt tóc ngay như vậy. Lại ngồi ở đây."
"Ơ? Không phải làm thế sao ạ?"
"Ừm... cũng không sai, nhưng có cách thoải mái hơn. Lát nữa tôi sẽ chỉ cho. Giờ thì có tôi ở đây rồi, phải không? Tôi sẽ tắm cho cô, nên cứ ngồi yên nhé."
Cái cách em gật đầu với mái tóc ướt sũng thật đáng yêu, tôi không thể nhịn cười.
Tôi lấy một chiếc ghế đẩu để ngồi phía sau em, người đang ngồi trên một chiếc ghế khác, và từ từ làm ướt tóc em.
Tôi đã định chải tóc trước, nhưng giờ nhìn lại... có lẽ không cần.
"Nhiệt độ nước thế nào?"
"Uwaah... ấm quá... thích quá..." Đây không chỉ là lời hỏi thăm xã giao.
Thiên thần đáp lời với gương mặt hoàn toàn thả lỏng và ngơ ngác, miệng hơi hé.
"Mà tóc cô mềm thật đấy. Cô nói thật là chưa từng chăm sóc đặc biệt gì cho nó sao?"
"Vââng... đây là lần đầu tiên em gội đầu..."
...Có những người phải dùng dầu gội, dầu xả, kem ủ, thậm chí cả dầu dưỡng tóc chỉ để duy trì chất tóc thế này.
Thế mà cô ấy, người chưa từng gội đầu trong đời, lại có mái tóc mềm mượt đến vậy.
‘Thật không công bằng chút nào...’
À, tôi đoán đó là một phần của việc làm thiên thần.
Dù cố gắng lý giải, nhưng một hạt giống ghen tị nhỏ vẫn nảy mầm trong tim tôi.
"Tôi ghen tị đấy. Nếu có mái tóc như cô mà không cần làm gì, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn biết bao." "
Em... em thích tóc của chị, Seo-ah..." Thiên thần trả lời với vẻ mặt tan chảy, mãn nguyện, và tôi khúc khích cười khi nhẹ nhàng vuốt tóc em.
"A-u-h-u-h-h...! Không phải đầu em...!"
Âm thanh lạ lùng, bất ngờ đầy gợi cảm của em khiến tôi giật tay lại vì sốc.
Cùng lúc đó, thiên thần quay sang nhìn tôi, hai tay ôm chặt lấy đầu. Không biết vì nước ấm hay vì xấu hổ—hay có thể là một lý do nào khác—mà đôi má mềm mại của em ửng hồng.
"Đ-đầu em... rất nhạy cảm, nhé...?"
Dục vọng trong tôi lại bắt đầu trỗi dậy, nhưng tôi lại một lần nữa dồn nén nó xuống.
"Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."
"Ooh... Được ạ..."
Đôi vai rụt rè của cô ấy thật đáng yêu.
Mỗi khi ngón tay tôi chạm vào cơ thể và em lại khẽ giật mình — cảm giác đó vô cùng nguy hiểm.
Làn da trắng tinh, giờ đã ửng hồng, phát ra một thứ ánh sáng hồng nhạt mềm mại.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng tôi siết chặt lại, dồn nén mọi cám dỗ, rồi nặn dầu gội ra để gội đầu cho cô ấy.
Tôi mát-xa da đầu cô ấy bằng những ngón tay nhẹ nhàng.
"Ah... ooh... nngh~ hyaah...!"
...Tôi chỉ đang mát-xa một cách đàng hoàng thôi mà.
"S-Seo-ah... đ-đầu em... đang có cảm giác lạ lắm..."
Tôi gột rửa mọi suy nghĩ trong đầu và lặng lẽ tiếp tục gội đầu cho cổ.
Ban đầu, tôi định làm đủ các bước—dầu xả, kem ủ, thậm chí cả dầu dưỡng tóc như tôi vẫn làm.
Nhưng...
‘Tôi sẽ không chịu nổi mất…’
Tôi không làm gì kỳ lạ cả, chỉ gội đầu thôi.
Nhưng cái cách em phản ứng... tôi đang cố gắng lắm mới giữ được bản thân.
Không đời nào tôi có thể làm thêm bất cứ điều gì mà không phát nổ mất.
Khi tôi cuối cùng gội đầu xong, cả hai chúng tôi đều kiệt sức.
Cuối cùng tôi gội đầu cho mình một cách nhanh nhất, lười biếng nhất có thể — chỉ cọ xát như giặt giũ — rồi xoắn tóc lên và quấn trong khăn tắm.
Tôi làm điều tương tự cho thiên thần (may mắn là lần này không có tiếng động gợi cảm nào), sau đó chúng tôi tắm rửa sạch sẽ và ngâm mình vào bồn tắm đã được xả đầy nước từ trước.
Nói thêm, cô nhóc tự tắm cho mình. Tôi chỉ cọ lưng cho cô ấy thôi.
Nếu tôi tắm cho những chỗ khác...
thì đó sẽ là một thảm họa đang chờ đợi, nên tôi đã kiềm chế.
Và thế là, hai chúng tôi ngồi cùng nhau trong bồn tắm.
Tôi vào trước và ngồi xuống.
Thiên thần sau đó ngồi ngay trước mặt tôi, về cơ bản là ở giữa hai chân tôi.
Cảm giác giống như khi chúng tôi ôm nhau trên giường, tôi ôm em từ phía sau.
Ban đầu, tôi lo những suy nghĩ không đứng đắn đó có thể quay trở lại.
Nhưng một khi đã ở trong nước, da thịt chạm nhau, mọi ham muốn đều tan biến.
Thay vì khao khát khoái lạc, một cảm giác thỏa mãn hoàn toàn khác lấp đầy tôi.
Nó gần giống với cảm giác tôi có khi ở bên gia đình.
Như một hơi ấm từ từ lấp đầy một khoảng trống trong trái tim.
"...Ấm quá," cô nhóc thì thầm.
"Ừ... ấm thật." Cả tôi và thiên thần đều không nói nhiều.
Không, chúng tôi chẳng trao đổi nhiều lời nào cả.
Chỉ cần tựa vào nhau là đủ — cô ấy tựa cơ thể vào tôi, và tôi tựa trái tim vào cô ấy.
Khi chúng tôi ngồi đó mà không nói gì, tôi chợt nhận ra rằng tất cả sẽ kết thúc vào ngày mai.
"...Vậy là ngày mai là ngày cuối cùng rồi nhỉ."
Nghe tôi nói, thiên thần cố quay lại đối diện với tôi, nhưng tôi vòng tay ôm em từ phía sau, giữ cô nhóc lại.
Tôi không muốn em nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này — vì chính tôi cũng không chắc nó trông thế nào nữa.
"Sự thật là... tôi đã định chết."
Tôi cảm thấy cơ thể em giật mình vì ngạc nhiên.
Tôi khẽ mỉm cười và ôm em chặt hơn nữa.
"Chỉ là... quá đau khổ. Tôi cô đơn lắm. Cảm giác tội lỗi cũng... đè nặng."
Ngày nào tôi cũng nghĩ đến cái chết.
Một ngày nữa thôi, tôi tự nhủ.
Sống thêm một ngày nữa thôi.
Lặp đi lặp lại — thêm một ngày, thêm một ngày, thêm một ngày.
Đó là cách tôi sống. Bởi vì nếu tôi chết, nhiều người sẽ bị tổn thương hơn.
Nếu tôi chết, người khác sẽ phải chịu đựng.
Tôi không muốn điều đó. Thế nên tôi cứ sống tiếp, từng ngày một. Có những công dân tôi phải bảo vệ.
Có những lời hứa tôi phải giữ.
"Tám năm trước... khi tôi 13 tuổi. Tôi đã quá tập trung vào việc chiến đấu với một con quái vật hình người mà không bảo vệ được gia đình mình."
"Đó là lỗi của con quái vật, không phải lỗi của chị—"
"Heh... Tôi cảm ơn vì lời an ủi, nhưng những gì đã xảy ra lúc đó là lỗi của tôi."
Tôi nhắm mắt lại và tựa nhẹ vào thiên thần.
"Tôi không thể phá vỡ lớp phòng thủ của nó bằng sức mạnh thông thường, nên đã liều lĩnh tăng công suất và phóng ra một phép thuật. Nhưng điều tôi không nhận ra... là chỉ vì một phép thuật bị chặn, không có nghĩa là nó biến mất."
Nếu bạn cố gắng chặn một dòng nước bằng tay, nước có biến mất không? Không, nó chỉ bắn tung tóe khắp nơi.
"Tôi cứ nghĩ nó sẽ hoạt động như mọi khi. Tôi phóng phép thuật, và nó bật ra khỏi lớp vỏ ngoài của con quái vật, phân tán theo mọi hướng. Và một phần của nó... đã bắn trúng nơi bố và mẹ tôi đang đứng. Con quái vật đã chết, nhưng khi giết một con quái vật, tôi đã giết nhiều người hơn."
Liệu con người bình thường có thể chịu được một phép thuật có thể giết cả quái vật không?
Liệu còn lại gì của một cơ thể con người đã bị trúng thứ ánh sáng cực độ có thể biến cả thép thành kim loại nóng chảy?
Tất nhiên là không. Không còn lại gì cả.
Chỉ một vết cháy xém đen kịt và hai bóng người bị in dấu trên mặt đất — Điều duy nhất còn lại để chứng minh bố mẹ tôi đã từng đứng ở đó.
Tôi đã giết họ bằng chính đôi tay mình.
Bạn bè tôi.
Bố mẹ của bạn bè tôi.
Những thường dân vô tội.
Một bi kịch do sự thiếu hiểu biết và liều lĩnh gây ra.
"Đó là lý do tại sao tôi ngừng sử dụng ma thuật kể từ ngày đó. Cứ mỗi khi tôi cố gắng, ký ức về ngày hôm đó lại ùa về, và cơ thể tôi đóng băng."
Ngay cả khi tôi đầy máu và dính nội tạng của quái vật.
Ngay cả khi tôi không thể cọ sạch mùi máu trên người, ngay cả khi tôi hút thuốc mỗi ngày chỉ để che giấu mùi máu và xua tan cơn ác mộng — Tôi vẫn không dùng ma thuật.
Tôi không bao giờ dùng nó nữa.
"Tôi chỉ không muốn sống lại cơn ác mộng đó."
Vì vậy, tôi đã luyện tập. Và luyện tập. Ho ra máu, gãy xương, rách da. Và ngay cả khi cơ thể chảy mủ và lại rỉ máu, tôi vẫn không dừng lại.
Cuối cùng, tôi đã giành được danh hiệu mạnh nhất.
Nhưng cái tên tôi có được sau khi mất tất cả— Nó chẳng khác nào một tiếng kêu rỗng tuếch.
Không còn ai gọi tôi bằng tên thật, Yoo Seo-ah, thay vì Ma Pháp Thiếu Nữ Hắc Ám.
"Tôi đã trải qua quá nhiều. Thật khó khăn, nhưng tôi không thể thể hiện ra, và điều đó càng làm nó khó hơn. Tôi đau đớn và khổ sở, và tôi phải gánh chịu tất cả một mình. Tôi đã cố gắng chuộc tội, nhưng dù cố gắng bao nhiêu, gánh nặng tội lỗi vẫn không vơi đi... Vì vậy tôi nghĩ có lẽ mình nên chết đi."
Tôi nghĩ chết sẽ là cách duy nhất để chấm dứt nỗi đau.
"Đó là lúc cô xuất hiện."
Một thiên thần gọi tên không phải Ma Pháp Thiếu Nữ Hắc Ám, mà là Yoo Seo-ah.
Người duy nhất nhìn tôi, không phải ma pháp thiếu nữ mạnh nhất, mà là tôi nhỏ bé và bất lực.
"Cô không biết tôi biết ơn đến nhường nào đâu. Thật sự đấy."
Đó là lý do tôi không muốn để cô đi.
Đó là lý do tôi muốn cô ở lại bên cạnh tôi.
Tim tôi đau nhói khi tưởng tượng cô mỉm cười bên cạnh một ai đó không phải là tôi.
Bây giờ tôi cuối cùng đã học được cách tự đứng trên đôi chân mình, tôi lại phải để cô đi sao?
Bây giờ tôi cuối cùng đã biết mình muốn làm gì, cô sẽ không còn ở bên cạnh tôi nữa sao?
...Tôi ghét điều đó. Tôi thực sự, thực sự không muốn.
Nhưng hơn tất cả, tôi muốn cô được hạnh phúc.
Tôi không muốn cô phải chịu đựng.
Tôi không muốn cô bị tổn thương.
Vậy nên —
"Cảm ơn em."
Trước khi tôi trở nên ám ảnh với em... tôi sẽ để em đi.
Để em không bị mắc kẹt trong vòng tay tôi, để em không phải chịu đựng vì tôi.
Với một nụ cười, tôi ôm thiên thần vào lòng.
Và vì một lý do nào đó, có lẽ xúc động bởi một lời thú nhận chẳng có gì đặc biệt,
Thiên thần run rẩy, lấy hai tay che miệng, như thể bị choáng ngợp bởi cảm xúc.
Điều đó càng khiến tôi biết ơn hơn, nên tôi ôm em chặt hơn một chút.
***
Một trăm điểm, một trăm điểm, một trăm điểm, một trăm điểm, một trăm điểm…!
Mười, trăm, nghìn, mười vạn điểm…!!
Ôm chặt…!
Trái tim ấm áp của cô ấy đang truyền thẳng đến em.
Thiên thần, người vốn được định để trao yêu thương, giờ đây lại đang nhận được tình yêu.
‘Ugh—uuuuh…! Huhuhuaaah…!’
Chớp chớp chớp chớp chớp chớp—!
Nếu vầng hào quang của em không đang tỏa sáng như một chòm sao, chắc hẳn đã có ít nhất vài trăm quả bom chói đang nổ tung bên ngoài phòng tắm rồi.
Thật lòng mà nói, nếu nhìn vào vầng hào quang lúc này, nó không còn là một chòm sao nữa—nó giống như một khối siêu tân tinh đang quay cuồng.
‘Thật quý giá...! THẬT THUẦN KHIẾT!!’
Seo-ah-yaang… cứ thế này... em sẽ thăng thiên mất...!