“Con thật sự phải về hở?”
Shihoko đứng chào bọn họ ở thềm nhà, rõ ràng trông rất thất vọng khi lẩm bẩm thế.
“Được rồi được rồi.” Đứng bên cạnh đó, Shuuto đang dỗ dành một Shihoko rơi vào tuyệt vọng.
Amane và Mahiru đã ở lại lâu hơn dự kiến, và không thể để căn hộ của mình trống không lâu hơn nữa, cho nên bọn họ quyết định trở về…ngôi nhà hiện tại của họ.
Dĩ nhiên, Shihoko đang miễn cưỡng nhìn về phía Mahiru. Dường như bà ấy thật sự không muốn cô con dâu (tương lai) dễ thương của mình rời đi chút nào.
“Con xin lỗi ạ, nhưng con phải về nhà rồi, con còn có việc phải làm…”
“Đừng bận tâm đến mẹ mình. Mặt trời sẽ xuống nếu như chúng ta còn ở đây nghe bà ấy dông dài đó.”
“Con thật sự lạnh lùng với mẹ của mình quá đó, con yêu…”
“Con nên nói những lời đó mới đúng. Đây là lỗi của mẹ khi ưu tiên cô con gái dễ thương thay vì chính con trai của mẹ.”
“Đương nhiên rồi. Rõ ràng mẹ sẽ cố gắng níu kéo cô con gái đáng yêu, ngoan ngoãn có thể sẽ không trở về đây lần nào nữa, thay vì đứa con trai có thể về đây bất cứ lúc nào chứ.”
Amane chẳng còn tâm trạng để đáp lại khi cậu nghe thấy lời phản bác thẳng thừng của mẹ mình.
Cậu hiểu rằng Shihoko chỉ đang cố gắng truyền đạt tình cảm của mình thôi, nhưng tinh thần của cậu đang kiệt quệ nên hành động của Shihoko bây giờ chẳng phù hợp chút nào.
Amane lẳng lặng liếc nhìn sang Shuuto, người đang trưng ra vẻ mặt với một nụ cười thánh thiện. Cậu không thể trông chờ gì về việc ông ấy sẽ ngăn Shihoko lại cả.
Mahiru nở một nụ cười gượng gạo, có phần hơi bẽn lẽn, có lẽ là do cô thấy vui vì điều này.
“Ơ-ơm, nếu có cơ hội, con xin phép lại làm phiền…”
“Cứ ghé qua mỗi khi con muốn! Lúc nào cũng được!”
“Để cô ấy nói xong đã chứ…nhưng tốt rồi ha, Mahiru.”
“Vâng.”
Amane xoa đầu Mahiru, người đang nở một cụ cười vui vẻ, chân thành. Shihoko nhếch mép cười nhưng Amane vờ như không thấy gì hết.
“Chà, cũng may là Mahiru đã thích ngôi nhà của chúng ta. Thành thật mà nói, bố không biết phải làm gì nếu như con bé quá kín kẽ đó.”
“Con thì nghĩ là do Mahiru không có cách nào để từ chối sự nhiệt tình của mẹ thôi, và cũng nhờ đó mà cô ấy đã dần quen luôn rồi.”
“Haha, bố cũng đoán thế. Shihoko-san lúc nào cũng sôi nổi cả, dù cho tốt hay xấu.”
“…Giờ thì hai bố con lại quay ra chọc ghẹo người mẹ này à?”
“Anh nghĩ đây lại là một điểm tốt của em đấy, Shihoko, điều này cũng khiến em trở nên hấp dẫn hơn.”
“Ôi trời.”
Shihoko ngay lập tức chuyển từ bĩu môi hờn dỗi sang một nụ cười hạnh phúc. Amane nở một nụ cười gượng gạo, và ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
“Đến giờ bọn con phải đi rồi.”
“Ừm, đến lúc rồi ha…”
Họ muốn nhanh chân lên để còn có được chỗ ngồi tốt, cho nên dù không muốn thì họ cũng phải tạm biệt từ đây.
Dường như bố mẹ Amane hiểu được điều này. “Lần tới lại về nhé.” Đôi mắt Shihoko tràn đầy sự nuối tiếc khi bà nắm và lay lay bàn tay Mahiru.
Shuuto nhìn Shihoko bằng ánh mắt dịu dàng, và rồi lần nữa ông nhìn sang Mahiru.
“Cảm ơn con vì đã đến, Shiina-san. Bác mừng vì con đã khiến cho ngôi nhà này tràn đầy sức sống hơn.”
“C-con cũng vậy. Cảm ơn rất nhiều ạ.”
“Fufu. Nếu con có cãi nhau với Amane thì con cứ nói Mình về nhà đây!, rồi trốn về đây cũng được.”
“Bố nghĩ con sẽ khiến Mahiru bị tổn thương đến mức đó à?”
Quá đáng nha, Amane trừng mắt nhìn Shuuto, và được đáp lại bằng một nụ cười chân thành.
“Bố không hề nghĩ thế, và nếu có vậy thật thì bố sẽ phải tự chất vấn lại cách bố giáo dục con rồi. Tuy nhiên đôi lúc sẽ có những hiểu lầm và khác biệt giữa đôi bên…và thỉnh thoảng, con lại chỉ muốn được ở một mình, hoặc muốn dựa dẫm vào người lớn. Con có thể về đây nếu như có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Bố mẹ sẽ luôn mở rộng cánh cửa để chào đón con trở về.”
“…Con hiểu rồi.”
Con có thể về bất cứ lúc nào, đôi mắt màu caramel của Mahiru trong thoáng chốc trở nên ươn ướt, nhưng lại nhanh chóng được lấp đầy bởi niềm vui.
Mắt Amane cũng hơi cay khi cậu thấy nụ cười nụ cười chân thành, nghiêm túc đó.
…Không biết Mahiru đã hiểu chút nào về niềm hạnh phúc của một gia đình chưa nhỉ.
Amane luôn có suy nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời nếu Mahiru, người hầu như chưa từng được sống trong ‘một gia đình’ nào, có thể trải nghiệm được thêm nhiều điều hạnh phúc trong tương lai.
Cậu cũng nở một nụ cười vui mừng khi Mahiru nheo mắt lại mỉm cười, và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô ấy.