Đêm đó, Amane nằm trên giường, nhắm mắt lại, và đợi cơn buồn ngủ ập đến. Tuy nhiên, cậu lại không ngủ được, và cứ nằm đó.
Bình thường, cậu có thể chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng, nhưng cậu không thể nào làm được vậy vào cái ngày đặc biệt này. Cậu phấn khích và bồn chồn đến lạ.
Cậu tự hỏi tại sao, và thấy rằng có lẽ là do cuộc chạm trán của cậu với Tojo.
Mặc dù Tojo chỉ là một người bạn cũ, và là một trong những lý do khiến Amane đau khổ, nhưng từ lâu Amane đã không còn cảm nhận được sự sợ hãi hay khó chịu đối với bọn họ.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm sau cuộc gặp mặt, và có phần xúc động.
Cậu nhận ra rằng mình đã được Mahiru hỗ trợ nhiều đến nhường nào từ khi họ gặp nhau, đã trưởng thành bao nhiêu, và đạt được điều gì đó thật khó tả.
Tuy nhiên, cậu có lẽ sẽ không thể ngủ được nếu cứ thế này. Cậu ngồi dậy, định là đi hít thở không khí trong lành ở bên ngoài để dọn dẹp tâm trạng. Cậu xỏ đôi dép vào, và bước ra ban công.
Cậu mở cửa ban công, và bị không khí ẩm ùa vào, khiến cậu hơi khó chịu vì vốn đã ở trong phòng điều hòa từ nãy giờ. Nhiệt độ mùa hè vẫn còn cao dù cho trời đã khuya. Trời đã như vậy từ vài đêm trước rồi, và không lạ khi cậu thấy nóng.
Dù thế thì không khí thật trong lành. Không còn ánh đèn nào từ các khu dân cư xung quanh, và cậu có thể thấy được những ngôi sao đẹp đẽ. Đây là một cách hợp lý để giết thời gian, và giúp cậu bớt chán trước khi đi ngủ.
Cậu tựa vào lan can, thưởng thức không gian tĩnh lặng và ánh sao rực rỡ. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cọ xát của cánh cửa.
Âm thanh không phát ra từ phòng cậu, mà là từ căn phòng khác nối liền với ban công. Cậu quay người lại và thấy Mahiru trong chiếc váy ngủ một mảnh, đang ló người ra khi nhìn cậu.
“…Cậu vẫn còn thức à, Mahiru?”
Amane chưa bao giờ ngờ rằng cô nàng vẫn còn thức.
Giờ đã là nửa đêm, Mahiru có một lối sống khuôn mẫu. Như cô đã đề cập từ trước, cô sẽ ngủ trước nửa đêm, nên cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy còn thức, huống chi đến việc ra ban công.
“Mình thấy hơi không ngủ được…cậu cũng không thể ngủ được à, Amane?”
“Chà ừ…sau cùng thì đã có nhiều chuyện xảy ra mà.”
“…Ừ.”
Nhiều chuyện xảy ra, Mahiru bước ra ban công, mắt cô cụp xuống bởi những lời đó. “À, không, ý mình không phải thế.” Amane gượng gạo lưu ý thêm.
“Nhìn nè, mình không còn nghĩ về nó nữa, được chứ? Mình đoán mình chỉ đang ngẫm lại xem mình đã trưởng thành cỡ nào thôi.”
Mối quan tâm nhất thời của Mahiru là không cần thiết.
Amane đã không còn nghĩ gì về Tojo. Cậu chỉ đơn thuần cảm nhận sự thay đổi của mình, và sẽ không bao giờ tưởng tượng ra khuôn mặt của người đó dù chỉ thêm một lần. Cậu không còn thấy sợ hãi nữa.
Mahiru trông có vẻ nhẹ nhõm khi Amane nói với một nụ cười khúc khích, và cô cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Fufu…cậu đã trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn, Amane. Cậu có lẽ đã phát triển hơn nhiều kể từ khi học cấp hai.”
“Ừ. Khoảng cỡ 20cm.”
“Cậu thật sự phát triển quá đấy.”
“Đương nhiên.”
Amane đã thay đổi, không chỉ về chiều cao, mà quan trọng hơn là con tim cậu đã thay đổi qua năm tháng, và cách cậu nhìn nhận mọi thứ đã thay đổi.
Nhìn lại lúc trước, cậu là một cậu bé khó ưa, thờ ơ, kiêu ngạo. Sau cùng, cũng bởi vì điều đó, cậu không thể phủ nhận việc cậu có phần không đáng yêu, không hòa đồng.
Cậu thấy mình đĩnh đạc hơn trước nhiều.
Nguyên nhân là do cô gái thân yêu nhất ngay cạnh cậu.
“Như cậu đã nói, cậu đã trưởng thành, Amane. Cả về thể chất lẫn tinh thần.”
“…Ừ.”
“Cậu có tự tin không?”
“Có chứ.”
“Thế thì tốt. Ngay cả khi cậu không, mình vẫn sẽ hỗ trợ cậu.”
“Thật sự cảm ơn vì điều đó.”
Mahiru nở một nụ cười ấm áp, và đặt tay lên lan can, ngước nhìn bầu trời. Amane càng muốn nâng niu cô ấy.
Cô ấy sẽ tiếp tục mỉm cười với cậu như thế này. Cô ấy sẽ ở bên cạnh hỗ trợ, động viên cậu. Cô ấy hi vọng cậu sẽ ở bên cạnh cô. Amane thật sự vui mừng khi có một người quý giá như này ở bên cạnh.
“…Nói này, Mahiru.”
“Hừm?”
“…Mình muốn được chạm vào cậu.”
“Ể?”
Mahiru chầm chậm quay sang Amane khi cô nghe thấy những lời đột ngột này.
Biểu cảm của cô không còn gì ngoài sốc. Amane hơi xấu hổ bởi những gì mình nói, nhưng không hề có ý định sửa lại lời mình khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt bối rối, lúng túng của Mahiru.
“…Mình muốn được chạm vào cậu. Được không?”
Cậu thật sự muốn chạm vào cô nàng.
Cậu muốn cảm nhận hơi ấm của Mahiru - người yêu thương, quan tâm và hỗ trợ cậu. Cậu muốn dùng xúc giác để khẳng định sự thật rằng cô ấy đang ở bên cậu.
Và khi Amane chăm chú nhìn cô nàng, đôi mắt màu caramel của cô chớp vài cái, trước khi chúng bẽn lẽn cụp xuống.
“…Không phải là không được.”
Khi nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ nhẹ đó, Amane thấy có sự ấm áp nhỏ nhoi xuất hiện trong tim mình.
Cậu hiểu rằng mình được phép làm thế, và đưa tay về phía Mahiru.
Tuy nhiên, cậu không biết có nên ôm cô nàng ngoài ban công hay không. Vì thế thay vào đó thì cậu chạm vào lòng bàn tay cô.
Cậu cảm nhận được bàn tay yếu ớt nhưng lại có thể hỗ trợ cậu một cách mạnh mẽ, và dẫn bước cậu. Cậu đưa cô nàng vào trong phòng mình.
Ngôi nhà này lạnh hơn căn hộ mà Amane đang ở, nhưng nó vẫn còn nóng vào ban đêm, nên điều hòa đã được bật lên. Họ cảm nhận được sự mát lạnh ngay khi bước vào.
Giờ đã là nửa đêm, cho nên cậu đóng cửa lại thật lặng lẽ, và kêu Mahiru ngồi xuống giường.
Không có ghế sofa, và họ chỉ có thể ngồi ở đó. Amane không có ý định gì khác. Tuy nhiên khi cậu để cô ngồi xuống, cô nàng đóng băng và cứng nhắc quay sang Amane, khiến cậu cười khúc khích.
“Mình sẽ không làm gì đâu.”
“Ư-ừ.”
“Cậu mong mình sẽ làm gì à?”
“Đ-đương nhiên là không.”
“Là một thằng con trai, mình đang thấy khá là mâu thuẫn.”
“Ể?”
“Đùa thôi…Mình chỉ muốn chạm vào cậu thôi.”
Amane không định làm điều gì phải khiến cô trở nên thận trọng. Cậu muốn đợi cho đến khi cô ấy sẵn sàng, chứ không ép buộc chỉ để có được cô.
Cuối cùng cô ấy cũng thư giãn, và Amane chầm chậm vòng tay ra sau lưng cô. Cô nàng cũng làm tương tự.
Cậu cảm nhận được một cảm giác mềm mại đang từ từ lấp đầy trái tim cậu, một hương thơm ngọt ngào và một cảm xúc hạnh phúc không nói nên lời. Một lần nữa, cậu lại cảm thấy được niềm khát khao muốn trân quý cô nàng, và ôm lấy cô bao nhiêu tùy thích.
Mahiru cũng nheo mắt thoải mái trong vòng tay cậu.
Cô chưa bao giờ nói mình hạnh phúc thế nào, nhưng chắc chắn cô cũng cảm thấy giống như Amane, dựa trên nụ cười mềm mại trên môi và tâm trạng yên bình tỏa ra từ cô ấy.
…Mình thật sự yêu cô ấy.
Thứ cảm xúc sâu thẳm trong trái tim này đã mang đến hơi ấm và niềm hạnh phúc cho cơ thể cậu.
Cậu cho rằng tình cảm của mình dành cho cô nàng sẽ không thể tăng thêm nữa, nhưng giờ nó càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng nồng nàn, và có lẽ sẽ không bao giờ biến mất. Có lẽ cậu cũng sẽ giống như bố mẹ mình, tình yêu đối với cô nàng sẽ mạnh mẽ hơn, trở thành một hình hài dịu dàng, yên bình, rạng rỡ không bao giờ tan biến.
Cậu yêu cô ấy bằng cả tấm lòng, và có thể kết luận quả quyết như vậy.
Vì cậu đã ấp ủ những thứ cảm xúc không thể đè nén được này, Amane vô tình lấy tay nâng cằm Mahiru lên, và đưa môi mình đặt lên đôi môi ẩm ướt của Mahiru.
Đôi mắt màu caramel chớp chớp vài lần.
Và rồi, Amane cảm nhận được một cơn đau nhói ở trên trán, xoay đầu sang một bên.
Quay cuồng trong cơn đau, lần này đến lượt cậu chớp mắt.
Có lẽ lần này Mahiru là người gây ra cơn đau đó, và đôi mắt cô đảo quanh, rõ ràng trông khá bối rối.
“…đau.”
“X-xin lỗi, cậu làm mình bất ngờ quá, nên…”
“K-không sao. Lỗi của mình khi làm việc này đột ngột vậy…xin lỗi.”
Amane hiểu rằng cô nàng theo bản năng mà cụng đầu mình vào cậu, và cậu mới là người hôn cô mà chưa có sự cho phép. Cậu không thể đổ lỗi cho cô ấy được.
Dựa trên phản ứng của cô nàng, cậu bắt đầu thấy hối hận, nghĩ rằng cậu nên đợi thêm một chút nữa. Tuy nhiên Mahiru bắt đầu co người lại, và nhìn quanh.
“K-không phải là mình không thích, ơm, nhưng, thật sự nó làm mình bất ngờ quá…chà…l-lại lần nữa đi. Lần này mình sẽ ổn thôi.”
Mahiru trông khá xấu hổ, nhưng cô nhắm mắt lại và ngước lên, đã chuẩn bị sẵn sàng. Amane mỉm cười, và hôn môi cô lần nữa.
Lúc nãy Mahiru húc đầu cậu trước khi cậu kịp thưởng thức đôi môi của cô. Tuy nhiên vào lần này, cậu đã có thể thưởng thức chúng vì cô đã được chuẩn bị.
Đôi môi ấy mềm mại và ẩm ướt hơn của cậu.
Cậu lo rằng môi mình bị khô, khiến cho Mahiru thấy khó chịu, nhưng cô trông không có vẻ gì là ghét nó. Cậu nhẹ nhàng nhấm nháp chúng, và cô nàng giật mình, có vẻ do hơi nhột, điều này khiến cậu nảy sinh thứ ham muốn được chiều chuộng cô nàng nhiều hơn.
Họ tạm thời tách ra, nhưng Mahiru thật đáng yêu, ham muốn của Amane lại một lần nữa vượt tầm kiểm soát, và cậu lại cắn lên đôi môi của cô ấy.
“Unnn.” Cậu nghe thấy một tiếng động nhỏ, không biết cô ấy đang ngạc nhiên hay kháng cự nữa, nhưng khi cậu đã hôn như thể dỗ dành cô nàng, giọng nói của cô biến mất.
Cùng với điều đó là vài tiếng nuốt nước bọt.
Khi mà Amane thật sự rời môi mình đi, Mahiru vùi mặt mình vào vai cậu.
“…C-cậu chưa bao giờ nói rằng sẽ hôn nhiều lần.”
“C-cậu không muốn ư?”
“K-không phải, mình chưa được chuẩn bị…ơm, mình thấy hơi xấu hổ.”
Đây là lần đầu của chúng ta mà, Mahiru lẩm bẩm, nhưng những gì Amane nghe ra có vẻ khác, và tim cậu đập thình thịch.
“…Đây thật sự là lần đầu của cậu ư, Amane? Cậu hôn giỏi hơn mình nghĩ đấy.”
“Thế nào nhỉ…ơm, mình chỉ đơn giản là muốn hôn cậu, và không thật sự nghĩ về điều đó, nên mình có hơi quá tay thật…”
“M-mình không có ghét, chắc vậy…mình ổn mà, miễn là chúng ta biết rằng chúng ta đang làm gì…thêm chút nữa, nếu cậu muốn.”
Là một thằng con trai, Amane không thể nào dừng lại khi Mahiru ngước mặt lên nhìn cậu và nói thế.
Một lần nữa, cậu hôn lên đôi môi Mahiru.
Amane đặt lòng bàn tay mình lên phía sau đầu cô nàng, không buông ra.
Hai người họ xoay khuôn mặt mình, như thể đang tận hưởng bờ môi ẩm ướt. Con tim Amane đã đập rộn ràng vào thời điểm này.
“…Fufu.”
Mahiru cười khúc khích khi họ hôn xong, và đặt tay mình lên ngực cậu, chỉnh thẳng lưng lên và nhìn cậu.
“…Mình không hề biết được tầm quan trọng của nụ hôn mãi cho đến khi mình thích cậu. Mình cho rằng những người thật sự yêu nhau sẽ thấy rất hạnh phúc.”
“…Thế giờ cậu có hạnh phúc không?”
“Có.”
“…Mình cũng vậy.”
“Fufu. Chúng ta giống nhau thật.”
Mahiru trông bẽn lẽn và cũng thật vô tư. Một lần nữa, Amane hôn lên đôi môi hơi ngọt và thơm, và cô nàng rùng mình.
Cậu có cảm giác cô không muốn đi xa hơn nữa, nên cậu rời đôi môi của mình đi. “Không phải như này mà.” Mahiru bẽn lẽn cười khúc khích, và tựa vào người cậu, lẩm bẩm, “Cậu ấm thật đấy, Amane.”
“…Cậu thấy lạnh à?”
“Ừ. Mình nghĩ rằng hẹn giờ của điều hòa vẫn chưa tắt…”
Nhiệt độ phòng đã được đặt sao cho nó ấm hơn ban ngày, nhưng vẫn còn lạnh. Amane đã cài hẹn giờ để nó tắt sau vài tiếng, nhưng chắc chắn cô ấy vẫn thấy lạnh trong bộ váy ngủ mỏng manh của mình.
Sau cùng thì, cô đang mặc một chiếc váy ngủ ngắn tay. Khuỷu tay cô bị lộ ra, và không lạ gì khi cô thấy lạnh.
“Cậu có muốn mình giúp cậu ấm lên không?”
“Ôi chà, cậu định làm thế nào nhỉ?”
Amane hỏi đùa, và Mahiru trả lại bằng câu đùa khác, khá hiếm khi cô ấy làm vậy.
“Thế cậu muốn mình làm gì?”
“Cậu nghĩ mình muốn cậu làm gì?”
“Mình nghĩ cậu muốn mình làm gì à, khó nhỉ?”
“Đoán thử xem.”
“…Cậu ngày càng vô lý rồi đấy.”
“Fufu, lần này mình sẽ không thua đâu.”
“Vâng vâng. Đây là những gì mình sẽ dành tặng cho Mahiru-san.”
Cậu ôm Mahiru, và lăn lên giường.
Mái tóc màu lanh tung bay trong vòng tay cậu, và đôi mắt màu caramel mở to ra vì sốc.
Amane hôn lên má Mahiru trong khi cô vẫn đang cứng đờ, nắm lấy cái mền ở bên cạnh, và đắp lên trên họ. Mahiru dường như đã nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, và tựa mặt mình vào ngực cậu.
“Giờ cả hai chúng ta đều ấm rồi.”
“…Ừ.”
“Và chúng ta còn có cả dịch vụ gối tay nữa.”
Có muốn không? Amane đưa tay mình ra, và Mahiru cười khúc khích, lịch sự đặt đầu mình lên tay cậu.
Trời ạ, mặt cô ấy gần quá, Amane nghĩ, mỉm cười. Mahiru nở một nụ cười tinh ranh.
“Vậy cái giá của dịch vụ thêm này là gì vậy?”
“Giảm giá lớn chỉ dành cho Mahiru. Trứng ốp lết cho buổi sáng mai.”
“Vậy mình sẽ chấp nhận nằm lên tay cậu.”
“Cậu đã nằm lên rồi mà.”
Hai người họ mỉm cười với nhau, và Amane đặt tay còn lại của mình lên lưng cô nàng, nhắm mắt lại.