“Fuiii, vui quá~!”
Dù có là học sinh cao trung, thì vẫn rất mệt khi chơi liên tục vài giờ. Bốn người bọn họ đang ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi.
Họ thuê một quả bóng để chơi bóng chuyền và dưới sự rủ rê của Chitose, Mahiru đã bị kéo đi trượt nước. Nó có lẽ khá thú vị đối với cô ấy.
Cô nàng khá tươi tỉnh khi ngồi cạnh Amane, nhẹ nhàng tựa vào người cậu, có lẽ là do mệt mỏi.
“Mình vui quá. Đã lâu rồi mình chưa vui như này.”
“Ừ. Lâu rồi tôi cũng chưa vận động cỡ này.”
“Cậu không thật sự xuất hiện nhiều hồi hội thao. Lần này thì cậu vận động nhiều đấy.”
Từ đầu thì Amane cũng không phải là ghét hội thao, nhưng cậu cũng không thể nói rằng mình giỏi được, và sẽ không bao giờ vận động nếu không cần thiết. Cậu sẽ tham gia các tiết học thể dục đầy đủ, nhưng chưa bao giờ nhiệt tình.
“Amane bắt đầu bơi nghiêm túc giữa chừng.”
“Chà hồ bơi là nơi để bơi mà…lâu lâu bơi nghiêm túc cũng tốt.”
“Mahiru đã nhìn cậu nhiều lắm đó.”
“Ể, x-xin lỗi Mahiru.”
Mahiru và Chitose vui đùa với nhau, vì thế Amane đã bơi qua lại, nhưng có lẽ lúc đó Mahiru đang đợi cậu.
Tuy nhiên, cô ấy lại vội vàng lắc đầu.
“Y-Ý mình không phải thế…nó tốt mà.”
Sau một hồi suy nghĩ, Amane nhận ra ý cô nàng là gì khi nói ‘tốt’.
Mahiru không thể bơi, và ghen tị với Amane, người có thể bơi.
Tuy nhiên, cậu không dám đề cập với Chitose và Itsuki rằng Mahiru không thể bơi, và chỉ đơn thuần cười gượng gạo khi xoa đầu cô nàng.
Nếu họ có thêm cơ hội, họ có lẽ sẽ tập luyện một chút.
“Lần tới lại đi hồ bơi nào.”
“V-vâng.”
“Hửm, gì đây~? Cậu muốn thấy bộ bikini màu đen của Mahiru à?”
“Cậu ngốc hay gì. Tôi không muốn cho bất cứ ai khác thấy nó hết cả.”
“Thế rõ ràng là cậu muốn thấy nó khi ở một mình nhỉ.”
“Đó là…đặc quyền của một người bạn trai.”
Amane không hề có suy nghĩ rằng sẽ cho bất kì ai khác thấy bộ bikini màu đen của Mahiru. Ngay cả vào lúc này, cô cũng đang giấu mình dưới chiếc áo bơi của cậu, và cậu cũng muốn cô nàng mặc quần bơi.
“Nghe rồi chứ Mahirun? Giờ cậu vẫn không muốn cho bạn trai mình xem à?”
“Như tớ đã nói, bọn tớ có thể thương lượng.”
Amane mỉm cười với Mahiru, người đã quay đầu sang một bên, và lần nữa xoa đầu cô nàng một cách nhẹ nhàng.
Sau khi rời khỏi trung tâm giải trí cùng nhau, nhóm của Amane đến một nhà hàng gia đình.
Bây giờ là 6 giờ chiều, và vẫn còn hơi sớm cho bữa tối. Tuy nhiên họ đã tốn quá nhiều năng lượng cho việc chơi đùa và bơi lội nên đã đói meo. Có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp.
Mahiru chưa bao giờ có cơ hội đến một nhà hàng gia đình nên cô trông hơi hào hứng. Cảnh tượng đáng yêu đó khiến Amane mỉm cười, nhưng cậu giấu nụ cười đó đi khi Chitose và Itsuki vỗ nhẹ lưng cậu, nơi Mahiru không thể thấy.
“Nhưng nhắc mới nhớ, cậu định sẽ về quê Amane vào mùa hè phải không, Mahirun?”
Chitose hỏi khi cô nàng cắt miếng Hamburger mà cô gọi.
Mahiru có lẽ đã đề cập rằng cô nàng định sẽ về quê Amane cùng cậu khi cô sắp xếp kế hoạch với Chitose. Đến lượt Chitose liếc nhìn cậu.
“Cứ như là, ơm, ra mắt bố mẹ vậy.”
“Xin lỗi vì khiến cậu thất vọng, nhưng Mahiru vốn đã gặp bố mẹ tôi rồi.”
“Tôi hiểu rồi~…Thế nó giống như một người vợ theo chồng về quê ha.”
“Sao cũng được.”
Nói cái gì vậy. Bọn tôi còn chưa đính hôn, nói chi đến đám cưới. Cậu nghĩ vậy, nhưng bình thường mà nói, không có cặp đôi cao trung nào lại thực sự gặp mặt bố mẹ hai bên cả, và Amane không phủ nhận hoàn toàn.
Để cô ấy sang một bên, Amane ăn món trứng cuộn trong bữa ăn Nhật của mình. Chitose trông hơi tiếc nuối khi cô chưa trêu chọc được cậu.
Cậu phớt lờ cô nàng khi nhai món trứng cuộn, nhưng thấy nó không quá ngon. Nó có vị khá bình thường không giống như của Mahiru - không thật sự ngon.
Mình đoán món Mahiru nấu là ngon nhất, cậu thầm nghĩ, nhìn sang Mahiru, và thấy cô nàng hơi bẽn lẽn.
Có lẽ phần ‘vợ’ khiến cô ấy hơi xấu hổ.
“Shiina-san, cậu định sẽ về quê Amane à? …Tôi đoán Shihoko-san sẽ hạnh phúc lắm đấy.”
“Akazawa-san, cậu biết Shihoko-san à?”
“Không, tôi chỉ mới nghe thôi…và hiểu ra ngay khi Amane miêu tả bà ấy.”
“Mẹ tôi khá cá tính đấy…và cậu có lẽ sẽ nghĩ ra ngay rằng bà ấy giống với ai đó.”
Dường như Itsuki đã ngay lập tức suy ra rằng Shihoko giống với Chitose. Chắc chắn Chitose và Shihoko sẽ kết thân nếu họ gặp nhau.
“Hửm, gì thế gì thế~”
“Chà, bọn mình đang nói rằng cậu thật dễ thương đó, Chii.”
Itsuki bình tĩnh né tránh vấn đề và khen cô ấy. “Ikkun, thật là~” Chitose trông hoàn toàn hài lòng.
“À đúng rồi, Amane, nhanh lên và nói tôi khi nào bọn cậu định về quê. Tôi muốn ra ngoài chơi với Mahirun trước khi hai cậu đi.”
“Rồi rồi. Có lẽ là vào tháng Tám. Cứ vui chơi đi…đồng thời, nhớ làm bài tập đấy.”
“Sao cậu nói cứ như mẹ của tôi vậy~!?”
“Không phải vì năm trước cậu đã phàn nàn, ‘Mình không thể hoàn thành bài tập mất~!’ sao?”
Chitose có lẽ là loại sẽ trì hoãn bài tập của mình cho đến phút chót, và hồi hè năm trước, cô nàng chỉ bắt đầu hoảng loạn khi mà kỳ nghỉ sắp kết thúc.
Amane đã làm xong bài tập của mình, và Mahiru cũng vậy. Họ sẽ tiếp tục với việc ôn bài.
“Dù vậy tôi cũng không muốn làm đâu…oh đúng rồi, tôi có thể nhờ Thiên sứ dạy cho mình.”
“Tớ có thể, nhưng tớ sẽ không dạy nếu cậu cứ gọi mình là Thiên sứ đâu.”
“Nghiêm khắc quá đi. Dù thế tớ cũng thích Mahirun lạnh lùng.”
Mahiru và Chitose đã có thể trò chuyện dễ dàng, và Amane phần nào nhẹ nhõm khi cậu ăn hết thức ăn của mình trước khi nó nguội.
Cậu không thấy đồ ăn bên ngoài ngon, vì cậu có lẽ đã hoàn toàn quen với những món Mahiru nấu.
“Mahiru, mình muốn ăn trứng cuộn chiên vào ngày mai.”
Amane lẩm bẩm với Mahiru, người ngồi cạnh cậu, và cô nhìn vào khay thức ăn trước mặt cậu.
“Không phải cậu đang ăn nó hay sao?”
“Cái này không ngon. Cứ thiếu cái gì đó. Của cậu làm là ngon nhất.”
“Fufu, mình thật sự phải làm cho cậu rồi. Mình sẽ làm bữa sáng và đánh thức cậu dậy.”
“Okay.”
Giờ đã là nghỉ hè, và Amane không thể dậy sớm, thế nên thật tuyệt khi Mahiru sẽ đánh thức cậu.
Sẽ thật tệ cho tim cậu khi thấy khuôn mặt Mahiru ngay sau khi thức dậy, nhưng chắc chắn nó là chiếc đồng hồ báo thức tuyệt vời nhất.
Amane khá hào hứng, cậu âm thầm mong chờ cho bữa sáng hôm sau. Itsuki chết lặng nhìn cậu.
“Một cặp đôi sống cùng nhau…”
“Im đê.”
Thế thì sống cùng nhau một nửa, cậu không bình luận lại gì khi lặng lẽ húp phần canh miso đã hơi nguội.