Thiên sứ nhà bên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

62 464

Paradigm Parasite

(Đang ra)

Paradigm Parasite

Kawa.kei

Nhân vật chính, tuyệt vọng về cuộc sống của mình và tự kết liễu đời mình, sau đó thấy mình ở một nơi xa lạ, trông giống như một con giun đất. Cơ thể của cậu ta có khả năng bám vào và điều khiển xác ch

10 288

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

300 8264

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

20 154

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

22 257

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

(Đang ra)

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

Mizugame

Dù bây giờ có nhận ra cô gái tsundere hay cằn nhằn mình ngày nào là cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp hiền dịu thì cũng đã trễ rồi!

39 1860

Web Novel(214-266) - Chương 217: Khi nào thì chúng ta nên đổi cách xưng hô?

Họ trở về nhà sau khi chuẩn bị xong xuôi cho ngày mai, và Amane đã mua nguyên liệu nấu buối tối trước khi về nhà. Vì vài lý do mà Mahiru đã chào đón cậu trong trang phục hầu gái.

“…Sao cậu lại mặc bộ đồ đó.”

Mọi người sẽ mang trang phục về nhà và sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì mình mượn. Tuy nhiên, Amane tự hỏi tại sao Mahiru lại mặc nó, và nheo mắt lại.

Cậu hoàn toàn sửng sốt khi thấy bóng dáng hầu gái lạ lùng đứng trong nhà cậu.

Cô nàng nói là muốn về nhà trước, và mình đoán là cô ấy đã lên kế hoạch gì đó.

Họ thường về nhà cùng lúc, nhưng hôm nay Mahiru đã để Amane tự đi mua sắm trong khi cô về nhà trước. Cậu thấy lúng túng trước điều đó, và không hề ngờ rằng cô lại chào đón cậu trong trong phục hầu gái.

Mahiru mừng cậu về nhà với một nụ cười như thường lệ, nhưng khác là đang trong trang phục cậu thấy ở trường.

“Mình về nhà để giặt đồ…mình không mấy khi có cơ hội như này, nên mình đã mặc nó.”

“Chà, mình đoán mọi người chỉ mặc đồ hầu gái một lần trong đời thôi chứ, có lẽ là không phải tất cả rồi.”

Mọi người sẽ chả mặc thứ này trừ khi cho mục đích cosplay.

Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ ngờ được việc cô nàng sẽ lại mặc thế này, cậu đang bối rối cực kì.

Sau một lúc, cậu cởi giày, thay đồ, và đi ra phòng khách. Mahiru đang đợi cậu, chuẩn bị để pha trà. Cử chỉ của cô không khác gì một người hầu gái thật cả nếu không nhìn vào cách bài trí bên trong căn phòng, và Amane cảm thấy không thể chịu nổi.

“…Vậy, cậu định mặc nó bao lâu nữa?”

“Hừm, cho đến khi nấu xong bữa tối? Mình đã chuẩn bị bữa ăn từ hôm qua cơ, nên giờ việc cần làm chỉ là lấy chúng ra khỏi tủ lạnh, và làm nóng lại.”

“Mình hiểu rồi.”

“…Liệu thế này, không ổn?”

Mahiru có lẽ khá nhạy cảm về việc trông Amane hoang mang như thế nào, và buồn bã cụp lông mày xuống.

“Không phải là mình không thích. Chỉ là mình không thể bình tĩnh nổi.”

“Thật ư? Mình có thêm động lực để chăm sóc cậu trong bộ dạng này rồi đó.”

“Chăm sóc…chà, cậu đang chăm sóc rất tốt đấy.”

“Và, cậu sẽ không động chạm mình trừ khi chúng ta đang ở một mình.”

Mahiru mỉm cười, lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu, nghiêng đầu vào bờ vai đang cứng ngắt của Amane.

Ý cô nàng là Amane sẽ không bao giờ ôm hay nắm tay cô khi cô ấy đang mặc bộ đồ này.

“Tiếp xúc với hầu gái là bị cấm đúng không?”

“…Nó ổn mà, miễn là chủ nhà là cậu, Amane.”

Cô ấy lắp bắp và phát ra cái giọng bẽn lẽn này, trông thật đáng yêu. Amane thực sự muốn ôm lấy cô, nhưng cậu đã kiềm lại được, thay vào đó nắm lấy bàn tay đang nắm tay mình.

Cậu không quá hứng thú với những bộ quần áo như này, nhưng khi cô mặc những bộ đồ đáng yêu như vậy, cộng thêm vẻ mặt đáng yêu như vậy, đủ để cậu mất đi sự tỉnh táo.

“…Cậu luôn nói như thế, nhưng cậu sẽ làm gì nếu mình ép buộc bản thân vào cậu một cách vô lý?”

“…Cậu không có vô lý, và cũng không ép buộc bản thân với mình. Mình chỉ muốn 'cống hiến' tất cả cho cậu.”

“Cậu luôn luôn như thế mà.”

“Nó vẫn chưa đủ. Mình đã nhận được rất nhiều từ cậu…và mình ước mình có thể tặng lại cậu thật nhiều.”

Dường như đối với Mahiru, Amane đã tặng cô rất nhiều, và có thể tưởng tượng rằng cô ấy đang đề cập đến các mối quan hệ giữa con người với nhau như tình yêu, sự gần gũi và những thứ tương tự.

Mình cho cô ấy không vì muốn cô ấy mang nợ mình. Mình chỉ muốn làm gì đó cho cô ấy.

Amane đã làm gì đó vì cảm xúc mãnh liệt của bản thân, hơn là vì lợi ích của Mahiru, và cô ấy thực sự không cần phải lo lắng về điều đó. Dù sao thì nụ cười cũng cô nàng cũng được xem là quà bù đắp rồi, cậu thật sự hy vọng cô không phiền lòng vì chuyện đó.

Nhưng có lẽ cô nàng không chấp nhận lời giải thích của cậu.

“…Mình sẽ nhận lại nhiều thứ từ cậu hơn trong tương lai mà. Mình không cần quá nhiều bây giờ đâu.”

Amane thể hiện việc sẽ nhận nhiều thứ từ Mahiru trong tương lai. Cô mở rộng đôi mắt màu caramel, chớp mắt, và dường như đã hiểu những gì cậu muốn nói, vì vậy cô ấy như sôi lên.

Amane nhẹ nhàng cười khúc khích khi thấy bạn gái dễ thương của mình đang nhìn cậu một cách bối rối, buông tay ra, cậu nhẹ nhàng đặt cô ấy vào lòng.

Mặt cô ấy đỏ bừng ngay lập tức, mắt cô đảo quanh, sự nghiêm khắc mà cô có từ trước đã biến mất. Cậu nhún vai, lặng lẽ cười khúc khích một mình rồi đặt môi mình gần gò má đang nóng bừng.

“Đó là lý do tại sao cậu nên đợi thêm một thời gian cho đến khi gọi mình là chồng, đúng không?”

“Đ-Đúng vậy…”

Mahiru vội vàng gật đầu, và kéo chiếc mũ trắng sang một bên. Không nói gì, Amane nhẹ cắn lên đôi môi hồng của cô.