“Nói này Itsuki?”
“Gì thế, người anh em?”
“…Có phải mức độ nổi tiếng của Mahiru đã tăng lên từ sau khi cô ấy bắt đầu hẹn hò không?”
Ở cuối lớp, Mahiru đang phải đối mặt với rất nhiều người bạn quay quanh cô, và Amane nhẹ nhàng càu nhàu khi quan sát cô. “Ừ.” Itsuki đồng tình.
Độ nổi tiếng của Mahiru đã tăng lên, chứ không phải giảm xuống, kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò hai tuần trước.
Cô vốn đã là học sinh nổi tiếng nhất trong cả năm hai, và tại thời điểm này, còn thu hút được thêm nhiều người xung quanh hơn.
Có nhiều nữ hơn là nam, nhưng bọn con trai thì đang nhìn cô say đắm. Amane thấy hơi mâu thuẫn khi thấy điều này.
“Chà, tôi biết tại sao bây giờ Shiina-san lại nổi tiếng hơn rồi.”
“Tại sao?”
“Hừm…lúc trước có cảm giác như cô ấy luôn đứng sau một lớp kính, nhưng giờ cô ấy trông dễ gần hơn. Tôi nghĩ là vì mọi người từng nghĩ rằng cô là thứ gì đó không thể đạt được, không thể tiếp cận, nhưng bây giờ khi ở cạnh cậu, cô ấy đang thể hiện khía cạnh nữ tính của bản thân.”
Đúng là từ khi Mahiru hẹn hò với Amane, nụ cười của cô đã phần nào thay đổi.
Bên cạnh nụ cười Thiên sứ, cô đang bắt đầu thể hiện khía cạnh bình thường của bản thân. Cô nở nụ cười hồn nhiên của một người con gái đang nở rộ, hơn là một bông hoa yếu ớt, mong manh.
Từng chút một, Mahiru không còn hành động giống như Thiên sứ, mà bộc lộ bản thân nhiều hơn. Amane vui vì điều này, nhưng cậu cũng thấy hơi mâu thuẫn vì nụ cười chỉ có cậu biết sẽ mất dần giá trị.
Cậu mong rằng mọi người sẽ biết Mahiru chỉ là một người con gái bình thường, không phải một idol, nhưng cậu hơi khó chịu nếu mọi người biết về điều này. Sự mâu thuẫn khiến cậu khá ghét bản thân.
“Nhưng chà, tôi vẫn hơi mâu thuẫn về việc này. Giờ thì mọi người biết được tính cách thật sự của một người mà chỉ những người thân thiết với người đó mới biết. Tôi nên thấy vui, nhưng tôi lại thấy khó chịu. Tôi nghĩ tôi thật là nhỏ mọn.”
“Đó là cậu đang thể hiện sự chiếm hữu đó…nhưng tôi nghĩ rằng đó chưa phải tất cả của cô ấy mà. Cô ấy chắc chắn vẫn còn những mặt khác dành riêng cho cậu.”
“Chà đúng vậy.”
Ngay cả khi chạm nhau, cô sẽ trông khá bẽn lẽn, nhưng cũng có chút phấn khởi. Khi cô bĩu môi, má cô sẽ phồng lên không vui. Khi cô làm nũng, cô sẽ nở một nụ cười ngọt ngào, dịu dàng như bánh mật ong vậy. Đây là tất cả những biểu cảm mà chỉ có Amane có thể thấy.
“Và, cậu là người đã thay dổi Shiina-san. Bởi vì có cậu mà cô ấy mới cười như thế. Đừng sợ, cứ lại đó, và nói ‘Mahiru của tôi dễ thương, nhỉ?’”
“…Tôi không dám tự mình khẳng định thế đâu. Dù không phải là ghen.”
“…Sao tôi nhớ cũng chính cái miệng đó đã tán tỉnh mãnh liệt trước mặt mọi người nhỉ.”
“Đ-đó…không phải cố tình.”
“Nếu đó mà là có chủ đích, thì cậu cũng gan đấy. Nhưng dù không phải, cậu cũng đang truyền tình cảm của cậu ra mà không biết. Mọi người quanh cậu sẽ bị tổn thương bởi điều đó đấy.”
Rút kinh nghiệm đi, cậu chọc chọc vào trán Amane, và Amane bĩu môi.
Vì vài lý do mà gần đây, cứ mỗi khi có học sinh đứng cạnh Amane và Mahiru, họ sẽ đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác.
Amane không động chạm Mahiru nhiều, và cũng không thật sự nói chuyện nhiều, nhưng mọi người cứ đỏ mặt, điều đó khiến cậu hơi bối rối.
Có một vái ánh nhìn ghen tị, nhưng đa số vẫn là những cái nhìn ấm áp. Những gì cậu nghe được từ bọn con trai trong lớp là, “Trời ạ, tôi biết tôi không có cơ hội nào khi mà hai người họ gần gũi thế. Tôi từ bỏ bây giờ thôi…”
Người khác lại nói rằng Mahiru chỉ nhìn Amane, và trong khi cậu hơi xấu hổ vì điều này, đúng hơn là cậu thấy hơi hạnh phúc.
“Tôi nghĩ một lý do nữa là Shiina-san đang hành động như thể cô sẽ không để cậu bị ai cướp đi cả.”
“Sao tôi lại bị thế được chứ? Tôi không nổi bật như Mahiru, không ai lại đi thích tôi. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu thật sự thế.”
“Nhìn này, cậu không thật sự nổi bật, nhưng cậu ở trên mức trung bình. Khuôn mặt cậu khá ổn, kích cỡ cơ thể, trí thông mình, và thể chất…hmm, kiểu đó, và dù cho cậu rất thô lỗ, tính cách của cậu ổn, đặc biệt là vì cậu rất thành thật. Cậu là người mà đáng để ghen tị, khi các cô gái nói về nó.”
“Biết không…khá tởm khi cậu khen tôi như này đấy…”
“50 điểm cho việc cậu thẳng thừng như thế. Chà, dù cho những lời cậu nói không khớp với suy nghĩ của cậu, nó vẫn quá rõ ràng. Cậu rất thẳng thắn.”
“Cậu đang nói như thể tôi là người bệnh hoạn, hử?”
Trong khi cậu không tệ đến mức vô vọng, Amane vẫn cảm thấy đôi lúc không thể hiểu được bản thân mình (chỗ này tôi dịch dựa theo sủi team, chứ để câu như vậy thực sự là đ ổn tí nào).
Cậu thấy những đức tính tốt như nhân cách tốt và thành thật phù hợp hơn nhiều với một ‘good boy’ như Kadowaki, chứ không phải một người như cậu.
“Chà, tôi nghĩ cậu rất dễ hiểu. Cậu rất trung thực. Chii cũng nói như thế.”
“Hai cậu.”
“Cậu cứ nói rằng cậu như thế này như thế nọ, nhưng cậu thật sự rất thành thật, và quan tâm đến người khác. Chỉ có những lời nói của cậu là hơi thô mà thôi.”
“Xin lỗi vì thô quá nhé.”
Amane nghiêng đầu một bên, và Itsuki cười khúc khích, trước khi đi đến vỗ vai Amane. Amane chọt cùi chỏ ra sau, và thì thầm, “Cảm ơn.”