“Ôi, thật là một bộ đồ dễ thương quá đi, Mahiru.”
Bố mẹ của Amane đến sớm bởi bây giờ là ca làm của họ. Amane chào đón họ cùng với Mahiru, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt chết lặng, co rúm của mình.
Shihoko đặc biệt thích thú với Mahiru đang mặc trang phục hầu gái; bà hào hứng quan sát bộ đồ, và thậm chí còn chạm vào nó.
Mahiru chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo, có lẽ bởi vì cô đã quá quen với nó, nhưng theo quy định, cô phải từ chối. Thậm chí nếu đó là người quen, nếu ai đó hành động để rồi tạo ra tiền lệ, những người hiểu nhầm có lẽ sẽ làm điều tương tự, đó là điều Amane không hề muốn.
Mahiru có lẽ sẽ khó mà từ chối, vì thế cô đành bằng lòng để Shihoko chạm vào. Amane thở dài, và đưa tay ra để ngăn lại.
“Thưa quý khách, vui lòng không chạm vào hầu gái của chúng tôi.”
“Đương nhiên rồi, đó là hầu gái riêng của con mà, Amane.”
“Xin hãy nói chuyện bình thường, hầu gái thì thuộc về cửa hàng này!”
Shihoko dường như đã hiểu ý định của Amane rằng Mahiru là của cậu, và mặt cậu co giật. Tuy nhiên, bà có lẽ chả quan tâm đến.
Amane đã quá hiểu rằng thật vô vọng để giải thích, và quyết định phục vụ như bình thường.
“Trời ạ, người bồi bàn này thật thô lỗ…chà, không phải vì cậu muốn giữ cô ấy cho riêng mình chứ.”
“Đương nhiên là không. Luật là luật, không động chạm, chúng tôi không cung cấp dịch vụ này. Hãy dừng lại, hoặc nó sẽ trở thành tấm gương xấu cho những khách hàng khác.”
“Thậm chí nếu đó là mẹ con bé?”
“Không, và mẹ không phải là mẹ cô ấy.”
Shihoko có lẽ đã tự xem mình là mẹ của Mahiru rồi. Bà đã hành động giống một người mẹ hơn cả mẹ ruột của Mahiru, và yêu thương cô nàng hơn cả con trai của bà, nhưng Mahiru chỉ là bạn gái của con trai bà thôi.
Amane lo lắng muốn dẫn bố mẹ cậu vào chỗ ngồi, hơn là bắt bẻ lại việc này. Một vài khách hàng, và thậm chí là học sinh, đã liếc nhìn qua đây, điều này khá xấu hổ.
“Có gì xấu về điều đó? Nó không khác gì cả.”
“Vì thế con mới nói…ah sao cũng được, hãy để tôi dẫn quý khách đến chỗ ngồi.”
“Tất nhiên rồi, có nhiều khách hàng khác ở đây. Dẫn tôi qua đó đi, bồi bàn.”
Nụ cười thân thiện của Shihoko khiến môi Amane run lên, và một Shuuto im lặng nhìn với ánh nhìn hối lỗi. Amane lặng lẽ thở dài với chính mình, và quay sang nhìn vào những khách hàng này.
“Xin thứ lỗi, tôi sẽ dẫn quý khách đến chỗ ngồi.”
Shihoko cố nén tiếng cười khúc khích trước thái độ chuyên nghiệp của Amane. Amane phớt lờ nó, và dẫn họ đến chỗ còn trống. Mahiru hẳn đã rời đi để phục vụ khách hàng khác.
Tại sao bố mẹ mình lại phải thấy mình trong bộ dạng này chứ? Amane thấy xấu hổ, và muốn thở dài, nhưng đã giữ nó lại trong khi cậu đưa thực đơn cho bố mẹ cậu.
“Đây là thực đơn của quán chúng tôi. Hãy chú ý rằng tất cả các món đều được bán theo set.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Anh muốn gì, Shuuto?”
“Hừm, có gợi ý gì không, cậu bồi bàn?”
“Nếu quý khách thích coffee, tôi đề nghị set A. Nếu quý khách thích trà, set C có lẽ sẽ phù hợp hơn.”
Bố của Amane không phải là người hay chọc ghẹo như Shihoko, nhưng nụ cười mang vẻ bất ngờ đó là thứ Amane không thể chấp nhận được. Phục vụ bạn cùng lớp của cậu là một chuyện, nhưng nó đặc biệt khó chịu khi phải làm thế với gia đình cậu.
Shihoko tiếp tục cười khúc khích, và Amane ngày càng bực bội.
“Chúng tôi có thể mang hầu gái về không?”
“Cửa hàng này không cung cấp dịch vụ loại đó.”
“Mặc dù trông con muốn thế.”
“Đừng nói điều dễ gây hiểu nhầm thế. Chỉ là đi về nhà thôi mà.”
Amane vô tình buộc miệng nói với giọng kéo dài thường ngày, nhưng Shihoko không bận tâm vì bà rõ ràng đang thảo luận những vấn đề cá nhân. Không còn gì để nói thêm nữa.
“…Chà, đằng nào thì con cũng sẽ mang cô ấy về nhà thôi, Amane.”
“Đằng nào thì bọn con cũng phải về nhà mà, và bên cạnh đó, cô ấy mới là người mang con về.”
“Woah!”
Bọn con định qua đêm với nhau? Shihoko nhìn thích thú, và Amane ngay lập tức hối hận trước những gì mình vừa nói.
“…Con sẽ giải thích phần còn lại sau. Hãy ngừng trò chuyện bây giờ, nghiêm túc đấy.”
“Rốt cuộc thì con cũng đang ở độ tuổi đó mà.”
“Con đang cố nói chuyện bình thường. Đừng nói về chuyện đó trong cửa hàng.”
Amane cau có, và Shuuto cuối cùng đã thuyết phục Shihoko.
“Được rồi, chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau.”
“Đương nhiên. Bố mẹ sẽ hỏi về chi tiết sau.”
“Đừng mà. Dù sao thì, quý khách gọi gì?”
“Một set A và một set C. Nó ổn chứ, Shihoko?”
“Ừ, cả hai đều ổn.”
Shihoko trông rạng rỡ, và Shuuto biết những gì Shihoko muốn mà không cần phải nói gì.
“Chắc chắn rồi. Vui lòng đợi trong giây lát.”
Amane nhận đơn đặt, và vội vã rời đi, vì cậu biết họ sẽ bắt đầu tán tỉnh nhau.
Đúng như dự định, có một cuộc trò chuyện thân mật đằng sau họ. Cậu thở dài, thông báo cho quầy tính tiền về đơn gọi món, và bạn học cậu ở đó nhìn chằm chằm cậu.
“Một set A và một set C…Chuyện gì?”
“Đó là bố mẹ cậu hả, Fujimiya?”
“…Không may mắn là, đúng rồi.”
“Ý cậu là gì, không may…nhưng ổn thôi, tôi thấy cậu khá khác với mẹ cậu nhỉ.”
Người bạn này đã thấy Shihoko vui vẻ như thế nào, và rõ ràng, sự tương phản quá rõ rệt.
Sau khi nhìn lại cặp đôi đang trò chuyện kia một lúc, người bạn học nhìn vào Amane.
“…À.”
“Ý cậu là sao, à?”
“Cậu giống với bố cậu.”
“Thật ư? Chà, tôi đoán tôi giống ông ấy hơn…”
“Yep yep chính nó.”
Amane nheo mắt trước câu trả lời rõ ràng này, nhưng trước khi cậu có thể trả lời lại, tôi có việc phải làm rồi, người bạn học vội vã rời đi, nói như vậy. Amane không biết chuyện gì đang xảy ra, và thấy hơi nghi ngờ khi cậu quay trở lại vị trí của mình.
kiểu nói kéo dài nguyên âm của từ ra