Thiên sứ nhà bên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel(100-213) - Chương 101: Thiên sứ và gối ôm.

Amane mở mắt ra và thấy chiếc áo sơ mi của Mahiru ngay trước mặt cậu.

Có lẽ cậu lại ngủ gật một lần nữa. Sự thoải mái quá mức sung sướng khiến cậu ngủ thiếp đi. Thật sự mà nói, cậu không biết cậu đã ngủ bao lâu, nên cậu cảm thấy khá khó chịu.

Mahiru đã ngừng vuốt tóc cậu.

Cậu cẩn thận ngồi dậy, và thấy Mahiru nghiêng mình trên ghế sofa, đang ngủ say.

Suu, suu, khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, cậu lẩm bẩm. Cô ấy thật là thiếu phòng bị. Cậu nhìn lên đồng hồ, và mặt cậu nhăn lại.

Bây giờ là 11 giờ đêm. Gối đùi diễn ra sau khi mọi thứ đã được làm xong, và lúc đó là 9 giờ tối. Trong trường hợp đó, Amane đã thưởng thức gối đùi khoảng 2 tiếng đồng hồ.

Mahiru có lẽ đã ngủ quên trong lúc đó, và bởi vì cô không thể di chuyển được.

Chắc hẳn là cô ấy không dám đánh thức Amane dậy, và tiếp tục duy trì như thế này cho đến khi cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Cậu mong Mahiru sẽ thận trọng hơn, vì cô đang ở trong nhà của một người con trai. Nhưng cuối cùng, cậu cũng phải chịu trách nhiệm vì đã ngủ quên trên đùi cô.

Cậu không biết phải làm gì, và sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ kia một lúc, cậu quyết định đi tắm.

Có lẽ Mahiru đã tắm rồi, nhưng Amane thì chưa.

Cậu có thể tắm trước và để cho Mahiru ngủ thêm một lúc trước khi đánh thức cô. Cô nàng có lẽ sẽ tỉnh dậy sau khi cậu tắm xong.

Khi mà đã quyết định như thế, Amane vội vàng trở về phòng, và lấy đồ để thay.

Khi đã tắm xong, Amane nhìn vào phòng khách, và nhẹ nhàng thở dài.

Dường như Mahiru vẫn còn trong giấc mộng, và thậm chí tiếng ồn từ máy sấy tóc cũng không thể đánh thức cô.

“Mahiru, dậy đi.”

Amane gọi trong khi nhẹ nhàng lay Mahiru, nhưng cô không có vẻ gì là tỉnh dậy. Có lẽ cô đã thực sự mất đi ý thức, vì cơ thể cô nghiêng dần, và Amane chỉ có thể đỡ cô dậy.

Việc gối đùi liên tục có lẽ đã khiến cô mệt mỏi, hoặc có lẽ cô chỉ đơn thuần buồn ngủ. Dù trong trường hợp nào, Amane hiểu rằng cô chắc chắn sẽ không tỉnh dậy.

Mình nghĩ điều tương tự đã xảy ra trước đây.

Cậu nhớ rằng đó là vào khoảng cuối năm. Mahiru vô tình ngủ quên, và Amane đã cho cô mượn giường.

Cậu thấy có vẻ điều tương tự sắp xảy ra lần nữa.

Một lần nữa, Amane lắc mạnh vô nàng, nhưng cô vẫn không tỉnh dậy.

Nnn. Một âm thành ngọt ngào, mềm mại đi vào tai cậu. Có lẽ nó là tiếng ngái ngủ hơn là một giọng nói.

Đây không phải là lần đầu tiên Mahiru ngủ không phòng bị như thế, nhưng Amane tự hỏi liệu điều này có thực sự ổn.

Chúa ơi, cậu chửi thầm trong khi chọc chọc vào má cô nàng. Dường như cô sẽ không tỉnh dậy dù thế nào đi nữa, và chỉ còn lại cảm giác mềm mại, mịn màng.

Amane chọc vào mặt Mahiru một lần nữa, và kết quả vẫn tương tự. Không còn lựa chọn nào, cậu chỉ đành bế Mahiru dậy.

Bây giờ là mùa Xuân, cho nên nếu Amane để cô nàng ngủ giường cậu và đi ngủ ở đâu đó khác, cậu cũng sẽ không bị cảm. Thật sự mà nói, cậu rất muốn ngủ trong khi ôm cô, nhưng trong trường hợp đó, ngày hôm sau sẽ là thảm họa. Vì thế, cậu không thể làm vậy.

Cậu biết rằng cậu là một đứa nhát gan, nhưng cậu cũng không muốn khiến cô ghét cậu, và chỉ có thể chịu đựng. Cậu bế cô nằm ngang, và đặt cô lên giường trong phòng cậu.

Cậu đã dọn giường trước khi đặt Mahiru xuống. Tất cả những gì cậu phải làm tiếp là đắp chăn lên cô đang ngủ.

“…Mình không biết có nên nói với Mahiru không, rằng cô thật sự không nên ngủ trong nhà của người khác.”

Amane có thể cưỡng hiếp cô nếu cậu không quan tâm đến hậu quả, và rồi phát triển mối quan hệ từ đó.

Cậu không làm vậy là bởi vì cậu muốn trân trọng Mahiru, và nghĩ rằng chả có lý do gì để tấn công cô nàng cả. Không thể nói rằng cậu là một người an toàn để ở cùng, và không gì có thể đảm bảo rằng cậu sẽ không mất đi tỉnh táo để hành động lên Mahiru.

Cậu chỉ mong rằng Mahiru sẽ không mất cảnh giác như này chỉ vì thấy thoải mái và tin tưởng trước nhân cách của cậu.

Mahiru là một người rất thận trọng, nhưng đồng thời, cô thích làm nũng trước những người mà cô mở lòng. Đó là lý do tại sao cô lại thể hiện khía cạnh ngây thơ và thiếu phòng bị như vậy, và vì sự tỉnh táo của cậu, Amane mong cô nàng sẽ thay đổi.

Cậu thở dài trong khi vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ của cô. Cơ thể Mahiru bắt đầu cựa quậy.

“…Nn.”

Một giọng nói mềm mại vang lên.

Mí mắt bên dưới của hàng lông mi đẹp đẽ bắt đầu mở ra chậm rãi, và để lộ ra đôi mắt màu caramel thờ thẫn.

Đôi mắt lờ đờ, ngái ngủ dường như không nhìn vào đâu cả, và rõ ràng là của một người vừa mới thức dậy. Có lẽ tâm trí cô vẫn đang mơ màng, vì cô là kiểu người không để tâm trí hoạt động lại ngay sau khi thức dậy.

Amane nghiêng mình để nhìn vào khuôn mặt của Mahiru. Cô nàng không tỉnh dậy, thay vào đó trông đang thẫn thờ, có vẻ như hoàn toàn thoải mái.

“Cậu tỉnh chưa? Cậu thiếp đi khi mình tỉnh dậy, cho nên mình đưa cậu vào giường mình. Nếu đã tỉnh rồi thì về nhà đi, hoặc mình sẽ dùng cậu như là gối ôm đấy.”

Trời ạ, mình thật hèn nhát khi chỉ dám nghĩ đến việc lấy cô làm gối ôm. Amane nghĩ, nhưng nếu cậu nói rằng cậu sẽ tấn công cô, có khả năng rằng cô sẽ ghét cậu, và cậu sẽ rất đau khổ. Cậu thực sự không thể nói như thế được.

Ngoài ra, cậu cũng có ước muốn nho nhỏ.

Cậu vỗ nhẹ vào má của một Mahiru đang lảo đảo, với mong muốn cô sẽ thức dậy và đi về nhà, nhưng Mahiru vẫn mê màng.

Cô lập tức hướng mắt về phía Amane, và rồi nhắm mắt lại và vùi mình dưới tấm chăn, rõ ràng cho thấy cô thật sự mệt như thế nào. Có lẽ cô chỉ muốn ngủ ở đây.

“Oy.”

“…Nnn…”

Nếu tâm trí cô hoạt động như bình thường thì cô có lẽ đã nghe Amane nói. Tuy nhiên, cô nàng hoàn toàn mơ màng và tìm kiếm tấm chăn. Có vẻ như lời nói của Amane không hề hiệu quả.

Khuông mặt của Amane co giật, và cậu rúc vào cùng một tấm chăn, muốn cho cô cảm thấy nhiều một vài nguy hiểm.

Cậu ngủ cạnh bên Mahiru, và vỗ về đầu cô trong khi cô đang tìm kiếm hơi ấm từ tấm chăn. Cậu có thể lay cô dậy nếu cậu muốn, nhưng cậu không thể bắt mình làm vậy khi mà cô đang rất mệt mỏi.

“Được rồi, dậy đi, nếu không thì mình sẽ dùng cậu như gối ôm.”

“…Nnn.”

Khi cậu thì thầm vào tai cô, cô đáp lại mơ hồ, và cúi xuống.

Nó quá đột ngột, và cậu như đóng băng. Tuy nhiên, Mahiru không có vẻ như bận tâm lắm trong khi cô cựa quậy, cố tìm ra tư thế thoải mái hơn.

Cô luồn lách như một con sâu bướm, và cuối cùng vùi mặt vào ngực của Amane.

Dường như đã tìm ra tư thế thoải mái nhất, cô dừng lại và ngủ tiếp.

TẠI SAO CÔ ẤY LẠI THIẾU CẢNH GIÁC THẾ CHỨ?”

Cô ngủ thiếp đi trên ngực một ngưới đàn ông như thế, có lẽ không hay biết về những hành động của mình. Nếu Amane vòng tay ra sau cô, cậu có thể thật sự dùng cô như một cái gối, như cậu đã tuyên bố.

Sẽ thật tuyệt nếu nhịp tim của cậu có thể đánh thức cô. Tuy nhiên, cậu đơn thuần là rất phấn khích, và không thể đánh thức một Mahiru đang ngủ say được.

Amane nghe thấy một tiếng thở nhỏ.

“…Tha cho mình đi mà…”

Vì cô đã quá thiếu phòng bị, cô thật sự không thể đỗ lỗi cho bất kỳ ai nếu ai đó giở trò với cô. Amane rên rỉ khi thấy điều đó, và nhìn vào cô, người đang bám dính vào cậu.

Hơi thở của cô đều đặn, và cô thì đang trong giấc mơ. Amane chỉ có thể chết lặng cười thầm.

Thật sự, cô ấy.

Cô ấy đã ngủ say, nhưng thành thật mà nói, cô ấy không nên trao trọn niềm tin vào một người con trai mà cô ấy tin tưởng, bám dính vào người đó, thậm chí cho phép người đó ngủ cùng với cô.

Amane nhận ra rằng cô có một ít cảm tình cho cậu, nhưng có lẽ việc cô thích cậu chỉ là do cậu mong muốn, hoặc cậu hy vọng thế.

Cậu không biết tình huống thật sự thì như thế nào, nhưng ít nhất, cô có thể ngủ trên giường của Amane mà không chút kháng cự, dù chỉ là vô tình. Cô không kháng cự trước việc ở cạnh cậu, cũng như trước sự vỗ về của cậu.

Mình có thể giải thích việc này theo cách thuận lợi cho mình không nhỉ?

Amane tự hỏi, và Mahiru đương nhiên sẽ không trả lời.

Cô đơn thuần đang ngủ một cách yên bình. Sau một cuộc đấu tranh nội tâm, Amane đưa tay cậu ra.

Cậu vòng tay ra sau lưng cô, ôm cơ thể vốn đã dựa vào người cậu của cô.

“…Mình đã cảnh báo cậu rồi đấy.”

Amane lẩm bẩm những lời nghe như một cái cớ, nhưng không ai có thể đổ lỗi cho cậu cả. Hiện tại ở đây là một chú mèo con hoàn toàn không chút phòng bị và một con sói bất lực trước nó.

Amane tận hưởng cơ thể mềm mại, và e ngại hôn đôi môi cậu lên vầng trán phía trên tóc mái của cô.

…Mình sẽ lấy cái này để thay cho phí chỗ ngủ.

Nó có lẽ hơi đáng trách khi cậu làm vậy trong khi cô mê màng và thiếu phòng bị, nhưng nếu cô vẫn tỉnh táo, cậu chắc chắn không thể làm vậy.

Sau cùng, người cô gái cậu thích đang ngủ trên giường cậu, hoàn toàn thiếu cảnh giác. Cậu thật sự mong ai đó sẽ khen cậu vì cậu đã có thể chịu đựng đến nhường này.

Như thường lệ, Mahiru lặng lẽ ngủ một cách nhẹ nhỏm, “Đồ ngốc này.” Amane lẩm bẩm, và nhắm mắt lại.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage