Thiên Đường

Truyện tương tự

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

48 2914

Đừng để thám tử suy luận. Nếu không, thế giới có thể sẽ bị hủy diệt.

(Đang ra)

Đừng để thám tử suy luận. Nếu không, thế giới có thể sẽ bị hủy diệt.

夜方 宵

Tôi là thám tử. Không phải thám tử bình thường, mà là thám tử chính hiệu.

1 6

The Last Adventurer

(Đang ra)

The Last Adventurer

Dedart

Trong thời đại đen tối ấy, có một mạo hiểm giả vẫn tiếp tục chiến đấu đến cùng.

2 4

Tro Tàn Biển Sâu

(Đang ra)

Tro Tàn Biển Sâu

Viễn Đồng

Ai biết lái thuyền thế nào không?!

2 4

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

3 21

Toàn tập - Chương 1.1

Vào một ngày cuối tháng Tư, khi được nghỉ giải lao cho đến tiết kế, tôi mở hộp bút và phát hiện một mẩu giấy gấp làm ba nằm trong đống bút ngổn ngang. Tôi mở ra xem bên trong là gì.

“Chúng ta nên làm bạn”

Chỉ vậy thôi. Lá thư ấy nhìn giống miếng xương cá, được viết bằng bút chì bấm.

Tôi nhanh chóng gấp nó và đút lại vào hộp bút. Hít một hơi dài, tôi khựng lại một giây, vội nhìn một vòng quanh lớp, như mọi lần. Vẫn là những người bạn cùng lớp cười đùa và gào rú inh ỏi, vẫn như bao giờ giải lao khác thường ngày. Tôi cố gắng làm bản thân bình tĩnh bằng cách lặp đi lặp lại việc vuốt sách giáo khoa và vở ghi, rồi chuốt đầu bút chì để giết thời gian. Tiếng chân ghế kéo trên sàn nhà tạo ra thứ âm thanh buốt óc. Giáo viên bước vào lớp và tiết học bắt đầu.

Tờ giấy nhắn đó có thể là một trò chơi khăm, nhưng tôi tuyệt nhiên không nghĩ ra lý do giải thích cho vì sao bọn kia làm một trò khá là nham hiểm như vậy, sau tất cả mọi chuyện từng xảy ra. Tôi thở dài trong lặng lẽ, tiếp tục ẩn mình vào “vùng an toàn” của riêng tôi.

Chỉ tờ giấy nhắn đầu tiên đó được nhét trong hộp bút. Cái thứ hai, sau đó, được dính vào sâu trong ngăn kéo bàn học của tôi, ở vị trí mà bàn tay dễ dàng sờ phải nó. Bất cứ khi nào tôi thấy tờ giấy nhắn, người tôi liền nổi sởn gai ốc. Quét mắt một vòng quanh lớp học thật cẩn thận để không bị phát hiện, nhưng dường như tôi cảm thấy có ai đó phát hiện ra biểu cảm khác lạ trên mặt tôi. Bỗng nhiên cảm giác run sợ xâm chiếm trong tôi, tôi chẳng biết phải phải phản ứng ra làm sao nữa.

“Cậu đã làm gì ngày hôm qua khi trời đổ mưa?”

“Nếu được đi đến một quốc gia bất kỳ trên thế giới, cậu muốn đi đâu?”

Những mảnh giấy có kích cỡ bằng các tấm bưu thiếp, được viết bằng những câu hỏi đơn thuần. Tôi luôn lẻn vào nhà vệ sinh để đọc chúng. Đáng nhẽ tôi phải vứt chúng đi từ lâu rồi, nhưng không biết nên vứt đâu, nên tôi đành dính chúng vào bìa trong cuốn sổ của tôi.

Mọi thứ vẫn không có gì khác biệt kể từ lúc trò nhét giấy này bắt đầu.

Gần như ngày nào, Ninomiya cùng đám lâu la cũng bắt tôi vác cặp sách cho bọn chúng, đấm đá tôi mà chẳng cần lý do, hoặc phang máy ghi âm vào đầu tôi, hay bắt tôi chạy vòng quanh để mua vui cho chúng nó. Những tờ giấy càng ngày càng nhiều, và dù những lá thư đó không có ký tên, tôi cũng bắt đầu quan tâm về nét chữ trong những lá thư. Ninomiya, hay đám dây mơ rễ má với hắn, chúng nó chắc chẳng rảnh làm việc đấy, chỉ có thể là một ai khác ở ngoài kia. Nhưng tôi biết đó là một ý tưởng tồi tệ, đến mức chúng tràn ngập trong tâm trí tôi, để lại tôi ngổn ngang với sự bối rối.

Dần dà, nhận những lá thư vào mỗi buổi sáng sớm trở thành nghi thức đặc biệt của tôi. Tôi cố gắng đến lớp sớm hơn, để không ai phát hiện, khi ấy không gian vẫn còn yên tĩnh và phảng phất chút mùi dầu. Tâm trạng tôi trở nên tốt hơn khi đọc những lá thư tí hon đó. Nhưng tôi vẫn không mất cảnh giác, rằng những lá thư có thể là một trò đùa tệ hại của ai đó, nhưng từng mẩu chuyện trong những lá thư làm lòng tôi yên ả đến kỳ lạ, mặc cho những mặc cảm chôn sâu trong lòng.

Đầu tháng Năm, vào trước kỳ nghỉ, tôi nhận được một lá thư, “Mình muốn gặp cậu. Gặp nhau khi tan trường nhé. Mình sẽ đợi cậu từ năm giờ đến bảy giờ.” Nội dung của lá thư có cuộc hẹn và một bản đồ đơn giản được vẽ bằng tay. Tai tôi có thể nghe được rõ tiếng tim đập bình bịch. Tôi đọc bức thư nhiêu đến mức kể cả khi nhắm mắt, tôi vẫn thấy được những dòng chữ trên bức thư. Tôi dành tất cả thời gian còn lại trong ngày chỉ để nghĩ mình sẽ nên làm gì và chẳng làm gì khác vào giờ giải lao, đến mức bị đau đầu và chán ăn. Không còn nghi ngờ gì nữa, khi tôi đến điểm hẹn, Ninomiya cùng đám bạn của nó đã đứng sẵn ở đó, chỉ chực chờ con mồi vào bẫy xâu xé. Chúng nó đứng thành vòng tròn xung quanh tôi, và nghĩ lần này chúng nó sẽ nghĩ cách “dùng” tôi cho trò chơi của bọn chúng. Mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.

Tôi không thể gạt viễn cảnh đó khỏi đầu.

Ngày hẹn trong thư cũng đến, lòng tôi nóng bừng như lửa đốt. Cả ngày ở lớp, tôi chỉ dám thăm dò từng nhất cử nhất động của bọn Ninomiya, nhưng chúng nó không biểu hiện gì khác thường. Một trong số bọn chúng phát hiện, “Nhãi ranh, mày đang nhìn gì đấy?” rồi phi dép vào mặt tôi. Chiếc dép đáp vào mặt tôi rồi rơi bịch xuống đất. Hắn ra lệnh tôi nhặt nó, và tôi làm theo.

Cuối ngày, lòng tôi chộn rộn tới mức buồn nôn. Ngay khi tiết học cuối kết thúc, tôi chạy thẳng một mạch về nhà. Trong lúc chạy, tôi tự hỏi bản thân rốt cuộc mày đang đi đâu, mày làm cái quái gì vậy… Dẫu nhưng suy nghĩ đó cứ ngày một nhiều lên, tôi chẳng thể tìm nổi câu trả lời. Tôi có cảm giác mọi việc mình làm rồi sẽ chẳng đến đâu.

Khi tôi về nhà, mẹ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi. Bà nhìn và chào tôi, tôi chào lại. Giọng nói trên tivi phát đều đều về tin tức mới, thứ âm thanh duy nhất trong nhà. Các phòng khác thì hiển nhiên vẫn tinh mịch.

“Cả ngày hôm nay mẹ chỉ ở trong bếp.” mẹ tôi nói.

Tôi lấy chai nước nho trong tủ lạnh, rót ra cốc và uống tại quầy bếp. Mẹ tôi ngoái nhìn và bảo tôi ra bàn ăn mà uống. Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng bấm móng tay, hoặc móng chân gì đó.

“Mẹ đang làm bữa tối ạ?”

“Uh-huh. Con ngửi thấy chưa? Mẹ nấu món hầm chân giò với rau củ.”

Tôi chợt nghĩ chắc bố tôi vừa về nhà, nhưng tôi quyết định không hỏi mẹ.

“Con muốn ăn luôn không?”

“Không. Con định đén thư viện một chút. Lát nữa con về.”

Thị trấn tôi ở có một con đường có một cái cây lớn, con đường đó là nơi những tòa nhà mọc lên như nấm. Đây cũng là con đường đến trường của tôi. Để tới điểm hẹn, bạn phải rẽ trái ở giữa đoạn đường có những lùm cây rậm rạp, đi vào một góc đường, nơi dẫn đến một sân cát mà hầu như không đủ điều kiện để làm công viên.

Kể từ lúc tôi rời khỏi nhà lúc bốn giờ, tôi không thấy ai đến điểm hẹn lúc tôi đến nơi. Tôi hít ngụm không khí lấy lại sức. Có một băng ghế làm từ lốp xe, và một con cá voi làm bằng bê tông. Giữa chúng là một sân cát không to hơn đệm giường là bao, vứt đầy vỏ kẹo và túi bóng.

Giữa đống rác, tôi còn nhìn thấy có bãi phân chó với phân mèo khô. Cát khô bám lấy chúng khiến chúng trông giống những miếng tempura.Tôi đếm từng miếng “tempura” trong sân, nhưng vừa đếm hết thì lại thấy bãi mới. Hẳn sân cát ngập ngụa trong phân. Bỗng tôi giật thót. Cảm giác như có một ai đó sẽ bắt tôi ăn hết đống phân ở trong cái sân này. Cổ họng tôi bỗng ngứa rát. Tôi nín thở, để vị của phân trôi tuột khỏi đầu lưỡi. Chỉ nghĩ đến thế đã khiến tôi phát bệnh.

Cái miệng của con cá voi rộng đến mức nhét đủ hai người vào trong. Màu của nó bị phai và tróc gần hết đến mức bạn không nhận ra nó từng có màu gì. Lưng và đầu của nó bị bút vẽ chi chít. Một khu đất nằm ẩn khuất trong khu dân cư cũ, với mặt sân gần như mục nát.

Tôi còn ít thời gian để tiêu khiển, nên tôi dạo bước lại con đường có cái cây lớn. Tôi ngồi xuống một phiến ghế kim loại, thở ra thật mạnh và hít vào chậm rãi. Tôi nghĩ tôi đã mắc phải sai lầm khi quyết định tới đây, nhưng kể cả nếu tôi không đến, thì đám Ninomiya kiểu gì cũng bắt tôi phải trả giá. Tôi tự nhủ sẽ ổn thôi khi tôi đã quyết định tới đây. Mọi chuyện vẫn sẽ phải diễn ra.

Tôi thở dài và nhìn ngó xung quanh một lần nữa. cảm thấy có chút choáng váng. Chỉ vừa ít lúc trước, những lùm cây vẫn chỉ là những vật thể đen kịt, nhưng giờ những tán lá dần ló dạng, và gió bắt đầu thổi khiến bạn nghe thấy tiếng lá xào xạc. Tôi cởi kính và xoa mắt, và lại nhìn con đường cũ. Vẫn như mọi ngày, thế giới vẫn phẳng và thiếu chiều sâu. Đôi mắt tôi chụp lại cảnh vật giống như trong các bưu ảnh. Khi tôi nháy mắt, cảnh vật trượt qua mắt tôi và tôi nhìn thấy một khung cảnh mới.

Một lúc sau, đến khi không thể nghĩ nổi thêm gì nữa, tôi quay lại điểm hẹn. Tôi phát hiện một người đang quay lưng ngồi trên lốp xe. Một cô gái mặc đồng phục. Điều này khá bất ngờ với tôi. Tôi đảo mắt nhìn quanh để xem còn ai trong sân, nhưng trong sân không thấy dấu hiệu có thêm một người khác.

Tôi thận trọng tiến về phía cô gái. Khi tôi vừa dừng bước tại miệng con cá voi, cô gái nghe thấy tiếng bước chân và quay lại đối mặt với tôi. Đó là Kojima. Học cùng lớp. Cậu ta đứng dậy và nhìn tôi, miệng há hốc. Trông tôi cũng không khác gì cậu ta.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage