Thiên đàng

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

132 2909

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47829

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 264

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10602

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

14 37

Toàn tập - Chương 01

Một ngày cuối tháng Tư, giữa giờ ra chơi, tôi mở hộp bút ra và thấy một mảnh giấy gấp hình tam giác chen giữa những chiếc bút chì.

Tôi mở nó ra xem bên trong viết gì.

"Chúng ta nên làm bạn."

Những nét chữ mảnh như xương cá viết bằng bút chì kim chỉ ghi có mỗi thế.

Tôi vội gấp tờ giấy lại, nhét vào hộp bút. Hít một hơi thật sâu, tôi làm bộ liếc nhìn xung quanh lớp học. Đám bạn vẫn đùa giỡn ồn ào như mọi khi, giờ giải giao chẳng có gì khác lạ. Tôi cố trấn tĩnh bằng cách xếp lại sách vở ngay ngắn, rồi lấy gọt bút gọt đi gọt lại một cây bút chì. Chẳng mấy chốc, chuông vào tiết ba vang lên. Chiếc ghế kéo lê trên sàn rít lên ken két. Giáo viên bước vào, và tiết học bắt đầu.

Tờ giấy kia chắc chắn là trò chơi khăm chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhưng tôi không hiểu bọn chúng bày trò tinh vi thế để làm gì sau bao lâu trực tiếp bắt nạt. Tôi thở dài não nề trong lòng, thả mặc bản thân vào bóng tối quen thuộc.

Chỉ có tờ giấy đầu tiên là nằm trong hộp bút. Những tờ sau đều được dính dưới mặt bàn, chỗ tay tôi dễ dàng lần ra. Mỗi lần vô ý chạm vào một mẩu giấy mới, tôi nổi hết cả da gà. Tôi len lén nhìn trước ngó sau như tên trộm vặt, cẩn thận để không bị ai bắt gặp, nhưng luôn có cảm giác một đôi mắt từ đâu đó đang theo dõi phản ứng của mình. Một nỗi bất an kỳ lạ xâm chiếm và dần đầy lên qua từng ngày, khiến tôi không biết phải làm gì hơn. 

"Hôm qua trời mưa, cậu đã làm gì thế?"

“Nếu được đến bất kỳ đâu trên thế giới, cậu sẽ chọn nơi nào?"

Những mảnh giấy nhỏ cỡ bưu thiếp với những câu hỏi đơn giản. Tôi luôn đợi vào nhà vệ sinh mới dám đọc chúng. Đáng lẽ tôi nên vứt đi, nhưng không biết vứt đi đâu, cuối cùng đành nhét đại sau tấm bìa xanh đậm của cuốn sổ kế hoạch.

Kể từ khi những mảnh giấy xuất hiện, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi là bao.

Hầu như ngày nào Ninomiya và đám bạn cũng bắt tôi xách cặp hộ, đá tôi như mấy lon nước ngọt bẹp dí, lấy sáo recorder gõ lên đầu tôi, hay sai tôi chạy việc vặt. Nhưng những mảnh giấy vẫn tiếp tục xuất hiện với thông điệp ngày càng dài và chi chít hơn. Những lời nhắn không đầu không đuôi, nhưng khi nhìn kỹ nét chữ, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Ninomiya hay đám đàn em của nó viết không, phòng chừng là một ai đấy hoàn toàn khác. Dẫu thế, tôi biết rằng ý nghĩ đó thật ngu ngốc, và mọi giả thuyết khác lập tức lấn át, làm cơn khó chịu trong tôi càng thêm sôi sục.

Dù vậy, việc kiểm tra mỗi sáng xem có mẩu giấy mới nào không đã trở thành một thói quen nhỏ trong lịch trình cả ngày của tôi. Tôi bắt đầu đến lớp sớm, đương phòng học còn vắng lặng, và không khí vẫn thoang thoảng mùi dầu bóng gỗ. Đọc những dòng chữ nhỏ xíu ấy khiến lòng tôi nhẹ nhõm mà chẳng thể lý giải tại sao. Tôi không bao giờ quên mất khả năng đây là cái bẫy, tuy là thế, có điều gì đó giữa những dòng ấy khiến tôi cảm thấy được bảo vệ, dù chỉ trong chốc lát, giữa biển khổ này. 

Đầu tháng Năm, ngay trước kỳ nghỉ, tôi nhận được tờ giấy nhớ khổ 3x4 viết, "Tớ muốn gặp cậu. Hẹn sau giờ học nhé. Tớ sẽ đợi từ 5 đến 7 giờ.” Kèm theo là ngày tháng và một bản vẽ phác bằng tay đơn giản. Tim tôi đập thình thịch mạnh đến mức âm vang truyền đến tận trong tai vẫn còn nghe rõ. Tôi đọc đi đọc lại tờ giấy đến thuộc lòng, ngay cả khi nhắm mắt vẫn thấy những con chữ nắn nót hiện ra. Cả ngày hôm ấy, tôi chẳng nghĩ được gì khác ngoài việc có nên đi hay không, suy nghĩ ấy đeo bám dai dẳng đến nổi đầu óc tôi quay cuồng và chẳng buồn đụng đến bữa trưa. Trong lòng tôi chắc mẩm, chắc chắn Ninomiya và đám bạn sẽ chờ sẵn ở đó, sẵn sàng cho tôi một trận đòn nhớ đời. Thấy tôi xuất hiện, chúng sẽ vây lấy và cười khoái trá vì trò chơi mới thành công mĩ mãn. Mọi chuyện sẽ chỉ tồi tệ hơn thôi.

Nhưng tôi lại không thể làm ngơ.

Chẳng mấy chốc mà đã tới ngày hẹn, tôi càng không có cách nào xua đi làn sương mù mịt luẩn quẩn trong tâm trí. Suốt cả buổi trên lớp, tôi theo dõi Ninomiya và đám bạn hết sức có thể, nhưng chẳng phát hiện điểm gì khác thường trong hành vi của chúng.

Rồi một đứa trong đám để ý, quát, "Này, nhìn cái gì đấy?" rồi ném thẳng chiếc dép đi trong lớp vào mặt tôi. Nó đập trúng má tôi rồi rơi xuống sàn, lực tác động khiến tôi choáng váng, cảm thấy sức nóng bỏng rát trên da mặt mỏng tang. Hắn bắt tôi nhặt dép lên đưa lại, và tôi làm theo.

Cuối ngày, tôi căng thẳng đến mức buồn nôn. Vừa hết tiết cuối, tôi chạy một mạch về nhà. Đương chạy, tôi tự chất vấn từ sâu thẳm trong thâm tâm rằng liệu mình có thực sự nên đi không, mình đang làm cái quái gì thế này, nhưng dù nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể tự quyết định được. Tôi có cảm giác bất kể chọn cách nào thì kết cục cũng sẽ rẽ theo hướng vô cùng tăm tối.

Về đến nhà, mẹ tôi ngồi trên sofa liếc nhìn tôi rồi quay lại dán mắt vào màn hình TV. Tôi chào bà. Tiếng phát thanh viên đọc bản tin vang lên là âm thanh duy nhất trong căn nhà tĩnh mịch. Mọi phòng đều yên lặng như mọi khi.

"Cả ngày mẹ ở trong bếp đấy", bà nói.

Tôi lấy hộp nước ép bưởi trong tủ lạnh, rót một cốc uống ngay tại quầy bếp. Mẹ nhìn rồi bảo tôi mang ra bàn. Vài giây sau, tôi nghe được tiếng cắt móng tay hay móng chân gì đó vọng ra.

"Ý mẹ là nấu bữa tối ạ?"

“Ừ. Con không ngửi thấy mùi à? Món thịt bò hầm đầu tiên của mẹ, bận rộn lắm đấy!"

Câu hỏi liệu lần này bố có thực sự về nhà ăn tối không bị bỏ ngỏ trên đầu lưỡi, tôi cũng quyết định không hỏi và bỏ đi.

"Con muốn ăn sớm không?"

“Không ạ. Con cần ra thư viện một lát. Ăn sau cũng được.”

Con đường chính của thị trấn tôi sống trải dài hàng dãy nhà với hàng cây um tùm trồng hai bên vệ đường nhuộm màu xanh mướt mắt. Đây là con đường tôi vẫn lê bước đi học mỗi ngày. Địa điểm hẹn gặp nằm ở một con hẻm nhỏ, tại khúc cua bên trái ngay chính giữa đoạn đường cây xanh đổ bóng ấy, dẫn tôi đến một bãi đất cát hoang sơ không đáng để gọi là công viên.

Vì rời nhà từ bốn giờ, khi tôi đến nơi vẫn chưa có ai. Tôi tranh thủ lấy lại sự bình tĩnh và căng ngực hít vào luồng không khí thoáng đãng . Trước mặt là chiếc băng ghế làm từ lốp xe cũ, một con cá voi bê tông sơn phết, ở giữa chúng là chiếc hộp cát có kích thước thua cả một cái giường đơn, ngập trong đấy là vỏ kẹo và túi nilon.

Từ trung tâm đống rác, bằng mắt thường tôi có thể phân biệt rõ từng cục phân chó khô cứng. Cát bám vào khiến chúng trông như những miếng tempura. Tôi cố đếm từng cục một, nhưng càng nhìn càng thấy nhiều hơn. Có lẽ cả hộp cát này chứa đầy phân. Bỗng tôi nghĩ. Người hẹn mình đến đây chắc sẽ bắt mình ăn chúng. Cổ họng tôi ngụp lặn trong vị phân. Tôi thở mạnh để xua đi nó, nhưng chỉ việc nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi muốn nôn uệ tại chỗ.

Miệng con cá voi đủ rộng cho hai đứa trẻ cỡ tôi chui vào. Lớp sơn đã bong tróc đến khó có thể nhận ra màu gốc của nó. Lưng và đầu con cá voi chi chít những nét vẽ bậy bằng bút dạ. Cả bãi đất nằm dưới cái bóng dài dằng dặc của khu chung cư cũ kỹ, mặt đất xám xịt như chứa đựng thứ gì đó đang từ từ thối rữa.

Còn thời gian, tôi quay lại quãng đường lớn. Tôi ngồi xuống chiếc xích đu, thở dài và hít vào chậm rãi. Tôi cứ nghĩ mình đã sai lầm khi đến đây, nhưng nếu không đến, Ninomiya và đám bạn sẽ chẳng đời nào để yên cho tôi. Tôi tự nhủ rằng cho dù mình có làm gì cũng thế thôi, không có gì thay đổi cả. Tôi lại thở dài, ngước nhìn lên bầu trời xanh bụi trong cảm giác chếnh choáng. Không lâu về trước, những thân cây chỉ là mấy cái cột đen xì, giờ đã phủ đầy lá non, mỗi khi gió thổi ngang lại xào xạc xôn xao. Tôi tháo kính ra, dụi mắt, rồi nhìn lại xuống mặt đường. Thế giới trước mắt tôi vẫn phẳng lì và thiếu đi phần ý nghĩa như thường lệ. Mọi thứ hiện lên như một tấm bưu thiếp vô tri, nhưng mỗi lần chớp mắt, cảnh vật đều đổi thay đến chóng mặt.

Một lúc sau, đầu óc vẫn trống rỗng, tôi quay lại bãi đất hoang vu.

Tôi thấp thoáng thấy một bóng người đang ngồi trên đống lốp xe, quay lưng về phía tôi. Một cô gái mặc đồng phục học sinh. Sự hiện diện khiến tôi dường như đã ngờ ngợ ra. Tôi nhìn quanh kiếm tìm, nhưng chẳng còn ai khác cả.

Tôi thận trọng tiến lại gần. Khi tôi dừng chân gần miệng con cá voi, có lẽ vì nghe được tiếng bước chân, nàng quay lại nhìn tôi. Là Kojima. Bạn cùng lớp của tôi. Nàng đứng dậy, nhìn tôi từ đầu đến chân, hơi cúi cằm xuống. Tôi cũng làm y như vậy.

“Vì lá thư, đúng không?"

Kojima có dáng người thấp bé, làn da hơi sẫm màu. Ở trường, nàng chẳng bao giờ nói chuyện với ai. Tấm áo sơ mi của nàng luôn nhăn nhúm, còn bộ đồng phục thì đã sờn vải. Nàng bị gù lưng. Mái tóc đen dày của nàng không bao giờ chịu xõa xuống, những sợi tóc cưng cứng cứ xòe ra theo mọi hướng. Dưới mũi nàng có một vệt đen, như vết bẩn hay lông mọc, và cũng vì đặc điểm ấy, nàng thường bị trêu chọc và chế giễu. Đám con gái sành điệu trong lớp bắt nạt Kojima vì gia cảnh không mấy khá giả và ngoại hình chẳng nổi bật của nàng.

“Tớ không nghĩ cậu sẽ đến," Kojima cười, một nụ cười ngượng ngùng, "Cậu có thấy kỳ lạ không?"

Tôi không biết nói gì, chỉ lắc đầu. Cả hai đứng im lặng một lúc.

“Ngồi đi," Kojima nói. Tôi gật đầu và cố gắng ngồi xuống đống lốp xe nhưng không thể thấy thoải mái nổi.

"Không phải tớ có chuyện gì quan trọng để nói đâu. Chỉ là tớ nghĩ chúng ta nên trò chuyện, mỗi hai đứa mình thôi. Thật lòng mà nói, tớ cảm thấy cả hai ta đều cần điều này. Tớ đã nghĩ vậy từ lâu rồi."

Kojima nói chậm rãi, đôi lúc ngập ngừng ngưng lại bất chợt. Tôi nhận ra đây là lần đầu tiên mình nghe giọng nàng. Lần đầu tiên nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng. Cũng là lần đầu tiên tôi trò chuyện kiểu này với một bạn nữ. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi không biết nên nhìn đi đâu cho phải.

"Tớ rất mừng vì cậu đã đến." 

Giọng nàng không cao cũng không trầm, nhưng chắc chắn, giọng nói ấy sở hữu một sức mạnh ẩn giấu tiềm tàng. Tôi tiếp tục gật đầu. Kojima nhận thấy và có vẻ yên tâm hơn.

"Cậu biết tên công viên này không?" 

Tôi lắc đầu.

"Công viên cá voi. Thấy không? Con cá voi ngay kia kìa. À, chắc chỉ có mình tớ gọi thế thôi." Nàng phì cười. Tôi tự dưng nhẩm theo. Công viên cá voi.

"Như tớ đã nói, tớ muốn trò chuyện từ lâu rồi. Đó là lý do tớ viết thư cho cậu. Nhưng tớ không nghĩ cậu thực sự sẽ đến. Giờ thực sự tớ vẫn còn hơi sốc." Nàng vừa nói nhanh hơn vừa dụi mũi.

Tôi gật đầu.

“Tớ muốn làm bạn với cậu," ánh mắt nàng xoáy thẳng vào tôi, "Ý tớ là, nếu cậu không thấy phiền."

Tôi không rõ lắm ý của nàng, nhưng vẫn đồng thuận theo. Một cảm giác nghi ngại trào dâng lên tận vòm họng tôi. Làm bạn nghĩa là gì? Bạn bè phải làm gì? Cho dù còn mảy may thắc mắc, tôi không dám hỏi thêm. Mồ hôi lưng chảy ròng ròng như thác. Kojima mỉm cười. Nàng có vẻ rất vui với câu trả lời của tôi. Tôi thấy cái cách nàng thở phào nhẹ nhõm và nói rất mừng. Rồi cả cách nàng đứng dậy khỏi đống lốp bám bụi, dùng cả hai bàn tay phủi phủi phần vải váy đằng sau. Chiếc váy đồng phục nàng mặc không được phẳng phiu cho lắm với những đường nếp gấp chồng chéo lên nhau. Hai túi áo khoác phồng lên, có lẽ là nhét đầy giấy vụn bên trong.

“Happamine." Giọng nàng trượt xuống thườn thượt như một tiếng thở dài, nhưng nụ cười vẫn không tắt khi cúi đầu nhìn đôi chân. Trong đầu tôi bỗng vang lên, happa cái gì cơ? Tôi muốn hỏi lại nàng vừa nói gì, nhưng không biết phải mở lời thế nào. Rốt cuộc, tôi đành kệ.

"Tớ có thể viết thư cho cậu nữa không?"

"Ừ." Giọng tôi vỡ đôi, lí nhí. Mặt bừng nóng.

"Và cũng được đưa cho cậu?"

"Ừ." Tôi gật đầu.

"Cậu sẽ hồi âm chứ?"

"Ừ." Lần này tôi trả lời đủ nghe. Nhẹ nhõm làm sao.

Chúng tôi đứng đó một lúc trong sự heo hút của không gian. Tiếng quạ kêu văng vẳng từ đâu đó xăm xa.

"Tạm biệt."

Kojima mỉm cười nhìn tôi, vẫy vẫy cánh tay tay mềm mại như phiến lá uốn lượn, rồi xoay người chạy vụt về phía con hẻm dẫn ra đường thị trấn.

Nàng không ngoái lại. Dù chỉ một lần. Trong mắt tôi, bóng hình nàng như nhân đôi, chúng chồng lên nhau rồi thu nhỏ dần. Tôi không biết nên đứng nhìn theo bao lâu, nhưng vẫn đợi cho đến khi bóng nàng khuất hẳn. Hình ảnh tà váy đồng phục đung đưa như một vật mang sức nặng, quất vào bắp chân mảnh mai đã hoạ lên một nét mực đậm đà trong tâm trí tôi. Ngay cả khi dáng hình nàng đã biến mất, nhịp chuyển động nặng nề ấy của chiếc váy vẫn còn đó, hằn sâu một nét ấn tượng khó phai vào ký ức.

“Làm gì mà vội mà vàng thế, thằng lé?”

Giờ học đã kết thúc, nhưng tôi buộc phải quay lại nơi bốc mùi đó dù lòng ục ịch nặng trĩu. Một tên tay chân của Ninomiya túm cổ áo lôi tôi vào lớp. Chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy mà. Ninomiya đang ngồi chễm chệ trên mặt bàn đặt giữa căn phòng, đó là kiểu cách quen thuộc của hắn. Thấy tôi, hắn bật cười, “Này bạn hiền.” Rồi ra lệnh bảo tôi nhét phấn vào mũi và vẽ thứ gì đó hài hước lên bảng, thứ có thể khiến lũ chúng nó cười vỡ bụng. Đám bạn hắn cười rú lên như lũ chó hoang. Một đứa lôi tôi đến bảng đen, những đứa khác không hề can ngăn mà ngược lại còn vây quanh như đang xem trò xiếc.

Tôi biết Ninomiya từ hồi tiểu học.

Ngay từ những ngày đó, hắn đã là trung tâm của mọi sự chú ý. Học tập và thể thao luôn thuộc hàng xuất sắc, khuôn mặt như tạc tượng khiến ai, dù bất cứ giới tính nào, cũng phải công nhận là đẹp trai. Trong khi tất cả phải mặc áo len navy, hắn muốn mặc màu gì cũng được. Mái tóc dài chấm vai. Anh trai hắn hơn hắn ba tuổi còn nổi tiếng hơn. Hai anh em chúng được xem như những ngôi sao hạng A trong trường. Ninomiya toát ra thứ hào quang đặc biệt, luôn thu hút đám đông nảy sinh ý muốn tiếp cận hắn.

Lên cấp hai, hắn buộc tóc đuôi ngựa, làm lũ con gái cười nghiêng ngả bằng những câu đùa, nhưng không chỉ mỗi con gái không thôi. Khi Ninomiya kể chuyện cười, tất cả đều phì cười theo. Hắn luôn đứng đầu lớp, tham gia lớp học nâng cao sau giờ trong khi chúng tôi còn mãi vật lộn với bài tập về nhà. Không ai theo kịp hắn. Ngay cả giáo viên cũng không đủ trình độ.

"Nhanh lên."

Tôi đứng đó như tượng gỗ, lẳng lặng không cất tiếng.

“Mày chưa thuộc bài à? Bao nhiêu năm rồi hả?"

Ninomiya giơ tay lên tỏ vẻ chán ngán. Đám bạn hắn cười ngặt nghẽo, khoái chí với trò chơi của mình. Chính lúc đó, tôi trông thấy Momose đứng khoanh tay phía sau đám người nhộn nhạo.

Momose chuyển đến vào năm cấp hai. Học lực của cậu ta ngang ngửa Ninomiya, nghe nói cả hai còn cùng tham gia một lớp nâng cao sau giờ. Tôi chưa từng trao đổi với Momose. Cậu ta luôn đi cùng Ninomiya nhưng hiếm khi đưa ra ý kiến của riêng mình, cũng chẳng bao giờ hùa theo lũ khốn nạn kia. Vì lý do nào đó, cậu ta chỉ ngồi đó, chứng kiến tất cả như một khán giả thực thụ. Dù không nổi bật bằng Ninomiya, Momose có gương mặt điển trai và cao hơn tôi cả cái đầu. Đặc biệt, cậu ta luôn giữ khuôn mặt vô cảm chẳng thể đọc được gì từ đấy. Momose không trực tiếp bắt nạt tôi. Cậu ta chỉ đứng ngoài cuộc, khoanh tay và quan sát tất thảy những bất công Ninomiya gây nên.

"Bọn tao còn bận," Ninomiya nói, "Để kiệt tác nghệ thuật của mày sang hôm khác vậy. Nuốt hết ba viên phấn này thì mày được đi."

Hắn bảo đám bạn nhét hai viên phấn vào mũi tôi. Tay cầm viên thứ ba vung vẩy trước mặt tôi như mồi câu, “Nào thằng lé, mày không biết nói 'làm ơn' à?" Sau đó tung cước đá mạnh vào đầu gối tôi bằng mu bàn chân.

Dù có đá, đấm hay xô đẩy, Ninomiya và đám đàn em luôn luôn hành động vô cùng khéo léo và tinh vi nhằm không để lại vết bầm. Mỗi lần về nhà thấy và trông thấy cơ thể nguyên vẹn trong gương, tôi tự hỏi chúng học được chiêu trò này ở đâu.

Chúng đạp vào đầu gối và đùi tôi, nhưng không phải kiểu liều mạng, chúng biết cách kiềm chế tránh đánh trúng một chỗ hai lần. Một đứa thụi mạnh vào ngực tôi. Chúng xô tôi vào tường. Tôi loạng choạng đâm sầm vào bàn học. Chuyện bình thường thôi, tôi tự nhủ. Tôi chỉ việc cố cầm cự đến khi trò đùa kinh khủng này kết thúc.

Chúng nắm tóc lôi tôi dậy như một thứ bị xem rẻ, ấn phấn vào hai lỗ mũi và bắt tôi ăn viên còn lại. Tôi lập cập cắn phấn bằng răng cửa.

Ninomiya và đám bạn đứng xem, khoái trá trước tình cảnh còn hơn ngục tù của tôi. Tứ bề toàn là giọng cười, não tôi trơ trọi mà chẳng nghĩ được gì hơn.

Trước đây, tôi từng bị ép uống nước ao, nước bồn cầu, nuốt cá vàng sống và rau thừa từ lồng thỏ, nhưng đây là lần đầu thử ăn phấn. Nó không mùi không vị. Chúng hét ép tôi nhai nhanh hơn. Tôi nhắm mắt, nghiền lấy nghiền để viên phấn trong miệng, tập trung vào động tác nhai chứ không phải thứ mình đang ăn. Tiếng phấn vỡ lạo xạo rền rã. Những mảnh vụn sắc cạnh cào xước niêm mạc má. Nhiệm vụ của tôi là tiếp tục nhai và nuốt, thế là tôi nuốt. Bột phấn khô khốc bám đầy khoang miệng.

Tôi lặp lại quy trình y hệt vậy với cả ba viên. Một đứa chó má hô “Nước chanh! Nước chanh tới đây!" rồi đưa cốc nhựa dính sơn đựng chất lỏng đục ngầu dí sát mặt tôi. Bị ép vào tường, tình cảnh khốn cùng, biết chắc chả thể làm gì để lìa xa cơn ác mộng khiếp đảm này, tôi uống cạn cốc nước. Bột phấn hòa tan trong nước. Chất lỏng trôi tuột thẳng xuống cổ họng, cảm giác buồn nôn ập đến, và tôi nôn thốc nôn tháo. Cái miệng tuồng ra những cặn phấn chưa kịp hoà loãng, nước mắt, nước dãi chảy ra từ mũi và mắt, tôi gập người co quắp, hai tay khập khệnh chống trên sàn. Một đứa hét “Mày làm cái quái gì vậy?" rồi lùi lại, nhưng vẫn vỗ tay hò hét. Chúng ấn mặt tôi vào đống dịch nôn chua nồng, “Liếm sạch đi." Tất cả đều cười, cười thật tươi.

Đó là ngày đầu tiên tôi viết thư hồi âm cho Kojima.

Tôi chưa từng viết thư cho ai, cũng chẳng biết phải viết gì hay diễn đạt ra làm sao. Cầm chiếc bút chì vừa gọt nhọn, tôi viết bất cứ thứ gì hiện lên trong đầu, rồi tẩy xóa gần hết, cho đến khi chỉ còn lại những dòng cảm thấy có thể giữ lại. Dù nỗ lực thế nào, tôi cũng chẳng thể viết đầy một trang giấy.

Chúng tôi trao đổi về những chuyện vụn vặt trong đời sống, nhưng từ đấy mà dần dần thấu hiểu nhau thêm. Để đảm bảo không ai phát giác, tôi đến trường thật sớm và nhét thư vào ngăn bàn của Kojima. Sáng hôm sau, tôi sẽ lấy thư hồi đáp của nàng và đọc trong nhà vệ sinh.

Không hề có thỏa thuận nào được đặt ra từ trước, nhưng cả hai đều biết ý mà giữ im lặng về chuyện trường lớp hay vụ bắt nạt.

Mỗi khi hoàn thành bức thư, tôi sẽ tháo kính ra, áp sát trang giấy vào mắt trái để đọc những dòng mình viết. Đọc lại khiến tôi đau đầu, nhưng chỉ ở một bên não.

Tôi mắc chứng lác mắt.

Những gì mắt phải nhìn thấy mờ nhòe chính là một phần hình ảnh nơi mắt trái thu nhận.

Vì mọi thứ đều bị nhân đôi, thế giới trước mắt tôi cơ hồ luôn được phủ mờ một lớp nước. Tôi gặp khó khăn ngay cả khi cố vươn tay chạm vào đồ vật đặt trước mặt, và thường xuyên chụp hụt. Dùng đầu ngón tay hay cả bàn tay cũng vậy thôi. Tôi không bao giờ dám chắc mình có chạm đúng thứ cần chạm, hay là chạm đúng cách chưa.

 Chào Kojima. Hôm nay tôi đọc thư cậu nhiều lần lắm. Cậu dùng bút chì kim đúng không? Tôi thì dùng loại thường.

 Trả lời câu hỏi trước của cậu. Có lẽ sở thích của tôi là đọc sách, nhưng tôi không rõ mình có cuốn sách hay thể loại yêu thích nào không. Hẹn nói chuyện lại sau.

 Hey hey. Cảm ơn bức thư của cậu. Hôm nay mưa to lắm. Tiếng mưa rơi dưới ô nghe ầm ầm như sắp xé tung cây dù ra ấy. Trên đường về, gần tòa nhà Yokoyama, có chiếc xe tải lao qua vũng nước khiến mình ướt như chuột lột luôn. Y như trong manga ấy! Nếu đúng là cảnh trong truyện tranh, cậu nghĩ bong bóng thoại sẽ viết gì? Có thể mình viết thư không hay lắm, nhưng mình cực thích viết. Nóng lòng chờ thư cậu đấy.

Xin chào. Đêm nay có gió thổi cuồn cuộn.

 Tôi nghĩ viết lách khó thật. Còn khó hơn cả nói chuyện nữa. Có lẽ luyện tập nhiều sẽ khá hơn. Tôi đang cố đấy. Ngồi ở bàn hơn tiếng đồng hồ rồi mà chỉ viết được từng này thôi. Hẹn trò chuyện sau.

 Một lần nữa cảm ơn cậu vì đã dành công sức viết thư trả lời. Mình vừa nhận kết quả thi giữa kỳ, thất vọng tràn trề thiệt chứ. Vừa đủ điểm qua thôi! Mình sẽ không hỏi điểm cậu đâu, nhưng chắc chắn cậu làm tốt hơn mình nhiều. À mà ý tưởng bong bóng thoại của cậu siêu hài hước đấy. Lần sau nếu có xe tải nào phóng qua làm nước bắn nữa, mình sẽ nói y như vậy!

 Nhân tiện, đây là lần thứ hai mình viết lại bức thư này trong ngày. Lần đầu cứ kỳ kỳ sao ấy nên mình chuyển sang may vá. Không có gì cao siêu đâu, chỉ là thêu chữ thập đơn giản thôi. Mình rất muốn làm vỏ gối, nhưng không có gối nên tiện dùng vải may mấy bông hoa nhỏ. Mình cực thích làm mấy thứ kiểu này. Giờ sở thích của mình là viết thư và may vá. Mong chờ thư cậu lắm đấy.

 Chào. Cậu khỏe không? Lần trước tôi có nói đang gặp khó khăn khi viết bằng giọng văn của bản thân. Giờ tôi đã hiểu tại sao rồi. Là do bút chì đấy.

 Tôi thích loại 6B vì nó hiếm khi gãy. Khi viết, tôi chợt nhận ra văn phong của cậu giống bút chì 6B lắm. Nghe có thể hơi kỳ, nhưng nó vừa mềm mại vừa cứng cáp. Gần như không thể sứt mẻ. Xin lỗi vì nói mấy điều hơi khó hiểu. Tôi muốn diễn giải để cậu hiểu thôi.

 Giờ là 8:30 tối. Tôi phải làm bài tập địa lý đây. Tạm biệt nhé.

 Xin chào, buổi tối vui vẻ. Chắc khi cậu đọc thư này đã là sáng rồi nhỉ? Thời tiết chỗ cậu thế nào? Chỗ mình đang mưa. Tháng Năm lẽ ra không mưa nhiều thế này mới phải. Nhưng mưa hoài thôi à.

 Quan trọng hơn, mình phải hỏi bao nhiêu lần nữa thì cậu mới chịu tiết lộ cuốn sách yêu thích thế? Là bí mật quốc gia à? Mình chưa từng đọc hết cuốn sách nào nên tò mò lắm. Để xem... À, hồi tiểu học hình như mình có đọc qua mấy cuốn lịch sử Trung Quốc trên kệ mượn sách. Không ngờ mình còn nhớ chuyện đó. Nếu không viết thư cho cậu, chắc mình chẳng bao giờ nhớ ra.

 Nhân tiện, mình muốn hỏi. Điều gì khiến cậu thích đọc sách? Mình quên phải hỏi lần trước rồi. Cậu có thấy nó vui không? Với mình, đọc trong giờ Văn là đủ rồi, nhưng nếu cậu tìm được cuốn nào hay thì nhớ bảo mình với nhé. Nhà mình y như cậu tả, chán ngắt. Buồn cười là mỗi khi không làm gì, mình lại có cảm giác như đang vật lộn với thứ gì đó. Mắc kẹt trong việc vung nắm đấm. Cảm giác ấy chẳng hề biến mất, kể cả khi lên giường hay đi loanh quanh. Còn một năm rưỡi nữa hết cấp hai, rồi nếu suôn sẻ sẽ thêm ba năm cấp ba. Chúng ta sẽ tiếp tục sống như vậy hàng năm trời. Cậu không thấy bất tiện sao? Mình thì có đấy.

 Cậu nghĩ tương lai sẽ thế nào? Mình hay nghĩ về điều đó lắm. Nếu năm 1999 thế giới thực sự diệt vong như lời đồn thì sao? Nhưng nếu không, mọi thứ vẫn sẽ chẳng thay đổi gì, phải không?

 Này, mình có ý này. Cậu có thể từ chối nếu không thích nhé.

 Mình suýt không dám nói ra, nhưng thôi cứ mạnh dạn vậy. Chúng mình gặp nhau vào thứ Tư tuần thứ hai tháng sau nhé? Hôm trước gặp ở Công viên Cá Voi cũng là thứ Tư đấy. Có thể biến nó thành ngày bí mật của chúng ta nè. Nếu không thích ý tưởng này thì... tốt nhất nên giữ kín đi nhé! Đùa thôi, cậu cứ nói thẳng với mình. Nhớ viết thư trả lời đấy.

 Chào cậu. Hôm nay cảm giác như giữa hè vậy. Không thể tin tháng Năm đã hết rồi.

 À mà cảm ơn cậu đã tặng mình tập giấy. Tuyệt lắm. Mình sẽ dùng khi hết cuốn hiện tại.

 Cảm ơn cậu đã đồng ý gặp mình ở cầu thang thoát hiểm. Không biết diễn đạt thế nào ta, nhưng mình nghĩ chúng ta sẽ thoải mái hơn khi ở trên đó. Chỗ đó yên tĩnh, có gió mát, và không có ai làm phiên tụi mình được. Chỉ cần đi thang máy lên tầng cao nhất, mở cửa bên phải là thấy cầu thang ngay. Đến đó cậu sẽ hiểu. Mình sẽ đợi cậu ở đó vào thứ Tư, hai tuần nữa. Mong chờ lắm đấy. Hẹn sớm gặp lại.

Đáng sợ hơn là, tôi đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Kojima.

Đó không phải loại chuyện mới mẻ gì, nhưng tôi ngày càng không thể chịu nổi khi phải chứng kiến và nghe những cô gái trong lớp bắt nạt nàng, giống như cảm giác xé đau trong lòng lúc biết Kojima cũng chứng kiến tôi bị hành hạ vậy. Tôi không muốn nghe, nhưng tất cả chúng tôi đều ở cùng một gian phòng chật hẹp, và đôi tai tôi không thể khép lại, âm thanh theo đó mà lũ lượt tràn vào. Tôi không muốn nhìn, nhưng đôi mắt nào có thể chịu nổi bóng tối vĩnh hằng.

Với chúng, tôi chẳng hơn gì là "thằng lé”. Chúng gọi tôi đến và bắt tôi làm đủ trò hề mua vui vô liêm sỉ, đẩy ngã tôi, hay kêu tôi chạy như điên quanh sân trường trong giờ ra chơi còn chúng thì đứng trong lớp nhìn ra. Ninomiya và đám bạn như thường lệ cười nhạo tôi qua cửa sổ. Đám con gái gọi Kojima là “đồ hôi hám”, chê nàng bốc mùi tanh như cá chết hoặc nói ra những điều thậm chí còn tồi tệ hơn. Tôi thấy chúng sai nàng đi mua đồ. Tôi chứng kiến chúng đá nàng y như cách chúng đối xử với tôi. Một lần, tôi thấy chúng hét lên “Đến giờ tắm rửa rồi!" xong nhấn đầu nàng vào bể cá.

Trong những bức thư, Kojima hiện lên là một cô nàng tràn đầy năng lượng và sức sống, hệt như nàng đang sống hai cuộc đời chẳng có chút liên quan gì. Nàng không giống cái cô bạn lầm lũi một mình ở trường lớp. Mỗi lần chứng kiến cảnh nàng bị lăng nhục, cơn đau nhói hoá thành hình hài mũi tên bén nhọn xuyên qua ngực tôi, thương xót não nề, tim tôi thắt lại, nhưng dù đau đớn cách mấy, tôi cũng chẳng thể làm gì để phụ đỡ nàng. Tôi chỉ không muốn nàng cảm thấy xấu hổ hoặc bực bội vì biết tôi đã nhìn thấy hết. Tôi phải quay đi, giả vờ như mình không để ý đến.