1.
Mùi hương khô khốc lảng vảng trong không khí. Có lẽ là mùi gỗ tỏa ra từ lỗ trên tường phòng học nhạc.
“Tsubasa định trở thành nghệ sĩ dương cầm khi lớn lên sao?”
“Tớ cũng không biết nữa.”
“Tớ nói thôi nha. Nếu cậu phải bận rộn đi lưu diễn khắp cả nước thì chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội gặp nhau được nữa. Ứ chịu đâu.”
Ngón tay của tôi vấp nhầm phím.
“Í, sai rồi kìa.”
“Tại Hiyori cứ nói linh tinh đó.”
Không chút bận tâm đến bộ đồ thủy thủ mới tinh sẽ bị nhăn, cô ôm lấy phần lưng của chiếc dương cầm cánh. Mái tóc màu sáng của cô xoa tung như những làn sóng trên cây đàn.
“Hì hì, cứ như tớ đang lắng nghe nhịp tim của Tsubasa ấy.”
Hiyori cảm nhận sự rung động của dương cầm, tưởng chừng toàn bộ cơ thể đã hóa thành màng nhĩ.
“Tớ cực, cực thích khúc này.”
Flying Fish No. 2. Ca khúc hát về tình yêu pha chút cô đơn cùng giai điệu da diết khiến ta muốn nhún nhảy là bài hát chủ đề của một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây.
“Tớ định đàn bài này cho Hiyori một lần thôi à, coi như quà sinh nhật đặc biệt.”
Mặc dù không xem phim truyền hình, tôi đã bắt đầu luyện tập sau khi biết Hiyori thích bài này. Ban đầu, tôi chỉ định sẽ đàn vào buổi sinh nhật mười tuổi của cô, một lần duy nhất. Ấy thế mà kể từ lúc đó cô luôn bắt tôi chơi đi chơi lại giai điệu ấy.
“Thì Tsubasa cũng luôn dùng hộp bút tớ tặng mà.”
“Ra vậy. Ý cậu là, tớ cũng phải chơi đi chơi lại bài này tựa như cách tớ luôn chiếc hộp bút kia mỗi ngày nhỉ.”
“Hì hì, chính xác~.”
Hiyori úp mặt vào cây dương cầm với vẻ mãn nguyện. Tôi dần giảm tốc độ đàn xuống, cứ như thể vuốt ve cô vậy.
Tôi thích diễn tấu dương cầm cho Hiyori bằng cách này.
Giống như chỉ là chút phiếm chuyện trước khi ngủ.
Không có gì để nói, không có chuyện gì cần nói, cứ thế mặc cho những lời tự nhiên tuôn khỏi cổ họng, cảm nhận sự thỏa mãn khi được đối phương phụ họa.
Vậy mà, chẳng hiểu vì sao, tôi lại cảm thấy hơi nhói trong lồng ngực.
Hiyori nhìn về phía cửa sổ phòng nhạc.
“Ồ, rơi rồi kìa…”
Ánh nắng ấm áp vẫn đang tràn qua cửa sổ. Thứ rơi xuống chẳng phải mưa hay tuyết, càng không phải mưa tuyết lẫn lộn.
Những cánh hoa đào đang giáng xuống từ trời cao.
“Không biết có thể tích tụ được không nhỉ?”
Không hề có sự bất an hay chờ mong trong những lời ấy.
“Tớ cũng không biết nữa. Khi còn đẹp thì có đấy. Chứ lúc tàn rồi thì không.”
Đưa mắt nhìn các phím đen trắng, tôi đáp:
“Có thể hay không tùy thuộc vào Hiyori đó.”
“Tớ?”
Tôi giảm tốc độ đánh đàn xuống và cười nói:
“Tớ biết khi nào Mưa anh đào (アマザクラ) sẽ rơi…”
Tôi dễ dàng nói ra bí mật được giữ kín với Hiyori.
Bởi tôi nhận ra lý do của cơn đau nhói trong lồng ngực ban nãy.
Bởi tôi nhận ra khung cảnh phòng nhạc của trường trung học cơ sở này là một giấc mộng.
Bây giờ tôi đã là học sinh phổ thông. Tôi sẽ không thể thực sự nói chuyện với Hiyori được nữa. Đây chẳng qua là một kỷ niệm đột nhiên lóe lên trong đầu tôi mà thôi.
Thỉnh thoảng tôi sẽ có giấc mơ ấy. Một ký ức bình thản đến vô vị trước khi tôi và Hiyori bắt đầu xuát hiện khoảng cách. Một ký ức trân quý chẳng bao giờ có thể quay lại. Một ký ức tôi vẫn luôn nắm chặt không buông.
Tôi mở mắt.
Trần phòng ngủ hiện ra trước mắt. Kỳ vọng trở thành sự thật rồi kỳ vọng cũng chóng tàn phai.
Ngoài cửa sổ, những cánh hoa màu anh đào đang nhẹ nhàng nhảy múa hệt như trong mộng. Cánh hoa lả lướt rơi xuống, duyên dáng đến mức không thể gọi là rơi. Nhưng có chút giần giật nên không thể nói là bồng bềnh.
Bầu trời không mây, cành cây hay máy bay. Hơi thở mùa xuân đã biến mất khỏi thị trấn.
Mặc dù vậy, thị trấn thỉnh thoảng vẫn có cánh hoa anh đào rơi.
Mọi người gọi hiện tượng khí tượng khó giải thích này là “Mưa anh đào”.
Tuy đang là buổi sáng, nhưng nhiệt độ trong nhà cao đến nỗi làm tôi không muốn rời khỏi tay vịn cầu thang mát lạnh. Có lẽ mùa hè đã hạ cánh đến với thị trấn này rồi.
Tôi đến phòng ăn, vừa ngồi ăn chuối vừa nhìn thằng em trai Shota trong phòng khách cạnh đó. Nó đang tập thể dục buổi sáng. Cách thân trên nó xoay qua xoay lại không giống học sinh cấp hai chút nào. Nhìn thế nào cũng giống một ông già hơn.
Thằng bé vừa tập thể dục vừa xem tivi đang phát bản tin PBS.
“Mùa mưa đã kết thúc, nhiệt độ cũng tăng cao, các bạn hãy cẩn thận để tránh bị cảm nắng. Ngoài ra mưa anh đào đã bắt đầu xuất hiện ở thị trấn Kuji từ 7 giờ sáng nay. Theo thông tin từ Cục khí tượng thủy văn thì lượng hoa rất ít, không ảnh hướng đến việc lưu thông.”
Màn hình chuyển sang bản tin hổ con trong vườn bách thú quận. Bé hổ dễ thương khiến người nhìn vào chỉ muốn ré lên, nhưng tôi không có thời gian để thưởng thức nhàn nhã thưởng thức.
Tôi thay đồng phục, mặc thêm một chiếc áo hoodie mỏng.
Lấy xe đạp ra khỏi nhà để xe, tôi nhìn dòng sông chảy qua trước nhà. Những cánh hoa anh đào nổi trên mặt nước. Mỗi cánh chỉ to bằng móng tay ngón trỏ tụ lại với nhau và bồng bềnh trôi theo dòng nước.
Tầm mắt tôi vô tình hướng sang bên kia sông. Ở đó là một ngôi nhà lớp gạch ngói. Không có xe đạp trong sân. Xác nhận Hiyori đã đến trường, tôi bắt đầu đạp xe.
Trên đường đi, tôi dừng đèn đỏ ngay trước cổng một trường cấp hai. Lướt qua tôi là những học sinh trong ban vệ sinh đang uể oải di chuyển cái chổi.
“Tớ đọc trên mạng thấy bảo mưa anh đào là vảy của sinh vật vũ trụ đó?”
“Làm gì có loại sinh vật vũ trụ nào như thế. Đây chắc chắn là vũ khí bí mật rơi xuống từ vệ tinh quân đội Mỹ, là âm mưu của chính phủ.”
“Vũ khí chỉ có thể thả cánh hoa bay phấp phới thì có tác dụng gì chứ.”
“Đương nhiên là có tác dụng lên sinh vật vũ trụ của cậu rồi.”
Thị trấn Kujo là một thị trấn hướng biển. Nhưng nhà tôi và trường cấp ba nằm trên sườn núi, cách biển và nhà ga rất xa.
Địa hình dốc đứng là nơi không thích hợp để cư ngụ. Cho nên từ nhà đến trường trung học Kujo của tôi chỉ có nhà riêng hoặc cửa hàng nhỏ lẻ.
Đi khoảng hai mươi phút mới xuất hiện một cửa hàng tiện lợi. Mười giây lại có thể nhìn thấy mặt biển đằng xa. Xuyên qua con đường đơn giản ấy, tôi đến trường trung học Kujo.
Tôi xếp xe vào bãi đậu xe, phát hiện đám nam sinh đang trò chuyện và cười đùa đằng trước. Mất mấy giây thì họ mới nhận ra tôi.
“Ối, xin… xin lỗi…!”
Xét tới màu sắc cà vạt thì họ là học sinh năm cuối. Vậy mà họ lại dùng kính ngữ và tránh đường cho tôi.
“Cảm ơn…”
Tôi gật đầu bước qua họ, loáng thoáng nghe thấy những lời như “bị lườm kìa” truyền đến từ sau lưng.
Ánh mắt tôi là thế----. Tôi không thể giải thích được, chỉ có thể cảm thấy có lỗi.
Thị lực kém, giao tiếp kém, thậm chí không còn có một ai để trao nhau câu “chào buổi sáng”. Bởi chuyển lớp nên những người bạn hơi thân vào năm ngoái cũng trở nên xa lạ.
Nếu nuôi mái tóc ngắn này dài đến ngang hông thì chắc tôi sẽ khiến người xung quanh cảm thấy đáng yêu và muốn kết bạn. Thế nhưng gương mặt lãnh đạm của tôi chẳng hợp với tóc dài chút nào, chăm sóc cũng phiền lắm.
“Chào buổi sáng!”
Nữ sinh đeo băng “Ủy viên kỷ luật” đứng trước tủ thay giày chào hỏi tôi. Cô ấy là một trong số ít người có thể chào tôi. Nhưng mục đích chào hỏi không phải để giao lưu.
“Tuần này sẽ làm gắt việc đồng phục. Mong mọi người mặc đồng phục chỉnh tề!”
Cô nói to như một phát thanh viên, nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngắn của tôi như thể nhìn kẻ thù giết cha vậy.
“Xin lỗi.”
Tôi làm dáng kéo xuống chiếc váy đã gấp, đồng thời rời đi với một nụ cười gượng gạo.
Ủy viên kỷ luật tiếp tục chào hỏi những học sinh khác theo cách tương tự trước khi đột nhiên dừng lại.
Tôi quay đầu. Không chỉ có ủy viên kỷ luật mà cả những học sinh xung quanh đều nhìn chằm chằm vào một cô gái.
Cô không mặc chiếc áo kiểu tây của trường mà mặc đồng phục thủy thủ.
Chiếc khăn quàng cổ màu tím và huy hiệu trường được thêu trên tay áo. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một bộ đồng phục được thiết kế trang nhã đến vậy.
Thế nhưng thứ khiến mọi người chấn động không chỉ có bộ trang phục hiếm thấy.
Chính vẻ ngoài xinh đẹp và đoan trang của cô gái ấy đã khiến mọi người choáng váng.
Làn da trắng nõn, sống mũi thẳng tắp, nếu không mặc đồng phục thì sẽ cô sẽ trông trưởng thành hơn nhiều.
Cô gái đứng trước ủy viên kỷ luật.
“Tớ đang cần đến văn phòng, tớ phải đi hướng nào?”
Ủy viên kỷ luật luôn có thái độ cứng rắn vội vàng nói “đằng kia” và chỉ lối ra vào cho vị khách lạ.
“Vậy sao. Cảm ơn.”
Trước khi đi, nữ sinh nhặt một cánh hoa anh đào đậu trên vai ủy viên kỷ luật.
Vào lúc mọi người cảm thán vì sự chu đáo đó----
Cô bỏ cánh hoa vào miệng.
“Sẽ, sẽ, sẽ đau bụng đó!”
Cô không thèm để ý đến lời khuyên của Ủy viên kỷ luật. Sau khi cảm nhận cánh hoa trong miệng một lát, cô mới nhổ nó vào đường cống cạnh đó và lẩm bẩm: “Kích thước tiêu chuẩn, màu sắc xám nhạt” rồi bắt đầu gõ gì đó trên điện thoại.
“Cô ta bị sao vậy…”
Tôi nghĩ, nếu người con trai cạnh tôi không thốt ra câu đó thì tôi cũng sẽ lầm bầm tương tự.
*
“Tôi muốn tổ chức một lễ hội Kunou thú vị hơn, lộng lẫy hơn và tuyệt vời hơn năm ngoái.”
Hội trưởng hội học sinh đang có bài phát biểu hùng hồn trên bục. Với những hàng học sinh đứng trong phòng thể dục mà nói thì việc cử hành lễ hội văn hóa vào kỳ nghỉ hè còn khá xa xôi. Có vẻ như chỉ một số ít người chịu cẩn thận lắng nghe.
Lúc này sự chú ý của tôi không ở trên khán đài, mà đang nhìn những thành viên của hội học sinh chuẩn bị lên sân khấu. Không, đúng hơn thì tôi đang nhìn Hiyori Tamaki.
Mái tóc dài màu hạt dẻ hơi cong mềm mại. Đôi mắt dịu dàng điềm tĩnh. Vóc dáng nhỏ bé và vẻ ngoài hiền hòa khiến cô có vẻ không hợp với những thành viên hội học sinh có gương mặt nghiêm nghị. Thực tế thì cô cũng không không an tĩnh được, liên tục lật xem quy trình phát biểu của hội học sinh.
“A.”
Tôi bật thốt, khiến nam sinh xếp hàng bên cạnh giật mình. Nhưng cậu ta lập tức chuyển ánh mắt lên khán đài. Có vẻ những học sinh khác cũng không chú ý đến việc Hiyori đánh rơi tờ quy trình.
Tôi lo lắng nhìn Hiyori. Lúc này, thành viên hội học sinh đứng cạnh cô đã cúi người nhặt giấy quy trình và đưa cho cô. Cô cúi đầu như để xin lỗi. Còn nữ sinh đứng ra giúp chỉ mỉm cười vỗ vai cô.
Một năm trước, mẹ tôi kể có tin đồn rằng Hiyori sẽ tham gia hội học sinh. Lúc đó tôi rất lo lắng cho người con gái vụng về này. Nhưng có vẻ là tôi đã lo lắng quá nhiều. Hiyori có những người bạn đồng hành bù đắp cho thiếu sót của mình. Điều đó khiến tôi thầm an tâm, cũng thực hạnh phúc vì những người xung quanh đều công nhận điểm tốt của cô.
“Hội trưởng nói lâu quá.”
Câu nói của Hội phó hội học sinh hiện phụ trách dẫn chương trình làm tiếng cười truyền lan trong sân thể dục. Hội trưởng gượng gạo nói “Tóm lại là phải làm lễ hội Kunoi trở nên tuyệt vời hơn!” trước khi xuống khán đài.
Sau khi hội trưởng bước xuống, hội phó giao míc cho Hiyori. Có vẻ cô ấy định nói gì đó.
“Những người sẽ tham gia vào gian hàng… Í, sai rồi.”
Hiyori thì thào lời xin lỗi rồi bắt đầu đọc nội dung bản thảo.
Nhưng những lời sau đó không lọt vào tai tôi.
----Í, sai rồi.
Bởi câu này khiến tôi nhớ đến giấc mơ buổi sáng.
Cô ấy chỉ ra sai sót trong quá trình diễn tấu của tôi. Cả hai cùng phá lên cười. Trong giây lát, chúng tôi đắm chìm trong không gian chỉ có mỗi tiếng đàn và tiếng thì thầm. Còn bây giờ, tôi chỉ có thể đứng trong một góc phòng thể dục để nhìn cô ấy. Sự chênh lệch giữa hai ký ức khiến lòng tôi thắt lại.
Lần cuối cùng hai bọn tôi nói chuyện là lúc nào nhỉ?
Vì học cùng trường nên tháng nào cũng sẽ có một lần gặp thoáng qua. Gặp nhau nhất định sẽ chào hỏi. Nhưng cứ thấy nụ cười khó chịu trên gương mặt nhau là lại vội từ biệt.
Tôi luôn cảm thấy có lỗi mỗi khi gặp cô. Tôi cũng ghét bản thân tự ti như vậy.
Chỉ gặp nhau thôi. Ngoài ra chẳng có cảm giác nào khác cả. ---- Tôi hy vọng cô có thể giữ được tâm trạng thoải mái như thế. Mặt khác, tôi cũng cảm thấy bản thân lo nghĩ quá nhiều, hy vọng cô ấy có thể để cho tôi một chút day dứt, dù chỉ là mấy phần trăm cũng được.
Trước khi mọi chuyện thành ra thế này, chúng tôi luôn ở bên nhau, thân thiết đến mức hàng xóm cũng bảo chúng tôi, “Giống như chị em ruột.”
Chúng tôi cùng nhau đến trường và về nhà, cùng nhau ra ngoài chơi vào cuối tuần. Kể cả trong chuyến đi thực tế hồi tiểu học, dù bị phân khác nhóm, nhưng hai đứa vẫn mua quần áo lưu niệm cho người kia
Đến cả đi mua bút bi thì hai đứa vẫn cũng dắt nhau đi, rồi cùng nhau chọn văn phòng phẩm. Còn bây giờ, tôi chẳng biết hiệu của chiếc bút đeo trên túi ngực đồng phục của cô ấy là gì.
Điều duy nhất rõ ràng là---
Tôi nhìn lên bầu trời qua cửa sổ phòng thể dục. Chẳng bao lâu sau, buổi tập trung kết thúc, tôi theo chân những học sinh khác quay về phòng học.
Khi tôi nhớ đến khoảng cách giữa tôi và Hiyori xuất hiện vào ba năm trước, cổ tay bên phải bỗng có chút ngứa ngáy. Ba năm đã làm phai nhạt ký ức và mối quan hệ giữa hai đứa. Chỉ còn lại nỗi tiếc nuối càng lúc càng đè nặng lên trái tim tôi.
*
Khi tiếng chuông vang lên, chủ nhiệm lớp kiêm thầy giáo dạy tiết thứ nhất Adachi tiến vào phòng học. Thấy tôi đang úp mặt xuống bàn tại vị trí ngay cạnh cửa sổ, thầy thở dài nói:
“Này, trò Kamiyashiki, ngồi thẳng lưng lên.”
Chính lưng thầy Adachi cũng có thẳng đâu, còn không cạo râu nữa. Tôi rất ghét bị thuyết giáo bởi kiểu đàn ông trung niên như thế này. Chỉ là chống lại thì rất phiền phức. Vì thế tôi đành tỏ vẻ ngoan ngoãn vâng lời.
Đến từ phía sau lưng thầy, một âm thanh dễ nghe truyền vào phòng học.
“Thầy vừa nói “Kamiyashiki” ạ?”
Thầy Adachi quay đầu nhìn về phía hành lang, mở phanh cửa, hoan nghênh chủ nhân của thanh âm.
“Ừm, họ như vậy rất hiếm nhỉ?”
“Đúng thế. Em ngạc nhiên lắm luôn.”
Đứng giữa hành lang là cô gái mặc đồng phục thủy thủ tôi đã gặp ở chỗ tủ để giày.
“Nhưng không hiểu sao em lại thấy thật gần gũi.”
Cô tiến vào phòng học, đứng trước mặt tôi và chìa tay ra.
“Lần đầu gặp mặt. Tớ là Shishibuki Ruka. Cũng là họ hiếm nhỉ?”
Tôi nắm tay cô. Hơi lạnh toát ra từ đó khiến tôi không cảm thấy mình đang nắm tay một người ở giữa tháng bảy nóng bức. Nó giống như thể đang bắt tay búp bê người mẫu hơn.
“Tên bạn là gì vậy?”
“Tsubasa…”
“Ừm, đều là những người có họ hiếm, mong bạn hãy chiếu cố tớ nhé, bạn Kamiyashiki.”
Bên dưới mái tóc cắt ngang trán là đôi mắt đen sâu thẳm, khiến người ta có cảm giác như bóng tối đang tràn ra từ vực thẳm.
Tiết thứ nhất bắt đầu. Bởi buổi sinh hoạt lớp sáng bị thay thế bằng buổi tập trung nên thầy Adachi đã dành chút thời gian của tiết đầu để cho nữ sinh mới đến tự giới thiệu.
“Tên tớ là Shishibuki Ruka, vì lý do gia đình nên tớ phải chuyển trường đột xuất giữa lúc như thế này. Có điều tớ sẽ cố gắng hòa nhập với mọi người. Mong được mọi người chiếu cố.”
“Đẹp quá…” “Tao biết đồng phục kia, là học viện Minekami đó.” “Gì, là cái trường có điểm chọi cao ngất ngưởng ở Kyoto đó hả?”
Chẳng mấy khi mới có học sinh chuyển trường. Vì lẽ đó mà cả lớp có chút sôi nổi. Đối mặt với đủ loại dò hỏi, Shishibuki Ruka vẫn mỉm cười và lùi ra sau lưng thầy Adachi.
“Tớ hy vọng không làm ảnh hưởng đến lớp học. Nếu có gì thì các cậu cứ hỏi riêng tớ nhé.”
Thái độ kiên quyết ấy khiến các học sinh ngừng đặt câu hỏi.
“Vậy thì trò Shishibuki sẽ ngồi ở đằng kia.”
Thầy Adachi chỉ vào chiếc bàn mới tinh được đặt ở cuối hàng chỗ tôi ngồi.
Trong lúc bước về phía chiếc bàn đó, tôi cảm giác Shishibuki đã mỉm cười nhẹ khi mắt chúng tôi chạm nhau.
Vào giờ giải lao, một vài nữ sinh đã tụ tập trước bàn Shishibuki Ruka. Những người khác cũng vểnh tai lắng nghe họ trò chuyện.
Đến chiều, một thông tin mới bỗng đến từ người không ai ngờ tới. Tiết thứ năm, thầy dạy địa lý lấy ra một cuốn tạp chí nhiếp ảnh.
“Thầy hỏi chút, cha của trò Shishibuki là…”
Shishibuki Ruka chú ý đến tạp chí mà thầy địa lý ôm trước ngực trước khi nở nụ cười khiêm tốn:
“Vâng, đúng như thầy đoán ạ. Chắc ông ấy cũng có gửi bài đến tạp chí này.”
Thầy địa lý sắp về hưu hồn nhiên vỗ tay: “Quả nhiên…”
“Hở, quả nhiên là sao ạ, thầy ơi ~ Cha của bạn Shishibuki là người nổi tiếng ạ?”
Ruka khiêm tốn nói: “Cũng không nổi tiếng lắm đâu…” Còn thầy thì bổ sung thay cô ấy:
“Cha của trò Shishibuki là một nhiếp ảnh gia, thường chụp ảnh chủ đề mưa anh đào, còn đạt được giải thưởng đấy.”
Tuy không nổi tiếng theo hướng họ tưởng tượng, nhưng những nữ sinh chung quanh vẫn tỏ vẻ khâm phục.
“Đúng rồi, tớ nhớ trên đỉnh núi Kyoto từng có mưa anh đào mà nhỉ.”
“Ừm, hình như năm nay không có đợt nào thì phải? Chẳng lẽ vì thế nên cậu mới chuyển đến Kujo?”
“Ừm, mưa anh đào giống như cần câu cơm của cha tớ vậy.”
Ruka nói thêm: “Nhưng tớ sợ cha mải làm việc mà quên chăm sóc mình nên mới đi cùng.”
“Ruka biết không? Mưa anh đào ở chỗ này hiện đang có hai màu đó. Màu hồng và màu xám sẽ rơi xuống cùng lúc.”
Lúc này, thầy địa lý quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện phiếm.
Tiết học bắt đầu trễ năm phút. Bài dạy hôm nay xoay quanh hiện tượng mưa anh đào mà những người lớn trong thị trấn đã quá quen thuộc.
“Hiện tượng mưa anh đào xuất hiện trên địa cầu cách đây khoảng ba mươi năm trước. Bây giờ, hiện tượng đã được chứng minh là không có ảnh hưởng gì đến cơ thể người hay môi trường xung quanh. Tuy nhiên lúc mới xuất hiện thì nó đã gây ra xôn xao rất lớn. Có người hoài nghi nó là thứ sản sinh từ tình trạng ô nhiễm môi trường, cũng có người cho rằng đó là vi sinh vật kiểu mới. Thậm chí còn xuất hiện giáo phái nói rằng đây là điềm báo tận thế.”
“Lúc đó bọn em còn chưa ra đời.”
“Haha, đúng vậy. Thầy nhớ không nhầm thì mưa anh đào bắt đầu xuất hiện ở thị trấn Kujo khoảng mười năm trước nhỉ?”
“Lúc đó em đang học lớp hai.” “Em còn được đài truyền hình phỏng vấn đấy.” Các bạn học nhớ lại.
“Hiện thì chỉ có vài chục khu vực đặc biệt ở Đông Á mới có thể quan trắc đến mưa anh đào thôi. Các em nên cảm thấy may mắn khi được sinh ra ở thị trấn này. Tại sao nó chỉ xuất hiện ở những khu vực đặc biệt, tại sao bầu khí quyển lại hình thành những thứ giống hệt cánh hoa anh đào thì chúng ta vẫn còn chưa tìm ra nguyên nhân…”
Trong lúc thầy giảng giải, các bạn học thỉnh thoảng lại nói leo vào. Tiết học cứ thế trôi đi. Thế nhưng vẻ mặt Ruka có chút cứng đờ, giống như đang suy nghĩ đến chuyện khác vậy.
2.
Sau vài ngày, bầu không khí náo nhiệt bởi học sinh chuyển trường cũng dần lắng xuống.
Chủ đề nói chuyện hôm nay là về cái nóng mùa hè bắt đầu xuất hiện sau khi cơn mưa dầm.
“Nóng… quá…”
Ngay cả khi mặt trời đã khuất sau ngọn núi, cái nóng oi bức vẫn bám lấy con đường tới trường.
Không chịu nổi nữa, tôi dừng xe trong bãi đỗ xe của siêu thị đã đóng cửa, nhắm tới máy bán hàng tự động vẫn tiếp tục hoạt động và mua một chai trà chanh. Rồi uống ừng ực để giải nhiệt cho cơ thể.
---Chạy đua đến hồ Kuji đi.
Giọng nói của Hiyori hồi bé đột nhiên vang lên trong đầu tôi. Tôi hoảng hốt nhìn đăm đăm vào ngã tư phía trước siêu thị.
Vượt qua con đường lên núi sẽ đến hồ Kuji. Những lúc không có gì để làm, tôi và Hiyori sẽ rủ nhau tới công viên bên hồ chơi.
Đặc biệt là vào mùa lá đỏ. Rất nhiều người lữ hành sẽ tới để dạo quanh con đường có chu vi ba cây số bao quanh hồ. Những mùa khác thì tương đối yên tĩnh. Tôi nhớ tới những cái cây mọc trên sườn dốc quanh mặt hồ. Khi ấy chúng tôi dường như có cảm giác thế giới chỉ có tôi và Hiyori.
“Tớ chẳng bao giờ chán trò này cả.”
Công viên khi đó thậm chí còn không có thiết bị giải trí thú vị nào. Vậy mà chúng tôi vẫn chạy đến đó biết bao lần. Đến giờ ngẫm lại tôi mới thấy hai đứa thật đáng khâm phục.
Chờ một năm rưỡi nữa, tôi sẽ rời bỏ thị trấn không có trường đại học hay trung tâm thương mại này. Tất nhiên, với điều kiện tôi phải trúng tuyển đại học mới được. Nhưng tôi sẽ không chọn những trường vượt quá tầm với, cho nên nhất định sẽ không có vấn đề gì cả.
Tôi chẳng có đam mê mãnh liệt hay mộng tưởng lớn lao nào. Nếu nhất định phải đặt mục tiêu thì có lẽ tôi hiện tại chỉ ước rời khỏi thị trấn này mà thôi.
Tôi không chán ghét thị trấn Kuji. Chỉ là tôi muốn nó nhanh chóng trở thành một hồi ức.
“Hử?”
Trong lúc tôi mơ màng, tiếng động cơ đã kéo tôi hoàn hồn trở lại. Thanh âm truyền đến từ ngã rẽ đối diện. Càng lúc càng lớn. Chẳng mấy chốc, chiếc xe máy và người lái xuất hiện.
Đó là một chiếc mô tô phong cách trần trụi với động cơ lộ ra ngoài và một bình xăng kim loại sáng bóng màu đỏ. Loại mô tô này thường hiếm khi xuất hiện ở quanh đây.
Người lái xe nghiêng người trong khi giảm tốc độ. Chiếc xe máy đổi hướng theo và tiến vào bãi đậu xe, nơi tôi đang nghỉ chân.
Nhất thời, giữa chúng tôi chỉ có tiếng động cơ liên tục vang lên như tiếng vó ngựa chiến.
Người lái xe mặc áo đua liền quần. Vị trí phình ra ở ngực cho tôi biết đó là một người phụ nữ. Cô ta đội mũ bảo hiểm kín đầu nên không nhìn rõ mặt.
Tôi đoán rằng cô ấy là một du khách bị lạc trong chuyến phượt bằng xe máy. Thế nhưng suy đoán ấy nhanh chóng vỡ tan, theo một cách đột ngột mà tôi không ngờ được.
“Em là Kamiyashiki Tsubasa?”
Ánh mắt sắc lạnh của người phụ nữ xuyên qua mũ bảo hiểm bám chặt vào tôi.
“Chị là ai?”
Cô ấy lẳng lặng tiếp cận tôi, khiến tôi vô thức lùi lại một bước. Thế là tôi đập mông vào chiếc xe đạp của mình và ngã ngửa.
Người phụ nữ mặc áo đua liền thân vươn bàn tay đeo găng về phía tôi. Cô ấy muốn giúp tôi đứng dậy sao?
“Cảm… cảm ơn…”
Tôi nắm lấy cánh tay của cô. Đúng lúc này, một âm thanh nghèn nghẹt phát ra từ chiếc mũ bảo hiểm.
“Em biết bí mật của mưa anh đào đúng không?”
Bàn tay đeo găng siết chặt những ngón tay của tôi.
Lần này, cô nói chậm hơn. Mặc dù nội dung vẫn tương tự:
“Em, biết, bí mật của, mưa anh đào, đúng không?”
“Sao cơ?”
Bí mật của Mưa anh đào.
Những mảnh vỡ ký ức lập tức vụt qua tâm trí.
Tìm được cánh hoa phát sáng ở ven hồ…
Ánh sáng anh đào bao phủ chúng tôi…
Tôi, và người bạn thơ ấu của tôi, Tamaki Hiyori…
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đây. Người duy nhất biết bí mật ấy trên đời này chỉ có tôi mới đúng.
“Chị, chị đang nói gì vậy? Hơn nữa, xin hãy thả tay em ra.”
Tôi định giả bộ không hiểu gì. Nhưng, sức mạnh siết lấy bàn tay tôi vẫn không giảm bớt. Tuy không đau nhưng tôi không thể dùng hết sức lực kéo tay ra được.
“Bạn Tsubasa?”
Cô gái mặc đồng phục thủy thủ chạy vào bãi đậu xe. Đó chính là học sinh mới chuyển đến trường đến, Shishibuki Ruka.
“Có chuyện gì vậy? Bạn bị say nắng à?”
Thấy Ruka lấy ra điện thoại từ túi xách, người phụ nữ mặc áo đua liền thân buông tay tôi ra. Cô ta nhanh chóng cưỡi lên xe mô tô, khởi động máy và phóng đi. Chờ đến khi Ruka chạy đến cạnh tôi thì tiếng động cơ đã biến mất sau lưng những nhà xưởng rồi.
“Bạn ổn không? Bạn Tsubasa?”
Tôi nắm lấy bàn tay chìa ra của Ruka và đứng lên. Lúc ngã, khuỷu tay có chà xuống nền đất nên hơi bị xước xát. Đây là chỗ duy nhất có thể gọi là vết thương.
Tôi không bị đau ở đâu cả. Chỉ có tâm trạng hỗn loạn do những gì đột nhiên xảy đến.
“Ừm, chắc không có gì đâu…”
“Bạn Tsubasa sao có vẻ bất an vậy. Người ban nãy là người quen của bạn à?”
Chắc cô ấy đã nhận thức được bầu không khí bất thường nên mới ra mặt để giúp. Động tác lấy điện thoại ra là để đe dọa. Sự thông minh của cô ấy đã cứu tôi.
“Không. Tớ không quen biết người đó. Tự dưng bắt chuyện với tớ… Vừa rồi tớ thực sự khó xử. May mà có cậu cứu. Cảm ơn nhé.”
“Cô ta nói gì với bạn vậy?”
--- Em biết bí mật của mưa anh đào đúng không?
Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ mặc áo đua liền thân vọng trong đầu tôi. Nhớ đến điều đó, tôi không khỏi ướt đẫm mồ hôi.
“Nó có quan trọng không?”
“Tớ nghĩ là có. Tùy vào nội dung nữa. Có lẽ báo cho cảnh sát rằng người phụ nữ kia là một người đáng ngờ.”
Ruka nói đúng. Tuy vậy, tôi không thể trả lời rằng mình bị cô ta hỏi bí mật không thể nói cho ai biết được.
“Tại, tại bất ngờ quá, nên tớ không nghe rõ. Chắc là hỏi đường thôi. Cảm ơn cậu nhiều, bạn Shishibuki. Cậu đã cứu tớ một phen đó.”
“Vậy ra tớ là ân nhân của bạn nhỉ?”
Ruka hỏi lại với một nụ cười vừa chững chạc, nhưng cũng có phần nghịch ngợm. Có lẽ cô muốn giúp tôi bình tĩnh lại.
“Ừm, có lẽ, có thể xem là vậy.”
*
Tiếng ve hòa nhịp với âm thanh bánh xe đạp mà tôi đang đẩy một cách kỳ diệu. Trộn lẫn với những âm thanh ấy là tiếng giày da của Ruka.
Đây là lần đầu tiên tôi có người đồng hành trên con đường trở về từ trường cấp ba.
“Shishibuki sống gần đây à.”
Ruka đã chỉ cho tôi nơi cô ấy ở. So với nhà tôi thì nhà cô ấy càng gần nhà ga hơn.
“Cậu đi bộ tới trường sao?”
“Tớ có mang theo một chiếc xe đạp điện từ nhà cũ. Nhỡ có chuyện gì cũng tiện hơn. Nhưng thể lực của tớ tốt lắm. Cho nên tớ nghĩ, hay là thử đi bộ tới trường xem sao. Sẵn tiện vận động luôn.”
Cô ấy đến từ một ngôi trường danh giá, tự tin vào thể lực, gọi là văn võ song toàn cũng chẳng sai, lại còn có khí chất tao nhã nữa. Ông trời thật bất công mà.
“Nhưng một cây số ở Kyoto khác với một cây số ở thị trấn này nhỉ. Nhất là sự chênh lệch độ cao.”
Chúng tôi đi đến bờ sông. Ruka nhẹ nhàng nhảy lên bờ kè bê tông với làn váy tung bay.
“Nguy hiểm lắm đó, bạn Shishibuki.”
“Ấy, bị lộ rồi sao?”
Ruka nhẹ nhàng ấn làn váy xuống.
“Không phải chuyện đó, ý tớ là cậu có thể ngã đấy.”
Cô chỉ cười bảo “Rồi rồi”, chứ không có ý định nhảy xuống. Hành động ngây thơ và trẻ con ấy khiến tôi vô cùng bất ngờ.
“Với cả, gọi tớ Ruka thôi là được rồi? Họ tớ khó đọc mà? Với cả tớ cũng đang gọi bạn bằng tên đó thôi.”
Người hòa đồng hẳn có thể dễ dàng thích ứng. Còn tôi thì chuyện này khá khó khăn. Lòng tôi hơi rung động khi đáp:
“Vậy, vậy thì, xin hãy quan tâm tớ. Ruka…”
Ruka nở nụ cười mãn nguyện, làm tôi hơi có cảm giác bị đùa bỡn.
“Nếu trời có mưa anh đào thì những cánh hoa sẽ lướt trên dòng sông này nhỉ?”
“Cánh hoa khi đã tàn rồi thì chẳng còn đẹp nữa đâu.”
“Ấy dà, tớ vẫn thích. Tuy rằng màu đen thì hơi đáng sợ thật, nhưng chỉ là màu xám thôi. Giống như ta đang ở trong một bộ phim đen trắng vậy.”
“Ruka là một người theo chủ nghĩa lãng mạn sao?”
Tiếng cười khẽ của hai đứa hòa với nhau.
“Tớ từng sống ở vùng Minekami trên đỉnh núi Kyoto đó.”
“Ừm, tớ biết.”
Tôi thú nhận với cô mình đã nghe lén cuộc trò chuyện trong tiết địa lý.
“Đó là khu vực rơi hoa nổi tiếng nhỉ, mưa anh đào ở Kyoto.”
Hình ảnh cơn mưa hoa anh đào trên những con đường cổ kính thậm chí còn được sử dụng trên những trang web quảng bá du lịch với người nước ngoài.
Tùy vào lượng hoa mà tàu điện có thể ngừng chạy, nhà kính có thể bị phá hủy, rắc rối mà mưa anh đào đem lại không ít. Thế nhưng sự hiếm gặp đã biến nó thành một tài nguyên du lịch. Hiện tượng tự nhiên này chỉ xuất hiện trong những khu vực cụ thể, hấp dẫn vô số người đến thăm. Theo nghĩa này thì nó giống “cực quang” hơn là “mưa”.
“Có điều, từ năm ngoái đến giờ, nó không còn xuất hiện nữa.”
Tôi cảm thấy giọng Ruka hơi trầm thấp. Bởi cô ấy đi trước một bước nên tôi không thể nhìn thấy được nét mặt.
“Đó vốn là một địa điểm du lịch nổi tiếng nên không có cũng chẳng sao. Giả sử nơi đó giống như chỗ này, không có gì đáng chú ý ngoại trừ mưa anh đào thì đó sẽ trở thành vấn đề sống chết ngay.”
“Nếu thị trấn này nằm trên đỉnh núi, không còn mưa anh đào nữa thì bạn Tsubasa sẽ cảm thấy khó khăn lắm nhỉ?”
Ruka dừng chân trên bờ kè và hỏi tôi. Tôi mập mờ nói rằng: “Nói thế nào nhỉ, chắc là vậy”. Thế là Ruka lại tiếp tục bước về phía trước.
“Cha tớ rất vui khi chuyển đến thị trấn này. Ông ấy nói rằng mưa anh đào đã mang tới sức sống cho thị trấn Kuji.”
“Sức sống?”
“Ừ, mưa anh đào ở Kuji có tần suất rơi hoa cao nhất cả nước mà, lượng hoa cũng nhiều nữa?”
Trung bình mỗi tháng mưa anh đào chỉ rơi hai đến ba lần, nhưng ở Kuji thì tỷ lệ rơi hoa cao gấp đôi.
Không giống như cực quang, không ai biết mưa anh đào hoạt động theo nguyên lý nào, càng không thể đoán trước. Nhưng xác xuất gặp mưa anh đào trong chuyến thăm quan tới thị trấn Kuji là rất cao nên rất được hoan nghênh.
“Shishibuki… À, không phải, Ruka rất am hiểu mưa anh đào nhỉ. Cậu chịu ảnh hưởng từ cha à?”
Cô ấy cười và phủ nhận.
“Không, tuy bị ảnh hưởng một chút, nhưng cha tớ chỉ coi mưa anh đào là đề tài chụp ảnh thôi.”
“Bạn không cảm thấy vậy sao?”
“Ừ. Tớ thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu một ngày nào đó mà trở thành nhà khí tượng học thì tốt biết mấy. Bởi vậy tớ rất hạnh phúc khi nghiêm túc nghiên cứu sự kỳ diệu của mưa anh đào.”
Nhà khí tượng học. Cách phát âm của từ này khiến tôi cảm thấy hơi chột dạ. Rõ ràng là cô ấy còn chưa có danh hiệu đó.
“Vậy thì, lẽ nào hành động ăn cánh hoa sáng nay…”
“Ây da, ghét ghê, bạn thấy hở?”
Mặc dù giọng nghe ngượng ngùng, nhưng nét mặt cô vẫn không thay đổi.
“Đó là điều tớ quan tâm đó. Tớ muốn xem mùi vị có thay đổi theo màu sắc cánh hoa hay không. Với cả tớ không ăn nó, tớ chỉ liếm thôi…”
Ruka lè lưỡi cho tôi xem. Dẫu cử chỉ không đàng hoàng chút nào, cô vẫn giống như một người mẫu đang cố ý tạo ra biểu cảm đó để chụp ảnh vậy.
“Nói cách khác thì đây là một cách để quan sát.”
“Nhưng tớ cũng không biết nó có tác dụng gì hay không. Với cả, nếu nhận được giải Noel một lần trong đời cũng không tệ chút nào.”
Tôi chẳng có cách nào để đoán được cô ấy nghiêm túc hay không. Dáng vẻ khi nói về ước mơ của cô ấy khá bất cần.
Sự im lặng kéo dài khoảng mười bước chân. Chúng tôi đến một cây cầu nhỏ. Ruka nhảy xuống khỏi bờ kè, nhẹ nhàng đáp đất và quay lại nhìn tôi.
“Tớ rẽ nha.”
“Ừm, cảm ơn vì ngày hôm nay.”
“Cảm ơn?”
“Vì cậu đã giúp tớ.”
“A… Ừ nhỉ, tớ là ân nhân của bạn.”
Ruka đứng yên trước xe đạp của tôi, tỏ vẻ ngại ngùng.
“Tớ có một chuyện muốn hỏi bạn Tsubasa. Nếu được thì bạn có thể báo đáp ân tình cho tớ luôn được chứ?”
Cô ấy thực sự mở miệng yêu cầu tôi báo đáp. Giọng điệu có vẻ khiêu khích. Nội dung lại giống như lời học sinh tiểu học sẽ nói. Cực kỳ đáng yêu:
“Tớ hy vọng bạn sẽ trở thành bạn bè của tớ.”
“Bạn… bè?”
Tôi luôn cho rằng mọi người sẽ vô tình kết bạn với nhau sau khi quen biết nhau một thời gian. Bị hỏi rõ ràng như vậy khiến tôi có chút ngượng ngùng.
“Vì, vì mới chuyển trường nên tớ khá bất an. Bạn cũng thấy rồi đó, tớ có chút nổi bật quá.”
Cô ấy thực sự nổi bật ở thị trấn quê mùa này. Nhưng theo tôi thì đó là vì cô ấy ở một đẳng cấp cao hơn.
“Xung quanh bạn còn rất nhiều người mà.”
Trong lớp cũng thế. Những nhóm bạn sáng sủa thích giao lưu thường xuyên tụ tập nói chuyện với Ruka.
“Ừm, tớ không hợp với mấy bạn ấy cho lắm.”
“Dù vậy, tớ thì… nói thế này hơi kỳ lạ, nhưng tớ không khuyến khích đâu. Tớ là một người khá nhàm chán.”
Tôi nói với cô rằng những người bạn luôn trò chuyện với Ruka trong mấy ngày qua tốt hơn tôi rất nhiều. Tôi còn nói thêm mình bị mọi người xem là kẻ khó gần. Nếu Ruka chơi với tôi thì sẽ bị điều ra tiếng vào.
“Vậy sao? Từ lúc chuyển đến thị trấn này, tớ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc mỗi khi nói chuyện với bạn Tsubasa đó.”
“Hở? Cậu trêu tớ đúng không.”
Hiếm khi có ai nói tốt về tôi như vậy. Nó khiến trái tim tôi đập thình thịch.
“Nếu bạn không muốn thì thôi vậy. Dù sao tớ không định lợi dụng việc báo đáp để ép buộc.”
“Không! Tớ muốn. Chỉ là, nếu bạn thấy tớ ổn.”
Kiểu gì cũng sẽ thấy mình nhàm chán và chuyển sang chơi với người khác cho xem---. Tôi bạc bẽo nghĩ, nhưng vẫn đồng ý.
“Vậy thì, xin hãy quan tâm đến tớ.”
Chúng tôi nắm tay nhau như những nhà ngoại giao vậy.
Đến khi bàn tay nắm xe đạp của tôi sắp không giữ được nữa thì Ruka mới buông.
“Vậy hẹn bạn ngày mai ở trường nhé.”
Mái tóc dài của Ruka đung đưa khi cô rời khỏi. Tôi vô thức nhìn chằm chằm vào bóng lưng đoan trang của cô.
“Bạn bè, sao?”
Bây giờ chỉ còn mình tôi. Thế nên tôi có thể leo lên xe đạp để đạp về nhà. Song tôi vẫn tiếp tục đi bộ trong khi ngẫm lại cuộc trò chuyện với Ruka.
--- Từ lúc chuyển đến thị trấn này, tớ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc khi nói chuyện với bạn Tsubasa đó.
Người có đẳng cấp cao hơn những bạn học xung quanh nói rằng muốn làm bạn với tôi. Điều đó khiến tôi hạnh phúc từ tận đáy lòng. Tôi bắt đầu lo lắng mọi việc sẽ chuyển biến xấu vào ngày mai, đồng thời cũng cảm thấy có chút vượt trội.
Lúc này, tiếng động cơ xe máy truyền đến từ phía trước. Đó là xe giao báo. Thế nhưng tôi lại nhớ đến người phụ nữ mặc áo đua liền thân vừa gặp. Cảm giác vui vẻ khi trò chuyện với Ruka giảm dần.
---Em biết bí mật của mưa anh đào đúng không?
Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ vang lên trong đầu.
Đột nhiên, tôi có chút hoảng hốt khi ở một mình.
Tại sao cô ta lại biết tôi nắm được bí mật của mưa anh đào nhỉ.
Cơn mưa anh đào phủ lên xe đạp. Hai cánh, ba cánh. Những cánh hoa khác ngả nghiêng rơi cạnh đó. Cánh hoa là màu hồng dịu dàng.
“Xảy ra chuyện tốt gì sao?”
Tôi nói với bầu trời đang trút xuống những cánh hoa và nghĩ về Hiyori.
Người phụ nữ đó nói đúng, tôi biết bí mật của mưa anh đào.
Tôi dừng chân ở giữa cầu, nhìn về phía thượng nguồn xa xôi. Con sông này thông với hồ Kuji. Chính là nơi chúng tôi từng dùng làm chỗ chơi đùa.
Mười năm trước, vào cái ngày ấy, tôi đã cùng Hiyori phát hiện ra những cánh hoa phát sáng.
E rằng, đó là lúc cơn mưa anh đào đầu tiên xuất hiện trong thị trấn nhỏ này.
3.
Chúng tôi đặt cặp sách xuống băng ghế trong công viên Kuji. Mỗi chiếc đều có tuổi đời chưa đến một năm nên trông vẫn như mới.
“Tớ nghe mẹ nói Tsubasa muốn học đàn dương cầm hở?”
“Mẹ muốn tớ chọn một thứ để học.”
Tuy mẹ cũng chuẩn bị cho tôi sách giới thiệu về thư pháp và thể dục nhịp điệu nhưng tôi đã chọn cuốn có ghi “lớp học piano của Misawa”. Từ khi còn bé, tôi luôn thích lắng nghe những giai điệu dương cầm ngẫu hứng của cô hàng xóm. Cho nên mới quyết định chọn thứ này. Rốt cuộc thì nó cũng thân thiết hơn so với những cái khác.
Mẹ gợi ý rằng tôi có thể kết bạn với những người khác ngoài Hiyori nếu chơi thể thao đồng đội. Nhưng tôi cảm thấy nó không cần thiết.
“Hiyori muốn học cùng không?”
“Tớ chịu thôi, tớ hấp tấp lắm, kiểu gì cũng đánh sai nốt nhạc!”
Quả thực thì cô ấy đã trượt chân và suýt vấp ngã mấy lần trong lúc đi từ trường đến đây. Nếu không phải tôi toàn đỡ kịp thì kiểu gì Hiyori cũng sẽ có đầy vết trầy cho xem.
“Tsubasa rất hợp với dương cầm đó.”
“Hợp chỗ nào vậy? Hôm nay có đứa trêu tớ bảo chỉ có đại tiểu thư mới chơi nó.”
“Chắc chắn là hợp mà. Bởi vì dương cầm và Tsubasa đều có cảm giác cứng rắn ( Trans note: kiên cường).”
“Cứng rắn là sao?”
“Tớ cũng chịu.”
Hiyori khẽ mỉm cười và đưa mắt về phía cây anh đào trồng ở góc công viên. Một nửa cây đã nở hoa. Dường như nhớ ra điều gì đó, cô bỗng chuyển chủ đề.
“À này, hôm qua bố tớ nói là nếu bắt được cánh hoa trước khi nó rơi xuống đất thì bất kỳ điều ước nào cũng sẽ biến thành hiện thực đó.”
“Thật sao, nghe tuyệt quá. Giống như sao băng vậy.”
Điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là bài kiểm tra toán ngày mai sẽ bị hủy bỏ. Tôi không giỏi môn toán cơ sở chút nào.
Tôi lao khỏi băng ghế và chạy về phía hàng cây anh đào trải dọc góc công viên.
Chủ nhật thường sẽ có người đến đây ngắm hoa. Nhưng hôm nay không có một ai. Tôi thành công độc chiếm cơ hội bắt cánh hoa rơi.
“Hây! Ha!”
Cánh hoa đung đưa theo những quỹ đạo khác nhau. Tôi chẳng bắt được cánh nào.
Hiyori đến sau cũng vung tay cố bắt cánh hoa, nhưng kết quả vẫn giống tôi.
Mặt trời lặn dần. Thật khó để nhìn cánh hoa bằng mắt thường nữa. Tôi ngồi bệt xuống. Cánh hoa rải rác trên thảm cỏ như thể đang chế giễu tôi.
“Không được rồi!”
“Khó quá.”
Có lẽ bản thân việc bắt những cánh hoa đã là một niềm vui, nên Hiyori không có nhiều tiếc nuối.
“Ây da, nếu bắt được cánh hoa thì Tsubasa sẽ ước điều gì?”
“Tớ có một trăm điều muốn ước cơ. Cho nên tớ muốn bắt được một trăm cánh.”
Chúng tôi vừa thở hồng hộc vừa nói. Mặt trời đã khuất sau núi. Chỉ còn hoàng hôn bám trụ trên không trung.
“Cha Hiyori bắt được không?”
“Được.”
“Bác ấy ước điều gì vậy?”
“Bố nói bố ước Hiyori có thể bình an sinh ra.”
Có lẽ trước khi Hiyori được sinh ra, bác đã khiêu chiến với cây anh đào trong bệnh viện.
Tôi lơ đãng tưởng tượng. Đúng lúc này, một ánh sáng lóe lên trên bầu trời.
Hiyori dường như cũng nhìn thấy. Cô mở to mắt nhìn nó.
“Ngôi sao?”
Nó quá sáng so với một ngôi sao.
“Máy bay?”
Nó chỉ chập chờn chứ không có dấu hiệu bay đi đâu giống như máy bay.
Đốm sáng liên tục co lại trước khi dần tăng tốc độ và tiếp cận chúng tôi.
“Là cánh hoa…”
Khi điểm sáng chạm tới đỉnh cây anh đào, chúng tôi nhận thấy nó là cánh hoa anh đào đang tỏa sáng. Ánh sáng cũng có màu hồng nhạt giống như cánh hoa anh đào.
Động tác của nó giống hệt như những cánh hoa mà chúng tôi đã vất vả đuổi theo.
“Đẹp quá…”
Hiyori hơi vươn tay. Tuy không có gió, cánh hoa lại cải biến quỹ đạo và di chuyển đến đầu ngón tay cô. Sự quỷ dị đó khiến tôi không khỏi kinh hãi. Tôi nhổm dậy.
“Hiyori, đừng chạm…”
Tôi duỗi tay ngăn Hiyori lại. Trước khi tôi kịp hành động, cánh hoa đã chui vào lòng bàn tay của cô.
Chớp mắt, bàn tay Hiyori bắt đầu tỏa sáng. Dường như có một mặt trời màu hồng được sinh ra ở đó, khiến tôi không thể mở to mắt được nữa.
Đến lúc tôi có thể mở mắt ra, xung quanh đã tối om.
“Hiyori?”
Tôi lay vai Hiyori đang ngủ cạnh mình. Cô chậm rãi duỗi người.
“A,Tsubasa. Tớ ngủ quên sao…?”
Hiyori kiểm tra đồng hồ trên cổ tay, sau đó vội vàng đứng lên.
“Ôi, ôi, ôi. Đến giờ này rồi sao! Phải về nhanh thôi!”
“Đợi đã. Hiyori, cậu có sao không?”
“Có sao không là sao?”
Hiyori ngơ ngác nghiêng đầu. Tôi hỏi cô ấy về cánh hoa rực rỡ từ trên trời rơi xuống. Song cô dường như không nhớ gì cả.
“Chắc cậu mơ thôi?”
“Vậy sao…”
Tuy đồng ý với Hiyori, tôi vẫn cảm thấy một ánh hồng lấp lánh lưu lại trong sâu thẳm đôi mắt mình. Thế nhưng, cho dù tôi nhìn quanh quất bốn phía thì cũng không thấy cánh hoa phát sáng nào.
Bởi về nhà muộn nên tôi đã bị mắng. Thành ra tôi đã ngủ ngay khi chạm đầu vào gối.
Ngay thứ hai, tôi bị giọng vui vẻ của Shota đánh thức.
“Chị ơi! Hoa anh đào kìa! Trời rơi hoa anh đào!”
Tôi vừa nhìn thằng bé đánh thức cha mẹ, vừa kéo rèm phòng khách ra.
Hoa anh đào rơi khắp thị trấn Kuji.
Tôi đã nhìn thấy nó trong video, cũng học được rằng kiểu thời tiết này thực sự tồn tại ngoài đời trong tiết học sinh hoạt. Cho nên tôi lập tức hiểu rằng đây là hiện tượng mưa anh đào.
Người nhà tôi cũng nhận thấy điều đó. Họ chỉ không ngờ thị trấn sẽ có mưa anh đào. Mẹ và Shota há to miệng nhìn bầu trời, còn cha thì bắt đầu mở camera quay phim.
“Vâng, hiện tại chúng tôi đang quan sát trận mưa anh đào đầu tiên ở thị trấn Kuji. Thật là một khung cảnh tuyệt vời! Nó sẽ trở thành khu vực quan sát thứ sáu tại Nhật Bản!”
Phóng sự nhanh về thị trấn Kuji nhanh chóng xuất hiện. đài phát thanh liên tục lan truyền thông tin mưa anh đào không có nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe và cách xử lý.
Khi đến trường, không có ai ngồi trong lớp cả.
Mọi người chạy tới chạy lui ngoài sân, tắm mình trong những cánh hoa từ trên trời rơi xuống. Cô giáo cảnh báo xung quanh đừng vui đùa quá trớn để tránh bị thương. Tuy nhiên thỉnh thoảng cô cũng bị vấp ngã vì ngửa cổ nhìn trời.
Chẳng bao lâu sau, Hiyori đến phòng học. Cô lập tức chạy đến bên cửa sổ, nhoài người ra bên ngoài để nắm lấy những cánh hoa rơi.
“Tsubasa! Tuyệt quá! Nếu gom lại thành đống thì biết đâu chúng ta có thể làm được người tuyết đó. Nếu có thể xây hang tuyết thì càng tuyệt nữa.”
“Hiyori quả nhiên không nhớ nhỉ?”
“Hở? Nhớ gì cơ?”
Hiyori dường như không muốn hỏi gặng thêm nữa. Cô đặt cặp sách lên bàn và chạy ra sân chơi.
Tôi đuổi theo, chậm một bước. Bởi lòng tôi có chút nghi ngờ.
Hiyori bắt lấy cánh hoa phát sáng giáng xuống từ trên trời. Đến ngày hôm sau thì đột nhiên xuất hiện mưa anh đào.
“Nó rốt cuộc là thứ gì vậy…”
*
Bởi Hiyori bắt được cánh hoa phát sáng nên thị trấn Kuji mới xuất hiện mưa anh đào.
Nghĩ lại thì, ý tưởng đó thật ngốc biết mấy. Tôi không phải người thông minh và đủ thực tế để lãng quên chuyện đó.
Thế nhưng mỗi lần mưa anh đào xuất hiện, tôi lại nhớ đến cánh hoa phát sáng ở công viên Kuji.
Cũng lo lắng cho người đã bắt được nó, Hiyori.
Tôi từng hỏi thử cô ấy rằng: “Cậu cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Một tuần trôi qua, một tháng trôi qua, rồi một năm trôi qua, trời vẫn tiếp tục có mưa anh đào.
Sau khi quay về từ một chuyến thăm công viên giải trí trong vùng, tôi phát hiện thị trấn Kuji phủ trong những cánh hoa phát sáng.
Khi Hiyori bị giáo viên mắng, những cánh hoa chuyển sang màu xám.
Vào cái đêm cãi vã to tiếng với tôi, nó trở nên xám xịt.
Chu kỳ “chẳng lẽ” và “sao lại có khả năng ấy” kéo dài suốt năm năm, kết thúc vào thời điểm tôi và Hiyori trở thành học sinh cấp hai.
Đó là vào mùa mưa dầm.
Trước khi đi ngủ, tôi đang học tiếng Anh. Xuyên qua cánh cửa sổ ướt đẫm mơ hồ, tôi chú ý đến ánh sáng đỏ lúc bật lúc tắt. Mang theo linh cảm không tốt, tôi mở cửa sổ và nhìn thấy cỗ xe cấp cứu đang đậu trước nhà Hiyori.
“Hiyori!”
Khi tôi chạy đến nhà cô ấy, xe cấp cứu đã rời đi cùng Hiyori.
Sáng hôm sau, tôi mới biết cha cô ấy đã qua đời vì bị suy tim.
Mưa đã tạnh. Thế nhưng những cánh hoa đang rơi xuống thị trấn Kuji lại có màu đen. Không thể dùng từ ảm đạm được. Mà là một màu gần như cháy đen.
Tấm vải sọc đen trắng treo trước cửa nhà cô. Những cánh hoa biến mất trong những nếp vải đen trước khi xuất hiện trong những nếp vải trắng. Cảm giác giống như một bộ phim đen trắng ngày xưa.
Tôi gõ cửa phòng Hiyori. Một giọng nói có thể khiến người khác cụt hứng đáp lại.
“Mời vào.”
Sau khi bước vào, cô ấy buỗn bã nói rằng có một nhà sư đang tới để lo đám tang. Bên ngoài có rất nhiều người lớn mặc đồ tang. Còn chúng tôi chỉ mặc đồng phục cấp hai bình thường. Có lẽ chính vì nguyên nhân này, tôi thậm chí có ảo tưởng rằng một ngày bình thường sắp bắt đầu.
“Mọi thứ diễn ra đột ngột quá. Mình không theo kịp được.”
Hiyori có chút thất thần. Cô nhìn những cánh hoa đen tung bay ngoài cửa sổ.
Bộ dáng đó khiến tôi liên tưởng đến bàn tay nhúng vào nước lạnh. Chết lặng, tê dại, mất sạch cảm giác. Bộ dạng đó căn bản không thể gọi là “không sao cả” được.
Tôi bước đến chỗ Hiyori và nắm tay cô.
“Buồn nhỉ.”
Hiyori đồng tình, “Ừm, đúng vậy…”. Giọng nói cô hơi run rẩy.
“Ừm, buồn lắm…”
Cô mặc cho những giọt nước mắt luôn kìm nén trào ra ngoài, ôm chầm tôi và thút thít nói như thể đang mắng nhiếc số phận.
“Tại sao… tại sao…!”
Tôi vuốt ve cô bé đang nức nở trong ngực mình và khóc theo. Mặc kệ những giọt nước mắt tuôn rơi. Tôi không muốn rời tay khỏi cô ấy dù chỉ một phút.
Ngoài cửa sổ, những cánh hoa màu đen vẫn bay múa.
Khi đó tôi bị thuyết phục rằng.
Trái tim Hiyori liên kết với bầu trời----
Bầu trời vọng lại cảm xúc trong lòng cô, đem đến mưa anh đào cho thị trấn này.
Với tôi, đó là chân tướng về thế giới này kể từ đó đến nay.
Tôi luôn cảm thấy sẽ chẳng có ai tin tưởng tôi nếu nói ra điều này cả.
Mặt khác, tôi cũng sợ rằng Hiyori sẽ bị biến thành đối tượng nghiên cứu của các nhà khoa học.
Tôi vững tin rằng, nếu Hiyori biết rằng trái tim mình bị phơi bày cho thế giới thì chắc chắn sẽ không hạnh phúc chút nào.
Cho nên tôi luôn giấu kín bí mật của mưa anh đào và mối quan hệ giữa Hiyori với nó. Tuyệt đối không thể cho bất kỳ ai biết. Nhất quyết phải giữ bí mật.
Thời gian tính từ lúc tạm biệt Ruka đến nhà cũng không quá dài. Khi lên cầu thì mưa anh đào cũng ngừng lại. Chỉ còn lại một cánh hoa anh đào trong giỏ xe đạp.
Màu anh đào rất đỗi bình thường ấy khiến tôi cảm thấy an tâm.
Hiyori chắc đã có một tình huống tuy nhỏ bé nhưng cực kỳ vui sướng.
Người phụ nữ mặc áo đua liền thân mà ban nãy tôi gặp hẳn cũng đang đứng ở đâu đó xem trận mưa anh đào này chăng?
Nghĩ tới đây, sự lo lắng dần lan tràn trong tôi.
*
Sau khi chào tạm biệt Kamiyashiki Tsubasa, tôi đi bộ khoảng mười lăm phút để quay về nơi ở hiện tại của mình.
Tôi vẫn chưa nắm được hết những con đường gần đó. Vừa nhìn vào con đường mòn ở cánh đồng đối diện, tôi vừa nghĩ, có lẽ có một con đường gần hơn một chút.
Vượt qua lối vào, đi tới bãi đậu xe phía sau căn hộ. Cha tôi thường đậu xe SUV ở chỗ này. Lúc này, một chiếc xe máy đang thế chỗ của nó. Bình xăng màu đỏ phản chiếu ánh hoàng hôn.
“Hoan nghênh trở về, Ruka.”
Cô vuốt mái tóc ngắn bị đè ép bởi mũ bảo hiểm lên trước khi kéo khóa áo đua liền thân xuống.
“Làm tốt lắm, Tatsuki.”
“Có ổn không đó?”
“Ổn mà.”
“Tuy nói là để tạo bầu không khí. Nhưng mặc áo đua mùa này thật khó chịu mà ~”
Tatsuki liên tục phẩy tay như (để tạo thành một dao động điều hòa nhằm tạo sự đối lưu không khí bằng cách thay đổi áp suất và tạo độ chênh lệch áp suất không khí bên trong và bên ngoài áo để làm mát) quạt để truyền không khí mát vào phía trong bộ áo đua liền thân.
“Đúng rồi, Ruka, em có chắc về đối tượng không đó? Nhìn kiểu gì cũng thấy bình thường.”
“Em nghĩ mình đã tìm đúng người. Bởi bạn ấy đã không kể cho em biết chị nói gì, càng không có ý định liên hệ với cảnh sát.”
“Nếu bạn ấy chỉ có thường thức về mưa anh đào thì đã không hiểu ý nghĩa và ý định trong câu hỏi của Tatsuki rồi.”
“Xin lỗi Tatsuki.”
“Xin lỗi gì chứ?”
“Vì đã nhờ chị làm việc như vậy.”
Tatsuki thoáng thở dài, có vẻ không hài lòng với lời xin lỗi của tôi.
“Theo chị thì nó đúng là vòng vo đấy. Nhưng em luôn thông minh hơn chị. Đó là con đường ngắn nhất đúng không? Chị chỉ việc nghe theo lời sếp thôi.”
Tatsuki trêu chọc tôi bằng giai điệu nheo nhéo. Cô ấy đang cố xoa dịu sự căng thẳng trong tôi.
“Cảm ơn…”
Trận mưa anh đào đã dừng lại. Cánh hoa còn lưu lại trên yên xe máy bị nhấc lên. Đầu ngón tay cọ sát, xé toạc cánh hoa thành nhiều miếng trước khi rơi xuống mặt đất.
“Em nhất định phải tìm cho ra những điều mà bạn ấy biết.”
.