These Dangerous Girl Placed Me Into Jeopardy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 01 : [ Nguy hiểm thứ 1] Thiếu nữ Cuồng Sát nhắm vào thi thể tôi - Chương 04.3 : Tình huống em gái Bro-con kiểu lạnh lùng (Ngụy)

Chương 04.3 : Tình huống em gái Bro-con kiểu lạnh lùng (Ngụy)

Anh ấy vẫn chưa về...

Tại sao giờ này vẫn chưa về...

Mình nhớ là buổi tối tự học đã kết thúc từ 9 giờ tối rồi mà?

Đi bộ từ trường về nhà chỉ mất hơn nửa tiếng, nếu đi nhanh thì chỉ mất khoảng 20 phút là về đến nhà rồi.

Mà dựa theo thói quan ngày của anh ấy mà sẽ đi đến máy bán hàng tự động ở công viên gần đó mua một lon cà phê nóng, vừa uống vừa thong dong đi về nhà mới phải, thế nhưng cho dù làm như vậy thì cũng chỉ mất hơn 40 phút mà thôi.

Rất có thể là giáo viên nào đó bảo anh ấy ở lại, nhưng thời gian muộn nhất ở lại trường là 10 giờ tối đã qua lâu Giáo viên trực ca đêm sẽ khóa cửa tòa nhà dạy học, cho nên các giáo viên cũng sẽ ra khỏi trường trước 10 giờ tối...

Mà bây giờ đã là 11 giờ hơn rồi, vậy mà anh ấy vẫn chưa về.

Tôi thật sự muốn gọi điện thoại hỏi xem anh ấy đang ở nơi nào, thật sự muốn lao ra khỏi nhà tìm anh ấy, cũng muốn lập tức chạy đến bên anh ấy và ôm lấy anh ấy...

Thế nhưng mình phải chịu đựng, phải chịu đựng ha.

Ngộ nhỡ anh ấy chỉ đi loanh quanh ở chỗ khác một lúc, hay rẽ vào quán Internet cả đêm, thì việc tôi gọi điện thoại sẽ để lộ chuyện tôi lo lắng cho anh ấy.

Bất kể như thế nào, tôi cũng không thể để anh ấy biết mình thích anh ấy.

Tôi đã che giấu chuyện này nhiều năm như vậy, không thể để vì chút chuyện cỏn con như vậy mà bại lộ được... Đúng vậy, phải lấy đại cuộc làm trọng. Ngộ nhỡ chuyện này bại lộ, Khả Lăng, em ấy... Nhất định sẽ nói hết mọi chuyện mà tôi đã làm trước đây cho anh ấy biết.

Chúng tôi đã giao hẹn với nhau như vậy, ban ngày anh trai là của cô ấy, ban đêm thì anh trai chính là của tôi.

Nếu như Khả Lăng nói toàn bộ chuyện tôi đã làm cho anh ấy biết... Nếu là như vậy, chắc chắn anh trai đứng đắn sẽ hoàn toàn tránh xa tôi... Không thể để cho chuyện đó xảy ra được.

Thế nhưng cái này cũng không khỏi quá kỳ lạ khi đã đến giờ này rồi mà anh ấy vẫn chưa về...

Ngay tại lúc này, cửa phòng Khả Lăng mở hé ra, Khả Lăng thò nửa đầu ra nhìn và nói với tôi đang đứng ở trong hành lang.

"Anh trai, anh ấy vẫn chưa về sao?"

"Ừm."

"Đáng ghét, chẳng biết con hồ ly nhà nào đã câu mất hồn phách anh ấy rồi..."

Khả Lăng cắn móng tay, cau mày và để lộ ra ánh mắt nguy hiểm.

Chỉ khi có tôi ở trước mặt, Khả Lăng mới có thể tháo xuống lớp ngụy trang của mình và để lộ ra khuôn mặt ban đầu. Có lẽ mẹ biết tính cách thực sự của Khả Lăng, nhưng cha và anh trai, cùng với những người khác vẫn không biết gì về khuôn mặt thực sự của Khả Lăng.

Tôi cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt cả.

Khả Lăng, em ấy cũng vì khiến cho anh trai thích mình nên mới đóng giả thành dáng vẻ ngoan ngoãn kia và anh trai cũng thật sự rất thích đứa em gái đáng yêu ngoan ngoãn.

Người như tôi thì lại không thể... Ngay từ đầu, tôi đã là người mang duy nhất một vẻ mặt và tính cách lãnh đạm... Nếu như tôi có thể trở nên hơi dễ thương giống như Khả Lăng, liệu anh trai sẽ không đối xử với tôi 'kính cẩn lễ phép' như vậy chứ?

Thế nhưng tính cách này của tôi và anh trai... Có chút vui vẻ nhỉ.

"... Mô, đáng ghét, nhờ chị cả đó, chị Tâm Nhiên! Nhất định phải đợi đến khi anh ấy về đấy!"

"Ừm, em đi ngủ trước đi, chị đợi ở đây là được rồi."

Cửa phòng đóng lại, nhưng chắc chắn là Khả Lăng vẫn không ngủ đâu. Em ấy giả vờ ngủ như vậy cũng là vì muốn để lại cho anh trai

ấn tượng ngoan ngoãn mà thôi.

Thời gian dần dần trôi qua... Vào lúc đồng hồ sắp điểm 1 giờ 30 sáng, tôi nghe thấy được tiếng cửa mở.

Anh ấy đã về!

Rốt cuộc anh ấy đã về rồi... Phù, bình tĩnh nào, An Tâm Nhiên, mày không thể để cho anh ấy nhìn ra mình đang đợi anh ấy được.

Sau khi thấy bóng dáng anh ấy ở trong bóng tối lờ mờ, tôi đặt câu hỏi với anh ấy.

"Ai đó?"

"A, là anh đây... Em vẫn còn chưa ngủ sao, Tâm Nhiên."

Hình như anh ấy muốn về thẳng phòng, chắc chắn là anh ấy không ngờ tới tôi sẽ chờ anh ấy ở đây. Anh ấy xoay người trở lại hành lang tầng 2, bật đèn hành lag lên và tôi đã đứng ở ngay trước mặt anh ấy.

"Oa!"

Anh ấy sợ hết hồn mà lùi về phía sau một bước trong khi tôi tiến lên phía trước một bước và truy hỏi: "Tại sao muộn như thế này rồi mới về?"

"Ặc..."

Ánh mắt anh ấy nhìn đi chỗ khác... Vậy ra anh ấy đã làm chuyện gì đó trái lương tâm sao?

"Anh đang nhìn cái gì vậy?"

"Không, không có gì... Dường như có một con bọ... Cái đó, đã muộn như thế này rồi mà em vẫn chưa ngủ sao?"

Vừa nghe thôi cũng biết là anh ấy đang nói dối, tại sao anh ấy lại hốt hoảng như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự đúng như Khả Lăng nói, anh ấy bị con hồ ly nhà nào đó câu mất hồn phách sao?

Tâm tình tôi trở nên tệ hơn, giọng trở nên lãnh đạm hơn.

"Em chỉ tỉnh dậy đi uống nước mà thôi. Đừng có đánh lảng sang chuyện khác, tại sao muộn như vậy rồi mà anh mới về?"

"À thì, cái đó hả... Anh vô tình ngủ ở công viên..."

Hình như lần này là nói thật, anh ấy sẽ gãi mũi khi nói dối, nhưng lần này anh ấy chạm vào một bên đầu. Nói cách khác, anh ấy thật sự ở lại công viên suốt.

Tâm tình tôi trở nên khá hơn một chút và hơi muốn nhào vào lòng anh ấy.

Nhưng phải chờ anh ấy ngủ mới có thể làm được.

Anh trai là kiểu người ngủ say đến chết, bình thường chỉ cần động tác nhẹ một chút là sẽ không đánh thức anh ấy dậy.

Thế nhưng bây giờ đã hơn 1 giờ sáng, nói không chừng anh ấy sẽ không ngủ sâu... Nếu là như vậy, tôi cũng đành chịu... Không, không được, mình muốn ôm anh ấy.

Nhất định phải nghĩ ra cách khiến anh ấy ngủ mới được...

Tôi làm ra vẻ không thèm quan tâm rồi đi xuống tầng và hỏi: "Em phải đi đun nước nóng, anh có muốn uống chút gì không?"

"Ế, vậy thì tiện pha một cốc cà phê giúp anh đi, anh quên mua cà phê để uống hôm nay rồi... Hử?"

Ngay cả cà phê cũng quên mua, xem ra không phải chỉ là ngủ quên ở công viên... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy... Tuy nhiên, cho dù tôi hỏi anh ấy, có lẽ anh ấy cũng không nói cho tôi biết.

Tâm tình của tôi lại trở nên tệ hơn.

"Umm! Không cần làm phiền đến me đâu! Anh tự đi làm là được rồi!"

"Anh đừng hiểu sai ý, em chỉ thuận tiện làm mà thôi."

Sau khi xuống tầng dưới, tôi không yên lòng bưng cốc cà phê. Để làm cho anh ấy ngủ, chỉ có thể sử dụng đến thuốc ngủ của bố. Sau khi hòa thuốc ngủ vào trong cà phê, tôi quay trở lại phòng anh ấy và đặt cà phê lên trên bàn.

"Em để ở trên bàn."

"Ừm, à, làm phiền em rồi..."

Bình thường tôi cũng không giúp anh ấy làm gì cả, lần này lại chủ động pha cà phê giúp anh ấy, nhất định là anh ấy sẽ cảm thấy cảm kích mà uống hết cốc cà phê ngay lập tức, bởi vì anh ấy chính là người anh trai dịu dàng như vậy/

Vì vậy tôi chỉ cần đợi nửa tiếng đồng hộ và đợi đến khi thuốc ngủ phát huy tác dụng là được.

Sau nửa tiếng, tôi lén lút đi vào phòng của anh ấy.

Thuốc ngủ đã phát huy tác dụng và anh ấy đang ngủ rất ngon lành trên giường.

Tôi đi tới mép giường anh ấy và nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh.

"Anh trai..."

Rốt cuộc tôi vẫn không nhịn được mà kêu thành tiếng.

"Anh trai... Anh trai..."

Chỉ lúc này, anh trai là của riêng tôi, là của tôi, chỉ thuộc về tôi... Anh trai...

Tôi trèo lên giường anh, ôm lấy tay trái anh, tôi đã làm vô số lần chuyện như vầy... 365 ngày trong một năm, không bỏ sót một ngày nào cả.

"Anh trai... Anh trai... Anh trai... Anh trai..."

Mùi hương của anh trai xộc vào mũi tôi, tôi thật sự muốn được ôm anh ấy mãi như thế này...

Trên mặt của anh ấy vẫn lưu lại dấu vết của tôi...

"Anh trai... A..."

Hô hấp của anh ấy tăng thêm một chút và lúc này tôi mới lấy lại tinh thần trong khi bàn tay trái vô tình đè lên ngực của anh ấy.

Mặc dù anh ấy đã uống cốc cà phê mang theo thuốc ngủ, nhưng nếu động tĩnh quá lớn thì vẫn có khả năng là anh ấy sẽ tỉnh lại.

Tôi cứ nằm yên và ôm anh ấy cho đến tận 5 giờ sáng. Có lẽ đến lúc tôi nên rời đi rồi.

Khoảng thời gian tốt đẹp luôn rất ngắn ngủi.

Trước khi rời khỏi giường anh, tôi lại không nhịn được mà hôn lên trán anh ấy một cái.

Tâm Nhiên thích anh, anh trai...

Thật sự, thật sự thích anh lắm...